Cuộc sống nghe học suốt một năm trôi qua nhanh thật sự, mặc dù lâu lâu có hơi gà bay chó sủa xíu, nhưng tốt xấu mọi người vẫn kiên trì tới giờ, dĩ nhiên là Ngụy Vô Tiện hoàn thành nghe học với thành tích Giáp đẳng rồi, đến cả Nhiếp Hoài Tang dưới sự giúp đỡ của Ngụy Vô Tiện còn lấy được Ất đẳng, có thể coi như chân gã đã được bảo vệ!
Nghe học kết thúc, đệ tử bách gia lục tục rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, riêng Ngụy Vô Tiện thì tiếp tục ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Nguyên nhân tất nhiên là do tỷ tỷ hắn dặn!
Lúc nghe học sắp kết thúc, Lâm Thanh Thanh đã gửi một phong thư cho Ngụy Vô Tiện, dặn hắn sau khi nghe học xong thì tiếp tục ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ thêm một khoảng thời gian nữa đi, cũng không giải thích lý do cụ thể là gì, nhưng Ngụy Vô Tiện nhớ đến sự kiện Vân Thâm Bất Tri Xứ bị đốt đời trước, nên cũng không từ chối, cứ thế mà ở lại.
Trước sơn môn, Nhiếp Hoài Tang chọi lại cái ánh mắt băng lạnh của Lam Vong Cơ, hơi rét run nói: "Ngụy huynh này, huynh nhất định phải tới Thanh Hà tìm ta chơi đấy nhá!"
Ngụy Vô Tiện thấy Nhiếp Hoài Tang cứ mong ngóng hắn, bất đắc dĩ đáp: "Rồi rồi rồi, ta sẽ tới, mau đi đi, huynh mà còn lằng nhằng nữa là trời tối luôn đó!"
Nhiếp Hoài Tang còn muốn nói thêm gì đó, nhưng ánh mắt Lam Vong Cơ dòm gã càng ngày càng dọa người, gã vẫn nên co giò chạy thôi!
Sau khi Ngụy Vô Tiện về chỗ mình ở là liền bế quan chế tạo pháp khí.
Nhớ đến vụ Lam Vong Cơ bị thương đời trước, trong lòng Ngụy Anh có hơi bất an, suy nghĩ rồi vẫn là nên làm ra một pháp khí hộ thân cho Lam Vong Cơ, với tính tình người nọ thì thật sự quá dễ chịu thiệt thòi mà!
Lần này bế quan một cái mất tận một tháng, giữa chừng nếu không phải nhờ Lam Vong Cơ lo lắng ghé thăm, có khi hắn tự để mình đói chết rồi!
Sau khi Lam Vong Cơ phát hiện hắn vậy mà bỏ ăn bỏ uống mấy ngày liền vì chế tạo pháp khí, y vừa xót lòng vừa nổi nóng, nhưng lại không nỡ nặng lời với hắn nên chỉ đành cứ đúng giờ hằng ngày đưa cơm tới cho Ngụy Vô Tiện, thấy người kia ăn qua loa có mấy miếng rồi tiếp tục vùi đầu chế tạo pháp khí, lòng y sắp chua tới xì khói rồi.
Mà hôm nay, sau một lần đưa cơm cho Ngụy Vô Tiện xong, mặt mày Lam Vong Cơ khó coi vô cùng.
Đã gần một tháng rồi! Rốt cuộc Ngụy Anh đang tạo pháp khí gì mà phải vùi dập bản thân vậy chứ, mà pháp khí này là làm cho ai?
"Vong Cơ?"
Lam Vong Cơ vừa tới trước cửa Tĩnh thất đã thấy Lam Hi Thần đang đợi mình.
"Huynh trưởng"
Lam Hi Thần thấy sắc mặc y không ổn, nghĩ thầm chắc lại là vì Ngụy công tử rồi!
Hắn đã nghe nói đến chuyện Ngụy công tử không ăn không uống chế tạo pháp khí từ sớm, hôm nay thúc phụ gọi hắn lại cũng là để hỏi thăm tình huống này, dặn đừng để cho người ta vất vả gặp vấn đề mới được, đến lúc đó người ta mà không khỏe là công đạo không dễ dàng gì đâu!
Nhắc tới đây, nghe học xong mà Ngụy công tử chưa rời đi cũng là nhờ thúc phụ tranh thủ chỗ tỷ tỷ hắn mà được!
Lam Hi Thần ôn hòa nói: "Là Ngụy công tử lại không chịu ăn cơm đàng hoàng?".
Truyện Ngược
Lam Vong Cơ: "Huynh trưởng, Ngụy Anh như vậy, không tốt.
" Nhưng y lại chẳng biết nên khuyên hắn thế nào.
Lam Hi Thần nhận thấy, có phải dạo này "oán khí" trên người đệ đệ hắn hơi dày đặc rồi không, hình như hắn chẳng thể khoanh tay ngồi nhìn được nữa rồi!
Đối mặt với ánh nhìn ai oán từ đệ đệ, Lam Hi Thần bất đắc dĩ nói: "Vong Cơ, hẳn Ngụy công tử sẽ tự có chừng mực, ta nghe Hoài Tang nhắc tới, là hồi trước Ngụy công tử cũng vậy, một khi đã làm là sẽ xem nhẹ những việc khác, nếu có Vong Cơ chiếu cố Ngụy công tử thì ta cũng yên tâm!"
Lam Vong Cơ thẹn thùng trong lòng, nhưng miệng vẫn đáp: "Vốn nên như thế!" Nhưng lòng vẫn cứ chua chua, chả biết là làm cho ai nữa!
Lam Hi Thần hơi buồn cười, đệ đệ này của hắn, muốn Ngụy công tử người ta tặng đồ cho nhưng lại ngại mở miệng, cái dáng vẻ nhỏ bé tủi thân lại không tự nhiên này thiệt đáng yêu quá mà!
Lam Hi Thần khụ một tiếng, nói: "Vong Cơ à, cảm tình giữa đệ với Ngụy công tử tốt như vậy, ta nghĩ người trọng tình trọng nghĩa như Ngụy công tử chắc hẳn sẽ không quên phần đệ đâu!"
Lam Vong Cơ bị chọc giận, y lườm Lam Hi Thần một cái rồi bỏ đi, y phải về nghĩ xem mai nên nấu gì cho Ngụy Anh ăn đây, dạo này hắn gầy cả người!
Lam Hi Thần nhìn Lam Vong Cơ rời đi với thực hạp trong tay y, trong lòng có chút hâm mộ, hắn còn chưa từng được nếm thử tay nghề của Vong Cơ nữa!
Ban đầu lúc nghe đệ tử kể việc Vong Cơ tự mình xuống bếp hắn thầm kinh hãi trong lòng, nhưng khi nghĩ đến là nấu cho Ngụy công tử thì hắn cũng chẳng lấy làm lạ!
Đệ đệ này của hắn có thể làm mọi điều vì Ngụy công tử!
Hồi trước sau khi Vong Cơ đến xin giúp đỡ, qua hôm sau thình lình chạy tới chỗ hắn báo rằng hai người đã ngủ với nhau, lúc ấy hắn một miệng đầy trà suýt nữa đã phun ra không trượt phát nào, hắn rất muốn nói với đệ đệ là thực ra ý của hắn không phải thế, chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của đệ đệ, hắn không thốt ra khỏi miệng nổi.
Ài, quên đi, đệ đệ vui là được!
Tiểu kịch trường:
Lam Hi Thần: Úi chà, lại thêm một ngày bị đệ đệ phóng ánh mắt hình viên đạn! Đệ đệ thiệt là đáng yêu!
Lam Vong Cơ:! !
Lam Hi Thần: Vong Cơ à, thức ăn này là do đệ làm hả? Trông có vẻ ngon quá!
Lam Vong Cơ: (Ánh mắt dè chừng) Đây là của Ngụy Anh!
Lam Hi Thần:! ! (Đệ đệ cái gì nữa, hết muốn rồi!).