Ma Đao

Quán xá hai bên phố lúc bấy giờ đều sáng rực, ánh đèn, người đi lại nhộn nhịp ồn ào.

Thẩm Thăng Y cúi đầu bước đi, chẳng phải vì việc Phương Trực tới kỹ viện, mà là trong lòng rối bời, chỉ muốn tĩnh tâm. Chàng cúi đầu không thấp lắm, cũng không phải vì trong lòng rối bời mà không nhìn thấy những người phía trước mặt đi tới.

Có mấy người trước mặt đi tới nhưng không ai đụng vào Thẩm Thăng Y, dù mắt có như mèo mù cũng tránh chàng.

Sau mấy người này chừng hai trượng không ai đi tới nữa, Thẩm Thăng Y cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Rồi dường như chàng nhìn thấy một đôi giày quen quen, một vạt áo dài màu xanh quen quen.

Người này đứng yên trước mặt Thẩm Thăng Y, dường như chờ Thẩm Thăng Y đụng vào.

Thẩm Thăng Y không đụng vào y, bất ngờ lách qua một bên, lại bất ngờ ngẩng đầu lên.

Trong chớp mắt ấy dường như chàng đột nhiên bị điện giật, giật nảy mình một cái, đứng sững tại chỗ.

Người biết chàng lúc ấy mà nhìn thấy ắt sẽ cho rằng mình gặp người khác.

Chắc chắn rằng cho đến lúc ấy, chưa ai nhìn thấy Thẩm Thăng Y sắc mặt trở thành như thế.

Trong chớp mắt ấy Thẩm Thăng Y sắc mặt đột nhiên trắng bệch như tờ giấy. Hai mắt chàng cũng mở to, miệng hơi há ra, như vừa mắc phải một cục xương trong cổ họng, tỏ vẻ vô cùng hoảng sợ.

Chàng tung hoành trên giang hồ, ra sống vào chết, không biết đã trải qua bao nhiêu cảnh nguy hiểm, đã gặp bao nhiêu người đáng sợ, nhưng những người, những cảnh khiến chàng hoảng sợ thật rất ít.

Khiến cho chàng hoảng sợ như thế này càng rất ít.

Không những hoảng sợ, mà còn hoảng sợ tới mức chết điếng không nói ra lời, tim như ngừng đập.

Người đứng trước mặt chàng trên toàn thân chẳng có chỗ nào có thể khiến người ta hoảng sợ, khuôn mặt cũng rất bình thường, có điều giống hệt một người. Rất giống một người bạn thân, nhưng người bạn ấy của chàng trước đây một khắc đã biến thành một người chết.

Một người chết không thuốc nào cứu được nữa, một người đã chết hoàn toàn.

...Phương Trực!

Đứng trước mặt Thẩm Thăng Y, cản đường Thẩm Thăng Y là Quân Tử Phương Trực vừa biến thành xác chết không lâu.

Y nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Thăng Y như vậy cũng ngơ ngác, kế đó khẽ mỉm cười.

Nụ cười này chẳng có gì là không ổn, nhưng Thẩm Thăng Y nhìn thấy thì toàn thân nổi da gà.

“Phương Trực...”, trong cổ họng Thẩm Thăng Y bật ra hai tiếng khò khè, mà cũng như là rên lên.

Nụ cười trên mặt Phương Trực càng tươi hơn, kính cẩn nói :

- Thẩm huynh khỏe chứ.

- Không khỏe.

Thẩm Thăng Y cười gượng, trong lòng đã bình tĩnh trở lại.

Phương Trực hắng giọng một tiếng, nói :

- Tiểu đệ nhìn thấy Thẩm huynh từ xa, có vẻ đang nghĩ ngợi gì lung lắm, nếu đột ngột bước lên gọi chỉ sợ Thẩm huynh giật mình, cho nên kính cẩn đứng đón ở đây, không ngờ vẫn còn làm Thẩm huynh giật mình.

Thẩm Thăng Y chú ý lắng nghe, từng lời từng chữ đều rất rõ, không nghi ngờ gì nữa, đúng là thanh âm của Phương Trực, lời lẽ cũng giống hệt lời lẽ của Phương Trực thường ngày!

“Con ma này dữ thật!” Lúc ấy Thẩm Thăng Y chợt có ý nghĩ như vậy, bất giác cười gượng một tiếng.

Phương Trực lại nói tiếp :

- Có lỗi quá, có lỗi quá, xin bỏ qua, xin bỏ qua.

Thẩm Thăng Y chỉ cười gượng.

- Lâu nay Thẩm huynh vẫn bình yên chứ?

Thẩm Thăng Y hít sâu vào một hơi :

- Lâu nay vẫn bình yên, chỉ mới rồi ta sợ chết khiếp.

Phương Trực cười cười :

- Dường như đây không phải lần đầu Thẩm huynh từ kỹ viện đi ra mà.

Thẩm Thăng Y lạnh lùng hỏi :

- Ngươi thấy ta ra cổng lớn viện Di Hồng à?

- Thẩm huynh khí vũ hơn người, cho nên tiểu đệ phải đi một quãng mới dám đón.

Phương Trực lại cười cười :

- Thẩm huynh không nói tiểu đệ cũng biết Thẩm huynh vào viện Di Hồng là có lý do gì đó, chứ không phải để vui vẻ.

Thẩm Thăng Y chậm rãi hỏi :

- Ngươi cho rằng ta vào kỹ viện để chơi bời, bị một người chính nhân quân tử như ngươi bắt gặp nên giật mình phải không?

- Đệ hoàn toàn không có ý nghĩ như vậy.

Thẩm Thăng Y nhìn Phương Trực từ trên xuống dưới, đột nhiên nói :

- Ngươi là một người quân tử mà.

Phương Trực than :

- Ta chỉ làm những việc mình thấy là nên làm, chẳng có ý làm quân tử gì gì cả.

Thẩm Thăng Y lại nói :

- Xưa nay ngươi chưa từng nói láo mà.

- Không phải là không, chỉ tóm lại là không hay nói láo.

Thẩm Thăng Y trầm giọng nói :

- Vậy bây giờ ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải trả lời cho thành thật.

- Xin Thẩm huynh cứ hỏi.

- Mới rồi ngươi ở đâu?

- Trước khi rời khỏi quán thì ở quán.

- Còn sau khi rời khỏi quán?

- Thì đi về phía này, vừa may gặp Thẩm huynh.

- Ngươi không vào viện Di Hồng sao?

- Nếu thấy cần thì ta sẽ vào, có điều cho đến hiện nay vẫn chưa thấy cần.

Phương Trực lạ lùng nhìn Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y lạnh lùng :

- Ta chỉ hỏi mới đây thôi.

Phương Trực cười gượng :

- Cho đến nay vẫn chưa, thì mới rồi dĩ nhiên cũng chưa.

Thẩm Thăng Y ngẩn người, đến giờ chàng mới phát giác ra lòng dạ mình đang rối bời, ngay cả lời ăn tiếng nói cũng hồ đồ.

Chàng ngẩn người nhìn Phương Trực, dường như đến nay mới được nhìn rõ người này, Phương Trực cũng ngẩn người nhìn Thẩm Thăng Y, vì cái lối Thẩm Thăng Y nhìn y, mà cũng vì thái độ lạnh lẽo lạ lùng của Thẩm Thăng Y lúc nói chuyện, giống như là cố ý làm ra vẻ như thế, chắc chỉ có chàng mới hiểu lý do thôi.

Cuối cùng Thẩm Thăng Y cũng đã thấy rõ là trong mắt chàng thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, nên chàng cũng theo đó mà ngờ vực Phương Trực.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau một lúc, rồi Phương Trực cất tiếng hỏi trước :

- Rốt lại là có chuyện gì vậy?

Thẩm Thăng Y buột miệng :

- Ngươi không biết à?

Phương Trực lắc lắc đầu, cười gượng nói :

- Ta chỉ biết có một chuyện.

Thẩm Thăng Y hỏi :

- Chuyện gì?

Phương Trực chép miệng một cái :

- Là nãy giờ ngươi hoàn toàn trở thành một người khác Trước nay ta chưa thấy ngươi như thế này bao giờ.

Thẩm Thăng Y lạnh lùng nói :

- Có phải là chưa kính chào vị Quân Tử nhà ngươi không?

Phương Trực “Ủa” một tiếng, trên mặt lại hiện vẻ lạ lùng, cứ theo phản ứng tự nhiên mau lẹ như vậy mà xét, thì y quả không đóng kịch.

Thẩm Thăng Y đột nhiên di động bước chân đi quanh Phương Trực một vòng, thân hình Phương Trực cũng xoay tròn theo Thẩm Thăng Y, vẻ lạ lùng trên mặt càng tăng.

Y vừa định hỏi, Thẩm Thăng Y chợt dừng lại :

- Nghe nói ngươi không có anh em ruột nào?

Phương Trực đáp ngay không suy nghĩ :

- Thì đúng là thế mà.

Thẩm Thăng Y hỏi :

- Theo ngươi thấy ngoài anh em sinh đôi ra, có chuyện hai người tướng mạo giống hệt nhau không?

Phương Trực ngẫm nghĩ :

- Không biết… Có lẽ có, nhưng đến hiện nay thì ta chưa thấy.

Thẩm Thăng Y thản nhiên nói ngay :

- Ngươi sắp được thấy rồi đấy.

Phương Trực vừa định hỏi, nhưng Thẩm Thăng Y lại nói trước :

- Ngươi có biết ai tên là Nguyễn Hoàn không?

Phương Trực nghĩ ngợi :

- Nguyễn Hoàn à? Chẳng có chút gì là quen biết cả.

Thẩm Thăng Y cười :

- Chuyện này là nói láo hay nói thật, thì cũng sắp rõ ngay thôi.

Phương Trực chỉ biết ngơ ngác nhìn Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y lại hỏi :

- Cả đời ngươi chưa vào kỹ viện lần nào à?

Phương Trực thở dài :

- Ngươi bắt đầu không tin ta từ lúc nào vậy?

Thẩm Thăng Y chậm rãi đáp :

- Mới đây thôi.

Phương Trực hỏi :

- Vậy làm sao ngươi mới tin tưởng ta như cũ?

Thẩm Thăng Y cười :

- Giản dị lắm, chỉ cần ngươi theo ta tới một chỗ.

- Chỗ nào?

- Viện Di Hồng!

Thẩm Thăng Y cười sằng sặc như một thằng lưu manh.

Phương Trực hoảng sợ nhảy dựng lên :

- Cái gì?

- Đi!

Thẩm Thăng Y vẫy vẫy tay bảo Phương Trực đi trước.

Phương Trực ngờ vực hỏi lại :

- Tới viện Di Hồng thật sao?

Thẩm Thăng Y trợn mắt, rõ ràng không hề có ý đùa :

- Ngươi nghĩ là ta đùa à?

Phương Trực đứng sững tại chỗ.

Thẩm Thăng Y chậm rãi nói :

- Mà rốt lại xưa nay ngươi chưa từng tới kỹ viện lần nào, cũng khó có dịp thế này, sao không đi một lần để mở mang kiến thức?

Phương Trực lắp bắp :

- Nhất định là ta phải tới đó à?

Thẩm Thăng Y nói :

- Nhất định phải tới!

Ngừng lại một chút lại nói :

- Nếu ngươi không chịu nhấc chân, ta cũng lôi ngươi đi.

Phương Trực thở dài một tiếng than :

- Sư phụ ta từng nói rằng một người chỉ cần tự hỏi lòng không thấy có gì đáng hổ thẹn thì bất kể là tới chỗ nào cũng không sợ hãi.

Thẩm Thăng Y hững hờ nói :

- Thì ánh mặt trời cũng soi cả vào những nơi dơ bẩn, nhưng ánh mặt trời có dơ bẩn bao giờ đâu.

Phương Trực lại thở dài.

Thẩm Thăng Y lại giơ giơ tay :

- Mời Phương huynh.

Phương Trực chưa nhúc nhích, chỉ nhìn Thẩm Thăng Y :

- Nghe nói ngươi xưa nay rất bậy bạ, bây giờ xem ra quả không sai, có điều...

Thẩm Thăng Y mặt trơ ra :

- Cái gì?

Phương Trực lại thở dài :

- Thật ra khiến người ta không chịu được… May mà chúng ta quen nhau chưa lâu.

Thẩm Thăng Y mặt vẫn trơ ra :

- Đây còn là lúc viện Di Hồng đang rất vui vẻ, cho nên tốt nhất là ngươi đi mau lên.

- Viện Di Hồng có vui vẻ hay không cũng chẳng liên quan gì tới ta

- Càng vui vẻ thì khách cũng càng đông, người quen ngươi lại càng nhiều.

Phương Trực cười gượng nói :

- Xem ra cũng chẳng còn cách nào, ta đã không thể bịt mắt thiên hạ thì cũng không thể bịt miệng thiên hạ.

Thẩm Thăng Y thản nhiên nói :

- Vả lại ngươi tự hỏi lòng không thấy có gì đáng hổ thẹn thì chẳng sợ gì miệng lưỡi thiên hạ.

Phương Trực lại cười gượng một lúc.

Thẩm Thăng Y nói tiếp :

- Chẳng qua các bạn bè của ngươi nhất định rất mong ngươi làm rõ một ý nghĩ của họ về ngươi.

Phương Trực cười gượng cũng không nổi nữa, nhăn nhó nói :

- Đây có lẽ là một chuyện rắc rối lắm đây!

Cuối cùng y cũng cất bước đi về phía viện Di Hồng, dáng vẻ giống hệt như một phạm nhân bị giải ra pháp trường xử chém.

Thẩm Thăng Y vừa đi vừa chạy, trên mặt chẳng có vẻ gì là cười cợt, mắt dán chặt vào lưng Phương Trực.

Theo vóc dáng mà nhìn, thì Phương Trực này với Phương Trực lúc nãy cũng chẳng có chỗ nào khác nhau, nói cho cùng thì Thẩm Thăng Y nhận không ra.

“Trên đời lại có người giống hệt nhau như thế sao?” Thẩm Thăng Y than thầm.

Hai a hoàn đứng ngoài cửa đưa mắt nhìn theo Thẩm Thăng Y đi xa dần, đúng lúc họ định trở vào thì thấy Thẩm Thăng Y bị Phương Trực chặn đường.

Tuy họ không nghe hai người nói với nhau những gì, nhưng họ đều thấy rõ cử chỉ của hai người, cũng thấy rất kỳ quái, bất giác ghi nhớ.

Kế họ lại thấy hai người đi về phía viện Di Hồng, dĩ nhiên là đi vào viện.

Thật gã Thẩm Thăng Y này nhiều chuyện quá! Hai a hoàn đều không biết Phương Trực, nhưng cũng không hỏi lí do, họ chỉ biết Thẩm Thăng Y là người mà Tam thư không trách móc, nếu lại đưa Thẩm Thăng Y trở vào trong viện, chắc cũng không bị mắng.

Cho nên họ theo lời đưa hai người trở vào, tới phòng Thu Hồng.

Đúng trên hành lang, họ gặp Thượng Tam thư.

Xem bộ dạng Tam thư cũng là muốn tới phòng Thu Hồng xem, bà ta quả thật quá to béo, đi một đoạn đường ngắn như thế mà cứ như leo qua chín đèo bảy núi, thở phì phò.

Nghe tiếng chân bước, quay đầu lại nhìn, Tam thư cũng đứng sững tại chỗ, vẻ kinh ngạc nhưng không phải vì thấy Thẩm Thăng Y quay lại.

Thẩm Thăng Y nhìn thấy, trong lòng rúng động, chưa kịp mở miệng, Tam thư đã nhìn Phương Trực chào :

- Phải Phương công tử không?

Phương Trực sửng sốt :

- Vị đây là…

Thẩm Thăng Y giới thiệu cho y :

- Đây là bà chủ của viện Di Hồng, ngươi cứ gọi là Tam thư.

Phương Trực ngẫm nghĩ một lúc :

- Xin tha lỗi cho ta trí nhớ kém, quên mất là đã gặp nhau ở đâu.

Tam thư cười cười :

- Hôm mừng thọ Trương Thiên Hộ đại gia, có người chỉ cho ta biết công tử, chứ thật chưa từng nói chuyện với nhau câu nào.

Bà ta nhìn Phương Trực một lượt từ trên xuống dưới :

- Phương công tử là bậc quân tử thế này, nên hạng người như chúng ta không thể với tới được.

Phương Trực vội nói :

- Nặng lời quá...

Tam thư ánh mắt chuyển qua dừng lại trên mặt Thẩm Thăng Y :

- Thẩm công tử à, đây là chỗ chơi bời rất vui vẻ, nhưng dường như ngươi tìm lầm bạn đấy.

Thẩm Thăng Y xoa xoa mũi :

- Có vui vẻ hay không thì bây giờ nói hơi sớm.

“Ủa”, Tam thư ngờ ngợ nhìn Thẩm Thăng Y.

- Chuyện này nhất thời khó lòng mà nói rõ, phòng Thu Hồng trước mặt, chúng ta cứ vào xem một lượt đã.

Thẩm Thăng Y lập tức bước lên trước, đẩy Phương Trực một cái, Phương Trực chỉ còn cách bước tới.

- Ta cũng đang định vào xem.

Tam thư cũng cất bước.

Thẩm Thăng Y đi bên cạnh Tam thư, chợt hỏi :

- Thượng Uy còn chưa báo lại à?

Tam thư lắc đầu :

- Thì ngươi bảo y ở lại xem chừng phòng Thu Hồng chờ ngươi trở lại mà.

Thẩm Thăng Y cau mày :

- Ta chẳng hề dặn y như vậy...

Dứt lời bước chân chợt mau hơn.

Từ chỗ họ tới phòng Thu Hồng không xa lắm, Thượng Uy vẫn có thể nghe thấy họ chuyện trò mà vẫn không có phản ứng gì, thật là kỳ quái.

“Hay lại có chuyện gì xảy ra nữa rồi?”

Một cảm giác không hay dâng lên trong lòng Thẩm Thăng Y, bước chân chàng càng mau hơn, vượt lên Tam thư tới trước cửa phòng Thu Hồng. Cánh cửa vẫn mở rộng, Thượng Uy cũng vẫn ở trong phòng, nhưng đã trở thành một xác chết nên không hề có phản ứng gì.

Vết thương trí mạng là ngay trên cổ họng, Thượng Uy trông rất giống một con gà bị cắt tiết, y ngồi lệch trên một cái ghế, đầu gác trên lưng ghế, máu còn chảy ròng ròng đọng thành một vũng lớn dưới đất.

Mắt y mở to, tròng mắt vẫn còn đầy vẻ kinh ngạc, nụ cười trên môi chưa tắt hẳn. Xem dáng vẻ, rõ ràng y đang có chuyện vui vẻ thì bị cắt cổ, đúng lúc chết mới biết là có chuyện xảy ra.

Hai chân Thẩm Thăng Y giống như bị đóng đinh dính cứng trên mặt đất, Tam thư thở hổn hển đi cạnh chàng vừa nhìn thấy quang cảnh trong phòng, bất giác la hoảng một tiếng.

Phương Trực vốn có thể đi trước, nhưng rốt lại vẫn đi phía sau bà ta, trong tình hình thế này mà y vẫn giữ lễ, quả là một chuyện rất khó làm.

Nhưng khi nhìn rõ quang cảnh rồi, vị Quân Tử này cũng bất giác sững người ra.

Thẩm Thăng Y bước chân lại lập tức tiến lên, thẳng tới trước giường, hai xác chết trên giường so với lúc chàng rời đi dường như cũng vẫn thế, bộ mặt Phương Trực vẫn ngửa ra như cũ.

Bộ mặt người chết này lại chuyển động, da thịt rung rung như mặt nước gợn, nhấp nhô liên tục.

Bộ mặt y dường như bắt đầu biến đổi, không vui không buồn, tóm lại là không có vẻ gì cả, khiến người ta nhìn thấy chợt nổi da gà, phía dưới lớp da dường như có một ổ giun, một ổ kiến đang di động không ngừng.

Thẩm Thăng Y xưa nay chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt nào như thế, bất giác rùng mình ớn lạnh.

Một cảm giác sợ hãi tức thời trào đâng trong lòng, thân hình chàng lập tức lui lại.

Tam thư và Phương Trực sống lúc ấy đang bước tới, thấy Thẩm Thăng Y đột ngột lui lại, đều cùng sửng sốt.

- Thẩm huynh...

Phương Trực vừa thốt ra hai tiếng đã bị Thẩm Thăng Y vươn tay trái kéo lại, tay phải Thẩm Thăng Y cũng đồng thời giữ Tam thư đứng lại, từ từ lui về phía sau.

Tam thư dĩ nhiên không phải vì bị đàn ông lôi lôi kéo kéo, nhưng bị Thẩm Thăng Y bất ngờ kéo lại cũng hoảng sợ rú lên.

Tiếng rú chưa dứt, Thẩm Thăng Y đã kéo hai người bước tới trước giường nói :

- Các ngươi nhìn xem!

Tam thư và Phương Trực vừa đưa mắt nhìn, cũng đều cùng sững sờ.

Phương Trực buột miệng hỏi :

- Ai thế này? Sao lại giống ta thế?

Tuy khuôn mặt kia vẫn nhấp nhô không ngừng, nhưng vẫn rất dễ nhận ra là so với Phương Trực thì hoàn toàn giống hệt.

Tam thư cũng lạ lùng :

- Vậy là có hai Quân Tử Phương Trực sao?

Thẩm Thăng Y lạnh lùng nói :

- Y nói y tên là Nguyễn Hoàn, đó là ở trong viện Di Hồng, ngoài viện Di Hồng, y tên gì thì thật khó nói.

Phương Trực lắp bắp :

- Ngươi nói là y giả mạo ta phải không?

Thẩm Thăng Y gật đầu :

- Ngươi nên lưu ý rằng trang phục của y rất giống với ngươi, lúc ta nhìn thấy y ngoài viện Di Hồng, ngay cả dáng đi của y cũng bắt chước giống hệt như ngươi.

Phương Trực hoảng sợ nói :

- Vậy ngoài chuyện vào kỹ viện y còn làm gì nữa?

Thẩm Thăng Y ánh mắt di động :

- Chuyện đó thì phải hỏi y. Bất kể y làm chuyện gì, ta cũng dám chắc rằng mọi người đều cho rằng là ngươi làm.

Phương Trực vuốt mặt một cái, rên lên mà cũng như kêu lên :

- Trời ơi...

Thẩm Thăng Y nói tiếp :

- Các ngươi đã tin chưa?

Tam thư thở dốc, chợt nói :

- Mặt của y sao thế nhỉ?

Thẩm Thăng Y chưa trả lời, cũng lập tức xem xem tại sao.

Khuôn mặt của Phương Trực chết lúc ấy bắt đầu có sự thay dổi, trên làn da đang nhấp nhô chợt hiện ra mấy cái lỗ thủng.

Mấy cái lỗ thủng này hiện ra giống hệt như dưới lớp da có ổ giun hay sâu kiến gì đó đục để chui lên.

Thẩm Thăng Y lạnh toát cả người, Phương Trực thì run lên lập cập, còn Tam thư thì giống như sắp ngất đến nơi.

Lớp da quanh mấy cái lỗ thủng mau chóng mất đi, mấy cái lỗ hổng mở rộng ra rất mau, không bao lâu đã hiện ra lớp thịt đỏ cùng xương trắng.

Lớp thịt đỏ như tan đi, trên lớp xương trắng thì như có làn khói bốc lên.

Thẩm Thăng Y cuối cùng lên tiếng :

- Nếu chúng ta tới chậm một chút, sẽ nhìn thấy một bộ mặt Phương Trực không nguyên vẹn.

Phương Trực sống gật đầu lia lịa, Tam thư run lên tiếp lời :

- Có người muốn thủ tiêu bằng chứng.

Thẩm Thăng Y gật đầu :

- Chuyện đó lẽ ra họ phải làm trước khi bọn ta tới, nhưng không làm, mà chưa chắc là vì không đủ thời giờ, cho nên có lẽ vì họ muốn cho chúng ta xem một chút.

- Để làm gì chứ?

- Nếu nói là để cảnh cáo cũng không phải là không có khả năng.

- Có lẽ là để cảnh cáo chúng ta không được làm ầm lên, cũng có thể là để cảnh cáo chúng ta không được tìm hiểu nhiều hơn.

Tam thư cười gượng :

- Một bộ mặt trở thành thế này thì nói ra cũng chẳng còn bằng cớ, ai mà chịu tin? Còn nói chuyện tìm hiểu thêm thì chỉ là nói đùa.

Thẩm Thăng Y trầm giọng :

- Không phải đùa đâu. Chuyện này không phải là ngẫu nhiên, chắc chắn có người tạo ra Phương Trực thứ hai này đây.

Ánh mắt của Thẩm Thăng Y ngưng lại trên mặt Phương Trực :

- Ngươi có biết Phương Trực này khi còn sống đã mang thân phận Phương Trực của ngươi làm những chuyện gì không?

Phương Trực rõ ràng chưa nghĩ tới điều này, hoảng sợ nhìn Thẩm Thăng Y run run nói :

- Y... y...

Thẩm Thăng Y thản nhiên nói :

- Vào kỹ viện chơi bời chỉ là chuyện nhỏ thôi...

- Vậy thì y đã làm gì rồi?

Thẩm Thăng Y cười một tiếng :

- Không biết! Hy vọng không phải là những chuyện quá tệ hại.

Tam thư an ủi :

- Có thể là tới lúc cần, bọn ta sẽ làm chứng giùm các ngươi...

Nói được nửa câu chợt bà im bặt, bà ta vẫn không quên bà ta vừa mới nói gì.

Phương Trực chỉ còn cách thở dài.

Tam thư ngẫm nghĩ một hồi rồi đưa mắt nhìn Thẩm Thăng Y :

- Thẩm công tử danh vang thiên hạ, người ta không tin lời một người đàn bà như ta, nhưng phải tin lời một hiệp khách nổi tiếng chứ.

Thẩm Thăng Y trầm ngâm nói :

- Chúng khẩu đồng từ thì ông sư cũng chết, chỉ bằng vào thể diện của ta thôi thì chẳng có bao nhiêu tác dụng đâu.

Phương Trực chợt nói :

- Bất kể thế nào, câu chuyện cũng sẽ rõ thôi.

Thẩm Thăng Y gật đầu :

- Vậy ngươi nên mong mỏi là trước khi rõ chuyện sẽ có người tìm đến ngươi để đòi nợ, chắc không nhiều lắm đâu, nếu ngươi không thuyết phục được họ thì tạm thời ta sẽ giúp ngươi cho mọi chuyện được rõ ràng.

Trong lúc họ đang nói chuyện, bộ mặt xác chết đã không còn giống một cái gì cả, Thẩm Thăng Y nhìn chằm chằm lên vết thương trên cái xác, từ đó lại có làn khói bốc lên.

- Kỳ quái...

Thẩm Thăng Y cánh mũi chợt phập phồng, hai tay đột nhiên nắm lấy Tam thư và Phương Trực kéo mau ra khỏi gian phòng.

- Thẩm huynh...

Phương Trực vừa định hỏi, thì ánh lửa chớp lên trước mắt sáng lòa, tiếp theo là một tiếng nổ như sét dội.

Cái xác Phương Trực kia cùng lúc ấy nổ tung, máu thịt văng tung ra bốn phía.

Phương Trực lắc đầu cười gượng, hỏi :

- Người giang hồ các ngươi thường đều dùng cách hủy thi thể để xóa bằng chứng như vậy à?

Thẩm Thăng Y cười nói :

- Người giang hồ khác thì ta không biết, nhưng người giang hồ là ta đây thì đây là lần đầu tiên gặp phải lối hủy thi thể như thế này.

- Thế ngươi cũng chưa từng nghe nói tới à?

Thẩm Thăng Y gật đầu :

- Quân tử là tiếng hay kẻ được gọi là quân tử là một thứ người đặc biệt, chắc cũng vì lý do thế này. Vị quân tử nhà ngươi tao ngộ khác với người thường nhiều lắm, cho nên ngay cả người bạn giang hồ của ngươi là ta cũng được mở rộng tầm mắt.

Phương Trực lại than :

- Không ngờ lúc này mà Thẩm huynh còn nói đùa được.

Thẩm Thăng Y lấy vẻ mặt nghiêm trang nói :

- Thật mà.

Phương Trực còn ngơ ngác, Thẩm Thăng Y nói tiếp :

- Ngươi thường ngày nếu từ lời nới tới việc làm đều giống như người thường thì nhất định không được ai tôn là quân tử, mà nếu ngươi không phải là một bậc quân tử ai ai cũng biết, thì chắc là chuyện này không xảy ra cho ngươi.

Phương Trực lại thở dài :

- Thường ngày ta chỉ làm những chuyện mà mình thấy nên làm thôi.

Thẩm Thăng Y cũng than thở :

- Cho nên ta rất thông cảm với nỗi bất hạnh của ngươi, nhưng chuyện trước mắt đây đã xảy ra rồi, bây giờ cho dù ngươi ăn năn hối cải, quyết tâm không làm người quân tử nữa thì cũng đã muộn.

Phương Trực bất chợt dở khóc dở cười lại hỏi qua chuyện khác :

- Thẩm huynh, theo ý ngươi thì bây giờ chúng ta phải làm gì?

- Không biết nữa.

Thẩm Thăng Y trả lời có vẻ rất thanh thản, mà đúng như thế thật.

Phương Trực lại hỏi :

- Theo ngươi thì tại sao họ lại tìm một người giống như ta để giả mạo ta?

Thẩm Thăng Y lắc đầu :

- Giờ đây ta chỉ sợ có hai chuyện.

- Hai chuyện gì vậy?

- Giả mạo ngươi, chắc là vì ngươi rất được người giang hồ tin cậy.

“Ủa” Phương Trực rất lạ lùng

- Có thế là họ muốn mượn thân phận ngươi để làm một chuyện gì đó cho người ta tin.

Thái độ Phương Trực vẫn như cũ :

- Lại còn thế nữa à?

Thẩm Thăng Y cười cười :

- Ngươi thấy họ hủy thi thể, xóa bằng chứng bằng cách ấy có giống với người tốt không?

Phương Trực cười gượng :

- Không giống. Nói thế thì khi họ xong việc rồi, rất có thể ta sẽ bị chết một cách hồ đồ.

- Rất có thể.

Thẩm Thăng Y cười nói tiếp :

- Có trời mới biết họ định gây ra tai họa gì mà đem thân phận của ngươi chuốc tội với thiên hạ.

Phương Trực nhìn nhìn Thẩm Thăng Y, thở dài một tiếng :

- Ta thật lấy làm lạ là giờ này mà ngươi vẫn nhơn nhơn cười đùa như thế được.

- Bất kể thế nào, đây cũng là một chuyện rất thú vị, nếu những người bị kẻ giả mạo ngươi lừa dối phát giác ra rằng mình bị lừa, chắc họ sẽ tỏ thái độ trông rất thú vị.

Phương Trực sững sờ.

Thẩm Thăng Y lại nói :

- Chính ta mới rồi thấy ngươi vào viện Di Hồng cũng đã một phen phát hoảng...

- Vào kỹ viện chơi bời chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Phương Trực dằn từng tiếng nhắc lại lời Thẩm Thăng Y, hai tay ôm đầu, ngồi phệch xuống bên tường.

Thẩm Thăng Y ánh mắt nhìn xuống theo y :

- Có điều có một chi tiết mà ngươi có thể tạm thời yên tâm, là kẻ giả mạo ngươi hiện đã chết rồi.

Phương Trực ngẩng đầu nói lia lịa :

- Phải rồi, phải rồi...

Thẩm Thăng Y lại cất tiếng cười.

Phương Trực vội hỏi :

- Ngươi thích thú chuyện gì vậy?

Thẩm Thăng Y lắc đầu :

- Tuy chúng ta ít gặp nhau, nhưng ta có một thói quen, dường như ngươi cũng biết rồi mà.

Phương Trực lại ngẩn ngơ nói :

- Mỗi khi gặp chuyện gì khó khăn không giải quyết được thì dường như ngươi đều cười đùa rất vui vẻ...

Thẩm Thăng Y chép miệng :

- Mà như vậy thành thói quen mất rồi.

Phương Trực lẩm bẩm :

- Ta vẫn không hiểu.

- Một người giả mạo có thể vĩnh viễn không xuất hiện nữa, cũng có thể sắp xuất hiện ngay.

Thẩm Thăng Y sau cùng cũng nói ra ý nghĩ của chàng.

Phương Trực nhìn theo Thẩm Thăng Y với vẻ ngờ vực :

- Ngươi cho rằng trên đời này có nhiều người giống ta lắm à?

Thẩm Thăng Y thở dài nói :

- Đó là điều thứ hai mà ta sợ...

Phương Trực phát hoảng đứng phắt dậy :

- Thật... thật là có nhiều người giống ta lắm sao?

- Có thể...

- Nhưng thực ra ngươi chưa gặp mà...

Thẩm Thăng Y ngẫm nghĩ, cười cười nói :

- Muốn tìm hai người hoàn toàn giống nhau thì quả rất khó, anh em sinh đôi vốn không ít, nhưng giống nhau hoàn toàn cũng không có bao nhiêu.

Phương Trực ngắt lời nói :

- Ta là con một, không có anh em nào, đó là sự thật hoàn toàn.

Thẩm Thăng Y gật đầu nói :

- Ta không nghi ngờ chuyện đó...

- Vậy thì ý ngươi là...

Phương Trực trong lòng chợt rúng động kêu lên :

- Thuật dịch dung!

Thẩm Thăng Y ngẫm nghĩ nói tiếp :

- Ta từng gặp một vị hòa thượng tên là Biến Hóa, cả đời chỉ tìm hiểu về dị dung thuật, đã đạt tới mức không tiền khoáng hậu.

- Chỗ không tiền khoáng hậu ấy ra làm sao?

- Là có thể thay đổi hoàn toàn diện mạo của một người, nhưng theo y nói thì đó vẫn chưa phải là đỉnh cao nhất của thuật dịch dung.

- Vậy thế nào mới là đỉnh cao nhất?

- Không biết nữa.

Thẩm Thăng Y chép miệng :

- Tuy y chẳng có thù oán gì với ta, tiếc là lúc ấy y lại đứng về phía kẻ đối đầu với ta, nên tuy ta muốn thỉnh giáo một chút mà không có dịp.

- Bây giờ hòa thượng ấy ở đâu?

Thẩm Thăng Y lộ vẻ nuối tiếc :

- Ở Bắc Nhạc... Thuật dịch dung của y có truyền lại cho ai không thì ta không biết, trên giang hồ có ai giỏi thuật dịch dung hơn y không ta cũng không biết.

Ngừng lại một chút, chàng nói tiếp :

- Ngoài Biến Hóa ra còn có Bạch Ngọc Lâu.

- Thư Kiếm Song Tuyệt, Phấn Hầu Bạch Ngọc Lâu.

Thẩm Thăng Y cười cười :

- Phải rồi… Miễn cưỡng mà nói thì y cũng là một cao thủ về thuật dịch dung, vì y được một bộ sách rất lạ là Vô Song phổ.

- Tên phổ lục là Vô Song, chắc là thiên hạ không có bộ thứ hai.

Phương Trực tò mò hỏi :

- Trong đó có chép về thuật dịch dung à?

- Tác dụng thật sự của Vô Song phổ thì hiện nay chưa một ai biết rõ, nhưng dùng nó để thay đổi diện mạo lại rất thành công.

- Hiện Bạch Ngọc Lâu còn giữ không?

- Vẫn còn...

Thẩm Thăng Y nhìn lên cửa phòng đóng kín :

- Về mặt dịch dung, người giả mạo ngươi là được làm theo đường lối của phái Biến Hóa.

Phương Trực nghi ngờ nhìn Thẩm Thăng Y.

- Sao ngươi biết?

- Đường lối dịch dung của phái Bạch Ngọc Lâu là theo khuôn mặt của một người nào đó bất kỳ, tạo ra một cái mặt nạ giống hệt, nói khác đi là tuy y có thể biến một người trở thành giống hệt nhiều kẻ khác nhưng hoàn toàn không làm thay đổi bộ mặt vốn có, sau khi dùng mặt nạ rồi, người ấy vẫn có thể khôi phục lại thân phận của mình.

Phương Trực liên tiếp gật đầu.

Thẩm Thăng Y nói tiếp :

- Đường lối dịch dung của phái Biến Hóa thì khác hẳn, nghe nói y thậm chí còn có thể đem bộ da mặt của một người gắn hẳn vào mặt kẻ khác, dĩ nhiên cần phải có thuốc men này nọ, nhưng sau khi thay đổi diện mạo rồi, muốn khôi phục bộ mặt cũ e không phải dễ.

Phương Trực đưa tay sờ lên gò má :

- Da mặt ta vẫn còn mà.

- Nhưng ngươi thấy rồi đấy, kẻ giả mạo ngươi hoàn toàn không đeo mặt nạ.

Thẩm Thăng Y ánh mắt mờ đi :

- Cho nên thật ra ta còn chỗ nghi ngờ, là lần này đã gặp phải một cao thủ về thuật dịch dung, một cao thủ còn lợi hại hơn cả Biến Hóa.

- Chẳng lẽ trên đời này lại hoàn toàn không có hai người giống hệt nhau sao?

- Có lẽ có.

Phương Trực lấy làm kỳ quái :

- Ngươi đã không dám chắc, tại sao chỉ nghĩ tới việc dịch dung?

Thẩm Thăng Y cười cười :

- Vì hôm nay ta còn gặp hai kẻ khác tướng mạo hoàn toàn giống nhau nữa.

Phương Trực hỏi ngay :

- Lại có ai nữa thế?

- Lãnh Huyết Âu Dương.

Thẩm Thăng Y vừa đáp vừa quan sát thái độ của Phương Trực.

Phương Trực lộ rõ vẻ kinh ngạc :

- Âu Dương Lập à? Người này cũng đã tới Gia Hưng sao?

- Ngươi biết y à?

- Có gặp một lần trên lầu Hoàng Hạc, đã bốn năm rồi, diện mạo y rất đáng sợ, nên ta có một ấn tượng rất sâu sắc.

- Kẻ giống hệt y cứ như hai anh em sinh đôi, giống tới mức không ngờ nhưng hôm nay ta lại gặp hai người cùng một lúc...

- Có phải là... lại thấy một người giống hệt y không?

Thẩm Thăng Y gật đầu :

- Nếu không xảy ra chuyện này, chắc là ta không bao giờ tin lời ngươi... Mà có lẽ ta còn thấy một Ngải Phi Vũ khác nữa.

Phương Trực phát hoảng :

- Ngải Phi Vũ... Ngải Phi Vũ là bạn thân của chúng ta mà.

- Cho nên y là người thế nào chúng ta đều rõ nhưng hôm nay ta thấy ông bạn hiền ấy, tướng mạo thì hoàn toàn giống mà hành động thì như người khác hẳn.

- Lại có gì khác thế?

- Hoàn toàn là một gã sát nhân khát máu, giết rất nhiều người trên Nam Hồ.

Phương Trực lẩm bẩm :

- Người khác thì ta không biết, chứ Ngải Phi Vũ thì tuyệt nhiên không phải là kẻ giết người bừa bãi, tuyệt nhiên không phải.

- Thì giống như ngươi hoàn toàn không bao giờ lén lút mò tới đây vậy mà.

Phương Trực lắc đầu quầy quậy :

- Tại làm sao mà trong một lúc lại nảy ra lắm kẻ giống hệt nhau như thế kia chứ? Chuyện này rốt lại là thế nào vậy?

Chẳng riêng y không nghĩ ra, mà ngay cả Thẩm Thăng Y đến hiện tại cũng mơ hồ như sa vào giữa đám mây mù năm dặm.

Có điều chàng đã nghĩ tới một âm mưu vô cùng đáng sợ đang được ngấm ngầm tiến hành, chỉ vì gã Phương Trực giả kia lén lút mò vào kỹ viện chơi bời mà bị lộ ra một chút.

Bất kể là thế nào, đó cũng là việc riêng của y, không phải là một bộ phận trong âm mưu kia. Phân tích lời Thượng Uy, thì Thu Hồng chỉ là một cô gái bất hạnh đáng thương, nàng ta đối với gã Phương Trực giả kia bất kể là vì xác thịt hay tình cảm bất quá cũng chỉ là rút ngắn mạng sống của mình, mà sở dĩ gã Phương Trực kia chọn lựa Thu Hồng, ngoài việc Thu Hồng có mấy phần sắc đẹp có lẽ còn vì nơi Thu Hồng ở ít người lui tới, đây cũng có thể cũng là một lý do.

Dĩ nhiên y phải biết rằng Thu Hồng bị lao, nhưng không hề để ý, có điều nếu nói là vì y si mê nàng thì rất khó tin. Có lẽ rằng ngay cả tính mạng của bản thân y cũng không hề để ý, rất có thể như vậy, nếu không thì chính chàng đã đẩy Phương Trực giả tới chỗ chết. Cứ theo cái tên Nguyễn Hoàn cũng có thể thấy rằng trong tiềm thức y đã toan đem cả chuyện này đổ lên đầu Phương Trực.

Tuy Thẩm Thăng Y vẫn chưa rõ mục đích của âm mưu này là gì, nhưng sự tình tới đây cũng đủ để thấy nó không những rất nghiêm trọng mà còn rất bất ngờ, mà cũng được sắp xếp rất chu đáo. Nếu có chỗ sơ hở thì có lẽ chính là việc sử dụng một kẻ không thích hợp với vai quân tử để giả mạo một kẻ quân tử.

Làm người quân tử vốn không phải là việc dễ, Thẩm Thăng Y có lúc cũng nghi ngờ rằng trên giang hồ không có người như Phương Trực.

Cho nên chỗ sơ hở kia chưa chắc đã không phải do ý trời.

Người kia rõ ràng đã hết sức lấp kín chỗ sơ hở, lúc giết người dường như không có ý định ở lại.

Thẩm Thăng Y đã có quá nhiều kinh nghiệm rằng khi một kế hoạch xuất hiện chỗ sơ hở thì cũng thường đang bắt đầu thất bại, vì những kẻ lấp kín chỗ sơ hở cũng thường tạo ra một sơ hở mới.

Cũng vì họ phải hành động thật mau lẹ, mà khi hành động mau lẹ thì thường lại thiếu mất một kế hoạch chu đáo đi kèm.

Ở đây hành động sau không phải như bổ sung cho chỗ chưa đủ của hành động trước mà còn giống như là thừa, mà dùng thuốc nổ thì càng giống như chuyện bé xé ra to, chỉ trừ phi là trên người Phương Trực giả kia có chỗ nào rất đặc biệt, rất dễ bị người ta chỉ ra.

Dĩ nhiên khả năng này không có nhiều, vì ngay cả mặt mũi còn thay đổi được thì còn có cái gì mà không thay đổi được.

Cách giải thích hợp lý nhất vẫn là ngoài việc bổ sung cho hành động trước, hành động sau còn nhằm cảnh cáo Thẩm Thăng Y lần nữa, rằng chàng không được tìm hiểu thêm, nhưng dĩ nhiên họ phải biết rằng đối với Thẩm Thăng Y thì lối cảnh cáo ấy không có bao nhiêu tác dụng, nên sau khi cảnh cáo thì tiến ngay thêm một bước nữa, tức là trừ khử chướng ngại vật Thẩm Thăng Y.

Theo lối hành sự của họ mà xét, thì họ không bắt đầu thì thôi, đã bắt đầu rồi thì chỉ sợ Thẩm Thăng Y rồi đây sẽ không có ngày nào được yên ổn.

Thẩm Thăng Y lại không để ý gì tới chuyện ấy, hiện tại họ có kề kiếm vào cổ chàng bắt ép cũng không làm chàng thay đổi chủ ý được.

Tò mò là điều thứ yếu, mà Ngải Phi Vũ và Phương Trực đều là bạn thân của chàng, nên chuyện này chàng phải làm cho rõ ràng đen trắng.

* * * * *

Sau đó nửa giờ, Thẩm Thăng Y và Phương Trực mới rời khỏi viện Di Hồng.

Dĩ nhiên trước khi họ rời đi, Tam thư đã tỉnh lại. Tuy còn vẻ sợ sệt, nhưng bà ta cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh, không hề ép Thẩm Thăng Y và Phương Trực ở lại, cũng không nói gì nhiều.

Thẩm Thăng Y cũng thế, một mình ở lại trong phòng một lúc, rồi mới cùng Phương Trực ra đi.

Ra khỏi cổng lớn viện Di hồng, Phương Trực nhịn không được nữa, lạ lùng hỏi :

- Thẩm huynh, tại sao lại rời đi thế này?

Thẩm Thăng Y hỏi lại :

- Mới rồi ngươi không nghe rõ Tam thư nói gì à?

- Bà bảo chúng ta cứ yên tâm.

- Nhưng chúng ta còn không yên tâm về chuyện gì?

- Lại có chuyện gì nữa thế...?

Thẩm Thăng Y ngắt lời cười nói :

- Nếu bà ta không phải là một nữ nhân có bản lĩnh thì đã không làm nổi bà chủ viện Di Hồng, chuyện này trong tay bà ta thậm chí còn đơn giản hơn là trong tay chúng ta.

Phương Trực trầm ngâm “Ờ” một tiếng.

Thẩm Thăng Y nói :

- Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa.

Phương Trực lắc đầu thở dài :

- Thẩm huynh, bây giờ chúng ta phải làm gì đi chứ.

Thẩm Thăng Y nghĩ ngợi :

- Ta và ngươi về nhà trước đã, rồi sau đó sẽ tới Trương gia một chuyến.

- Trương Thiên Hộ!

Thẩm Thăng Y vuốt vuốt mũi :

- Ta muốn nói chuyện với ngươi, lại còn có một chuyện về Ngải Phi Vũ cũng muốn hỏi ngươi.

- Chuyện của y chắc không ai rành bằng ta đâu.

Thẩm Thăng Y chợt dừng bước, lại cười cười :

- Tốt lắm... Tốt lắm...

Phương Trực bất giác dừng lại, y phát hiện vẻ mặt của Thẩm Thăng Y có điều gì đó rất đặc biệt, quay nhìn theo ánh mắt của chàng, chợt đứng sững tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui