Ma Đầu

"Chính là nơi này?!"

Lạc Thịnh Vũ kéo dây cương một cái, ngựa vừa dừng lại, liền nghe phía sau có người đã hưng phấn kêu lên. Người không kiềm chế nổi trước tiên xuống ngựa, chạy tới nhìn tấm bia đá gãy một khúc kia.

Tiêu Hành nhìn thấy tấm bia đá kinh ngạc nói: "Nơi này trước đây rất ít tới, thì ra còn có một mộ bia, không biết là người nào?" Hắn cũng xuống ngựa nhìn, nhưng chữ trên tấm bia đá đã mờ không còn hình dáng, cho dù có tỉ mỉ phân biệt cũng là nhìn không ra.

"Mọi người không nên gấp gáp!" Sở Trung Kiệt xuống ngựa vung tay lên nói: "Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, trước đi lấy một vài cây đuốc, hỏa chiết tử cũng phải mang theo, lại chuẩn bị một chút lương khô. Cũng không thể tất cả mọi người đều xuống, vạn nhất phía dưới xảy ra chuyện gì, không ai tiếp ứng, há chẳng phải đều chết phía dưới!"

Ông ta nói xong những lời này, mọi người mới yên lặng trong chốc lát. Sở Trung Kiệt phân phó mấy người đi chuẩn bị đuốc, có người lại đi chuẩn bị lương khô. Chờ cơ bản chuẩn bị xong, đã qua buổi trưa.

Mọi người ăn cơm trưa trước, sau khi tất cả chuẩn bị thỏa đáng mới thảo luận xem người nào xuống, người nào lưu lại ở trên tiếp ứng. Bị lưu lại đương nhiên là không muốn, chuyện tốt bị người ta chiếm tiên cơ, chờ phía trên là cái gì cũng mò không được.

Tiểu Trúc vốn tưởng rằng chính mình sẽ chờ phía trên, nhưng Lạc Thịnh Vũ khăng khăng bảo hắn cùng theo, không yên tâm hắn một mình, cũng chỉ đành cùng đi xuống.

Một đám người mở nắp quan tài nhảy xuống, số lượng đuốc rất nhiều, chiếu trong lối đi rất sáng, không âm u giống lần trước, nhưng cái loại cảm giác quỷ dị đó vẫn có như thường. Tiếng bước chân của mọi người vọng lại rất lớn, cho nên lúc vừa tiến vào còn có người đang nói chuyện, về sau đều không tự chủ ngậm miệng. Từng tiếng vọng lại ấy giống như là quỷ khóc, làm gáy mọi người lạnh run.

"Con đường này đi đến cùng là một ngõ cụt," Lạc Thịnh Vũ cầm trong tay một cây đuốc, y đứng ở phía trước nhất, tay lung lay một cái, nói: "Cơ quan hẳn là không ở nơi đó, vì thế từ cửa vào này trở đi sẽ phải tìm kiếm kỹ lưỡng, nói không chừng cửa đá sẽ ở chỗ nào đó."

Mọi người vừa nghe không khỏi nói: "Con đường này dài bao nhiêu? Vậy tìm thế nào? Giống như mò kim đáy bể."

Sở Trung Kiệt phất tay nói: "Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút. Chúng ta mỗi người tìm một chỗ, cẩn thận tìm, phát hiện thì kêu to. Bằng không lối đi dài như vậy, không biết phải tìm tới khi nào."

Tiểu Trúc bị Lạc Thịnh Vũ kéo lui về phía sau mấy bước, liền đứng ở chỗ cửa vào lối đi. Vì nắp quan tài đá chưa đóng lại, nên chỗ này là sáng nhất. Những người khác nghe lời Sở Trung Kiệt đều ào ào tản ra, cẩn thận tìm về phía vách tường.

Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn nhìn cửa vào, lại hứng thú nhìn xung quanh, tường đá bóng loáng tựa như tơ lụa, căn bản nhìn không ra nơi nào có cơ quan, chớ nói chi là cửa đá. Đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ tường đá, vào tay là cảm giác lạnh lẽo của tường đá.

Lạc Thịnh Vũ giữ chặt tay hắn nói: "Đừng chạm vào, đã quên cơ quan lần trước, cẩn thận bị thương đến ngươi."

Tiểu Trúc bị y nhắc nhở mới nhớ, vừa muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên chợt nghe thấy một tiếng hét thảm. Theo sát là tiếng vọng xa tắp, từng đợt truyền tới, sợ tới mức hắn run cả người.

Âm thanh cách có chút xa, người chung quanh đều dừng động tác, nhìn về phía chỗ sâu lối đi, "Tình huống gì?"

Sở Trung Kiệt lập tức mang người muốn đi xem tình hình, đương nhiên sẽ không quên để Lạc Thịnh Vũ dẫn đường, sợ phía trước có cơ quan gì.

Mấy người đi về phía trước, càng đi càng tối. Người nọ tựa hồ đi rất sâu vào trong, không biết một mình đi làm cái gì. Đến khi sắp tới cuối lối đi, Lạc Thịnh Vũ bỗng nhiên dừng bước.

"Thế nào?"

Sở Trung Kiệt đứng phía sau, nhìn không nhìn thấy tình huống đằng trước. Vì trong lối đi hơi tối, Tiểu Trúc nhất thời không để ý, lúc này chăm chú nhìn chỗ đằng trước cách đó không xa, lập tức cả người nổi da gà.

Ngay tại chỗ cách bốn năm bước, có một bóng đen nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.

Lạc Thịnh Vũ cầm tay hắn, tựa hồ là đang an ủi hắn chớ lo lắng. Cây đuốc trong tay y dò một chút về phía trước, giọng điệu bình tĩnh, nói: Người này đã chết."

"Cái gì?!" Người đi theo đằng sau vừa nghe, liền chen qua muốn nhìn. Chỉ thấy trên thân người nọ cắm một cây trường mâu, xuyên qua yết hầu, mắt hắn còn mở trừng trừng, trong đó có kinh ngạc có vui mừng có sợ hãi, cứ như thế nằm thẳng đờ.

"Đây...!" Có người mở to hai mắt, tay chỉ người nằm trên đất, nói: "Hắn là trúng cơ quan hay là..."

Người nọ nói một nửa thì không nói tiếp nữa. Lạc Thịnh Vũ đi đến phía trước đưa tay sờ sờ tường đá, nói: "Nơi này là nơi ta lần trước dùng Đoạn Thủy đâm thủng, không có chỗ hủy mới, hẳn sẽ không là một loại cơ quan."

"Không phải cơ quan?!" Một người kinh ngạc nói: "Nếu không phải cơ quan, đây chẳng phải là ngoại trừ chúng ta còn có người đã ở trong lối đi này rồi! Nếu không chính là có nội gián!"

"Đây..." Sở Trung Kiệt cũng là cả kinh, tiến lên ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn nhìn thi thể, nói: "Nhìn vị trí trường mâu này đâm vào, chắc hẳn là bắn qua từ ngay đằng trước. Chỉ là..." Ông ta nói xong ngẩng đầu nhìn phía trước, phía trước rõ ràng là cuối lối đi, chỉ có tường đá, trừ đó ra cũng không có cái gì.

"Chẳng lẽ là trong những người chúng ta này, có người qua đây giết hắn?" Đằng sau có người nói: "Nhưng không đúng, lúc chúng ta tới đây cũng không thấy được bất luận kẻ nào. Hơn nữa phía trước chính là tường đá, sao có thể nhảy ra một người chứ!"

Tiểu Trúc bị bọn họ nói sợ run cả người, bên chân có một người chết, mở to mắt, trong tai còn nghe giải thích quỷ dị của mọi người, chỉ cảm thấy trên sống lưng ngứa ran từng trận.

Sở Trung Kiệt nói: "Cũng chỉ có một lời giải thích, phía trước đây chắc chắn còn có đường!"

"Có đường?" Có người lách mình qua, vươn tay sờ tường đá.

Tiểu Trúc bị Lạc Thịnh Vũ kéo lui về phía sau mấy bước, trong tường kia đều là cơ quan ám khí đương nhiên là không cần phải nói, nếu như không cẩn thận chạm vào, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện thứ gì đó.

"Chúng ta phải cẩn thận chút, chờ..." Sở Trung Kiệt nói còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe thấy một trận âm thanh hỗn loạn đằng sau, tiếp theo đó là tiếng bước chân ầm ầm.

"Đã xảy ra chuyện gì?!" Sở Trung Kiệt cả kinh.

Tiếng bước chân rất vang, tựa hồ là chạy rất gấp. trong lối đi trống rỗng thật sự kỳ dị. Tiểu Trúc rùng mình một cái. Lạc Thịnh Vũ đưa tay ôm lấy hắn, thấp giọng nói: "Không có việc gì."

Nhưng chỉ chốc lát, đã nhìn thấy một bóng đen chạy tới, chính là Sở Đào không thể nghi ngờ. Mọi người nhìn rõ ràng bộ dạng bóng đen mới thở phào nhẹ nhõm. Sở Đào chạy rất gấp, còn chưa tới phụ cận đã vội vàng kêu lên: "Sư phụ! Sư phụ! Đại sự không ổn! Cửa vào bị chặn!"

Mọi người chỉ cảm thấy trong đầu "ầm ầm" một tiếng, quả thực chính là nổ tung. Có người dẫn đầu tóm cổ áo Sở Đào, quát: "Ngươi nói cái gì?! Lặp lại lần nữa!"

Sở Đào nhẹ nhàng tránh, liền lui ra, nói: "Vừa rồi mọi người đều đang tìm cơ quan cửa đá, mấy người đứng ở lối ra bỗng nhiên nghe thấy phía trên tựa hồ là đang cãi vã, chưa đợi mọi người hiểu được là chuyện gì, nắp quan tài đá kia thoáng cái đã đóng lại."

"Vậy còn chờ cái gì?! Mau sai người đẩy nắp ra chứ!" Một người kêu lên.

"Không được," Sở Đào cau mày nói: "Tường đá quá trơn, đi lên căn bản không điểm chịu lực, không dùng được bao nhiêu sức, hơn nữa nắp quan tài đá kia tựa hồ là bị vật nặng đè lên, căn bản đẩy không ra."

"Vậy vậy..."

Tiểu Trúc nghe đột nhiên phía sau lưng phát lạnh, thân thể run lên. Lạc Thịnh Vũ nắm tay hắn dùng sức miết miết, nói: "Mọi người bình tĩnh chút chớ nóng, chúng ta đi về trước xem tình hình hẵng nói." Dứt lời liền kéo Tiểu Trúc một đường bước nhanh về phía chỗ rẽ.

Còn chưa đi đến chỗ lối ra cũng đã nghe thấy phía trước có rất nhiều âm thanh đang la hét, tiếng vọng lộn xộn đan vào nhau. Đợi mấy người tới trước mặt, quả nhiên ánh sáng phía trên đã bị ngăn lại, chỉ nhìn thấy bó đuốc màu đỏ cam sáng rực.

Tiểu Trúc nhìn lên liền cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, ngẩng đầu nhìn kỹ, cả lối ra đều không có chút ánh sáng, bịt vô cùng kín.

Lạc Thịnh Vũ đẩy đám người ra, đề khí nhảy thẳng lên, nhờ tường đá lại nhảy một cái, lúc này mới giơ tay lên đụng tới nắp quan tài, gắng sức đẩy ra, lại là không mảy may di chuyển. Nắp quan tài đá kia cũng không có dày bao nhiêu, chắc chắn là lúc này phía trên bỏ thêm vật nặng, cho nên dưới chân không có chỗ đặt căn bản không đẩy được nó.

Lạc Thịnh Vũ lại thử một chút, đành phải xoay người rơi xuống đất.

Sở Trung Kiệt nói: "Lạc đại hiệp, thế nào?"

"Phía trên giống như là bỏ thêm vật nặng, có người cố ý không cho chúng ta lên." Lạc Thịnh Vũ hơi dừng lại nói.

Y vừa nói xong, tất cả mọi người lại hít một hơi. Trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, không biết phía trên là ai muốn mạng của bọn họ. Nhưng bây giờ cho dù đoán được là ai cũng không làm nên chuyện gì. Không nói đến lương khô bọn họ mang theo chỉ đủ một ngày nửa ngày, chính là không khí trong lối đi bịt kín này cũng sẽ không đủ.

"Vậy làm thế nào cho phải?!" Người không nén được đã lớn tiếng kêu lên.

"Phía trên chẳng lẽ là nội chiến? Ta vừa rồi nghe thấy phía trên tựa hồ là đánh nhau, sau đó cửa vào đã bị chặn. Bọn họ là muốn chúng ta nghẹn chết ở chỗ này, sau đó độc chiếm kho báu sao?" Có người không kìm nổi hỏi.

Sở Trung Kiệt phất tay nói: "Mọi người đoán lung tung cũng không giải quyết được vấn đề, mau chút nghĩ biện pháp tìm được đường ra mới phải." Nói xong lại hỏi Lạc Thịnh Vũ: "Phía trên có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện hay không, trước tiên chúng ta cũng phải hiểu biết tình huống và người phía trên một chút hẵng nói, chưa chắc là một hiểu lầm cũng nói không chừng."

Lạc Thịnh Vũ ngẫm nghĩ một lúc, nói: "Vốn cái nắp quan tài đá kia bản thân không dày, hẳn là có thể nghe được thanh âm, nhưng mà bây giờ không biết như thế nào."

Sở Trung Kiệt gật gật đầu, tự mình tung người lên, víu vào tường đá hô: "Người ở trên là ai? Có thể nghe được lời của lão phu không? Mau mở nắp quan tài ra."

Ông ta liên tiếp hô ba lần, thanh âm vô cùng lớn, vòng trong lối đi, chỉ cảm thấy này thanh âm này rất xa truyền vào chỗ sâu lối đi, rất nhanh lại từ từ truyền về. Nhưng phía trên lại không có bất kỳ người nào đáp lại. Đám người vốn im lặng thoáng cái lại nổ tung, có người lo lắng lớn tiếng chửi rủa, cũng có người kinh hãi không biết làm sao.

Tiểu Trúc cũng có chút lo lắng, thân thể run run. Lại thấy Lạc Thịnh Vũ bỗng nhiên biến sắc, nói: "Có thanh âm."

Mọi người lúc này đều rất cảnh giác, nghe nói đều là nín thở tĩnh thần. Quả nhiên, trong lối đi truyền đến một trận thanh âm lác đác. Tiểu Trúc không nén nổi vươn tay kéo tay áo Lạc Thịnh Vũ, hắn chỉ cảm thấy thanh âm này rất quỷ dị, giống như là vô số con sâu đang bò, càng bò càng gần...

"Đây là thanh âm gì?" Tiểu Trúc sờ sờ cánh tay mình, nghe mà da đầu tê dại.

"Mọi người cùng đi nhìn xem." Sở Trung Kiệt giơ một cây đuốc dẫn đầu mang người đi về phía trước.

Lạc Thịnh Vũ vỗ vỗ lưng Tiểu Trúc, thần sắc trên mặt trấn định hơn, nói: "Đi theo ta đừng sợ."

Bọn họ đi ở chính giữa, còn chưa đi được một nửa lộ trình, đã nghe phía trước có người hít một hơi nặng nề. Sau đó đã có người hô: "Mọi người lui về phía sau lui về phía sau, phía trước đều là con bọ cạp! Mau lui về."

Mọi người nghe hô to đều ngẩn ra, trong thạch động này không có cái gì, sao lại tự dưng chạy ra một đám bọ cạp? Nhưng nghe trong âm điệu người trước mặt đều là sợ hãi cũng không quản được quá nhiều, vội vàng lui về.

Lối đi này vốn đã cực nhỏ hẹp, tối đa có thể cho hai người song song đi qua, vừa lui như vậy lập tức liền chật chội. Tiểu Trúc bị chen lảo đảo, thiếu chút nữa gục trên mặt đất, may mắn Lạc Thịnh Vũ bên cạnh ôm lấy eo hắn, kéo hắn dậy.

Thanh âm sâu bò qua lác đa lác đác khiến cho mỗi người đều sợ hãi. Tiểu Trúc quay đầu nhìn lại, lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, sống lưng cũng phát lạnh. Nương ánh sáng đỏ cam của bó đuốc, không khó nhìn thấy tình huống cách đó không xa, trên mặt đất một mảnh đen nghịt, đều là bọ cạp, nhanh chóng bò về phía bên này. Hắn vừa ngẩng đầu, hai bên trái phải trên vách tường và trên đỉnh chỗ đó lại cũng đen ngòm một mảnh, không biết có phải cũng là bọ cạp hay không, chỉ biết là cũng di chuyển về phía này.

Bọn họ nhanh chóng lui về phía sau, nhưng tiếp tục như vậy rất nhanh cũng sẽ bị ép đến cuối. Phía trước nhất có mấy người cầm đuốc, thử xua đuổi đám bọ cạp này, song tác dụng không lớn.

Tựa hồ trong chốc lát đã nghe phía sau có người kêu to "Không đường!" Trong lòng Tiểu Trúc lộp bộp một tiếng, không khỏi nhìn Lạc Thịnh Vũ. Lạc Thịnh Vũ một tay ôm hắn vào lòng, cúi đầu nói câu "Đừng sợ".

Tiểu Trúc rụt cổ một cái, chỉ nghe lác đác đó, hắn đã sắp run cầm cập.

Trước đám người, cũng không biết là ai kêu hai câu "Mau lui lại mau lui lại!" Về sau ánh sáng cam của cây đuốc lung lay hai cái, một tiếng vang giòn "lạch cạch", đánh rơi xuống đất, liền nghe có người phát ra tiếng kêu thảm thiết "a a", hô cứu mạng gì gì đó.

Tiểu Trúc căn bản thấy không rõ tình hình phía trước, chỉ ra sức nhắm chặt mắt, thật sự là không dám mở ra, hắn khỏi cần nghĩ cũng có thể đoán được tình cảnh đằng trước. Tiếng người nọ kêu càng ngày càng yếu, chưa qua một lát, đã yên lặng, sau cũng chỉ còn lại thanh âm lác đác.

"Mau nghĩ cách đi Sở minh chủ!" Có người kêu to, thanh âm đều là sợ hãi.

"Đây đây, lão phu cũng..." Sở Trung Kiệt là thật sự hoảng loạn, âm cuối cũng run run, còn chưa nói xong. Lại một người kêu thảm thiết, xen lẫn cái gì "Mau thiêu cháy chúng nó, mau mau, cứu ta!..."

Có người ném mấy bó đuốc qua, tựa hồ có chút tác dụng, thiêu cháy mấy con. Nhưng cũng là cực kỳ ít ỏi, trái lại đuốc còn lại thực sự không nhiều lắm. Tình cảnh như thế, nếu như ngay cả ánh sáng cũng không còn, vậy mới là nguy hiểm nhất.

Tiểu Trúc sợ tới mức đã kêu không được nữa, chỉ muốn lúc này bất tỉnh là xong chuyện, còn sướng hơn là bị đám sâu bọ buồn nôn này cắn sống tới chết.

"Đây cũng có sâu! Đây cũng có!"

"Nơi này cũng có!"

"Phía sau! Phía sau cũng có!"

Không biết là ai hô một tiếng. Sau đó mọi người đều vô ý thức cầm đuốc chiếu chiếu xung quanh mình, lập tức đều là hít lớn một hơi. Trên tường đá vốn bóng loáng gập ghềnh, nếu ánh sáng không đủ, có lẽ sẽ cho là hòn đá nhỏ lồi lên.

Tiểu Trúc nhăn mày dài, cảm thấy trên đùi tê dại, dường như đã có bọ cạp bò lên người. Lạc Thịnh Vũ ôm hắn càng chặt, vẫn an ủi nói: "Không có việc gì không có việc gì, đừng sợ, có ta."

Tiểu Trúc siết chặt áo y, đột nhiên bên tai vang một tiếng chói tai, giống như muốn đục cả màng nhĩ. Hắn vừa quay đầu lại, liền thấy người bên cạnh giơ tay, trên tay gã có thứ đương thong thả bò.

Lạc Thịnh Vũ kéo Tiểu Trúc vội vàng lui về phía sau một bước. Người nọ lại kêu thảm một tiếng, còn chưa kịp dùng đuốc xua đuổi, đã bất thình lình hai chân khụy lại, ngã xuống. Mọi người lúc này mới trông thấy, dưới chân gã cũng là một mảnh đen nghịt đang ngọ nguậy, thanh âm lác đác, lúc này nghe căn bản không giống như là sâu đang bò, mà giống như là những con sâu ấy đang gặm ăn da thịt người.

Tiểu Trúc cắn môi, bỗng nhiên liền cảm thấy trong óc một trận đầu váng mắt hoa, có loại cảm giác ghê tởm vọt lên đầu, giống như sắp nôn. Chân hắn cũng yếu đi, thiếu chút nữa ngã quỵ.

"Ngươi sao vậy?" Lạc Thịnh Vũ vội vàng đỡ lấy hắn.

"Không sao..." Tiểu Trúc lắc đầu, chỉ thoáng nhìn, bỗng nhiên thấy trên vai Lạc Thịnh Vũ hình như có một bóng đen. Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, sợ tới mức không thể hô hấp, lại nhìn kỹ, đúng là có con bọ cạp đang nhúc nhích. Trong lòng hắn hoảng sợ, đám bọ cạp này vừa nhìn cũng không phải là bình thường, độc tính vô cùng lợi hại.

Tiểu Trúc tuy sợ hãi, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vươn tay vỗ nó xuống.

"Đáng chết." Lạc Thịnh Vũ sửng sốt, rất nhanh kịp phản ứng. Đã thấy cơ thể Tiểu Trúc thoáng cái liền mềm nhũn, vươn tay giữ lại, quát khẽ: "Ngươi đừng quản trên người ta, thứ kia sao có thể dùng tay chạm vào!"

Trên ngón tay Tiểu Trúc tê dại một trận, rất nhanh đã cảm thấy cả cánh tay đều lạnh, trong óc cũng choáng váng, ngay cả thanh âm của Lạc Thịnh Vũ cũng cảm thấy rất xa xôi, môi khép mở một chút, cũng không nói ra được gì.

Lạc Thịnh Vũ ôm hắn gọi mấy tiếng, người trong lòng tựa hồ đã ngất đi, ngay cả mắt cũng nhắm lại.

Một người bên cạnh thấy hắn như thế vội vàng hô: "Lạc đại hiệp mau đi về bên này."

Lạc Thịnh Vũ dường như không nghe thấy, đột nhiên vươn người, nhảy lên, không phải đi về phía người kêu la kia, ngược lại tung người đi về phía ngược lại.

Có người kinh hô một tiếng, phải biết rằng chỗ đó đều là bọ cạp, đâu chỉ hàng ngàn hàng vạn, rơi vào một cái lập tức cũng sẽ bị vây quanh, lúc ngã cũng không biết có thể tìm được toàn thây hay không.

Chỉ thấy bóng dáng Lạc Thịnh Vũ ôm Tiểu Trúc rất nhanh đã tiến vào trong bóng tối, lại nhìn không thấy. Mọi người lập tức im ắng, có người phản ứng kịp, cũng cắn răng một cái chạy trốn ra ngoài, vừa chạm đất, dưới chân vô số con bọ cạp lập tức cảm giác được, bao quanh vây lại, người nọ hét lớn một tiếng, ầm ầm liền ngã xuống, sau đấy lại là tiếng lác đác. Trên người người nọ lập tức bò đầy bọ cạp, trở nên đen nghịt.

~ Quyển thượng hoàn ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui