Ma Đế Độc Tiên Bí Sử

"Tên nghịch đồ nhà ngươi... Không phải kêu ngươi cấm túc trong bí cảnh sao... Ngay cả lời vi sư nói đều vô dụng?"

Mũi hắc kiếm đã thoáng nâng lên giữa không trung bỗng nhiên ngừng lại, Vân Khởi ngơ ngác nâng mắt, nhìn qua.

Tô Diệp Tử vừa rồi mở miệng còn chưa mở mắt, đến lúc này mới mí mắt run rẩy giương mắt nhìn về phía Vân Khởi đứng ngay phía trước mình và Tô Thanh Liên. Tô Thanh Liên có thể cảm nhận được nguy hiểm, tự nhiên hắn cũng có thể, nhưng thần sắc hắn bất động. Trên mặt vẫn là bệnh thái trắng xám i, ánh mắt yên lặng nhìn đồ đệ độc đinh của mình, Tô Diệp Tử trung khí không đủ mở miệng quát khẽ: "... Đây là ngươi muốn phản sư môn rồi?"

Vân Khởi hoàn hồn, trường kiếm trong tay đột nhiên cuộn lại thành đoàn ánh sáng, giấu vào trong tay áo. Sau đó Vân Khởi cụp mắt, thần tình không gặp nửa điểm dao động, một lời không nói chỉ đứng ở đó.

Dáng vẻ trầm mặc phản kháng này khiến Tô Diệp Tử vô lực cong khóe môi, sau khi ý cười này nhạt đến sắp tan hết, Tô Diệp Tử một lần nữa nhắm mắt: "Lại đây."

Vân Khởi đang đứng tại chỗ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Tô Diệp Tử. Thấy đối phương không phản ứng gì nữa, Vân Khởi do dự một chút, đón ánh mắt khác nhau của tông chủ Tô Thanh Liên cùng hai vị trưởng lão đi lên phía trước, đứng chéo Tô Diệp Tử, hơi rũ tầm mắt, há miệng: "Sư ——"

Chữ đầu tiên vừa ra khỏi miệng, chữ thứ hai còn lại liền bị đầu người kia đột nhiên ngã lên vai mình dọa cho nuốt về

Tựa hồ cảm giác được thân hình độ đệ ngoan bảo bối cứng ngắc, Tô Diệp Tử không nhịn được suy nhược cười khẽ một tiếng: "Sư phụ có việc, đệ tử vất vả... Cũng đã lên Hàn Quỳnh phong, ngươi còn muốn làm phiền tông chủ đại nhân thay ngươi đuổi ta về động phủ hay sao..."

Lời này càng về sau càng yếu ớt, đến âm cuối đã là không nghe được mấy. Khí thanh cuối cùng phun ra, người tựa lên vai Vân Khởi tựa hồ đã vô lực chống đỡ thân thể của mình rồi, Vân Khởi chỉ cảm thấy sức nặng trên vai nhẹ đi, người phía trước kia liền muốn trượt chân xuống.

Vân Khởi cả kinh, theo bản năng giơ lên hai tay giữ lấy eo người ôm ở phía trước.

Phát hiện Tô Diệp Tử đã mất đi ý thức, Tô Thanh Liên than nhẹ một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn Vân Khởi một chút: "Trưởng lão đốc sát sau này cần tĩnh dưỡng, ngươi tỉ mỉ chăm sóc, phụng dưỡng trái phải mới phải." Nói xong hắn không nhịn được nhíu mày —— Thực sự là động tác Vân Khởi cẩn thận tỉ mỉ dùng hai tay ôm người vào trong ngực quá mức chói mắt, phảng phất như hai người đều là phàm nhân không tu vi... Tô Thanh Liên cau mày một lần nữa mở miệng, "Nếu hắn mở miệng nói, vậy thì liền do ngươi cõng sư phụ ngươi về động phủ đi thôi."

Vân Khởi vẻ mặt đã trở về bình tĩnh, nghe vậy gật đầu: "Đã làm phiền tông chủ."

Nói xong Vân Khởi hơi nghiêng người, một tay đặt sau thắt lưng Tô Diệp Tử bất động, tiện đà khom người, một tay còn lại thuận thế trượt tới dưới đầu gối Tô Diệp Tử, bế lên, đứng thẳng.

Vân Khởi động tác cẩn thận bế bổng Tô Diệp Tử đã hôn mê ôm vào trong lồng ngực, không quên lấy cánh tay mạnh mẽ chặn ở eo lưng Tô Diệp Tử, làm cho trán của đối phương đặt lên vai mình. Giống như nửa điểm hắn cũng không nhớ rõ chữ "cõng" mà Tô Thanh Liên đã nói, hứng chịu ánh mắt có chút quỷ dị của ba người phía sau trực tiếp hướng về phong.

"Hừ..."

Ba người phía sau một lúc lâu không nói gì. Một hồi lâu sau, Thiên Đấu trưởng lão có chút lúng túng cắn răng, giống như muốn mở miệng, cuối cùng vẫn là không nói gì, cáo lễ với hai người khác rồi rời đi.

Tô Thanh Liên không vội trở về tiếp tục bế quan, mà là đứng tại chỗ mãi cho đến khi bóng người của hai sư đồ kia không còn nhìn thấy nữa, hắn mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Tô Thanh Liên không nói gì, Hồng Hoang trưởng lão cũng không nói gì, giữa hai người trầm mặc giằng co.

Hồi lâu sau, môi Tô Thanh Liên hơi động: "Vừa rồi hắn muốn ra tay với ta."

Lời này thanh thanh thản thản, nhưng lại không chứa một chỗ trống phản bác. Hồng Hoang trưởng lão nâng mắt đến nhìn thần tình của tông chủ, lại nhìn không ra nửa điểm đầu mối trên mặt đối phương, bởi vậy hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: "Trước đó khi ở trên phong, nếu không phải tông chủ cùng Tô sư huynh tới kịp lúc... Người đầu tiên thử kiếm, sợ là ta."

"Thanh kiếm kia..." Tô Thanh Liên dừng lại, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, chốc lát mới tiếp, "Hung cực kì."

"Tông chủ nhận thức thanh kiếm kia?" Hồng Hoang trưởng lão lấy làm kinh hãi.

Nếu bọn họ không nhận thức được kiếm, tông chủ lại nhận thức, vậy nguồn gốc của thanh kiếm này chỉ sợ cũng xa xôi...

Tô Thanh Liên trầm mắt, gật đầu: "Sao ta lại có khả năng không nhận thức được chứ."

Hồng Hoang trưởng lão tự nhiên hiếu kỳ lai lịch của thanh hắc kiếm khiến bọn họ đều cảm thấy nguy hiểm này, nhưng vừa nhìn thần tình của tông chủ, cũng hiểu được đối phương hơn phân nửa không muốn nói —— Chí ít không muốn nói vào lúc này, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại đến việc hắn nghiệm chứng suy đoán của mình. Hồng Hoang trưởng lão liền gật gật đầu, "Nghĩ đến hắc kiếm kia, chính là tín vật mà Vân Khởi được phá lệ nhập tông năm đó?"

Tô Thanh Liên ngẩng đầu, nhìn Hồng Hoang trưởng lão một chút, đáy mắt tựa hồ cất giấu chút ý cười bất đắc dĩ: "Trước sau ta cảm thấy, Hồng Hoang trưởng lão ngươi chỉ làm một trưởng lão thủ phong, đáng tiếc."

"Tông chủ quá khen." Hồng Hoang trưởng lão mặt không biến sắc nói.

"Húc Dương cần cù, hơi thua nguyên tắc; Thiền Quyên vô tư, quá trọng tình; Thiên Đấu sáng sủa, mất lề lối." Tô Thanh Liên như cười như than nói một hơi, "Nếu tương lai có một ngày, ta gặp sự cố, Đàn tông vẫn phải dựa vào Hồng Hoang trưởng lão chủ trì."

Hồng Hoang trưởng lão lại vẻ mặt nghiêm nghị đứng đắn lắc đầu: "Trưởng lão đốc sát Tô Diệp Tử bất luận tu vi tâm tính, Hồng Hoang không so kịp."

"Diệp Tử?" Tô Thanh Liên lắc lắc đầu, "Ta biết ngươi không nói đùa, Húc Dương Thiền Quyên Thiên Đấu cũng biết —— Nhưng ngoại trừ chúng ta ra, Đàn tông to lớn, còn có mấy ai biết?"

Ngẫm lại thành tựu mấy trăm năm gần đây của Tô Diệp Tử, Hồng Hoang trưởng lão cũng trầm mặc, một lát sau hắn mới nói tiếp: "Lâu ngày tự thấy lòng người."

Tô Thanh Liên không phản đối, nhìn Hồng Hoang trưởng lão một chút: "... Ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ so đo cao thấp với một người giả ngu."

Hồng Hoang trưởng lão không lên tiếng, Tô Thanh Liên xoay người muốn đi, trước khi đi dưới chân hắn dừng lại, âm thanh hơi thấp: "Huống chi, nếu là một bức họa nhấc một mặt đã che rất lâu, ngươi đoán chính hắn còn nhớ lúc trước gương mặt chính mình ra làm sao không?"

Không chờ Hồng Hoang trưởng lão đáp lại, Tô Thanh Liên ngự kiếm rời đi, dư âm vẫn còn ——

"Đã sớm đã quên. Ta cũng đã quên. Vậy ngươi cũng đã quên thôi... Hắn như bây giờ, đã đủ tốt rồi."

——

Vân Khởi ôm Tô Diệp Tử về động phủ trưởng lão trong nội phong, đặt người còn mê man lên tháp, còn mình ngồi bên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Diệp Tử thất thần.

Không biết người này đi làm cái gì, bị thương thế nào cũng không thể nào suy đoán —— thế nhưng trình độ bị thương lại rõ ràng. Thái độ của tông chủ và trưởng lão thủ phong khiến cho Vân Khởi không nghĩ ra, giống như trời vừa sáng sư phụ đã biết sẽ gặp cái gì. Chỉ có mình chẳng hay biết gì, hơn nữa đến hiện tại cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người này trắng xám suy yếu đến đứng cũng không được —— Loại cảm giác vô lực này khiến tâm tư của Vân Khởi như dời sông lấp biển. Trên mặt hắn lại cái gì cũng nhìn không ra, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt mặc ý chập trùng, lộ ra dao động tâm tình trong nội tâm không giống với bên ngoài.

Tô Diệp Tử vốn đã trắng, da dẻ lộ bên ngoài cũng giống như khối bạch ngọc ôn hòa; lúc này bị thương, sắc mặt càng là trắng như sương thắng tuyết. Người này thích cười như vậy, cười đến không tim không phổi... Nhưng hôm nay nằm trên tháp, hai mắt nhắm chặt, huyết sắc trên môi đỏ hồng thường ngày đều tan thành yên phấn, chân mày như lá liễu nhẹ nhàng nhíu lại, không biết trong mộng có người hay vật gì khiến hắn bất an.

Vân Khởi không đảo mắt nhìn, cứ nhìn mãi, quỷ thần xui khiến, hắn đưa tay ra dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên gò má người nằm trên tháp.

Vừa chạm vào mảnh mát lạnh kia, Vân Khởi đột nhiên hoàn hồn, sau đó khẽ mở to hai mắt nhìn bàn tay mình còn đang đặt bên tai Tô Diệp Tử. Một hồi lâu sau hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi, không rõ nguyên do, lại không lấy tay về, mà là động tác ngạo mạn thay Tô Diệp Tử vén sợi tóc lòa xòa trên mặt qua một.

"... Sư phụ."

Vân Khởi lại hít sâu một hơi, đáy mắt xẹt qua tâm tình giãy dụa trước giờ chưa từng có. Trong tay hắn siết sợi tóc đen kia, trong đồng tử đen đen trong suốt ánh sao chìm nổi.

"Ư..."

Người trên tháp kia bỗng nhiên cau mày nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, Vân Khởi hoàn hồn, hóa ra vừa nãy tâm tình hắn bất định nên đã siết sợi tóc Tô Diệp Tử chặt quá, làm cho đối phương kêu thành tiếng. Nhìn chằm chằm bờ môi khẽ mở khẽ khép của Tô Diệp Tử trên tháp, ánh mắt vừa có chút yên ổn của Vân Khởi lại bắt đầu lấp lóe, qua không biết bao lâu thiên nhân giao chiến, màu mắt Vân Khởi trầm xuống, buông lỏng sợi tóc trong tay, cúi người xuống.

Vào chớp mắt cuối cùng Vân Khởi vẫn tránh đôi môi yên phấn gần trong gang tấc.

Vân Khởi thâm trầm hôn lên tóc dài rũ trước trán Tô Diệp Tử, trong miệng khẽ lẩm bẩm: "Sư phụ..."

Chẳng lẽ ta điên rồi ư, sư phụ...

Lần này Tô Diệp Tử mê man hết mấy ngày, chờ đến mấy ngày sau hắn yếu ớt tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là đuổi Vân Khởi trong động phủ ra ngoài.

Nhìn cửa động phủ trước mặt vang lớn khép lại, Vân Khởi: "..."

—— Nếu như không phải cái thần tình phản ứng của người kia vẫn tính là bình thường, đại khái hắn còn tưởng hành động ngày đó bị đối phương phát hiện.

Lười biếng phất tay áo với đồ đệ ngoan vẻ mặt hơi cứng ngoài động phủ của mình một cái, nhìn cửa hoàn toàn đóng lại, Tô Diệp Tử xoay người ngáp một cái, lẩm bẩm một tiếng: "Cũng còn may mấy ngày nay trước khi phong bế ý thức, không trực tiếp hóa thành bản thái hoặc là linh thái để trị thương... Có điều thân thể nhân thái hồi phục thực sự quá chậm."

Còn chưa dứt lời, trong động phủ ánh sáng chuyển một cái, hình người nguyên bản cuối cùng ảm đạm đi, hóa thành một cục lông xù trên đất, chỉ chốc lát sau, cục lông nho nhỏ vèo một cái không còn bóng dáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui