Xe ngựa từ cửa chính tiến vào Thành Chủ phủ, móng ngựa đập lên mặt đất lót gạch lưu ly, phát a âm thanh cùm cụp cùm cụp.
Trong buồng xe yên tĩnh, nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Mãi đến khi người đánh xe bên ngoài rèm xe, nhảy xuống xe, cung cung kính kính nhấc rèm, hành lễ với hai người bên trong, lúc này mới đánh vỡ sự yên lặng giữa hai người: “Hai vị đại nhân, đến thành đại sảnh dạ yến của Thành Chủ phủ.”
Đối với việc người đánh xe liền khúm núm sau khi biết được thân phận của mình, Tô Diệp Tử cũng không thể xưng huynh gọi đệ giống như trước nữa, tầm mắt nhìn qua, hắn hơi nhỏm người dậy, hơi do dự, lại ngồi trở xuống.
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh lành lạnh vang lên trong buồng xe:
“Vị thành chủ Thái Hành thành này, là quen biết cũ của ngươi?”
—— Tô Diệp Tử biết lúc Vân Khởi vào tông chỉ mới mười mấy tuổi, sau đó cũng chưa hề ra khỏi tông, chỉ là thái độ của người kia… thực sự kỳ quái hơi quá rồi.
Nghe Tô Diệp Tử nói vậy, Vân Khởi không vội vã trả lời, hắn nâng mắt lên nhìn Tô Diệp Tử cười nói: “Ta cho rằng sư phụ vẫn sẽ nhẫn nhịn, không hỏi ra cơ.”
“…” Tô Diệp Tử tức giận trừng hắn.
Vân Khởi thu lại ý cười trêu tức, hơi rũ mi mắt nói: “Nhập Cung lệnh của Lung Linh thần cung ở Đông Thổ sâm lâm lúc trước, chính là ta giao dịch cùng hắn trong Âm Dương Hội ở Âm Dương Thành… Bách Hoa Lâu, đại khái cũng là do hắn đưa ta đến.”
Tâm tư của Tô Diệp Tử tâm tư vốn đang đặt trên “Giao dịch”, vừa nghe thấy câu cuối, đôi mắt đen lay mở to một vòng: “Bách Hoa Lâu?! —— Chính là hắn đưa ngươi đang hôn mê vào trong đúng không?!”
Vân Khởi gật đầu.
“… Mặt người dạ thú.” Tô Diệp Tử nghiến răng cười, sau đó xuống xe ngựa trước tiên, “Hôm nay để ta xem thử, hắn còn dám bày trò gì nữa!”
Thành công gắp lửa bỏ tay người Vân Khởi không có bất kỳ cảm giác tội lỗi gì, theo sau Tô Diệp Tử xuống xe ngựa.
Sau đó theo chỉ dẫn của hai hàng thị giả trong Thành Chủ phủ, hai người đồng loạt đi về phía sảnh đường dạ yến đang mở rộng cửa của Thành Chủ phủ ở cách đó không xa.
Vừa tiến vào cửa sảnh, bước tiến của Tô Diệp Tử dừng lại.
—— Hắn ở Đàn tông lâu rồi, những động phủ trong Đàn tông, lại do các cao nhân tiền bối từ rất lâu trước kia để lại, càng gần kề đại đạo tự nhiên… Nói thẳng một chút, chính là nghèo rớt mồng tơi. Mà thịnh cảnh quy mô lớn lao, vàng son lộng lẫy, rực rỡ muôn màu trước mắt, đối Tô Diệp Tử mà nói, tuyệt đối là lần đầu tiên.
“Ta thấy nơi này không giống dạ yến Thành Chủ phủ,” Tô Diệp Tử phục hồi tinh thần, như cười như không, “Hoàng đế hôn tham thuở xưa của thế gian, làm một tiệc tối, cũng phô trương như vầy nhỉ?”
Vân Khởi không chút rung động nhìn mọi thứ trước mặt, bất luận là đáy mắt hay là trong lòng đều không có nửa điểm tâm tình dị dạng. Chẳng biết vì sao, hắn cảm thấy tựa hồ mình tđãnhìn quen cảnh phô trương như vậy từ lâu rồi; thậm chí, trong ký ức xa xôi mơ hồ của hắn, dường như có cung nhân thị giả qua lại không dứt, bưng kỳ trân dị thú với linh vật hiếm có của thiên hải lục không làm thức ăn, qua lại trong hành lang phảng phất như không có điểm cuối của thâm cung kia, đèn đuốc yếu ớt như sông dài chảy xuôi lâu đời, ca vũ dồn dập như lễ nhạc thăng thiên thịnh cảnh…
Vân Khởi cố ngăn chặn mình nhớ lại… Những thứ trước giờ hắn liều mạng muốn nhớ tới, bây giờ lại bị hắn liều mạng đè xuống nơi sâu xa của ký ức.
… Chỉ có sợ hãi là đề không được.
Trong mắt Vân Khởi, tâm tình thâm trầm chập trùng lên xuống.
Mà ngay khi hắn xuất thần, trong đại điện bục rộng hình thang đối xứng xếp chồng, mấy nữ thị giả đứng hầu tiến lên, dịu dàng thi lễ với Tô Diệp Tử và Vân Khởi.
“Hai vị đại nhân, chính là cao túc Đàn tông đúng không?”
Nữ tử áo hồng cầm đầu giọng nói êm dịu dễ nghe, đôi mắt đẹp nước thu trôi, lưu luyến xấu hổ nhìn về phía Vân Khởi.
Tô Diệp Tử nâng ngón trỏ lên đăm chiêu ấn lên môi hai lần, sau đó nhìn về phía Vân Khởi.
Thế nhưng Vân Khởi hoàn toàn không có phản ứng mỹ nhân đưa mắt tam thu, sắc mặt thậm chí còn khó hiểu lạnh hơn mấy phần so với trước khi vào điện:
“Dẫn đường.”
Đối với Vân Khởi không hiểu phong tình, nữ tử kia hiển nhiên cũng hơi sửng sốt, sau đó liền một lần nữa cúi đầu phục tùng gật đầu, dịu dàng xoay người, đi trước dẫn đường: “… Đại nhân xin mời đi theo ta.”
Đi lên cầu thang màu vàng mang độ dốc nhất định ở giữa đại điện, Tô Diệp Tử suy đoán bàn và ghế dùng để trưng bày hai bên bậc thang, phải phân phối dựa theo địa vị thân phận từ thấp đến cao. Mà nhìn thần thái những người ngồi sau bàn này ghé tai đàm tiếu nghị luận, cũng không xa lạ gì nhau, chắc đều là nhân vật nòng cốt trong Thái Hành bang.
Chỉ là nghĩ đến đây, trong lòng Tô Diệp Tử càng có chút không hiểu —— Đã là tiệc rượu nội bộ Thái Hành bang, đâu cần phải gọi người ngoài như hai người đến tham dự chứ?
Không nghĩ ra liền không nghĩ nữa, Tô Diệp Tử đi sau lưng nữ tử áo hồng kia, mặt khác hai hàng thị nữ lại giống như là hộ tống đứng hai bên Tô Diệp Tử và Vân Khởi. Tắm lễ rửa tội bằng ánh mắt của các nòng cốt Thái Hành bang đã ngồi đông đủ, đoàn người đi thẳng đến bậc thang cuối cùng.
Tô Diệp Tử nhìn nhìn cái bàn duy nhất bên bậc thang cùng với đệm để người ngồi phía sau, trầm mặc một giây, sau đó nhìn về phía Vân Khởi: “Đồ đệ ngoan ngươi nói xem, vị thành chủ này… kêu ta đứng, hay là kêu ta đứng?”
Vân Khởi nhíu mày, chưa kịp mở miệng, Tô Diệp Tử rất có tự giác bĩu môi: “Ta cảm thấy là ta.”
“Hai vị đại nhân hiểu lầm rồi.” Nử tử áo hồng đi đằng trước lúc này đã xoay người lại, ánh mắt nhưng vẫn rơi lên người Vân Khởi. Sau đó nàng thoáng nghiêng người, tay trái chếch ra sau, chỉ lên bên trên bậc thang cuối cùng, hai cái bàn rộng lớn mạ vàng đặt ngang hàng, cùng với cái tháp rộng bằng vàng nạm ngọc hai bên gắn sa tanh cẩm tú dày đặc, mở miệng nói, “Đây mới là vị trí của hai vị đại nhân.”
“…” Tô Diệp Tử trầm mặc, mà ánh mắt Vân Khởi thì chìm xuống.
“Xin mời hai vị đại nhân ngồi.”
Mấy vị thị nữ đồng loạt khom người hành lễ với hai người vẫn trầm mặc không nói, đồng thời nhường ra một lối đi.
Sau một lát giằng co, Tô Diệp Tử cong khóe môi: “Đến đâu thì hay đến đó. Chủ muốn thế nào khách theo thế đó, chủ nhân cho chúng ta ngồi ở địa vị cao, vậy chúng ta an vị ở địa vị cao đi.” Nói rồi, hắn định tiến lên một bước.
Vân Khởi bước chân bất động, đưa tay lên trước, nắm chặt cổ tay sư phụ “tâm đại” của hắn.
Tô Diệp Tử ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt trưng cầu: “…?”
Vân Khởi giọng nói trầm thấp, ánh mắt khẽ nhúc nhích: “Nếu sư phụ không muốn, chúng ta rời đi là được.”
“Nói dễ quá.” Tô Diệp Tử duỗi tay trái không bị hạn chế, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lên mi tâm đang nhăn lại của Vân Khởi một hồi, “Nơi này, thả lỏng cho ta… Đêm nay nói đi là đi thì khỏe rồi, nhưng ngươi kêu vi sư sau này lấy Vô Căn Thủy cho ngươi làm sao đây? Mạnh mẽ xông vào Bồ Đề tự sao?”
Vân Khởi nghe vậy, mi tâm nhíu chặt giãn ra, hắn yên lặng nhìn Tô Diệp Tử một lúc, sau đó mới buông tầm mắt xuống: “Vậy… mời sư phụ ngồi.”
Hai người liền trước sau đi tới bên hai cái tháp rộng kia, ngồi xuống hai bên trái phải.
Phóng tầm mắt nhìn ra, các kim trụ được loại thần dị hung thú xoay quanh bên dưới đỉnh đại điện, trên những bậc thang trùng điệp được sắp xếp theo tầng cấp, cả một đống người đều dùng ánh mắt hoặc khiếp sợ hoặc phức tạp nhìn vị trí hai người ngồi xuống.
Trong đại điện thỉnh thoảng có tiếng bàn luận trầm thấp vang lên.
May mà không khí lúng túng này cũng không có kéo dài đến quá lâu, khoảng chừng nửa nén hương sau, sau cái bàn ở bậc thang cuối cùng mà Vân Khởi và Tô Diệp Tử vốn đã chú ý tới, chậm rãi hiện lên một bóng người.
Trên mặt nam tử tử bào mắt tím ý cười vẫn ôn hòa phơi phới, hắn trước tiên thoáng khom người, hành lẽ với hai người trên đài, “Hai vị đợi lâu rồi.” Sau đó lại chuyển hướng sang bên trong đại điện, thành chủ Thái Hành thành hơi chắp tay, “Chư vị đồng liêu cũng đợi lâu rồi.”
Mọi người dưới điện đều cười ha hả đáp lễ lại.
Nam thử thanh niên mặc y bào màu tím lại khách sáo với khách nhân khác vài câu, mới ngẩng đầu giương giọng ——
“Mở tiệc!”
Tiếng lễ nhạc to lớn đột nhiên vang lên trong đại điện.
Theo tiếng nhạc, vũ cơ áo mỏng như bướm xuyên mây từ ngoài cửa điện lả lướt thướt tha tiến vào trong điện, nơi đang đứng làn gió thơm mịt mờ, khiến người ta mê say. Mà cơ thể uyển chuyển kia bên dưới lớp lụa mỏng bên rung động lên xuống như ẩn như hiện theo tiếng nhạc, còn có vòng eo dẻo dai lộ ra ở bên ngoài xoay xoay chậm rãi như rắn nước, mi mắt mũi môi xinh đẹp yêu diễm đẹp đẽ, đường nét mê người khiến người ta huyết mạch sôi trào… Tất cả những thứ này càng hấp dẫn đến mức mọi người trong điện nhất thời ngay cả mắt đều di chuyển được
Dần đi đến gần, các vũ cơ diễm mỹ đã xoay vặn cơ thể vũ trên bậc thang màu vàng giữa đại điện, các nàng mang theo nụ cười mê hoặc và ánh mắt như tam thu, kéo lụa mỏng lưu luyến từ bên nam tử say mê điên đảo vì các nàng ở hai bên, mà lướt về sau; nơi các nàng đứng, làn gió thơm tràn ngập, nòng cốt của Thái Hành bang xem ra đều thần hồn điên đảo, có mấy người định lực kém, còn trực tiếp kéo vũ cơ trêu chọc mình kéo vào trong lồng ngực thân thiết.
Mà những vũ cơ còn lại thuận lợi xuyên giữa nam nhân bị các nàng mê hoặc đến mất ăn mất ngủ, lại còn một đường uốn lượn đi tới, bước lên bậc thang cuối cùng. Các vũ cơ giống như thần giao cách cảm tách ra từ chính giữa, có trái có phải chia nhau lượn quanh hai cái bàn, sau đó từng người vây quanh người trên tháp rộng bằng vàng nạm ngọc sau bàn ở chính giữa.
Từ khi các vũ cơ vừa vào cửa điện đã bắt đầu sinh ra chút dự cảm không hay Tô Diệp Tử khẽ nhíu mày, mùi hương đối với hắn mà nói có chút gay mũi, thực sự khiến hắn không thích lắm… Hơn nữa chẳng hiểu vì sao, dường như từ trên người những vũ cơ yêu diễm vũ, hắn có thể ngửi ra một hương hoa thoang thoảng.
“Đạo đón khách của Thái Hành thành, đúng là làm người ta bất ngờ.”
Cách kẽ hở của hai nhóm vũ cơ diễm mỹ cơ, Tô Diệp Tử mắt không thấy tâm không phiền nhắm mắt lại, truyền âm thần thức. cho Vân Khởi bên cạnh.
—— Hắn nhìn ra rõ ràng, những vũ cơ này đi qua cầu thang thật dài của đại điện, rõ ràng chính là hướng về phía hai người họ.
Chỉ có điều một lát sau, Tô Diệp Tử liền nghi hoặc mở mắt ra, nghiêng mắt nhìn sang hướng Vân Khởi —— Vân Khởi cũng không đáp lại bất cứ điều gì về câu nói của hắn.
Mà vừa nhìn một cái, sắc mặt Tô Diệp Tử liền như đêm đen.
Chỉ thấy một vũ cơ múa dẫn đầu ăn lụa đen mặc mỏng manh, đang đưa tay ôm cổ Vân Khởi, trên người kề sát cơ thể Vân Khởi, nhẹ nhàng ám muội vặn vẹo cơ thể, tay kia lại đặt trước người Vân Khởi, động tình rõ ràng xoa xoa bên trên.
Mà Vân Khởi cư nhiên cũng không có làm ra bất kỳ động tác chống cự gì, trái lại hơi nhắm mắt, vẻ mặt thả lỏng say mê mặc cho vũ cơ kia kề sát nóng bỏng mà múa.
“…” Trong đầu Tô Diệp Tử có tin tức gì thật nhanh lướt tới, chờ hắn lại ngửi thấy mùi hoa như có như không ở giữa mũi, trong lòng lập tức thất kinh, cái tên quanh quẩn trong đầu rốt cục bật thốt lên —— “Ma vực mê tình hoa?!”
“Tô trưởng lão quả nhiên… kiến thức rộng rãi.” Sau cái bàn chếch xuống dưới cách bọn họ gần nhất, nam tử tử bào nhẹ giọng cười nói, “Lúc mở dạ yến, nếu là ít đi đồ trợ hứng, chẳng phải vô vị? Chỉ là…” Nam tử tử bào nhấc mắt, rất hứng thú nhìn Tô Diệp Tử, hàn quang dưới đáy mắt khẽ động, “Mê tình hoa mê hoặc tinh thần, trừ khi đã sớm uống thuốc giải thích nghi hoặc giải hoặc, hoặc là… thân thể phi hồn xác, bằng không mặc dù ở cảnh Hỗn Độn đỉnh phong, cũng khó thoát khỏi công hiệu —— Vậy Tô trưởng lão ngài, thuộc tình huống nào?”
Tô Diệp Tử nghe vậy ánh mắt lạnh lẽo, chỉ là lúc này lại không định tính toán đối phương, biểu tình trên mặt phát lạnh: “Lấy đồ giải hoặc cho Vân Khởi!”
Nghe xong yêu cầu của Tô Diệp Tử, nam tử tử bào sững sờ tại chỗ, sau đó cười nói: “Tô trưởng lão, Đàn tông các ngươi lại không phải Bồ Đề tự, càng không có đoạn tình dục cầu gì —— chẳng lẽ bái nhập Hàn Quỳnh phong của ngài, ngay cả hoan ái của đệ tử, làm sư phụ cũng muốn nhúng tay vào?”
Tô Diệp Tử sắc mặt càng thêm lạnh, gằn từng chữ một: “Ta kêu ngươi cho hắn thuốc giải.”
Nam tử tử bào xúc động nở nụ cười: “Xin lỗi, Tô trưởng lão, mê tình hoa chỉ có thể phòng trước khi hít vào thôi, một khi hít vào rồi, cũng không thuốc giải, chỉ có thể tuân theo thiên đạo, tự mình giải quyết.”
“…”
Thần thức phát hiện Vân Khởi bên cạnh cũng đã vong tình vuốt ve vòng eo của vũ cơ kia, ánh mắt Tô Diệp Tử trầm lạnh đến cực hạn, “tuân theo thiên đạo” là ý nghĩa chết tiệt gì, hắn tự nhiên đoán được.
“Á ——!”
Vũ cơn còn đang vặn vẹo vòng eo trước mặt bị Tô Diệp Tử sắc mặ lạnh nhạt đấy ra một bên, hắn bỗng nhiên nhỏm người dậy, khí thế quanh người tăng vọt.
Mà cùng lúc đó, dưới điện bao gồm mấy người đã ôm vũ cơ thân thiết, đều bỏ qua vũ cơ trong lồng ngực vẻ mặt nghiêm nghị cùng những người khác đồng loạt đứng lên.
Nhìn thấy vậy, Tô Diệp Tử đâu thể không hiểu cái gọi là dạ yến đêm nay chính là bố trí một cái bẫy cho họ?
Chỉ có điều mình không trúng độc mê tình hoa, thành điều bất ngờ duy nhất trong ván cờ này thôi.
“… Lẽ nào thành chủ cảm thấy, chỉ dựa vào ngươi và những người này, liền có thể ngăn được ta?”
Nghe ra ý bạo nộ trong giọng nói lặng yên trước going bão của Tô Diệp Tử, nam tử tử bào đau đầu gõ gõ thái dương, “Tô trưởng lão, trong đồn đãi, ngài không phải là người không khai sáng thế này?” Nói rồi, hắn nhìn Vân Khởi đã mất ý thức cùng vũ cơ lụa đen đồng thời ôm nhau, “Không bằng trước hết mời ngài về nghỉ, sáng sớm ngày mai, ta tự nhiên sẽ đưa cao đồ của ngài hoàn hảo không chút tổn hại trở về? —— Độc mê tình hoa không giải được, cho dù ngài cố dẫn hắn rời đi, cũng không có tác dụng mà?”
Ánh mắt Tô Diệp Tử chìm xuống, nhẫn tu di trên tay lóe lên, một trường kiếm nằm ngang trong tay.
Nam tử tử bào trên mặt vẫn cười, đáy mắt dậy ý đề phòng.
Nhưng vào đúng lúc này, dị biến đột ngột phát sinh ——
“Cút ——!!”
Tiếng tức giận rít gào đột nhiên vang vọng trong cả đại diện, dẫn tới người tĩnh táo của cả điện líu lưỡi nhìn sang. Sau tiếng gào đó, một tiếng hét thảm thiệt thốt nhiên vang lên, sau đó mọi người liền thấy, vũ cơ vẫn cùng Vân Khởi ôm nhau triền miên vừa nãy, lúc này lại đã bị nam nhân tròng mắt đỏ như máu nhấc lên sau đó mạnh mẽ ném kim trụ cách đó không xa.t
Tiếng hét thảm thê lương của nữ tử im bặt đi, trong miệng phun ra máu tươi, không rõ sống chết.
Các vũ cơ vẫn còn ở bên cạnh Vân Khởi và Tô Diệp Tử đều sửng sốt, sau khi thấy đôi đồng tử trợn lên đỏ như máu, các nàng đều không nhịn được run rẩy kêu lên sợ hãi trốn về sau.
Chỉ có điều đôi mắt cũng không tỉnh táo còn mang theo dục vọng mê say kia quét quanh điện quét một vòng, Vân Khởi cũng không hạ độc thủ với bất luận một vũ cơ nữa, mà là bỗng nhiên đóng ánh mắt hung ác lên người Tô Diệp Tử bên ngoài mấy trượng.
“… Sư phụ.” Giây lát sau, trên mặt Vân Khởi, hiện lên một nụ cười dữ tợn gần như yêu dị.
Mọi người ngơ ngẩn nhìn tình cảnh khó hiểu này, ngay cả nam tử tử bào đều có chút không hiểu do dự đạp lên điện một bước.
Chỉ là không chờ hắn chân sau đuổi tới, liền nghe thấy nam nhân đồng tử đỏ như máu trên điện gầm nhẹ một tiếng, thân hình lóe lên, lúc xuất hiện lần nữa đã ở ngoài mấy trượng, đứng trước mặt Tô Diệp Tử. Không chờ Tô Diệp Tử có hành động, hắn liền đặt mạnh người trên tháp rộng đằng sau.
Trước lúc bị áp đảo trước Tô Diệp Tử đã có dự đoán, mặt không hề cảm xúc cẩn thận thu về trường kiếm nằm ngang giữa hai người, sau đó cật lực khiến tâm tình bình ổn, nhìn vào đôi đồng tử đỏ như máu thần trí không còn kia nói:
“Vân Khởi, ngươi nghe ta nói, trước tiên nín thở ngưng —— Ưm ——”
Chỉ tiếc hắn còn chưa nói ra, liền bị nam nhân đè bên trên giữ cằm, ánh mắt mê luyến điên cuồng nhìn bờ môi đỏ bừng của hắn, sau đó hung ác tham lam mà hôn cắn.
“…”
Mọi người vạn vạn chưa từng lường trước được một màn trên điện trước mắt, đồng thời ngẩn ngơ tại chỗ.
Tác giả có lời muốn nói: Mời nguyên Thất tướng quân dưới trướng Ma đế Ma vực – hiện thành chủ Thái Hành thành Tiên vực… hối lỗi với bóng ma trong lòng
>> đây là thanh thủy văn nên không có H đâu các chị đừng chờ =)))))))))))