Giang Ý Hàm có chút lúng túng nhìn An Nhược Thủy, dẫu sao tiểu nha đầu ngay trước mắt mọi người không nể mặt An Nhược Thủy.
An Nhược Thủy thì không thèm để ý chuyện này, nàng cúi người xuống nhìn thẳng Tiểu Hi, hỏi Tiểu Hi: "Tiểu Hi không muốn cùng a di về nhà sao?"
"Tiểu Hi muốn mẹ." Tiểu Hi vừa nói lại vừa ôm chân Giang Ý Hàm chặt thêm chút.
Giang Ý Hàm đang chuẩn bị nói nàng đây là đang quay tiết mục, không ngờ An Nhược Thủy nói trước: "Vậy cũng tốt, vậy Tiểu Hi ở lại nơi này. Ngày mai a di tới đón được không?"
"Con muốn luôn luôn cùng mẹ ở chung một chỗ." Tiểu Hi quật cường trả lời An Nhược Thủy.
An Nhược Thủy nhìn Giang Ý Hàm vẻ mặt đầy không biết làm sao: "Đứa nhỏ này đành nhờ ngươi vậy."
"Không sao không sao, ta và đứa nhỏ này rất có duyên." Giang Ý Hàm cười nói: "Cứ cho nó lưu lại đi. Cũng không thiếu một miếng cơm."
Càng huống chi đây là tiết mục của An thị, tất cả chi tiêu đều do An thị phụ trách.
Giang Ý Hàm lưu lại Tiểu Hi, An Nhược Thủy chỉ đành một mình về nhà.
Lúc này, ánh nắng chiều ở chân trời tuy rằng rất đẹp, nhưng chẳng mấy ai nhìn, bởi vì trong lòng mọi người đều chứa tâm sự, cảnh đẹp kia càng có thể làm bọn họ nhớ lại chuyện cũ thống khổ.
An Nhược Thủy mở cửa nhà, Lạc Huyền Ca đã dẹp quầy trở lại, vội vàng rửa mặt xong thì ngồi trên ghế sa lon tra xét nhiệm vụ show thực tế ngày mai.
Lạc Huyền Ca nghe được động tĩnh ngoài cửa liền quay đầu nhìn, chờ An Nhược Thủy vào cửa, Lạc giáo chủ hướng về phía nàng tò mò chớp mắt nhìn, tiếp đó hỏi: "Tiểu Hi đâu?"
"Ừm... Ở lại nhà Tiểu Gia." An Nhược Thủy đang suy tư, làm sao giải thích với người yêu, nàng vừa ra ngoài quẹo một cái đã làm mất em bé.
Lạc Huyền Ca trầm mặc nhìn nàng, chỉ là đơn thuần tò mò, dẫu sao show thực tế ban ngày toàn bộ hành trình truyền trực tiếp, không tồn tại tình huống An Nhược Thủy đem con làm mất.
"Buổi trưa ta mang Tiểu Hi đi chơi nhà Giang Ý Hàm, sau đó Tiểu Hi thấy Giang Ý Hàm liền bắt đầu gọi mẹ. Ôm nàng không chịu buông tay, ta hết cách chỉ đành tạm thời cho Tiểu Hi ở lại."
An Nhược Thủy giải thích, Lạc Huyền Ca khẽ cau mày, dựa theo tính tình Tiểu Hi không thể nào làm bừa như vậy, chẳng lẽ Giang Ý Hàm và Tiểu Hi thật sự có quan hệ gì?
"Được rồi, ngươi chớ đứng ở nơi đó nữa, tới ngồi." Lạc Huyền Ca có cảm giác như thể An Nhược Thủy sau khi phạm sai lầm đột nhiên biến ngoan.
An Nhược Thủy cũng đột nhiên kịp phản ứng, bản thân vẫn còn đứng cạnh cửa.
Đi tới ngồi xuống bên người Lạc Huyền Ca, An Nhược Thủy cũng không biết nên nói gì. Dẫu sao trong ấn tượng nàng thì Lạc Huyền Ca rất quan tâm đứa bé Tiểu Hi kia.
Mà nội tâm Lạc giáo chủ giờ phút này cũng không có gì buồn bã hay thất vọng, Tiểu Hi cũng không phải con nàng, bất kể chui vào lòng ai gọi mẹ đều không có quan hệ lớn gì đến nàng. Hơn nữa nàng đối tốt với Tiểu Hi, đây là nội dung tiết mục yêu cầu quay a. Nàng chỉ là đang làm nhiệm vụ.
"Buổi tối muốn ăn cái gì?" Lạc Huyền Ca buông xuống máy tính bảng trong tay hỏi An Nhược Thủy, kỳ thực hiện tại ăn cơm tối thì có hơi sớm, bất quá Lạc Huyền Ca cảm thấy An Nhược Thủy tựa hồ rất để ý chuyện này, nàng đang nghĩ biện pháp nói sang chuyện khác, để An Nhược Thủy có thể dời sự chú ý ra khỏi Tiểu Hi.
An Nhược Thủy nghe đến ăn lập tức tỉnh táo tinh thần, bản thân nàng chính là dân ăn hàng tiềm ẩn, nhất là tài nấu nướng của Lạc Huyền Ca càng ngày càng đem dạ dày của nàng nuôi thành kén chọn, hiện tại thức ăn ngon thông thường đều phẩm không ra mỹ vị.
"Ừ, ăn cá." An Nhược Thủy thích ăn cá, nhưng không thích xương cá, hiện tại có Lạc Huyền Ca ở bên, mỗi một con cá đều có thể yên tâm ăn.
Lạc giáo chủ mấy ngày trước ở trên mạng xem qua tài liệu liên quan tới chuyện nữ minh tinh ăn uống điều độ giữ vóc người, vốn cho rằng An Nhược Thủy cũng như vậy, nhưng mà nàng cẩn thận quan sát, An Nhược Thủy chụp hình ăn đồ trước nay không phải chỉ bày biện để chụp, mỗi lần chụp xong nàng đều có thể ăn sạch sẽ.
Thậm chí đôi lúc lượng ăn còn lớn hơn nguyên thân, nhưng vóc người lại vẫn luôn luôn không thay đổi, thỉnh thoảng quay phim mệt nhọc sẽ còn gầy xuống một ít, vì thế Lạc giáo chủ cảm thấy nghi hoặc sâu sắc.
Ăn bữa tối xong hai người liền có thể đóng truyền trực tiếp, tuy rằng kênh Live-stream trước sau như một hô to 'Không được, không thể, không được', nhưng hai người vẫn giả bộ không thấy gì trực tiếp tắt.
"Tối hôm nay Tiểu Hi không có ở đây." Lạc giáo chủ ôm gối đứng ở trước mặt An Nhược Thủy, lời nàng vừa nói đã diễn tả hết chuyện tiếp theo nàng muốn làm.
Bất quá An Nhược Thủy lại muốn cố ý trêu chọc một chút, giả bộ nghe không hiểu hỏi: "Đúng vậy Tiểu Hi không có ở đây, ngươi nhớ nó sao? Chúng ta gọi một chút sang chỗ Tiểu Gia đi, xem Tiểu Hi hiện tại nguyện ý trở về không, nếu như nguyện ý ta đi đón về có được không."
"Không, không được!" Lạc giáo chủ nóng nảy, đem gối giơ đến trước mặt An Nhược Thủy: "Tiểu Hi không có, ta có thể..."
"Ngươi có thể một mình ngủ ngon giấc, buổi tối không cần lo lắng Tiểu Hi đá chăn." An Nhược Thủy tiếp tục trêu chọc nàng, thấy Lạc giáo chủ còn chưa nói hết lời đã bị mình cắt đứt, tiếp đó gấp đến mặt đỏ bừng, An Nhược Thủy cảm thấy thú vị cực kỳ.
Lạc giáo chủ còn muốn nói gì, song cuối cùng trầm mặc: "Vậy được rồi. Ngủ ngon."
Sau đó ôm gối uể oải xoay người đi phòng mình.
An Nhược Thủy nhìn Lạc giáo chủ đã đóng cửa phòng, nhất thời ngẩn ra, nàng thật sự chỉ là đang nói đùa. Thân là Giáo chủ Ma giáo, ngươi chỉ kiên trì được nửa phút sao?!
An Nhược Thủy dở khóc dở cười đi vào phòng mình, nàng thật không ngờ Lạc Huyền Ca sẽ trực tiếp trở về phòng.
Giờ phút này An Nhược Thủy nằm ở giường đôi lớn như vậy lăn qua lộn lại, hỏi ngược lại mình không dưới trăm lần, vừa rồi tại sao muốn chơi ác trêu chọc Lạc Huyền Ca, nếu không nàng giờ phút này hẳn là đang ôm Tiểu Lạc của nàng bình yên chìm vào giấc ngủ! Tự tìm đường chết, An Nhược Thủy đập gối, thầm hỏi bản thân lần sau còn dám tự tìm đường chết hay không?!
Chờ An Nhược Thủy ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe được cửa có động tĩnh, ngay sau đó thì có một người ở bên cạnh nằm xuống.
Trong lúc mơ hồ còn nghe được một tiếng hừ lạnh ngạo kiều, An Nhược Thủy đột nhiên mở đèn bàn, thấy Lạc Huyền Ca đang chuẩn bị ngủ, hiển nhiên động tác của nàng hù dọa đến tên đáng thương này rồi.
Lạc Huyền Ca ôm chăn luống cuống nhìn nàng, giống như thiếu nữ sa ngã bị thiếu niên bất lương kéo đi quán trọ, ủy khuất rưng rưng nhìn An Nhược Thủy, muốn nói gì đó nhưng chỉ há miệng không nói nên lời.
"Ngươi tại sao lại tới?" An Nhược Thủy mở miệng xong liền hối hận, tiêu rồi... hình như lại đang tìm đường chết.
Lạc giáo chủ từ từ buông xuống một góc chăn ôm trước ngực, cầm lên gối vừa mang đến: "Ta, ta nhìn xem ngươi có đạp chăn hay không."
"Ừ..." An Nhược Thủy biết EQ của Giáo chủ nhà mình, không hy vọng xa vời nàng có thể tìm được cái cớ đường đường chính chính.
"Vậy bây giờ ta đi đây." Lạc giáo chủ đang chuẩn bị rời khỏi, An Nhược Thủy đột nhiên gọi nàng lại: "Đợi đã, buổi tối chạy tới chạy lui quá phiền toái, ở nơi này ngủ đi."
"Thật không?!" Lạc giáo chủ hiển nhiên không ngờ tới sẽ có niềm vui ngoài ý muốn này.
Đáy mắt nàng cất giấu hưng phấn, khiến cho An Nhược Thủy cũng dần dần vui vẻ, giơ tay lên nắm lỗ tai Lạc giáo chủ: "Ta bây giờ nói chuyện không có tác dụng sao?"
"Có tác dụng, luôn luôn có tác dụng!" Lạc giáo chủ luôn miệng bảo đảm, sau đó giống như đứa nhỏ ăn trộm đường, cười ngọt ngào nằm bên cạnh An Nhược Thủy.
"Vui vẻ như vậy sao?" An Nhược Thủy kỳ thực cũng vui mừng, bất quá không có mãnh liệt như Lạc Huyền Ca.
Lạc giáo chủ đột nhiên giang hai cánh tay ôm lấy nàng, đầu ở chỗ xương quai xanh An Nhược Thủy cọ cọ một cái, ngửi được mùi vị quen thuộc, nàng cảm thấy cả thế giới đều là an toàn.
"Ta đã bốn mươi lăm giờ không ôm ngươi, có sáu mươi bốn giờ không hôn ngươi, sáng sớm hôm nay ngươi không cho ta hôn chào buổi sáng, vừa rồi cũng không hôn ta chúc ngủ ngon, nhưng mà ngươi ở ngay cách vách, ta nhớ ngươi không ngủ được." Lạc giáo chủ không lưu loát nói hết câu, bất quá những lời nghe có chút không được tự nhiên này, lại đem tiểu tâm tư phức tạp của nàng diễn tả rõ ràng.
An Nhược Thủy hết sức cảm động ôm Lạc Huyền Ca, ngọt ngào hiến lên môi thơm, lại nửa đường dừng lại, đẩy ra Lạc giáo chủ.
Lạc giáo chủ còn chưa kịp phản ứng, An Nhược Thủy đã trở mình bắt đầu ngủ.
Lạc Huyền Ca giờ phút này không chỉ ủy khuất còn tràn đầy không hiểu, tại sao hôn đến một nửa liền đẩy nàng ra?
Trong lòng An Nhược Thủy dục hỏa dần dần dâng lên, trước kia không có loại cảm giác này, cho dù có cũng sẽ không mãnh liệt, nhưng từ lần đó ở phòng làm việc cùng đại ca tán gẫu, đại ca liền gửi tới cho nàng một đường link, chờ nàng nhấn vào nhìn liền mở ra cửa lớn thế giới mới.
An đại ca vì hạnh phúc trên mọi phương diện của muội muội có thể nói là hao tâm tổn phế.
Giờ phút này trong đầu An Nhược Thủy không ngừng thả ra hình ảnh trong chỗ sâu trí nhớ, các loại tư thế bất đồng lăn qua lộn lại, lắc đầu một cái muốn đem những hình ảnh kia quăng ra khỏi óc, nhưng phát hiện càng tỉnh táo rõ ràng hơn.
Sau lưng Lạc Huyền Ca lại xông tới, ôm lấy nàng, An Nhược Thủy đột nhiên ngồi dậy, nhìn Lạc Huyền Ca nằm ở trên giường hướng nàng ném tới ánh mắt nghi ngờ, nuốt cổ họng một cái.
"Không ngủ được sao?" Lạc giáo chủ rất là tò mò hỏi, dẫu sao An Nhược Thủy rất ít xuất hiện tình huống nửa đêm lăn lộn này, nghĩ một chút hỏi: "Muốn rời giường ăn khuya sao?"
Dẫu sao An Nhược Thủy tối hôm nay ăn rất ít, Lạc giáo chủ sợ An Nhược Thủy đói bụng.
An Nhược Thủy nhìn tròng mắt trong suốt của Lạc Huyền Ca, đột nhiên cảm thấy bản thân xấu xa, cổ nhân nhất định phải kín đáo đơn thuần như vậy sao?
"Đói." An Nhược Thủy thanh âm có chút biến hóa, bất quá Lạc giáo chủ lại cho rằng là do ngủ muộn.
Lạc giáo chủ xoay mình thức dậy: "Đợi một lát, ta đi làm cho ngươi chút đồ ăn."
"Được." An Nhược Thủy nhìn nàng rời khỏi mới lại chán chường ngã xuống giường, nhắm mắt lại trong đầu vẫn là đủ loại tư thế lăn qua lộn lại.
Chờ Lạc Huyền Ca bưng tô mì nóng hổi đến tìm An Nhược Thủy, phát hiện An Nhược Thủy đã ngủ.
Nàng nhìn mì trong tay, lại yên lặng bưng trở về phòng bếp.
Sáng sớm ngày tiếp theo, sau khi kênh Live-stream mở ra, tất cả mọi người đều phát hiện Ảnh hậu đại nhân của bọn họ trạng thái tinh thần có chút kém.
Tuyển thủ khác chăm trẻ, nửa đêm bị đứa nhỏ nháo ồn ào, buổi tối sẽ không thoải mái, từ đó trạng thái tinh thần rất kém cỏi, nhưng mà đến lượt An Nhược Thủy, nàng sao lại cũng không có tinh thần giống như thế?
Ngược lại là Lạc Huyền Ca, cả người nhìn so với hôm qua hưng phấn hơn nhiều.
Không ít người đều bắt đầu suy đoán một đêm này xảy ra chuyện gì, càng là có người tài cao lớn gan trực tiếp ở khu bình luận lái xe.
(*) Bên kia người ta gọi ấy ấy là lái xe, lái xe ấy, quý vị hiểu mà.
Dùng qua bữa sáng, Lạc Huyền Ca vừa xử lý việc nhà vừa nói: "Hôm nay là ngày cuối cùng sống chung với em bé, tối hôm nay tổ tiết mục sẽ có hoạt động, hơn nữa quy tắc loại bỏ của vòng này cũng xuất hiện rồi. Một trăm người đứng đầu bảng xếp hạng tiền vàng lưu lại, còn lại đều sẽ bị hệ thống loại bỏ."
"Nếu là so tiền vàng, chúng ta chắc không cần sầu. Những ngày qua ngươi như cũ xếp hạng đệ nhất." An Nhược Thủy nói, sợ mình nhớ lộn, còn chuyên môn mở máy tính bảng ra nhìn.
Phát hiện Lạc Huyền Ca vẫn còn ở hạng nhất, nàng liền yên tâm rất nhiều.
Mà thành viên cả liên minh các nàng cũng đều ở trước một trăm, chỉ có điều Hứa Như và Bạch Liễu ở khoảng trên dưới chín mươi, cho nên An Nhược Thủy vẫn thay các nàng lau mồ hôi một cái.
Bất quá thú vị chính là, nàng phát hiện Hàn Dục ở ngoài hai trăm, chẳng lẽ Hàn Dục sẽ bị loại bỏ trong vòng thứ hai?
Theo lý thuyết hẳn là không, dẫu sao Hàn Dục và Từ Hạo đối đãi Nam Nam muốn gì được nấy, người nhà Nam Nam bỏ phiếu hẳn sẽ rất cao. Hơn nữa người xem kênh Live-stream, nhìn hai người này bị Nam Nam hành hạ, phiếu đồng tình cũng sẽ không thấp.
Nhìn lại Từ Hạo, phát hiện hắn ở quanh hai mươi, trong lòng An Nhược Thủy nghi hoặc sâu hơn.
Hàn Dục và Từ Hạo mặc dù tạm thời bị hệ thống cưỡng chế thành cộng sự, nhưng mà trước mắt mới chỉ qua thời gian một buổi tối, tại sao thứ hạng tiền vàng của bọn họ chênh lệch lớn như vậy?
Còn không chờ An Nhược Thủy hiểu rõ, trong máy truyền tin liền truyền đến cuộc gọi của Giang Ý Hàm, An Nhược Thủy sau khi tiếp cuộc gọi liền nghe Giang Ý Hàm kêu: "An tỷ, ngươi mau tới đây một chuyến, Tiểu Hi hình như sốt."
"Sốt? Trước đưa bệnh viện a, ta lập tức tới ngay." An Nhược Thủy vừa nghe Tiểu Hi bị bệnh, lập tức hoảng hồn, bất quá may mà nàng còn nhớ trên thế giới này có một địa phương gọi là bệnh viện.
Giang Ý Hàm ngẩn người một chút: " Phải, đúng vậy. Bệnh viện!"
Quay tiết mục đem nàng ngăn cách với đời, thiếu chút nữa đã quên không phải thật sự bị nhốt ở tiểu khu này, Giang Ý Hàm lấy vòng tay liên lạc với hệ thống, hệ thống an bài xe cộ đưa Tiểu Hi đi bệnh viện gần nhất.
Lạc Huyền Ca thấy An Nhược Thủy bộ dáng hốt hoảng, trấn an nói: "Tiểu Hi ngày hôm qua còn khỏe, khả năng chỉ là buổi tối lạnh bị phong hàn, ngươi đừng vội."
Dẫu sao nơi này không có chứng bệnh hay ôn dịch gì trị không được, mà nàng bắt mạch cho Tiểu Hi, trừ dinh dưỡng không đủ ra không có bất kỳ tật xấu nào khác, đột nhiên sinh bệnh chỉ có thể là tối hôm qua lạnh.
Tính tình An Nhược Thủy lại không bình tĩnh nổi, cầm túi lên nói với Lạc Huyền Ca: "Chúng ta đi bệnh viện trước."
"Được, chờ ta một chút." Lạc Huyền Ca vào phòng thay đồ thường liền đi ra: "Đi thôi."
...
Chờ hai người chạy tới bệnh viện, thấy Giang Ý Hàm cùng Từ Gia, An Nhược Thủy vội vàng hỏi: "Tiểu Hi thế nào rồi?"
"Bác sĩ nói là cảm lạnh, nửa đêm lại uống nhiều nước lạnh, hiện tại đang ở trong truyền nước biển." Giang Ý Hàm rất là vô lực nói, tối hôm qua Tiểu Hi nói khát, nàng liền đưa đến ly nước, kết quả thời điểm đưa qua đứa nhỏ đã ngủ, không nghĩ tới nửa đêm Tiểu Hi lại tỉnh, uống vào ly nước lạnh kia.
"Đứa nhỏ không sao là được. Các ngươi đừng lo lắng, ta đi sạp trái cây trước." Lạc Huyền Ca nhìn thời gian vòng tay: "Xế chiều ba giờ hôm nay, cha mẹ Tiểu Hi đến đón nàng trở về, cũng là thời gian cuối cùng chúng ta cạnh tranh tiền vàng. Ta sợ giai đoạn cuối sẽ có fan hâm mộ bỏ phiếu lớn cho thần tượng bọn họ, cho nên chúng ta không thể không đề phòng chút."
Bởi vì hiện tại truyền hình trực tiếp vẫn còn mở, cho nên lời nói này của Lạc Huyền Ca cũng để cho người kênh Live-stream tranh cãi.
Heo nái hàng xóm không béo bằng ta: Đứa nhỏ đều đã sốt cao, nàng còn có thể nhớ trò chơi tiết mục? Ha hả, loại nghệ sĩ này cũng thật đủ rồi.
Ấm áp: Đứa nhỏ bị cảm mạo nóng sốt, Lạc nhà ta lưu lại nó có thể khỏe sao?!
Mộ Hi: Khả năng người ta thật sự bị Lạc nhà ta mở hack hù thất kinh rồi 2333 Cảm thấy Lạc nhà ta thật sự là vạn năng, không chỉ có thể văn có thể võ còn có thể chữa bệnh cứu người!
Viên thuốc: Giang Ý Hàm sẽ lưu lại bồi Tiểu Hi, Từ Gia về nhà trông một đứa trẻ khác, mà vừa rồi An Nhược Thủy cũng nói, nàng sẽ lưu lại, mấy tên thầy cãi cùng loại với lầu một, xem truyền trực tiếp có thể mang chút đầu óc không?
Một trận pháo nổ, thanh âm bài xích Lạc Huyền Ca trên mạng ít đi rất nhiều, An Nhược Thủy trong lúc lơ đãng liếc mắt bình luận kênh Live-stream, tức thì không có tâm tình nhìn nữa, cùng Giang Ý Hàm ngồi chung một chỗ lặng lẽ trông nom Tiểu Hi.
An Nhược Thủy hỏi Giang Ý Hàm: "Buổi chiều cha mẹ Tiểu Hi liền sẽ đi qua, ngươi nghĩ kỹ nên nói thế nào chưa?"
"An tỷ, tối ngày hôm qua ta suy nghĩ cả đêm. Ta cảm thấy ta khả năng không thích hợp lắm. Ta..." Giang Ý Hàm ngày hôm qua đáp ứng không phải nhất thời xung động, nhưng nàng cũng chưa trải qua suy nghĩ cặn kẽ.
Tuy rằng nàng có tiền, có đủ tiền nuôi đứa bé này, nhưng mà nhà nàng chỉ có một mình nàng, chỗ cha mẹ nuôi nàng sẽ không trở về, từ sau khi biểu lộ tính hướng, người nhà kia trực tiếp xếp gọn đồ đạc nàng ném vào trên đường phố, may mà ngày đó tan học nàng không ở lại trường, nếu không đồ vật đều phải bị chai bao ven đường lấy đi.
Cũng là khi đó, gặp được Lý Điềm, bất quá Lý Điềm có lẽ cũng không nhớ nàng nữa rồi.
Lý Điềm ngày đó tan học, thấy nàng đang dọn hành lý, không nói hai lời vọt tới giúp đỡ.
Bất quá nàng dẫn Lý Điềm đi mấy con phố, cuối cùng cũng không biết nên đi đâu, là Lý Điềm bỏ tiền để cho nàng đi quán trọ nhỏ phụ cận ngây người hai ngày, nếu không nàng có thể phải lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu.
Sau đó nàng từng đi tìm Lý Điềm, trong trường học nói Lý Điềm chuyển đi rồi, rõ ràng hỏi thăm nghe nói học tỷ là học âm nhạc, nhưng mà bảy năm trước lại ở trên ti vi thấy giới thiệu là người đại diện mặt vàng trong nghề, Giang Ý Hàm thiếu chút nữa đi sửa lại chuyên ngành.
Về sau nữa lại thấy được xì căng đan của Lý Điềm, nàng nghĩ có thể học tỷ cũng là cong, nếu có thể đến gần nàng biết đâu còn có cơ hội.
Năm năm trước kỳ thực gặp được học tỷ một lần, đối phương không nhận ra nàng, Giang Ý Hàm cũng liền ngưng tâm tư, sau đó năm năm sau học tỷ lại lần nữa tái nhậm chức, nàng cũng lại làm lại từ đầu không chịu khuất phục muốn đến gần, tham gia tiết mục tuyển chọn của An thị, kết quả phát hiện chẳng còn thích như xưa nữa, nàng thích chính là nữ hài nhiệt tình trên đường chính vừa tùy tiện lại dị thường kia.
"Làm sao vậy?" An Nhược Thủy thấy Giang Ý Hàm đang nói phân nửa đột nhiên dừng lại, nàng không khỏi tò mò hỏi.
"An tỷ, nhà ta chỉ có một mình ta. Nếu thật đem Tiểu Hi mang về, ai chiếu cố nó a. Không phải ta không muốn mời người giúp việc, nhưng mà không có thân nhân quen thuộc ở bên người, cái loại cô độc cùng tịch mịch đó không phải dì bảo mẫu có thể cho được. Ta sợ Tiểu Hi bị ta mang đi, sống không vui." Giang Ý Hàm cũng không có để ý truyền trực tiếp, nàng nói lên vấn đề trong lòng luôn luôn nghĩ.
Mà An Nhược Thủy còn chưa đáp lại, mọi người trên mạng cũng đã bàn tán xôn xao, không ít người tuyên bố có thể miễn phí vào ở ổ nhỏ của Giang Ý Hàm, giúp nàng chăm 'con gái', một số người bày tỏ bọn họ tự trả tiền cũng được a.
Ngay thời điểm Giang Ý Hàm vạn phần khổ não, An Nhược Thủy đã âm thầm liên lạc lão ca nhà mình, muốn để cho An đại ca giúp đỡ tra một chút tin tức về tình huống sinh hoạt chân thực của nhà cha mẹ nuôi.
Thuận tiện để cho đại ca tra rõ cha mẹ ruột Tiểu Hi rốt cuộc là ai, dẫu sao thân thế Giang Ý Hàm tuy rằng không nghe nàng nhắc đến, nhưng mà Lý Điềm có nói đứa bé kia chưa hết cao trung đã bị người trong nhà đuổi ra ngoài, có thể gia đình nàng cũng rất phức tạp.
Tóm lại hiện tại đặt ở trước mặt chính là một đống rối loạn, nàng cần phải từ từ lý thanh lý những chuyện này.
Chờ đến buổi chiều, Lạc Huyền Ca dẹp quầy trước thời hạn, thuận tiện làm chút đồ ăn đưa tới bệnh viện.
Sau đó nàng phụng bồi An Nhược Thủy cùng Giang Ý Hàm chiếu cố trông nom Tiểu Hi, lúc này Tiểu Hi đã giảm sốt, tuy sốt cao vừa lui nhưng đứa nhỏ này ngày thường thân thể đã rất kém, An Nhược Thủy vẫn là đề nghị ở bệnh viện đợi, chờ cha mẹ nàng tới đón.
Chạy tới chạy lui sợ thân thể đứa nhỏ không chịu nổi.
Đợi hơn một giờ, cha mẹ nuôi của Tiểu Hi cuối cùng lững thững chậm chạp đến.
Nhìn một nam một nữ dẫn một tiểu tử mập, Lạc Huyền Ca đột nhiên cười ra tiếng, tiểu tử kia là ba bữa ăn phân bón sao? Làm sao có thể mập đến hơi phản nhân loại như vậy?
An Nhược Thủy lần đầu gặp đứa bé trai kia cũng ngẩn người một chút, trong trí nhớ nàng đã có một vị Nam Nam rất mập, không nghĩ tới hai cái Nam Nam cũng kém hơn tiểu tử này.
"Tiểu Hi, mau mặc quần áo, chúng ta về nhà."
Người nữ đi tới thấy Tiểu Hi ngủ trên giường, nàng liền bắt đầu thúc giục.
Lạc Huyền Ca thấy Tiểu Hi nghe được nữ nhân kia nói chuyện rõ ràng co quắp một cái, có thể thấy trong tiềm thức lộ ra sợ hãi.
"Nha đầu chết tiệt, còn giả bộ ngủ với ta đúng không. Mau dậy!" Nữ nhân đi tới mép giường, muốn đưa tay vén chăn lên, đột nhiên bị Lạc Huyền Ca bắt lại.
Lạc Huyền Ca lạnh lùng nói: "Đứa nhỏ vừa mới ngủ, chớ quấy rầy nó."
"Hừ, không đứng lên làm sao về nhà? Chẳng lẽ để ta bế về sao." Nữ nhân muốn tránh tay Lạc Huyền Ca, kết quả phát hiện Lạc Huyền Ca sức lực quá lớn, nàng giật cổ tay lại không tránh thoát.
Nam nhân bên cạnh vóc người tương đối gầy, nhìn có vẻ rất khôn khéo, hắn thấy vợ mình sắp tranh cãi với Lạc Huyền Ca, hắn lập tức tiến lên đỡ vợ, thuận tiện lấy cùi chỏ đụng nữ nhân kia một cái.
Nữ nhân tức thì kêu rên một trận, la khóc nói: "Aiz u. Minh tinh đánh người a, minh tinh đánh người. Người đâu, minh tinh đánh người."
"..."
An Nhược Thủy nhìn một màn này trợn tròn mắt, hiện tại đều lưu hành chiêu này sao?! Nàng chiều hôm qua cũng bởi vì một chiêu này bị người giả đụng, thật may có truyền hình trực tiếp làm chứng, bất quá bây giờ Lạc Huyền Ca đích xác có giữ cổ tay nữ nhân kia, mà trên cổ tay tuy rằng không có dấu vết gì, nhưng nàng luôn luôn kêu đau, cái này đối với Lạc Huyền Ca ít nhiều có chút ảnh hưởng.
Ấm áp: 23333 Lạc nhà ta đánh người, sao nàng không tàn phế?!
Phong Hướng Vãn: Không chỉ không tàn còn có thể kêu thành tiếng, Lạc nhà ta ở bên ngoài có phải xài hết tiền mở hack?! Mẹ ơi ~ đem kho bạc nhỏ của ta lấy tới, ta muốn cấp Lạc nhà ta nạp card bật hack!
Viên thuốc: Quả thực làm nhục Lạc của ta, quá đáng! Đại đệ tử Cổ Võ đánh người lại là dùng cách bóp thịt sao? Chậc chậc chậc, quá thừa!
Mạch: Hey, thật quá đáng a. Loại người giả bị đụng này đúng là làm nhục IQ của chúng ta, hay là nàng ta thiếu tiền nạp IQ? Đây không phải chiêu thức đứa con nít chiều qua dùng sao
Mọi người kênh Live-stream bàn tán xôn xao, An Nhược Thủy cũng chưa kịp nhìn, nàng vội vàng tiến lên ngăn ở trước người Lạc Huyền Ca, nàng sợ Lạc Huyền Ca nhất thời tức giận không khống chế được, thật ở đây đem máu ba người này nhuộm ba thước.
"Hai vị, chúng ta còn đang truyền hình trực tiếp, cho nên mọi cử động của các ngươi có máy quay phim ghi lại. Còn có ngàn vạn dân mạng đang quan sát, hy vọng lúc các ngươi nói chuyện có thể chú ý phân tấc một chút."
Lời của An Nhược Thủy làm cho nam nhân bình tĩnh lại, nhưng mà nữ nhân vẫn như cũ kêu rên, cuối cùng nam nhân kia thấy vợ mình vẫn còn đang gào khan, hắn tiến lên đạp đạp chân sau của nữ nhân kia: "Đừng khóc, ngươi da thô thịt dày đau một hồi là đủ rồi."
Nữ nhân một mực gào, nhìn cổ tay mình, nhìn nhìn chồng mình, nàng là đau thật a. Mới vừa rồi đích xác là giả, nhưng mà giả bộ không lâu cổ tay nàng đột nhiên đau bứt rứt một trận.
Nhưng hết lần này tới lần khác nhìn không ra nước mắt, tâm tình nàng bây giờ sợ là nói đều nói không rõ.
Đám người An Nhược Thủy nhìn nữ nhân khóc thút thít, âm thầm nghĩ nếu thêm chút nước mắt, diễn xuất của nữ nhân này coi như có thể nghiền ép một phần ba nữ minh tinh trong giới.
Lạc giáo chủ bình tĩnh nhìn nữ nhân kia, trên giang hồ đã từng có một người chết, vốn không liên quan tới Ma giáo, sau đó mọi người đồn đãi là Ma giáo giết người nọ.
Cuối cùng nàng tự mình xuất thủ giết cả nhà người nọ, Ma giáo của nàng không thể nào để người nói suông, chuyện chưa từng làm trước giờ sẽ không gánh tội. Nếu cứ nhất định muốn đem tội ác không thuộc về bọn họ kéo đến trên đầu bọn họ, Ma giáo sẽ không giải thích, sẽ chỉ để cho những chuyện này biến thành sự thực.
Hiện tại cũng như vậy.
Tay của nữ nhân này mấy ngày nữa sẽ hoàn toàn bị phế, về sau đụng nước lạnh liền đau, thời gian lâu dài từ từ sẽ không làm được gì, cuối cùng xương cốt trực tiếp thối rữa.
Một lát sau nữ nhân đột nhiên không khóc nữa, xoa xoa nước mắt cũng không có ở khóe mắt, sau đó bắt đầu xử lý chuyện Tiểu Hi.
An Nhược Thủy cùng những người khác rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy người đàn bà này cuối cùng cũng yên tĩnh.
Mà nữ nhân cũng thở phào, tay nàng cuối cùng không đau nữa, còn có cảm giác thoải mái như sau khi đấm bóp.
Kỳ thực trải qua nữ nhân kia vừa rồi nháo ồn ào như vậy, Tiểu Hi trên giường bệnh đã tỉnh lại, bất quá nhìn mẹ không dám nói lời nào.
Thật may Giang Ý Hàm ở ngay bên cạnh phụng bồi nàng, Tiểu Hi không đến nỗi một mình ôm gấu con núp ở chân giường phát run.
"Được rồi, Tiểu Hi cùng... cùng mẹ con về nhà đi." Giang Ý Hàm khẽ vỗ về sau lưng Tiểu Hi, giống như an ủi nàng, mà Tiểu Hi thì lại ôm chặt lấy Giang Ý Hàm không chịu rời khỏi.
"Được rồi, nhanh cùng chúng ta trở về. Trong nhà công việc nhiều lắm, nào có thời gian rảnh cùng ngươi chờ ở bệnh viện." Nữ nhân tiến lên đưa tay muốn đem Tiểu Hi từ trên giường bệnh kéo xuống.
Giang Ý Hàm muốn đưa tay ngăn lại nàng, đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi Lạc Huyền Ca gặp phải, nàng nhanh trí đem Tiểu Hi từ trên giường bệnh bế lên, bảo hộ đứa trẻ trong lòng: "Nó còn bệnh, nó..."
"Bệnh bệnh gì, cảm mạo cũng coi như bệnh sao, người trong thành các ngươi thật là lắm tật xấu." Nữ nhân lẩm bẩm, tiếp đó chống nạnh hỏi: "Vậy ngươi nói xem, đứa nhỏ này để cho ta mang về, hay trực tiếp ném ở đây?"
"Ta..." Giang Ý Hàm nói không ra lời.
Tiểu Hi ôm lấy cổ Giang Ý Hàm, yếu yếu kêu: "Mẹ, đừng đuổi con đi. Con sẽ ăn rất rất ít cơm, con không cần đồ chơi không cần y phục đẹp. Con cũng không cần đi học, đừng đuổi con đi."
"Khụ khụ, Tiểu Hi ngoan... Không đuổi con đi." Giang Ý Hàm nghe lời nói của Tiểu Hi mà lòng mềm nhũn, nhìn thái độ người nhà này đối với Tiểu Hi, Giang Ý Hàm cũng mơ hồ không muốn đem đứa nhỏ trả trở về.
Nhưng mà quyền nuôi dưỡng dẫu sao cũng ở chỗ người ta.
Bất quá nếu có thể cùng người nhà này tử tế thương lượng, thì có thể lấy tới quyền nuôi dưỡng của Tiểu Hi, nhưng nhìn tình huống hiện tại này, cũng không biết người nhà này thái độ thế nào.
Càng huống chi bây giờ còn đang truyền trực tiếp, nàng cũng không thể trực tiếp thương lượng với người nhà này.
Lạc Huyền Ca nâng cổ tay lên nhìn thời gian, hướng mọi người nói: "Đã năm giờ chiều, hệ thống nhắc nhở có thể đóng truyền trực tiếp, chờ lát nữa phải loại bỏ một phần thành viên, các vị khán giả, nếu như có khả năng, chúng ta ngày mai gặp."
Nói xong, Lạc Huyền Ca dẫn đầu đóng quay kênh Live-stream.
Mà đám người Giang Ý Hàm cũng rối rít đóng kênh Live-stream theo nàng.
Hiện tại đã đóng kênh Live-stream, chuyện Tiểu Hi có thể từ từ thương lượng với Nghiêm gia.
"Ta muốn quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ này, không biết các ngươi thấy thế nào." Giang Ý Hàm dẫn đầu hỏi.
Nữ nhân ngẩn người một chút: "Ngươi nói bậy nói bạ gì đó, đứa nhỏ là của chúng ta, sao có thể đưa cho ngươi."
"Đúng thế, mặc dù là đứa nhỏ thu dưỡng, nhưng chúng ta cũng nuôi như ruột thịt, sao có thể tùy tiện cho ngươi." Nam nhân lập tức phụ họa.
Ngay khi hai người này nói xong, tiểu tử mập đột nhiên lên tiếng: "Không được! Bà nội ta nói, về sau ta cưới không được vợ, nó phải cho nhà chúng ta lưu hậu. Không thể cho các ngươi."
"...???"
Bên trong phòng bệnh mọi người trố mắt nhìn nhau, Giang Ý Hàm phẫn hận nói: "Các ngươi đây là đem Tiểu Hi thành cái gì?! Con dâu nuôi từ nhỏ sao!"
"Ngươi gào gào kêu kêu cái gì, bà nội chỉ cùng đứa trẻ đùa một chút, ngươi lại xem là thật. Ta thấy ngươi chắc hản có bệnh." Nam nhân lập tức cắt đứt lời Giang Ý Hàm.
Giang Ý Hàm nhìn Tiểu Hi trong ngực cố nén nước mắt không khóc thành tiếng, thương tiếc đỏ hốc mắt, nàng vô lực nhìn về phía Lạc Huyền Ca và An Nhược Thủy, hy vọng hai người này có thể giúp nàng.
An Nhược Thủy cũng bị lời của tiểu tử mập làm sợ ngây người, nàng nhìn về phía Lạc Huyền Ca, hy vọng Lạc Huyền Ca có thể nói gì đó.
Lạc Huyền Ca lại không nói gì, ở kiếp trước loại tình huống này rất thường gặp, nuôi một đứa con dâu từ nhỏ mà thôi, không ít gia đình đại hộ đều làm vậy.
Nàng tiếp nhận được hai đạo tầm mắt, ở đáy mắt An Nhược Thủy thấy được vẻ kinh ngạc, Lạc Huyền Ca nhíu mày một cái tiến lên nói: "Muốn bao nhiêu tiền?"
"Đây không phải chuyện có tiền hay không, đứa nhỏ này chính là của nhà chúng ta."
"Tiểu Hi bây giờ còn nhỏ, các ngươi nuôi lớn cũng không nhất định nghe lời. Đến lúc đó còn có thể buộc nó lưu hậu cho nhà các ngươi sao? Có tiền thì lại khác, tiền ở trong tay ngươi, ngươi muốn xài thế nào thì xài thế đó. Có tiền còn sợ thiếu vợ? Nhìn xem đứa nhỏ này, gầy như con gà con, ngươi nhìn xem tay nhỏ chân nhỏ, các ngươi còn có thể trông cậy nó dễ sinh dưỡng chắc? Có tiền thì không giống, tìm không được một thì tìm hai, hai không được tìm ba. Các ngươi nói xem, chính là cái lý này. Đến lúc đó xe hay nhà đều có thể mua, ăn uống hay đồ dùng đều có thể tùy tiện đặt, đi trên đường ánh mắt láng giềng hàng xóm nhìn các ngươi đều không giống nữa. Lại nghĩ đi, lấy tiền đổi đứa nhỏ, các ngươi không thua thiệt."
Thanh âm Lạc Huyền Ca rất lạnh, đám người Giang Ý Hàm nghe mà kinh hồn bạt vía, tựa như Lạc Huyền Ca thật chỉ xem Tiểu Hi như đồ vật cùng người khác thương thảo mua bán như thế nào.
Thậm chí còn phân tích ích lợi bên trong, khiến cho hai vợ chồng kia động tâm không thôi.
"Vậy, vậy ngươi nói là thật sao?" Nam nhân hỏi, tiểu tử mập bên cạnh kéo y phục hắn: "Ba, ngươi hỏi cái này làm gì. Bọn họ lừa đấy, làm sao có thể bỏ tiền mua nha đầu này."
"Người lớn nói chuyện ngươi chen miệng cái gì." Nam nhân liếc xéo hắn một cái, sau đó lại hỏi Lạc Huyền Ca: "Nói là thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Lạc Huyền Ca hừ lạnh.
Tuy rằng thái độ hiện tại của Lạc Huyền Ca cực kỳ không tốt, nhưng mà nam nhân lại bắt đầu tin, bởi vì trong mắt hắn người có tiền đều là bộ dáng này.
"Vậy các ngươi có thể cho bao nhiêu?"
Lạc Huyền Ca liếc nhìn Giang Ý Hàm, hướng Giang Ý Hàm nháy mắt ra dấu, Giang Ý Hàm hiểu ý lập tức mở miệng nói: "Các ngươi nói một chút xem muốn bao nhiêu."
"Hai triệu! Thiếu một phân cũng không được." Nam nhân cương quyết nói.
Giang Ý Hàm đang chuẩn bị đáp ứng, Lạc Huyền Ca đột nhiên hô: "Các ngươi tại sao không đi cướp a, hai triệu?!"
"Liền hai triệu, một phần cũng không thể thiếu." Nữ nhân cũng lập tức phụ họa.
Giang Ý Hàm Từ Gia còn có An Nhược Thủy đều rất kinh ngạc biểu hiện của Lạc Huyền Ca, dẫu sao hai triệu đối với Giang Ý Hàm mà nói thật không coi là nhiều, nàng có thể rất dễ dàng lấy ra. Nếu Lạc Huyền Ca hiện tại không đáp ứng, chờ lát nữa người nhà kia đổi ý làm sao bây giờ?!
Nhưng mà Lạc Huyền Ca lại lặng lẽ đưa các nàng ánh mắt an tâm một chút chớ nóng.
Lạc Huyền Ca hiểu đám người này, nếu như các nàng thập phần sảng khoái đáp ứng hai triệu, bọn họ liền sẽ cảm thấy mình đòi ít rồi, hiện tại quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ vẫn còn ở trên tay bọn họ, bọn họ nói không đổi thì không đổi, ai cũng không làm gì được.
Cho nên chỉ có thể trước kinh ngạc, để cho bọn họ cảm thấy hai triệu đã là giá cao, như vậy bọn họ chỉ biết cố thủ cả hai trăm năm, mà sẽ không đổi ý đề ra giá tiền cao hơn.
Quả nhiên, sau khi Lạc Huyền Ca nói xong hai người kia liền nhất định kiên trì, chỉ có thể là hai triệu, thiếu một phân cũng sẽ không đồng ý đem quyền nuôi dưỡng giao cho Giang Ý Hàm.
Lạc Huyền Ca lại cùng bọn họ tranh luận rất lâu, cuối cùng lấy giá một triệu tám trăm ngàn cùng hai vợ chồng kia trao đổi thành công.
Lạc Huyền Ca tạm thời viết hợp đồng, làm ba phần giống nhau, bất quá trừ một nhà ba miệng kia ra mọi người tại chỗ đều biết, hợp đồng Lạc Huyền Ca viết không có bất kỳ hiệu lực pháp lý nào.
Hơn nữa phía trên Lạc Huyền Ca còn hứa, nếu như về sau tiểu tử mập dùng tiền cũng không cưới được vợ, có thể lại tới tìm Tiểu Hi.
Dụ cho đám người kia hớn hở vui mừng nhấn dấu tay, có điều những thứ kia chẳng qua là một tờ giấy vụn mà thôi.
Giang Ý Hàm sợ chuyện mẹ đẻ chuyện con gây thêm rắc rối, trước thời hạn xin nghỉ với hệ thống, mang Tiểu Hi đi theo bọn họ sửa đổi quyền nuôi dưỡng.
May mắn chính là rất nhanh làm xong rồi, Giang Ý Hàm nhìn 'con gái mới' của mình, tình cảm trong lòng phức tạp cực kỳ.
Trước kia từng nói nếu không tìm được người tình đầu ý hợp, liền nhận nuôi một đứa bé, cùng vượt qua cuộc đời còn lại.
Không nghĩ tới trước kia nói đùa, hiện tại bất ngờ không kịp đề phòng liền hoàn thành.
Hơn nữa còn là đứa nhỏ người ta tự tìm tới cửa.
Bất quá qua một nháo như vậy, dân chúng trên mạng tuy rằng không thấy kết cục phía sau, nhưng mà tâm hồn bát quái để cho bọn họ ở trên mạng đem chuyện này bàn thành một cái động không đáy.
Thậm chí nghiền ép đệ nhất hot search Lạc Huyền Ca.
Chờ Giang Ý Hàm mang Tiểu Hi về nhà, đám người An Nhược Thủy đã rời khỏi bệnh viện, trở lại tiết mục chờ đợi thông báo loại bỏ của vòng mới.
Buổi tối, An Nhược Thủy hỏi Lạc Huyền Ca chuyện lúc ban ngày.
Cuối cùng An Nhược Thủy linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ đến chuyện nữ nhân kia khóc, nàng nhào tới trên người Lạc Huyền Ca, đè lại cánh tay Lạc Huyền Ca hỏi nhỏ: "Nói, ngươi hôm nay có phải thật sự xuất thủ với nữ nhân kia?"
------
Tác giả có lời muốn nói:
An Tuấn Phong: Ta phát tài nguyên cho muội muội, nhưng mà muội muội nhìn xong lại không có gan thực hành.
Mục Lăng: Phỏng vấn bạn học Giang Ý Hàm một chút, đột nhiên nhiều thêm đứa con gái, ngươi có cảm nghĩ gì?
Giang Ý Hàm: Không dám nghĩ không dám nghĩ, ta...
Từ Gia: Được rồi, đứng lên đi. Ta đổi một bàn phím khác cho ngươi.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴