Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu - Mộ Vũ Hề Hề [bh]

"Tiếp theo có tính toán gì?"

Buổi chiều tầm năm giờ, tất cả mọi người tập hợp ở khách sạn.

Tra xét tin tức ghi chép trên vòng tay, tâm tình An Nhược Thủy rất phức tạp.

Không ngờ tổng cộng chỉ xuất hiện bốn liên minh, hơn nữa trong đó còn có tồn tại đội ngũ của Từ Hạo.

Nếu hiện tại nàng loại bỏ Từ Hạo, vậy thì liên minh của Từ Hạo sẽ không bị buộc đứng thứ tư, kết quả sẽ là Lạc Huyền Ca đội sổ.

Tuy rằng Lạc Huyền Ca từng nói trước nay không nhớ nhung vị trí Võ lâm Minh chủ, nhưng mà An Nhược Thủy nghĩ y theo tính cách của Lạc Huyền Ca, nàng sợ là tuyệt đối không cam lòng với vị trí thứ nhất đếm ngược.

Nghe An Nhược Thủy hỏi, Lạc Huyền Ca lấy máy tính bảng ra nhìn: "Trước xem tình thế một chút. Dẫu sao mùa thứ ba còn chưa bắt đầu tranh tài, chúng ta không biết mùa thứ ba dùng phương pháp gì để tiến hành tranh đoạt vị trí Võ lâm Minh chủ. Bất quá chúng ta đừng để thua quá thảm là được."

Những người khác không thể gom đủ lộ phí, cho nên trực tiếp buông tha ở mùa thứ hai, còn lại một số kiếm đủ lộ phí nhưng bởi vì phần lớn thành viên liên minh không thể cùng nhau tới, cho nên lại ở trên đảo lâm thời tiến hành tổ đội.

Hiện tại đội ngũ của Từ Hạo tổng cộng mười người, còn lại hai đội theo thứ tự là chín người và tám người. Mà Lạc Huyền Ca chỗ này cũng chỉ có tám người.

"Bất kể so sánh trên phương diện nào, chắc chúng ta đều sẽ không thua quá thảm." Giang Ý Hàm nói, tuy rằng nàng là lời thật chói tai, nhưng mọi người lại đều cảm thấy nàng nói thật, dẫu sao toàn thể trạng thái của cả liên minh bọn họ trước mắt đúng là tốt hơn người khác rất nhiều.

"Ngày mai chính thức bắt đầu, hôm nay nghỉ ngơi trước thì tốt hơn." Lạc Huyền Ca ngược lại không lo lắng, không có ai so với nàng rõ ràng hơn việc An Tuấn Phong thương yêu muội muội bao nhiêu, lần tranh tài này tuyệt đối sẽ không quá cực khổ mệt người, dẫu sao mùa thứ ba là show thực tế đơn thuần, cũng sẽ không mở mang trò chơi khác chung quanh, cho nên nơi này chỉ cần phát huy đầy đủ cảm giác minh tinh giải trí của mỗi người, không cần giống như mùa thứ nhất, vì để loại bỏ phần lớn tuyển thủ mà thi đấu khắp nơi.

Sáng ngày tiếp theo, tất cả tuyển thủ đều hội họp ở Chiêm Minh Trang trung tâm đảo nhỏ. Mùa thứ ba cũng chính thức bắt đầu tranh tài.

Kết quả đúng là không sai lệch lắm với dự đoán của Lạc Huyền Ca, mùa thứ ba tương tự như thi tài nghệ, bố trí đủ loại cửa ải khác nhau, mỗi đội viên chỉ có thể dự thi một lần.

Nhưng đội trưởng mỗi liên minh cấm ra sân so tài, chỉ có thể ra sân một lần với thân phận thế chỗ tạm thời.

Quy tắc này, đoán chừng là vì Lạc Huyền Ca mà áp đặt thêm vào.

Bất quá các nàng ngược lại cũng không cần lo lắng, tuy rằng tài nghệ của toàn thể các nàng nhìn có vẻ kém hơn phái nam của liên minh khác, nhưng mà có Cổ Võ trưởng lão Cố Tầm Tuyết ở đây, các nàng cũng có thể miễn cưỡng kéo lại một ván.

"Mỗi vị đội viên chỉ có thể ra sân hai lần, hơn nữa giữa đường đề xuất thối lui thì có thể để đội trưởng liên minh ra trận thay thế."

Lạc Huyền Ca nhìn lại quy tắc tranh tài một lần, tiếp đó nói: "Vậy trước sắp xếp thành viên ra sân một chút, vòng thứ nhất là thi đoán ca từ. Ai đi trước?"

Từ Gia đẩy Bạch Liễu ra, cười nói: "Bạch Liễu a, người ta là chuyên nghiệp."

"Thôi để ta đi đi." Giang Ý Hàm đứng dậy, kỳ thực nàng cũng là chuyên ngành âm nhạc a, chỉ là mọi người đều bởi vì cảm giác tống nghệ của nàng mà không để mắt đến nàng.

(*) cảm giác tống nghệ: nghệ sĩ nắm được bầu không khí, nói chuyện đúng lúc, co giãn tự nhiên, đại loại là phẩm chất phù hợp để tham dự show hoặc làm MC.

Bạch Liễu cũng rất đồng ý gật đầu: "Kỳ thực ta luôn luôn ở nước ngoài, loại đoán ca từ này hẳn là chứa một lượng lớn dân ca cùng ca khúc quốc nội, ta sợ ta không được."

"Cho nên vẫn là ta đi thôi" Giang Ý Hàm nhìn Từ Gia rất là đắc ý nói: "Ta năm đó cũng từng xưng bá cả chuyên ngành a. Chớ xem thường người."

Dân mạng nghe Giang Ý Hàm nói, đang chuẩn bị tới một đợt trào phúng giễu cợt, nhưng mà không ít người không ngừng kêu học tỷ cố lên.

Vì vậy nhiều người bắt đầu đi điều tra chuyên ngành của Giang Ý Hàm, tiếp đó phát hiện người ta đích xác là chuyên ngành âm nhạc, chỉ là cảm giác tống nghệ trên người quá mạnh mẽ, trừ lúc mới xuất đạo biểu diễn cây sáo ra, nàng cũng không lại biểu diễn chuyên ngành của mình nữa.

Cái này cũng không trách được dân mạng không quen thuộc.

Lý Điềm xem truyền trực tiếp không hiểu hỏi Hứa Tụ: "Ban đầu sao không để cho Giang Ý Hàm phát triển trên đường âm nhạc? Chung quy so với theo đường tống nghệ khởi điểm từ số 0 mạnh hơn."

"Âm nhạc?" Hứa Tụ lắc đầu: "Hứng thú của nàng không ở trên phương diện kia. Chỉ là học bá thứ hạng cao, không phải là cái loại người trút vào toàn bộ linh hồn theo đuổi nghệ thuật như Bạch Liễu."

"Vậy làm sao ngươi xác định nàng có cảm giác tống nghệ tốt? Ta thấy nàng diễn xuất cũng không tệ, ngày thường khoa trương lên đúng là mười phần diễn tinh." Lý Điềm phản bác, bất quá làm sao cũng nghĩ không thông Giang Ý Hàm ban đầu tại sao muốn thi học viện âm nhạc, rõ ràng nơi đó học phí cao vật giá đắt, không thích còn chui vào bên trong? Đứa bé kia chắc không phải là năm đó chịu đả kích quá phát khùng chứ.

"Mạnh Tiểu Manh cũng yêu thích âm nhạc, có điều đây chẳng qua là hứng thú, không được đến mức dùng cả linh hồn, Lạc Huyền Ca cũng yêu thích âm nhạc, nhưng đối với nàng mà nói chỉ là học chơi mà thôi. Cái gọi là kỹ đa bất áp thân(*) hẳn là nói về nàng. Chỉ có Bạch Liễu là dùng cả người đi cảm thụ, mà Giang Ý Hàm chỉ là thú vị, nàng không thích lại tự buộc mình đi học, điểm này ta cũng nghĩ không thông. Về phần cảm giác tống nghệ, năng lực khống chế tình hình của nàng rất mạnh, Mạnh Tiểu Manh và Lạc Huyền Ca gặp chuyện gì, cơ bản đều là nàng ở giữa chu toàn."

(*) kỹ đa bất áp thân: Người nhiều nghề thì ra đời không cần sợ gì hết

Hứa Tụ cười khẽ: "Thời điểm Mạnh Tiểu Manh xảy ra chuyện đi bệnh viện, Bạch Liễu và Lạc Huyền Ca nóng lòng, trực tiếp leo thang lầu. Khi đó ta hỏi qua rồi, Giang Ý Hàm cũng đi theo leo thang lầu, nàng không phải quên thang máy, mà là không muốn cùng đám người kia chạm mặt quá sớm. Dẫu sao Trương Mạn Mạn từ lúc bắt đầu tiết mục đến cuối cùng, toàn thân đeo nhãn hiệu nổi tiếng, nàng nhìn ra được người nọ không giàu thì sang, nàng không đụng nổi, nhưng mà cũng lo lắng bằng hữu, chỉ có thể ở phía sau từ từ đi lên. Người như vậy rất khôn khéo, nàng sẽ không đắc tội đến người nàng đắc tội không nổi, cũng sẽ không bỏ rơi mỗi một người bạn bên cạnh nàng."

"Nhưng mà, không phải nói nàng từ lúc bắt đầu tranh tài đã có va chạm với Lạc Huyền Ca Mạnh Tiểu Manh sao?" Lý Điềm rất là khó hiểu: "Nàng bưng cao đạp thấp? Sau đó thấy rõ thực lực của Lạc Huyền Ca và Mạnh Tiểu Manh, lại dính lên?"

"Không phức tạp như ngươi nói, cướp giường không phải là đại sự gì, Mạnh Tiểu Manh tính tình mềm, làm người lại có điểm ngây ngô, Giang Ý Hàm thông qua nàng tiếp xúc Lạc Huyền Ca là không thể tốt hơn, nhưng mà trực tiếp tỏ ý sẽ giảm thấp ấn tượng để lại cho các nàng, dùng điểm thủ đoạn không nhẹ không nhỏ, Giang Ý Hàm rất dễ dàng thu hút Mạnh Tiểu Manh cùng Lạc Huyền Ca chú ý.

Bất quá khi đó Lạc Huyền Ca chắc hẳn nhìn biết, nếu không sẽ không đổi giường sạch sẽ gọn gàng như vậy. Đây cũng tính là nàng ngầm thừa nhận, cho phép Giang Ý Hàm đến gần."

"Phục! Aiz, chúng ta ban đầu nếu tới An thị sớm một chút, có phải bây giờ đã vượt trội mọi người a?" Lý Điềm rất là tiếc than nói, Hứa Tụ cười khẽ cũng không đồng ý, dẫu sao bảy năm trước nàng cũng không nhìn ra những thứ này, ở dưới tầng chót công ty đợi chừng bảy năm, những thứ này cũng coi như là một chút thu hoạch nhân sinh.

"Đừng xem nữa, làm cơm đi."

Hứa Tụ nhấc chân đạp đạp Lý Điềm, Lý Điềm mặt đầy vô lại ngẩng đầu: "Sáng sớm là ta nấu a, bây giờ liệu có thể..."

"Hoặc là về nhà tự mình giải quyết ba bữa, hoặc là lưu lại nấu cơm thay tiền phòng." Hứa Tụ mắt nhìn xuống nàng, Lý Điềm ngượng ngùng sờ mũi một cái: "Được rồi, ta làm thì ta làm, ăn thấy khó ăn không liên quan ta."

Trước khi đi Lý Điềm quét mắt màn ảnh, phát hiện Giang Ý Hàm đã hoàn thành phần thi đầu hướng tất cả tuyển thủ cúi người chào cảm ơn. Mà vòng thứ hai thì đưa ra Mạnh Tiểu Manh, bất quá thú vị chính là, Mạnh Tiểu Manh là Hứa Như đề cử lên.

...

"Vòng thứ hai thi đấu xoay vòng quanh tại chỗ một phút, sau đó nhanh chóng bịt mắt đi cầu khỉ. Vòng thứ hai ai tới?" Lạc Huyền Ca hỏi mọi người, dù sao nàng là đội trưởng liên minh, chỉ có thể thế chỗ lại không có cơ hội trực tiếp ra sân.

Hứa Như đột nhiên đẩy Mạnh Tiểu Manh ra ngoài: "Tiểu Manh cảm giác thăng bằng rất tốt, nàng có thể đi."

"Này, ta... ta không phải a. Ta ta ta không biết... không biết!" Mạnh Tiểu Manh lời nói đứt quãng, dẫn đến những người khác cũng không nghe rõ, rất nhanh đẩy nàng ra.

"Cố lên a Tiểu Manh!"

Từ Gia khích lệ kêu Mạnh Tiểu Manh, giờ phút này Mạnh Tiểu Manh đã bị bịt mắt đi trên cầu khỉ, hiện tại phía trên chỉ còn dư lại a di quán cơm cùng tiểu thư người mẫu, về phần một vị huynh đệ khác, hắn đã té xỉu trên bàn xoay, trực tiếp bị đưa về liên minh.

"Còn bao nhiêu a, a a a..." Mạnh Tiểu Manh thanh âm đều run rẩy, nàng sợ mình không chú ý một cái lăn vào bên trong vũng bùn, cho nên mỗi một bước đều dè dặt cẩn thận kinh hồn táng đảm.

Hứa Như hô: "Đại khái còn có một mét rưỡi, ngươi chậm một chút đừng nóng."

"Hu hu, tỷ... ngươi hại ta, ta phải về nhà méc mẹ." Mạnh Tiểu Manh nghe được tiếng của Hứa Như, trong nháy mắt khóc lên.

Nhưng mà kênh Live-stream lại đột nhiên yên tĩnh, hiện trường cũng không còn bao nhiêu thanh âm.

Kênh Live-stream ——

Mê mệt bánh rán đã một năm: Ý ý ý, ta nghe lầm sao, ta nghe lầm sao...

Điên cuồng si luyển Bạch Thiển Dư: Kêu tỷ tỷ? Kết nghĩa hay là ruột thịt? Khách sáo hay là vô tình bại lộ gì? CP ta vẫn luôn YY là tỷ muội???

Hứa Như trong nháy mắt sắc mặt lúng túng, Giang Ý Hàm bên cạnh đột nhiên hô: "Ngươi còn nhớ bảy tuổi năm ấy tỷ tỷ đẩy ngươi xuống bùn a?"

Hiện trường đột nhiên lại sống động, mọi người cười lên như cũ, mà Mạnh Tiểu Manh cũng kịp phản ứng: "Ám ảnh tuổi thơ không thể quên."

Hứa Như cũng hóa giải lúng túng, kênh Live-stream đột nhiên lại bình thường trở lại, bọn họ biết ngay Hứa Như và Mạnh Tiểu Manh cảm giác CP chân thực như vậy, sao có thể là tỷ muội?!

Không thể nào không thể nào!

...

Lý Điềm giờ phút này vừa vặn từ phòng bếp đi ra, thấy một màn này đột nhiên cười.

Nàng não bổ một chút cảnh tượng Lạc Huyền Ca hướng về phía An Nhược Thủy gọi bà xã, không biết đến lúc đó dân mạng sẽ làm phản ứng gì.

"Aiz u." Lý Điềm sờ sờ đầu, nhìn thấy Hứa Tụ, ngẩn cả người liền nghe hỏi: "Cơm trưa xong rồi?"

"Không..."

"Cười hềnh hệch cái gì?"

"Không..."

"Nấu cơm đi!"

"Ờ..."

Lý Điềm lại lần nữa ngoan ngoãn chui vào phòng bếp, Hứa Tụ nhìn bóng dáng người nọ ở phòng bếp bận rộn, không khỏi nhếch nhếch mép, nàng chờ đợi ngày này tựa hồ có hơi lâu, có điều... tương lai khả năng còn phải chờ lâu hơn, cũng không biết có nên buông tha hay không.

Vòng thứ hai, Mạnh Tiểu Manh cuối cùng khó khăn đi qua.

Đến khi vòng thứ hai kết thúc, Mạnh Tiểu Manh hai chân phát run từ từ trở lại bên cạnh Lạc Huyền Ca, Cố Tầm Tuyết lập tức tiến lên đỡ nàng: "Không sao chứ?"

"Không, không sao." Nghe giọng nói ân cần của Cố Tầm Tuyết, Mạnh Tiểu Manh đột nhiên cảm động nhìn về phía nàng: "Về sau ngươi chính là chị ruột của ta!"

"..."

Cố Tầm Tuyết bày tỏ không muốn làm chị ruột của nàng.

Thấy Cố Tầm Tuyết và mọi người trầm mặc, Mạnh Tiểu Manh hơi hòa hoãn lại: "Vòng thứ hai kết quả ra sao? Ta thắng điểm chưa?"

"Ừ, ngươi và vị kia mỗi người được một điểm, tiểu thư người mẫu 0 điểm. Còn lại vị bằng hữu kia thua một điểm."

Lạc Huyền Ca cầm máy tính bảng nhìn liên minh nhiều hơn một điểm, nàng hướng Mạnh Tiểu Manh nói cảm ơn, Mạnh Tiểu Manh đột nhiên đỏ mặt: "Không cần cảm ơn, gia nhập liên minh lâu như vậy. Đây là lần đầu tiên ta vì liên minh xuất lực."

Nói không cảm động là không thể nào, Mạnh Tiểu Manh đều sắp muốn đứng trên đỉnh núi hoan hô cho mình rồi.

"Vòng thứ ba là thi vật tay, cái này phải rút thăm quyết định. Trước khi tranh tài cần làm một trò chơi nhỏ, bắn phi tiêu. Người ghi điểm cao nhất của liên minh sẽ xuất chiến lượt thứ ba." Lạc Huyền Ca nhìn mục thi đấu thứ ba, tâm tình không tệ nhìn về phía Cố Tầm Tuyết: "Vòng thứ ba ngươi lên thế nào?"

"Ta? Được." Cố Tầm Tuyết bị thương cánh tay, mặc dù bây giờ khôi phục, bất quá nàng sợ bản thân vẫn sẽ có chút ảnh hưởng.

Nhưng mà nhìn đội viên liên minh khác, nàng cảm thấy đám người này cùng nàng so vật tay, có lẽ nàng thắng chắc.

Trước khi bắn phi tiêu, tất cả mọi người đều phải đi xe qua núi một chuyến, chờ ý chí tất cả mọi người đã tương đối tiêu hao, mới có thể bắt đầu ném phi tiêu.

Lên sàn đầu tiên chính là An Nhược Thủy, trực tiếp trật ra ngoài bia, những người khác cũng rối rít ném tuột tay.

Đến lượt Cố Tầm Tuyết, cũng chỉ được một cái chín điểm, dẫu sao nàng quả thực không chịu nổi xe lắc lư qua đèo.

Còn dư lại Từ Gia cuối cùng, Từ Gia vừa mới nôn mửa xong, giờ phút này lảo đảo quờ quạng đi ra sân đấu, cầm phi tiêu lên nhắm mắt lại sử dụng khí lực bú sữa mẹ ném ra ngoài.

'Hít~', sau mấy đạo thanh âm hút khí lạnh, Từ Gia mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nhìn phi tiêu trúng tâm bia, nhìn lại con số 10 điểm hết sức nhức mắt kia, nàng tay chân luống cuống nhìn các đội viên.

"Ta, ta không phải cố ý a." Từ Gia cũng không ngờ hôm nay vận may nổ tung như vậy, đột nhiên ném một cái liền 10 điểm, thậm chí áp cả Cố Tầm Tuyết.

Kênh Live-stream càng là một mảnh xôn xao, Cố Tầm Tuyết không có vấn đề cười một tiếng: "Đừng sợ, đi đi. Tin tưởng mình có thể."

"Ta, thật có thể không?" Từ Gia nhìn bốn vị đối diện, trong đó có lực sĩ thể thao chuyên cử tạ, còn có một vị là người ưa thích luyện quyền thuật, vị còn lại là ngôi sao võ thuật phái thực lực trong giới.

Nàng nuốt nước miếng một cái, bằng vào cái thân tong teo này của nàng xác định là đưa qua tranh tài, mà không phải là tặng điểm cho địch nhân?

"Đừng sợ, ung dung thả lỏng..." Giang Ý Hàm nín cười nhìn Từ Gia.

Từ Gia ai oán trừng mắt nàng một cái: "Đừng cười!"

"Vâng vâng vâng, đừng lôi thôi nữa. Ngươi tham gia thi đấu trước đi, chỉ cần ngươi có thể cố chịu ba giây, ba giây sau hô ngừng, đội trưởng liền có thể lên đổi với ngươi." Giang Ý Hàm thay nàng ra chủ ý, nhưng mà Từ Gia lại cảm thấy loại chủ ý này không bằng không nói, dẫu sao nàng mà lên khả năng bị giết ngay giây đầu.

"Nhanh chuẩn bị đi, thua cũng không sao, quan trọng ở tham dự, vui vẻ là được rồi."

Mọi người nghe lời Lạc Huyền Ca nói đều rất kinh ngạc, ở trong lòng các nàng, có thể nói là không hẹn mà cùng cảm thấy mục tiêu của Lạc Huyền Ca luôn là hạng nhất. Không nghĩ tới nàng coi trọng cũng không phải những thứ này.

Lạc Huyền Ca bất đắc dĩ nhìn mọi người một cái, kỳ thực lúc ban đầu, nàng ngay cả tới đều không muốn tới, là phu nhân uy hiếp dụ dỗ để cho nàng tới.

Từ Gia nghe Lạc Huyền Ca nói, lại nhìn kỹ xem Lạc Huyền Ca có phải là miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, phát hiện trong mắt Lạc Huyền Ca cũng không có giả vờ ung dung, nàng thở phào nhẹ nhõm, chỉ quan trọng ở tham dự thì tốt, nàng cũng đi lên chơi cho vui vẻ.

"Tới! Hữu nghị thứ nhất, tranh tài thứ hai." Giang Ý Hàm đưa tay ra cùng Từ Gia vỗ tay, nhìn Từ Gia thoải mái ra trận, thành viên liên minh cũng bớt mấy phần khẩn trương.

Lạc Huyền Ca vừa rồi kỳ thực cũng có thể kiếm cớ bắt tay Từ Gia, sau đó giúp nàng độ vào chút nội lực, nhưng mà Lạc Huyền Ca suy nghĩ một chút vẫn là từ bỏ, dẫu sao nàng tồn tại đã là nghịch thiên, nếu để cho Từ Gia cũng rất dễ dàng đánh bại những địch nhân thập phần mạnh mẽ kia, đoán chừng sẽ dẫn tới không ít náo động, đến lúc đó Từ Gia sợ là không sống yên nổi, ngược lại không bằng để nàng trực tiếp vứt bỏ phần thi này.

Thi đấu với Từ Gia chính là diễn viên võ thuật, hắn là một thành viên trong đội ngũ của Từ Hạo, lúc nhìn đến Từ Gia còn căng thẳng một hồi, tiếp đó hòa hoãn lại, đưa tay ra mời Từ Gia: "Mau lên thôi."

"Lên!" Từ Gia làm dáng phóng khoáng.

Ngoài ý liệu, Từ Gia kiên trì ba giây, rất nhanh ở giây thứ ba, Từ Gia đột nhiên hô ngừng: "Ngừng! Thối lui ra! Yêu cầu hoán đổi đội trưởng liên minh dự thi."

Diễn viên võ thuật đột nhiên trợn tròn mắt, vừa rồi ra sân tự dưng nghĩ đến Từ Gia là muội muội Từ Hạo, hiện tại Từ Hạo tham gia show thực tế, có tin đồn muốn lần nữa tái xuất, cho nên hắn không muốn để muội muội Từ Hạo thua quá thảm, vì vậy chuẩn bị cố ý nhường năm giây, không nghĩ tới xảy ra cơ sự này.

Hắn đích xác có thể hạ Từ Gia trong tích tắc, nhưng mà đối mặt Đại đệ tử Cổ Võ Lạc Huyền Ca có thể một mình đấu Trịnh Húc kia, hắn không có tự tin này.

Dưới đài Từ Hạo ánh mắt mịt mờ không rõ nhìn nam nhân kia, tiếp đó lại lộ ra nụ cười yếu ớt người xem quen thuộc nhất.

Lạc Huyền Ca đưa máy tính bảng cầm trong tay cho An Nhược Thủy: "Ta rất mau sẽ trở lại."

Lạc Huyền Ca xuất chiến, tất cả mọi người đều trong lòng biết rõ, một điểm này liên minh Lạc Huyền Ca nhất định sẽ bắt vào tay.

Kết quả cũng trong dự liệu bọn họ, Lạc Huyền Ca ra sân cũng không che giấu thực lực, chỉ là không dùng tới nội lực mà thôi, rất nhanh liền thắng được một điểm.

"Cuối cùng đến vòng thứ tư, trước mắt chúng ta có ba điểm, bắt được điểm thứ tư thì mùa thứ ba chúng ta liền có thể tất thắng." Bạch Liễu rất là vui mừng nói, dẫu sao tổng cộng chỉ có sáu ván, mà trước mắt những đội ngũ khác số điểm theo thứ tự là âm 2, âm 1, 0.

"Một ván cuối cùng..." Lạc Huyền Ca nhìn hình thức tranh tài ván cuối cùng, cảm thấy thật kỳ quái: "Thỉnh các liên minh tìm ra cái đẹp trong tâm khảm, hơn nữa phơi bày ra. Thời gian là một giờ. Cuối cùng do dân mạng chấm điểm, người điểm cao nhất chiến thắng."

"Đẹp? Cái này là chỉ người, hay là chỉ vật, hay là chỉ một khái niệm?" An Nhược Thủy không hiểu lắm cái đẹp mà tổ tiết mục nói là như thế nào.

"Ta cảm thấy chắc là một khái niệm. Người cũng không phải tiên nữ, không thể nào tất cả đều cảm thấy người kia đẹp, vật thể cũng giống vậy. Ta cảm thấy vẫn là khái niệm đáng tin, chỉ cần cho ra mấy cái, người cảm động lây chắc có rất nhiều."

"Tiểu Lạc, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hứa Như nói xong phát hiện tất cả mọi người đều trầm mặc, nàng chỉ đành hỏi đội trưởng liên minh Lạc Huyền Ca.

Lạc Huyền Ca khẽ gật đầu: "Ta đại khái có chút hiểu rồi, nếu đã không có vật hoàn mỹ, vậy thì cứ dùng thiếu sót đến đền bù, ta cần bút mực tới vẽ tranh, giúp ta an bài trong thời gian ngắn nhất."

Rất nhanh mọi người chuẩn bị đầy đủ bút mực Lạc Huyền Ca cần, cũng chính bởi vì những thứ này, An Nhược Thủy tin Lạc Huyền Ca đúng là biết vẽ tranh.

"Huyền Ca, ngươi dự định vẽ cái gì?"

Mạnh Tiểu Manh thật tò mò, nghe nói trước kia truyền trực tiếp, Lạc Huyền Ca ở ngay tiệm nhà người ta vẽ tranh, đáng tiếc nàng không thể chính mắt nhìn xem, lần này cuối cùng có cơ hội.

Lạc Huyền Ca cười khẽ: "Đương nhiên là vẽ mỹ nhân."

"Mỹ nhân? Không phải nói cái đẹp lần này, chỉ là một khái niệm sao?" Bạch Liễu thật không hiểu, nàng ngược lại cảm thấy âm nhạc mới là sự tồn tại đẹp nhất thế gian này.

"Lý giải của mỗi người đối với cái đẹp đều không giống nhau, có người nghĩ chính là chân bản tính, chân thiện mỹ của nhân gian. Còn có người chỉ nhìn cái xác, có người lại cảm thấy những thứ bản thân có được chính là đẹp." Lạc Huyền Ca đã bày giấy ra: "Cho nên đem những thứ này dung hợp cùng một chỗ, rốt cuộc có đẹp hay không thì phải xem thế nhân dùng tâm cảnh gì đối đãi tác phẩm này."

Rất nhanh trên bức họa hiện ra mấy hộ gia đình, nhưng đều là cửa nhà đóng chặt, tiếp theo vẽ ra một người hàng rong bán kẹo hồ lô, người bán hàng mặt đầy thống khổ té xuống đất, kẹo hồ lô của hắn vãi đầy đất.

Ngay sau đó là một tiểu cô nương, đứng ở bên cạnh người bán hàng, trên mặt mang giọt lệ, nhìn giống như đang thút thít.

Tất cả mọi người đều cảm thấy tiểu cô nương là vì người bán hàng mà khóc thút thít, là đang khóc vì kẹo hồ lô rơi đầy đất.

Nhưng mà rất nhanh lại vẽ ra có người níu lại cánh tay tiểu cô nương, muốn cứng rắn kéo tiểu cô nương đi, ngay khi tất cả mọi người nín thở lo âu cho tiểu cô nương, đột nhiên lại vẽ ra mấy tên nam nhân hung thần ác sát nằm trên đất giống vậy, hơn nữa đều mặt đầy thống khổ té xuống đất.

Rất nhanh trên bức vẽ xuất hiện một cô bé chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, ước chừng gần mười tuổi, cả người áo đỏ mọi người nhìn kinh hồn bạt vía, nguyên tưởng rằng người này là ác quỷ đòi mệnh, lại bởi vì mấy nét bút thưa thớt của Lạc Huyền Ca, mà biến thành thiếu nữ áo đỏ cứu tiểu cô nương khóc thút thít.

Cuối cùng Lạc Huyền Ca nâng bút, ở trên mặt tiểu cô nương vẽ lên đôi môi, liền thấy trên mặt tiểu cô nương tuy mang giọt lệ, nhưng biểu tình lại cười vui.

Một bức họa còn chưa vẽ xong, mặc dù không ai thấy được bộ mặt thật của thiếu nữ áo đỏ, cũng liền bất giác nghĩ đến đó là một giang hồ hiệp nữ phong hoa tuyệt đại, nội tâm tất cả người xem đều không nhịn được hướng về vị thiếu nữ kia, rất nhanh mọi người liền dâng lên cảm giác đẹp.

Bức họa này của Lạc Huyền Ca là đẹp, nhân vật trong tranh là đẹp, mà hết thảy thể hiện ra trong tranh cũng là đẹp.

Lúc tất cả mọi người đều tán thán, Lạc Huyền Ca lại không ngừng bút, ngược lại tiếp tục miêu tả bức tranh, rất nhanh phía trên thân của người có con mắt nanh ác liền tràn đầy vết máu, trong tay thiếu nữ xuất hiện một thanh kiếm sắc, trên thân kiếm còn lưu lại giọt máu.

Người bán hàng đáy mắt đắc ý, dưới cảnh tượng này lại nổi bật thành sợ hãi.

Lạc Huyền Ca buông xuống bút vẽ, cầm bức họa này ở trên tay, không do dự xé thành hai nửa, khi tất cả mọi người đang kinh ngạc, Lạc Huyền Ca lại đem bức họa này đảo ngược lại nửa bên rồi hợp cùng một chỗ, trên bức họa phơi bày ra chính là thiếu nữ áo đỏ nằm trên đất, tiểu cô nương khóc chạy về phía nàng, lại bị người nào đó sau lưng chặt chẽ níu lại, lập tức nhìn về phía người bán hàng, lại thấy trong mắt hắn biểu lộ ra chính là đồng tình đối với hết thảy những điều này, cùng thái độ hết cách với người bị trọng thương.

Bức họa này coi như đã thật sự vẽ xong, Lạc Huyền Ca cũng rất mau vò giấy vẽ lại một cục, đem bức họa đã hiện ra hoàn toàn này ném vào sọt rác.

Tuy rằng nàng đã kết thúc biểu diễn, nhưng mà những người khác lại tựa như còn đắm chìm trong đoạn thủ pháp kể chuyện đặc thù kia, tựa hồ còn đắm chìm trong vận mệnh của hai nữ hài.

Cầm lên kiếm, thiếu nữ áo đỏ tội không thể tha, buông kiếm ra, nàng bơ vơ không ai giúp đỡ để cho người đồng tình, tiểu cô nương lúc khóc lúc cười càng khiến người thương tiếc lo âu. Người bán hàng lạnh lùng và ánh mắt không biết làm sao, làm người ta hận hắn nhưng lại hiểu hắn.

Bức họa này là cảnh tượng trong ký ức của Lạc Huyền Ca, Tuyên Dương trộm chạy xuống núi dây dưa với người bán hàng, gặp tên buôn người.

Phía sau là cảnh tượng nàng trước khi chết, Tuyên Dương thay y phục bách tính bị lính mang đi.

Một phần sự tình liên quan đến kiếp trước trong trí nhớ của Lạc Huyền Ca chỉ còn rất mơ hồ, dẫu sao một người không thể nào đem tất cả mọi chuyện của bản thân nhớ rõ ràng từ đầu đến cuối, nhưng duy chỉ có hai chuyện này, Lạc Huyền Ca khắc thật sâu ở đáy lòng.

Hơn mười phút sau, tất cả mọi người đều từ trong cảm giác của bản thân phục hồi tinh thần, muốn nhìn lại bức họa kia của Lạc Huyền Ca, lại đột nhiên kinh ngạc phát giác Lạc Huyền Ca đã làm hỏng bức vẽ.

Bọn họ muốn lần nữa thưởng thức cũng bị mất cơ hội, kỳ thực hết thảy những thứ này đều rất nhất thời a, bất quá là chuyện trong chớp mắt mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui