Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu - Mộ Vũ Hề Hề [bh]

Hứa Tụ nhìn nàng phụt cười ra tiếng nói: "Thế nào? Ngươi còn bị chó sói nhắm rồi?"

"Không phải a Hứa tỷ. Ta nói chính là sắc lang, không phải sói hoang." Khổng Nhiên luôn cảm thấy thôn này là lạ, không giống sơn thôn trong nhận thức.

Hứa Tụ an ủi nàng: "Có thể là vừa đến một địa phương xa lạ, còn chưa quá quen thuộc. Nghĩ thoáng điểm, nơi này không có gì cả. Những thôn dân này đều rất thân thiện."

"Ta biết, nhưng mà..." Khổng Nhiên nghĩ một chút, phát hiện bản thân trẹo đầu lưỡi cà lăm nói không ra lời muốn nói.

Cuối cùng hết cách lắc đầu một cái: "Dù sao, Hứa tỷ ngươi vẫn nên cẩn thận một chút. Trên đời này nào có người tốt người xấu tuyệt đối, ngươi đề phòng một chút nói chung không sai."

"Được được được, ta nhớ rồi. Đi đưa Tiểu Lạc chút đồ ăn nóng đi. Nàng sắp kết thúc màn đầu, bữa sáng ăn hơi gấp, cũng không biết đã ăn no thật chưa.

Khổng Nhiên đột nhiên cười nói: "Hứa tỷ còn lo lắng nàng ăn chưa no à, không phải luôn luôn nhấn mạnh nghệ sĩ cần khống chế vóc người sao?"

"Khoảng thời gian này phải luôn phải ở đây, không nói đến hoàn cảnh gian khổ, phần lớn cảnh diễn cũng đã đều là đánh nhau, không cần phải khống chế ăn uống nữa." Hứa Tụ cũng không phải muốn nghệ sĩ gầy xuống một cách hồ đồ.

Càng huống chi vóc người trước mắt của Lạc Huyền Ca rất hợp duyên với đại chúng, Hứa Tụ cũng sẽ không để nàng thay đổi nhiều, tránh cho gây tác dụng ngược.

Lạc Huyền Ca chính đang quay phim tầm mắt quét về phía Hứa Tụ, phát hiện bên cạnh Hứa Tụ không có bóng dáng Khổng Nhiên, mà Hứa Tụ cũng chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Nàng nháy mắt ngẩn ra, đột nhiên Trương Dĩ Vân hô ngừng, đạo diễn ngẩn người một chút lập tức ngưng quay.

Trương Dĩ Vân tiến lên nói với Lạc Huyền Ca: "Người trẻ tuổi, thời điểm công tác không cho phép nghĩ những việc vớ vẩn khác."

Đối việc này Lạc Huyền Ca chấn động ngốc lăng, Trương Dĩ Vân tựa như nhìn thấu ý tưởng của nàng, nàng cười một tiếng: "Ta không có biết thuật đọc ý nghĩ gì đâu, chỉ bất quá đã thông suốt mỗi một nhân vật mà thôi. Ngươi sững sờ ở thời điểm không nên ngẩn ra, là chưa hoàn toàn phân tích được nhân vật, hay là vừa rồi nghĩ chuyện khác?"

"Ta, thật xin lỗi!" Lạc giáo chủ lần đầu tiên đỏ mặt, nàng đúng là bởi vì Hứa Tụ rời khỏi mà mất tập trung, bất quá bị người trực tiếp chỉ ra như vậy, trong lúc nhất thời trên mặt Lạc Huyền Ca ngược lại lộ ra lúng túng.

Trương Dĩ Vân cười khẽ: "Không có gì, lần tới phải nghiêm túc cẩn thận."

Đạo diễn hiểu ý, một lần quay mới lần nữa bắt đầu.

Lần này Lạc Huyền Ca tuy rằng lo lắng Hứa Tụ, nhưng cũng không lại phân tâm đi nghĩ những chuyện khác nữa, chỉ dùng nội lực lưu ý một chút động tĩnh khác trong thôn.

Chờ tuồng diễn này kết thúc, Lạc Huyền Ca dự định lập tức đi tìm Hứa Tụ.

Khổng Nhiên đưa thức ăn tới, lại thấy Lạc Huyền Ca lật đật rời khỏi, nàng vội vàng hô: "Này, ngươi đi đâu a?"

"Hứa tỷ? Nàng ở đâu?" Lạc Huyền Ca cũng không nhận lấy thức ăn Khổng Nhiên đưa tới, ngược lại hỏi nàng vị trí Hứa Tụ.

Khổng Nhiên lắc đầu: "Không biết. Hẳn là về nghỉ ngơi rồi. Dẫu sao hiện tại nàng lưu lại cũng không có chuyện gì. Không cần luôn luôn trông nom ngươi."

"Vậy ta đi tìm nàng một chút." Lạc Huyền Ca luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện, nói qua với Khổng Nhiên xong liền hoang mang rối loạn rời khỏi.

Chờ Lạc Huyền Ca vào thôn, đột nhiên một nữ nhân lao ra, trên trán mang vết máu đứng ở trước mặt Lạc Huyền Ca, lẩm bẩm ư a, còn không ngừng đưa tay chỉ một gian nhà cũ rách.

"Đừng nóng, ta đi qua nhìn một chút." Lạc Huyền Ca rời khỏi bên cạnh nữ nhân, chạy vào căn nhà kia, lại thấy Hứa Tụ trong tay cầm một cây côn gỗ, một chân giẫm trên một nam nhân mặt đầy máu bầm.

Thời điểm Lạc Huyền Ca tiến vào, Hứa Tụ ngẩn người một chút, sau đó rất là lúng túng ném cây gậy trên tay, cười một tiếng: "Quay xong rồi?"

"... Ừ." Lạc giáo chủ vẫn là lần đầu thấy Hứa Tụ 'hung tàn' như vậy, trong nháy mắt có loại gượng gạo như chưa hề quen biết.

"Cứu, cứu mạng a..."

Nam nhân thấy Lạc Huyền Ca, giống như gặp được cứu tinh, bắt đầu kêu thảm hy vọng có thể dẫn Lạc Huyền Ca chú ý, nhưng mà Hứa Tụ đột nhiên tăng thêm lực giẫm trên người hắn: "Om sòm! Mau ngậm miệng!"

Nam nhân tức thì im bặt không có âm thanh gì nữa, sau đó nữ nhân ngoài cửa chạy tới, quỳ xuống trước mặt Hứa Tụ, tựa hồ đang khẩn cầu nàng thả nam nhân này.

Hứa Tụ nhíu mày, sau đó giơ chân hung hăng đạp một cước lên người nam nhân kia: "Lần sau chớ lại để cho ta thấy ngươi."

Nam nhân khẽ run run co rụt một cái, bò qua một bên.

Hứa Tụ lấy ra khăn giấy đưa cho nữ nhân: "Vừa rồi, cảm ơn ngươi a. Thật xin lỗi."

Lạc Huyền Ca không rõ nguyên do nhìn Hứa Tụ, tựa hồ không biết Hứa Tụ rốt cuộc đang làm gì.

Rời khỏi gian phòng rách kia, Hứa Tụ tìm giếng lấy chút nước rửa tay.

"Vốn dĩ định trở về phòng lên kế hoạch sắp xếp một chút hành trình tiếp theo, không ngờ nửa đường bị nam nhân kia ngăn lại. Một phen lôi kéo, hắn cầm côn gỗ muốn đánh ta, bị nữ nhân kia cản lại. Thương tổn trên đầu nữ nhân kia chính là bị nam nhân kia đánh." Hứa Tụ rửa sạch tay, liền hướng Lạc Huyền Ca giải thích chuyện lúc nãy: "Sau đó ta đoạt lấy cây gậy đem nam nhân kia kéo vào đánh một trận. Về sau, nữ nhân kia đoán chừng là sợ ta đánh chết gã kia. Lúc này mới tìm ngươi tới."

Lạc Huyền Ca thật không thể hiểu được, nữ nhân kia vừa muốn cứu Hứa Tụ lại muốn cứu nam nhân kia, đây là vì cái gì?

Hứa Tụ cười nhạt: "Được rồi, những chuyện này ngươi chớ xía vào. Ngươi cũng quản không được đâu, những năm này chính phủ cũng không phải không phái ai tới. Chúng ta còn phải ở chỗ này nghỉ ngơi năm ba tháng, không thể làm căng với các thôn dân."

"Tại sao a?" Lạc Huyền Ca không rõ, Hứa Tụ đã sớm biết thôn này có vấn đề, nhưng mà nàng gạt mình, gạt Khổng Nhiên, để cho tất cả mọi người đều cảm thấy thôn này không thành vấn đề.

"Ngươi là Đại đệ tử Cổ Võ, đừng nói một hai thôn dân. Toàn bộ cùng xông lên cũng không phải đối thủ của ngươi. Cho nên đặt một mình ngươi trụ đơn độc, mọi người đều yên tâm vô cùng. Những người khác đều là hai người ba người cùng nhau, cùng tiến cùng ra, sẽ không có gì ngoài ý muốn phát sinh. Cho nên, chuyện này có biết hay không đều không trọng yếu."

"Ngộ nhỡ..."

"Không có ngộ nhỡ." Hứa Tụ cười nói: "Nhóm người này mấy năm trước từng ở chỗ này quay phim, tình huống cụ thể đều biết, Khổng Nhiên là cô nương ngốc, gặp phải loại chuyện này nàng chắc chắn sẽ không nhịn nổi, loại sôi sục khí huyết như ngươi cũng không giống loại người có thể nhịn được chuyện này, không cần phải để cho các ngươi tham dự vào.

Lạc Huyền Ca đột nhiên trầm mặc, cho nên... cả cái đoàn phim kỳ thực chỉ gạt mỗi mình và Khổng Nhiên hai người mới này.

Hứa Tụ thư thái cười một tiếng: "Dù sao hôm nay ngươi cũng nhìn thấy rồi, chỗ này tội ác tồn tại không phải ngày một ngày hai. Toàn thôn mỗi nhà đều có tức phụ mua được giành được lừa được tới từ bên ngoài. Ngươi dám nháo, bọn họ cũng dám liều mạng với ngươi. Không chỉ ở đây, dọc đường chạy tới đây tất cả các thôn kia đều là loại tình huống này. Bất quá các thôn dân ngược lại cũng biết những người ngoại lai chúng ta không thể chọc, dẫu sao cũng có thể mang đến cho bọn họ không ít chỗ tốt, bọn họ tội gì chọc tới chúng ta. Hôm nay đụng phải tên kia là hộ ngoại lai, một năm trước dọn tới nơi này, đầu óc còn không biết rõ tình huống. Cho nên những phương diện khác ngươi không cần bận tâm. Tử tế quay phim, năm ba tháng sau là có thể rời khỏi."

Hứa Tụ thấy Lạc Huyền Ca trầm mặc, nàng giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Lạc Huyền Ca: "Nếu thật cứ luẩn quẩn không nghĩ thoáng được, lần sau thời điểm nhận phim ta giúp ngươi nhìn cẩn thận, phim lấy cảnh ở loại địa phương này, chúng ta không nhận."

Lạc Huyền Ca im lặng không lên tiếng, Hứa Tụ cho là tên này lại nổi bướng, nàng đột nhiên lạnh sắc mặt: "Chuyện này ngươi muốn xen vào ta cũng không ngăn ngươi, nhưng mà ngươi phải suy nghĩ kỹ thiệt hơn trong đó. Nơi này đại đa số nữ nhân đều đã ở đây cắm rễ, cho dù ngươi tình nguyện đi cứu các nàng, các nàng cũng sẽ không cùng ngươi đi. Ngược lại sẽ trả đũa hại lại ngươi."

Lạc Huyền Ca lắc đầu: "Ta không nghĩ dính vào chuyện này."

Nói như vậy, nơi này đều là bọn buôn người? Nàng dùng những người này nuôi trùng thì sao? Thương hại người xấu cũng không tính là trái ngược quy củ mà An Nhược Thủy đặt ra đúng không.

Lạc giáo chủ ưu sầu làm lông mày sắp xoắn lại rồi.

"Được rồi, ngươi cũng đừng lo lắng cho bọn họ. Hằng năm đều sẽ có người ở trên tới. Người nào vui lòng rời khỏi, vẫn sẽ đi theo rời khỏi." Lời Hứa Tụ vừa nói chỉ là để trấn an Lạc Huyền Ca, bởi vì mọi người đều biết rõ trong lòng, bị gạt đến nơi này, những nữ nhân kia rất khó rời khỏi.

Người phía trên bất kể tới điều tra thế nào, khả năng ngay cả mặt những nữ nhân kia còn không thấy được.

Có lúc coi như gặp được, nữ nhân bị bắt tới cũng đã có con, hoặc là bị kinh sợ hành hạ quá độ, đã sớm đánh mất năng lực suy nghĩ, trở nên đờ đẫn như người gỗ.

Lạc Huyền Ca nghe Hứa Tụ, khẽ gật đầu, Hứa Tụ lúc này mới yên tâm chút.

"Đúng rồi, nếu ngươi hiện tại đều đã biết. Chỗ Khổng Nhiên nhân tiện chiếu ứng nhiều hơn một chút." Hứa Tụ nói xong liền tỏ ý Lạc Huyền Ca nhanh đi quay phim, dẫu sao thân là nữ chính nếu chậm chạp không đi phim trường, chọc giận tất cả liền khó sống.

Lạc Huyền Ca hiểu rõ gật đầu, cũng ở đáy lòng thầm trào phúng bản thân nghĩ người thế giới này quá đơn giản.

Hứa Tụ giống Lý Điềm, là người đại diện từng có bảy năm kinh nghiệm, hơn nữa còn đã từng tới nơi này.

Ngay cả Khổng Nhiên cũng có thể nhìn ra người trong thôn có chút không đúng, Hứa Tụ làm sao có thể không nhìn ra chút nào được.

Cho nên vẫn là nàng đánh giá thấp thế giới này, đánh giá thấp Hứa Tụ.

Lạc Huyền Ca trở lại phim trường, Khổng Nhiên lập tức chạy tới: "Ngươi đi đâu đấy? Tìm được Hứa tỷ chưa?"

Lạc Huyền Ca gật đầu, sau đó tự mình cầm nước lên, từng ngụm từng ngụm đổ xuống, giải khát xong nói: "Vừa rồi tìm được nàng, hỏi chút chuyện trì hoãn thời gian hơi lâu."

"Ừm, vậy được. Ngươi mau qua đi. Đạo diễn vừa mới bảo ta đi tìm ngươi." Khổng Nhiên tận lực truyền đạt.

Lạc Huyền Ca hiểu rõ, vội vàng đi tới bên cạnh đạo diễn, cung cung kính kính nói xin lỗi, bảo đảm về sau sẽ không lại trì hoãn nhiều nữa, đạo diễn nguyên bản sắc mặt mang điểm tức giận từ từ hòa hoãn, cuối cùng cười nói: "Không sao không sao. Vừa mới đến không quen là bình thường, có cái gì không biết hỏi nhiều một chút. Đây là chuyện tốt."

Lạc Huyền Ca liền vội vàng cười đáp lại, cuối cùng bắt đầu một lượt quay mới.

Lần này Lạc Huyền Ca không xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn nào, toàn đoàn phim từ đạo diễn cho tới công nhân viên bình thường đều đối Lạc Huyền Ca tăng lên chút hảo cảm.

Dẫu sao tuồng kịch vừa rồi kia, độ khó rất lớn, thậm chí đạo diễn đều đã chuẩn bị để làm đi làm lại mấy lượt. Không ngờ Lạc Huyền Ca ngoài dự đoán hoàn thành vô cùng xuất sắc.

Buổi quay sáng kết thúc, lúc nghỉ ngơi, Lạc Huyền Ca không tháo trang thay quần áo, những người khác mặc phục trang nóng đầu đầy mồ hôi, mà nàng thì tiêu dao tự tại ngồi ở một bên ăn dưa hấu đoàn phim mua được từ thôn dân.

"Huyền Ca, ta có chuyện vẫn luôn muốn hỏi ngươi một chút. Chính là không biết có nên hỏi hay không." Khổng Nhiên cũng bưng một khối dưa hấu đi tới bên cạnh Lạc Huyền Ca, ngồi xổm ở nơi đó vừa ăn vừa không nhịn được nói.

Lạc Huyền Ca nhướn mi nhìn nàng một cái: "Không nên hỏi."

"Này, ngươi cũng không biết ta muốn hỏi cái gì a." Khổng Nhiên ngửa đầu nhìn nàng, Lạc Huyền Ca sắc mặt như cũ, bình tĩnh gặm dưa.

"Ngươi thật một chút cũng không hiếu kỳ ta muốn hỏi cái gì?" Khổng Nhiên chưa từ bỏ ý định, nói tiếp.

Lạc Huyền Ca cũng không phản ứng nàng, yên lặng ăn dưa xong, tiện tay cầm lên kịch bản tùy ý lật một cái.

Khổng Nhiên thấy Lạc Huyền Ca không phản ứng gì, nàng đột nhiên ủ rũ, lẩm bẩm: "Sao một chút cũng không theo đúng bài a."

Lạc Huyền Ca cười khẽ, thân là Giáo chủ Ma giáo, nàng mặc dù có lòng hiếu kỳ nhưng vẫn có thể khống chế. Dẫu sao trên giang hồ thường nói, biết càng nhiều lấy được càng ít, đến cuối cùng khả năng ngay cả mệnh cũng sẽ bồi đi vào.

Khổng Nhiên cũng mất hứng thú hỏi tiếp, bĩu môi một cái đi lấy thêm hai khối dưa, thuận tiện đưa cho Lạc Huyền Ca, không ngờ Lạc Huyền Ca lắc đầu cự tuyệt.

"Không ăn, ngươi giữ lại giải khát đi."

Khổng Nhiên tức thì quên mất chuyện lúc nãy Lạc Huyền Ca chọc nàng, ha hả cười nói: "Huyền Ca, ta biết ngay ngươi tốt nhất."

"Ừ." Lạc Huyền Ca lật kịch bản một cái, trong đầu tự động diễn luyện ra cảnh tượng miêu tả bên trong kịch bản.

Kỳ thực những màn diễn này độ khó rất lớn, bất quá bên trong đoàn phim này trừ nàng là người mới ra, tiền bối khác đều là nghệ sĩ lão luyện trong nghề, cũng đã từng hợp tác với nhiều cộng sự.

Cho nên những người kia ở chung một khối quay phim rất có thể dễ dàng tìm được cảm giác, duy chỉ có một mình nàng cần từ từ suy nghĩ.

Trương Dĩ Vân lúc này đã cởi ra trang phục diễn, dẫu sao hôm nay thật sự là quá nóng, nàng cũng không ngại chuyện lát nữa phải phiền hà đổi đi đổi lại, chỉ muốn hiện tại có thể mát mẻ hơn chút.

Từ từ đi đến bên cạnh Lạc Huyền Ca, Khổng Nhiên thấy vậy lập tức dịch ghế tới, Trương Dĩ Vân hướng nàng gật đầu cười một tiếng, Khổng Nhiên tức thì lâm vào trạng thái não bổ si mê.

Lạc Huyền Ca biết Trương Dĩ Vân tới, lại không lập tức ngẩng đầu chào hỏi đối phương, ngược lại tiếp tục tập trung kịch bản.

Ánh mắt Trương Dĩ Vân nhìn nàng cũng thêm mấy phần tán thưởng, người trẻ tuổi dáng dấp không tệ, ở trong đoàn phim diễn xuất thực lực lại cố gắng vươn lên, bỏ qua những thứ này không nói, chỉ nói Lạc Huyền Ca hiện tại trang phục diễn còn không đổi, đã vội vội vàng vàng ăn một khối dưa hấu liền tiếp tục nghiên cứu kịch bản, điểm này thôi nghệ sĩ lâu năm đang có mặt ở đây đều đã không người nào có thể làm được.

Trương Dĩ Vân nhỏ giọng ho khan một tiếng, Lạc Huyền Ca cũng thuận thế ngẩng đầu, sau đó vui mừng nói: "Tiền bối, ngài tại sao cũng tới?"

"Ừ, thấy một mình ngươi ở chỗ này. Tới ngồi cùng ngươi." Trương Dĩ Vân quét mắt kịch bản, ở trên dùng bút ghi chép không ít nội dung, còn có một ít là chữ viết của người khác, Trương Dĩ Vân cảm thấy rất hứng thú hỏi: "Những thứ này là ai giúp ngươi chú thích?"

"May mắn nhận thức Hứa Như tiền bối, tới đoàn phim xin mấy ngày, nàng chuyên môn dành thời gian giúp ta xem kịch bản một chút." Lạc Huyền Ca thành thật trả lời, nhân vật này mặc dù là dùng bản chất để diễn, nhưng mà diễn xuất chung quy là diễn xuất, nàng không thể thật sự ở trong phim giết người đánh nhau, cũng không thể phỏng đoán được tâm tư nhân vật khác bên trong kịch bản, dù sao không phải tất cả mọi người đều não bổ giống như nàng, tốt nhất là để cho Hứa Như giúp nàng phân tích một chút các nhân vật khác, như vậy mới có thể diễn ra một tràng kịch tốt hơn.

Trương Dĩ Vân cũng không biết ý tưởng của nàng, thấy những thứ này trên kịch bản, nàng cười một cái nói: "Hứa Như đứa bé kia không tệ, ngươi cùng nàng quan hệ rất tốt?"

"Đúng vậy. Nàng là Tiểu... Nàng là nữ diễn viên duy nhất Tiêu biên kịch từng khen ngợi qua lúc còn sống. Ta rất khâm phục nàng." Lạc Huyền Ca vốn muốn nói 'Nàng là tỷ tỷ của Tiểu Manh, cho nên ta và nàng quan hệ cũng không tệ lắm.' nhưng mà nghĩ một chút quan hệ của Hứa Như và Mạnh Tiểu Manh cũng không phải mọi người đều biết, cho nên nàng lập tức sửa lại.

Trương Dĩ Vân ngẩn người một chút, sau đó rất là tiếc than nói: "Là người kia a. Tuổi còn trẻ tài ba hơn người, lại không thoát được nhà tù tự mình xây dựng trong lòng, đúng thật là đáng tiếc a."

"Ừ, bất quá 《Tâm Mù》 của nàng sắp khai máy rồi, do hai vị tiền bối An Nhược Thủy và Vương Cao Nghị đóng vai chính. Còn có Hứa Thiến tiền bối đặc biệt diễn khách mời."

Lạc Huyền Ca thuận miệng nói một chút, Trương Dĩ Vân ngẩn người một chút, sau đó kịp phản ứng: "Hai người An Nhược Thủy Vương Cao Nghị nhận vai chính đúng là có thể có chút mong đợi, chính là không ngờ Hứa Thiến cũng nhận bộ phim này."

"Ừ..." Điều Lạc Huyền Ca nói cũng không phải bí mật, những thứ này đã được chính thức xác định, thậm chí ngày hôm qua An thị giải trí đã ban bố danh sách diễn viên mới nhất, chỉ là những người ở đây bận bịu sự nghiệp, sáng sớm đã thu thập hành lý, chạy một đường tới trưa, buổi chiều lại phải quen thuộc hoàn cảnh mới, cho nên cũng không có thời gian đi chú ý nhiều những tin tức nổ ngất trời trên mạng kia.

"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa. Ta đi trang điểm thay quần áo trước. Ngươi cũng đi bổ trang đi." Trương Dĩ Vân thấy những người khác đều bắt đầu lục tục bận rộn làm việc, nàng cũng không chậm chạp nữa, đứng dậy đồng thời thuận tiện thúc giục Lạc Huyền Ca.

Lạc Huyền Ca lập tức đứng lên, đơn giản sửa lại trang phục trên người một chút, sau đó nói với Khổng Nhiên: "Buổi chiều phần diễn không nặng, nếu ngươi mệt thì đi về nghỉ trước. Còn có, cùng Hứa tỷ nói một chút, nếu ngươi có thể trở về thành phố thì theo nàng cùng nhau đi đi. Nơi này lưu một mình ta là được."

"Hả?" Nếu đổi là người bình thường, nhất định phải lầm tưởng Lạc Huyền Ca muốn đuổi trợ lý đi, nhưng mà Khổng Nhiên lại nghe ra Lạc Huyền Ca là thật lòng không muốn để cho nàng ở chỗ này mệt mỏi.

Khổng Nhiên ngẩn người một chút, đang nghĩ nói với Lạc Huyền Ca, nàng không sợ chịu khổ, có thể lưu lại, Lạc Huyền Ca đã bị thợ trang điểm kêu đi.

Chỉ chốc lát, Hứa Tụ tới, nhìn Khổng Nhiên ngơ ngác đứng tại chỗ, nàng nhỏ giọng ho khan để cho Khổng Nhiên hoàn hồn.

"Ngớ ra làm gì?" Hứa Tụ hỏi.

Khổng Nhiên bị dọa thất kinh, vội vàng trả lời: "Hứa tỷ, nàng vừa rồi bảo ta cùng ngươi trở về."

"Ừ. Đến lúc đi ta tới kêu ngươi." Hứa Tụ không hỏi tại sao, cũng không có ngăn cản phản đối, tựa như chuyện này nàng đã sớm biết được.

Khổng Nhiên bị thái độ hai người làm cho có chút mơ hồ, thân là trợ lý lưu lại chiếu cố nghệ sĩ không phải rất bình thường sao?

Nào có đạo lý nghệ sĩ ở chỗ này chịu khổ chịu mệt, nàng đi về nghỉ?

Cũng không biết Hứa tỷ có phải bị cái gì kích thích, sao lại sẽ đồng ý mang nàng đi?

"Kỳ thực, ta có thể không cần..."

"Được rồi. Cùng ta trở về thôi. Trong công ty có một nghệ sĩ mới tới, trước mắt còn chưa tìm được trợ lý, ngươi qua thay mấy ngày." Hứa Tụ nói xong liền rời đi.

Khổng Nhiên bĩu môi một cái, kiếm cớ có thể có lý chút hay không, An thị lớn như vậy mà thiếu một người phụ tá sao?

An thị lớn như vậy đúng là không thiếu trợ lý, nhưng mà người nào đó thiếu vợ a. Hứa Tụ không ngại giúp một chút, làm cái nhân tình thuận nước đẩy thuyền.

"Vậy Hứa tỷ, bao lâu nữa ngươi trở về a?" Khổng Nhiên tuy rằng không muốn đi, nhưng cũng phải phục tùng cấp trên an bài, cho nên bỏ đi tâm nguyện nhỏ muốn lưu lại, hỏi Hứa Tụ khi nào đi.

Hứa Tụ lắc đầu: "Chậm nhất là ngày mốt."

...

Bên trong An thị, An Tuấn Phong nhìn nghệ sĩ thật vất vả 'đào' được tới, hắn pha cho đối phương ly cà phê, ngữ khí quen thuộc hỏi: "Làm sao, hiện tại chịu tới chỗ ta phát triển?"

"Đúng vậy, chính là không biết An tổng có thể thu nhận hay không." Nữ nhân trong lúc nói chuyện mặt mày đều mang vẻ yêu mị.

An Tuấn Phong nhìn bạn học cũ, không khỏi cười một tiếng: "Tính tình này của ngươi này phải đổi! Người ta là nữ hài quy củ, sao có thể theo ngươi đi lêu lỗng."

"Ha ha, cũng không thể nói như vậy. Cái gì gọi là người ta nữ hài quy củ, mà ta chính là lêu lổng?" Nữ nhân cầm lên cà phê, nhấp một miếng rất là ghét bỏ nói: "Chậc, tay nghề thụt lui."

"... Giang Huỳnh Huỳnh, cái miệng của ngươi có thể đừng thiếu đánh như vậy hay không. Tử tế nói chuyện, chúng ta vẫn là bạn."

"Như vậy không được. Đàn ông các ngươi a, chỉ thích giọng điệu này của ta. Tật xấu này ta đổi không được." Giang Huỳnh Huỳnh nhếch mép cười như một đóa hoa yêu diễm chói mắt, nhưng chỉ cần có người tin nụ cười này của nàng, vậy thì kịch độc đóa hoa này giấu giếm liền có nơi phát tác.

An Tuấn Phong bị nghẹn không lời có thể nói, hai người đồng thời trầm mặc một lúc, Giang Huỳnh Huỳnh dẫn đầu mở miệng trước: "Ngươi thật kết hôn rồi?"

"Muội muội đích thân phát tin tức, cái này còn có thể là giả?" An Tuấn Phong nhướn mày, phảng phất như nghe được chuyện cười.

Giang Huỳnh Huỳnh như có điều suy nghĩ gật đầu: "Phải phải phải, đúng là không giả. Cho dù là giả, vì để chặn lại miệng lưỡi người khác, ngươi cũng liền sẽ nhanh chóng kéo một người đi lĩnh chứng. Tránh cho mọi người cảm thấy An An là kẻ lừa gạt, bịp bợm đại chúng."

An Tuấn Phong lại lần nữa không lời có thể nói, từ trong ngăn kéo lôi ra ít quà vặt, đưa đến trước mặt Giang Huỳnh Huỳnh: "Biết ngươi hôm nay sẽ tới, ta đã chuẩn bị trước rồi. Thích chưa."

Ý là, ăn đồ của ngươi đi, bớt nói chuyện!

Giang Huỳnh Huỳnh gật đầu một cái, rất là tán thưởng nhìn An Tuấn Phong: "Tiểu An Tử trở nên ngoan ngoãn, đều bắt đầu biết biếu tỷ tỷ rồi."

"..." An Tuấn Phong cười mặt ĐMM.

Nếu hỏi nữ nhân lớn gan làm bậy này là ai, nàng là con gái ruột của Giang Hải Khê, một nhân vật hàng đầu trong thương giới, đoạn thời gian trước nổi hứng cứ nhất định muốn vào giới giải trí lượn một hồi.

Ở chỗ Giang Hải Khê cầm vài vai diễn không lớn không nhỏ, ngoài ý muốn giải khóa kỹ năng mới, đột nhiên nổi tiếng chưa nói, tóm lại nàng cũng coi như là nữ minh tinh tuyến hai tuyến ba.

Hơn nữa bản thân có một thân phận nữ tổng tài chống đỡ, hảo cảm của những người ái mộ đối với nàng càng nhiều.

Làm người tuy nhìn yêu nghiệt, tính cách lại thập phần không câu nệ, cho nên nhân duyên đại chúng cũng không tệ.

Nguyên bản ký kết chính là với công ty quản lý ban đầu của Lạc Huyền Ca, sau đó phát hiện đám người Giang Ý Hàm Mạnh Tiểu Manh Lạc Huyền Ca cùng với Bạch Liễu đều từ từ rời khỏi. Đột nhiên cảm thấy không thú vị, nàng cũng muốn đi, đáng tiếc hợp đồng trói buộc không phân thân ra được, người đại diện lại ở trước mặt nàng làm trò đủ thứ, nổi điên lên thẳng tay thu mua công ty người ta, trực tiếp làm bà chủ.

"Tiếp theo có tính toán gì?" An Tuấn Phong ngồi ở đây bồi nàng trò chuyện một chút, thuận tiện hỏi xem vị tỷ tỷ này về sau có sắp xếp gì.

Giang Huỳnh Huỳnh trầm mặc một hồi, rất nhanh cười ra tiếng nói: "Gấp cái gì, tỷ tỷ ta còn không có chơi đủ."

"Vậy ngươi từ từ chơi. Chuyện trên thương trường ta liền không khách khí, chỗ Ngô lão bản ta trước một bước ký hợp đồng, nửa năm sau ngươi cũng có thể về lại thương giới dạo dạo một chút. Những chuyện tạp nham vặt vãnh này cũng không cần phí tâm nhiều."

An Tuấn Phong cười híp mắt nói với nàng, đột nhiên Giang Huỳnh Huỳnh xù lông nói: "Tiểu tử ngươi nói gì?"

"Hắc, Giang thúc nói. Hoặc là tự gả mình ra ngoài, hoặc là nhanh mang một cái trở về. Tránh cho hắn tuổi đã cao còn phải bận tâm chuyện của ngươi, trên phương diện kinh doanh ta đè ngươi, ngươi vào giới này đoán chừng không ít người nhận được tin tức của Giang thúc, tỷ tỷ, con đường sau này của ngài không dễ đi a." An Tuấn Phong rất là đồng tình nói.

Giang Huỳnh Huỳnh sau một hồi yên lặng rất là tâm trạng mở miệng: "Ta đây không phải là đang cố gắng sao, bảo ông già đừng gấp."

"Ngươi cố gắng đã mười năm, sắp chạy tới đầu ba rồi. Chuyện năm đó cũng nên buông xuống, thành thật một chút." An Tuấn Phong tận tình khuyên bảo, Giang Huỳnh Huỳnh có chút không kiên nhẫn nhìn hắn một cái: "Đừng cả ngày sống như bà mụ, ngươi nhanh chóng ngậm miệng lại. Còn nữa! Nhớ lấy, tỷ tỷ ta năm nay hai mươi tám! Đầu ba còn sớm."

"Được được được. Ta không nói nữa, lần này tìm một tiểu cô nương tới, ngươi rốt cuộc là ý gì? Trâu già ăn cỏ non? Hay là oanh oanh yến yến bên ngoài xem chán rồi, tới chỗ ta tìm chút tươi mới?" Lời nói An Tuấn Phong đeo thương xách gậy, làm Giang Huỳnh Huỳnh mất hết tâm tư cùng hắn nói tiếp.

Vỗ bàn một cái, Giang Huỳnh Huỳnh đứng dậy cười nói: "Chuyện đã qua, tỷ tỷ ta chưa bao giờ để trong lòng, ai mà chả có thời niên thiếu dốt nát, năm đó cũng là do ta tùy hứng hại các nàng tách ra. Hiện tại ta trở lại rồi, chỉ là muốn vào giới vui đùa một chút, tuyệt đối không có tâm tư quấy nhiễu. Ngươi yên tâm."

"Ta thật đúng là không yên lòng ngươi a tỷ tỷ. Có điều, bất kể ngươi muốn làm gì, cần thì cùng ta nói một tiếng. Cái khác không dám cam đoan, ta kêu ngươi một tiếng tỷ tỷ, hai chữ này là kêu chân chân thực thực."

"A, cái miệng nhỏ đủ ngọt. Hợp đồng của lão Ngô tỷ tỷ ta nhường ngươi, làm việc cho giỏi đi. Ta đi trước, người trở lại thì thông báo ta một tiếng." Giang Huỳnh Huỳnh chóp mũi hơi chua, lại cười phong tình vạn chủng: "Tỷ tỷ ta đi trước."

An Tuấn Phong đang chuẩn bị tiễn nàng, lại thấy Giang Huỳnh Huỳnh phất phất tay, hắn không có theo sau nữa: "Có rảnh rỗi tới chơi nhiều hơn."

Giang Huỳnh Huỳnh rời khỏi không bao lâu, An Nhược Thủy liền vào phòng tổng tài.

An Tuấn Phong còn chưa mở miệng nói chuyện, An Nhược Thủy đã hỏi: "Ca, Huỳnh Huỳnh tỷ tại sao cũng tới?"

"Nàng? Tới tổn hại ta a. Ngươi tìm ta có chuyện sao?" An Tuấn Phong lời nói tràn đầy ghét bỏ, nhưng trong mắt lại mang cười, có thể thấy hắn và Giang Huỳnh Huỳnh hai người đều có thói quen tổn hại lẫn nhau.

"Ta ngày mai sẽ phải đi đoàn phim, hôm nay tới bồi bồi ngươi." An Nhược Thủy tuyệt không phải ý đồ như vậy, nhưng mà nói ra lại dụ cho An Tuấn Phong vui vẻ.

An Tuấn Phong sau khi cười xong liền hỏi: "Muội muội càng lớn càng ấm lòng. Nói đi, rốt cuộc tới làm gì?"

"Nghe Giang đạo nói, Từ Hạo thương lượng với hắn muốn diễn 《Tâm Mù》, bất quá Giang đạo cảm thấy Vương Cao Nghị thích hợp hơn, cho nên từ chối Từ Hạo." Hai hàng mày An Nhược Thủy nhấc lên ưu sầu, An Tuấn Phong an ủi vỗ vỗ bả vai nàng: "Chuyện này ta sẽ xử lý. Giang đạo có tiếng cố chấp, hắn không muốn đổi người ai cũng khuyên không được, trong nhà cũng tiền nhiều thế lớn, không cần nhìn sắc mặt nhà đầu tư. Từ Hạo vừa trở về nước, công ty phát triển còn đang trong quan sát, hắn lại muốn đưa tay vào giới giải trí, điểm này để cho người khó mà nghĩ thông suốt."

"Ta cũng nghĩ không ra mới đến tìm ngươi a, Từ Hạo rõ ràng công khai nói thối lui ra khỏi giới giải trí, hiện tại lại tìm Giang đạo nháo một hồi, sợ là mục đích không đơn giản."

An Tuấn Phong trầm mặc để cho An Nhược Thủy cảm thấy hoảng hốt, mà chỉ trong chốc lát hắn lại cười an ủi An Nhược Thủy: "Kỳ thực chuyện này chúng ta không ngại, làm như không biết, lấy bất biến ứng vạn biến. tỉnh S đã không phải là chiến trường trong trí nhớ của hắn, bất kể hắn ở nước ngoài kiêu hùng như thế nào, đến địa bàn của ta thì rồng cũng khó áp rắn bản địa, trước kia là Từ An Trương lập kiềng ba chân, sau đó là An Trương hai hổ tranh nhau, Trương gia bại lộ vết nhơ, phụ thân nhớ tình xưa không ép Trương Minh Trung vào tử lộ, ngược lại để cho hắn vào An thị công tác, những thứ này chẳng qua là vì thu mua lòng người.

Hiện tại Từ gia phát triển ở hải ngoại, cả cái tỉnh S là độc quyền của An thị ta.

Cùng một ít bằng hữu trên thương trường hợp tác nhiều năm như vậy, An thị ta từ thời điểm kề cận phá sản từng bước một đi đến bây giờ, thực lực An Tuấn Phong ta như thế nào bọn họ đều biết.

Từ Hạo ở hải ngoại tuy rằng khôn khéo, nhưng mà một ít chuyện cũ của quốc nội hắn không hiểu.

Chuyện này ngươi cũng đừng lo lắng, khoảng thời gian này ngươi đi quay phim cùng Tiểu Lạc chú ý một chút, chớ bị hắn để mắt tới rồi lại làm ra động tĩnh gì."

"Ca, ngươi là lo lắng hắn muốn hạ thủ từ trên người ta?" An Nhược Thủy khẽ nhíu mày.

An Tuấn Phong gật đầu: "Không chỉ như vậy, còn có thể dính dáng đến Tiểu Lạc, danh tiếng của An thị giải trí sợ là có thể rơi xuống ngàn trượng, cho nên khoảng thời gian này chú ý một chút."

"Ta biết rồi. Ca, ngươi cũng đừng quá mệt mỏi. Chú ý thân thể." An Nhược Thủy lo lắng ca ca nhà mình, tuy rằng cho tới nay ca ca thân thể cường tráng, nhưng mà thương trường buôn bán quá hao tổn tâm thần, gần đây An thị gặp phải quá nhiều chuyện, nàng lo lắng đại ca chịu đựng hư người.

...

Sáng sớm ngày tiếp theo, trời chưa sáng Lạc Huyền Ca đã rời giường.

Trước thời hạn chạy tới hiện trường quay phim, nhớ thuộc lời kịch, lại tiếp tục lần lượt liên kết với nhau, nàng mặc dù bây giờ vô cùng có kỹ thuật diễn, nhưng kinh nghiệm cùng bài học kiếp trước dùng máu tươi đổi lấy, so với diễn xuất trước ống kính vẫn là khác nhau rất nhiều.

Tuy đã may mắn tạm qua được vấn đề này, nhưng hiện tại độ khó kịch bản càng ngày càng lớn, một số điểm thiếu sót trong diễn xuất của Lạc Huyền Ca cũng từ từ lộ ra.

Nàng từ trước đến giờ đều không phải là người qua loa cho xong chuyện, nếu không kiếp trước nàng đã không ở vào thời điểm Ma giáo dòm ngó thống trị võ lâm, như cũ mỗi ngày tập luyện võ công tâm pháp.

Lạc Huyền Ca từ trước đến nay làm việc tùy tâm sở dục, khi nào làm, liền tất yếu phải làm được tốt nhất, nàng trước nay không cam lòng bị rơi lại phía sau người khác.

Khi đám người Trương Dĩ Vân chạy tới phim trường, Lạc Huyền Ca đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, đối với nội dung muốn quay hôm nay, nàng đã nhớ kỹ.

"Người trẻ tuổi đúng là có sức sống a." Trương Dĩ Vân rất coi trọng Lạc Huyền Ca, giờ phút này cười nói với đạo diễn.

Đạo diễn cũng gật đầu một cái, đối với loại nghệ sĩ chăm chỉ dụng tâm cho tác phẩm này, hắn bày tỏ nếu đối phương diễn xuất thiếu sót, chỉ bằng vào nỗ lực cố gắng, hắn về sau có cơ hội hợp tác vẫn sẽ nghiêng về Lạc Huyền Ca.

Sợ là sợ những người có thiên phú lại tự cho mình siêu phàm, từ từ đem thiên phú tiêu tan đến hầu như không còn.

Càng huống chi Lạc Huyền Ca cũng không phải không có kỹ thuật diễn, ngược lại còn là ngôi sao mới nổi của giới giải trí, nàng có thể diễn xuất là chuyện mọi người đều biết, tuy rằng một ít địa phương có chút không giống với diễn xuất, nhưng cái này hậu kỳ sẽ xử lý rất tốt.

"Tiểu Lạc a, chờ lâu lắm rồi phải không. Tới nghỉ ngơi một hồi, nơi này ngươi cũng không cần bận rộn." Đạo diễn tiến lên chào hỏi Lạc Huyền Ca.

Lạc Huyền Ca hướng hắn mỉm cười gật đầu, cái này làm cho phần lớn người đoàn phim đều cảm thấy bất ngờ, dẫu sao Lạc Huyền Ca ở thời điểm không quay phim, thường xuyên là gương mặt lạnh lùng, điểm này mọi người tuy rằng đều rất kín đáo phê bình, nhưng mà An Nhược Thủy năm xưa từng nói, muốn đem toàn bộ biểu tình của bản thân dốc vào nhân vật, giao phó cho bọn họ linh hồn cùng sinh mệnh.

Cho nên đối với bộ phận diễn viên bên trong kịch biểu tình phong phú, bên ngoài kịch đối với người nào cũng lạnh nhạt, chỉ cần người nọ diễn xuất vững vàng, loại chuyện này không những sẽ không bị phun đen, ngược lại còn sẽ được truyền thông phóng đại trắng trợn tuyên dương khen ngợi.

Dĩ nhiên, cũng từng có người bắt chước đường của An Nhược Thủy, kết quả bởi vì diễn xuất thiếu sót bị người phun cho trực tiếp tuyết tàng.

Lạc Huyền Ca tìm một nơi nghỉ ngơi ngồi xuống, cũng không thật sự nghỉ ngơi, ngược lại bắt đầu nhìn kịch bản của những người khác, vừa nhìn vừa suy tính nghiên cứu.

Nhân sinh dài như vậy, nàng không thể nào vĩnh viễn diễn Giáo chủ Ma giáo, cho nên biện pháp tốt nhất là thừa dịp bây giờ có cơ hội chờ ở đoàn phim, nghiêm túc học tập suy nghĩ phương pháp diễn xuất của diễn viên khác.

Trương Dĩ Vân đem động tác của nàng nhìn ở trong mắt, lúc Lạc Huyền Ca khẽ cau mày, nàng tiến lên hỏi: "Làm sao vậy? Gặp phải khó xử?"

"Không, chính là chỗ này không hiểu được." Lạc Huyền Ca dĩ nhiên biết Trương Dĩ Vân là cố ý tới giúp nàng, cho nên cũng không khách khí hỏi.

Trương Dĩ Vân nhìn một chút, đó là một nhân vật phụ, vai diễn không nhiều nhưng mà nhân vật lại rất quan trọng, vì vậy đạo diễn mời riêng diễn viên phái thực lực tới diễn.

Bất quá phần diễn tương đối gần chót, cho nên tiền bối kia vẫn chưa đến.

"Nơi này chính là kể về lão bộc bởi vì gia chủ mà chuyên cần chịu khó dâng hiến cả đời mình, lại không ngờ đến tuổi đã hơn năm mươi phát hiện lúc còn nhỏ phụ thân của mình chết trong tay gia chủ, mà con trai và thê tử hắn cũng bị đám con cháu bất tài của gia chủ giết hại. Nhưng lúc này hắn vẫn đối với gia chủ như cũ, tại sao? Thù giết cha hận đoạt vợ không báo sao? Thậm chí con trai đều bị hại chết."

Nơi này có một đoạn tình tiết đam mỹ, lão bộc này sở dĩ đối với gia chủ trung thành cần mẫn, cũng không phải vì để bảo hộ gia đình mình, mà là vì hắn ái mộ gia chủ từ thuở thiếu niên đến tuổi già.

Lấy vợ chẳng qua là vì cho mẹ già một câu trả lời, con trai cũng không phải ruột thịt hắn.

Mà nội tâm hắn kỳ thực hận phụ thân mình, bởi vì nam nhân kia trong trí nhớ thuở nhỏ của hắn, chỉ biết ăn uống đánh bạc bại sạch của cải, đến mức đem hắn bán vào gia đình đại hộ làm nô làm hầu.

Trương Dĩ Vân rất là kinh ngạc nhìn Lạc Huyền Ca, tình tiết cùng nội dung đơn giản như vậy, Lạc Huyền Ca sẽ không hiểu được?

"Ngài vì sao nhìn ta như vậy?" Lạc Huyền Ca bị nàng nhìn đến không biết làm sao, chẳng lẽ nàng hỏi vấn đề gì không nên hỏi?

Trương Dĩ Vân đột nhiên cười: "Có thể chờ sau này ngươi sẽ hiểu, trước quen thuộc kịch bản đi."

Lạc giáo chủ phí tâm tư liếc nhìn kịch bản, tiếp đó vô lực gật đầu, cái này không phù hợp suy nghĩ nội tâm nàng, ngay cả người trong Ma giáo cũng sẽ nhớ thù giết cha không đội trời chung, người tôi tớ này tuy rằng luôn luôn ở nhà chủ, nhưng mà nhiều năm qua vẫn luôn bị ức hiếp, vì sao cuối cùng có năng lực báo thù, lại vẫn bỏ qua cho gia chủ, thậm chí cuối cùng thay thế gia chủ chết dưới tay ưng khuyển triều đình.

Không nghĩ ra vẫn là không nghĩ ra, Lạc giáo chủ cau mày, thật hy vọng giờ phút này An Nhược Thủy có thể ở bên cạnh nàng, bởi vì bất kể lúc nào An Nhược Thủy cũng sẽ không ghét bỏ nàng đần, gặp phải những chuyện không nghĩ ra, An Nhược Thủy luôn có thể đoán ra đại khái, sẽ chầm chậm nói cho nàng giải pháp chính xác.

Giờ phút này đầu đầy sương mù ngây tại chỗ, thấy thợ trang điểm tới kêu người, Lạc Huyền Ca mới quyến luyến không thôi buông xuống kịch bản đi theo thợ trang điểm rời khỏi.

-----

P.s: Về trễ quá hà hà ( ̄▽ ̄*)ゞ

Có ai nhận ra bà chị Huỳnh Huỳnh là ai chưa ^^
16

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui