Liên tục quay gần một tháng, trong thời gian này Lạc Huyền Ca chỉ ở buổi tối len lén đi tìm An Nhược Thủy mấy lần, những thời gian khác hai người đều bận rộn trong đoàn phim của mình.
Hôm nay đạo diễn đại phát thiện tâm thả cho toàn đoàn nghỉ một ngày, nhưng mà nghe tổ đạo cụ nói là vì có một lô dụng cụ xảy ra vấn đề, không thể không tạm hoãn quay.
Lạc Huyền Ca mặc trang phục diễn đi quanh đoàn phim, làm diễn viên đã lâu nàng cũng thật sự tích lũy được một số thứ rồi, trước kia đánh nhau giết người là đánh thật, bên trong phim thì lại phải diễn sao cho người khác nhìn đã ghiền, nhưng không tổn hại lẫn nhau.
Ban đầu Lạc Huyền Ca hết sức không thích ứng loại trạng thái này, nhưng bây giờ đã dần dần có thể đón nhận.
Trương Dĩ Vân đã cởi trang phục diễn, sau khi ra ngoài thấy Lạc Huyền Ca còn cầm kịch bản đi tới đi lui trong đoàn phim, nàng tiến lên nhắc nhở: "Trời nóng như vậy, còn không nhanh đổi y phục nghỉ ngơi đi, ở chỗ này chờ cảm nắng để tiện xin nghỉ sao?"
"Nghỉ một ngày, ta có thể đi đoàn phim bên cạnh nhìn xem không?" Lạc Huyền Ca muốn đi tìm An Nhược Thủy, nhưng mà làm người hiện đại đã lâu, nàng biết thêm nhiều quy củ hiểu thêm nhiều chuyện, cũng biết không phải tự mình tính toán tốt thời gian là có thể nói đi liền đi.
Nơi này không phải giang hồ tùy tâm sở dục trong ký ức nàng, không phải giang hồ đao kiếm mình nàng độc tôn, ở chỗ này nàng chỉ là một diễn viên quèn.
(*) tùy tâm sở dục: thoải mái làm theo ý mình
"Được a, ngươi nói chính là đoàn phim《Tâm Mù》chứ gì. Nhanh thay quần áo, ta cùng ngươi đi xem một chút. Nghe nói nơi đó tinh vân tụ tập, không ít sao lớn đều ở đấy." Trương Dĩ Vân cười nói: "Ngươi đi chuẩn bị trước, ta tìm đạo diễn thông báo một tiếng."
Lạc Huyền Ca nghe xong, rất là hưng phấn rời khỏi, Trương Dĩ Vân thì từ từ đi tới bên cạnh đạo diễn đang bởi vì dụng cụ hư hại mà gấp đến sứt đầu mẻ trán, hỏi: "Đám dụng cụ này lúc nào thì giải quyết xong?"
"Đã liên lạc bên ngoài, một ngày nghỉ sợ là không đủ. Kiểu gì cũng phải năm ba ngày mới có thể bổ sung, người vận chuyển tiến vào đây cũng là một phiền toái. Bộ dự phòng ban đầu đã bị thôn dân gây chuyện đập bể, một đám vô lại chết tiệt, mấy thứ kia hư cũng đành hư thôi, ta còn có thể tìm bọn họ lý luận chắc? Ngộ nhỡ lớn chuyện, khối phong thủy bảo địa này về sau còn ai dám tới quay." Đạo diễn cũng là đau mà không dám kêu, thoắt cái không thể khống chế tức giận, càng nhắc tới càng gào to vô cùng.
Trương Dĩ Vân cùng hắn hợp tác nhiều năm, đạo diễn nổi lửa giận người khác cảm thấy sợ hãi, nàng lại không thèm để ý, cười trêu ghẹo nói: "Ngươi cũng nên đổi góc độ nghĩ xem, thôn dân náo loạn hư dụng cụ của ngươi, bởi vì vài ngày trước nhóm những người tình nguyện kia vào núi lục soát tìm người, mang không ít phụ nữ trẻ em bị bắt tới đây rời khỏi, cũng dọn đi hơn chục tên buôn người. Lại nghĩ xem, nếu ngươi không đến quay phim, Tiểu Lạc cũng sẽ không tới nơi này, đám người tình nguyện kia cũng sẽ không bởi vì Tiểu Lạc mất tích mà tới soát núi tìm người có phải không? Vậy thì những người đáng thương bị bắt kia có lẽ hiện tại vẫn còn sinh hoạt trong hố ma dầu sôi lửa bỏng. Tưởng tượng như vậy, xem như ngươi dùng đám dụng cụ này lấy trở về bao nhiêu công đức, nghìn vàng khó đổi không phải sao?"
"Đạo lý thì đúng là thế, nhưng ta trễ nãi mấy ngày thời gian, cát-xê diễn viên vẫn phải trả, ăn mặc chi tiêu lại cần ta tiêu tiền bổ túc, phí dụng cụ cùng phí trễ giờ những thứ này ta tìm ai nói phải trái đây." Đạo diễn tuy nói như vậy, nhưng lửa giận trong giọng nói đã từ từ tiêu tán.
Làm chuyện tốt khó khăn, làm một chuyện tốt cứu mấy trăm người như hắn, càng khó hơn.
Vừa nghĩ lại thì, bản thân không phải cũng xem như đại anh hùng phía sau màn sao.
Nuốt xuống ủy khuất, cởi mở tâm tình một chút, đạo diễn cũng coi như nghĩ thoáng.
"Ừm, vậy đi. Ta sẽ liên lạc An tổng, xem phương diện tiền bạc có thể thương lượng thêm một chút hay không." Đạo diễn đang chuẩn bị đi, Trương Dĩ Vân hô: "Đợi đã, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Hả?"
"Hiện tại tất cả mọi người đều phải nghỉ năm ba ngày, ta dự định cùng Tiểu Lạc đi đoàn phim 《Tâm Mù》bên cạnh nhìn xem, ngươi không có ý kiến chứ." Trương Dĩ Vân hai tay khoanh ngực, mắt đầy ý cười nhìn hắn.
Lão này cùng Giang Hải Khê cũng không phải có đụng độ gì, nhưng mà Giang Hải Khê đã từng nói phim hiện đại hắn quay ra nát bét không ai thèm nhìn.
Tuy rằng sự thực đích xác như vậy, nhưng lão này vẫn kiên trì không từ bỏ quay mấy bộ phim hiện đại, cuối cùng nhận rõ hiện thực mới đổi thành quay cổ trang, nhưng cũng chính vì Giang Hải Khê nói thẳng, làm hắn ghi hận đối phương. Về sau mỗi lần đề cập tới Giang Hải Khê, hắn đều tức đến ngứa răng.
"Chủ của Tiểu Lạc ở bên kia, nàng đi xem một chút ta có thể hiểu. Ngươi chạy tới nhìn cái gì?" Lão đạo hỏi ngược lại.
Trương Dĩ Vân đột nhiên trầm mặc, đạo diễn tức thì nhớ ra, vỗ đùi nói: "Ta đã nói mà, Hứa Thiến được Giang đạo đặc biệt mới diễn đúng không. Tuy rằng vai diễn ít, nhưng mà nhân vật trọng yếu vô cùng. Đoán chừng lúc này đã đến rồi."
"Đang êm đẹp nhắc nàng làm gì, ta sợ Tiểu Lạc đi đường núi một mình xảy ra ngoài ý muốn, tốt bụng bồi nàng đi qua." Trương Dĩ Vân nói.
Lão đạo diễn cười nhạo một tiếng: "A, Tiểu Lạc người ta là Đại đệ tử Cổ Võ. Nghe nói còn là đứa nhỏ lớn lên ở trong núi. Ngươi từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, ngươi bồi nàng? Nói lời này, cũng không sợ ta cười rớt hàm răng già."
"Được rồi, ta chính là muốn đi qua nhìn một chút. Chuyện này nói với ngươi vậy thôi, ta đi trước." Trương Dĩ Vân thấy Lạc Huyền Ca đã thay quần áo xong, liền phấn chấn cùng đạo diễn chào hỏi rời khỏi.
Lão già lắc đầu cười một tiếng, sau đó như nhớ ra cái gì, hướng Trương Dĩ Vân và Lạc Huyền Ca vung cánh tay kêu: "Này, sáng ngày mốt nhất định phải chạy về."
Cũng không biết Lạc Huyền Ca cùng Trương Dĩ Vân có nghe hay không, dù sao hai người kia đã thu thập thỏa đáng có thể rời đi rồi.
"Bên kia có chỗ ở không?" Trương Dĩ Vân hỏi, nghĩ bụng có nên xách cái lều vải hay hành lý gì đó qua hay không.
Lạc Huyền Ca chần chờ một chút, nàng mỗi lần đi đều trực tiếp chui vào chăn phu nhân, thật đúng là không cân nhắc chuyện này, nhưng bên kia lều vải dư thừa ngược lại có rất nhiều, sau khi nói qua với Trương Dĩ Vân, hai người liền gọn nhẹ xuất hành rời khỏi.
Mới vừa ra khỏi phạm vi tầm mắt của mọi người trong đoàn phim, Lạc Huyền Ca liền bắt đầu ghét bỏ đường quá xa.
Trương Dĩ Vân hưng phấn chọt chọt cánh tay Lạc Huyền Ca, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lạc Huyền Ca, hỏi: "Nếu không thì ngươi dẫn ta bay qua đi. Ta từng xem video của ngươi, rất tuyệt."
"Ừ." Lạc Huyền Ca cũng có ý nghĩ này trong lòng, chỉ là khổ nỗi không biết nên nói như thế nào, hiện tại Trương Dĩ Vân đề nghị, nàng cũng sẽ không khách khí, đưa tay níu lại cổ tay Trương Dĩ Vân, âm thầm độ qua một ít nội lực, sau đó nhanh chóng mang người thi triển khinh công rời khỏi.
"A ——" Trương Dĩ Vân hét chói tai làm giật mình cả bầy chim trong rừng, Lạc Huyền Ca nghe tiếng thét cao vút chọc trời của Trương Dĩ Vân, khẽ cau mày, quả thực không hiểu nổi Trương lão sư có loại cổ họng oanh vàng này sao không phát triển đường ca hát, ngược lại tới làm diễn viên.
Chờ tìm một địa phương hạ xuống đất, Trương Dĩ Vân vỗ ngực nhìn về phía Lạc Huyền Ca, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Ngươi sao mà nói bay liền bay? Cũng không thông báo trước một tiếng, quả tim thất kinh thành bốn năm mảnh rồi."
"Vậy thì, hiện tại bay."
"Đừng, A —— "
Trương Dĩ Vân bị Lạc Huyền Ca thô bạo mang lên trời bay một lượt, mấy lần hạ xuống lại nhanh chóng bị kéo bay lên, Trương Dĩ Vân thề rằng đây là lần cuối cùng nàng bởi vì hiếu kỳ mà tìm đường chết để cho Lạc Huyền Ca mang nàng đi bay.
Hoàn toàn không có cảm giác tiêu sái cùng thống khoái trong video Lạc Huyền Ca mang An Nhược Thủy bay, nàng bây giờ chỉ có thể cảm nhận được đau! Đau tim đau ruột!
"Ọe ~ "
Sau khi rơi xuống đất, Trương Dĩ Vân vội vàng đỡ một thân cây bắt đầu nôn mửa.
Nàng trước nay không say xe không say sóng không say máy bay, hôm nay cuối cùng say một lần.
Trương Dĩ Vân sắc mặt tái nhợt bước chân loạng choạng đi tới trước mặt Lạc Huyền Ca, Lạc Huyền Ca chuẩn bị đưa tay đỡ nàng một phen, nhưng mà Trương Dĩ Vân lại bị hù sợ liên tiếp lùi về phía sau, rất sợ Lạc Huyền Ca lại muốn mang nàng bay lên.
"Không được không được, tự ta leo núi qua." Trương Dĩ Vân đến bây giờ còn chưa tỉnh táo, cảm thấy choáng váng hoa mắt trong đầu nổ đùng đoàng.
Lạc Huyền Ca nhìn về phía thành viên đoàn phim bận rộn lui tới cách đó không xa, nàng nhẹ giọng nói: "Đã đến rồi."
"Hả?" Trương Dĩ Vân nhìn thời gian, chẳng trách ngoại giới đều nói Lạc Huyền Ca là trong nháy mắt biến mất, nửa giờ chặng đường bị dùng trong mấy phút. Thật đúng là làm người ta khó tin.
"Ngươi tới trước đi, ta hòa hoãn đã." Trương Dĩ Vân dựa vào cây đứng một hồi, chật vật như vậy nàng không muốn qua đó, cũng không muốn gặp người nọ mà không có chút chuẩn bị nào.
"Tiền bối, xin lỗi." Lạc Huyền Ca thời điểm xuất phát hơi nóng lòng, quên mất Trương Dĩ Vân là một người không có bất kỳ võ công nội lực nào, lại ngại vì không thể cùng người khác có tiếp xúc da thịt thân mật, nên nàng cũng không ôm Trương Dĩ Vân.
Vì vậy qua phen lăn lộn này, Trương Dĩ Vân có thể kiên trì không té xỉu, thật là quá tốt rồi.
Trương Dĩ Vân cũng không biết trong lòng Lạc Huyền Ca đánh giá nàng cao như vậy.
Nàng bây giờ chính đang thương cảm chuyện của mình, phất tay một cái nói với Lạc Huyền Ca: "Không sao không sao, ta chậm rãi là được. Ngươi đi trước đi."
Lạc Huyền Ca trong lòng áy náy, nhìn An Nhược Thủy vẫn đang quay phim, nàng lựa chọn lưu lại chỗ này phụng bồi Trương Dĩ Vân, dù sao bây giờ tới cũng không thể ở cùng phu nhân nhà mình.
"Tiền bối tới nơi này hẳn không chỉ là theo bồi ta, nơi này có người ngươi nhớ nhung sao?" Lạc Huyền Ca đứng tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Trương Dĩ Vân.
Trương Dĩ Vân thật kinh ngạc, đứa nhỏ này ngày thường nhìn rất ngơ ngác, một số thói đời nhân tình thế thái hiểu biết rất ít, hôm nay sao lại đột nhiên thông suốt?
"Thời điểm tiền bối nghe là đã đến nơi, ánh mắt luôn luôn né tránh, không ngừng quan sát xung quanh, có phải là muốn nhìn phương hướng đoàn phim. Tiền bối đang tìm người nào đó, nhưng lại sợ bị đối phương phát hiện." Lạc Huyền Ca lẳng lặng nhìn nàng, nói ra phân tích cùng phán đoán của mình.
"Hôm nay vậy mà lại thật cơ trí." Trương Dĩ Vân dần dần tỉnh táo, ngữ khí lúc nói chuyện cũng từ từ khôi phục thành bộ dáng dĩ vãng, bên trong mang ý cười.
Lạc Huyền Ca biết Trương Dĩ Vân muốn lật nợ cũ, nói đến chuyện nàng một tháng qua ở bên trong đoàn phim giả ngu.
Lúng túng gãi đầu cười lớn nói: "Ta chỉ là đôi lúc nhìn ra nhiều hơn người khác một chút thôi, nhưng đôi lúc thấy được thì lại suy nghĩ ít hơn người khác."
Nàng chỉ là còn chưa biết rõ thế giới này, xã hội này. Kinh nghiệm dĩ vãng cũng không hữu hiệu ở đây, tư duy của nàng ở chỗ này rất nhiều lúc đều không có tác dụng.
Tuy rằng vẫn luôn dụng tâm học hỏi, nhưng mà thế giới quan giá trị quan chênh lệch 800 năm, thậm chí... thẩm mỹ quan cũng không giống người nơi này a.
"Được rồi, ngươi cũng không cần tận lực thay đổi bản thân. Đơn thuần một chút rất tốt, bên cạnh có Hứa Tụ theo giúp ngươi, dựa lưng An thị không gió không mưa, ngươi như vậy rất tốt rồi." Trương Dĩ Vân cười một tiếng, ban đầu nàng buông tha quyền thừa kế gia tộc cứng rắn muốn chạy tới trộn lẫn vào giới, không có giao thiệp không có thế lực, thậm chí mấy vị trưởng bối trong nhà còn không ngừng áp lực, cuối cùng tình yêu với người nọ lộ ra ánh sáng, đúng là cái gì cũng không còn nữa rồi.
Từ đại tiểu thư tiền hô hậu ủng, biến thành một kẻ chạy cờ đến cả một hộp cơm cũng không nỡ ăn.
Sau đó từ từ ở trong giới lần mò, tìm được đường đi của mình, trong nhà cũng coi như đã hiểu ra, bất kể thế nào cũng là ruột thịt xương máu, cũng không nỡ để cho tiếp tục lăn lộn, bất quá cũng không có trợ giúp bao nhiêu, chỉ là đường về sau dễ đi hơn một ít.
Nàng có thể có thành tựu hôm nay, đường đi qua sau lưng so với người thường càng gian khổ hơn.
Người trong giới đều hâm mộ An Nhược Thủy, nhưng nàng lại cảm thấy nha đầu bên cạnh này mới thật sự là may mắn.
Dẫu sao trong giới có được bao nhiêu người, ngâm qua bên trong lu nước nhuộm này còn có thể giữ trái tim đơn thuần?
--------
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc giáo chủ: Hả hả? Có người nói bổn tọa đơn thuần, thật vui vẻ a.
Diễn viên quèn Lạc Huyền Ca: Cái đó, cái đó... Không phải là nói ta sao?
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴