Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu - Mộ Vũ Hề Hề [bh]

"Mami, a di xấu bụng kia đâu?"

Như Lẫm ngồi ở trên giường, nhìn Lạc Huyền Ca tò mò hỏi.

"Cô ta, chết rồi a." Lạc Huyền Ca nói nhẹ như lông hồng, không quan tâm chút nào đến việc người đang đối thoại với mình chỉ là một đứa nhỏ chưa đầy bốn tuổi.

"Mami tại sao muốn đem bảo bảo và Thiên Tứ ném cho a di xấu bụng? Bảo bảo còn nhỏ, nghĩ không ra." Gương mặt tươi tắn của Như Lẫm viết đầy không hiểu.

Lạc Huyền Ca tiến lên sờ sờ đầu nàng: "Bởi vì a, mấy đứa là con của Lạc Huyền Ca ta. Nếu như về sau mẹ và mami đều không có ở đây, con phải dựa vào chính mình để sống sót. Con còn phải bảo vệ bản thân, bảo vệ muội muội, bảo vệ người mình yêu."

"Bảo bảo còn nhỏ, bảo bảo không cần trải qua những chuyện này." Như Lẫm ôm gấu bông đưa lưng về phía Lạc Huyền Ca nằm xuống ngủ.

Lạc Huyền Ca ngồi xuống bên mép giường: "Thiên Tứ vừa sinh ra liền suýt chết, khi đó ta tìm kiếm rất nhiều dược liệu bảo bối, phối rất nhiều thuốc mới cứu sống được nó, nhưng mà thân thể nó cũng bởi vì những thứ thuốc này mà để sót lại rất nhiều độc tố. Bây giờ còn nhỏ, mọi người đều không thể phát hiện. Nhưng mà chờ nó lớn thêm một chút, bí mật này sẽ từ từ nổi lên mặt nước. Nhưng chuyện này mẹ con không biết, cho nên nàng dự định mời bảo mẫu tới chăm các con, lúc chúng ta không ở nhà, a di bảo mẫu là người thân cận các con nhất, bí mật này rất khó giữ vững."

"Cho nên mami tìm một kẻ xấu, dọa cho mẹ có ám ảnh tâm lý, như vậy mẹ sẽ không lại đề cập chuyện mời bảo mẫu. Bí mật cũng sẽ không bị người ngoài phát hiện, có đúng hay không?" Như Lẫm đột nhiên ngồi dậy, nhìn Lạc Huyền Ca.

Lạc Huyền Ca lắc đầu: "Đúng, cũng không đúng. Có thể đưa các con bình an khỏe mạnh tới thế giới này, ta và mẹ các con đã cố gắng làm rất nhiều, nàng mười năm như một hằng ngày uống đủ loại dược vật mới điều chỉnh được thân thể, nhưng Thiên Tứ vừa sinh ra liền suýt nữa rời đi. Lúc ấy nàng vô cùng thương tâm buồn bã, ta không muốn về sau nàng phải trải qua chuyện đó thêm một lần nữa, ít nhất không được để cho người đầu bạc tiễn người đầu xanh."

"Thiên Tứ vẫn sẽ chết sao?" Nhóc con bắt đầu khẩn trương, tuy rằng muội muội rất đần rất thích khóc nhè, nhưng mà nàng vừa sinh ra đã có muội muội ở bên, nếu về sau không còn được gặp muội muội, nàng sẽ rất khó chịu.

"Điểm cuối của mỗi người đều là tử vong, Thiên Tứ dĩ nhiên cũng vậy." Lạc Huyền Ca giơ tay lên xoa xoa trên đầu Như Lẫm: "Trên thế giới này có một địa phương được gọi là tổ chức nghiên cứu, nơi đó sẽ không bỏ qua ta, vĩnh viễn sẽ không bỏ qua ta. Chỉ là hiện tại bọn họ không động được ta. Nhưng mà ta không che chở mấy đứa được cả đời, nếu như về sau ta và mẹ các con đều không còn ở thế giới này, bọn họ sẽ không bỏ qua Thiên Tứ. Ở trong mắt bọn họ, Thiên Tứ là vật thể sống có hứng thú nghiên cứu còn hơn cả ta."

"Bảo bảo à, con đã bốn tuổi rồi. Không còn nhỏ nữa, có một số chuyện lẽ ra không nên để con trải qua, nhưng đã đến lúc con phải đối mặt rồi. Đây mới chỉ là mở đầu, đường đi sau này càng khó khăn hơn."

Tiểu Như Lẫm ôm gấu bông, mặc dù trong lòng cảm thấy hoảng hốt và sợ hãi, nhưng vẫn quật cường gật đầu một cái: "Con sẽ bảo vệ muội muội!"

"Nào, ngoắc tay. Đây là bí mật của ta và bảo bảo. Trừ hai người chúng ta ra, không cho phép tiết lộ với những người khác." Lạc Huyền Ca đưa tay tới, Tiểu Như Lẫm kiên định gật đầu, một lát sau lại hỏi: "Mẹ cũng không thể biết sao?"

"Con muốn để cho mẹ mỗi ngày đều sống trong khủng hoảng sợ hãi con mình sắp mất đi sao?" Lạc Huyền Ca hỏi ngược lại, Tiểu Như Lẫm lắc đầu: "Không muốn!"

Cũng chính là cuộc nói chuyện ngắn gọn này, khiến cho tiểu nha đầu cả ngày ghét bỏ muội muội ngu ngốc đần độn đột nhiên trưởng thành, làm An Nhược Thủy vô cùng kinh ngạc tán thưởng, không ngừng kêu Như Lẫm giống như biến thành một người khác vậy.

Thậm chí còn năm lần bảy lượt hỏi Lạc Huyền Ca, Tiểu Như Lẫm có phải bị người nào xuyên hồn qua, nếu không sao có thể biến hóa lớn như vậy.

Lạc giáo chủ chỉ cười không nói, con của sói, vĩnh viễn không thể quên thịt là mùi vị gì.

...

Sau mấy phen lăn lộn, Lạc Huyền Ca đáp ứng tham gia show thực tế mà An Tuấn Phong đích thân đề xuất.

Mang hai đứa con đến show thực tế, Tiểu Thiên Tứ ở trên xe nửa nằm trên người Lạc Huyền Ca, đầu nhỏ ở trong ngực Lạc Huyền Ca cọ cọ một cái, tò mò ôm cổ Lạc Huyền Ca hỏi: "Tứ Tứ lên ti vi?"

"Đúng vậy, sẽ có rất nhiều người nhìn thấy Tiểu Thiên Tứ." Lạc Huyền Ca ôm chắc đứa con, Thiên Tứ nhìn nhìn về phía ống kính truyền trực tiếp, chớp chớp mắt to long lanh nước, cười khanh khách: "Để cho các tỷ tỷ xinh đẹp nhìn thấy Tứ Tứ, Tứ Tứ phải ngoan."

"Ừ, Tứ Tứ thật ngoan. Tứ Tứ là đứa trẻ đáng yêu ngoan nhất." Lạc Huyền Ca giơ tay lên xoa xoa đầu Tiểu Thiên Tứ, kết quả Tiểu Thiên Tứ lắc đầu một cái: "Không phải không phải, tỷ tỷ cũng đáng yêu."

"Đúng, cả hai đều là nhóc con đáng yêu ngoan nhất của mami."

Bên này Lạc Huyền Ca mang hai tiểu bảo bảo đi tham gia show thực tế, An Nhược Thủy thì hẹn chị dâu đến thăm ngôi chùa nổi danh.

"Ngươi sao lại đột nhiên để ý những chuyện này?" Phùng Thiên Linh cũng thật tò mò, bất quá những chỗ này trước kia nàng cũng từng tới để thu thập tư liệu thực tế, hiện tại An Nhược Thủy muốn tới nàng cũng có thể quen cửa quen nẻo dẫn đi.

An Nhược Thủy khóa chặt lông mày, nghi hoặc trong lòng còn lớn hơn Phùng Thiên Linh.

"Gần đây trong nhà cứ mãi xảy ra chuyện, còn luôn không tìm được nguyên nhân. Hết người làm vườn muốn bắt cóc đứa nhỏ, lại đến bảo mẫu ngược đãi đứa nhỏ, còn có chó của bác quản gia, mèo của má Lưu, rồi trong nhà không biết làm sao lại có một ít độc vật như rắn chuột linh tinh." An Nhược Thủy nghĩ mãi không ra, thậm chí cài đặt cả máy thu hình, thuê hộ vệ cho mấy đứa nhỏ rồi, nhưng có một số việc vẫn khó lòng phòng bị, nàng hoài nghi không biết có phải gần đây trúng vận xui gì hay không.

"Loại chuyện này đều là tình cờ, nhưng mà ngươi muốn tới bái phật cũng được, chung quy cứ cầu cho an lòng."

Phùng Thiên Linh rất thông cảm với hai nhóc kia, tuy rằng không bị gì, nhưng cứ giày vò như vậy sợ là người lớn cũng không chịu đựng nổi.

Hai bé con thật đáng thương.

...

Show thực tế đã chính thức bắt đầu, bất quá bởi vì đã đến nửa buổi chiều, các khách mời tuy rằng không đói bụng, nhưng bọn trẻ chịu không nổi, vì vậy tổ đạo diễn quyết định ăn cơm trước, rồi mới tiến hành hoạt động sau.

Vì vậy Lạc Huyền Ca lại lần nữa ở trước mặt người xem khoe tài nghệ nấu nướng một phen, làm fan hâm mộ cảm thán không thôi, đã nhiều năm như vậy, Lạc giáo chủ vẫn như cũ lên ngồi phòng khách hù thất kinh phòng bếp, đánh thắng quyền sư giành được hạng nhất, còn có thể một mình trông nom con cái, quả thực là một thần tượng hoàn mỹ. Điểm mấu chốt nhất là, người ta thật sự có thể bay!

Hai nhóc đi theo bên cạnh Lạc Huyền Ca, Như Lẫm mặt lạnh lùng nhìn cuốn sách Lạc Huyền Ca đưa cho nàng, Tiểu Thiên Tứ thì giống như đồ trang sức dính vào trên người Lạc Huyền Ca, mềm nhũn kêu: "Mami, Tứ Tứ có nặng không?"

"Không nặng, phải ăn nhiều một chút nữa." Lạc Huyền Ca thay nàng gắp thức ăn, các khán giả ngồi trước màn hình không ngừng hâm mộ.

Dân mạng 1: Ta không biết nên hâm mộ đám nhóc có một mami ôn nhu khí phách như vậy, hay là nên hâm mộ Lạc giáo chủ có hai tiểu bảo bảo đáng yêu ngoan ngoãn moe kute như vậy.

Dân mạng 2: Chỉ có ta tò mò tỷ tỷ rốt cuộc đang xem sách gì sao? Cơm cũng không ăn, đây là quên ăn quên ngủ luôn sao?

Dân mạng 3: Chữ phía trên có ai thấy rõ ràng không? Có đại thần nào không ra giải thích một chút đi.

Trên mạng hỏi thăm một vòng, lại không ai biết rốt cuộc là chữ gì, cũng không ai biết rốt cuộc là sách gì.

Tiểu Thiên Tứ lùa hai miếng cơm, cuối cùng tự mình uống hai muỗng canh, sờ bụng một cái hỏi Lạc Huyền Ca: "Mami, Tứ Tứ đã nặng hơn chưa."

"Để ta nhìn xem." Lạc Huyền Ca đưa tay bế Tiểu Thiên Tứ lên, tựa như ước lượng một phen, cuối cùng nghiêm túc nói với Tiểu Thiên Tứ: "Ừm... Vẫn không có nặng."

"A, không muốn không muốn đâu." Tiểu Thiên Tứ tâm tình không vui bĩu môi: "Tứ Tứ lúc nào mới có thể lớn bằng tỷ tỷ a. Mẹ cũng khen tỷ tỷ là người lớn rồi. Tứ Tứ vẫn là con nít, không muốn không muốn đâu."

"Ngu ngốc, chúng ta là sinh đôi." Tiểu Như Lẫm buông xuống sách trong tay, cầm đũa lên bình tĩnh liếc nhìn Tiểu Thiên Tứ: "Nếu không thể đem chỉ số thông minh đáng thương kia của ngươi tăng lên một ít, ngươi vĩnh viễn sẽ không lớn lên nổi."

"Như Lẫm!" Lạc Huyền Ca đột nhiên lạnh mặt, nhìn Như Lẫm, hết sức nghiêm túc nói với nàng: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được ở trước mặt em nói em là ngu ngốc. Hơn nữa, nó còn nhỏ, con nói những thứ này nó có thể nghe hiểu sao?"

"Eh, mami..." Tiểu Thiên Tứ kéo ống tay áo Lạc Huyền Ca, nàng thật sự nghe không hiểu, nửa tỉnh nửa mê nhìn Lạc Huyền Ca: "Mami đừng hung dữ với tỷ tỷ."

"Ngoan. Mami không hung dữ với tỷ tỷ." Lạc Huyền Ca ôm Tiểu Thiên Tứ vào trong ngực, tuy rằng Thiên Tứ so với trẻ em cùng lứa khác thông minh hiểu chuyện hơn một ít, nhưng so với Như Lẫm nhà mình, Thiên Tứ xem ra vẫn ngơ ngác hơn rất nhiều.

Như Lẫm rất là thương hại nhìn Tiểu Thiên Tứ, ngu xuẩn như vậy sao lại là muội muội của nàng chứ? Đã bốn tuổi rồi còn không biết khinh công, các nàng thật sự là cùng một mẹ sinh sao? Muội muội sẽ không phải là nhặt được chứ.

"Mami, con biết vẽ tranh. Vẽ hoa nhỏ, để con vẽ cho xem."

Tiểu Thiên Tứ từ trên đùi Lạc Huyền Ca vùng vẫy hai cái nhảy xuống, thân thủ này so với đứa trẻ bình thường đã tốt hơn rất nhiều, nhưng mà nàng vẫn tiếp tục nhận được ánh mắt ghét bỏ do tỷ tỷ Như Lẫm ném tới.

"Bạn nhỏ Như Lẫm, ta cần nói chuyện với con một chút." Lạc Huyền Ca thấy Tiểu Thiên Tứ đã chạy xa, nàng liền hết sức nghiêm túc nhìn Như Lẫm: "Ta biết con rất ghét bỏ muội muội đần, tuy rằng nhìn đích xác có chút ngây ngô, nhưng con không thể ở trước mặt nó nói những thứ này, làm như vậy tâm linh trẻ thơ của nó sẽ chịu thương tổn."

"Ừm, giống như mami luôn luôn ghét bỏ Manh Manh di rất ngu, nhưng trước nay đều không nói trước mặt nàng đúng không." Tiểu Như Lẫm hướng về phía Lạc Huyền Ca hồn nhiên cười một tiếng, Lạc giáo chủ nhìn mà phát hoảng, lạnh giọng hỏi: "Lời này ai nói với con?"

"Manh Manh di nói với con." Như Lẫm cẩn thận nhớ lại một chút: "Nàng nói 'Lẫm Lẫm a, con không thể đối với muội muội như vậy yo. Nó kỳ thực rất đáng yêu rất biết điều rất thông minh, chỉ là con không có phát hiện thôi. Giống như mami con trước kia gặp phải ta, tuy bất kể ta làm gì đều biểu hiện rất ngu, nhưng nàng trước nay đều không trực tiếp ghét bỏ ta, nàng luôn luôn khích lệ an ủi ta.'."

Như Lẫm buông tay, bất đắc dĩ nói với Lạc Huyền Ca: "Các người tại sao không thể làm cho muội muội trở nên thông minh hơn một chút? Mà cứ nhất định bắt con thay đổi quan điểm đối với nó?"

"..." Đây cũng không phải lần đầu tiên Lạc giáo chủ bị nhóc con nhà mình phản bác cho á khẩu không trả lời được.

Trên mạng rầm rộ ——

Dân mạng 1: A ha ha, Lạc của ta cũng có ngày hôm nay a. Tiểu Lẫm Lẫm tuyệt lắm, thật thích xem vẻ mặt tức giận lại hết cách của Giáo chủ.

Dân mạng 2: Chòi má chòi má, Như Lẫm và Thiên Tứ mới bốn tuổi đúng không. Nghe nói Như Lẫm đã học được khinh công, không chỉ vậy còn đọc được chữ cổ biết làm thơ cổ, Như Lẫm a... Ngươi phải thông cảm muội muội một chút. Nó khả năng cưỡi tên lửa cũng không đuổi kịp ngươi.

Dân mạng 3: Thiên Tứ mới bốn tuổi, biết vẽ tranh biết ca hát biết khiêu vũ, còn biết viết chữ biết đọc sách truyện, cái này đã rất nghịch thiên rồi. Như Lẫm a, ngươi không nên đối với muội muội yêu cầu quá cao, dù sao không phải tất cả mọi người đều là thiên tài loại 'biến thái' a.

Dân mạng 4: Thương tiếc Tiểu Thiên Tứ, có một tỷ tỷ mạnh như vậy, sẽ không có ám ảnh tâm lý chứ.

Dân mạng 5: Giáo chủ! Ngươi nói đi, có phải ngươi trộm mở hack cho Như Lẫm. Đều là nhóc con của ngươi, tại sao chênh lệch lớn như vậy?

Tin tức trên mạng tuy rằng rất hỗn loạn, nhưng đều là ôn hòa, không có sặc mùi thuốc súng như bình xịt đối đãi Lạc Huyền Ca lúc mới xuất đạo, dẫu sao, thả hai bé con đáng yêu vào một chỗ, nhìn thôi đã rất bổ mắt, ai còn nhẫn tâm đi phun.

Cứ như vậy, tuổi thơ của Như Lẫm một mực trôi qua dưới sự huấn luyện lặng lẽ của Lạc giáo chủ.

Mà tuổi thơ của Tiểu Thiên Tứ thì trôi qua dưới đủ loại chê bai của tỷ tỷ, hồn nhiên chất phác lại vui vẻ thú vị.

Giai đoạn thanh xuân kia, chính là thời gian hai chị em đâm chọt nhau hằng ngày.

MC: "Có thể cùng mọi người chia sẻ một chút không, các ngươi bình thường sống chung với nhau thế nào?"

Thiên Tứ: "Không có, một năm trước từ sau khi tỷ tỷ hoàn thành chương trình học trước thời hạn rồi đi đến Cổ Võ thế gia, cuộc sống thường ngày của ta và tỷ tỷ chỉ còn lại, ta ở trên ti vi trên mạng xem được tin tức của tỷ tỷ, không phải tay đánh mãnh hổ núi nam thì chính là chân đá giao long biển bắc, nghe nói gần đây còn giành được vị trí Đại đệ tử Cổ Võ."

MC: "Nghe nói sau khi ngươi đến Cổ Võ, suốt một năm chưa từng gặp Thiên Tứ muội muội, một năm qua có thấy nhớ không?"

Như Lẫm: "Có a, bất quá tuy không gặp muội muội, nhưng tin tức liên quan tới muội muội ta vẫn luôn quan tâm. Mấy ngày trước còn mở triển lãm tranh cái gì đó, còn có tranh tài vũ điệu cái gì đó, tham gia ca hát tài năng mới cái gì đó, kỳ thực muội muội không phải thật sự ngốc, chỉ là hứng thú yêu thích quá rộng rãi, nếu có thể tập trung chú ý chuyên môn vào một thứ, nó vẫn có thể làm ra chút thành tựu."

MC mỉm cười, lại mỉm cười, căng mặt duy trì mỉm cười: "Vậy ngài có biết nàng được quốc họa đại sư khen là quốc họa thánh tài ngàn năm một thuở hay không."

"Hả? Ngươi nói là bức tranh chim bay nó vẽ?"

MC kích động gật đầu: "Đúng vậy."

"À, bức kia a. Đó là ta vẽ khi còn bé, treo ở thư phòng ngay trong nhà. Muội muội nói sau khi ta đi, nó ở nhà một mình quá nhàm chán, ta liền để cho nó vẽ mô phỏng theo tranh của ta, có thể bắt chước được bảy tám phần thì mang nó vào Cổ Võ chơi. Không ngờ còn chưa được năm phần công lực thì đã bị đại sư gì đó lừa gạt đi mở triển lãm, thật không biết nên nói thế nào."

"..." MC Mục Lăng hoàn toàn không giữ vững mỉm cười được nữa.

Tạm biệt! Phỏng vấn này ta không làm nữa, cả nhà các ngươi có ác ý rất sâu đậm với ta!

——— CHÍNH VĂN HOÀN ———

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

P/s: còn 1 phiên ngoại nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui