Giang Ý Hàm móc móc lỗ tai, không dám tin tưởng hỏi: "Ngươi vừa rồi nói gì? Ngươi lặp lại lần nữa!"
"Ta nói ta đã có vợ rồi."
"Ha ha ha ha, ngươi đang nói đùa đúng không?"
"Không có a, ta nói chính là thật." Lạc giáo chủ mặt chân thành, Giang Ý Hàm cùng Mạnh Tiểu Manh nhìn đều tin.
Hứa Như dò xét hỏi một câu: "Có tiện nói một chút, là vị nào không?"
"Thần tượng của ta!" Lạc giáo chủ lần nữa nghiêm trang, An Nhược Thủy chính là thần tượng của nguyên thân mà, lời này không sai, một chút cũng không sai.
Nghe vậy, ba người lần nữa trố mắt nhìn nhau, hóa ra tên này thật sự đang nói đùa a.
Giang Ý Hàm như oán trách trừng mắt một cái, nói với Lạc Huyền Ca: "Ta còn mang thai khỉ con của nữ thần ta đây này."
Mạnh Tiểu Manh cũng gật đầu phụ họa: "Đúng, ta cùng nam thần ta đều đã chuẩn bị đi nhìn xem đại học nào thích hợp cho con chúng ta đi học!"
Hứa Như đối việc này không bình luận gì, bất quá nhìn cũng biết, Lạc Huyền Ca vừa rồi đang nói đùa, cho nên nàng cùng cười theo không nói thêm nữa.
Lạc giáo chủ nhìn ba người âm dương quái khí, nàng không hiểu lắm, nhưng thức thời không có nói nhiều.
Cho nên viên lựu đạn này ném vang dội bùm bùm, thời điểm tất cả mọi người đều sắp không dậy nổi, Lạc giáo chủ lại quăng một lá 3 cơ, thành công hất qua lượt này.
...
Rời khỏi bệnh viện, Giang Ý Hàm cùng Lạc Huyền Ca nói lời từ biệt, nhưng còn chưa đi được hai bước Giang Ý Hàm đột nhiên gọi lại Lạc Huyền Ca: "Ngươi gần đây có liên lạc với Bạch Liễu không?"
"Không có, Bạch Liễu không phải đang bận sắp xếp chuyện nhà ở sao?" Lạc Huyền Ca nghĩ một chút nói.
"Cứ cảm giác là lạ chỗ nào, hồi chiều Bạch Liễu còn nhắn tin hỏi ta Tiểu Manh tình huống thế nào rồi, nhưng mà nàng vẫn không chịu tự mình tới bệnh viện nhìn xem." Giang Ý Hàm cũng không biết chuyện giữa Bạch Liễu cùng Hứa Như, cho nên không chú ý tới Bạch Liễu đang tận lực trốn Hứa Như, sợ ở bệnh viện đụng phải sẽ làm Hứa Như khó xử.
Lạc Huyền Ca chạy về nhà cũ An gia, lúc nàng trở về An Nhược Thủy ngủ trưa đến chiều còn chưa tỉnh, bởi vì mấy ngày nay quá mức mệt nhọc, tối hôm qua lại bởi vì chuyện Lạc Huyền Ca tặng quà mà hưng phấn cả đêm, cho nên cả ngày trạng thái tinh thần đều không tốt lắm.
Lạc Huyền Ca ở trong tủ lạnh tìm tới thức ăn tươi, nhìn thời gian cũng sắp đến lúc cơm tối, nàng cự tuyệt má Lưu giúp đỡ tự mình đi phòng bếp làm mấy món ăn, má Lưu thỉnh thoảng đi phòng bếp nhìn xem, mỗi lần nhìn trong lòng liền khẩn trương mấy phần, Tiểu Lạc cô nương tài giỏi như vậy, lão bà tử nàng chẳng lẽ phải thất nghiệp.
Má Lưu vào phòng bếp, nghĩ bụng có thể học lén hay không, dẫu sao món ăn Lạc Huyền Ca làm ra, đều là nàng chưa từng nhìn qua.
"Ngươi đây là đang làm những gì a?" Má Lưu hỏi.
"Mấy món ăn này rất mỹ vị, hơn nữa rất dinh dưỡng, trọng yếu nhất chính là sẽ không tăng mỡ, là món ăn các nương nương phi tử hậu cung Đại Minh yêu thích nhất."
"Ngươi đây là chuẩn bị cho Nhược Thủy phải không." Má Lưu cười rất vui vẻ, nghệ sĩ vì giữ vóc người đều ăn rất ít, hơn nữa ngày thường đều là ăn một ít cải trắng, nàng nhìn mà thương tiếc, muốn khuyên nha đầu kia ăn nhiều một chút, lại không thể làm trễ nãi sự nghiệp người ta.
Má Lưu hỏi Lạc Huyền Ca: "Những món ăn này tốt như vậy, có thể dạy ta không?"
"Ừ." Lạc giáo chủ gật đầu đáp ứng, những món ăn này rất đơn giản, chỉ cần dụng tâm học rất nhanh là có thể biết làm.
Má Lưu mặc dù không biết thân phận chân chính của Lạc Huyền Ca, nhưng nhìn thái độ An Tuấn Phong và An Nhược Thủy đối với nàng, má Lưu cũng có thể đoán được một ít.
"Tiểu Lạc a, ngươi đây là học nấu ăn ở đâu a?" Má Lưu dự định từ bên cạnh nói khách sáo, xem nha đầu này rốt cuộc là dạng người gì.
Lạc Huyền Ca tay xắt thức ăn dừng một chút, chần chờ mấy giây nói: "Có chút hứng thú, nhìn video trên mạng ở nhà học."
"Ồ ồ. Vậy nhà ngươi còn có ai a?"
"Ta là cô nhi." Bất kể kiếp trước hay kiếp này, đều là không cha không mẹ.
"Vậy à, ngươi thật không dễ dàng nha." Thương tiếc của Má Lưu đối với Lạc Huyền Ca tăng lên xoèn xoẹt.
Má Lưu tựa hồ còn muốn nói gì, đột nhiên bên ngoài phòng bếp vang lên một giọng nói.
"Trở lại rồi?"
Lạc Huyền Ca nghe được thanh âm quen thuộc kia, nhanh chóng quay đầu, thấy An Nhược Thủy mặc đồ ngủ đứng ở ngoài phòng bếp, thần sắc trong tròng mắt còn chưa tinh thần lắm, có thể thấy là ngủ lơ mơ bò dậy.
Lạc Huyền Ca không tự chủ giương lên nụ cười, gật đầu một cái: "Ừ, lúc xế chiều đi bệnh viện nhìn Tiểu Manh, sau đó ở bệnh viện đụng phải Hứa Như, cùng nàng thảo luận kịch bản một chút."
An Nhược Thủy rất muốn hỏi thảo luận kịch bản cần tốn thời gian dài như vậy sao?
Nhưng thấy Lạc Huyền Ca đeo tạp dề, đần độn hướng nàng đưa lên nụ cười, An Nhược Thủy trong nháy mắt bình tĩnh, khẽ gật đầu: "Ừ. Ngươi làm việc trước, ta đi tắm."
"Ừ. Chờ ngươi tắm xong đại khái có thể ăn cơm."
Thấy An Nhược Thủy rời khỏi, Lạc Huyền Ca tiếp tục nấu cơm, chỉ chốc lát sau có động tĩnh bên ngoài truyền đến, má Lưu cười nói: "Hẳn là tiên sinh cùng Tiểu Gia cô nương trở lại rồi, ta đi rửa chút trái cây, ngươi làm việc trước."
"Ừ." Lạc Huyền Ca gật đầu, động tác xắt thức ăn trên tay càng ngày càng quen thuộc.
Đột nhiên một người chui vào phòng bếp, Lạc Huyền Ca nghe tiếng bước chân cùng động tĩnh nhàn nhạt sau lưng, cũng có thể biết là nha đầu cổ quái kia tới rồi.
Từ Gia nhìn bóng lưng Lạc Huyền Ca, nàng hôm nay ở công ty học tập một ngày, đột nhiên cảm thấy công việc người đại diện này thật không phải cho người làm, đồ vật phải học vừa nhiều vừa tạp nham không nói, mạng giao thiệp mạng lưới quan hệ còn phải thông suốt khắp nơi, quan trọng hơn chính là mỗi ngày phải ở trong giới xã giao, hơn nữa còn phải nhận thông cáo cái gì đó, ánh mắt phải dài xa kiến thức phải uyên bác, may mà những chuyện này đều là Lý Điềm bận rộn xử lý, bất quá nàng cũng không phải người chỉ treo danh tiếng không làm việc a, cho nên đồ vật mỗi ngày phải học vẫn là quá nhiều quá nhiều.
Cho nên nàng cũng ở đáy lòng quyết định chủ ý, nhất định phải mau sớm hoàn thành nhiệm vụ lão ca giao phó, như vậy thì có thể sớm một chút cầm tiền tiêu vặt đi bốn phía nội ngoại chơi đùa.
Lạc Huyền Ca bị một đạo tầm mắt sau lưng ảnh hưởng tâm tình nghiêm trọng, cuối cùng cầm dao phay xoay người nhìn chằm chằm Từ Gia.
"Xin hỏi ngươi tới phòng bếp có chuyện gì không?"
Từ Gia lúng túng cười một tiếng, tiếp đó lại thấy trái cà chua bày bên cạnh, lập tức tiến lên lấy một cái: "Nghe nói cái này vị không tệ a, ta nếm thử một chút."
"Thỉnh ngươi sau này không nên ở bên cạnh ta làm một ít chuyện kỳ quái, nếu không người nhà ngươi sẽ rất thương tâm." Lạc giáo chủ ném một câu nói không đầu không đuôi, Từ Gia nghe mà kinh hồn táng đảm, ha hả cười nói: "Ngươi, ngươi đang nói cái gì a. Ta làm chuyện kỳ quái lúc nào?"
"Buổi tối ngày thứ nhất ngươi tới đây, lúc chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ngươi nhìn ta nhíu mày bảy lần, chúng ta lần đầu tiên nhận biết, ta không đến nỗi khiến ngươi chú ý như vậy. Hơn nữa tối hôm qua, ngươi còn ở trên cửa sổ nhìn chằm chằm ta 47 phút, trong lúc đó thở dài sáu lần, còn năm lần nói 'Đại ca ngươi tiêu đời rồi'.
Sáng sớm hôm nay ta đi thư phòng, ngươi đi theo sau lưng ta sáu bước, còn nói một câu 'Không ổn a, lão ca.'
Vừa rồi ngươi ở bên ngoài phòng bếp nhìn chằm chằm ta 4 phút, nắm tay ba lần, than thở hai lần, một lần lẩm bẩm 'Lão ca, nhiệm vụ ngươi giao cho ta thật là nặng'."
Lạc giáo chủ đột nhiên cầm dao phay quay đầu, bình tĩnh mà dửng dưng nhìn Từ Gia đang gặm trái cà chua: "Những thứ này chẳng lẽ không phải là chuyện rất kỳ quái sao?"
"... Ngươi tuổi chó à!" Từ Gia bị hù sợ một phen bóp bể trái cà chua trong tay, trên mặt bị nước cà chua văng đến, quả thực cay mắt!
Lạc Huyền Ca không nói thêm gì khác, khạc ra mấy chữ như cảnh cáo: "Về sau chớ ở bên cạnh ta làm ra những động tác kỳ quái này, ta rất không ưa."
May mà không ở thời điểm nàng nghỉ ngơi hoặc say rượu làm ra loại động tác này, nếu không nàng vô ý thức giết người, hậu quả rất nghiêm trọng.
"Nào có, vậy... ta đi trước đây." Từ Gia kinh sợ chạy ra khỏi phòng bếp.
Ở cửa phòng bếp cùng An Nhược Thủy đụng nhau, Từ Gia ngẩng đầu nhìn An Nhược Thủy một cái, bên trong hai con mắt tràn đầy ủy khuất, tựa hồ đang tố cáo: An An tỷ, bạn ngươi quá hung dữ, hu hu ~
An Nhược Thủy vào phòng bếp, Lạc Huyền Ca vừa vặn đem món ăn đã làm xong bày ra mâm.
"Thật là thơm a, đây là cái gì?" An Nhược Thủy nhìn thức ăn trong khay, so với Cá Ngũ Cốc nàng từng ăn quả thực đầy đủ sắc vị hương, liếc mắt nhìn liền có con sâu thèm ăn.
Lạc Huyền Ca cười rất ôn hòa, so với ma đầu vừa rồi uy hiếp hù dọa tiểu cô nương, quả thực như hai người.
"Muốn nếm thử một chút không?" Nói xong liền đưa đũa tới.
An Nhược Thủy lắc đầu một cái: "Chờ mọi người trở lại, cùng bọn họ ăn chung đi."
"Hả? Nhưng mà những thứ này là ta làm cho một mình ngươi." Lạc giáo chủ đúng sự thật nói.
"Cái này không tốt lắm đâu." An Nhược Thủy tuy rằng cũng rất muốn một mình độc chiếm những món ăn ngon này, nhưng mà nghĩ đến bên ngoài một đám người đang chờ dọn cơm, vẫn là không đành lòng nói ra.
Lạc giáo chủ đương nhiên gật đầu: "Ừ, ta có thể giúp bọn họ gọi đồ ăn ngoài."
Đồ ăn ngoài? Đồ ăn ngoài!
Cửa phòng bếp, An Tuấn Phong An đại tổng tài vừa dự định vào xem một chút lúc nào có cơm, yên lặng bưng trái tim nhỏ bé lui ra ngoài.
Tới đại sảnh, Lý Điềm vừa kết thúc công việc chạy tới, còn có Từ Gia cùng má Lưu rối rít nhìn An Tuấn Phong, Lý Điềm nhỏ giọng hỏi: "Lão đại, lúc nào ăn cơm? Ta đều ngửi được mùi thơm rồi, nước miếng cũng sắp chảy ra."
"Tài nấu nướng của Tiểu Lạc sợ là không được a, mọi người chúng ta ra ngoài ăn đi." An Tuấn Phong vừa nói vừa lấy điện thoại để cho bí thư đi đặt chỗ.
Lý Điềm trừng mắt nhìn: "Nhưng mà, ta thấy lần trước phát sóng trực tiếp, Tiểu Lạc nấu nướng đặc biệt tuyệt a. Nhất là con cá kia, a... Còn không có ăn ta đã cảm thấy đói. Ta đi phòng bếp xem một chút."
"Nhìn cái gì? Chờ một hồi châm tim ngươi, đừng trách ta không phúc hậu! Ngồi xuống!" An tổng tài vẻ mặt nghiêm túc, Lý Điềm bị hù sợ không rõ nguyên do ngồi trên ghế sa lon không dám nhúc nhích.
"Ta là tốt bụng sợ ngươi lát nữa lúng túng, đi đi đi... Chỗ đặt được rồi, đi ngay bây giờ." An Tuấn Phong vừa nói đi vừa đỡ má Lưu: "Má Lưu cũng cùng nhau đi, lát nữa ăn cơm xong ta đưa ngươi về nhà."
"Ồ, được." Má Lưu cầm túi nhỏ đi theo.
Từ Gia cùng Lý Điềm hai mắt nhìn nhau một cái, nàng nhớ tới những lời vừa rồi Lạc Huyền Ca nói với nàng, liếc mắt phía phòng bếp một cái, liền kinh sợ cầm túi chạy theo.
Lý Điềm đầu đầy sương mù nhìn bọn họ rời khỏi, lại không cam lòng nhìn nhìn phòng bếp, trong lòng có hai đứa nhỏ mỗi người một ý đánh nhau, nàng rốt cuộc đi hay không đi?
Một bên là tổng tài mời khách, một bên là mỹ thực của Tiểu Lạc, lưu lại hay rời đi a?
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴