Thế giới xa lạ, kiến trúc xa lạ, đoàn người xa lạ.
Nhưng mà trong những thứ xa lạ đó, Tuyên Dương liếc mắt liền thấy được người quen thuộc nhất.
"Huyền Ca."
Lạc Huyền Ca ở bệnh viện hôn mê bảy ngày, vốn cho là rất nhanh có thể tỉnh lại, kết quả không ngờ mở mắt ra phát hiện thế giới vẫn là thế giới quen thuộc lại xa lạ kia, nhưng người nàng nhận thức lại không tìm được.
Đứng ở trên đường chính, mỗi người đi đường đều chỉ lo tự mình đi, tựa như nàng chỉ là một luồng cô hồn phiêu bạt.
Lạc Huyền Ca theo bản năng bấm bóp cánh tay, không cảm giác được nửa điểm đau đớn, cười một tiếng: Thì ra là trong mộng.
Đột nhiên nghe có người kêu nàng, là thanh âm quen thuộc vô cùng, Lạc Huyền Ca quay đầu nhìn lại.
"Tiểu nha đầu?" Lạc Huyền Ca cười, đây là lần đầu tiên sau khi nàng đi tới thế giới khác, nằm mơ thấy tiểu nha đầu.
Biết đây là mộng, nhưng bởi vì quá mức nóng lòng, liền thi triển khinh công nhảy một cái đi tới trước mặt Tuyên Dương, Lạc Huyền Ca chưa kịp bày ra nụ cười trên mặt, tiểu cô nương đối diện đã rơi xuống nước mắt.
Lạc Huyền Ca đột nhiên sững sờ, tiếp đó liền có một người nhào vào lòng.
"Làm sao vậy? Làm sao đột nhiên khóc? Nói cho bổn tọa, ai chọc ngươi không vui, bổn tọa tự mình phế hắn!" Lạc Huyền Ca biết đây là một giấc mộng, nhưng mà cho dù trong mộng, cũng không ai được phép bắt nạt tiểu nha đầu của nàng.
Tuyên Dương khóc càng thương tâm hơn, cuối cùng nhàn nhạt khóc ra thành tiếng: "Huyền Ca, Huyền Ca..."
"Đừng khóc đừng khóc, bổn tọa ở đây. Luôn luôn ở đây, đừng khóc." Lạc Huyền Ca cười an ủi, nha đầu này vẫn yêu khóc như hồi còn bé a.
Tuyên Dương ôm thật chặt lấy Lạc Huyền Ca, Lạc Huyền Ca cho rằng đây chỉ là một tràng mộng, cho nên rất vui vẻ vì có thể thấy được cố nhân.
Nhưng mà Tuyên Dương thì hiểu rõ, đây là lần cuối cùng nàng được gặp Lạc Huyền Ca. Thời gian mà Mị Ảnh Giáo sa sút nhất, toàn giáo trên dưới ăn bữa được bữa không, là người này để cho nàng mỗi ngày đều có thịt ăn, là người này sợ nàng ở bên ngoài chịu ủy khuất, mỗi ngày mỗi đêm đốc thúc nàng luyện công tập võ, là người này dạy nàng cái gì là thiện cái gì là ác.
"Được rồi, đừng khóc a. Khóc mặt mèo khó coi lắm." Lạc Huyền Ca trước sau như một dùng giọng điệu dỗ con nít nói chuyện với nàng.
Nếu là lúc trước, Tuyên Dương đã sớm xù lông, nhưng mà vào giờ phút này, mỗi một câu nói mỗi một động tác của Lạc Huyền Ca, đều khiến cho nàng vô cùng nhớ nhung và quý trọng.
"Cái thế giới này rất thú vị, bổn tọa mang ngươi đi xem một chút được không?" Đây chỉ là mộng a, nhưng mà cho dù ở trong mộng, Lạc Huyền Ca cũng sẽ luôn luôn lo cho tiểu nha đầu.
"Được." Giọng Tuyên Dương hơi có vẻ khàn khàn.
Lạc Huyền Ca dắt tay Tuyên Dương, cảm giác có chút lạnh, lại đem áo khoác cởi xuống khoác lên người Tuyên Dương: "Tiểu nha đầu, đã lâu không gặp ngươi, bổn tọa rất nhớ ngươi a."
"Huyền Ca." Tuyên Dương cảm thấy, mình có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với người này, nhưng mà mỗi lần nàng muốn nói đều bị ngăn ở cổ họng, bao giờ cũng không nhịn được muốn chảy nước mắt.
Cố lấy dũng khí, Tuyên Dương nói: "Còn nhớ, còn nhớ hôm ta trở về cung, ngươi đã nói gì không?"
"Hôm trở về cung?" Lạc Huyền Ca rất cẩn thận nghĩ một chút: "Nhớ, mỗi một câu bổn tọa nói với ngươi, bổn tọa đều nhớ."
Ngày đó, Giáo chủ mười bảy, công chúa mười bốn, thời điểm công chúa rời khỏi Mị Ảnh Giáo nói: "Ta về sau sẽ thường xuyên đến thăm ngươi."
Tiểu giáo chủ nói: "Bạch nhãn lang nuôi không quen, đi cũng đừng trở lại, Mị Ảnh Giáo của bổn tọa quá nhỏ, không nuôi nổi ngươi."
"Vậy thì, cha ta là hoàng đế, về sau ta... ta nuôi ngươi."
Tiểu giáo chủ cuồng ngôn nói: "Một hoàng đế nho nhỏ, có thể nuôi nổi Lạc Huyền Ca sao?"
"Ta ép phụ hoàng nhường ngôi hoàng đế, ta báo thù cho mẫu hậu, cũng báo thù cho ngươi, cho Giáo chủ tiền nhiệm cùng Giáo chủ phu nhân. Ta còn đoạt được nửa giang sơn của Đại Nguyên, thu phục toàn bộ thành trì bị mất của Đại Minh. Ta..."
"Tiểu nha đầu, ngươi mệt mỏi rồi." Lạc Huyền Ca đứng chắp tay, khóe miệng vĩnh viễn mang nụ cười nhàn nhạt, nếu ngươi tâm giữ ý tốt nhìn nàng, vậy thì cười chính là ôn hòa, nếu ngươi tâm tồn ác niệm nhìn nàng, vậy thì cười chính là chế giễu trước khi máu đổ.
"Mười tuổi năm ấy, ta tập luyện ma công. Khi đó ta đã biết ta sống không lâu, không thể bảo hộ ngươi cả đời. Bèn muốn ngươi có thể mạnh mẽ lên, tự bảo vệ bản thân, vì vậy ngày đêm đốc thúc ngươi luyện công tập võ. Hiện tại ngươi đại thù đã báo, trên đời vô địch thủ, tiểu nha đầu ngươi dừng lại nghỉ một chút đi." Lạc Huyền Ca đáy mắt cất giấu thương tiếc, khi đó nàng vô cùng sợ tiểu nha đầu này sẽ xảy ra ngoài ý muốn a, cuối cùng có thể yên tâm rồi.
Tiểu nha đầu ham chơi, sau khi học khinh công, đệ tử giữ cửa liền không còn thấy được thân ảnh nàng nữa. Vì vậy, Lạc Huyền Ca liền luyện một thân khinh công không người có thể địch. Bởi vì nàng phải nhanh một chút đem tiểu nha đầu này từ bên ngoài tìm trở về a.
Khi đó, nha đầu mới tới Mị Ảnh Giáo, mỗi ngày ba bữa ăn đứt đoạn, nhưng mà đây là công chúa a. Sau khi vào Mị Ảnh Giáo của nàng, trôi qua còn không bằng tiểu cô nương nhà dân chúng tầm thường.
Tiểu nha đầu của nàng, sao có thể trôi qua kém hơn cô nương khác.
Từ hôm đó trở đi, Giáo chủ Ma giáo đi làm phi tặc. Không trộm vàng bạc châu báu, có khuynh hướng thích lấy đủ loại thức ăn ngon nhà người ta.
"Huyền Ca, ngươi muốn cùng ta trở về không?" Tuyên Dương hỏi, tư tâm hy vọng Huyền Ca có thể bồi ở bên cạnh nàng, nhưng lại không hy vọng một người khác vào lúc đó vĩnh viễn biến mất trong thế giới của nàng. Lúc Tuyên Dương hỏi ra lời này, tâm tình biến hóa rất lớn, đến mức tay nàng siết thật chặt quả đấm, móng tay đều vùi lấp vào lòng bàn tay, tia máu lộ đi ra.
Lạc Huyền Ca đưa tay ra cầm một tay khác của Tuyên Dương, nụ cười trên mặt biến mất, có chút tức giận nói: "Mau buông."
"Đều chảy máu rồi." Lạc Huyền Ca ánh mắt trách cứ nhìn Tuyên Dương, Tuyên Dương hít sâu một hơi dời tầm mắt ra khỏi người Lạc Huyền Ca.
Khi còn bé, vào lần đầu tiên nàng lặng lẽ chạy ra khỏi Mị Ảnh Giáo, ở trong trấn nhỏ thấy quán hàng rong bán kẹo hồ lô, nàng chưa từng thấy loại ăn vặt này bao giờ, chạy tới muốn một chuỗi, nhưng mà không mang tiền bị người đánh tàn nhẫn một trận, thậm chí suýt nữa bị kéo đi bán.
Là Lạc Huyền Ca xuất hiện đánh những người kia ngã xuống đất, thậm chí có vài người, bởi vì Lạc Huyền Ca mà không đứng lên nổi nữa.
Khi đó Lạc Huyền Ca không mắng nàng, càng không có trói nàng trở về dạy dỗ, chỉ vừa giúp nàng lau đi máu tươi trên mặt, vừa trách cứ nhìn nàng, trong giọng nói nhẹ nhàng lại mang vẻ tức giận: "Ngươi xem, hiện tại bị đánh rồi chứ gì. Ngày thường để cho ngươi luyện công tập võ, luôn cảm thấy là bổn tọa xử phạt ngươi. Về sau còn dám lười biếng hay không?"
"Không, không dám."
"Không dám là được. Lần sau nếu muốn ra ngoài chơi, cùng bổn tọa nói một tiếng, ngươi có biết hôm nay nếu bổn tọa không thể kịp thời chạy tới, ngươi sẽ bị những người kia bán đi nơi nào hay không? Đến lúc đó a, ngươi liền biết sợ oa oa khóc lớn." Lạc Huyền Ca kỳ thực sau đó trong lòng cực sợ, nhưng mà nàng nửa điểm sợ hãi đều không thể biểu lộ ra, bởi vì nàng là Giáo chủ, không thể để bất kỳ ai suy đoán ra tâm tư của mình.
Tuyên Dương lắc đầu: "Ta còn lâu mới sợ. Bất kể ta đi đâu, chỉ cần ta gặp phải nguy hiểm, Huyền Ca ngươi nhất định sẽ cứu ta."
"Nha đầu ngốc, bổn tọa không bảo vệ được cả đời a. Chờ trở về, bổn tọa dạy ngươi dùng độc." Lạc Huyền Ca mỗi ngày đều đang đếm ngày mà sống a, tiểu nha đầu, ngươi lúc nào mới có thể chân chính lớn lên, ngươi lúc nào mới có thể biết, trừ bản thân ra không ai có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi bảo vệ ngươi.
"Tại sao phải dùng độc a? Hạ độc là người giang hồ khinh miệt a."
"A, bổn tọa chính là hạ độc dùng cổ, thế nhân có thể làm gì ta? Trừ ở sau lưng mắng bổn tọa ra, ai dám trước mặt nói bổn tọa nửa điểm không phải? Tiểu nha đầu, ngươi nhớ kỹ, đây là một thế giới dùng mạng để liều, sống mới là chính đạo." Lạc Huyền Ca không chút ngần ngại dạy hư một nụ hoa nhỏ.
Tuyên Dương được Lạc Huyền Ca đỡ dậy, Lạc Huyền Ca hỏi: "Còn đi được không?"
"Có thể." Tuyên Dương dứt khoát đáp một tiếng, nhưng mà nàng lại cười rất xảo quyệt nói: "Nhưng mà, không muốn đi."
Lạc giáo chủ lúc nãy còn dáng vẻ bá chủ duy ngã độc tôn, giờ phút này bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ở trước mặt Tuyên Dương ngồi xổm xuống: "Đi lên, bổn tọa cõng ngươi trở về."
"Kẹo hồ lô." Tuyên Dương nhoài người đến trên lưng Lạc Huyền Ca, tiểu tỷ tỷ lớn hơn nàng ba tuổi này, nhìn thì rất nhu nhược, nhưng mà sau khi cùng nàng thân cận mới phát hiện, trên người Lạc Huyền Ca mềm mại lại ấm áp, nằm ở trên lưng Lạc Huyền Ca nàng mới cảm thấy cả thiên hạ đều là an toàn.
Lạc Huyền Ca liếc nhìn kẹo hồ lô rơi xuống trên đất: "Đã dơ bẩn rồi."
"Tuyên Dương muốn."
"Phiền toái." Trong miệng ghét bỏ tiểu nha đầu, nhưng vẫn nhận mệnh khom người nhặt lên xâu kẹo hồ lô.
Chờ hai người đi xa, mấy hộ dân chúng tránh ở sau cửa nhìn lén lúc này mới đi ra ngoài.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴