Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu - Mộ Vũ Hề Hề [bh]

Cuối cùng đã tới Chiêm Minh Trang, An Nhược Thủy cuối cùng có thể thở phào, dọc đường đi rất sợ gặp phải đệ tử Cổ Võ thế gia lợi hại nào, Lạc Huyền Ca sẽ lại đáp ứng rồi xuất thủ tàn nhẫn. Đến lúc đó chọc giận Cổ Võ thế gia tạm thời không đề cập tới, rất có thể sẽ thu hút tổ chức nghiên cứu chú ý nhiều hơn.

Nàng đột nhiên nghĩ để cho Lạc Huyền Ca gia nhập tiết mục này rốt cuộc có chính xác hay không.

Hai người đi tới phòng, lựa chọn lập tức nghỉ ngơi, cho nên người hầu đã sớm chờ ở chỗ này (nhân viên tổ tiết mục làm việc), vội vàng lấy xuống mắt kiếng cùng một ít đồ vật quay chụp trên người hai người, an bài số phòng cho các nàng, sau đó dẫn các nàng đi đến phòng nghỉ ngơi.

Ở bên trong phòng, An Nhược Thủy đơn giản rửa mặt một cái, tuy rằng trải qua một buổi chiều bôn ba đã rất mệt mỏi, nhưng mà vừa nghĩ tới Lạc Huyền Ca xế chiều hôm nay cùng Trịnh Húc đối chiến, lòng nàng liền thấp thỏm trở lại.

Đi tới cách vách gõ cửa, Lạc Huyền Ca mặc áo choàng tắm mở cửa ra, lúc này các nàng đều lựa chọn tạm ngừng truyền trực tiếp, cho nên cái bộ dáng này của Lạc giáo chủ cũng chỉ một mình An Nhược Thủy có thể thưởng thức.

"Không nghỉ ngơi sao? Tại sao qua đây?" Lạc Huyền Ca ngược lại không mệt mỏi, bất quá nàng ở trên đường đã phát giác An Nhược Thủy khí tức rất loạn, mặc dù hết sức che giấu mệt mỏi, nhưng Lạc Huyền Ca vẫn thấy được.

Giờ phút này An Nhược Thủy không nghỉ ngơi lại đi sang đây, Lạc Huyền Ca bày tỏ rất không hiểu.

An Nhược Thủy đến ngồi trên giường Lạc Huyền Ca, không yên tâm nói: "Về sau ở tiết mục vẫn phải tận lực thu liễm một chút, động tác của ngươi chiều hôm nay quá mức rêu rao."

Đối phương dầu gì cũng là đại sư huynh của Cổ Võ thế gia, bất kể thế nào đều phải chừa chút mặt mũi thể diện cho người ta, càng huống chi Trịnh Húc còn ba lần tham gia quyền vương tranh bá, kết quả ở trước mặt Lạc Huyền Ca không qua nổi một chiêu, nhìn giống như Lạc Huyền Ca bật hack, đối phương tận lực buông tay vậy.

Lạc Huyền Ca nghe được câu này ngẩn người một chút, ánh mắt ảm đạm xuống, cuối cùng tâm tình có chút bất ổn gật đầu một cái: "Được, về sau chú ý."

An Nhược Thủy nghe ra giọng nói nàng không đúng, đi tới trước mặt Lạc Huyền Ca, nhưng mà Lạc Huyền Ca lại quay đầu qua không muốn đối mặt với nàng.

An Nhược Thủy đưa tay ra giữ gò má Lạc Huyền Ca, cưỡng chế Lạc Huyền Ca cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.

"Làm sao vậy?" An Nhược Thủy hơi bất an hỏi, nàng biết mạch não người này chạy rất thần kỳ, nàng sợ Lạc Huyền Ca lại nghĩ tới một ít thứ nàng hoàn toàn không nghĩ tới.

Lạc Huyền Ca suy nghĩ một chút vẫn là quyết định nói ra: "Đây là lần đầu tiên có người bảo ta thu liễm."

An Nhược Thủy sửng sốt, vốn muốn cười nàng khoe khoang thực lực, lời đến miệng lại dừng lại, nàng đột nhiên nhớ đến người này là Giáo chủ Ma giáo ngay cả hoàng quyền đều không sợ hãi, An Nhược Thủy hốc mắt ửng đỏ hướng Lạc Huyền Ca nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, ta chỉ là quá sợ hãi ngươi sẽ xảy ra chuyện."

"Không sao, ta biết ngươi là vì tốt cho ta." Lạc Huyền Ca đột nhiên cười, thu liễm thì thu liễm đi, nàng dầu gì cũng là người từng chết một lần, kiên trì của đời trước không cần phải mang tới kiếp này. Làm người vẫn là khiêm tốn một chút thì tốt hơn, chỉ là có chút không cam lòng không thói quen mà thôi.

An Nhược Thủy thuận thế ôm lấy cổ nàng, ngửa đầu hôn môi Lạc Huyền Ca, nàng có rất nhiều lời muốn nói cho người này, nhưng trong lòng thiên ngôn vạn ngữ bao giờ cũng nói không ra được nói không rõ được, chỉ phải dùng một loại phương thức khác diễn tả với Lạc Huyền Ca tình cảm của mình.

Lạc giáo chủ lại nhận được môi thơm của phu nhân, mặc dù không rõ tại sao An Nhược Thủy đột nhiên chủ động như vậy, nhưng vẫn là đem ủy khuất đáy lòng ném sạch sẽ, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào ôn nhu An Nhược Thủy đưa tới.

So với hai người Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy, Giang Ý Hàm cùng Từ Gia vô tình gặp được nhau, giờ phút này trời sắp tối rồi vẫn còn ở bên ngoài Chiêm Minh Trang đi bộ, hai người này thật sự là quá sa sút.

Giang Ý Hàm đưa tay ra đẩy Từ Gia một cái: "Ê, ngươi có còn đồ ăn hay không a."

"Ta nói này đại tỷ, trời còn chưa tối. Truyền trực tiếp vẫn còn đang tiếp tục, ngươi thân là nhân vật công chúng có thể ngại trước ống kính, đối xử với ta ôn nhu một chút hay không a?" Từ Gia nhìn sợi dây cột trên người mình, mặt khóc không ra nước mắt.

Nàng cũng giống như Mạnh Tiểu Manh, cho rằng đây là một loại show thực tế tới du lịch thả lỏng. Kết quả cầm thẻ nhiệm vụ phát hiện phía trên viết hai chữ cừu bông, tuy rằng đầu đầy sương mù, nhưng vẫn cảm thấy có gì sai sai.

Quả nhiên, mới vừa vào tiết mục liền đụng phải Giang Ý Hàm, trên vòng tay đối phương viết hai chữ sói xám, nàng liền biết mình trốn không thoát.

Vì vậy Giang Ý Hàm từ trong túi xách lấy ra sợi dây, dựa theo hệ thống nhắc nhở trói nàng lại.

"Ta cũng không thể lừa gạt khán giả a, ngươi xem có con sói xám nào cung cung kính kính với cừu nhỏ không? Giang Ý Hàm sờ bụng rỗng, cả một buổi chiều đi đến mức bụng đói gọi mẹ rồi.

Đồ ăn trên người Từ Gia đã sớm ăn hết, hiện tại cũng là bụng rỗng đi theo Giang Ý Hàm.

"Ngươi có thể thả ta ra không? Ta đi như vậy sẽ rất mệt mỏi." Từ Gia đã bị trói bốn giờ, may mà Giang Ý Hàm không phải thật sự trói gô nàng, nếu không cái tiểu thân bản của nàng đã sớm bị siết đứt đoạn.

Giang Ý Hàm rì rầm cười một tiếng: "Không được, ta nói cho ngươi hay, chúng ta đã bỏ lỡ thời gian đi Chiêm Minh Trang rồi. Ta thấy chỉ nửa giờ nữa, trời liền hoàn toàn đen xuống. Đến lúc đó chúng ta chỉ có thể ở phụ cận tìm cái khách sạn nhỏ ở một đêm, nếu ở bên ngoài thì chỉ có thể chờ những tuyển thủ khác cầm đủ loại đủ kiểu thẻ thi đấu đến khiêu chiến, cuối cùng chúng ta không phải thua bị loại thì chính là bị những người khác một kích giết chết bị loại."

"Aiz, thượng đế ôi." Từ Gia khóc không nổi nữa, nàng ban đầu tại sao lại não tàn tới tham gia cái tiết mục này?! Trước mặt công chúng bị người trói cả ngày, có thể đừng cảm giác nhục thảm như vậy hay không a.

Giang Ý Hàm thấy cái bộ dáng này của Từ Gia, không nhịn được cười một tiếng, bất quá vừa nghĩ tới cái tính tình cho chút màu liền mở phường nhuộm của Từ Gia, nàng lại nín cười xuống.

"Không gấp, trói ngươi thêm một giờ là chúng ta có thể lấy được một trăm tiền vàng. Đến lúc đó chúng ta chia ba bảy." Giang Ý Hàm nhìn thời gian trên vòng tay: "Đi đến khách sạn phụ cận thôi, cứ sát ranh giới vùng mà đi, quá gần sẽ bị người phát hiện, quá xa sẽ gặp những tuyển thủ khác."

"Chia ba bảy a. Coi như ngươi có chút lương tâm." Từ Gia có phần đổi mới cái nhìn với Giang Ý Hàm, nhưng mà một giây sau Giang Ý Hàm gật đầu một cái: "Ừ, ta bảy ngươi ba."

"!!! Ngươi còn có thể không biết xấu hổ thêm một chút hay không?" Từ Gia trợn to hai mắt tố cáo Giang Ý Hàm vô lương hiểm độc: "Người bị trói là ta a!"

Giang Ý Hàm kéo sợi dây trên tay: "Được thôi, dù sao lát nữa kết thúc toàn bộ tiền vàng cũng sẽ gom ở trong vòng tay của ta. Ta muốn chia ngươi một chín cũng được a."

"Ta, ngươi ——" Từ Gia muội tử giận đến không nói nên lời, ăn vạ trên đất khóc sướt mướt một trận: "Năm năm, nếu không ta không đứng lên!"

"Uy, nhanh lên một chút, lát nữa có người tới, chúng ta ai cũng chạy không thoát." Giang Ý Hàm nhìn thì như là trói Từ Gia, kỳ thực từ giây phút nàng cột lên Từ Gia, nàng liền không thể buông sợi dây trong tay, nếu không sẽ bị phán là bắt không có hiệu quả. Cho nên hai bọn họ coi như là hai con châu chấu trên một sợi dây rồi.

Từ Gia cũng liều chết muốn tranh thủ ích lợi cho mình, nằm trên đất mặc kệ Giang Ý Hàm khô rát miệng lưỡi nhất định không chịu lên.

Lúc này kênh Live-stream vẫn có thể nhìn thấy tình huống bọn họ, đám fan hâm mộ của Giang Ý Hàm từng người lộ ra nụ cười bà dì hiểu rõ, đột nhiên cảm thấy cặp này phối thành CP cũng không tệ.

Giang Ý Hàm cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, ngồi chồm hổm dưới đất vỗ vỗ gò má Từ Gia: "Lên, chia năm năm!"

"Thật?" Từ Gia hơi hoài nghi nhìn nàng, Giang Ý Hàm rất nghiêm túc gật đầu một cái: "Thật! Kênh Live-stream còn mở, nhiều dân mạng nhìn chằm chằm như vậy ta dám lừa gạt ngươi sao?"

Nghe vậy Từ Gia cuối cùng quyết định dậy, bất quá nàng còn chưa từ dưới đất ngồi dậy, xa xa liền nổi lên thanh âm sột sà sột soạt.

"Nguy rồi, có người tới." Giang Ý Hàm hốt hoảng thúc giục Từ Gia: "Nhanh lên một chút, đây là đường núi, chúng ta vào rừng đi, bọn họ hẳn sẽ không phát hiện."

"Ngươi đỡ ta một cái." Từ Gia thật vất vả đứng lên, lại đột nhiên ngã lên người Giang Ý Hàm, sắc mặt hơi có vẻ khổ sở kêu thảm.

"Làm sao vậy?" Giang Ý Hàm lo lắng hỏi, đừng để lăn lộn ra tật xấu gì, vậy thì lỗi của nàng liền to rồi.

Từ Gia đổ xuống trên người Giang Ý Hàm, ngữ khí hết sức ủy khuất nói: "Trói lâu quá rút gân."

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Từ Gia đẩy Giang Ý Hàm một cái: "Uy, ngươi đi trước đi. Ta hiện tại chân tê, đoán chừng nửa bước khó đi. Ngươi đi trước đi, tránh cho bị loại ra khỏi cuộc cùng với ta."

Giang Ý Hàm ngẩn người một chút, đột nhiên ngồi xổm người xuống nói: "Đừng nói nhảm, mau đi lên."

"Ngươi..." Từ Gia đang cảm động, Giang Ý Hàm đột nhiên nói: "Nhanh lên một chút, chỉ còn một giờ nữa là ta có thể lấy được một trăm tiền vàng, hiện tại buông tha quá lỗ."

Từ Gia vào lúc này không còn nửa điểm cảm động, tức giận nhào tới trên lưng Giang Ý Hàm, có một loại cảm giác muốn lấy hết khí lực đè chết nàng.

Từ Gia không biết là, khoảnh khắc nàng nhào tới trên lưng Giang Ý Hàm, khóe miệng Giang Ý Hàm nổi lên nụ cười nhàn nhạt.

Từ Gia mặc dù không biết, nhưng mà người xem kênh Live-stream đều nhìn rõ ràng. Vì vậy hai người bên trong kênh Live-stream xuất hiện một lượng lớn fan CP, mà Từ Gia cũng bị người moi ra thân phận.

Em gái của Từ ảnh đế, chả trách nhan giá trị cao như vậy, cứ như vậy một lượng lớn fan nữ của Từ Hạo cũng chạy tới xem Từ Gia.

Giang Ý Hàm há mồm thở dốc, đến khi không còn nghe được động tĩnh phía sau, nàng tìm một địa phương bằng phẳng thả Từ Gia xuống, tiếp đó ngồi xổm người xuống giúp Từ Gia xoa chân: "Còn khó chịu không?"

"Có chút." Từ Gia tức giận nói.

Giang Ý Hàm cũng không thèm để ý, giúp đỡ xoa xoa: "Như vậy hẳn sẽ dễ chịu chút."

Giang Ý Hàm vừa dứt lời, bụng Từ Gia liền vang lên tiếng đói bụng, Giang Ý Hàm suy nghĩ một chút vẫn là đứng dậy: "Ta giúp ngươi cởi ra, ngươi ở chỗ này đợi, ta đi phía trước nhìn xem có thể mua nợ kiếm chút đồ ăn hay không."

"Aiz, đừng!" Từ Gia bắt lấy tay Giang Ý Hàm đưa tới: "Đừng đừng đừng, còn kém nửa giờ là có thể lấy được một trăm tiền vàng, đừng nửa đường hủy bỏ a."

"Nhưng mà ngươi đều đói rồi, không ăn chút gì không sợ đau dạ dày sao a?"

"Đói một trận đâu có chết, ngươi nếu dám vứt bỏ một trăm tiền vàng của ta, ta liều mạng với ngươi!" Từ Gia hung tợn cảnh cáo, Giang Ý Hàm nhìn mặt không biết làm sao.

"Đợi một chút, ngươi đừng nói chuyện..." Giang Ý Hàm cẩn thận nghe, hình như lại nghe được động tĩnh gì đó, hai người nín thở không dám có bất kỳ động tác nào, dẫu sao vừa rồi lăn lộn một hồi, các nàng đã không còn dư thừa khí lực để chạy đường nữa.

Từ Gia cũng căng thẳng đến đổ mồ hôi, đột nhiên người xa xa đi tới, Giang Ý Hàm vui mừng hướng người nọ vẫy vẫy tay: "Bạch Liễu, nơi này nơi này nơi này."

Bạch Liễu nhìn bốn phía, rất nhanh tìm được Giang Ý Hàm hướng nàng ngoắc ngoắc, đeo ba lô trên lưng chạy nhanh tới.

"Các ngươi làm cái gì vậy?" Bạch Liễu thấy Giang Ý Hàm dắt sợi dây buộc Từ Gia, hơi không hiểu hỏi.

Giang Ý Hàm chịu nhịn tính tình giải thích một lần, tiếp đó lại hỏi tình huống Bạch Liễu, hai người trò chuyện hăng say, bên cạnh Từ Gia nhỏ giọng thầm thì: "Cái gì chứ, gặp phải người quen thì giỏi lắm sao a."

Thanh âm tuy nhỏ, ở hiện trường Bạch Liễu cùng Giang Ý Hàm khả năng nghe không rõ lắm, nhưng mà khán giả bên trong kênh Live-stream lại nghe rõ ràng, tức thì nhìn Giang Ý Hàm phát ra một trận cười xấu xa.

Bạch Liễu biết được tình trạng của Giang Ý Hàm cùng Từ Gia, nàng lập tức lấy ra nước cùng một ít đồ ăn trong ba lô, đưa cho Giang Ý Hàm: "Đây, các ngươi ăn một chút trước đi."

Giang Ý Hàm không khách khí, quan hệ giữa nàng và Bạch Liễu cũng không cần khách khí, nhận lấy thức ăn nước uống, Giang Ý Hàm mở chốt đem miệng chai đưa tới trước mặt Từ Gia: "Nào, mau uống nước. Chạy cả buổi chiều, ngươi cũng đừng khát đến điên."

"Ta không uống!" Từ Gia cố chấp nghiêng đầu qua, Giang Ý Hàm lầm bầm nói: "Không uống thì thôi, tự ta uống."

Tiếp đó chỉ thấy Giang Ý Hàm ục ục quét sạch nửa chai nước, Từ Gia cuối cùng không nhịn được, hướng về phía Giang Ý Hàm bắt đầu gầm lên: "Ê, cầm tinh hà mã à. Ngươi chừa chút cho ta."

"Yo, không phải không uống sao?" Giang Ý Hàm thập phần đắc ý nhìn Từ Gia, chỉ là không biết, nếu như về sau ra ngoài nàng biết được đây là muội muội của nam thần thì sẽ nghĩ thế nào.

Từ Gia sau khi ăn uống no đủ lại từ dưới đất đứng lên, lần này cuối cùng biết điều chút, không có mạnh miệng với Giang Ý Hàm nữa, cũng không cố ý gây phiền toái Giang Ý Hàm, ngược lại theo sát, cùng Giang Ý Hàm vai sóng vai đi.

Nguyên bản bốn tiểu hoa tranh tài năm đó một lần nữa gặp nhau đã rất không dễ dàng, nhưng mà giờ phút này Bạch Liễu cùng Giang Ý Hàm đứng chung một chỗ, kênh Live-stream chú ý lại là bầu không khí bỗng dưng mập mờ giữa Giang Ý Hàm và Từ Gia.

—————

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Gia muội tử các ngươi không cần lo lắng, nàng có hạnh phúc của riêng mình, tuy rằng gặp phải chính là một tiểu phúc hắc hơi thẳng ruột ngựa.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui