"Còn show thực tế của An thị? Ngươi muốn rút khỏi trước thời hạn không?" Lý Điềm không yên tâm hỏi, dẫu sao trước mắt còn không rõ ràng an bài của đạo diễn Giang Hải Khê.
An Nhược Thủy lắc đầu: "Mùa thứ hai chắc ta vẫn có thể tham gia, dẫu sao phần lớn diễn viên của《Tâm Mù》 còn chưa xác định, còn có phó đạo diễn bởi vì bận xử lý chuyện nhà mà xuất ngoại, cẩn thận thương lượng với Giang đạo rồi hẵng xác định. Chuyện này tạm thời chưa cần đưa lên lịch trình."
"Được, ngày mai ta đi hẹn gặp Giang đạo. Ngoài ra nếu như ngươi thật dự định nhận bộ phim này, tốt nhất sẵn sàng chuẩn bị trước, dẫu sao kịch bản của Tiêu biên kịch khiến người ta có cảm giác nhập vai quá sâu, ta sợ đi vào thế giới trong kịch nhất thời sẽ không ra được."
Lý Điềm không yên tâm dặn dò, An Nhược Thủy khẽ nhíu mày, nàng cũng rất do dự chuyện này.
"Bất quá chắc hẳn vấn đề không lớn, dẫu sao ngươi cũng không phải ngày đầu tiên làm diễn viên, từ trước đến giờ ngươi quay phim xuất diễn nhanh, chỉ cần trước đó chuẩn bị tốt tâm tư là được. Trước đừng cho mình áp lực quá lớn, đến lúc đó ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng."
An Nhược Thủy gật đầu: "Yên tâm đi, ta có chừng mực."
Chờ An Nhược Thủy cùng Lý Điềm thương lượng xong, Lạc Huyền Ca đeo tạp dề từ phòng bếp đi ra, gọi hai người: "Được rồi, trước khoan trò chuyện, tới dùng cơm đi."
"Cuối cùng có thể chính miệng nếm thử thức ăn Tiểu Lạc nấu, lần này sẽ không trộm gọi cho ta thức ăn ngoài chứ." Lý Điềm cười ha hả nói.
Lạc Huyền Ca chần chờ một chút, hơi nhíu mày nói: "Ta có thể giúp ngươi gọi đồ ăn ngoài."
"Này, đừng! Ta chỉ đùa một chút thôi." Lý Điềm vội vàng khua tay cự tuyệt, thật vất vả được dịp có thể thưởng thức tay nghề của Lạc Huyền Ca, làm sao có thể bởi vì một câu nói đùa mà đổi thành ăn thức ăn nhanh.
Chờ Lý Điềm vào ngồi, nhìn món ăn khắp bàn đầy đủ sắc vị hương, vừa nuốt nước miếng vừa hỏi Lạc Huyền Ca: "Tiểu Lạc, ngươi đây là đi đâu học tay nghề a?"
"Tự học, tự học thành tài." Lạc Huyền Ca nghiêm trang nói với nàng, dẫu sao chỗ này đích xác có mấy món là nàng tự nghiên cứu ra, nói tự học cũng không quá đáng.
Lý Điềm hướng nàng giơ ngón tay cái lên: "Ngắn ngủi nửa năm, ngươi hoàn toàn đổi mới nhận thức của ta đối với cực hạn của nhân loại."
Nếu là lúc trước, Lý Điềm tuyệt đối sẽ cho rằng Lạc Huyền Ca không xứng với An Nhược Thủy. Dẫu sao khi đó Lạc Huyền Ca trừ có một gương mặt làm nữ nhân hâm mộ ghen tị ra, nàng tựa hồ không có ưu điểm gì.
Mà bây giờ Lạc Huyền Ca lại trở thành toàn thân bảo vật, ưu điểm sở trường, người bình thường bẻ đầu ngón tay đếm đều đếm không hết.
Dùng qua cơm tối Lý Điềm lại cùng An Nhược Thủy trò chuyện một ít chuyện công tác, sau đó liền tạm biệt hai người rời khỏi.
"Show thực tế khi nào thì bắt đầu?" Lạc Huyền Ca tò mò hỏi, nàng cảm thấy mùa thứ hai hẳn sẽ đổi địa điểm quay, dẫu sao cái đảo nhỏ kia đã xảy ra chuyện.
An Nhược Thủy trầm mặc một hồi, nàng tạm thời còn chưa nhận được thông báo, không biết công ty an bài thế nào. Lạc Huyền Ca thu thập sạch sẽ phòng bếp xong, đi ra liền thấy An Nhược Thủy ngồi trên ghế sa lon mất hồn.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa. Đi rửa mặt trước." Lạc Huyền Ca mở lời thúc giục, An Nhược Thủy ngẩn người một chút tinh thần hơi hoảng hốt đi phòng tắm.
Chờ An Nhược Thủy rời đi, Lạc Huyền Ca đem kịch bản trên bàn cầm lên xem một chút, quét sơ qua, chờ Lạc Huyền Ca xem xong lần đầu tiên nàng mất hồn ngẩn người một chút, rất nhanh phục hồi tinh thần nhìn kỹ lại kịch bản này.
An Nhược Thủy rửa mặt đi ra, Lạc Huyền Ca giơ kịch bản hỏi: "Ngươi muốn nhận bộ phim này sao?"
"Ừ. Có lẽ sẽ nhận bộ phim này, ta đã cùng Giang đạo trao đổi bước đầu." An Nhược Thủy không quá xác định nói, bởi vì nàng phát hiện vỏn vẹn nhìn kịch bản cũng đã có chút nhập vai, nàng không xác định đến lúc đó diễn thật sẽ thành như thế nào.
Lạc Huyền Ca không quá đồng ý nhíu mày một cái, bất quá cũng không mở miệng ngăn cản, chỉ nói một câu: "Có chuyện gì nhất định phải nói cho ta, ngàn vạn lần không nên giấu ở trong lòng."
"Ừ, yên tâm đi. Ta sẽ." An Nhược Thủy đưa tay từ trong tay Lạc Huyền Ca cầm lấy kịch bản, tiếp tục nghiên cứu.
"Đây chẳng qua là kịch bản, chuyện bọn họ trải qua tuyệt đối sẽ không phát sinh trên người ngươi. Ngươi không nên quá để trong lòng." Lạc Huyền Ca cảm thấy bộ phim này đưa cho người ta cảm xúc quá sâu trong nội tâm, nàng sợ An Nhược Thủy sẽ vì vậy mà chịu ảnh hưởng.
"Ta biết, ngươi không cần lo lắng ta. Ta sẽ điều chỉnh tốt tâm tình." Lạc Huyền Ca nói ra lời này rất ấm lòng, tâm tư An Nhược Thủy cũng không lại đắm chìm trong kịch bản kia nữa: "Sớm một chút nghỉ ngơi, ngươi cũng nhanh tắm đi. Ta về phòng ngủ trước."
"Ừ..." Lạc Huyền Ca không yên tâm nhìn bóng lưng An Nhược Thủy rời khỏi, nàng lại đem tập kịch bản kia cầm lên xem một chút, sơ lược nhìn một lần cũng có thể chấn động tâm linh, khó có thể tưởng tượng An Nhược Thủy cẩn thận đọc hiểu tìm cảm giác nhập vai thì sẽ thống khổ như thế nào.
Lạc Huyền Ca muốn khuyên An Nhược Thủy đừng nhận bộ phim này, bất quá lấy thái độ của An Nhược Thủy đối với quay phim mà nói, sợ rằng đây không phải chuyện nàng có thể khuyên được.
Lạc Huyền Ca than nhẹ một tiếng, sau đó liền cầm lên y phục chuẩn bị tự mình đi tắm.
Chờ Lạc Huyền Ca đánh răng rửa mặt xong, trong phòng ngủ An Nhược Thủy đã ngủ.
Lạc Huyền Ca tận lực thả nhẹ động tác nằm xuống bên cạnh An Nhược Thủy, liếc thấy An Nhược Thủy khóa chặt chân mày, Lạc Huyền Ca chìa tay ra đem người ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ sau lưng An Nhược Thủy, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: "Có ta ở đây, an tâm ngủ đi. Sẽ không phát sinh bất kỳ ngoài ý muốn nào, ta sẽ luôn luôn bồi bên cạnh ngươi."
Sáng sớm ngày tiếp theo An Nhược Thủy liền đi theo Lạc Huyền Ca đến Cổ Võ thế gia, dưới sự an bài của tộc trưởng hoàn thành nghi thức giỗ tổ. Nàng lại phụng bồi An Nhược Thủy đi dạo quanh bên ngoài một chút, dẫu sao An Nhược Thủy đêm qua làm ác mộng cả đêm, giờ phút này xem ra trạng thái tinh thần cực kém.
...
Sáng sớm, Lạc Huyền Ca tỉnh lại phát hiện An Nhược Thủy đã rời giường.
Nàng duỗi người từ trên giường ngồi dậy, nhìn tờ giấy đặt trên tủ đầu giường, đáy lòng Lạc Huyền Ca dâng lên tức giận.
An Nhược Thủy: Nhận được lời mời của Giang đạo, ta đi trước, buổi tối có thể sẽ trở lại rất trễ, ngươi không cần chờ ta.
Lạc Huyền Ca vò nát tờ giấy ném qua một bên, kéo chăn tiếp tục cắm đầu ngủ.
An Nhược Thủy đúng là dậy sớm nhận được lời mời của Giang đạo, bất quá thời gian Giang đạo hẹn nàng khoảng tầm hai giờ chiều, mà An Nhược Thủy sở dĩ ra cửa trước thời hạn, là bởi vì mấy ngày qua mỗi đêm ác mộng quấy nhiễu làm cho trạng thái tinh thần của nàng cực kém.
Nàng sợ bị Lạc Huyền Ca nhìn thấy bộ dạng này, Lạc Huyền Ca sẽ khuyên nàng buông tha bộ phim, nàng cũng sợ bản thân sẽ bởi vì Lạc Huyền Ca khuyên nhủ mà dao động, chỉ đành dậy sớm tìm cớ rời khỏi.
An Nhược Thủy không có bất kỳ mục đích nào, lái xe về nhà cũ, kết quả nửa đường lại quay đầu lái về phương hướng đoàn phim.
Ở bên trong đoàn phim vòng vo mấy vòng, An Nhược Thủy cuối cùng bình phục lại tâm tình, ở chỗ này nàng rõ ràng nhận biết được, bản thân chỉ là một diễn viên, hoàn toàn không phải nhân vật trong kịch bản.
Đến buổi trưa, ngoài ý muốn thấy được có đoàn phim ở phụ cận quay phim.
An Nhược Thủy đi tới đoàn phim kia, thời điểm thấy được tên phim trong lòng không khỏi kích động, đây là một bộ phim của Hứa Thiến, không biết đi vào có thể nhìn thấy Hứa Thiến hay không.
An Nhược Thủy còn chưa đi vào đoàn phim, đột nhiên có người gọi lại nàng.
Nghe thanh âm quen thuộc kia, An Nhược Thủy quay đầu liền thấy được Mạnh Tiểu Manh.
"Tiểu Manh? Ngươi tại sao lại ở đây?" An Nhược Thủy thật tò mò, dẫu sao không nghe nói đến chuyện Mạnh Tiểu Manh nhận phim.
Mạnh Tiểu Manh chỉ vào đoàn phim: "Ta tới học tập một chút."
An Nhược Thủy đột nhiên nhớ đến quan hệ giữa Mạnh Tiểu Manh và Hứa Thiến, nàng liền hiểu ra.
Trên mặt Mạnh Tiểu Manh vĩnh viễn treo nụ cười, An Nhược Thủy nhìn cảm thấy nội tâm vô cùng được chữa trị, An Nhược Thủy đang chuẩn bị hỏi có thể cùng nhau đi vào hay không, Mạnh Tiểu Manh liền cướp trước một bước nói ra.
"An tỷ là muốn qua đó sao? Ta cũng vậy, có thể cùng nhau đi không?" Mạnh Tiểu Manh đơn thuần cười mời.
An Nhược Thủy phát hiện Mạnh Tiểu Manh hôm nay đặc biệt vui vẻ, nàng cũng không có tâm tư nghĩ nhiều đến bí mật nhỏ của người khác, đối với lời mời của Mạnh Tiểu Manh, nàng vui vẻ đón nhận.
Đi theo Mạnh Tiểu Manh tiến vào đoàn phim, An Nhược Thủy xuất hiện khiến cho cả đám người trố mắt nhìn nhau, tựa hồ không nghĩ tới nàng sẽ xuất hiện ở nơi này.
Kịp phản ứng đầu tiên chính là đạo diễn, hắn đi tới bên cạnh An Nhược Thủy, còn chưa kịp nói chuyện, An Nhược Thủy đã dẫn đầu mở miệng trước.
"Ta tới xem một chút, học chút kinh nghiệm. Chắc không quấy rầy chứ."
"Không quấy rầy không quấy rầy. Chúng ta vô cùng hoan nghênh." Nụ cười trên mặt đạo diễn cũng sắp toét ra rồi, phất phất tay kêu nhân viên làm việc: "Bên kia... Tiểu Vương, đem chỗ kia thu thập một chút."
An Nhược Thủy nhìn theo phương hướng ngón tay hắn, nơi đó hiện tại tuy rằng nhìn có chút loạn, nhưng nhìn ra được đó là nơi nghỉ ngơi có điều kiện tốt nhất của cả đoàn phim, nàng liền vội vàng cự tuyệt: "Không cần làm phiền. Các ngươi tiếp tục đi, đừng để ý ta, ta đi theo Tiểu Manh là được."
"À, được được. Vậy chúng ta tiếp tục, ngươi cần gì cứ việc nói. Tiểu Manh a, ngươi mang tiền bối xem thật kỹ một chút." Thái độ đạo diễn tốt đến mức không cách nào moi được xương bên trong cháo gà.
Nhưng mà Mạnh Tiểu Manh bên cạnh nhìn An Nhược Thủy thì lại hai mắt lóe sao, hóa ra nữ thần ở trong giới già vị lớn như vậy a.
An Nhược Thủy cẩn thận xem Hứa Thiến diễn xuất, cả cái giới giải trí nữ diễn viên nàng kính nể nhất chính là Hứa Thiến, chỉ bằng vào diễn xuất của Hứa Thiến liền đủ làm An Nhược Thủy nảy sinh khao khát.
An Nhược Thủy vừa quay đầu liền thấy Mạnh Tiểu Manh nhìn bản thân phát si, nàng không nhịn được đỡ trán: "Nhìn nhiều một chút xem tiền bối diễn xuất như thế nào, ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?"
"A, ta... ta buổi tối có thể trở về nhà học..." Xuẩn Tiểu Manh nhìn mẹ mình một cái, nàng đích xác có thể về nhà học, không hiểu liền hỏi đặc biệt thuận lợi, bây giờ vẫn là hướng về phía nữ thần phát si nhiều chút đi.
An Nhược Thủy âm thầm tự nói với mình, Tiểu Manh vẫn còn con nít!
An Nhược Thủy đối với Mạnh Tiểu Manh cũng là một trận tâm tắc, trên mạng đều nói nàng có gia thế hảo, kỳ thực đó là vì thân thế bối cảnh của Mạnh Tiểu Manh còn chưa bị lộ ra.
Bỏ qua thân phận tinh tam đại(*) không nói, chỉ nói riêng tỷ tỷ nàng Hứa Như cũng đã là một thần thoại truyền kỳ trong nghề, mà Mạnh Tiểu Manh trong chuyện diễn xuất này, tựa hồ không có nửa điểm cầu tiến.
(*) tinh tam đại: nhà ba đời làm minh tinh
"An tỷ nóng không? Chúng ta đến chỗ kia đi, nơi này mặt trời quá độc." Từ sau lần trước bị hủy dung, Mạnh Tiểu Manh bây giờ có chút sợ hãi ánh mặt trời, mỗi lần đứng dưới nắng, nàng luôn cảm thấy trên mặt ngứa ngáy, tuy rằng đây chẳng qua là ảnh hưởng tâm lý, nhưng nàng vẫn rất khó chịu.
An Nhược Thủy cũng không biết ám ảnh tâm lý của Mạnh Tiểu Manh, bất quá nhìn Mạnh Tiểu Manh trán chảy mồ hôi, nàng gật đầu một cái: "Đi thôi."
Nhắc tới cũng kỳ quái, từ sau lần trước rơi xuống nước, nàng đối với khí trời nóng lạnh phần lớn không có cảm giác gì, rõ ràng trước kia rất sợ nóng, hiện tại ở đoàn phim đi một vòng mà vẫn không cảm giác nóng.
Mạnh Tiểu Manh thấy An Nhược Thủy đồng ý, nàng thở phào nhẹ nhõm, chạy chậm mang An Nhược Thủy đi chỗ bóng mát nghỉ ngơi.
Chờ đến nơi đó, Hứa Thiến đã kết thúc cảnh diễn, bất quá cũng không có đến chỗ An Nhược Thủy bên này.
Mạnh Tiểu Manh vội vàng giúp giải thích: "Nếu không ngoài dự liệu hôm nay sẽ phải hoàn công, cho nên thời gian đuổi có chút gấp, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút. Ta lấy chút nước qua."
Trợ lý của Hứa Thiến đã đi giúp nàng chuẩn bị bữa trưa, cho nên bây giờ là Mạnh Tiểu Manh cầm hai chai nước bước nhanh chạy tới.
Trong đầu An Nhược Thủy vẫn còn đang hồi tưởng diễn xuất lúc nãy của Hứa Thiến, mỗi nét mày nhăn mỗi tiếng cười đều thắt chặt lòng người, căn cơ đọc thoại của Hứa Thiến cũng cực cao, vừa rồi một tràng kịch kia nàng diễn có thể nói là không có nửa điểm sơ hở.
An Nhược Thủy tuy rằng cũng có thể đạt tới loại trình độ này, nhưng không phải mỗi một cảnh diễn đều như vậy, nàng chỉ có tình cờ tìm đúng cảm giác mới sẽ diễn ra loại nội tâm nhẵn nhụi này, rất nhiều lúc đều là dựa theo tính toán của bản thân tới quay phim, rất ít khi xuất hiện chuyện vừa bắt đầu quay đã là cảm giác người trong kịch.
Chờ Mạnh Tiểu Manh trở lại, Hứa Thiến hướng bên này nhìn một cái, đối An Nhược Thủy nhàn nhạt cười một tiếng.
An Nhược Thủy đột nhiên sững sờ, tay chân luống cuống ngồi đằng kia, ngoan được giống như người bạn nhỏ trong vườn trẻ được phiếu hoa hồng.
Mạnh Tiểu Manh trở lại thấy bộ dáng này của An Nhược Thủy, đôi mắt phấn hồng lóe sao càng rõ ràng.
"An tỷ, ngươi hôm nay sao lại tới đây a?" Mạnh Tiểu Manh thật tò mò, nghe nói người có già vị càng lớn, thời gian nhàn rỗi mỗi ngày sẽ càng thiếu.
Chị và mẹ nàng cơ bản đều ở bên ngoài làm việc, rất ít khi về nhà, mà hôm nay lại thấy được An Nhược Thủy đi lang thang ở đoàn phim, tò mò trong lòng nàng đã không phải một đôi lời là có thể diễn tả rõ ràng.
An Nhược Thủy chần chờ một chút, cuối cùng nói: "Đột nhiên muốn tới, liền tới xem một chút. Vốn dĩ dự định rời khỏi, kết quả thấy tiền bối ở chỗ này quay phim, nên ta tới nơi này nhìn xem."
Mạnh Tiểu Manh cười ngọt ngào, vui mừng bản thân hôm nay không ở nhà ngủ nướng, mà đi theo mẹ tới đoàn phim học tập.
An Nhược Thủy ở lại chỗ này nhìn một hồi, chờ đoàn phim nghỉ ngơi muốn dùng cơm, An Nhược Thủy liền đề nghị rời đi, nàng lần này đi để cho đạo diễn vừa mừng lại vừa tiếc.
Nếu như hôm nay không phải đuổi cho kịp hoàn công, hắn hoàn toàn có thể dành thời gian mời nhân viên đoàn phim đi nhà hàng phụ cận ăn một bữa, thuận tiện mời An Nhược Thủy cùng nhau.
Bất quá thật đáng tiếc, hôm nay đúng là bận quá không có thời gian.
An Nhược Thủy buổi chiều còn có hẹn, hiển nhiên sẽ không dừng lại lâu, cùng Mạnh Tiểu Manh nói lời từ biệt liền rời đi.
Lúc Hứa Thiến nghỉ ngơi hướng Mạnh Tiểu Manh hỏi tình huống, biết được ý đồ của An Nhược Thủy, nàng cười nhẹ: "Ở chỗ ta có một quyển ghi chép, là một ít tâm đắc nhiều năm qua quay phim xem kịch, ngươi lần sau gặp nàng, giúp ta mang qua."
"Hả? Không để lại cho ta và tỷ tỷ sao?" Mạnh Tiểu Manh hạ thấp giọng phồng quai hàm không hiểu hỏi.
"Đường diễn của chị ngươi cùng ta bất đồng, nàng có phong cách của riêng mình, về phần ngươi... đưa cho ngươi, ngươi nhìn cũng không hiểu. Ngược lại không bằng đưa cho người tình nguyện đi học." Hứa Thiến cười khẽ, chọc cho Mạnh Tiểu Manh thè lưỡi, nhỏ giọng tố cáo mẹ thiên vị.
...
Buổi chiều hơn ba giờ, Lạc Huyền Ca cuối cùng chậm rãi từ trên giường bò dậy, hơi chán chường ngồi trên sàn nhà nhìn về phía trước.
Một lát sau đột nhiên nghe được tiếng chuông điện thoại, Lạc Huyền Ca nhìn lướt qua màn ảnh di động, phát hiện là một dãy số xa lạ, do dự một hồi liền chọn ngắt cuộc gọi.
Nàng dường như vừa làm một giấc mộng, bất quá không biết người trong giấc mộng kia rốt cuộc có phải nàng hay không.
Còn có bài vị ở từ đường Cổ Võ thế gia...
Tên phía trên, là tên nàng lấy khi xông pha giang hồ, sinh thần phía trên cũng là ngày nàng quen thuộc nhất trong trí nhớ.
Tối ngày hôm qua mơ mơ màng màng nằm mộng, nàng nằm mơ thấy nàng tạo dựng một môn phái, bất quá người trong mộng tuyệt đối không phải là nàng, bởi vì nàng từ trước đến nay sẽ không bao giờ thiếu quả quyết như vậy.
Trong mộng nàng đối đãi địch nhân có thể nói là đều mềm lòng nương tay, Lạc Huyền Ca tâm phiền ý loạn gãi gãi đầu, nàng không nghĩ ra người trong mộng rốt cuộc có phải nàng hay không.
Trong mộng, nàng vậy mà sẽ cùng Tuyên Dương cùng một chỗ...
Tuy rằng cũng không phản đối chuyện này, nhưng mà cuối cùng lại là chính các nàng giải tán Mị Ảnh Giáo.
Nàng trước nay chưa từng nghĩ, Mị Ảnh Giáo sẽ bị hủy trên tay nàng.
Lạc Huyền Ca tâm phiền ý loạn gãi gãi đầu, hiện tại cũng không biết nên dùng tâm tính gì đi đối đãi Cổ Võ, nếu như giấc mộng kia không sai, Cổ Võ chính là một môn phái nguyên chủ về sau tạo dựng, mục đích là để bảo gia hộ quốc, hơn nữa còn là một môn phái thừa kế võ công tâm pháp 800 năm trước.
Chỉ là thật đáng tiếc, Cổ Võ 800 năm sau không thừa kế được chút nào từ Cổ Võ năm đó, những thứ khoa tay múa chân chỉ có thể dùng để biểu diễn kia, hoàn toàn không có tư cách xưng là võ công.
Chờ Lạc Huyền Ca ngồi trên đất hoàn hồn lại, chuông điện thoại di động lại vang lên, nhìn màn hình biểu hiện, Lạc Huyền Ca cuối cùng lựa chọn nhận nghe.
"Xin chào." Lạc Huyền Ca mở miệng.
Đối diện lại không truyền tới thanh âm, trực tiếp cúp điện thoại, một lát sau đối phương lại gọi lại.
"Xin chào, xin hỏi ngươi tìm ai." Lạc Huyền Ca có chút không kiên nhẫn.
Đối diện cuối cùng truyền đến thanh âm: "Xin chào, ta là thành viên tổ chức nghiên cứu, căn cứ theo quần chúng tố cáo ngài là người mang dị năng, thỉnh ngài mang theo giấy chứng nhận tới sở nghiên cứu của chúng ta một chuyến. Nếu như nội trong ba ngày không nhìn thấy ngài, chúng ta sẽ lựa chọn phương pháp cưỡng chế."
"Người tổ chức nghiên cứu?" Lạc Huyền Ca nổi lên chút tinh thần, đang muốn tiếp tục hỏi, đối phương lại lên tiếng: "Nếu như ngài không muốn tới tổ chức nghiên cứu của chúng ta cũng được, chúng ta có thể đem thông tin danh tính của ngài tiến hành bí mật sửa đổi, bất quá cái trình tự này rất phức tạp, cần một khoản vốn..."
"Các ngươi lựa chọn phương pháp cưỡng chế đi, có thể mang ta đi coi như các ngươi thắng." Lạc Huyền Ca đột nhiên nghĩ tới mấy tên lường gạt trên mạng thường nói, không nghĩ tới hôm nay bị nàng gặp phải.
Đối phương trầm mặc hồi lâu, đang chuẩn bị tiếp tục thuyết phục đe dọa Lạc Huyền Ca, Lạc Huyền Ca trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Mơ mơ màng màng từ sàn nhà đứng lên, Lạc giáo chủ cuối cùng quyết định rửa mặt một phen chuẩn bị ăn bữa trưa muộn.
...
Đến buổi tối, Lạc Huyền Ca đang cầm đồ ăn vặt xem ti vi, đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa, buông xuống đồ trong tay đi phía trước mở cửa.
Thấy ngoài cửa Lý Điềm đang gian nan đỡ An Nhược Thủy khắp người mùi rượu, Lạc Huyền Ca hơi nhíu mày: "Uống bao nhiêu?"
"Này, trước đừng hỏi, mau tới giúp đỡ." Lúc nói chuyện ngữ khí của Lý Điềm đều tỏ ra tốn sức, Lạc Huyền Ca vội vàng đỡ lấy An Nhược Thủy, lại âm thầm độ chút nội lực qua, để cho An Nhược Thủy sẽ không cảm thấy khó chịu.
"Kỳ quái, sao ngươi mới vừa nhận lấy nàng liền ngủ đàng hoàng?" Lý Điềm oán niệm khá sâu tố cáo.
Lạc Huyền Ca không hứng thú cùng nàng đùa, nói với Lý Điềm: "Ta không giữ ngươi nữa, đã trễ thế này ngươi cũng về sớm một chút đi."
"Được, Hứa Tụ còn ở bên ngoài chờ ta. Các ngươi cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi." Lý Điềm vẫy tay rời khỏi.
Lạc Huyền Ca nhìn người ngủ trong lòng, nàng khẽ thở dài một cái đem người bế lên.
Cẩn thận đặt An Nhược Thủy trên ghế sa lon, Lạc Huyền Ca nhỏ giọng nói: "Ta đi trước mở nước, chờ một hồi giúp ngươi tắm."
"Ừm." An Nhược Thủy vô ý thức nói nhỏ một tiếng, Lạc Huyền Ca khẽ cười ra tiếng.
Chờ Lạc Huyền Ca đun nước nóng xong, đi ra nhìn An Nhược Thủy, nàng đã ngủ trên ghế sa lon.
"Tỉnh lại, đi tắm trước." Lạc giáo chủ nhỏ giọng kêu đôi câu, nhưng mà An Nhược Thủy không có bất kỳ phản ứng nào, Lạc Huyền Ca không biết làm sao ở bên cạnh ngồi một hồi, đợi khoảng hai phút, chỉ đành ôm lấy An Nhược Thủy: "Ta giúp ngươi tắm a."
Trong trí nhớ của nàng, chỉ có mười tuổi năm ấy giúp Tiểu Tuyên Dương bảy tuổi tắm, hiện tại ôm An Nhược Thủy đi tới phòng tắm, tuy rằng chỉ ngắn ngủi mấy bước, nhưng mà Lạc Huyền Ca luôn cảm thấy bầu không khí là lạ.
Từ từ cởi ra áo ngoài của An Nhược Thủy, đến lúc giúp An Nhược Thủy cởi xuống đồ lót, Lạc Huyền Ca đột nhiên cảm thấy nhiệt độ phòng tắm có hơi cao, nếu không nàng sẽ không vô duyên vô cớ vô cớ nóng lên.
Đợi Lạc Huyền Ca ở bên trong phòng tắm lăn lộn một trận xong, cuối cùng đầu đầy mồ hôi đưa An Nhược Thủy đến trên giường.
Nhưng mà cổ tà hỏa trong cơ thể lại khó mà hạ xuống, nàng nhìn phu nhân nằm trên giường, trong lòng ngứa ngáy muốn nhào tới đòi lấy cái gì, để hạ nhiệt một chút.
"Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn!" Lạc giáo chủ nghiêng đầu không lại nhìn chằm chằm An Nhược Thủy nữa, hơn nữa trong miệng hùng hồn lẩm bẩm, trên giường An Nhược Thủy tựa hồ nghe được tiếng Lạc Huyền Ca, nhỏ giọng hừ hừ xoay người tiếp tục ngủ.
Mà xoay một cái khiến cho đồ ngủ vốn chỉ nửa hở nửa che cởi ra hơn nửa, trong lúc vô tình tầm mắt Lạc giáo chủ quét tới, tức thì cảm thấy cổ họng căng lên, sờ sờ mồ hôi trên đầu, Lạc giáo chủ lại lần nữa chui vào phòng tắm.
...
Ngày hôm sau, tỉnh dậy sớm nhất vẫn là An Nhược Thủy. Bất quá nàng tỉnh lại liền thấy Lạc giáo chủ trạng thái tinh thần hơi kém nằm ở bên cạnh nàng.
"Làm sao vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon sao?" An Nhược Thủy ân cần hỏi.
Lạc giáo chủ lắc đầu cười khổ, nàng trắng đêm chưa ngủ, thật vất vả sáng sớm sắp ngủ, kết quả lại làm một giấc mộng để cho nàng hoàn toàn thanh tỉnh.
"Tại sao không nói chuyện?" An Nhược Thủy đưa tay phủ trán Lạc Huyền Ca, thử nhiệt độ một chút, kinh hô: "Sao mà nóng như vậy?! Bị bệnh sao?"
Lạc giáo chủ cũng cảm thấy mình bệnh rồi, nhưng mà đưa tay tự bắt mạch, cũng không thấy có tật xấu gì.
Hướng An Nhược Thủy lắc đầu một cái: "Ta không bệnh."
Miễn cưỡng giùng giằng từ trên giường ngồi dậy, Lạc giáo chủ rất là vô lực nhìn An Nhược Thủy: "Thức dậy đi, hôm nay còn phải đi công ty."
"Ừ." An Nhược Thủy nhìn bóng lưng Lạc Huyền Ca rời khỏi ngồi suy nghĩ một hồi, nghĩ mãi không ra cúi đầu thấy mình đã thay đồ ngủ, đột nhiên ngã xuống giường bật cười.
Nàng tựa hồ biết tại sao Lạc Huyền Ca lại vẻ mặt phẫn hận.
Chờ Lạc Huyền Ca từ phòng đi ra, nhìn vào mắt nàng, bốn mắt nhìn nhau An Nhược Thủy hỏi: "Tiểu Lạc, tối hôm qua là ngươi giúp ta tắm sao?"
Còn không chờ Lạc giáo chủ trả lời, đã thấy lỗ tai Lạc Huyền Ca bắt đầu ửng đỏ, An Nhược Thủy khẽ cười tiến tới bên cạnh Lạc Huyền Ca, khẽ ngửa đầu hôn khóe môi nàng.
"Cho ngươi hôn chào buổi sáng."
An Nhược Thủy nói xong liền cười chạy ra.
Lạc giáo chủ buồn bực gãi đầu một cái, thân thể càng ngày càng không chịu khống chế, gần đây hình như thường xuyên dễ dàng tẩu hỏa nhập ma...
Chờ bữa sáng chuẩn bị xong, Lạc giáo chủ ở trên ghế sa lon ngồi một hồi, thông qua nội lực điều chỉnh tinh thần, nàng ngược lại đã khá hơn nhiều.
Hai người dùng qua bữa sáng liền trực tiếp đi công ty.
Đến phòng tổng tài, An Nhược Thủy trực tiếp ngồi vào ghế làm việc chuyên dụng của tổng tài, Lạc Huyền Ca vô lực nhìn nàng một cái: "Ta đi tìm Hứa tỷ, chờ một hồi lại đến."
"Ta cùng ngươi đi." An Nhược Thủy hào hứng đứng lên, đang chuẩn bị cùng Lạc Huyền Ca rời đi, kết quả bị Lạc Huyền Ca ngăn cản: "Không cần, ta tự mình đi rất nhanh sẽ trở lại."
An Nhược Thủy cũng không để ý Lạc Huyền Ca ngăn cản, tiến lên bám lấy cánh tay Lạc Huyền Ca, thúc giục nói: "Ta cùng ngươi đi!"
"Vậy, vậy cũng được." Lạc giáo chủ cũng chỉ dám phản bác một lần, thấy An Nhược Thủy quyết tâm nhất định phải đi theo, nàng cũng chỉ đành để cho An Nhược Thủy đi chung.
Bất quá hai người vừa ra khỏi phòng tổng tài, An Tuấn Phong liền bước dài chạy tới, thấy An Nhược Thủy, hắn lập tức gọi lại: "Chờ một chút, ngươi tới đây một chút, ca có vài việc muốn nói với ngươi."
An Nhược Thủy liếc nhìn Lạc Huyền Ca một cái, thấy đại ca nhà mình vô cùng nghiêm túc, nàng cuối cùng buông cánh tay Lạc Huyền Ca đi theo An Tuấn Phong vào phòng làm việc.
Mấy năm đầu lúc An Nhược Thủy mới vừa xuất đạo, còn chưa bại lộ thân phận là thiên kim của An thị, khi đó An Nhược Thủy cùng An Tuấn Phong đơn độc ở trong phòng làm việc, cả tập đoàn An thị đều bàn luận sôi nổi, càng khỏi nhắc đến đủ loại tin tức buổi tối.
Sau đó hình ảnh chàng trai ấm áp của An Tuấn Phong được đưa ra, thân phận thật của An Nhược Thủy cũng lộ ra ánh sáng.
Những người khác đối với tin đồn nhảm của huynh muội bọn họ cũng bớt thảo luận mấy phần, dẫu sao huynh muội ở trong phòng làm việc chẳng lẽ còn có thể làm ra cái xì căng đan con nhà giàu động trời gì sao?! Cho dù có, bọn họ cũng không dám nói a.
Lạc Huyền Ca trực tiếp đi tìm Hứa Tụ, thấy được Hứa Tụ, nàng tâm tình rất tốt hướng Hứa Tụ hỏi thăm sức khỏe.
Hứa Tụ giờ phút này chính đang huấn luyện một đám thực tập sinh, Lạc Huyền Ca đột nhiên xuất hiện không thể nghi ngờ là làm nơi này nổ lên một mảnh hoa.
Đám người kia cũng dừng lại động tác, toàn bộ tinh lực chăm chú nhìn Lạc Huyền Ca ở cửa.
Lạc Huyền Ca nhìn đám người kia một cái, cảnh tượng vạn chúng chú mục nàng không phải chưa từng cảm thụ qua, chỉ là hôm nay thấy ánh mắt của những người này, trong lòng nàng dâng lên một ít cảm xúc khác thường mà thôi.
Đám người này tựa hồ đối với nàng tràn đầy khâm phục cùng khao khát, Lạc Huyền Ca khá chất phác hướng bọn họ chào hỏi.
"Chào mọi người! Ta là Lạc Huyền Ca, chiếm dùng một chút thời gian của Hứa tỷ, hy vọng mọi người bỏ qua cho." Lạc Huyền Ca thái độ tốt lạ thường, để cho Hứa Tụ bên cạnh nhìn sợ ngây người suýt nữa rớt cằm...
Nàng cùng Lạc Huyền Ca ở chung lâu như vậy, Lạc Huyền Ca tính tình thúi cỡ nào nàng còn có thể không biết sao? Nhưng mà giờ phút này Lạc Huyền Ca lại lần đầu tiên trong đời cùng đám người mới này chào hỏi.
Phải biết Lạc Huyền Ca là gặp ảnh đế buông lời hung dữ, thấy ảnh hậu trực tiếp bỏ qua a. Hôm nay đoán chừng mặt trời mọc từ đằng tây.
Cảm thấy chấn kinh giống vậy không chỉ là Hứa Tụ, còn có đám người mới kia trợn mắt há hốc mồm.
Hứa Tụ cùng Lạc Huyền Ca rời khỏi nơi này, chọn một địa phương khá hẻo lánh, Hứa Tụ hỏi: "Là vì chuyện show thực tế mà tới chứ gì."
Lạc Huyền Ca gật đầu, không thể không nói Hứa Tụ hiểu nàng rất rõ.
Hứa Tụ cười khẽ: "Chớ dùng loại ánh mắt kỳ quái này nhìn ta, bất kể nói thế nào ngươi vẫn là nghệ sĩ trên tay ta, sự chú ý của ta đối với ngươi đều không có giảm bớt. Những chuyện này ngươi có thể cân nhắc, ta dĩ nhiên cũng sẽ cân nhắc đến."
"Ừ. Cho nên an bài đối với ta là cái gì?" Lạc Huyền Ca hỏi.
Hứa Tụ suy nghĩ một hồi, nói với Lạc Huyền Ca: "Đợi một lát, ta đi lấy bản tài liệu."
"Ừ." Lạc Huyền Ca đáp lại một tiếng liền đàng hoàng đứng tại chỗ chờ Hứa Tụ trở lại.
Hứa Tụ rời đi rất mau trở lại, trong tay nàng cầm một bản tài liệu, nàng đem bản tài liệu kia giao cho Lạc Huyền Ca: "Đây là ta cùng Lý Điềm thương lượng với nhau, đối với phát triển sự nghiệp sau này của ngươi hẳn sẽ có trợ giúp rất lớn."
Lạc Huyền Ca nhận lấy nhìn chữ viết phía trên, nàng có chút không hiểu nhưng cũng không hỏi trước mặt Hứa Tụ, ngược lại yên lặng nhớ kỹ chờ đi về hỏi An Nhược Thủy.
"Vào chào hỏi đám người mới đi." Hứa Tụ mời Lạc Huyền Ca.
Lạc Huyền Ca do dự một hồi, cuối cùng quyết định đi vào cùng đám người mới kia nói đôi câu.
Giống như cổ vũ nâng cao sĩ khí giáo đồ kiếp trước vậy.
...
Giờ khắc này ở trong phòng tổng tài, An Tuấn Phong hỏi An Nhược Thủy: "Ngươi cùng Tiểu Lạc cùng một chỗ thời gian dài như vậy..."
"Ừ, cũng đã lâu." Chỉ cần vừa nhắc tới Lạc Huyền Ca, trong đầu An Nhược Thủy liền hồi tưởng lại bộ dáng đần độn sáng sớm kia, không nhịn được bật cười.
An Tuấn Phong nhìn muội muội đột nhiên nở nụ cười, hắn không nhịn được khóe miệng co quắp, nữ nhân đang yêu quả nhiên không giống nhau, trước kia cùng muội muội nói chuyện phiếm mười ngày nửa tháng mới có thể đùa giỡn nàng cười một lần, hiện tại nhắc tên người khác một chút, muội muội liền chủ động cười.
"Ừ? Làm sao vậy? An Nhược Thủy tò mò hỏi ca ca, An Tuấn Phong không biết làm sao cười nói: "Muội muội trưởng thành a, ta thay ba mẹ cảm thấy vui vẻ."
An Nhược Thủy cũng nhàn nhạt cười một tiếng: "Cảm ơn ca, nếu như không có ngươi... Khả năng sẽ không có An Nhược Thủy của hôm nay."
"Đứa nhỏ ngốc, cho dù không có ta, ngươi cũng sẽ trở thành An Nhược Thủy hiện tại." An Tuấn Phong muốn giơ tay lên xoa tóc An Nhược Thủy, kết quả giống như nghĩ tới điều gì, hắn lại rụt tay về.
An Nhược Thủy thấy động tác của ca ca, nàng theo bản năng mở miệng: "Ca, ta vĩnh viễn là em gái ngươi."
"Đúng vậy." An Tuấn Phong cười khẽ, đáy mắt vui vẻ yên tâm để cho An Nhược Thủy cũng vui vẻ theo.
"Đúng rồi, cái kia... ngươi cùng Tiểu Lạc, các ngươi..."
"Ừ? Ca, ngươi muốn nói cái gì?" An Nhược Thủy rất không ưa người khác nói chuyện nói một nửa, bởi vì rất dễ làm người nghe bận tâm.
An Tuấn Phong ưm ưm a a nửa ngày, cuối cùng đỏ mặt hỏi: "Các ngươi cùng một chỗ có cái gì đó hay không?!"
"Cái gì? Cái gì?" An Nhược Thủy bày tỏ không thể nghe hiểu lời nói của đại ca, đầu đầy sương mù lần nữa đặt câu hỏi.
An Tuấn Phong bực bội, cuối cùng lần nữa dốc sức hỏi An Nhược Thủy: "Ta hỏi, các ngươi cùng một chỗ có hay không..."