Trà trong quán đã nguội, trước xe ngựa còn có một nhóm người đang đứng, cầm đầu là Tiêu đại trưởng lão.
Đám người Vạn Hác Cung vây quanh bên ngoài xe ngựa, giống như một đám thú dữ đang chuẩn bị vây săn đàn cừu con đáng thương không biết tự lượng sức.
Tiêu đại trưởng lão đối diện với lão Lục, Độc Nhất Giới, nào dám ngồi xe ngựa của Vạn Hác Cung nữa,đứng ở dưới cành xe lau mồ hôi, thấy hắc mã xuất hiện, lập tức cao giọng nói: “Tạ tiên sinh! Xin Tạ tiên sinh cứu Tiêu mỗ một mạng với!”
Lão Lục trăm triệu lần không ngờ tới cái ông Tiêu đại trưởng lão này lại chui ra ngoài như vậy, vì để hoàn thành mệnh lệnh của minh chủ mà cái gì cũng dám nói.
Nhất thời hắn không kịp lấp kín miệng đối phương, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không dám nhìn tới sắc mặt giáo chủ nhà mình đang ngồi trên lưng ngựa.
Tiếng vó ngựa lộc cộc dừng lại ở sau lưng lão Lục, nội lực mạnh mẽ áp bách đến từ phía sau làm đầu gối lão Lục nhũn ra, ngoài mạnh trong yếu mà hướng về phía Tiêu đại trưởng lão quát: “Ngươi nói bậy gì đó! Tạ tiên sinh không có sức cùng các ngươi lãng phí thời gian.....”
Độc Nhất Giới ở bên cạnh trộm nháy mắt, ngũ quan đáng khinh kia vặn vẹo càng không giống người, ngón tay lén lút ở tay áo bên cạnh khoa tay múa chân cái gì đó.
Lão Lục nhất thời cảm thấy vô cùng mệt tim: cảnh tượng quen thuộc này, giống y hệt đám đồng liêu ám vệ lúc trước quơ tay múa chân với hắn —— Hiểu gì chết liền á!
Người của Vạn Hác Cung bọn họ thật đúng là một chút ăn ý cũng không có! Dứt khoát vỗ một phát là tan nát ra hai luôn!
Đang nghĩ liền nghe thấy từ trên lưng ngựa truyền đến âm thanh trong sáng: “ Đừng vội, từ từ nói, ngươi làm sao vậy?”
Tạ Dụ Lan ngó trái ngó phải, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ thật sự là bị quỷ nhập?”
Tiêu đại trưởng lão: “……”
Từ đầu tới đuôi, nam nhân phía sau Tạ Dụ Lan chưa nói một câu nào, mặt mày sâu thẳm kia ngược sáng càng hiện ra dáng vẻ thâm túy tĩnh lặng, như là mặt nước dưới giếng cổ tối đen như mực, không một tia sáng nào chiếu đến, khiến người không dám nhìn kỹ.
Tiêu đại trưởng lão chống đỡ cảm giác áp bách thật lớn, ôm quyền hành lễ nói: “Tiêu, Tiêu mỗ không có bị quỷ nhập, nhưng trong, trong nhà hình như có người trúng tà, bởi vậy liên tiếp xảy ra án mạng.
Việc này…… Trước mắt vất vả lắm mới gặp được Tạ bán tiên, Tạ bán tiên tâm địa bồ tát, xin hãy cứu lấy chúng tôi!”
Tiêu đại trưởng lão không dám ngẩng đầu, giáo dưỡng khắc sâu vẫn duy trì tư thế ôm quyền hành lễ, ẩn ẩn lại cảm thấy sống lưng giống như bị lưỡi kiếm xuyên qua, lạnh đến tận xương.
Tạ Dụ Lan không hề cảm nhận được làn sóng mãnh liệt trong đó, hắn bị một câu gọi bán tiên của đối phương làm cho lâng lâng trong lòng, cảm thấy không thể bỏ mặc bách tính vô tội chịu tội như vậy được: “Nhà ngươi ở đâu vậy?”
Tiêu đại trưởng lão lập tức nói: “Vân Sơn Thành, Hoài Sơn Môn.”
Tạ Dụ Lan nghĩ nghĩ, a một tiếng: “Chính là cái môn phái giang hồ đã chết lão gia lại còn chết thêm thiếu gia kia hả?”
Tiêu đại trưởng lão xấu hổ: “…… thiếu gia Hoài Sơn Môn…… vẫn chưa có chết đâu.”
Tuy rằng cũng không khác lắm.
Tạ Dụ Lan nổi lên tia hứng thú: “ Chuyện này ngược lại đúng thật là rất kỳ quái.
Nói không chừng là do phong thuỷ không tốt, hay là trong nhà đụng phải thứ gì đó.
Tần công tử....”
Hắn quay đầu vừa nói nhìn về phía nam nhân trầm mặc phía sau.
Đối phương vòng ôm eo hắn, cẩn thận che chở không để hắn ngã khỏi lưng ngựa.
Cho đến lúc này, nam nhân mới thu lại cỗ nội lực mãnh liệt kia, bàn tay khổng lồ vô hình áp bách mọi người biết mất, làm tất cả những người ở đây nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tần Lam Chi thong thả ung dung thu hồi móng vuốt báo đen sắc nhọn, cúi đầu nhìn về phía phu nhân nhà mình: “ Ừ?”
“Vân Sơn Thành cách chúng ta không xa, đi xem đi? Nói không chừng gặp được bảo bốt trấn phái đó? Thông thường cái kiểu phong thủy không tốt, hoặc là nơi có sự việc kỳ dị, dễ có một chút bảo vật kỳ quái.
Thứ gọi là bảo bối trấn phái phải đặt ở đúng chỗ mới có thể thuận theo ngũ hành, gia tăng sức mạnh, nếu đặt sai phương hướng đụng trúng gì đó, ngược lại sẽ biến thành vũ khí sắc bén, hại người hao tinh thần”
Tạ Dụ Lan nói ra đạo lý rõ ràng, nhưng thật ra ngay cả chính hắn cũng không biết, những lời nói linh tinh này nghe được từ chỗ nào.
Tiêu đại trưởng lão càng nghe càng sửng sốt —— chưa từng nghe nói trước kia Tạ tam công tử còn có sở thích này nha?
Không đợi Tạ Dụ Lan nói tiếp, Tần Lam Chi cũng đã gật đầu, so với dáng vẻ không thể thương lượng trước đó, bây giờ lại vô cùng dung túng: “Tiên sinh muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, ta đi cùng tiên sinh.”
Tạ Dụ Lan nháy mắt vui vẻ phấn chấn quay đầu nói với Tiêu đại trưởng lão: “Vậy các ngươi liền dẫn đường đi!”
“ Vâng!” Tiêu đại trưởng lão lập tức gật đầu, lau mồ hôi lạnh, “Đa tạ Tạ tiên sinh, đa tạ Tần…… công tử.”
Tần Lam Chi cũng không thèm liếc nhìn tới hắn lấy một cái, cẳng chân nhẹ nhàng vỗ bụng ngựa, nói cùng người trong lòng ngực: “Xe ngựa phải rửa đã mới dùng được, tạm thời cùng ta cưỡi ngựa, thế nào?”
Lời nói ghét bỏ không thèm che giấu đến kẻ điếc cũng có thể nghe ra được, Tiêu đại trưởng lão sắc mặt xanh trắng, chờ người Vạn Hác Cung dần dần đi xa mới cắn răng chửi một tiếng.
“Đại trưởng lão!” Có thủ hạ bất bình nói, “ liên minh võ lâm bao gồm tất cả các môn phái trên giang hồ đề cử ra, cho tới bây giờ đã được 50 năm rồi.
Có thể được bầu chọn minh chủ, tiền bối trưởng lão, có cái gia thế, võ học nào không mạnh hơn Vạn Hác Cung? Cả giang hồ chỉ có Vạn Hác Cung coi thường người khác như thế! Thật đúng là buồn cười!”
“ Đúng thế đó đại trưởng lão!” những người còn lại cũng sôi nổi nói, “ Cái khác không nói, lúc Tần giáo chủ tiềm nhiệm của Vạn Hác Cung còn ở cũng phải cung kính với võ lâm minh! Nào có như y ——”
Mọi người ngươi một lời ta một câu, càng nói càng xúc động phẫn nộ, giống như những người khi nãy chỉ một ánh mắt là bị ghim tại chỗ, một tí cũng không dám nhúc nhích không phải bọn họ.
Tiêu đại trưởng lão thật sâu hít vào một hơi, xoay người lên ngựa: “Được rồi, Vạn Hác Cung bây giờ đã không phải Vạn Hác Cung trước kia nữa.
Đi theo.”
“…… Vâng.”
Chỉ là con ngựa còn chưa kịp chạy lên, vài tên ám vệ liền không biết từ chỗ nào xông ra.
Mọi người nhớ đến những lời mình vừa nói ra, sắc mặt lập tức trắng bệch một mảng, sợ đến một mắt trợn một mắt nhắm, đời này thế là kết thúc từ đây.
Ai cũng biết, các vị tiền bối của liên minh võ lâm hiện nay, luận gia thế, trình độ võ học ở trên giang hồ đều là số một, không ai dám tỏ thái độ với bọn họ.
Chỉ trừ Vạn Hác Cung.
Hành tẩu giang hồ, chính là so sánh ai mạnh hơn ai.
Mà Vạn Hác Cung Tần Lam Chi là kỳ tài võ học khó gặp, có sư phụ là ‘ Bạch Đầu Quỷ Sát ’ mười lăm năm trước đứng hàng đệ nhất ‘ kim các bảng ’ trên giang hồ.
Phong cách làm việc quái dị, chẳng ai dám trêu chọc, nghe nói tính tình trở mặt còn nhanh hơn lật giấy, đấu với thủ hạ của hắn ba chiêu còn khó chắn chứ đừng bàn đến mặt khác.
Bạch Đầu Quỷ Sát chỉ yêu thương duy nhất một đồ đệ Tần Lam Chi, sau khi Tần giáo chủ tiền nhiệm qua đời, Bạch Đầu Quỷ Sát cũng không còn tung tích, không còn có xuất hiện ở trong chốn giang hồ.
Có người nói hắn đã chết, có người nói hắn luyện công tẩu hỏa nhập ma, điên rồi.
Nhưng vô luận như thế nào, mười năm qua đi, vẫn như cũ không có người dám công khai khiêu chiến quyền uy của Bạch Đầu Quỷ Sát.
Mà khi Tần Lam Chi mấy năm trước tru sát hung thủ diệt môn Tạ gia, lấy một địch trăm, thực lực không thể khinh thường, tính tình so với Bạch Đầu Quỷ Sát còn khó nắm bắt hơn, tạo ra thủ hạ người sau so với người trước càng tàn nhẫn độc ác —— cho dù là Hoa Tam thoạt nhìn ôn nhu mỹ lệ kia cũng là kiểu người giết người không thấy máu, làm vô số anh hùng hảo phải phải cam chịu quỳ gối dưới hoa ăn thịt người.
Bởi vậy, bất kể là nhìn mặt Bạch Đầu Quỷ Sát hay là nhìn vào thủ đoạn của Tần giáo chủ, hiện giờ liên minh võ lâm hay thậm chí toàn bộ môn phái giang hồ cũng chưa có người nào dám trêu chọc Vạn Hác Cung.
“Đại trưởng lão.” Vài tên ám vệ mang mặt nạ, đồng nhất mặc áo đen, thanh âm lạnh băng nói, “Giáo chủ phân phó, xin chư vị không cần đi theo phía sau, chúng ta phân công nhau ra hành động đi.”
Tiêu đại trưởng lão nắm chặt cương ngựa: “ Nếu chúng ta đi đường vòng, so với bình thường sẽ nhiều thêm hai ngày.....”
Ám vệ không hé một tiếng, chỉ dàn ở trên đường, không cho mọi người đi tới.
Tiêu đại trưởng lão phẫn hận nhìn về phía xa, cuối cùng không thể nề hà, quay đầu ngựa lại trầm giọng nói: “Đều theo ta đi…… Giá!”
Vó ngựa lộc cộc, Tạ Dụ Lan quay ra sau nhìn vài cái, kỳ quái nói: “Không phải để cho bọn họ dẫn đường sao? Người đâu?”
Tần Lam Chi hờ hững nói: “Ta biết đường.”
Tạ Dụ Lan lập tức vỗ tay: “Tần công tử thật là lợi hại!”
Hắc mã Tần Lân đắc ý mà hất hất đầu, giống như là khen Tần Lam Chi cũng như khen nó.
Mấy người Độc Nhất Giới, lão Lục xa xa đi theo phía sau, không dám đi sát vào, nhỏ giọng nói thầm: “Tìm vài người giả dạng làm bọn cướp đi đánh cướp.”
“Nói giỡn à? Tốt xấu gì cũng là đại trưởng lão, sao có thể dễ dàng bị cướp đánh? Dễ dàng lộ sơ hở.”
“Mặc kệ hắn chứ? Biết thì biết, hắn còn dám nói cái gì?” Lão Lục sờ sờ đầu trọc, cả giận, “Bọn họ lừa phu nhân, giáo chủ không có cách giáp mặt cự tuyệt, còn không thể trộm dạy dỗ bọn họ sao? Đoạt hết túi tiền và ngựa của bọn họ! Làm cho bọn họ cuốc bộ trở về!”
Độc Nhất Giới bật ngón tay cái: “Vì giữ được mạng nhỏ, ngươi đúng là cái gì cũng chẳng màng.”
Lão Lục: “……”
Đầu này còn chưa nói xong, Tần giáo chủ đằng trước theo gió truyền đến âm thanh lạnh lùng: “ lão Lục phụ trách rửa sạch sẽ thùng xe một lần nữa, thay hết đệm và chiếu.
Không được tìm ngườu khác giúp.”
Lão Lục cay đắng trả lời: “…… Vâng.”
Tạ Dụ Lan căn bản không để ý việc rửa sạch xe ngựa, xe của Vạn Hác Cung, đồ vật cũng là của Vạn Hác Cung, muốn rửa muốn đổi hay là muốn thiêu hủy hắn cũng không có tư cách xen vào.
Trước mắt hắn đang che lại trái tim nhỏ, cảm thụ nhịp đập nơi ấy đang nhảy nhót lên.
So với một mình một người ngồi ở trong xe ngựa, cưỡi ngựa chung với Tần Lam Chi còn thoải mái hơn nhiều.
Loại cảm giác thoải mái này xuất hiện phá lệ đến không thể hiểu được, nhưng từ sau khi nghe được mấy chữ “ Tạ tam công tử”, hắn cũng chỉ muốn đợi ở bên cạnh Tần Lam Chi, chẳng muốn đi chỗ nào cả.
Cảm giác được người trong lòng ngực ỷ lại, sắc mặt Tần Lam Chi tốt lên không ít, cũng không muốn tiếp tục đi đo chuyện ông già họ Tiêu “lừa” bọn họ đi Hoài Sơn Môn nữa.
Y nhẹ nhàng mà ôm eo phu nhân, hỏi ở bên tai đối phương: “Nếu Hoài Sơn Môn đúng thật là trúng tà túy, ngươi phải làm sao bây giờ?”
“ Đương nhiên là hàng yêu trừ ma!” Tạ Dụ Lan móc ra chiếc gương đồng bát quái nhỏ của mình, thất được hình dáng mơ hồ của nam nhân phía sau, hắn vừa nhìn lén vừa nói, “ Đây là chuyện ta nên làm!”
Tần Lam Chi cong cong khóe miệng, nhẹ giọng dỗ nói: “Tạ tiên sinh có lòng quan tâm bách tính, Tần mỗ bội phục.”
Vành tai Tạ Dụ Lan đỏ lên một chút, nhưng vẻ mặt lại rất là đắc ý, Tần Lam Chi lại nói: “ Chi bằng tiên sinh dạy Tần mỗ mấy chiêu, lỡ như gặp phải chuyện gì, cũng có cái để mà phòng bị.”
“Ừ, có đạo lý.” Tạ Dụ Lan gật gật đầu, từ trong lòng ngực lục lọi, móc ra cái bao hoàng phù hình tam giác và một đoạn dây đỏ ngắn ngủn.
Hắn đem bao hoàng phù tam giác nho nhỏ nhét vào lòng ngực Tần Lam Chi, ngón tay chạm được cơ ngực rắn chắc ấm áp của nam nhân, đầu ngón tay không nhịn được mà sờ soạng thêm một chút, lại làm như không có chuyện gì xảy ra thu tay lại, âm thanh trong trẻo nói: “Đây là bùa bình an, có thể giúp ngươi chắn một lần tai hoạ.”
Tần Lam Chi nhịn xuống xúc động muốn bắt lấy tay nhỏ của phu nhân, gật gật đầu.
Tạ Dụ Lan lại lấy ra một đoạn dây tơ hồng coi như bảo bối quấn vào ngón út của Tần Lam Chi, một đầu khác buộc vào ngón tay của mình, ngón tay nhẹ nhàng ngoéo một cái, liền kéo theo ngón tay của nam nhân cùng nhau giật giật.
Tạ Dụ Lan nói: “Cái này gọi là một đường liên hệ tâm hữu linh tê.
Có cái này, ngươi ở đâu xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ biết.”
Đang nói, hắn lẩm bẩm với sợi tơ hồng có vẻ như là hạ ‘ chú ’ gì đó, sau đó duỗi tay muốn cởi ra.
Tần Lam Chi chợt ngừng: “Vì sao phải cởi ra?”
“ Kết nối nhiều quá thì không tiện lắm ”.
Tạ Dụ Lan nói “ Ta đã hạ chú, hữu hình hoá vô hình, sợi dây này đã buộc chúng ta lại với nhau rồi”
Tần Lam Chi mặt mày nhu hòa trở lại, như là nhìn bảo bối gì đó, cằm dưới nhè nhẹ đặt ở trên đầu người trong lòng: “ Chúng ta bị buộc lại với nhau rồi?”
“Ừ!”
“Đi bất cứ đâu cũng sẽ không tách ra?”
“Ừ!”
Tạ Dụ Lan vừa trả lời vừa cố gắng cởi sợi dây đỏ, hắn cũng không biết sao lại thắt thành nút chết được, cái này cởi không ra, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tạ Dụ Lan lén nhìn sắc mặt nam nhân, lo lắng đối phương cảm thấy mình không chuyên nghiệp: “Tần công tử, có thể mượn chủy thủ dùng một chút không?”
Tần Lam Chi không hé răng, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm đoạn tơ hồng nhỏ mảnh kia hồi lâu, có vẻ tâm trạng không tệ, dơ ngón tay lên kéo theo ngón tay Tạ Dụ Lan.
Y trầm giọng nói: “ Thêm một cái chú nữa, để phòng ngừa bất trắc.”
Ngay sau đó đặt nụ hôn nóng bỏng ở trên đầu dây tơ hồng kia, sau đó men theo một đường hôn đến đầu ngón tay út của Tạ Dụ Lan.
Y nhẹ nhàng ngậm lấy một đoạn ngón tay buộc dây kia, vừa chạm vào liền tách ra, sau đó hàm răng dùng sức, trực tiếp cắn đứt sợi tơ hồng kia.
Tạ Dụ Lan ngơ ngác mà nhìn hắn, ngốc nghếch giơ tay lên, sắc mặt dần dần đỏ lên như con cua bị nấu chín, một đường hồng lan tới cổ, xương quai xanh, tiện đà hồng thấu toàn thân.
“Ngươi……”
“Ừ?” Tần Lam Chi câu môi, khẽ cười.
Tạ Dụ Lan đột nhiên nắm chặt ngón tay của mình, giống như ngón tay kia vừa bị ăn mất, hắn nhịn không được run rẩy lòng bàn tay, trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi họng, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “ Mất, mất vệ sinh.
Lần sau không được như thế nữa”
Tần Lam Chi: “……”.