Ma Giới Đích Nữ Tế - Chàng Rể Ma Giới

Dịch giả: Tà Phiêu
Biên Dịch: Tà Phiêu

Tam giác tê chầm chậm đi, Trần Duệ cùng A Tây Na đều có tâm sự riêng, nên ai cũng không nói câu nào, không khí nhất thời trở nên trầm lắng.
“A Tây Na” Trần Duệ đánh vỡ không khí trầm lặng: “Ta là một nhân loại, hoàn toàn không biết gì đối với ma giới, hiện tại cũng được coi là một thành viên Ám Nguyệt thành đi, ta rất muốn hiểu sự tình Đọa Thiên Sứ đế quốc, ngươi có thể nói cho ta biết không?”.
Thỉnh cầu này rất đỗi bình thường, nên A Tây Na không chút suy nghĩ bắt đầu giải thích.
Ma giới vốn có thất đại vương tộc, nhưng trải qua vô số tranh đấu cùng đào thải, cuối cùng chỉ còn lại tam đại vương tộc. Phân biệt là Lộ Tây Pháp vương tộc chưởng quản Đọa Thiên Sứ đế quốc, Mã Môn vương tộc chưởng quản Huyết Sát đế quốc, A Tư Mạc Đặc vương tộc chưởng quản m Ảnh đế quốc. Ma giới ba đại đế quốc kiềm chế lẫn nhau, tạo thành thế chân vạc đã được mấy vạn năm.
Kết giới giữa nhân loại thế giới cùng ma giới cứ năm trăm năm lại suy yếu, chính là lúc hai giới đại chiến. Đệ nhất cường giả ma giới Bạch Dạ Lộ Tây Pháp, được các phương sùng bái, trong đại chiến ba trăm năm trước thống lĩnh ma giới, tự tay chém chết nhân loại tam đại cường giả, đã từng thống lĩnh ma quân nhìn đến hy vọng được thấy ánh sáng mặt trời. Nhưng mà Bạch Dạ đại đế bị thần bí cường giả đánh lén thân tử, làm quần long vô thủ, ma quân cuối cùng thất bại thảm hại, bị bức rút về ma giới.
Sau khi Bạch Dạ đại đế thân vong, hoàng thái tử Cách Lâm Lộ Tây Pháp không thể nào xử lý chính vụ, Huyết Sát đế quốc cùng m Ảnh đế quốc lúc này nhìn chằm chằm chờ cơ hội, Đọa Thiên Sứ đế quốc nhất thời nội ưu ngoại hoạn.
Lúc này, em của Bạch Dạ đại đế, chính là thúc thúc của Cách Lâm, Hắc Diệu thân vương đứng ra nhiếp chính, tự xưng nhiếp chính vương. Thực lực của Hắc Diệu thân vương còn xa mới bằng Bạch Dạ đại đế, nhưng thủ đoạn chính trị cao minh, lấy lý do huynh trưởng hy sinh vì ma tộc, cùng Huyết Sát đế quốc cùng m Ảnh đế quốc ký kết hiệp định không xâm phạm.
Nhưng mà sau khi giải quyết nguy cơ bên ngoài, Hắc Diệu thân vương cũng không trả lại quyền lực cho cháu Cách Lâm, mà không ngừng bài trừ. Nhưng do Hắc Diệu thân vương không được thần khí “Đọa Thiên Sứ chi kiếm” thừa nhận, mà uy tín của Bạch Dạ đại đế trong quân phương cực cao, trong ba đại tướng quân thì có hai người ủng hộ thái tử Cách Lâm, vì vậy Hắc Diệu thân vương chỉ có thể tiếp tục làm nhiếp chính vương, nhưng mà lấy đi Đọa Thiên Sứ chi kiếm của cháu mình, cùng đẩy Cách Lâm đến Ám Nguyệt thành hoang vu làm lãnh chủ, âm thầm phái người khống chế.

Lãnh địa Ám Nguyệt thành hoàn cảnh hiểm ác, tư nguyên thiếu thốn, đạo tặc hoành hành, trong lãnh địa có không ít ma giới sinh vật cường đại, căn bản không thể phát triển lớn mạnh. Cách Lâm cứ như vậy dưới tình cảnh đầy buồn bực này mà kết thúc, lưu lại hai nữ nhi, chính là trưởng công chúa Hi Á cùng tiểu công chúa Ái Lệ Ti.
Hi Á từ nhỏ đã được Cách Lâm dạy về tư tưởng đế hoàng, dưỡng thành tính cách lãnh khốc, kiên nhẫn, thủ đoạn quả quyết, trái ngược hoàn toàn với phụ thân suy nhược, ẩn ẩn có tác phong của Bạch Dạ đại đế năm xưa. Khi nàng mười sáu tuổi tiếp lấy Ám Nguyệt thành, lập tức dùng một chuỗi thủ đoạn lập uy, chỉnh lý sự vụ Ám Nguyệt thành ngay ngắn rõ ràng.
Nhưng mặc dù Hi Á tài cán hơn người, lòng mang chí lớn, cũng không cách nào cải biến hoàn cảnh ác liệt của Ám Nguyệt thành. Sau khi Cách Lâm qua đời, lại có một vị đế quốc tướng quân đầu phục nhiếp chính vương, thế lực chống đỡ Ám Nguyệt thành chỉ còn lại đệ nhất tướng quân Kiều Trị Uy Nhĩ Tư, cũng là cha của A Tây Na.
Kiều Trị tướng quân hiện trấn thủ biên cảnh phương bắc, giao với Huyết Sắc đế quốc qua yếu tắc Ngõa Lạc Khắc. Ba năm trước, A Tây Na dưới ý chỉ của phụ thân đi tới Ám Nguyệt thành, chính là hành động biểu thị với ngoại giới rằng Kiều Trị tướng quân tiếp tục ủng hộ con cháu của Bạch Dạ đại đế.
Mấy năm gần đây, Hắc Diệu thân vương không giây phút nào không nghiên cứu Đọa Thiên Sứ chi kiếm vốn thuộc về Hi Á, một khi hắn có thể được thần khí thừa nhận, thì sẽ danh chính ngôn thuận trở thành đế vương, đến lúc đó, dù là Kiều Trị cũng phải biểu thị thuần phục.
“Tình cảnh của Hi Á điện hạ kỳ thực rất khó khăn, cơ hồ là lấy lực bản thân chống đỡ Ám Nguyệt thành” A Tây Na đầy cảm khái nói: “Thái tử điện hạ khi xưa yêu cầu rất nghiêm với nàng, hiện tại lại gánh lấy áp lực cự đại như vậy, dần dần hình thành tính cách lãnh khốc, dù là Ái Lệ Ti cũng sợ nàng. Nhưng là theo như Ái Lệ Ti nói, trưởng công chúa lúc nhỏ kỳ thực rất ôn nhu…”.
Trần Duệ thế mới biết Ám Nguyệt thành thân ở tình thế bất lợi, hắn mới đột nhiên tưởng tượng đến cảnh nhiếp chính vương sau khi được Đọa Thiên Sứ chi kiếm thừa nhận, phát động chiến tranh với Ám Nguyệt thành, lúc đấy an toàn của độc long đại nhân khó bảo toàn, rất có thể trở thành chiến lợi phẩm của những đồ long giả. Xem ra trước tiên phải giải trừ quang ám tỏa, sau đó tìm một lãnh địa an toàn, trước mắt siêu cấp hệ thống có năng lực gì còn chưa rõ ràng, chỉ có thể hy sinh sắc dụ A Tây Na để mượn lực lượng của nàng mà thôi.
Trần Duệ vừa tính toán vừa nói: “Ta nghe A Nhĩ Đạt Tư có nói, vương tộc có huyết mạch thiên phú đặc thù, không biết thiên phú của vương tộc Lộ Tây Pháp là gì vậy?”.
A Tây Na nói ngay: “Ta từng nghe phụ thân nói, vương tộc càng mạnh thì thiên phú càng nhiều, càng mạnh. Lộ Tây Pháp gia tộc cường đại nhất là thiên phú quang ám chi tâm, có thể cắn nuốt tất cả lực lượng, cả quang minh lực của nhân loại cũng không thể tránh khỏi, sau đó là hắc viêm cùng thánh quang dực. Năm đó Bạch Dạ đại đế dựa vào ba loại lực lượng này đánh khắp ma giới không địch thủ, dù là Lôi Thiền đại đế hiện chưởng quản Huyết Sát đế quốc cũng phải cam bái hạ phong”.
A Tây Na lúc nói đến Bạch Dạ đại đế gương mặt đầy sùng kính. Trần Duệ thầm nghĩ đúng là bạo lực nữ, luôn sùng bái lực lượng, nếu thật như Mạt Cách Lợi Ô nói dùng mỹ nam kế, chỉ sợ không hợp khẩu vị của nàng đi, hắn liền dò xét: “Trừ những thứ này ra, còn có thiên phú khác không… như độc tâm thuật chẳng hạn?”.
“Độc tâm thuật?” A Tây Na không lo nghĩ gì, lập tức lắc đầu nói: “Không có khả năng, Lộ Tây Pháp chỉ có ba loại huyết mạch thiên phú, đây là chuyện mọi người ở ma giới đều biết”.

Trần Duệ cuối cùng cũng minh bạch, Ái Lệ Ti nói độc tâm thật là dọa người, nguyên lai là ếch bò trên chân, không cắn người nhưng đủ để dọa nhảy xa!
Hắn nghĩ tới nghĩ lui còn là quyết định không vạch trần Ái Lệ Ti, nếu không tiểu la lỵ này lại nghĩ ra ý đồ gì xấu xa, còn về lỗ hổng hồng hoang, từ từ nghĩ biện pháp sửa sai sau.
“A Tây Na, những lời vừa rồi có chút xúc phạm đến vương tộc, xin ngươi bảo mật giùm ta, nhất là không nên nói với tiểu công chúa”.
“Không thành vấn đề! Ta sẽ tuyệt đối không nói!” Trải qua trò chuyện cùng Trần Duệ, tâm lý nàng cũng được buông lỏng không ít, theo tập quán vỗ ngực đảm bảo, lập tức sóng cuộn không ngừng làm cho nam nhân bên cạnh suýt chút cũng lung lay theo.
Hai người tiếp tục trò chuyện, Trần Duệ từ miệng A Tây Na biết được không ít tin tức hữu dụng, lực lượng ma tộc phân chia tầng thứ: đê giai ác ma, trung giai ác ma, cao giai ác ma, ma vương, đại ma vương, ma hoàng, ma đế, ma tôn.
Mõi một tầng đều là một lĩnh thủy, không chỉ khác biệt hoàn toàn về lực lượng mà còn có áp chế vị giai nhất định, ví dụ trung giai ác ma đối đầu cao giai ác ma rất khó phát huy ra chiến đấu lực mạnh nhất. Cùng tầng thứ cũng tồn tại khác biệt, ví như đỉnh phong lực lượng cao giai ác ma có thể đánh bại mười cao giai ác ma mới tiến giai.
Ma tôn là cảnh giới tối cao trong truyền thuyết, nghe nói lực lượng có thể làm chư thần kiêng sợ, nhưng chưa từng nói qua có ma tộc trở thành ma tôn. Bạch Dạ đại đế ba trăm năm trước thiên tư trác tuyệt, tu hành đến ma đế đỉnh phong, kém một bước là tiến cấp ma tôn, đáng tiếc là thân vẫn trong chiến tranh cùng nhân loại.
Hiện nay hai đại đế Huyết Sát đế quốc cùng m Ảnh đế quốc đều là lão bài ma đế, dưới tay cũng có không ít cường giả, nhưng cấp độ đều không bằng Bạch Dạ đại đế năm xưa, còn về Hắc Diệu thân vương, mới chỉ là đỉnh phong ma hoàng, mới đạp nửa chân vào ma đế cảnh giới mà thôi, có lẽ sau khi vị nhiếp chính vương này được thần khí thừa nhận mới có thể chân chính đối kháng cùng hai nước còn lại.
A Tây Na chính là tộc đại ác ma, còn được xưng là lưỡi hái ác ma, lưỡi hái ác ma thiên sinh là cường đại chiến sĩ, thiện dùng các loại vũ khí chứ không chỉ riêng là lưỡi hái. A Tây Na tinh thông kiếm thuật, mười chín tuổi đã là đỉnh phong trung giai ác ma, cách cao giai chỉ có một bước, trong ma tộc cũng được tính là thiên tài kiệt xuất.
Cũng không phải mỗi ma tộc đều có thể tu luyện đến đỉnh phong, ví như lưỡi hái ác ma thượng hạn là cao giai ác ma, tiểu liệt ma chỉ có thể ở đê giai mà thôi trừ phi phát sinh dị biến hiếm thấy.

Biểu hiện của Trần Duệ lúc đối đầu với độc long giúp hắn thu được kính trọng trong lòng A Tây Na, nhờ vậy, sau khi nói chuyện, cảm giác của nàng với nhân loại này là dù thực lực không đủ, nhưng dũng khí cùng trí tuệ đều đáng được tôn kính, cũng không phải loại chán ghét này.
“A Tây Na…” Thanh âm lười biếng của Ái Lệ Ti vang lên.
“Ái Lệ Ti!” A Tây Na vui vẻ đỡ dậy Ái Lệ Ti, “Ngươi đã tỉnh!”.
“Chúng ta đang ở đâu đây?” Ái Lệ Ti xoa xoa tròng mắt, “Dã xan còn chưa xong mà”.
“Đã kết thúc, ngươi cùng Cơ Á sau khi nghe truyện cổ tích đều mệt mỏi đi ngủ, ta mang các ngươi lên tam giác tê, hiện đang quay về Ám Nguyệt thành”.
Ái Lệ Ti nhớ lại, hình như là như thế, nàng liền vặn vẹo eo nhỏ, nói: “Truyện cổ tích của ngươi không tồi, bản công chúa mệnh lệnh ngươi mỗi ngày đều phải kể cho ta nghe, còn có thịt nướng nữa…”.
Trần Duệ vội vàng biểu thị chính mình thực nghĩ không ra – vị Bạch Tuyết công chúa đã đủ đáng thương rồi, không thể để những nhân vật khác chịu dày vò được.
A Tây Na cũng phụ họa: “Ái Lệ Ti, truyện cổ tích cũng không hay lắm, còn khiến Trần Duệ làm Khổng Minh tỏa đi”.
“A Tây Na, ngươi gọi hắn là Trần Duệ? Không phải ngươi đều gọi là nhân loại sao?” Ái Lệ Ti lộ ra vẻ nghi hoặc: “Ta nhớ ngươi cũng thích nghe truyện cổ tích mà, còn kháng nghị Bạch Tuyết không đủ sức mạnh nữa mà, hiện tại sao lại…”.
Tiểu la lỵ nhìn kỹ Trần Duệ rồi lại nhìn A Tây Na, tròng mắt to khẽ híp: “Có vấn đề, nhất định có vấn đề!”.
Trình độ mẫn cảm của Ái Lệ Ti làm Trần Duệ sợ hãi, A Tây Na càng thêm chột dạ, tiểu la lỵ lại hỏi: “A Tây Na, kiếm của ngươi đâu rồi?”.
A Tây Na lộ ra biểu tình tiếc nuối, cúi đầu nói: “Vừa rồi phát hiện một con song túc phi long bay đến, ta dùng một chiêu thập tự toàn phong, kết quả là dọa chạy phi long nhưng kiếm cũng rơi vào Lam Ba hồ, dù có vớt lên cũng đã phế đi”.

A Tây Na tuy không nói thật, nhưng sắc tiếc nuối với cự kiếm cũng không phải là giả, Ái Lệ Ti cũng biết nàng có một đại sát chiêu là ném cự kiếm, nên cũng không hoài nghi, nhãn thần nhìn chằm chằm Trần Duệ nói: “Ta còn không nhớ tại sao lại ngủ đây, chẳng lẽ là trúng độc?”.
Trần Duệ nghe được mà mồ hôi lạnh đầy đầu, liện mượn cớ uống nước che dấu khẩn trương trong lòng: nếu không phải hắn vô cùng tin vào độc tính của độc long, thì chắc còn hoài nghi Ái Lệ Ti một mực giả bộ ngủ, năng lực suy đoán của tiểu la lỵ này quá đáng sợ.
Chỉ nghe thanh âm của Ái Lệ Ti đột nhiên lên cao: “Trần Duệ, nhất định là ngươi ngấp nghé sắc đẹp của bản công chúa, hạ độc vào thịt nướng, ý đồ bất chính. Kết quả là bị A Tây Na phát hiện, ngươi liền dùng danh dự vương thất uy hiếp, bức A Tây Na bảo mật, thậm chí là khuất phục dưới dâm uy của ngươi, có phải vậy không?”.
“Phốc!” Ngụm nước còn chưa kịp nuốt vào đã phun ra, cơ hồ còn bị sặc – vừa rồi đánh giá sai a! Năng lực suy đoán của tiểu la lỵ này không phải đáng sợ mà là kinh thiên động địa khấp quỷ thần a!
A Tây Na đồng dạng bị suy đoán của Ái Lệ Ti đánh choáng, chẳng qua nàng cũng là nghe mãi thành quen, nhanh chóng thả lỏng tâm tình. Trần Duệ thật không dễ dàng dừng ho khan, đang muốn mở miệng nói, chỉ thấy Ái Lệ Ti một bộ ai oán, sờ sờ bụng nhỏ nói: “Trời ạ, ta liệu sẽ có hài tử nhân loại không?”.
Trần Duệ còn không kịp phê phán kỹ năng diễn xuất của ngươi quá kém thì đã bị lời này đánh đến choáng váng.
A Tây Na đã ôm Cơ Á còn chưa tính trên tam giác tê, làm bộ không nghe thấy gì.
Bên tai Trần Duệ còn văng vẳng âm thanh non nớt của Ái Lệ Ti: “Lúc hài tử lớn lên, hỏi phụ thân là ai, người ta biết trả lời thế nào đây?”.
Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận