Ma Giới Đích Nữ Tế - Chàng Rể Ma Giới

Dịch giả: Tà Phiêu
Biên Dịch: Tà Phiêu

Mạt Cách Lợi Ô dù ở trạng thái phong ấn thì A Tây Na cũng không thể địch nổi, cho nên A Tây Na ở trước mặt độc long có lực mà không dùng được, nhưng đối mặt với Cương Khắc thì khác, đại kiệm lập tức hiển lộ uy lực kinh nhân.
A Tây Na lại một kiếm chẻ xuống, lần này dùng là lưỡi kiếm, tia lửa tóe ra, thiết chùy nhanh chóng chia đôi, A Tây Na khống chế lực lượng tương đối tinh chuẩn, sau khi chém đôi thiết chùy, đại kiếm dừng lại trên đỉnh đầu giác ma.
Trần Duệ vội vàng đi đến bên người Ái Lệ Ti, thấp giọng giải thích, sau đó đưa một giỏ xách cho tiểu la lỵ.
“Cút ra, tên tiểu lâu la nhà ngươi, gọi tên Alan chết nhát ra!” A Tây Na cũng không ngốc, lập tức đoán được kẻ chủ mưu đằng sau, chậm rãi thu hồi đại kiếm.
Cương Khắc cảm giác được sát ý từ đỉnh đầu mình rời đi, đầy đầu là mồ hôi lạnh, hắn biết A Tây Na đã hạ thủ lưu tình, nếu không một kiếm đáng sợ vừa rồi không chỉ đơn giản bổ đôi thiết chùy. Hắn đang phân vân chợt nghe một tiếng hét lớn: “Dừng tay!”.
Lên tiếng là Trần Duệ, chỉ thấy nhân loại chỉ vào Cương Khắc lớn tiếng nói: “Cương Khắc, ngươi thật to gan, lại dám tập kích A Tây Na đại nhân! Ái Lệ Ti điện hạ còn chưa nói gì, ngươi đã tự tiện phát lệnh, trong mắt ngươi có còn tiểu công chúa không? Có còn Lộ Tây Pháp vương thất không?”.
“Ta không có!” Cương Khắc nghe được Trần Duệ nói hắn đánh lén A Tây Na, không khỏi hoảng hốt, rõ ràng là A Tây Na động thủ trước, liền vội vàng lên tiếng phủ nhận.

Chính là khi Trần Duệ nói đến Lộ Tây Pháp vương thất, toàn trường lập tức an tĩnh, chỉ còn lại thanh âm gặm bích long quả của Ái Lệ Ti, miệng nàng hàm hồ mấy câu: “Ngươi đánh lén A Tây Na? Ngươi trong mắt không có bản công chúa cùng tỷ tỷ!”.
“Ta không có! Ta có! Ta ta ta…” Cương Khắc bị dọa nhảy dựng, lên tiếng trả lời cũng không tốt, không trả lời cũng không tốt, nhất thời trăm miệng cũng không thể bào chữa, “Tiểu công chúa, nhân loại này quá giảo hoạt, người đừng tin lời hắn!”.
“Nhân loại này xác thực giảo hoạt” Ái Lệ Ti khẽ gật gật đầu, ngay khi Cương Khắc vui mừng, tiểu la lỵ tay cầm bích long quả chỉ vào Trần Duệ, ngữ khí biến đổi: “Nhưng là hắn có đạo lý hơn ngươi”.
Còn không biết là lời nói có đạo lý hay bích long quả có đạo lý nữa, Trần Duệ phảng phất nhớ đến chuyện cười tham quan, bất kể như nào, xem ra chuẩn bị bích long quả cho Ái Lệ Ti là một nước cờ sáng suốt.
“Trần Duệ, xem tại ngươi hái thuốc còn không quên hái bích long quả cho bản công chúa, bản công chúa tha cho ngươi lần này” Ái Lệ Ti nhìn sang Cương Khắc đang luống cuống, “Tên đầu to, đừng đứng ngu ngốc đó nữa, ngươi về nói với Alan, muốn mượn tay bản công chúa giết người thì phải có càng nhiều đạo lý”.
Càng nhiều “đạo lý”? Đây là trần trụi đòi hối lộ đi! Xem ra tiểu la lỵ này cái gì cũng nhìn rõ. Cương Khắc thấy Ái Lệ Ti không truy cứu, như được đại xá, vội vã mang theo binh sĩ rời đi. Trần Duệ không khỏi cảm khái ma giới còn tương đối đơn thuần, nếu như là thời đại phong kiến trước đây, chỉ cần chụp tội này lên, Cương Khắc không cẩn thận đã bị chém cả nhà rồi.
“Chúng ta đi thôi, A Tây Na” Ái Lệ Ti thân thiết kéo cánh tay A Tây Na, như là chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy.
“Tiểu công chúa điện hạ không phải trách ta lén đi ra ngoài sao” A Tây Na cố ý vung tay Ái Lệ Ti ra, đầy mặt không cao hứng, Cơ Á ở bên cạnh không khỏi mân mê miệng mỉm cười.
Ái Lệ Ti không hổ là gian xảo tộc, biết co biết duỗi, vội làm mặt cười với A Tây Na, sau một hồi thì thầm to nhỏ, vừa tới cửa vương cung, cả hai đã khôi phục bộ dáng tỷ muội thân mật. Ái Lệ Ti nghe nói A Tây Na còn mang về thực vật, nghĩ đến tình cảnh lần trước dã ngoại, không khỏi nước miếng chảy ròng, cười cười nhìn về phía Trần Duệ.
Trần Duệ phát giác dưới ánh mắt này, chính mình phảng phất biến thành thịt nướng, vội vàng nói: “Lần này có một phương pháp ăn khác, so sánh với thịt nướng cũng có điểm đặc sắc riêng, chỉ bất quá không biết tiểu công chúa có sợ cay không?”.

“Thật ăn ngon như thịt nướng sao?” Tiểu la lỵ khẽ hỏi lại, sau khi được nhân loại vỗ ngực bảo chứng, âm lượng đột nhiên tăng cao: “Trong từ điển của vương tộc Lộ Tây Pháp không có hai từ sợ hãi, Ái Lệ Ti Lộ Tây Pháp này tuyệt không sợ thứ gì!”.
Thị vệ vương cung nghe được câu khẳng khái của tiểu công chúa, không khỏi dồn dập nhìn nàng bằng ánh mắt khâm phục, không ai không đứng thẳng, vì chính mình là chiến sĩ vương tộc mà kiêu ngạo, hồn nhiên không biết hào ngôn tráng ngữ của tiểu la lỵ vì ăn uống.
Ái Lệ Ti hưởng thụ ánh mắt kính ngưỡng của chúng nhân, không chút sợ sệt bước về phía thực nghiệm thất của A Nhĩ Đạt Tư.
Đi tới thực nghiệm thất, Tư Lợi nhìn thấy ba người, vội vàng tiếp đón. Trần Duệ từ Tư Lợi biết được đại sư có việc gấp, hiện đã đi tìm Hi Á công chúa nghị sự.
Dưới trợ giúp của tiểu liệt ma, Trần Duệ bắt đầu bận rộn lên, Cơ Á cùng A Tây Na ở một bên cũng thỉnh thoảng trợ giúp, chẳng qua thiên phú của A Tây Na ở phương diện này thực quá kém, giúp thì ít mà gây trở ngại thì nhiều. Ái Lệ Ti đợi đến nhàm chán, tiện tay nghịch bộ độc lập toản thạch kỳ A Nhĩ Đạt Tư lưu lại trên bàn. Trần Duệ không khỏi thầm cảm thán, bộ cờ tinh mỹ này dự tính chạy không thoát ma chưởng của nàng, vị đại sư chỉ có thể tủi thân ngồi góc tường làm lại mà thôi.
Sau một hồi chuẩn bị, Trần Duệ cuối cùng đã hoàn thành. Cho đến khi không khí tràn ngập mùi thơm, Ái Lệ Ti hai mắt tỏa sáng nhìn vào cái nồi lớn phía dưới, còn có lửa không ngừng thiêu đốt nữa, hiếu kỳ hỏi: “Thật thơm nha, đây là gì vậy?”.
“Đây gọi là nồi lẩu, ăn thôi nào” Trần Duệ vừa nói vừa lệnh Tư Lợi chia đồ ăn cho mọi người, bỏ thịt đã cắt vào trong nồi, lại thêm một ít rau phụ trợ nữa. Trải qua lần làm đầu bếp trước, hắn đã quen thuộc với những loại gia vị của ma giới, cũng may quỷ tham ăn Ái Lệ Ti lúc nào cũng mang theo đầy đủ. Tuy gia vị nơi này không phong phú bằng tiền thế, nhưng cũng có vài hương liệu đặc biệt thế giới kia không có, dùng để nấu vài món đơn giản là quá đủ rồi.
Ái Lệ Ti học theo bộ dáng cầm đũa của Trần Duệ, nhưng làm sao cũng không kẹp được miếng thịt, cuối cùng liền dứt khoát dùng muôi múc đổ vào miệng.
“Oa, thật nóng a! Thật cay a!” Ái Lệ Ti khoa trương kêu lên một tiếng, động tác của nàng càng lúc càng nhanh. Nhưng là, không phải chỉ mình nàng như vậy, cả A Tây Na cùng Cơ Á đều yêu thích nồi lẩu, cả ba cùng ăn không ngừng.

“Đừng vội, còn có thể cho thêm rau, vừa cho vừa ăn” Trần Duệ đưa cho Ái Lệ Ti rau xà lách, bỗng hắn nhìn thấy tiểu liệt ma nước miếng chảy ròng đứng bên cạnh, liền nói: “Tư Lợi, ngươi làm cái gì vậy, mau tới ăn đi!”.
“Tư Lợi cũng có thể ăn sao?” Tư Lợi cơ hồ tưởng chính mình nghe lầm, thật lâu sau mới phản ứng, hồi tưởng đến những bất công khi nhỏ phải chịu, lập tức lệ nóng tuôn trào, trời ạ, chủ nhân thật vĩ đại, quả là ân tứ của ma thần! Dù cho không có khế ước, Tư Lợi cũng không bán đứng chủ nhân! Trừ phi .. có một trăm hắc tinh tệ! Không, hai trăm chứ!
Trần Duệ cũng không có độc tâm thuật như Ái Lệ Ti, nào biết giá cả bán đứng chính mình trong lòng Tư Lợi không ngừng tăng cao, hắn để thêm chút rau vào bát vị bộc nhân mới thu này, đối với bộc nhân phải uy lợi kiêm thi mới được, hành động này lập tức làm giá bán của hắn trong lòng Tư Lợi lại tăng lên, đã lên đến bốn trăm hắc tinh tệ!
Quan niệm tầng cấp thâm căn cố đế trong lòng Tư Lợi, làm hắn không dám ăn cùng bàn với vương tộc, liền bưng bát ngồi vào một góc ăn, dù sao đây cũng là món ngon nhất mà hắn từng ăn.
Sau một hồi gió cuốn mây trôi, Ái Lệ Ti mãn ý sờ bụng tròn vo, tán thưởng nhìn Trần Duệ: “Trần Duệ, ngươi rất được a. Ta quyết định, sau này ngươi sẽ là sủng thần của bản công chúa!”.
Thanh âm trầm bổng vang vọng khắp thực nghiệm thất, làm vị sủng thần đại nhân không khỏi đổ một giọt mồ hôi cực lớn, cực lớn trên trán, mà vị bộc nhân của sủng thần đại nhân còn một bộ hâm mộ không thôi.
Hoàn hảo, không phải là nam sủng, sai một chữ, cách ngàn dặm a!
Lại nói, nếu thật làm trai bao của Ái Lệ Ti, thì chỉ sợ hắn sẽ nhanh chóng được trưởng công chúa điện hạ thăng chức – hoạn quan!
“Đây chính là vinh diệu a” Ái Lệ Ti giơ giơ ngón tay nói: “Sủng thần của bản công chúa chính là cận thần, mỗi ngày phải kể chuyện cổ tích cho bản công chúa, bình thường kiếm được ma tinh tệ phải nộp một nửa cho bản công chúa, bản công chúa đi ra ngoài ăn cơm phải làm đầu bếp”.
Đây không phải còn thảm hơn bộc nhân sao? Trần Duệ không khỏi đổ mồ hôi lạnh, quyết đoán lắc đầu: bản nhân một thân hướng cao, quyết không làm loại người xu nịnh, vinh dự này còn là để cho người khác đi.
A Tây Na tận mắt nhìn thấy Trần Duệ cho “giải dược” giả mạo vào nồi khi ăn lẩu, Ái Lệ Ti quả nhiên không chút nghi ngờ, nên cũng thoải mái ăn rất nhiều, rốt cuộc nàng cũng có thể thở phào, đồng thời âm thầm tán thưởng cơ trí của bằng hữu nhân loại, nàng mở miệng nói: “Ái Lệ Ti, đừng nháo nữa, ăn cũng ăn rồi, chúng ta sớm trở về đi”.

“Vì cái gì ta cảm thấy ngươi nói giúp tên này đây?” Ái Lệ Ti hồ nghi nhìn A Tây Na, rồi lại ngắm ngắm Trần Duệ: “Đúng rồi, khi ở cửa thành, ngươi nói ngươi là bằng hữu với nhân loại này a”.
Trên mặt A Tây Na có chút phát nóng, nàng thoải mái thừa nhận: “Không sai, tuy thời gian quen không dài, nhưng ta cảm giác được Trần Duệ tốt hơn nhiều tên Alan âm hiểm hèn yếu kia!”.
“Trần Duệ biết kể chuyện, biết làm đồ chơi cả biết nấu ăn a” Ái Lệ Ti nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu như ngươi đã là bằng hữu của A Tây Na, thì cũng miễn cưỡng tính là bằng hữu của Ái Lệ Ti đi”.
Trần Duệ đối với tiêu chuẩn lựa chọn bạn của Ái Lệ Ti không khỏi vô lực, bỗng nàng đi qua vỗ vỗ bả lai hắn, rất có một bộ lão đại hắc bang: “Sau này nếu người nào khi phụ ngươi, ngươi cứ báo danh bản công chúa ra, không người nào dám động ngươi, đương nhiên ngoại trừ bản công chúa khi phụ ngươi ra…”.
Ngay lúc này, thân ảnh A Nhĩ Đạt Tư hiện ra bên cửa thực nghiệm thất.
“Đại sư!” Trần Duệ đi về phía trước mời: “Mau tới a, thử món mới này đi”.
Vị ám tinh linh đại sư hôm nay thái độ khác thường, lắc lắc đầu, cũng không nói gì, lúc này hắn mới chú ý, gương mặt đen tối của ám tinh linh đại sư bao phủ trong âm u cùng trầm trọng!
Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận