Ma Giới Đích Nữ Tế - Chàng Rể Ma Giới

Dịch giả: Tà Phiêu
Biên Dịch: Tà Phiêu

Đội ngũ đến từ đế đô lần này có kỵ sĩ uy phong lẫm liệt, binh sĩ trang bị tinh xảo, nhưng thu hút chú ý nhất lại là một trung niên nhân cưỡi hắc sắc ma mã. Đây là một dịch ma vóc người gầy yếu, tướng mạo bình thường nhưng hai vị dược tề đại sư bên cạnh cũng không dám khinh thường người này, bởi đây chính là thiên tài dược tề sư kiệt xuất nhất Đọa Thiên Sứ đế quốc ba trăm năm qua.
Một hàng người được trưởng công chúa Hi Á tự thân dẫn đội hoan nghênh, dù cho chúng nhân vẫn tương đối kính ý với trưởng công chúa điện hạ, nhưng khi tiến về vương cung, nhìn phòng xá giản dị cùng kiến trúc thô lậu ven đường, rất nhiều người không khỏi lộ ra vẻ khinh thường, đây là căn bệnh chung: cảm giác ưu việt, ta đây hơn người của những kẻ đến từ thành thị.
Sau khi tiến vào vương cung, chủ khách an vị, trưởng công chúa Hi Á mở miệng nói: “Các vị đường xa mà đến, hẳn chịu nhiều khổ cực, trước nghỉ ngơi một ngày, rồi sau đó thương nghị chuyện khiêu chiến đi”.
Tang Đức Lỗ vội nói: “Điện hạ, ta lần này đặc biệt tiến đến, chính là muốn khiêu chiến đại sư A Nhĩ Đạt Tư, ta thỉnh cầu hiện tại bắt đầu khiên chiến, xin điện hạ thông cảm cho tâm tình tha thiết muốn trở thành đại sư của ta”.
Tả Lạp cùng Khảm Phổ hai vị đại sư không hẹn mà cùng mỉm cười, nguyên vốn là định đột nhiên tập kích, nhưng thông tri trước hai ngày để chuẩn bị là quy củ của dược tề sư đồng minh, nếu không họ một ngày cũng không cấp, hiện tại sao chịu để đối phương kéo dài thời gian chứ!
“Chỗ này, cũng không có gì hay cả” Một thanh âm đầy khinh miệt vang lên, chính là đến từ một kỵ sĩ trẻ tuổi, toàn thân mặt ngân sắc khải giáp.
Hi Á nhận ra được đây là Tạ Nhĩ Đặc, phụ thân là một trong ba tướng quân đế quốc, cũng là người đảo hướng nhiếp chính vương đầu tiên, nên làm bộ không nghe thấy. A Tây Na thì không nén được lửa giận, quát lớn: “Tạ Nhĩ Đặc, tên hèn yếu này, dám khinh thường uy nghiêm của trưởng công chúa! Rút kiếm ra, cho ta xem bại tướng có tiến bộ gì không nào!”.
Tạ Nhĩ Đặc mấy năm trước từng thua dưới kiếm A Tây Na, không ngờ nàng lại đem chuyện này nói ra trước mặt mọi người, không khỏi đại nộ, đang muốn động thủ lại bị Khảm Phổ đại sư ngăn lại. Lúc này nếu phát sinh thêm chuyện, nhỡ đâu trúng mưu kế của Hi Á thì mệt, chuyện chính quan trọng hơn.
Tả Lạp đại sư cũng là một vị ám tinh linh, mở miệng nói: “Sao không thấy A Nhĩ Đạt Tư đại sư đâu? Đại sư tất phải tiếp nhận khiêu chiến, đây là quy củ, không cần thương nghị, không bằng chúng ta đến thực nghiệm thất của hắn đi”.
Hi Á nghe được Tả Lạp đại sư đi thẳng vào chính đề, cũng không hoảng loạn, chỉ có chút đành chịu nói: “Kỳ thật là như này, A Nhĩ Đạt Tư đại sư ba ngày trước trong khi thí nghiệm một loại cường lực tân dược, vô ý bị thương, hiện tại đã mất đi năng lực hành động, không thể nào tiến đến, cho nên ta mới nói cần thương nghị a”.
“A?” Tả Lạp đại sư cười lạnh nói: “Vì sao chúng ta vừa đến thì A Nhĩ Đạt Tư đại sư lại bị thương vậy? Không phải vì sợ hãi Tang Đức Lỗ mà giả thương trốn tránh khiêu chiến đấy chứ?”.
Trưởng công chúa Hi Á thần sắc không chút biến đổi, hỏi ngược lại: “A Nhĩ Đạt Tư ba ngày trước còn chưa biết Tang Đức Lỗ sẽ đến khiêu chiến. Lấy hành trình của các vị, từ đế đô đến đây, chí ít cũng mất hơn một tháng, vì sao hai ngày trước chúng ta mới nhận được ma pháp truyền tấn?”.
Câu hỏi này nhất châm kiến huyết, lập tức giải nguy cho A Nhĩ Đạt Tư, lại ẩn ẩn chỉ ra đây là một âm mưu. Tả Lạp đại sư nhất thời cứng họng không biết nói gì, vị Khảm Phổ đại sư dịch ma tộc liền nói: “Hi Á điện hạ phải chăng có chút hiểu lầm, vốn chúng ta là được Xích U lĩnh chủ Trác Thiết mời đến Xích U thành, Tang Đức Lỗ bất ngờ chuyển ý, muốn đến Ám Nguyệt thành khiêu chiến A Nhĩ Đạt Tư đại sư, cho nên ma pháp truyền tấn mới vội vã như vậy. Nếu như trưởng công chúa không tin có thể hỏi trưởng tử của Trác Thiết, Kiều Sắt Phu đại nhân, ta nhớ không nhầm hắn là tài chính quan của Ám Nguyệt thành đi”.
Xích U lãnh địa cùng Ám Nguyệt lãnh địa tiếp giáp, thân là thân tín của Hắc Diệu thân vương, Trác Thiết chính là tròng mắt giám thị Ám Nguyệt thành của Hắc Diệu thân vương. Do đại bộ phận tư nguyên cùng giúp đỡ đến từ Xích U lãnh địa, cho nên Hi Á không thể không trọng dụng Kiều Sắt Phu. Mà Kiều Sắt Phu ngoài mặt làm bộ ủng hộ Ám Nguyệt thành, nếu như hắn chứng thực thì không cách nào phản bác được.
Lui một bước mà nói, chuyện Tang Đức Lỗ khiêu chiến là phù hợp trình tự, tranh luận việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả!
“Không cần, ta sao không tin tưởng Khảm Phổ đại sư chứ” Hi Á bình tĩnh gật gật đầu, “Ta vừa mới phái Khách Cổ Long đi dò hỏi thương thế đại sư A Nhĩ Đạt Tư, hỏi xem ngài có yêu cầu lùi ngày đối với lần khiêu chiến này hay không”.
Khảm Phổ cùng Tả Lạp nhìn nhau một cái, nhanh chóng trao đổi ý kiến. Tránh được nhất thời không tránh được cả đời, như vậy Tang Đức Lỗ sẽ lưu lại Ám Nguyệt thành cho đến khi A Nhĩ Đạt Tư khỏi thương ứng chiến, dù sao không đuổi được A Nhĩ Đạt Tư thì quyết không bỏ qua!
Không lâu sau, vương cung thị vệ trưởng Khách Cổ Long báo cáo làm tất cả khách nhân chấn kinh – A Nhĩ Đạt Tư đại sư không nguyện lùi ngày, đáp ứng tại trung ương cạnh kỹ trường Ám Nguyệt thành tiếp nhận Tang Đức Lỗ khiêu chiến.
Tang Đức Lỗ vốn cho là đối phương sẽ thi triển kế hoãn binh, không ngờ lại trực tiếp ứng chiến, nhưng hắn tự thị tài cao gan lớn, ngạo nghễ nói: “Không ngờ A Nhĩ Đạt Tư đại sư thân mang thương mà cũng ứng chiến, vì biểu lộ kính ý, hiện tại ta sẽ đến cạnh kỹ trường, bắt đầu khiêu chiến”.
Đôi mắt băng lãnh của Hi Á nhìn không ra chút tình cảm ba động nào, nhàn nhạt nói: “Nếu đã là như vậy, mời mọi người đợi một lát, ta lập tức phái người đến cạnh kỹ trường an bài ổn thỏa”.
Cạnh kỹ trường là một trong những kiến trúc lớn nhất Ám Nguyệt thành, bốn trăm năm trước đã từng nổi danh, lúc đó Biệt Tây Bặc vương tộc vốn im hơi lặng tiếng một lần nữa xuất hiện ở Ám Nguyệt thành, khống chế lãnh địa, ý đồ ngầm chiếm Xích U lãnh địa uy hiếp đế đô. Bạch Dạ đại đế nghe tin tới, ngay ở cạnh kỹ trường cùng Biệt Tây Bặc vương tộc quyết chiến, cuối cùng đánh thương nặng đối thủ, kẻ đó cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Theo năm tháng dài lâu là một cạnh kỹ trường tương đối cũ nát, dưới sắp xếp của thị vệ trưởng Khách Cổ Long, cạnh kỹ trường nhanh chóng được dọn sạch sẽ, đài cao ghế vững, xếp thành từng dãy tạo thành hàng khách quý, còn về phía bình dân thì đương nhiên không được đãi ngộ như vậy, nhưng cũng không chút ảnh hưởng đến nhiệt tình trong họ, vốn cạnh kỹ trường băng lạnh nhất thời kín chỗ ngồi.
Tuy mọi người từ những tiếng kêu thảm vang ra từ thực nghiệm thất của A Nhĩ Đạt Tư đại sư mà nảy sinh sợ hãi với vị đại sư này, nhưng trong nội tâm vẫn hy vọng hắn thắng những kẻ ngoại lai kia, mang lại vinh quang cho Ám Nguyệt thành.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tang Đức Lỗ thuần thục bày ra tài liệu. Mà bên kia, A Nhĩ Đạt Tư đại sư ngồi trên ghế lăn được Trần Duệ đẩy đến, làm cho mọi người không khỏi ồn ào.
Nhân loại? Trần Duệ xuất hiện làm Tang Đức Lỗ nhíu nhíu mày, sau khi nghe Hi Á giới thiệu lai lịch, Tả Lạp cùng Khảm Phổ hai vị đại sư vì A Nhĩ Đạt Tư thu một nhân loại làm học đồ mà khinh miệt không thôi.
Trần Duệ còn là lần đầu tiên đối mặt trường diện lớn như vậy, nhìn vào vô số gương mặt ma tộc kỳ dị, hắn lấy lại bình tĩnh, làm lễ với khu khách quý, rồi lớn giọng nói: “Ta là Trần Duệ, học đồ của A Nhĩ Đạt Tư đại sư, do đại sư trong khi thí nghiệm vô ý thụ thương, tạm thời không thể hành động, cho nên đại sư sẽ chỉ huy ta tiếp thu Tang Đức Lỗ đại nhân khiêu chiến, không biết đại nhân đồng ý hay không?”.
Chỉ huy học đồ tiếp nhận khiêu chiến? Còn là học đồ mới thu nữa chứ! Đây là lần đầu tiên trong lịch sử a, dù cho A Nhĩ Đạt Tư đại sư trọng thương không thể hành động, nhưng Tang Đức Lỗ vẫn rõ ràng cảm nhận được vũ nhục: chẳng lẽ là A Nhĩ Đạt Tư biết rõ sẽ thất bại, liền dứt khoát làm nhục đối thủ một lần?
“Ta đồng ý” Tang Đức Lỗ nhìn về phía A Nhĩ Đạt Tư, ánh mắt lóe lên sát cơ: “Ta yêu cầu tiến hành sinh tử chiến, không biết A Nhĩ Đạt Tư đại sư có can đảm để nhân loại học đồ kia lên thay không?”.
Sinh tử chiến! Tả Lạp cùng Khảm Phổ không khỏi kinh nghi, sinh tử chiến là dược tề sư trực tiếp thử dược của đối phương mà không phải thế thân. Bên bị độc chết trước là thất bại, chỉ trong tình huống hai bên thâm thù đại hận mới làm vậy. Dưới quy tắc này, cho dù A Nhĩ Đạt Tư phái học đồ lên đấu, chỉ cần học đồ của hắn bị độc chết, hắn cũng bị xử phạt tử vong.
Nhưng Tả Lạp cùng Khảm Phổ tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của Tang Đức Lỗ, nên nhanh chóng khôi phục lại trấn định. Quả nhiên, A Nhĩ Đạt Tư đối diện sa vào trầm tư tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, nhân loại học đồ đi tới bên cạnh A Nhĩ Đạt Tư thầm thì to nhỏ, như là không dám ứng chiến. Vị ám tinh linh một bộ phẫn nộ, ngón tay run rẩy chỉ vào nhân loại, lại nâng lên muốn chỉ cạnh kỹ trường nhưng rồi lại vô lực hạ xuống, xem ra cũng không phải giả trọng thương a.
Thanh âm xung quanh quá ồn ào, dù là người thính giác nhạy bén cũng không thể nào nghe được hai người thầm thì cái gì. Kiều Sắt Phu xem rõ ràng trong mắt không khỏi nảy sinh nghi hoặc: từ nội tuyến báo cáo, kỳ thực A Nhĩ Đạt Tư ba ngày trước không thụ thương, hai ngày này một mực trong thực nghiệm thất, chẳng lẽ vì đối phó Tang Đức Lỗ, cường hành phối trí một ít dược thủy độ khó cao mà thụ thương?
Cuối cùng, A Nhĩ Đạt Tư làm ra quyết định, lệnh học đồ Trần Duệ thay hắn tiếp thụ sinh tử chiến, xem ra vị ám tinh linh đại sư này định dùng tử vong báo đáp ân tình của trưởng công chúa đi.
Dưới giải thích của vệ binh, bình dân Ám Nguyệt thành dần hiểu luật lệ sinh tử chiến, không khỏi ồ lên, càng lúc càng cảm thấy kích thích, dược tề xem không hiểu, nhưng sinh tử thì xem hiểu đi!
Tang Đức Lỗ lộ ra vẻ tàn khốc, hắn cũng không coi trọng trận đấu này, lấy độc dược hắn mới nghiên cứu, dù là A Nhĩ Đạt Tư tự thân hạ trường, cũng chỉ có kết cục độc phát thân vong mà thôi, chứ đừng nói đến một nhân loại nhỏ yếu.
Hi Á công chúa vừa tuyên bố bắt đầu, thanh âm ồn ào xung quanh nhanh chóng an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn vào nhân loại đáng thương kia, có người đã bắt đầu đánh cuộc nhân loại sẽ bị độc chết sau bao lâu? Một giây? Hay là hai giây?
Tang Đức Lỗ nhanh chóng phối dược, thủ pháp thuần thục làm thân là trọng tài Tả Lạp cùng Khảm Phổ không khỏi tự than không bằng, thiên tài dược tề sư quả danh bất hư truyền.
Gần gần hai phút, một bình dược thủy đã chuẩn bị xong, mà bên kia, học đồ Trần Duệ còn đang vụng tay vụng chân nghe theo A Nhĩ Đạt Tư chỉ huy, cả phân loại nguyên liệu còn chưa hoàn thành.
Theo quy tắc, nếu một bên chế dược xong, vậy bên kia phải dừng lại, trong thời gian quy định chế giải dược thử độc. Sinh tử chiến không chỉ so mạnh yếu của dược thủy chế ra, mà còn so trí tuệ cùng kỹ xảo của dược tề sư, nếu như chỉ cầu nhanh, như vậy dược tính không đủ, mà quá chậm thì lại bị đối phương cướp lượt mất.
Tang Đức Lỗ tỏ ý trọng tài lệnh đối phương thử dược, Trần Duệ vô cùng khẩn trương, nhắm lại tròng mắt cầu nguyện một phen mới run rẩy tiếp lấy dược thủy. Ai cũng không biết, hắn một mực cầu nguyện, tiến độ! Tiến độ!
Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui