Dịch giả: Tà Phiêu
Biên Dịch: Tà Phiêu
Trong đầu Trần Duệ vang lên thanh âm nhắc nhở: “Chuẩn bị khởi động siêu cấp hệ thống, mười hai giờ sau khởi động hoàn tất”.
Lại còn phải chờ? Chất lượng phục vụ kiểu gì vậy thế! Một vị học đồ lòng đầy hưng phấn bỗng chốc hóa hụt hẫng, vốn còn muốn độ kiếp phi thăng dưới ánh mắt chúng nhân, nào ngờ còn phải chờ đợi, dù sao chờ cũng lâu như vậy rồi, cũng không phải chuyện gấp gì, vẫn là giải quyết tên chết tiệt trước mặt đã.
“Dược thủy này vị thật tồi, có chút tanh, ta kiến nghị ngươi lần sau cho thêm chút dấm, lại thêm vài miếng gừng, như thế có thể loại bỏ mùi tanh” Trần Duệ một bộ chính nghĩa nói với Tang Đức Lỗ đang ngây ngốc.
Tâm huyết cùng nỗ lực mấy chục năm, tình nguyện vứt bỏ thân phận đại sư để nghiên cứu độc dược mạnh nhất, chẳng lẽ cứ như vậy biến thành mây khói? Thân thể Tang Đức Lỗ không ngừng run rẩy, so với thất bại, chuyện bị một học đồ vũ nhục cũng không còn quá quan trọng. Tuy A Nhĩ Đạt Tư còn chưa phản kích, nhưng Tang Đức Lỗ rõ ràng, chính mình đã bại.
Tả Lạp đại sư cùng Khảm Phổ đại sư cũng hiểu rõ chuyện này, độc thủy mạnh nhất Tang Đức Lỗ có thể chế ra cũng đã bị phá giải, phải biết giải độc khó hơn chế độc rất nhiều, như vậy sẽ đến lượt vị ám tinh linh đại sư phản kích, Tang Đức Lỗ tất bại không thể nghi ngờ, chỉ sợ mạng nhỏ khó bảo toàn.
Đế quốc đệ nhất thiên tài dược tề sư, thực tế cũng chính là thiên tài đại sư, thụ ngàn quang huy chiếu, không ngờ thua ở địa phương nghèo nàn này! Lại còn bại bởi một ám tinh linh xấu xí!
Nếu như bọn họ biết, Tang Đức Lỗ thực tế là bại bởi một học đồ, chỉ sợ thần kinh đã thác loạn.
“Trận tỷ thí này tựa hồ còn chưa kết thúc đi! Vừa rồi A Nhĩ Đạt Tư đại sư nói, hắn đánh rắm cũng có thể độc chết ngươi!”.
Câu hét lớn này lập tức làm toàn trường yên lặng, A Nhĩ Đạt Tư đã tiếp nhận Tang Đức Lỗ khiêu chiến, giờ đến lúc phản chiến. Chỉ bất quá, một cái rắm có thể độc chết thiên tài truyền kỳ Tang Đức Lỗ sao? Lúc nhất thời, tất cả đều tập trung nhìn A Nhĩ Đạt Tư đại sư.
Nhân loại học đồ trịnh trọng cầm một cái bình đi đến trước mặt A Nhĩ Đạt Tư đại sư, nét mặt vị ám tinh linh đại sư không khỏi vặn vẹo, hóa ra vừa rồi Trần Duệ nói “đánh rắm” là thật, thật sự muốn làm sao!
Hắn tốt xấu gì cũng là đại sư, đại sư của Ám Nguyệt thành, chẳng lẽ thật sự dưới ánh mắt của mọi người…
Biểu tình nhân loại học đồ rất kiên định, dùng sức gật đầu đầy cổ vũ. A Nhĩ Đạt Tư suýt thì kìm nén không được xung động muốn nhảy lên bóp chết tên trước mặt, nhưng hiện tại hắn đang đóng vai bị thương nặng, sao có thể làm được chứ, ngay khi vị ám tinh linh định giả ngất trốn tránh, thì đột nhiên nghĩ đến nhân loại hứa giết chết Tang Đức Lỗ, tư tưởng không khỏi tranh đấu kịch liệt, cuối cùng cũng khẳng khái chịu nghiêng thân sang.
Trần Duệ cẩn thận đặt một bình dưới mông vị ám tinh linh đại sư, mặt quay qua hướng khác, tay bịt chặt mũi, làm ra tư thế phòng ngự. Toàn trường không khỏi yên tĩnh, không ai lên tiếng, tất cả ánh mắt đều tập trung vào một phần nào đó trên thân thể vị đại sư!
Có những lúc, càng khẩn trương càng khó thành công, dưới ánh mắt quái dị của mọi người, liền cả kẻ làm đạo diễn là Trần Duệ tư thế cũng không khỏi có chút cứng ngắc. Ám tinh linh đại sư nín nhịn rất lâu, mặt đều biến thành tím, ẩn hiện đổ mồ hôi, cuối cùng một thanh âm nho nhỏ vang lên.
Tiếng vang được chờ đợi rất lâu, toàn trường đều nghe được, tuy sớm biết là sẽ như vậy, nhưng khi kết quả tới, tất cả ma tộc sắc mặt đều phi thường cổ quái. Tiểu la lỵ nắm chặt lấy tay A Tây Na, mặt đỏ bừng lên, cố nén tiếng cười.
Trong khi hai vị đại sư còn đang há hốc mồm kinh ngạc, nhân loại học đồ đã nhanh chóng bịt bình lại, sau đó thần sắc nghiêm túc về đến bên bàn, tuyển chọn ra mấy dược liệu thích hợp, hỗn hợp cùng một chỗ. Thần tình này, rất có phong phạm của Tang Đức Lỗ lúc trước, bỗng “rắc” một tiếng, cũng may bình thủy tinh chỉ là bị nứt chứ chưa đến nỗi vỡ.
Trần Duệ nào dám tiếp tục giả bộ, cẩn thận đổ dược thủy vào một bình khác, đầy ác tâm nhổ nước bọt vào, sau đó đổ vào mấy loại dược thủy khác, rồi mới đổ vào bình chứa công lực của A Nhĩ Đạt Tư đại sư, lắc lắc một hồi, cuối cùng đại công cáo thành.
Không biết là nguyên nhân ở dược thủy, hay là ở đại sư, mà dược thủy mới chế thành mùi vô cùng nồng, liền cả Tả Lạp cùng Khảm Phổ ở xa ngửi thấy cũng buồn nôn, đám vệ binh cách cạnh kỹ trường gần nhất không khỏi nhíu mày lùi xa.
Trần Duệ bịt chặt mũi, thanh âm quái dị chỉ dược thủy rồi nói với Tang Đức Lỗ: “Ngươi có dám uống không?”.
Tang Đức Lỗ tinh thông dược tề học, nhìn ra Trần Duệ chỉ là hư trương thanh thế, phối chế ác xú dược thủy tầm thường, nhiều nhất là cho thêm vài loại dược tề giúp mùi thêm nồng mà thôi. Loại dược thủy này độc tính ít ỏi, liền giải dược cũng không cần, cũng không độc chết người được. Chỉ là mùi vị quá khó ngửi, hẳn là lấy phân loại ma thú nào đó cho thêm vào đi.
Chẳng qua A Nhĩ Đạt Tư trước đánh rắm, rồi nhân loại nhổ nước bọt vào, hiển nhiên là muốn nhục nhã hắn.
Trần Duệ dùng ngón cái bịt lại miệng bình, nói: “Đây là A Nhĩ Đạt Tư tự thân tu hành nhiều năm độc khí bí chế mà thành, vì luyện loại độc dược này, đại sư ba năm chưa từng tắm rửa, năm năm không thay quần áo, mười năm không thay tất, mỗi ngày đều ăn kéo kéo thự đặc thù… Vì vậy mới có bình thập dặm hương này! Thập dặm hương độc tính vô cùng cường đại, dù là một con cự long cũng không chống lại được. Nếu như ngươi không dám uống, thì quỳ xuống làm chín mươi chín lạy với đại sư, mỗi một lạy vừa khóc vừa nói ta sai rồi, trận sinh tử chiến này tha cho ngươi, như thế nào?”.
Điều kiện này Tang Đức Lỗ sao có thể tiếp nhận chứ, nếu hắn thật sự làm như vậy, sau này cũng không còn mặt mũi nào nhìn người.
Ái Lệ Ti nghe đến phương pháp tu luyện đã không nín được cười, lúc nghe đến đoạn có thể độc chết cự long, cuối cùng không nhìn được nhào vào lòng A Tây Na cười lớn, liền cả nước mắt cũng chảy ra. A Tây Na cũng hi hi ha ha không thôi, hai người loạn thành một đoàn, tiếng cưới truyền nhiễm xung quanh, làm đại bộ phận khán giả không nhin được cười, cùng cười lớn lên.
A Nhĩ Đạt Tư thật sự rất muốn tìm một cái hố để chui xuống, từ ý nghĩa nào đó mà xét, Trần Duệ còn ghê tởm hơn cả Tang Đức Lỗ, nhưng do giả thương nên không thể động đậy, chỉ đành nhắm chặt hai mắt, hai tai tự bịt, quyết tâm bịt tai trộm chuông!
Chẳng qua, từ phương diện đế đô mà nhìn, tiếng cười càng giống cười nhạo Tang Đức Lỗ không dám tiếp chiến.
“Hai vị đại sư, mời các vị chứng kiến” Trần Duệ cố ý cầm bình đi về phái Tả Lạp cùng Khảm Lỗ, hai vị đại sư thấy hắn muốn mở bình, vội vàng gật đầu lia lịa, cũng không dám hít thở, rốt cuộc, thực lực của A Nhĩ Đạt Tư đại sư họ đã chứng kiến, dù là trò cười cũng không thể khinh thường được.
Đối mặt với Trần Duệ mang theo thập dặm hương, thân thể Tang Đức Lỗ có chút run rẩy, răng cắn mạnh muốn chảy máu – nhục nhã hôm nay phải chịu, tương lai sẽ đòi lại gấp bội!
A Nhĩ Đạt Tư! Nhân loại học đồ! Tang Đức Lỗ ta sẽ khiến các ngươi hốn hận khi sinh ra ở thế giới này.
Tang Đức Lỗ vô cùng oán độc nhìn chằm chằm A Nhĩ Đạt Tư, xuất phát từ cản thận, hắn còn uống trước vài loại giải dược, sau đó mới bịt chặt mũi, cố nén ác tâm uống xuống thập dặm hương.
Thật dũng cảm! Trần Duệ mặt đầy bội phục nhìn vào Tang Đức Lỗ, tên này biết co biết duỗi, cũng tính là nhân vật!
Đáng tiếc, dưới uy lực cường đại của thập dặm hương, lưu được núi xanh, nhưng vẫn còn không có củi đốt a!
Tang Đức Lỗ gian nan uống vào dược thủy, cố nén cảm giác muốn ói ra, đang định hung hăng mắng chửi thì đột nhiên sắc mặt đại biến, thân thể có chút vô lực, một âm tiết đang định thoát ra từ cổ họng hắn, thì thân thể hắn bỗng hóa thành khói xanh, tiêu tan trong không khí.
Đệ nhất thiên tài dược tề sư của Đọa Thiên Sứ đế quốc, cứ như vậy dưới một bình dược thủy tan thành mây khói. Dược tề sư do trường kỳ tiếp xúc với dược tề, bản thân cũng có kháng lực nhất định, dược thủy kia uy lực ra sao, mà nháy mắt chấn vị thiên tài này thành tro bụi chứ?
Biến hóa xảy ra quá bất ngờ, liền cả A Nhĩ Đạt Tư cũng cả kinh, Hi Á hiển lộ ánh mắt quái dị, những vị khách đế đô hoàn toàn không thể tin vào tròng mắt mình, đặc biệt là hai vị đại sư Tả Lạp cùng Khảm Phổ, thanh âm kinh hãi than thở rất nhanh bị tiếng hoan hô điếc tai thay thế.
A Nhĩ Đạt Tư đại sư không hiện ra nét vui vẻ nào, vẫn vô cùng hạ thấp, vô cùng thần bí, nhắm mắt lại, dưới ánh mắt kính sợ của chúng nhân được đưa về thực nghiệm thất nghỉ ngơi.
Trại khiêu chiến kết thúc, A Nhĩ Đạt Tư đại sư giành được thắng lợi, không chỉ thu được một khoản tiền cược không nhỏ, mà đánh rắm chết một vị thiên tài dược tề sư, cũng chính thức ghi danh mình vào sử sách!
Dược tề sư đồng minh không phải là của riêng Đọa Thiên Sứ đế quốc, mà là liên hiệp của ma giới, Tang Đức Lỗ chết dưới tình huống công bình quyết đấu, dù là nhiếp chính vương cũng không thể giáng tội với A Nhĩ Đạt Tư hoặc Ám Nguyệt thành.
Đoàn người đế đô không khỏi ảm đạm, bao gồm cả Tạ Nhĩ Đặc ngang ngược kia, nhưng là trưởng công chúa Hi Á xuất phát từ lễ tiết, còn cử hành một trường yến hội, chỉ bất quá tên là hoan nghênh, nhưng ý tứ tiễn biệt cũng rất rõ ràng.
A Nhĩ Đạt Tư đại sư cũng không xuất hiện ở yến hội, cử động này càng tô thêm vẻ thần bí cho vị đại sư ám tinh linh này, vị đại sư này thực lực quá cao, mà hành xử vô cùng điệu thấp, thật sự rất đáng sợ. Có lẽ chính vì điều này mà vị thiên tài kia mới vẫn lạc ở Ám Nguyệt thành đi.
Trên thực sự, sau khi thắng lợi, A Nhĩ Đạt Tư quyết tâm trốn tránh, trong một thời gian ngắn sợ là không muốn gặp mọi người, nguyên nhân quá đơn giản, quá mất mặt rồi! Cảm giác đánh rắm dưới hàng vạn ánh mắt chăm chú nhìn, có thể nói cả đời khó quên.
Làm công thần trong trận khiêu chiến, khi học đồ Trần Duệ xuất hiện trong yến tiệc, không ai dám bỏ qua hắn, tận quản nhân loại chỉ là khôi lỗi mà thôi, nhưng hắn đại biểu cho vị đại sư cao thâm khó lường kia, vị đại sư đánh rắm một cái chấn kinh cả Ám Nguyệt thành!
Trần Duệ đối với yến hội không chút hứng thú, lại thêm không quen biết ai, một mình tiến đến, nên chỉ mong loại yến hội nhàm chán này nhanh chóng kết thúc.
“Trần Duệ” A Tây Na đi tới, bên cạnh còn có Ái Lệ Ti.
A Tây Na hôm nay mặc váy dài hồng sắc, tương đương bó sát vóc người, trái ngược hoàn toàn với trang phục kiếm sĩ mọi khi. Ái Lệ Ti mặc váy công chúa lam sắc, trên người còn có một nơ con bướm thật to, hiển lộ hết vẻ đáng yêu, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Ái Lệ Ti nhíu mày: “Trần Duệ, y phục ngươi quá khó coi, đi yến hội phải mặc lễ phục chứ”.
“Ta làm gì có lễ phục nào, không nói đến còn chưa về thực nghiệm thất nữa, mà một bộ học đồ này cũng không sai” Trần Duệ nhìn một chút rồi hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tiểu công chúa thích mặc lễ phục sao?”.
“Không thích, rất khó hoạt động nha” Ái Lệ Ti bất mãn xoay xoay váy, đột nhiên đầy thần bí cười: “Hôm nay ngươi biểu hiện không tồi a, nhất là thập dặm hương kia. Người ta không minh bạch đây, rắm của đại sư lợi hại vậy sao?”.
Trần Duệ làm bộ vô cùng thần bí nói: “Ta nói qua rồi, đại sư mỗi ngày đều ăn kéo kéo thự đặc biệt, cho nên mới đến trình độ này, Tang Đức Lỗ trên thực tế là bị thối chết, tiểu công chúa có muốn thử không?”.
“Thật sao?” Tiểu la lỵ cũng một bộ vô cùng thần bí nói: “Như vậy để ta tìm đại sư, lệnh ngươi ăn kéo kéo thự đặc biệt mỗi ngày, nếu ngươi không đánh ra rắm đặc biệt như vậy thì là lừa gạt bản công chúa”.
Trần Duệ không khỏi lắc đầu lia lịa, thầm nghĩ quả nhiên không thể so gian xảo với tiểu la lỵ này được, nói đến đoạn thối chết cự long, A Tây Na cũng không nhịn cười được.
Alan ở phía xa nhìn Trần Duệ cùng A Tây Na cười cười nói nói, nét âm trầm trên mặt càng lúc càng đậm, chỉ là từng chén rồi từng chén rượu buồn bực uống xuống. Ở bên cạnh hắn, Kiều Sắt Phu đang mỉm cười nói chuyện cùng Tạ Nhĩ Đặc.
Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh