Dịch giả: Tà Phiêu
Biên Dịch: Tà Phiêu
Trần Duệ nhìn thấy A Tây Na bình an hạ cánh, thở phào một hơi, tiến lên nhíu mày nói: “Vừa rồi quá nguy hiểm, dù là làm mẫu cũng không cần đến mức ấy đi”.
A Tây Na thấy hắn khẩn trương như vậy, tự dưng dâng lên cảm giác vui vẻ, cười nói: “Sợ gì chứ? Đi lên thử thử, ta dạy cho ngươi, lưng giác dực thú rất dài, hai người cưỡi cũng không thành vấn đề”.
Trần Duệ nhìn thấy A Tây Na dễ dàng điều khiển, cũng tưởng điều khiển giác dực thú dễ thôi, nên sau khi hỏi nàng yếu quyết, liền định bắt đầu thử bay lượn.
Ai ngờ, lý luận cùng thực tiễn khác xa nhau, thật không dễ dàng lệnh giác dực thú hạ thân, vừa cưỡi, giác dực thú bắt đầu tăng tốc, cảm giác tốc độ trực tiếp này khác xa so với đứng nhìn. Trần Duệ quá mức khẩn trương nắm chặt lông giác dực thú, không ngờ kéo đứt cả lông nó, bổ nhào về phía sau.
A Tây Na ngồi sau lưng hắn cũng không phải ngồi rất gần, bảo trì một khoảng cách nhất định, nào ngờ biến cố nảy sinh, không kịp né tránh, bị hắn đâm thẳng vào ngực, nàng bản năng dùng tay nâng hắn lên, để tránh hai người cùng té ngã.
A Tây Na hôm nay mặc một thân áo ngắn, cũng không mặc bì giáp cùng mang theo đại kiếm. Trần Duệ chỉ thấy sau đầu đụng phải hai khối cao ngất mềm mại nóng ấm, mùi hương nữ tính thoang thoảng truyền đến, khẽ cọ một cái, đầu não nhất thời tê tê. A Tây Na cũng lâm vào ngây ngốc, giác dực thú nào biết nhiều như vậy, nó bị kéo mất lông vũ, càng thêm điên cuồng chạy.
Do tốc độ giác dực thú quá nhanh, quán tính quá mạnh, nên Trần Duệ căn bản không kịp giải thích, chỉ có thể dựa đầu vào khoảng giữa hai khối thịt kia, cố gắng bảo trì trọng tâm, liều mạng ổn định thân thể, cuối cùng giác dực thú cũng bay lên.
Một tên gà con thật không dễ dàng bay lên được, chợt nghe thanh âm nghiến răng của A Tây Na truyền đến: “Chết tiệt! Ngươi muốn làm gì! Còn không buông tay!”.
Trần Duệ lúc này mới phản ứng lại, hóa ra không chỉ đầu dựa vào bộ ngực của nàng, mà một tay hắn cũng nắm thật chặt lấy bắp đùi săn chắc của nàng. A Tây Na mặt đỏ bừng, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với nam tính gần như vậy, thậm chí hắn còn dúi đầu vào chỗ kia nữa! Dù cho trên không gió rất lớn, nhưng khí tức nóng ấm của nam tính còn làm nữ kiếm sĩ run rẩy không thôi.
Trần Duệ muốn khóc không lệ: đây là ngoài ý! Thật sự không phải ta cố ý a!
Hắn đối với A Tây Na xác thực không có dục vọng gì, chỉ là tư thế ái muội này, loại xúc cảm cường liệt này, nếu như hắn còn không có phản ứng gì thì chỉ có thể là không bằng cầm thú thôi…
“Xin lỗi!” Trần Duệ khẽ nói, cũng không dám buông tay, chỉ sợ buông ra sẽ mất thăng bằng ngã xuống, chỉ có thể chầm chậm chuyển động đầu, nào ngờ hành động này càng thêm kích thích A Tây Na. Hắn có thể rõ ràng cảm ứng được, hai khối cao vút kia phập phồng liên tục, trái tim hắn cũng không tự chủ được bắt đầu phanh phanh đập loạn.
“Tên chết tiệt này!” Mặt A Tây Na nhanh chóng đỏ bừng, hiện tại là giữa trời, nàng cũng sợ hắn té ngã, lập tức một tay chống lấy hắn, tay kia chậm chậm đẩy lưng hắn, cuối cùng hắn cũng chịu ly khai chỗ kia a!
Trần Duệ khôi phục tư thế bình thường rất đỗi khổ sở, hương diễm vừa rồi làm người ta không dễ quên a, hắn đang định nói câu xin lỗi, chợt nghe A Tây Na quát lên: “Nói nhảm ít thôi, hiện tại là không trung! Không muốn chết thì học phi hành tốt vào!”.
Trần Duệ miễn cưỡng quên đi cảm giác kia, bắt đầu tập trung tinh thần điều khiển giác dực thú. Vì là tân thủ, nên mệnh lệnh của hắn với hành động của ma thú không thể bảo trì nhất trí, giác dực thú nhiều khi không thể làm ra động tác chính xác, chính lúc hắn đang phiền não, đột nhiên nhớ tới: tình huống ngoài ý vừa rồi phát sinh quá bất ngờ, làm hắn quên mất phân tích chi nhãn a!
Trần Duệ lập tức mở phân tích chi nhãn, kề cận bên tai giác dực thú, bắt đầu câu thông. Trí tuệ của giác dực thú không cao lắm, sau khi được hứa hẹn cho thức ăn, nhân loại rất nhanh có thể điều khiển nó.
Dần dần tâm tình A Tây Na biến hóa, từ tức giận xen lẫn xấu hổ dần biến thành kinh ngạc, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Trần Duệ từ kẻ không biết gì, giờ có thể khống chế giác dực thú! Nàng cũng không quá để ý chuyện lúc nãy nữa, vừa cường điệu yếu lĩnh khống chế, vừa sửa chữa sai lầm cho hắn.
Giác dực thú sau khi bay vài vòng, dưới mệnh lệnh của Trần Duệ, bình ổn hạ cánh.
Trần Duệ chú ý tới, dưới phân tích chi nhãn, tổng hợp thực lực của A Tây Na là E, cùng đẳng cấp với hắn, rất hiển nhiên, A Tây Na không phải là đối thủ của Kiều Sắt Phu. Nhớ tới A Tây Na từng tự nói nàng đã đạt tới trung giai ác ma đỉnh phong, như vậy mình cũng hẳn là trung giai ác ma, nhưng cũng có chênh lệch đi, chí ít trước mắt hắn tuyệt không phải là đối thủ của A Tây Na.
A Tây Na nhìn ra Trần Duệ đã không cần mình kèm, đề nghị hắn thử một mình cưỡi giác dực thú. Có giáo huấn lần trước, cộng thêm khả năng câu thông, Trần Duệ cuối cùng đã có thể một mình điều khiển giác dực thú bay lên không.
Hắn hưng phân cưỡi giác dực thú bay lượn trên trời, nhìn xuống cảnh vật dưới đất, bỗng có cảm giác muốn hát vang, hiện tại lại thử những yếu lĩnh A Tây Na giảng, quả nhiên muốn sao được vậy.
A Tây Na mắt thấy Trần Duệ tinh thông như vậy, có thể tùy tâm sở dục điều khiển giác dực thú, tự nhiên làm ra một loạt động tác, cơ hồ cho rằng chính mình hoa mắt.
Chẳng lẽ tên này ban đầu giả vờ? Cố ý muốn chiếm tiện nghi? Chẳng qua từ tình huống hiện tại mà xem, hắn chắc chắn là đang ở giai đoạn từng bước thuần thục, bắt đầu sửa chữa những lỗi lầm nàng chỉ ra. Xem ra nhân loại này xác thực là lần đầu tiên phi hành, nhưng năng lực học tập như này, cũng quá khủng bố đi!
Càng làm người khó tin là một cửa khó nhất – câu thông, không chút vấn đề gì đối với Trần Duệ, một người một thú như là đồng bọn lâu năm, phối hợp càng lúc càng ăn ý, ẩn ẩn có trạng thái “nhân thú nhất thể”.
“Tên này…” A Tây Na khẽ vuốt vuốt ngực, cảm giác dị dạng lại dâng lên, tim nàng có chút đập nhanh, trên mặt khẽ đỏ.
Trần Duệ cưỡi giác dực thú bay lượn đến lúc thỏa mãn mới chậm rãi hạ xuống. A Tây Na đi đến trên dưới đánh giá hắn một phen, gật gật đầu nói: “Không thể không thừa nhận, thiên phú của ngươi trên phương diện ngự thú này vượt xa ta, tham gia thi đấu hẳn không có vấn đề gì. Nhưng ngươi hiện tại chỉ nắm giữ cơ sở phi hành, chân chính khảo nghiệm là thực chiến. Đáng tiếc, trời tối rồi, không kịp tiếp tục đặc huấn, bất luận như nào, dù cho có kế hoạch chu toàn, ngày mai ngươi cũng phải cẩn thận”.
Dù cho sắc mặt nữ kiếm sĩ nghiêm nghị, ngôn ngữ lành lạnh, nhưng Trần Duệ còn nghe được ý quan tâm trong lời nói của nàng, có chút xấu hổ lấy ra hai cục đường: “Đúng rồi, đây là giải dược, dược lực lần này có thể duy trì ba tháng, sau này không cần cứ bảy ngày đến lấy nữa. Tiểu công chúa ăn rồi, ngươi mang một cục cho Cơ Á đi, ta sẽ nghĩ biện pháp triệt để giải độc”.
Sau này đặc huấn khẳng định không thể đi cùng A Tây Na nữa, cho nên dứt khoát kéo dài hiệu lực “giải dược”, tránh phiền toái sau này.
A Tây Na không chỉ đơn thuần là bạn của hắn, mà nàng là con gái của đệ nhất tướng quân, còn là bằng hữu tốt nhất của Ái Lệ Ti, càng là đối tượng thụ coi trọng của trưởng công chúa, tuyệt không thể để độc long chịu uy hiếp gì, điều này cũng bằng với bảo vệ mạng chính mình, cho nên lời nói dối này chỉ có thể tiếp tục nói!
Trừ phi… thật sư như lời Mạt Cách Lợi Ô nói, cua nàng đi! Chẳng qua Trần Duệ đã sớm vứt bỏ kế hoạch này, hắn không muốn lừa gạt A Tây Na, huống hồ hiện tại chính mình cũng có lực lượng, tương lai có thể tự thân tiến hướng u dạ thấp địa, cũng không cần lợi dụng A Tây Na đi cùng.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, A Tây Na thật sự rất đẹp, lại hào phóng nhiệt tình, cũng làm Trần Duệ nảy sinh hảo cảm, nhưng trước mắt hắn không thể đặt tinh lực ở vấn đề này, còn về lời nói dối kia, đợi sau này giải trừ phong ấn cho Mạt Cách Lợi Ô xong, sẽ xin lỗi nàng đi.
Nhìn thấy A Tây Na đón lấy cục đường, Trần Duệ biết nàng còn chưa nguôi giận, vội vàng nói: “Chuyện vừa rồi…”.
Ngay lúc này, phân tích chi nhãn còn chưa kết thúc đột nhiên phát sinh biến hóa, A Tây Na từ E cấp nháy mắt nhảy lên D cấp. Trần Duệ không khỏi cả kinh, chỉ thấy làn da A Tây Na biến thành đạm hồng, trên đầu ẩn ẩn có sừng hiện ra, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, đã bị đánh ngã xuống đất.
Trần Duệ không khỏi cả kinh, chẳng qua A Tây Na khống chế lực lượng phi thường xảo diệu, động tác hung ác như vậy nhưng chỉ làm thân thể hắn nhẹ nhàng ngã xuống, cũng không tạo thành thương thế gì.
Ngay sau đó, một chuyện ngoài tưởng tượng phát sinh. A Tây Na ngã xuống, ót nện trúng ngực hắn, cũng may hiện tại nàng đã khôi phục trạng thái bình thường, nếu không hai chiếc sừng trên đầu nàng sẽ làm Trần Duệ lỗ lớn. Tuy là như vậy, nhưng ngực kẻ nào đó còn vô cùng khó chịu, cơ hồ muốn ngạt thở, cuối cùng cố nhẫn nhịn được không sử dụng tinh lực.
Nàng lắc lắc đầu, một tay hung hăng sờ đùi hắn, càng chuẩn xác mà nói, là nhéo vài cái, lúc này mới nhảy lên, gắng sức vỗ vỗ tay, đầy hung ác nói: “Tốt rồi! Như này là chúng ta hòa nhau! Chuyện hôm nay không cho phép nói với Ái Lệ Ti, cũng không cho phép nói với bất cứ ai! Nếu không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”.
Trần Duệ trợn mắt há mồm nhìn A Tây Na dắt theo giác dực thú nghênh ngang rời xa, nhất thời quên cả đứng lên – quá mãnh liệt! Không ngờ lại dùng phương thức này…
Hắn vốn còn cảm giác được A Tây Na càng lúc càng dễ ở chung, không ngờ…
Chẳng lẽ là tiểu công chúa gian xảo làm mình lơ là A Tây Na “cường đại”? Giống như Mộc Quế Anh bên cạnh Dương Bài Phong vậy? Cũng không hay, gượng gạo gán ghép… Trần Duệ hỗn loạn hít vào thật sâu, hương thơm còn sót lại nhàn nhạt, tâm tư của hắn không khỏi bay loạn, cảm giác duy nhất còn sót lại là bộ ngực mềm mại mà săn chắc kia…
Trên thật sự, Trần Duệ cũng không biết, khi A Tây Na xoay người rời đi, mặt nàng đã sớm đỏ đến mang tai. Nếu như có người đối diện, nhất định không tin được thiếu nữ ngượng ngùng trước mặt là ma đầu cường hãn nổi tiếng khắp Ám Nguyệt thành – A Tây Na.
“Không được! A Tây Na, nam nhân mày yêu nhất định phải mạnh hơn mày!” A Tây Na trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình, nhưng là hai má nàng vẫn đỏ hồng như cũ.
Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh