Dịch giả: Hoàng Ma
Biên Dịch: Thiên Mạc
Nhóm Dịch: Đọa Lạc vương tộc
Sau đó, Trần Duệ ứng xử nhẫn nại, đề thăng tinh thần để tiếp tục kéo dài tán gẫu với Isabella. Ngôn ngữ nhìn như tùy ý lại có vẻ cẩn thận hơn nhiều.
Nữ nhân này không dễ ứng phó, đáng sợ hơn Sapp Lena nhiều, một khi không cẩn thận thì chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở.
Xe ngựa đến một chỗ rẽ thì ngừng lại, Isabella đã đổi một bộ trang phục khác hiện lên tư thế oai hùng. Lệnh cho phu xe Jade tách ba con ngựa kéo xe ra, chính mình cưỡi một con tiến về trấn nhỏ La Đức. Còn thừa lại hai con cho Trần Duệ và Jade tiến về hướng lòng đất phế khu Fant.
Trần Duệ cưỡi ngựa, đi ngay đằng sau Jade, những con ngựa này đều là loại biến dị, tốc độ rất nhanh, nhưng mà phi liên tục mấy giờ mà vẫn chưa đến chỗ cần đến. Mà con đường lại càng lúc càng gập ghềnh.
Tới một mảnh rừng rậm do cây cối màu đen làm chủ, hai con ngựa vội dừng bước, hiện lên vẻ kinh hoàng và thất thố, làm cách nào cũng không chịu chạy về phía trước. Trần Duệ phân tích cảm thụ từ trong mắt bọn chúng, xem ra trong khu vực nguy hiểm này nhất định có ma thú cường đại tồn tại.
Jade lấy ra một tấm bản đồ ma pháp giao cho Trần Duệ, mở miệng nói: "Vị đại nhân này, cửa vào phế khu Fant ở ngay trung tâm của rừng rậm màu đen. Tiểu nhân thực lực thấp kém, phụng mệnh đưa đại nhân đến nơi này, không thể tiến vào nữa."
Jade là một đại ác ma, xem ra cũng có vài phần tinh minh. Trần Duệ cảm thấy Isabella để hắn giết chết người này dường như không đơn giản như vậy. Trong lòng ngấm ngầm tính toán có nên biến tên đại ác ma chỉ có tu vi cao giai ác ma này thành khôi lỗi để dành lấy tình báo hay không, nhưng cuối cùng hắn lại từ bỏ đi ý định này. Chẳng may mà Isabella còn có thủ đoạn theo dõi gì đó, nếu như để lộ Phệ Thần mặt nạ thì phiền toái.
"Được, ngươi cứ an tâm mà đi" Trần Duệ gật đầu với Jade.
Đây là câu nói sau cùng mà Jade nghe được trong cuộc đời của mình. Không cần biết Jade có vô tội hay không, Trần Duệ cũng dùng thủ đoạn nhanh nhất để giải quyết hắn. Cũng giống như lúc phá hủy Bí Ma cốc tại Thủy Tinh sơn cốc vậy, không hề mềm lòng nương tay.
Sống trong cuộc sống này có đôi lúc không thể tránh khỏi bị nhiễm bẩn, cách duy nhất để tự bảo toàn mình là mặc kệ những "chất bẩn" kia, chỉ cần giữ vững trái tim trong sạch là được. Chỉ cần một phần nhỏ cũng đã vô cùng trân quý.
Trần Duệ biết thời gian của mình không nhiều, đi về phía rừng rậm theo hướng đã được đánh dấu trên địa đồ. Phạm vi che phủ của rừng rậm này rất lớn, cây cối cao lớn mọc cành lá xum xuê nhìn giống như là cái ô lớn vậy, làm cho ánh sáng của hai mặt trăng vốn đã không đủ sáng lại càng không có cách nào xuyên qua cành cây, chỉ có vài điểm sáng vụn vặt loang lổ lọt xuống dưới, càng làm hiện lên vẻ âm trầm quỷ dị.
Tuy Trần Duệ đã có thực lực tương đối khá, nhưng ở trong một phiến rừng rậm xa lạ như thế này thì hắn vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Trần Duệ dựa vào công năng của phân tích chi nhãn, tránh khỏi một ít ma thú có thực lực không yếu ở ven đường, đi con đường thẳng nhanh nhất về trung tâm khu rừng.
Ước chừng hai canh giờ sau, Trần Duệ cuối cùng cũng tiếp cận vùng trung tâm cánh rừng được đánh dấu trên bản đồ.
So sánh với bìa rừng, cây cối khu vực này rất thưa thớt, đã có thể nhìn thấy ít nhiều đống phế tích hoang tàn đổ nát, giống như có niên đại xa xưa. Càng đi về phía trước, kiến trúc bị vứt bỏ được nhìn thấy càng nhiều, nơi này hẳn là phế khu Fant trong lời của Isabella.
Từ quy mô của phế tích và tàn tích lưu lại có thể lờ mờ đoán được sự huy hoàng trước đây, cũng không biết là di chỉ của chủng tộc gì lưu lại.
Tĩnh lặng, yêu dị, Trần Duệ có cảm giác cả cái phế khu Fant không hề có ma thú hay là động vật, có một loại cảm giác bị đè nén bởi tử khí trầm trầm. Trần Duệ tìm đến cửa vào lòng đất được biểu thị trên bản đồ, là một cánh cổng lớn cao đến ba mét, chỉ còn thừa lại nửa bên cửa đá bị tàn phá, mơ hồ có thể thấy một ít hoa văn phù điêu, rõ ràng là một cái đồ đằng cự đại, dường như là nửa con mắt, nếu như còn một nửa cửa đá kia, đối chiếu theo quan hệ đối xứng, có phải đó là một tròng mắt hoàn chỉnh to lớn hay không? Điều này đại biểu điều gì?
Trần Duệ hít sâu một ngụm khí rồi tiến vào. Một đoạn thông đạo rất dài xuống lòng đất, cũng may ngẫu nhiên cũng có thể thấy ven đường một hai chỗ ma pháp đăng còn hoạt động, miễn cưỡng cũng có thể cung cấp tầm nhìn nhất định. So với thế giới lòng đất ở Tây Lang sơn và địa cung của U Dạ thấp địa, loại tầm nhìn này còn kém hơn nhiều. Phần lớn thời gian cũng chỉ tiến về phía trước, loại sợ hãi khi không biết nguy hiểm bên trong bóng tối càng làm cho không khí trở nên lành lạnh.
Cũng may lấy thực lực hiện nay của Trần Duệ thì cho dù trong hoàn cảnh hoàn toàn tối om cũng có thể biết rõ tình hình trong cự ly nhất định. Dưới sự trợ giúp của ma nhãn la bàn và giới chỉ chiếu sáng, hắn cẩn thận tiến về phía trước.
Quy mô của lòng đất phế khu này còn lớn hơn so với kiến trúc lưu lại trên mặt đất, không kém động quật dưới đất của Pagliuca tại U Dạ thấp địa là bao. Trên mặt đất thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy xương trắng lởm chởm, hẳn là đã lưu lại đây từ thật lâu trước kia. Xương cốt đều đã mục nát mà giòn yếu không chịu nổi, cũng không phải cái người ở trong miệng Isabella.
Vừa lúc đó, trong phân tích chi nhãn của Trần Duệ đột nhiên xuất hiện cảnh báo, đúng lúc này hình ảnh của ma nhãn la bàn đột nhiên vặn vẹo, tựa hồ chịu quấy nhiễu của lực lượng nào đó, không ngờ hình ảnh tiêu tán hoàn toàn.
Chủng tộc: Tà nhãn. Tổng hợp thực lực: C. Thể chất C, lực lượng E, tinh thần C , độ linh mẫn E
Tà nhãn còn được xưng là nhãn ma, là một loại sinh vật cường đại của ma giới. Giống như tên của chúng nó, chủ thể có một con mắt to trên đầu, ước chừng chiếm cứ cả cái đầu, tứ chi là mấy cái xúc tu, tốc độ của loại sinh vật này không cao, nhưng lại có thể trôi nổi trong không trung tầm thấp. Đáng sợ nhất là tinh thần lực của nó, không chỉ có thể cảm ứng nguyên tố để phát động công kích ma pháp từ xa, lại còn có thể kèm theo các loại hiệu ứng tiêu cực. Đáng sợ nhất là nó có được thiên phú lực xuyên thấu, có thể bỏ qua phòng ngự của kẻ địch trong tỷ lệ nhất định.
Cũng phải nói, người có lực phòng ngự mạnh nhất cũng không có cách nào miễn dịch công kích của tà nhãn.
Cái lòng đất phế khu này không ngờ lại có tà nhãn, hơn nữa lại có thực lực ma vương cấp! Trần Duệ có chút kinh ngạc, một bóng người mơ hồ trôi nổi hiện ra trong tầm mắt, ngay sau đó, một quang mang màu lục nhanh như chớp đánh tới, xuyên qua cơ thể rơi ở phía trên tảng đá đằng sau. Nham thạch cứng rắn lập tức thành bụi phấn, khối đá đã nứt vỡ vì dính lục mang không ngờ lại bị ăn mòn nhanh chóng, sau đó biến thành một vật thể như bãi bùn nhão.
Xạ tuyến mang độc! Trần Duệ vừa kịp phát động kĩ năng thuấn di trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, xạ tuyến chỉ xuyên qua hư ảnh của hắn. Cho dù hắn không sợ kịch độc, nhưng loại công kích này tập trung lực lượng vào một điểm, phảng phất như một cây thương ánh sáng, lực phá hoại và lực xuyên thấu rất mạnh. Cho dù Trần Duệ có tu vi đại ma vương cũng không dám ngạnh tiếp.
Một bên hắn tránh né công kích của xạ tuyến, một bên phát ra tin tức thiện ý từ phân tích chi nhãn, hồi đáp của tà nhãn rất đơn giản: xạ tuyến kịch độc càng thêm mạnh mẽ.
Trần Duệ cảm thụ được địch ý và sát ý mạnh mẽ phát ra từ trên người tà nhãn, đúng lúc đang gấp gáp suy nghĩ đối sách thì phân tích chi nhãn lại truyền đến nhắc nhở, không ngờ phía sau còn có một tà nhãn biến dị, thực lực tổng hợp B , thể chất B, lực lượng C , tinh thần A-, độ linh mẫn B.
Tà nhãn đại ma vương đỉnh phong! Trần Duệ còn chưa kịp phản ứng thì bỗng dưng một trận đau đớn kịch liệt truyền đến từ trong đầu, phảng phất như bị một con dao sắc bén đâm thẳng vào trong đầu, gần như khó mà chịu được, hắn nhịn không được mà buồn bực hừ một tiếng.
Đây không phải là loại công kích xạ tuyến nhìn thấy được mà là loại xung kích tinh thần vô hình. Lực lượng tinh thần của tà nhãn vô cùng kinh khủng, rõ ràng là thực lực đại ma vương cấp đỉnh phong, tinh thần lực cũng đã đạt tới trình độ phát huy ra được thiên phú "xuyên thấu" của ma hoàng sơ đoạn. Vội vã không kịp phòng bị làm Trần Duệ ăn lỗ lớn, cũng may đặc tính bị động "kháng ma" kịp thời phát huy tác dụng, nếu không một kích đột ngột này đã làm cho hắn ngã xuống đất ngất đi.
Trần Duệ cắn răng nhịn đau, kéo dài cự ly với tà nhãn đáng sợ có được tinh thần lực ma hoàng cấp ở phía trước. Ngay sau đó, điều hiển thị ở trong phân tích chi nhãn làm cho lông tơ của hắn đều dựng đứng lên. Lại có hai con nữa, hơn nữa lại còn phong bế thông đạo lúc tới của hắn.
Bóng tối không có ảnh hưởng gì đối với tà nhãn ngược lại lại là hoàn cảnh săn bắt tốt nhất với nó. Thứ tà nhãn thích nhất là hấp thu tinh thần của "đồ ăn", có chút giống với cắn nuốt linh hồn của ma thú cho nên cả thảy di chỉ Fant này đều là một mảnh tử tịch, không có một vật sống gì cả.
Trần Duệ lập tức nghĩ đến tiêu chí tròng mắt quỷ dị ở trên cửa lớn lúc đi vào, cuối cùng đã hiểu rõ, cái lòng đất phế khu này không ngờ lại là sào huyệt của tà nhãn!
Quan niệm địa bàn của tà nhãn cực mạnh, luôn có ý niệm không phải tộc ta tất có dị tâm, "kẻ xâm nhập" ở trước mắt hiển nhiên đã trở thành con mồi trong mắt chúng nó, cho dù Trần Duệ có câu thông thế nào cũng vô tác dụng, có khi nào kẻ đi săn mồi lại thân thiện với "đồ ăn" chứ?
Trần Duệ không nghĩ được nhiều, lập tức thuấn di một cái, tránh xa mấy cái xạ tuyến công kích của tà nhãn, bả vai bị một đạo xạ tuyến hỏa diễm lướt qua. Nhiệt lực khủng bố của xạ tuyến kia xuyên qua khải giáp ma pháp, làn da ở bả vai hắn lập tức thành than khét, cũng may hắn mang thể chất đặc thù, ba đặc tính tinh thể, dẫn linh, tái sinh của hắn cùng phát động, chỗ bị thương bắt đầu khôi phục nhanh chóng.
Loại tổn thương thân thể này không nói làm gì, điều Trần Duệ kiêng kỵ nhất chính là lực lượng xung kích tinh thần của con tà nhãn đại ma vương cấp đỉnh phong kia. Vừa nãy, cảm giác khó chịu đến giờ còn chưa tan hết, may mà siêu cấp hệ thống đã tận lực hấp thu tinh thần lực còn dư lại đang phá hoại trong đầu, nếu không bây giờ còn đủ lực lượng để trốn hay không cũng không dám nói chắc.
Tà nhãn không chỉ có thiên phú đặc thù công kích tinh thần, đáng sợ hơn đó là loại sinh vật quần cư. Tà nhãn vương ma hoàng cấp còn xưng là tà nhãn bạo quân, thông thường, đây đã là lực lượng cao nhất của tà nhãn, nhưng riêng những con biến dị thì lại có khả năng đạt đến những tầng càng cao hơn. Do lực lượng tinh thần khủng bố, cho dù là cường giả ma đế cấp cũng không muốn trêu chọc chúng nó. Cái này là "một chút nguy hiểm" theo lời Isabella?
Tà nhãn trong lòng đất không ngừng xuất hiện, rất có thể còn có gia hỏa cường đại hơn sắp phá ổ xuất động, Trần Duệ cũng không phải đối thủ. Huống hồ mục đích hắn đến nơi này là tìm người chứ không phải tiêu diệt tà nhãn.
Nghĩ đến đây, Trần Duệ thu lại tinh thần câu thông vô vị, cẩn thận né tránh công kích của tà nhãn. Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện rất nhiều dây leo to lớn, cuốn về hướng của tà nhãn.
Thì ra lúc vừa mới né tránh, Trần Duệ đã ngấm ngầm gieo xuống hạt giống của tham thực đằng. Những dây leo này khẳng định không cách nào chiến thắng tà nhãn, nhưng có thể có hiệu quả giữ chặt chúng nó. Ngay lúc tà nhãn đối phó với dây leo, Trần Duệ đã nhân cơ hội chạy trước, tuy tinh thần lực của tà nhãn rất đáng sợ nhưng tốc độ lại là hạng bét. Phát động toàn bộ tốc độ, Trần Duệ rất nhanh đã bỏ rơi những tên nguy hiểm này.
Tà nhãn sau khi phá hủy tham thực đằng cản trở, thì cảm nhận được kẻ xâm nhập đã trốn mất, liền phát ra tiếng kêu ré phẫn nộ.
Cái loại "kêu ré" này cũng là một loại sóng âm mang năng lượng tinh thần, phạm vi hữu hiệu vô cùng xa, đặc biệt là "sóng âm" của mấy con tà nhãn nối thành một mảng, hình thành hiệu quả tăng phúc nào đó. Cho dù Trần Duệ đã rời xa cánh cửa có hình con mắt vẫn có thể cảm thụ rõ ràng loại ba động cường đại này. Loại ba động tinh thần này ẩn chứa bên trong sự thô bạo, hung tàn, điên cuồng và đủ các loại cảm giác kinh khủng.
Càng đáng sợ chính là, xung quanh cũng truyền đến ba động tương tự, dường như lại cùng hô ứng với những tà nhãn vừa rồi. Loại ba động này càng lúc càng mạnh, cũng không biết là do bao nhiêu tà nhãn cùng phát ra, giao thoa một chỗ, sản sinh ra sự cộng hưởng càng mạnh mẽ, hình thành một mạng lưới tinh thần to lớn rất khủng bố.
Bốn phương tám hướng phảng phất như có vô số cánh tay vô hình, dày xéo lên ý thức của hắn. Một lúc sau, ngũ quan dường như đều mất đi tác dụng, các loại tâm tình tiêu cực dâng lên trong lòng Trần Duệ, chỉ cảm thấy trước ngực bứt rứt vô cùng, tâm tình dần dần biến thành nóng nảy bất an.
Trần Duệ không ngờ được tà nhãn còn có ngón đòn có phạm vi công kích lớn như thế này! Lúc luyện tâm hồi trước, tâm chí của hắn đã bị Tu La "chuy luyện" thành cứng cỏi vô cùng, lại có thêm cả công năng tự động hấp thu năng lượng tiêu cực của siêu cấp hệ thống, những ba động tinh thần này tuy rằng khủng bố nhưng không cách nào lay động ý chí của hắn.
Nhưng những cỗ ba động này dường như là vô cùng vô tận, duy trì liên tục tới hơn nửa canh giờ cũng không tiêu tán, tinh thần lực của tà nhãn vẫn khủng bố như thế.
Chẳng trách Isabella từng nói, muốn nhìn thấy người kia chết hoặc là bị điên. Đối với một người, cho dù là có thực lực ngang với đẳng cấp của Trần Duệ, thời gian dài ở trong tình cảnh tồi tệ kinh khủng thế này, cho dù có thể sinh tồn, chỉ sợ cũng sẽ bị bức thành điên.
Từ lần trước bắt đầu bị nữ nhân này lặng lẽ yểm hạ tà cổ trí mạng, Trần Duệ cũng đã biết được sự ngoan độc của " man đà la hoa". Chẳng qua là kế hoạch hiện nay bắt buộc phải qua được một cửa của Isabella, nếu như đã đến nơi này, ít nhất cũng phải mang được một cỗ thi thể về.
Trần Duệ cố chống đỡ ảnh hưởng của cỗ tinh thần ba động này, cẩn thận thăm dò tiến về phía trước. Ma nhãn la bàn chịu ảnh hưởng lực lượng của tà nhãn không có cách nào phát huy tác dụng, hắn lại không dám dùng giới chỉ chiếu sáng để tránh hấp dẫn sự chú ý. May mà có phân tích chi nhãn, có thể nhìn được trong hoàn cảnh tối tăm, trong hoàn cảnh ngay cả thính giác cũng bị quấy nhiễu mạnh mẽ này nó có tác dụng dò xét mấu chốt nhất.
Thận trọng đi một hồi, tinh thần ba động mạnh mẽ kia cuối cùng cũng dần dần yếu đi, thính giác đã khôi phục của Trần Duệ đột nhiên nghe được một âm thanh kỳ dị truyền đến, là âm thanh kêu ré.
Đây không phải là thanh âm của tà nhãn, nghe kỹ hơi giống tiếng người, rất có thể là người đã đắc tội với Isabella.
Không nghĩ tới người này còn có thể sinh tồn được, Trần Duệ gấp gáp bước nhanh hơn, âm thanh kia càng lúc càng gần, quả nhiên là tiếng người, bên trong đó còn mang theo thanh âm khàn khàn.
Trần Duệ phát hiện thanh âm này hình như rất quen thuộc, đột nhiên sắc mặt đại biến: là Lomond!
Đắc tội với Isabella, bị lừa tới sào huyệt tà nhãn đáng sợ này, không ngờ là Lomond, người cho đến giờ vẫn chưa trở về Ám Nguyệt!
Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh