Vài ngày sau, trấn Rye tại Âm Ảnh đế quốc lục tục xuất hiện một số lượng lớn thương nhân, còn có vài đội buôn cỡ lớn nữa.
Cho dù bắc bộ lãnh địa Ám Nguyệt đang phát sinh đại chiến, nhưng tây bộ cùng thánh Ám Nguyệt vẫn tạm thời an toàn, hệ thống buôn bán cơ bản vẫn duy trì bình thường. Chẳng qua, vì chiến tranh nên số lượng thương nhân đã giảm mạnh, trước mắt đội buôn có quy mô lớn thế này đã rất hiếm, lại còn đi theo lãnh địa Xích U, đáng giá để suy xét. Trấn trưởng trấn Rye là Raymont mắt nhắm mắt mở trước sự việc lần này, hiện nay Đọa Thiên Sứ đế quốc đang nội chiến, mà tin đồn nữ hoàng bệ hạ âm thầm ủng hộ Ám Nguyệt cũng không rõ ràng, cũng không hề có nghiêm lệnh gì. Huống chi gần đây bản thân cũng nhận một khoản hối lộ lớn của lãnh địa Xích U, ăn đồ ngon của người ta, dứt khoát giả bộ hồ đồ.
Geraint trà trộn vào trong một "đội buôn", tính ra, đã có hơn hai nghìn người tản ra tiến vào trấn Rye, nhưng vẫn chưa đủ, tạm thời chỉ có thể tiếp tục chờ đợi trong lữ điếm.
Trác Thiết nói cho Geraint nhân số tối đa là năm ngàn người, nếu nhiều người quá thì có thể không thông qua được cửa ải trấn Rye này.
Năm ngàn người Geraint lựa chọn đều là tinh nhuệ cốt lõi của cứ điểm Tekula, trang bị hoàn mỹ, chiến lực cường đại. Binh quý ở tinh không quý ở đa, Geraint tin tưởng hoàn thành lần tác chiến bất ngờ này sẽ làm cho trưởng công chúa Mejia kia trở tay không kịp.
Trên thực tế, Geraint rời khỏi tiền tuyến trấn Dike để chuyển sang tây bộ là cũng có ý đồ tránh đầu sóng ngọn gió. Trác Thiết nói không sai, nhiếp chính vương điện hạ biết cánh dùng người, nhưng lại không đủ lòng độ lượng. Geraint nghĩ rằng trước mắt không nên sốt ruột cầu thắng, thẳng thắn can gián, phạm vào kiêng kỵ của nhiếp chính vương, sau đó thắng vài trận nhỏ. Nhưng cái lời hứa công tước của nhiếp chính vương (ám chỉ người đứng đầu lãnh địa Ám Nguyệt) thực tế đã đưa phó thống soái như hắn lên đầu sóng ngọn gió, làm cho đại đa số lãnh chủ và tướng quân đố kỵ và gạt bỏ hắn. Nếu hắn thống lĩnh đại quân chiến thắng Ám Nguyệt thì lại càng rước lấy nhiều nghi kỵ, cho dù có thể được phong công tước thật thì cũng chưa chắc thành lãnh chủ Ám Nguyệt. Lui một bước mà nói, nếu như thống chiến thất bại thì chắc chắn sẽ trở thành kẻ chết thay, hậu quả càng khó lường.
Geraint tự nhận là một quân thuần túy, trong nội tâm hắn, tình nguyện đi đối mặt đại quân Ám Nguyệt, cũng không muốn sống chung với cái đám "người một nhà" thích lục đục với nhau này. Tối thiểu, ở trên chiến trường còn biết được ai là kẻ địch.
Phía trước đã là lữ quán, Geraint không tiếp tục tự hỏi chuyện dư thừa nữa, lập tức sắp xếp binh lính cải trang ở lại, cũng phái người tiếp ứng đồng bạn ở phía sau.
Chủ lực quân đoàn Nguyệt Ảnh ở phía tây Ám Nguyệt rất có thể đã rời khỏi cứ điểm Walan, nhưng nhất định việc phòng bị lại càng sâm nghiêm. Cho nên nhất định phải tập hợp lực lượng rồi mới tấn công. Cho dù tiêu hao binh lực quá lớn, không đủ để tiến vào thành Ám Nguyệt đi nữa thì cũng có thể tạo thành áp lực cực lớn cho Ám Nguyệt, đả kích cực lớn đến sĩ khí của quân chủ lực Ám Nguyệt tập kết tại trấn Lôi Tư. Bởi vậy, mục tiêu trận này chính là, không tiếc trả giá thế nào cũng phải hạ được cứ điểm Walan!
Ở trấn Dike, quan giám sát Trác Thiết cũng đã nhận được mục tiêu chính xác do Hắc Diệu ra lệnh: diệt trừ nội gián!
Liên quân đế đô trước mắt đang chỉnh quân mài kiếm, đêm trước ngày nghênh chiến, tên đao phủ Trác Thiết nào đó lại chém nhát đao đầu tiên về phía "người nhà".
Đã có vài người trong cao tầng liên quân ngã ngựa, chính là tướng quân Satelun có quan hệ chặt chẽ với "phản nghịch" Geraint. Còn có ba lãnh chủ âm thầm lui tới với Ám Nguyệt, nhiếp chính vương Hắc Diệu không kềm được giận, không phân bua gì bỏ tù toàn bộ những người này. Trong lúc nhất thời, mọi người đều thấy bất an. Sau khi quét sạch "nội gián", Hắc Diệu lập tức lợi dụng diễn thuyết và phát vật tư để làm yên lòng quân, đổ toàn bộ trách nhiệm thua trận trước đó đổ lên người kẻ trốn tránh ở đây thông đồng với địch. Trong lúc nhất thời, đám binh lính không rõ chân tướng đều trở nên phấn chấn.
Sau thất bại nhỏ của vong linh quân, đại quân Ám Nguyệt ở trấn Lôi Tư cũng khẩn cấp tập kết và điều hành. Trưởng công chúa Mejia đích thân tới trấn Lôi Tư, hai phe chính diện quyết chiến hết sức căng thẳng.
So sánh với Geraint và Trác Thiết, lúc này Trần Duệ có vẻ chẳng có mục đích, hắn đang trên đường cái đế đô nhàn nhã đi dạo, thăm thú cửa hàng, đi mua vài đồ lặt vặt ở tiệm nào đó, trêu ghẹo vài câu với mị ma ở cửa quán rượu, rất là tiêu dao.
Chuyện tình ở lãnh địa Bạch Linh đã giải quyết xong, phân thân ma hoàng đỉnh phong của Sicari đã thành người hầu của Trần Duệ, sau khi cắn nuốt linh hồn của chân thân, thực lực tăng mạnh, từ ma hoàng đỉnh phong tăng lên ma đế sơ đoạn. Hắn đã trở thành người thật, cũng là lãnh chủ Sicari duy nhất của Bạch Linh.
Sicari này tâm cơ thâm trầm, có dã tâm có thủ đoạn, còn hơn cả Xích U lãnh chủ Trác Thiết. Nhưng so với Trần Duệ, kẻ từng thâm nhập trụ sở dưới đất, vượt qua bảo hộ của bao nhiêu tử sĩ phá hủy Hera chi luân, bắt chân thân ma đế cấp, hủy diệt căn cứ, lại đặt bẫy dẫn hai phân thân cùng Palladio mắc câu, cuối cùng một lưới bắt sạch… dù so thực lực hay tâm kế thì hắn cũng tự nhận mình vẫn còn thua xa.
Quy tắc ma giới chính là kẻ mạnh làm vua, cho nên Sicari lựa chọn thuần phục cũng không phải là hoàn toàn không cam lòng, hơn nữa bị khế ước chủ tớ hạn chế, ít nhất bây giờ không dám có tâm tư gì.
Trần Duệ hiểu rõ điểm này, nếu muốn chân chính khuất phục và khống chế nhân vật như Trác Thiết hay Saipulaier, dựa vào khế ước chủ tớ thì không đủ, lực lượng và trí tuệ cần phải nâng cao hơn nữa. Chỉ cần thực lực của hắn ngày càng cường đại, những kẻ này dù kiệt ngạo bất tuân cũng chỉ có thể chấp nhận cúi đầu xưng thần.
Sau khi ký kết khế ước chủ tớ, Trần Duệ truyền đạt mệnh lệnh thứ nhất cho người hầu mới này: chính là lập thức theo quân đội rút về từ ba trấn phía bắc tháp Ess, đem quân lực tinh nhuệ đó di chuyển về phía nam, địa điểm tập kết ở trấn Hattono gần nam bộ đế đô nhất. Đồng thời toàn lực viện trợ tất cả vật tư hậu cần cho cứ điểm Locker, cũng lựa chọn thợ thủ công ưu tú nhất chế tạo quân giới theo bản vẽ nào đó, cũng cấp cho cứ điểm Locker.
Rốt cục Sicari tỉnh ngộ: hóa ra mình luôn tính sai, sau lưng "Faki" không phải Huyết Yên, mà là Ám Nguyệt!
Giỏi cho Ám Nguyệt!
Một thế lực thật lớn!
Trần Duệ lang thang ở đế đô nhìn như nhàn nhã tản mạn, trên thực tế thu sạch các bố phòng ở đế đô vào mắt, đối chiếu tỉ mỉ với tình báo mà Ám Ma cung cấp, không ngừng điều chỉnh và đính chính kế hoạch sắp phát động trong lòng.
Cũng như Geraint muốn tập kích bất ngờ thành Ám Nguyệt ở phía tây, Trần Duệ cũng trù tính đánh bất ngờ ổ chó của Hắc Diệu: đế đô!
Lúc Trần Duệ rời khỏi Ám Nguyệt, trong tay không có người nào. Nhưng hiện tại, hắn đã có quân đội của cả lãnh địa Bạch Linh, hơn nữa George tướng quân phái quân đoàn tinh nhuệ đến. Chỉ cần ra lệnh một tiếng là sẽ từ trấn Hattono đánh thẳng đế đô bằng tốc độ nhanh nhất.
Mặc dù đại đa số chủ lực của đế đô đều bị đưa đến chiến trường Ám Nguyệt, nhưng đệ nhị tướng quân Duolun Andrews cùng quân đoàn Xích Ma dưới trướng vẫn không thể khinh thường. Trong đế đô còn có lực lượng của các gia tộc nguyên lão và các đại gia tộc, còn cả tường thành và phòng bị chắc chắn, nếu tiến công, cho dù thắng thì binh lực và thời gian tổn thất cũng sẽ rất lớn.
Biện pháp tốt nhất để đối phó với thành lũy chắc chắn là phá hoại từ bên trong. Trước mắt Ám Ma ở đế đô đã sắp xếp xong, địch sáng ta tối, đúng là ưu thế lớn nhất để phá hư từ bên trong.
Nhưng mà, trước đem phát động, Trần Duệ còn có một mục tiêu vô cùng quan trọng.
Ban đêm.
Nội thành, bí khố hoàng cung.
"Temo đại nhân." Thủ vệ trước bí khố cúi đầu hành lễ với một đại ác ma sắc mặt lạnh lùng.
Đại ác ma gật đầu, cũng không mở miệng, lập tức đi vào.
Đám thủ vệ không hề nghi ngờ, bởi vì mọi người đều biết tính của Temo đại nhân. Nhưng bọn hắn không biết, thống lĩnh đại nhân lạnh lùng đi tới sau cửa, biểu cảm trên mặt tuy rằng cứng ngắc nhưng con ngươi đã đảo như rang lạc. Nhanh chóng quan sát hoàn cảnh bốn phía, trong lòng đối chiếu với tài liệu mà mình đạt được.
"Temo" tất nhiên là Trần Duệ, cũng không phải là lần đầu tiên hắn đến bí khố hoàng cung của Đọa Thiên Sứ đế quốc. Lúc trước Hắc Diệu từng dẫn hắn đi thẳng vào, mà hôm nay hắn phải một mình lẻn vào bí khố.
Bí khố hoàng cung có cơ quan trùng điệp, hơn nữa canh phòng cực kỳ sâm nghiêm, chỉ dựa vào loại ngụy trang như thuật biến hình thì không thể nào chui vào trong. Nhưng mà Trần Duệ tính toán giờ khắc này rất lâu rồi, từ lần trước, lần đầu tiên mà hắn tiến vào bí khố thì đã bắt đầu tính toán. Theo thời trôi qua, mật thám Ám Nguyệt luôn luôn tiến hành chuẩn bị liên quan. Hơn nữa, sau khi Isabella tiếp nhật Ám Ma, bí khố càng trở thành mục tiêu nghiên cứu chủ yếu, cuối cùng đặt đường đột phá lên người vị thống lĩnh đại nhân này.
Coi vô tâm thành hữu tâm, Trần Duệ "thay thế" Temo thành công, thuận lợi tiến vào bí khố.
Xuất hiện trước mặt Trần Duệ là một lối đi, tương đương với một quan ải, sau quan ải chính là nội khố bí ẩn nhất, thuộc loại tuyệt mật. Mặc dù thân là thống lĩnh thủ vệ tối cao Temo cũng không có quyền vượt qua quan ải này. Cũng theo đó, thông tin tình báo của Ám Ma về nội khố cực nhỏ, nhưng chắc là có thể có thủ vệ hoặc là cơ quan cường đại hơn.
Nếu Trần Duệ đã đến đây, tất nhiên đã có tâm lý chuẩn bị, sau khi cảm ứng thông đạo cẩn thận, "Temo" quyết đoán đi vào.
Nội khố trống trơn không có thủ vệ, nhưng ma pháp trận rải rác lại còn phiền phức và lợi hại hơn bên ngoài gấp bội. Chỉ là, với Trần Duệ thì lại là chuyện tương đối dễ dàng.
Trần Duệ vốn đã là đại hành gia ở phương diện ma pháp trận, hơn nữa đạt được ký ức tri thức trong truyền thừa văn minh luyện kim, dưới sự trợ giúp của kỹ năng phân tích chiều sâu, trình độ ở một vài phương diện đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi. Đối phó vài ma pháp trận thậm chí không cần phá giải, mà là dùng thủ pháp đặc thù che chắn, có thể nhẹ nhàng, không kinh động gì chạy nhanh qua. Lần trước lẻn vào trụ sở lòng đất ở trấn Massimo cũng là dùng phương pháp này.
Trần Duệ dựa vào trí nhớ sờ soạng, rốt cuộc đi tới trước một gian bí khố. Hắn kiên nhẫn phá bỏ ma pháp trận ở cổng bí khố, thuận lợi đẩy cửa ra.
Bên trong không có cơ quan ma pháp, cũng không có bảo vật thừa thãi, chỉ có một thạch đài, trên thạch đài có một thanh kiếm đang trôi nổi.
Phần đuôi của chuôi kiếm tinh xảo tỉ mỉ được khảm một viên bảo thạch tím lộng lẫy, cán kiếm là hai thiên sứ màu ám kim tựa lưng vào nhau, cả thân kiếm đều trắng như tuyết, chạm khắc hai ấn ký kỳ dị, tản ra khí tức cổ xưa mà thần bí.
Một trong bảy thần khí ma giới, thần khí tối cao của vương tộc Lucifer: Đọa Thiên Sứ chi kiếm!
Cũng là mục tiêu mà Trần Duệ lẻn vào bí khố.
Trần Duệ cẩn thận quan sát một trận đang định tiến lên, trong mắt bỗng dưng xẹt qua một tia tinh quang, thay đổi chủ ý, hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Đáng tiếc cho một thanh kiếm tốt!"
"Có phải không?"
Thanh âm của hắn như đang hỏi ai đó.
"Đáng tiếc ở chỗ nào?"
Rốt cuộc, một thanh âm già nua vang lên, thanh âm dường như quanh quẩn mọi nơi, không biết cụ thể phát ra từ nơi nào.
"Kiếm tốt sợ nhất là không gặp được chủ nhân chân chính." Trần Duệ chậm rãi quay đầu, quá trình này giống như tra kiếm vào vỏ, trước sau vẫn duy trì độ bình tĩnh cao: "Một đế quốc cũng giống như vậy, hai vị, không phải sao?"
Hai câu hỏi giống nhau, không gian sau lưng vặn vẹo một trận, hai hư ảnh trong suốt dần trở nên rõ ràng.
Chủng tộc: đại ác ma (biến dị). Thực lực tổng hợp: S+. Phân tích: thuộc tính hỏa (vô cùng nguy hiểm).
Chủng tộc: ngạo mạn vương tộc. Thực lực tổng hợp: S+. Phân tích: thuộc tính ám (vô cùng nguy hiểm).
Trên mặt Trần Duệ vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng đã nhảy lên kịch liệt: ma đế đỉnh phong, lại còn là hai người! Con mẹ nó, hôm nay đúng là ngày hoàng đạo, vận lớn thật!
Chẳng trách từ lúc tiến vào nội khố, cả chặng đường không có thủ vệ nào, hóa ra đúng là có loại cường giả này trấn thủ!
Vô cùng có khả năng bắt đầu từ lúc hắn hóa thân thành Temo đi vào nội khố đã bị đối phương theo dõi rồi.
Nội tình của một đế quốc rất hùng hậu, cho dù trước mắt Đọa Thiên Sứ đế quốc đứng cuối trong tam đại đế quốc, nhưng từ khi bảy vương tộc cát cứ, tồn tại sừng sững đến tận bây giờ không phải may mắn. Cường giả cao tầng phía bên ngoài của các quốc gia cũng không phải quá nhiều, tam tướng quân cơ bản đều là ma hoàng. Tuy nói tướng quân đế quốc cần nhất là tài năng cầm binh chứ không phải chiến lực cá nhân. Nhưng thứ mà người khác kiêng kỵ một đại đế quốc chính là những cường giả không lộ mặt này, ví dụ như nguyên lão trong gia tộc nguyên lão, đám cường giả ẩn tàng trong vương tộc. Hay ví như, hai vị ma đế đỉnh phong trước mắt này.
Chính vì có những lực lượng này tồn tại, cho nên dù là tổ chức lớn dã tâm bừng bừng như Huyết Yên, có được vài ma đế cường đại nhưng vẫn chỉ có thể hoạt động ngầm, không thể trực diện đối đầu.
Sau khi Trần Duệ mới trọng sinh ở ma giới, một trung giai ác ma có thể dễ dàng bóp chết hắn. Sau này tầm mắt dần dần cao hơn, ác ma cao giai, ma vương, đại ma vương...
Mặc dù vì lúc ấy lãnh địa Ám Nguyệt suy bại bốn trăm năm đến mức tàn tạ, đến cường giả ma hoàng cũng khó nhìn thấy. Nhưng thực lực và kinh nghiệm của Trần Duệ tăng lên, đi qua cả tam đại đế quốc, không chỉ có tiếp xúc với ma hoàng, mà ma đế cũng ngày càng nhiều, ngay cả bán thần trong truyền thuyết cũng gặp qua.
Ma hoàng chỉ có thể ngước nhìn lúc trước, giờ đây đã thành đá lót đường cho Trần Duệ. Cho dù là cường giả ma đế sơ đoạn và trung đoạn, Trần Duệ cũng có niềm tin chiến một trận, thậm chí là chém rơi ngựa. Nhưng hắn vẫn không thể địch nổi ma đế đỉnh phong.
Ma đế đỉnh phong này chỉ nói đến phạm trù bình thường. Nếu như chống lại loại có thực lực siêu cấp như Raizen, Katherine, Lola, không dùng kỹ năng hóa ruồi hoặc di tinh thì chỉ có kết cục bị miểu sát.
Hai người trấn thủ ma đế đỉnh phong trước mắt, Trần Duệ một người cũng không đánh lại, thêm một người nữa thì càng không cần phải nói. Mặc dù có kỹ năng chạy trốn như tinh không chi môn, chỉ sợ cũng không đào thoát nổi.
Lần này tới trộm Đọa Thiên Sứ chi kiếm, hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý đánh một trận ác liệt, nhưng không thể ngờ lại vượt quá tưởng tượng thế này!