Ma Giới Đích Nữ Tế - Chàng Rể Ma Giới

Shi Cuinuo nghe ra sự nôn nóng trong lời nói của Trần Duệ, lập tức trở về thuyền rồi hạ lệnh đình chỉ mọi công kích, chỉ tập trung mở hết tốc lực chạy thoát theo lỗ hổng mà Trần Duệ mở ra.
"Shi Cuinuo đại nhân! Mau tới đây!" Trong khoang thyền truyền tới tiếng kinh hô của naga.
Shi Cuinuo vội vàng chạy vào khoang thuyền, liền nhìn thấy thiếu nữ naga nắm chặt hai tay, cuộn tròn thân mình lại một chỗ. Thụ cầm luôn mang theo cũng ném sang một bên, trên khuôn mặt lộ ra sự sợ hãi cường liệt.
Shi Cuinuo kinh hãi, đi tới ôm chặt lấy muội muội: "Adeline! Muội làm sao vậy?"
"Chạy mau! Tỷ tỷ! Mau!" Toàn thân Adeline run rẩy, gấp rút thở hổn hển, dường như là phải dùng hết sức lực còn sót lại mới có thể nói hết câu này. Chú tế ấn ký trên trán nàng bắt đầu mơ hồ phát ra quang mang.
Lúc này, thân thuyền đột nhiên đong đưa kịch liệt, giống như bị làn sóng vô cùng lớn tập kích. Nghe thấy tiếng hô kinh hãi trên boong, Shi Cuinuo cảm thấy tình thế không ổn, liền ôm lấy Adeline chạy mau ra ngoài.
Lúc này, màn trời hắc ám dần tán đi. Kỳ lạ là, hải thú triều đã lùi ra xa, ngay cả bầy hải thú trước mặt Trần Duệ cũng như thế. Tình thế này cũng không phải do uy hiếp từ Tinh Bạo. Trông biểu tình kinh hoàng và sợ sệt của hải thú thì chắc hẳn là một thứ đáng sợ gì đó sắp xuất hiện.
Rất nhanh đã có đáp án, phía sau thuyền Man Đà La nổi lên sóng lớn. Giữa lớp sóng vươn ra một cái xúc tu khổng lồ.
Xúc tu này màu ám hồng sắc. Phần lộ ra khỏi mặt biển dài tới bốn mươi năm mươi thước, đường kính xấp xỉ mười thước. Trên xúc tu có rất nhiều giác mút và móc câu, tỏa ra khí tức quỷ dị mà cường đại.
Xúc tu càng lúc càng vươn cao, đến ước chừng trăm thước thì đột nhiên đập xuống như một cây roi quất lên mặt biển. Nước biển như bị xé toạc ra, sóng nước bắn lên cao đổ ập về phía thuyền Man Đà La.
Thuyền bị con sóng đẩy cao lên tận trời. Sau khi lực lượng của xúc tu tán đi, thuyền Man Đà La lại theo nước biển đổ ập xuống. Tuy có trang bị phòng ngừa lật thuyền nhưng chấn động biên độ cao như thế vẫn khiến người trên thuyền nảy lên, dồn dập rơi vào trong nước. Shi Cuinuo gắt gao ôm chặt lấy muội muội mình, hai đôi tay khác thì bám chắc lấy cột buồm, miễn cưỡng ổn định thân hình.
Đây mới chỉ là mở màn. Tiếp đó, nước biển đã bắt đầu dâng lên những con sóng kỳ dị. Thuyền Man Đà La vẫn một mực chạy về phía trước lại bị những con sóng này đẩy trở về sau. Trông nó giống như một vận động viên điền kinh, đầu đầy mồ hôi miệt mài chạy về phía trước nhưng thân thể không hiểu sao lại không chịu nghe theo mà cứ lùi về sau.
Lại thêm một cái xúc tu đáng sợ nữa xuất hiện. Lần này nó xuất hiện ở phía trước thuyền Man Đà La. Lực lượng của cái xúc tu này mà quấn lấy Man Đà La hoặc giả đập xuống chính diện thì kết quả chỉ có thể là tan thành cát bụi.
Xúc thủ to lớn lại tiếp tục xuất hiện, đã có bốn cái. Tất cả bao vây lấy thuyền Man Đà La. Công kích cường lực hết sức căng thẳng, cho dù con thuyền này có năng lực phi thiên độn địa cũng không cách nào trốn thoát khỏi sự hủy diệt.
Shi Cuinuo trở nên tuyệt vọng, ôm chặt lấy Adeline đang run rẩy. Lúc này, trên không trung lại hiện ra một thân ảnh lóng lánh tinh quang. Thanh âm mang lực lượng hỗn hợp đặc dị nào đó khuếch tán đi xa: "Cường giả tôn kính nhất bộ tộc Huyết Chương, ta vô ý xông vào lĩnh vực quốc độ của đại nhân, xin tha thứ cho sự mạo phạm của chúng ta."
Trong thanh âm của Trần Duệ thẩm thấu tinh thần lực của phân tích chi nhãn, trực tiếp ngấm vào trong đáy biển.
Ngay khi xúc tu vừa mới xuất hiện, phân tích chi nhãn đã hiện số liệu.
Chủng tộc: Huyết văn ma chương (biến dị)
Tổng hợp thực lực bình định: không cách nào phán đoán.
Phân tích: cực độ nguy hiểm!
"Không cách nào phán đoán" tức là đại biểu cho việc địch nhân này đã vượt qua tầng thứ ma đế, không phải là thứ mà hiện tại hắn có thể đánh lại.
Động tác của xúc tu bỗng dưng ngưng lại, dường như trầm mặt trong khoảnh khắc. Thuyền Man Đà La đung đưa một hồi rồi chậm rãi dâng lên cao, thì ra phía dưới có một xúc tu đang nâng nó lên.
Cùng lúc này, sóng biển dồn dập gạt ra, một thân ảnh to lớn nổi trên mặt nước.
Đây là một thân ảnh không lồ giống như một ngọn núi nhỏ, toàn thân màu hồng nhạt mơ hồ còn có màu lục. Nhìn từ phía trước thì nó có chút giống bạch tuộc. Trên thân thể có nhiều tròng mắt màu đỏ, cái miệng to lớn há há mở mở để lộ ra cổ họng và tầng tầng lớp lớp răng nhọn, khiến cho người ta nhìn vào không rét mà run.
Trừ phim kinh dị ở tiền thế ra thì đây là lần đầu tiên Trần Duệ nhìn thấy sinh vật khủng bố thế này trong hiện thực. Nói không sợ thì chính là nói dối, nhưng mà hiện tại hắn đã không phải loại tay mơ mới bước chân vào ma giới. Trong lòng tuy kinh hãi nhưng tinh thần lực lại hết sức không chế ba động, chậm rãi đáp xuống boong thuyền.
Tròng mắt nghi hoặc của cự thú khóa trên mình Trần Duệ. Loại áp lực vô hình này khiến cho Shi Cuinuo ở phía sau cũng phải run rẩy. Trần Duệ hết sức duy trì lãnh tĩnh, cung kính khom người với cự thú: "Guile Beelzebub gặp mặt đại nhân."
Thất đại vương tộc ở ma giới tuyệt đối không phải là hạng vô danh, nhiều ít đều có bối cảnh sau lưng. Hơn nữa, Trần Duệ có Phệ Thần mặt nạ và trọng lực thuật mà thổ nguyên tố quân vương ban cho, muốn mạo nhận thân phận này cũng không khó khăn lắm.
Một khối thịt đỏ máu phía trên miệng của cự thú bắt đầu vặn vẹo rồi hiện ra một cái mặt người. Ngũ quan của nó đầy đủ, không khác người thường là mấy, chỉ là trên vùng trán lại có thêm ba tròng bắt dài dựng đứng vô cùng quỷ dị.
"Ngươi nên gọi ta là Hải Thần Hắc Mạc. Nhưng mà có thể liếc mắt là nhìn rõ chân thân của ta thì ta cho ngươi quyền trước khi chết được nghe lời xưng tán về nhãn lực của mình." Mặt người phát ra âm thanh leng keng như tiếng kim loại va chạm. Nước biển xung quanh đều bị chấn động gợn lên những vân sóng.
"Đại nhân tôn kính, ta có thể cảm thụ được lực lượng cường đại của quốc độ này. Nhưng mà tín ngưỡng chi lực trong đó dường như quá hỗn tạp. Những hải thú này chắc là xuất phát từ sợ hãi mới đi theo ngài chứ không phải là do... tín ngưỡng đại nhân?"
Trần Duệ nói câu này không phải là nói bừa. Trong siêu cấp hệ thống của hắn không chỉ có một trụ tín ngưỡng, cho nên hắn vô cùng tự tin về sự hiểu biết đối với lực lượng tín ngưỡng. Nếu như nói trước kia còn là dựa vào phân tích chi nhãn để phát hiện ra chủng tộc của cự thú thì hiện tại một câu này trực tiếp đánh trúng yếu hại của "Hải Thần Hắc Mạc".
Năm con mắt trên khuôn mặt kia đồng thời tỏa ra hồng quang khiếp người: "Ngươi muốn nói cái gì? Muốn trước khi chết để ta xưng tán nhãn lực của ngươi thêm một lần nữa sao? Hay là ngươi lại muốn ta bảo lưu hai tròng mắt của ngươi làm quà lưu niệm?"
Trần Duệ cảm giác trái tìm mình đập "thình thịch" mấy cái. Hắn hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, không nhanh không chậm nói: "Ta chỉ muốn diễn đạt ý của mình mà thôi. Nếu như đại nhân chỉ thuộc loại trình độ này thì chưa hẳn có thể vượt qua tồn tại phía sau của ta để ban cho ta cái chết."
"Tồn tại phía sau?" Ánh mắt của cự thú mặt người nhìn tới khải giáp Ngự Tinh Biến trên người Trần Duệ, dường như suy nghĩ cái gì đó rồi đột nhiên gào lên: "Cho dù người là tùy tùng của tồn tại nào đó thì nơi này vẫn cứ là Tử Vong chi hải! Vẫn cứ là hải vực Hắc Mạc! Vẫn cứ là quốc độ của ta! Ai cũng đừng nghĩ đến chuyện ngăn cản ta giết chết một con kiến hôi là ngươi!"
Nước biển chung quanh bởi vì tiếng gầm gừ này mà biến thành một vòng xoáy nước khổng lồ, cự thú giống như đã trở thành chúa tể giữa thiên địa. Nó chỉ cần thổi một hơi cũng có thể phát động uy năng lớn lao. Adeline đã sợ đến mất tiếng, chỉ dám run rẩy nằm trong lòng Shi Cuinuo. Trong lòng Shi Cuinuo cũng tràn đầy khẩn trương và sợ sệt. Nói cho đến cùng thì Hải Thần Hắc Mạc cũng là kẻ thống trị đã nô dịch tộc Naga nhiều năm.
Đối mặt với uy thế của cự thú, Trần Duệ ngược lại lại vô cùng trấn định. Hắn lắc lắc đầu: "Ngài sai rồi. Hải Thần đại nhân, ta không biết có phải mỗi vị cường giả bán thần cấp đều có được năng lực xé rách không gian hay không nhưng người ở phía sau lưng ta thì vừa vặn có đủ khả năng này... Không biết đại nhân có từng nghe nói đến núi Sekeruide không?"
Cự thú mặt người có biểu tình ngưng trọng, nói ra một cái tên bằng giọng điệu vô cùng ngưng trọng: "Sa... tan!"
Thanh âm trùng điệp giống như kim thiết va vào nhau, khiến cho màng nhĩ của mọi người bị chấn động ong ong. Trần Duệ nhạy bén cảm giác được một chút kiêng sợ trong ngữ khí của cự thú này. Xem kẻ kia còn có uy danh đến bực này, trước mắt hắn cứ nên cáo mượn oai hùm cái đã.
Thừa dịp đối phương còn đang suy tư, Trần Duệ đốt sẻ tùy xăng (), lấy ra một huy chương màu đỏ, phía trên còn khắc họa hoa văn kỳ dị, dường như là hình một con rắn.
"Hải Thần đại nhân, huy chương này chắc là có thể chứng thực lời ta nói chứ."
Năm con mắt nhìn chằm chằm vào huy chương kia rồi lại trầm mặc một lúc. Huy chương trong tay Trần Duệ tan biến, hắn cung kính thi lễ: "Lần này, ta phụng mệnh đi đến đảo Vụ Ẩn lại không ngờ lọt vào quốc độ của đại nhân. Ta biểu thị sự tạ lỗi sâu sắc từ tận đáy lòng với sai sót này, xin đại nhân tha thứ. Ta nguyện ý dốc hết khả năng, trả ra tài phú hoặc bảo vật tương ứng để bồi thường cho đại nhân."
Satan là kẻ thâm trầm, thần bí khó lường, chẳng phải là một đàn em gọi là đến đuổi thì đi. Trần Duệ cũng vô cùng kiêng sợ thằng cha đó, nếu thật sự triệu hoán hắn qua đây thì cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa. Trần Duệ không cách nào dự liệu hoặc là nói hắn cũng không đoán chuẩn xác được kết quả tệ hại nhất. Cho nên, hắn tự nói là mình có hậu đài cường đại sau đó lại biểu hiện ra thái độ khiêm tốn và lấy lòng.
Quả nhiên, cự thú suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu: "Nếu như ngươi có thể bồi thường thứ làm ta vừa lòng thì ta có thể tha cho ngươi một con đường sống. Nhưng tất cả những kẻ kia đều phải lưu lại, đặc biệt là naga có lạc ấn tín ngưỡng!"
Trần Duệ mơ hồ đoán được cái gọi là Chủ Tế lạc ấn chắc hẳn là lực lượng tín ngưỡng của naga ngưng tụ thành. Cự thú có thể cắn nuốt sạch nó, sau đó tăng cường tín ngưỡng chi lực. Đây mới chân chính là hải tế của tộc Naga.
Nghe Hải Thần nói như thế, Shi Cuinuo chấn động, cũng không biết là lấy dũng khí ở đâu ra mà kêu lên: "Hải Thần đại nhân, xin bỏ qua cho muội muội. Ta nguyện ý thay thế muội muội mình..."
"Hừ! Ngươi chém giết không ít tín đồ của ta, vốn đã phải chết rồi!" Cự thú điềm nhiên nói: "Tên nhóc có tín ngưỡng chi khải này còn có một chút sinh cơ, còn toàn bộ các ngươi thì phải chết!"
Trần Duệ quay đầu nhìn chị em naga đang vô cùng tuyệt vọng kia, nhíu mày nói: "Đại nhân, các nàng đều là thuyền viên của ta. Một mình ta thì làm sao có thể đi đến đảo Vụ Ẩn được. Xin hỏi, ta có thể dùng tài bảo, bảo vật để bồi thường cho tất cả các thuyền viên của mình được không?"
"Đảo Vụ Ẩn?" Cự thú mặt người nhìn xoáy vào Trần Duệ trong khoảng khắc, tròng mắt híp lại: "Nếu như ta thật sự muốn thả cho ngươi một con đường sống thì cũng là sút ngươi bay khỏi hải vực Hắc Mạc. Ta có lúc nào nói cho ngươi tiến vào đảo Vụ Ẩn đâu? Hơn nữa... Hiện tại ta còn chưa quyết định có bỏ qua cho ngươi hay không..."
Lông mày Trần Duệ nhíu chặt lại, chỉ thấy cự thú nở một nụ cười quỷ dị: "Ta không hiểu làm sao Satan lại 'sai' ngươi đi vào hải vực Hắc Mạc, càng không hiểu nếu như tín đồ của Satan đều có thể có tín ngưỡng khải giáp cường đại thế này thì lực lượng bản thân hắn chắc là đã tiếp cận cảnh giới trong truyền thuyết rồi. Vì sao chỉ phái một tên kiến hôi như ngươi đến đây? Hay là, ta nên đổi tên ngươi là... kẻ thừa kế của Hắc ám Long Hoàng?"
Trần Duệ cuối cùng cũng kinh hãi, không ngờ tâm tư của "Hải Thần Hắc Mạc" lại kín đáo như thế. Hắn lại có thể nhìn thấy lời nói dối của mình. Càng khiến Trần Duệ kinh ngạc là câu nói "kẻ thừa kế của Hắc ám Long Hoàng" trong miệng của cự thú!
Tàng bảo đồ này không ngờ lại có liên quan đến Hắc ám Long Hoàng hơn mười vạn năm về trước. Như vậy thì Huyết văn ma chương đã đạt tới bán thần cấp này có quan hệ gì đến bảo tàng của Hắc ám Long Hoàng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui