Ma Giới Đích Nữ Tế - Chàng Rể Ma Giới

Tế ngộ nhân sinh thật khó lường, thiếu nữ khi chủ động nhận lạc ấn hải tế lúc trước đã chuẩn bị tốt tâm lý phải chết, vốn không thể tưởng được sau đó lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Có lẽ trong khoảnh khắc nàng gặp gỡ "Guile" mà tỷ tỷ Shi Cuinuo mang về, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu thay đổi.
Trần Duệ cũng không ngờ được, sau khi Adeline sử dụng phục hoạt dược tề lại phát sinh biến hóa kỳ dị này, hẳn là do nguyên nhân một phần lực lượng kha khá từ huyễn lực quốc độ của Thận Ma lưu lại trong cơ thể thiếu nữ naga. Chỗ tốt là thiếu nữ đột nhiên có được tinh thần lực thật lớn, có thể khống chế sương mù của cả đảo Vụ Ẩn, thậm chí chế tạo ra ảo cảnh mạnh mẽ như Thận Ma. Đương nhiên, trước mắt còn chưa thuần thục. Chỗ xấu là Adeline chịu ảnh hưởng của lực lượng đặc thù nào đó, không thể rời khỏi đảo Vụ Ẩn, dù cho phân thân Thận Ma của nàng muốn trợ giúp thoát khỏi cấm cố Hồn Linh chi thể. Đây hẳn là di chứng khi dung hợp thất bại: Kế thừa "tài sản", đồng thời cũng phải kế thừa "nợ nần".
Adeline cũng không uể oải, trải qua khảo nghiệm sống chết, thiếu nữ naga đã trưởng thành không ít, có thể trợ giúp "Guile" thoát khỏi hiểm cảnh, có thể cứu vớt sinh mệnh của tỷ tỷ và các đồng bạn, không có điều gì quan trọng hơn thứ này.
"Yên tâm, nhất định có biện pháp."
Từ khi Bạch tuộc vương gặp được Trần Duệ lúc trước là có thể đoán ra, Thận Ma và Red Pipit đều bị vị Hắc ám Long Hoàng kia giam cầm trong này bảo hộ bảo tàng. Ở trung tâm bảo tàng Long Hoàng nhất định có phương pháp giải trừ cầm cố.
Chứng kiến ánh mắt chắc chắn của Trần Duệ, Adeline hơi gật đầu, cảm thấy trong lòng yên ổn hơn nhiều.
"Hiện tại ngươi đã trở thành người chưởng khống mới của đảo Ẩn Vụ, ảo giác khống chế của những naga và nguyên tố nhân này hẳn đã được giải trừ." Trần Duệ biết trong lòng Adeline có cảm xúc e lệ rụt rè, mở miệng hóa giải không khí xấu hổ này. Kỳ thật trong lòng hắn, thiếu nữ naga là một muội muội cần được che chở, cũng không có ý tưởng linh tinh gì.
Quả nhiên, vừa nhắc tới điều này, biểu tình của Adeline có vẻ tự nhiên hơn, đáp: "Tộc nhân cùng những nguyên tố nhân này đã thoát khỏi ảo cảnh, nghỉ ngơi một ngày là không sao, từ hải khu Vụ Ẩn đi tiếp lên phía trước chính là khu vực Minh Hải, cũng được gọi là 'Tử Hải'. Nhưng đáng tiếc chính là, trong trí nhớ ta nhận được không có nhiều tin tức liên quan đến Tử Hải."
Cái tên Tử Hải này làm Trần Duệ liên tưởng đến "hồ nước muối" ngã xuống không chết ở thế giới kia (Biển Chết). Nhưng rất rõ ràng, "Tử Hải" ở đây tuyệt đối là vùng đất chết tràn ngập nguy hiểm.
Adeline ngẩng đầu nhìn không trung lượn lờ sương mù nơi xa: "Ta cảm thấy có thứ gì đó kỳ dị tiếp gận đảo Ẩn Vụ từ phía đông."
Không trung? Trần Duệ nhướng mày. Có lẽ là vị quân vương điện hạ phao tin không đợi hắn kia. Tính ra, ám nguyên tố quân vương tới thật đúng lúc, sắp xếp xong hết rồi lại vừa vặn xuất hiện.
Trần Duệ không có đoán sai, đúng là ám nguyên tố quân vương Hegel tới. Nhưng bộ dạng Hegel thật chật vật, tàu bay cũng đã tổn hại không chịu nổi, thủ hạ ám nguyên tố nhân cũng tổn hao không ít. Chứng kiến Trần Duệ vẫn ở đảo Ẩn Vụ chờ mình, hơn nữa nhìn thấy hết sự chật vật của mình, trong lòng Hegel không biết là có tư vị gì.
Hegel trên không trung bị rất nhiều sinh vật phi hành biển có thực lực cường đại tập kích, lâm vào khổ chiến, suýt nữa không đến đây được. Kết quả chiến đấu ở đảo Ẩn Vụ cũng làm cho Hegel khó mà tin được, hơn một lần hắn từng dừng lại ở đây, bị Thận Ma ẩn núp trong bóng tối thi triển huyễn lực quốc độ đánh cho chạy té khói. Bây giờ tên "Guile" này không ngờ đánh bại cả cường giả ẩn nấp, thật sự không thể tưởng được. Dù là phương pháp gì, thắng chính là thắng, người ta có thể bình yên vượt qua đảo Ẩn Vụ, dù là dựa vào vận khí hay thực lực thì cũng hơn hắn rồi, điểm này Hegel cũng không phủ nhận.
Sau khi hỏi rõ chuyện phát sinh, ám nguyên tố quân vương trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Ta muốn cảm tạ ngươi vào thời khắc nguy hiểm nhất cũng không bỏ mặc những ám nguyên tố nhân này. Tuy rằng không thể hóa giải thù hận giữa chúng ta, nhưng ta có thể dùng danh tự ám nguyên tố hứa hẹn, trong khu vực Tử Vong chi hải này, ta sẽ không thi triển hình thức trả thù gì với ngươi."
Hóa ra ngươi còn định một bên tìm mảnh vụn một bên bày cạm bẫy à! Trần Duệ hung hăng khách sáo với Hegel vài câu trong lòng, nhún nhún vai: "Nếu như mảnh vụn Thủy Nguyên ám hệ đã không có ở đảo Ẩn Vụ, vậy thì chúng ta nhất định phải đi tiếp. Hiện tại chỉ biết hải vực tiếp theo gọi là Minh Hải, dường như còn có một kẻ địch cường đại, còn lại không biết gì cả. Hegel điện hạ định tiếp tục cưỡi tàu bay đi tiếp sao?"
"Vị trí của mảnh vụn Thủy Nguyên ám hệ hẳn là sâu trong Minh Hải. Chỉ là tàu bay của ta không dùng được rồi." Ám nguyên tố quân vương nhíu mày: "Ta còn có thuyền, hơn nữa ngươi cứu ám nguyên tố nhân, có thể điều chỉnh biên chế thành ba thuyền. Chúng ta nhất định phải vượt qua cửa ải này."
Trần Duệ nghĩ ngợi rồi nói: "Không nói dối điện hạ, trong tay ta có một tấm tàng bảo đồ, đánh dấu vị trí bảo tàng của Hắc ám Long Hoàng hơn mười vạn năm, rất có thể cũng là mục tiêu mảnh vụn thủ nguyên mà ngài muốn tìm. Phương diện này còn liên quan đến hai vị bằng hữu của ta..."
Đã đến trạm này rồi, bảo tàng Long Hoàng chắc chắn không gạt được Hegel, không bằng chân thành với hắn, hơn nữa sau khi nghe được lời nói của Hegel vừa rồi, Trần Duệ đã mơ hồ hiểu được một ít tính cách của vị ám nguyên tố quân vương này.
Quả nhiên, Hegel khinh thường cắt lời: "Bảo tàng? Đơn giản là tiền tài hoặc bảo vật thôi, thật sự là tầm đánh giá của kẻ ngu muội mà vô tri! Chẳng lẽ không biết trên đời này chỉ có lực lượng bản thân mới là của cải lớn nhất hay sao? Các ngươi truy đuổi danh lợi lòe loẹt, trong mắt nguyên tố quân vương chẳng đáng một đồng tiền! Ta chỉ cần mảnh vụn Thủy Nguyên ám hệ, còn lại cái gì cũng không cần. Nếu hai người không ở cùng một chỗ, ta cũng chẳng trợ giúp ngươi tìm cái bảo tàng gì đó."
"Đó là đương nhiên! Còn về bảo tàng... đúng như quân vương điện hạ nói, giá trị quan bất đồng mà thôi, chúng ta cứ quyết định như vậy đi." Trần Duệ cũng không giải thích nhiều, nói với Shi Cuinuo: "Ngươi ở lại chiếu cố Adeline, ta sẽ tìm được phương pháp giải trừ cầm cố của nàng."
Shi Cuinuo trầm ngâm một lát, nghiêm nghị hỏi Trần Duệ: "Sau khi chuyện này kết thúc, ngươi định mang nó đi sao?"
"Nếu nàng nguyện ý." Trần Duệ nhìn thiếu nữ naga: "Nói thực ra, nàng cũng không thích hợp chiến đấu, dù chiếm được lực lượng của Thận Ma. Huống hồ ta đã hứa hẹn và cho nàng hy vọng, nhất định sẽ thực hiện được."
Shi Cuinuo nhìn Trần Duệ thật sâu: "Cám ơn, vậy ta và ngươi sẽ cùng đi Minh Hải. Không chỉ vì giúp ngươi tìm kiếm bảo tàng, mà còn vì vận mệnh của bộ tộc Naga. Còn về Adeline... ta tin nó, nó có thể tự chiếu cố, không sợ lẻ loi một mình."
Adeline gật đầu với tỷ tỷ. Trên thực tế, bằng năng lực hiện tại của nàng, tuy rằng không thể điều khiển huyễn lực còn sót lại của Thận Ma một cách thuần thục, nhưng trên đảo Ẩn Vụ này, tự bảo vệ cũng không có vấn đề gì.
"Vậy thì... nghỉ ngơi hai ngày đã, sau đó..." Sau khi an bài thỏa đáng, Trần Duệ vẫn cố nén mệt mỏi đã không thể khống chế di chứng của Ngự Tinh Biến. Lắc lư một chút rồi ngã ngửa ra đất, bị Shi Cuinuo nhanh tay đỡ được.
Shi Cuinuo lập tức bế Trần Duệ lên, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, quái dị liếc Adeline một cái, vừa lúc đón nhận nụ cười hiểu ý của muội muội. Nữ chiến sĩ naga không hiểu sao thấy an lòng, ôm Trần Duệ đã ngủ say vào trong doanh địa.
Hai ngày sau, thuyền Mạn Đà La và ba chiến thuyền lớn màu đen cùng rời khỏi đảo Vụ Ẩn. Dưới sự khống chế của Adeline, sương mù phía trước đội tàu biến mất sạch, một đường thông suốt.
Shi Cuinuo cũng không nhìn muội muội vẫy tay từ biệt nơi bờ biển, chỉ cúi đầu nhìn loan đao trong tay. Dây là vũ khí mới mà Trần Duệ vừa đưa cho nàng, đủ để thừa nhận sát chiêu "Hỏa Diễm Đao" này, trên mặt đao sáng như gương phản chiếu hốc mắt đã hơi đỏ lên của nữ chiến sĩ naga.
Vài ngày sau, bốn con thuyền rời khỏi hải vực Vụ Ẩn được sương mù bao quanh, tiến nhập vào hải vực Minh Hải theo lời Adeline. Màu sắc nước biển nơi này càng trầm lắng, nhìn qua giống như toàn màu đen, làm cho người ta có cảm giác kinh sợ.
Thời tiết ở hải vực Minh Hải vô cùng tồi tệ, tràn ngập gió lốc, lôi điện và mưa bão. Khác hoàn toàn với hải vực Vụ Ẩn trước đó, giống như hai thế giới bất đồng vậy.
Thuyền chủ thể của ám nguyên tố quân vương được chế tạo từ tinh thạch ám hệ, có các loại công hiệu kỳ dị, hẳn là loại tinh thể bạn sinh nào đó của ám nguyên tố nhân. Trần Duệ nhìn ra sự trân quý của tinh thạch này không dưới kim tinh, thậm chí còn hơn. Chỉ riêng ba con thuyền này đã là vô giá, chẳng thể trách quân vương điện hạ người ta lại chướng mắt với bảo tàng "lòe loẹt".
"Nhìn xem! Đó là cái gì?"
Đây là ngày thứ ba tiến vào Minh Hải, rốt cuộc đội thuyền cũng gặp một... con thuyền.
Tốc độ của đội thuyền dần chậm lại, bằng thị lực của Trần Duệ và Hegel đã có thể thấy rõ bộ dáng con thuyền này. Bề ngoài nó cũ kỹ, trên thuyền dường như không có người, không khí có vẻ trầm lặng.
Shi Cuinuo chú ý thấy, màu sắc của thủy vực này càng đen đặc, căn bản không nhìn được tình hình dưới nước, thậm chí cả lực cảm tri cũng không thể xâm nhập.
"Qua đó xem sao!" Thanh âm Hegel truyền lên thuyền Mạn Đà La, bốn con thuyền hình thành một vòng vây, dần dần tiếp cận con thuyền kia.
Lúc sắp tiếp cận, những naga có thực lực yếu kém trên Mạn Đà La đồng loạt sinh ra ảo giác, dường như có một cặp mắt vô hình đang từ hư không nhìn mình chằm chằm, lưng vô thức lạnh buốt, cảm giác sợ hãi quỷ dị dần sinh ra trong lòng.
Loại sợ hãi này rất nhanh bị đánh tan, thanh âm của Hegel vang lên: "Hừ! Đồ không biết sống chết, không ngờ trước mặt ám nguyên tố nhân, khoe khoang khủng cụ thuật! Mở pháo cho ta, mặc kệ là cái gì, bắn nó thành mảnh vụn!"
Ba chiến thuyền đen đồng thời mở pháo công kích, con thuyền kia bị bắn vỡ nát, rất nhanh đã chìm xuống biển.
"Mạn trái! Mau!" Bỗng nhiên Trần Duệ hét lớn: "Hegel! Cẩn thận trong nước!"
Gần như cùng lúc đó, trong mặt nước vẫn luôn yên lặng đột nhiên bắn ra mấy thứ to lớn, một con thuyền đen của ám nguyên tố quân vương không kịp tránh, cả thân thuyền bị thứ gì đó ném bay đi. Cũng may thuyền của ám nguyên tố nhân không giống bình thường, không ngờ bay xéo một trận trên không trung rồi lại ổn định rơi lên mặt nước, chỉ là thuyền viên đã lảo đảo, có vài người rơi vào trong nước.
Thứ nổi lên không ngờ là từng chiếc từng chiếc thuyền lớn, sau khi nổi lên, họng pháo hai bên mạn thuyền bắt đầu thoát nước, trên những con thuyền này có đầy dị vật như tảo xoắn gì đó, giống như đã chìm dưới biển nhiều năm, bị Hegel bắn pháo mà tỉnh lại vậy.
Trên thuyền đã không còn tình trạng không có người, khi nhìn rõ những thuyền viên kia, trong mắt Trần Duệ xẹt qua sự kinh ngạc, rốt cuộc cũng hiểu ý câu nói "không sợ tử vong" của Bạch tuộc vương. Hóa ra những thuyền viên này, tất cả đều là sinh vật vong linh.
Thuyền vong linh!
(Biên: :475: Có phần giống Cướp biển vùng Caribe rồi đấy.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui