"Đại nhân, trấn Cổ Đan không có thứ gì mà ta không biết, có chuyện gì đại nhân cứ việc phân phó."
"Đại nhân, nếu cần nghỉ ngơi chỉnh đốn gì đó ở đây, ta có thể giới thiệu lữ quán tốt nhất, còn có thị nữ thiếp tâm mỹ lệ nhất."
"Dường như trang bị trên người đại nhân hao tổn không nhẹ, ta biết một nhà ải nhân làm thợ rèn, tay nghề tốt nhất trên trấn..." Dọc đường đi, Lucio dốc hết sức biểu hiện giá trị trước mặt Trần Duệ. Trần Duệ biết ý đồ của hắn, cũng không nói gì. Trên thực tế, hắn cũng không có sát ý gì với tên Lucio này, cứ thuận thế lo một phần chứng minh thân phận để đi tới Long Hoàng đế quốc đã. Lại nói tiếp, trong lời nói thao thao bất tuyệt của người này cũng có không ít tin tức hữu dụng.
"Tằng tổ phụ của ngươi là quan quân của Long Hoàng đế quốc?" Rốt cuộc Trần Duệ cũng mở miệng hỏi một câu.
Lucio vừa mới kể cả gia phả mười tám đời nhà mình ra để giữ mạng trước mặt vị "cường giả sư cấp" này, vừa nghe hỏi thế vội vàng đáp: "Vâng, tằng tổ phụ đại nhân từng là đội trưởng đại đội thương binh của quân đoàn Xích Long. Đáng tiếc sau này gia cảnh sa sút, đến cha ta thì đã chuyển tới vương quốc Dương Thiệu. Sau đó cha ốm chết, ta..."
Nói đến quang vinh của tổ tiên, lại so với tình trạng của mình bây giờ, Lucio hơi xấu hổ cúi đầu: "Lý tưởng từ nhỏ của ta là trở thành một thương binh, kế thừa quang vinh của tằng tổ phụ. Đáng tiếc, vận khí của ta không có tốt..."
Vận khí không tốt? Chẳng nhẽ là vì sự khổ cực của chức nghiệp thương binh này? Trần Duệ còn nhớ có một câu: "Từ xưa thương binh nhiều khổ cực, may mắn nhất cũng không qua E." Điển hình chính là một thằng đàn ông khổ cực cầm trong tay "lan dại đỏ phá ma". (DG: Chém bừa, ếu hiểu gì :61
Đương nhiên, Trần Duệ biết cái vẻ xấu hổ của Lucio có không ít phần là thật lòng. Im lặng lắc đầu, không nói gì thêm.
Thương binh khổ cực có vẻ rất quen thuộc với địa hình này. Ước chừng một giờ sau, hai người đã rời khỏi rừng rậm, đi tới trấn Cổ Đan.
Trần Duệ rất trầm mặc ít lời, lại càng trở nên thần bí trong lòng Lucio. Không dám hỏi nhiều, chỉ lấy lòng hỏi han: "Đại nhân, mọi người đều biết, huy chương chế khí sư, huy chương luyện dược sư, huy chương học viện, huy chương dong binh... đây đều là chứng minh thân phận thông dụng ở các nước. Chẳng qua trên trấn Cổ Đan chỉ có dong binh công hội. Nếu đại nhân không để ý, trước tiên có thể tạm dùng thân phận một dong binh."
Huy chương chế khí sư và huy chương luyện dược sư thì Trần Duệ cũng có, nhưng đây là huy chương của ma giới, còn có hình khắc con dấu của ba đại đế quốc, chắc chắn không dùng được ở đây. Trần Duệ suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Vậy đi dong binh công hội đi, con người của ta luôn điệu thấp, không thích ra mặt, có hiểu nên làm thế nào chưa?"
Một câu này có ẩn ý uy hiếp, Lucio vội vàng lắc đầu: "Hiểu rồi! Xin đại nhân yên tâm!"
Hai người tới một tòa kiến trúc to lớn, trên đó có một dấu hiệu hình kiếm.
Sau khi vào cửa thì là một đại sảnh, trong đó có không ít người, xem bộ dạng thì đều là dong binh. Hai người vừa vào đại sảnh không lâu đã nghe thấy một thanh âm khinh thường: "Nhìn còn tưởng là ai? Không phải 'liệt thương' Lucio sao? Ngay cả thương cũng gãy, đúng là một tên phế vật." (giải thích phát. Liệt của thằng này vốn kiểu liệt diễm, mạnh mẽ, nhưng chữ liệt mà thằng kia chửi là như kiểu liệt dương, đang nói kháy đó :131
Mở miệng là một đại hán râu quai nón lưng đeo kiếm to bản, thực lực D-, cao hơn Lucio cả một đại cảnh giới.
Mấy thanh âm trào phúng bên cạnh cũng vang lên: "Tên này bình thường bị biết ức hiếp vài tay mơ, không có bản lãnh gì. Ngày đó ta nhìn thấy hắn bị một con hỏa diễm trư đuổi cho tè ra quần, ngay cả quần cũng bị đốt một nửa. Ha ha!"
"Lucio cũng không phải phế vật đơn giản thế, mà còn là một tên ngu hơn lợn. Lần trước còn mù mắt đi lừa bịp tống tiền em họ mới tới nơi này của đội trưởng thủ vệ. Kết quả bị đánh cho bầm dập, cầm tù ba tháng..." Lucio không dám lên tiếng, cúi đầu đi về phía trước.
Một nữ dong binh dáng người nhỏ xinh, có vẻ thành thục mở miệng: "Uy! Tên nhóc đi đằng sau kia, Lucio cũng không phải thứ tốt lành gì, đừng để vẻ ngoài của hắn lừa!"
Lần này coi như thiện ý khuyên bảo, Trần Duệ nhìn thoáng qua nữ dong binh, vẫn đi theo đằng sau Lucio như cũ.
"Ngay cả ý tốt của Ena đại tỷ cũng không nhận, tay gà mờ này xứng đáng bị lừa chết!"
"Ta dám đánh cuộc, con gà này ít nhất cũng bị lừa ba mươi bạch tinh tệ."
"Năm mươi bạch tinh tệ chứ, nếu không chúng ta đánh cuộc một lần?"
Thanh âm thản nhiên của Trần Duệ vang lên bên tai Lucio: "Xem ra danh tiếng của ngươi cũng không nhỏ."
Mặt già của Lucio đỏ lên, đầu càng cúi thấp, phía trước chính là "đài tiếp đãi", ở phía trước có một cô gái có vài phần tư sắc, đằng sau có mấy cô bé đang ghi chép. Một bên trình bày công khai các ghi chú nhiệm vụ cấp bậc của dong binh, bao gồm cả nội dung, thời gian và thù lao. Bắt mắt nhất chính là nhiệm vụ hấp dẫn trên khối thẻ bài màu đen trên đầu. Ma giới cũng không có dong binh công hội, Trần Duệ tò mò nhìn thêm mấy lần.
"Tiên Đế, bằng hữu này của ta muốn trở thành dong binh, thỉnh đăng ký giúp."
Tiên Đế liếc Lucio một cái, giao cho Trần Duệ một cái bảng. Khuôn mặt hiện tại của Trần Duệ là khuôn mặt trạch nam địa cầu vẫn giữ từ hồi ở Tử Vong chi hải, dung mạo không đặc biệt, lập tức điền tên "Richard" lên đó. Còn tư chất gì gì đó thì đều theo lời của Lucio bịa ra.
Tiên Đế nhận bảng, liếc qua một cái rồi gật đầu: "Richard, không biết Lucio đã từng nói qua với ngươi chưa, muốn có sự chứng thực của công hội chúng ta, đầu tiên phải hoàn thành nhiệm vụ tư cách đơn giản nhất, trở thành dong binh dự bị. Sau đó, hoàn thành ba nhiệm vụ cấp bạch tinh trong vòng một tháng là có thể lấy được huy chương dong binh chính thức cấp bạch tinh."
Lucio vội mở miệng: "Ặc... là thế này. Tiên Đế, thỉnh đăng ký cho Richard gia nhập tiểu đội liệt thương của ta, như vậy chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của dong binh dự bị là có thể trở thành dong binh chính thức."
Đây quả thật là quy củ của công hội, chỉ cần dong binh dự bị chính thức gia nhập đoàn đội dong binh đã được đăng ký là có thể trở thành dong binh chính thức theo kiểu "cổng sau". Đây cũng không phải lỗ hổng gì, dong binh là nghề nghiệp lấy mạng mà làm, vô ý một chút là toàn diệt cả đội. Một đoàn đội dong binh chính thức chắc chắn sẽ không nhận một đội viên không có thực lực.
"Nhiệm vụ dự bị hẳn là đi săn thỏ phong, nơi này có thi thể một con thỏ phong. Xin hãy kiểm tra và tiếp nhận." Lucio lấy ra một con thỏ phong săn trên đường, đặt lên trên bàn.
"Đúng vậy, thực sự là thi thể của thỏ phong còn mới. Richard đã có được tư cách của dong binh dự bị, chẳng qua..." Tiên Đế lấy ra một tấm bảng, nhìn kỹ như đang xác nhận: "Lucio, chỉ sợ... ngươi không có tư cách tuyển đội viên. Tiểu đội liệt thương vì không hoàn thành một nhiệm vụ cấp tử tinh nào trong vòng một năm, cho nên đã bị đóng băng. Dựa theo quy định, từ giờ trở đi, ngươi nhất định phải hoàn thành một nhiệm vụ cấp tử tinh trong vòng bảy ngày mới có thể giải đông. Nếu không tiểu đội liệt thương coi như giải tán vĩnh viễn."
"Cái gì?" Lucio chấn động: "Một năm nhanh như vậy sao? Tại sao ta không nhận được thông báo từ trước?"
"Hừ! Cái loại phế vật không vượt qua được thất bại như ngươi, cả ngày chỉ biết hãm hại lừa gạt, mượn rượu tiêu sầu, sao còn nhớ được thời gian, tất nhiên cũng không cần phí sức thông báo." Một thanh âm hùng hậu truyền tới từ phía sau, đây là một người trung niên có râu mép màu đỏ, trên mặt có một vết sẹo.
"Hội trưởng đại nhân." Lời của Tiên Đế đã bộc lộ thân phân của chú râu đỏ này, đúng là người phụ trách phân hội dong binh công hội ở trấn Cổ Đan. Thực lực bên ngoài của râu đỏ là sĩ cấp đỉnh phong (D+), tương đương với ác ma cao giai cao đoạn. Nhưng thực lực thực tế đã đạt tới sư cấp, tương đương với đại ma vương sơ đoạn (B-), những thứ này đều không thể qua mắt Trần Duệ.
Tất nhiên râu đỏ không nhìn thấu thực lực của Trần Duệ, coi hắn như một con gà thực lực thấp kém bị Lucio bịp bợm, căn bản không thèm để ý. Ánh mắt lạnh lùng đã nhìn vào Lucio: "Ngươi còn bất kham hơn cả tưởng tượng của ta, đã luân lạc tới mức dùng danh nghĩa tiểu đội dong binh đi lừa người rồi sao? Đội nhỏ như vậy căn bản không có ý nghĩa tồn tại."
"Không! La Thản đại nhân, ta không có! Thật sự!" Lucio hét to một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới bên cạnh còn có một sát tinh đòi mạng, nhất thời mồ hôi lạnh ròng ròng.
Từ lời nói của râu đỏ, Trần Duệ đã nhìn ra thương binh khổ cực có chuyện xưa gì đó. Hiện giờ tiểu đội đã bị đóng băng, kế hoạch lấy huy chương nhanh chóng đã thất bại. Nhưng đây không phải là do tên khổ cực kia cố ý, chuyện này là chuyện liên quan đến cái mạng nhỏ của hắn mà.
"Có phải hoàn thành một nhiệm vụ cấp tử tinh là có thể nhận được huy chương dong binh không?" Bỗng nhiên Trần Duệ xen vào một câu.
"Thằng nhóc, dong binh không có dễ làm như vậy đâu. Kể cả ngươi có lấy được huy chương dong binh, thì cũng không phải là dong binh chân chính, sẽ chỉ càng chết sớm mà thôi." La Thản râu đỏ liếc Trần Duệ một cái, lắc đầu: "Không nên tin đường tắt mà tên lừa gạt này nói, thành thật hoàn thành ba nhiệm vụ bạch tinh đi, từ từ tích lũy kinh nghiệm, vậy thì ngươi có thể sống lâu thêm một chút. Còn về phần nhiệm vụ tử tinh, căn bản không phải loại như ngươi động đến được."
Trần Duệ đã chú ý tới nhiệm vụ cấp bạch tinh từ sớm, quả thật không khó, có hỗ trợ luyện dược sư thu thập thảo dược, đi truyền tin hoặc thu thập da lông gì đó. Nhưng với kẻ chưa quen cuộc sống nơi đây như hắn thì thật phí thời gian.
"Tiên Đế tiểu thư, ta muốn hỏi một chút, nhiệm vụ để giải đông cho tiểu đội liệt thương nhanh nhất là gì? Ta chỉ hỏi nhiệm vụ nhanh nhất, không hạn chế cấp bậc." Trần Duệ mỉm cười hỏi Tiên Đế.
Không biết vì cái gì, Tiên Đế cảm thấy trong nụ cười bình thường kia ẩn chứa một loại mị lực kỳ dị, không tự chủ được đáp: "Trên bảng nhiệm vụ nóng có Mã Nạp mục sư đưa ra nhiệm vụ lấy trứng sư hạt, cấp bậc là hắc tinh bậc bảy, thù lao là ba trăm hắc tinh tệ."
"À." Trần Duệ gật gật đầu, nói với Lucio: "Đi thôi."
Lucio không dám lắm miệng, đi theo sau. Râu đỏ nhìn thấy quan hệ của hai người hơi quái dị, lông mày hơi nhíu lại.
Ra khỏi dong binh công hội, Lucio nhanh chóng giải thích: "Richard đại nhân, thực sự xin lỗi, ta thật sự không biết tiểu đội đã bị đóng băng..."
"Sư hạt ở vị trí nào trong Lam Dã sâm lâm?"
"Ở Mãnh Độc nham động sâu trong Lam Dã sâm lâm..." Lucio đáp một câu, lập tức phản ứng lại: "Đại nhân! Chẳng lẽ ngươi..."
"Xàm ít thôi, dẫn đường, đi Mãnh Độc nham động ngay lập tức!"
"Hả? Ta?" Lucio run bắn lên, bước chân khựng lại: "Mãnh Độc nham động có hai sư hạt, có một con nghe nói đã gần tới thánh cấp, chúng nó là bá chủ trong Lam Dã sâm lâm, còn chưa từng có ai tới trêu chọc. Một năm trước, tiểu đội của ta thu thập độc quả ở xung quanh đó, vô ý làm kinh động một sư hạt, kết quả ngoại trừ ta, những người khác đều..."
"Hiện tại ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất, chết luôn cho khỏe. Thứ hai, đi Mãnh Độc nham động. Có lẽ, ngươi không thể chỉ có giữ được mạng, mà còn báo được thù cho đồng bạn đã mất.
Lucio nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh của Trần Duệ, rốt cuộc cắn răng: "Ta đi!"