Ma Giới Đích Nữ Tế - Chàng Rể Ma Giới

“Ngươi nói là… chúng ta bị Chủy Thủ Huynh Đệ hội theo dõi?” Mập mạp gian nan nói một câu: “Ngươi chắc sẽ không nói lầm chứ?”
Lucio ngồi xổm xuống, xé rách tay áo cỗ thi thể kia. Bả vai hắn xăm hai thanh chùy thủ, đang dần dần nhạt đi, không lâu sau, thi thể bị thiêu đốt dưới một lực lượng kỳ lạ, rồi dần dần hóa thành tro tàn, ngay cả xương cũng không còn.
“Không sai, hẳn là thành viên của Chủy Thủ Huynh Đệ hội.” Thần sắc Lucio lộ ra vẻ hơi ngưng trọng, dùng ánh mắt nhắc nhở nhìn Trần Duệ.
Chủy Thủ Huynh Đệ hội, đây là một tổ chức ám sát nổi danh, thế lực trải rộng khắp các quốc gia, nghe nói chỉ cần trả ra cái giá tương xứng, thì cho dù là quốc vương cũng có thể trở thành mục tiêu ám sát của bọn chúng.
Sát thủ ở Chủy Thủ Huynh Đệ Hội không chỉ có thực lực cao siêu, mà còn tâm ngoan thủ lạt. Cho dù bị bắt, cũng sẽ không lưu lại người sống, giống như chiêu thi thể tự động bốc cháy này. Sau khi nhiệm vụ thất bại, bọn chúng sẽ một lần nữa phái ra sát thủ mạnh hơn để trả thù, chẳng qua, nếu như liên tục thất bại ba lần, nhiệm vụ này liền coi như là vượt quá dự tính và hủy nhiệm vụ, bình thường sẽ không ra tay với mục tiêu một lần nữa.
Đây là một truyền thống ngăn cản thế lực ngầm ở nhân loại, tuy không nhớ là lưu lại từ niên đại nào, nhưng ngay cả đương kim thích khách mạnh nhất và tổ chức đạo tặc lớn nhất “Tiềm Hành Giả công hội” đều nghiêm ngặt tuân theo truyền thống này, chứ đừng nói nói Chủy Thủ Huynh Đệ hội.
Sau khi xác định địch nhân là Chủy Thủ Huynh Đệ hội mà không phải là Thánh Vũ dong binh đoàn, mập mạp ngay lập tức sợ hãi: “Là ai! Không ngờ dám thuê Chủy Thủ Huynh Đệ hội tớ đối phó với chúng ta! Không được! Chúng ta phải ngay lập tức trở về trấn Goudin…”
Mập mạp mới nói được nửa lời, chợt nhớ tới, nếu như đối phương đã là Chủy Thủ Huynh Đệ hội, thì cho dù hắn trở về cũng không thể nào tránh khỏi độc thủ. Giáo hội ở thành Garden cao cấp hơn nhiều so với trấn Goudin, còn có Quang Minh kỵ sĩ trấn thủ, đi đến đó ngược lại mới có một con đường sống, hắn lập tức đổi lời: “Đoàn trưởng Ena, xin ngươi nhất thiết phải bảo vệ chúng ta đến thành Garden, ta sẽ ra giá gấp đôi… Không, gấp mười lần để trả thù lao! Nếu các ngươi gặp tổn thất gì, ta cũng sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, bao gồm cả hai huynh đệ đã chết trước đó.”
Dựa theo quy củ, cố chủ bình thường chỉ cần dựa theo giao ước nộp tiền cho dong binh là được, trong nhiệm vụ dong binh bị tổn thất hoặc thành viên bị tử vong cũng sẽ một mực bỏ qua.
Dong binh giữa đường mà bỏ nhiệm vụ thì sẽ không lấy được tiền thù lao, còn cần bồi thường kim tệ cho việc bội ước, danh vọng cũng sẽ bị rớt xuống rất nhiều, nhưng nếu như Ena thật sự từ bỏ nhiệm vụ, như vậy Thiết Thuẫn chẳng qua chỉ bị tổn thất kim tệ và danh vọng mà thôi. Còn thứ mà mập mạp và những người này tổn thất chính là tính mạng. Mập mập là người phụ trách ổn thỏa giáo hội ở Goudin trấn nhiều năm, tất nhiên có vài phần thủ đoạn, hắn biết rõ đạo lý “trọng thưởng tất có dũng phu”. Cho nên lập tức chịu đựng viêm màng túi để đưa ra thù lao gấp bội và chịu trách nhiệm bồi thường thiệt hại.
Ena suy nghĩ một chút, hơi liếc nhìn các dong binh, mở miệng nói: “Mục sư đại nhân cứ yên tâm. Thiết Thuẫn dong binh đoàn chúng ta trọng nhất là danh dự, nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ lần này, thì nhất định sẽ dùng toàn lực ứng phó mà hoàn thành.”
“Quá tốt! Không hổ danh là Thiết Thuẫn dong binh đoàn!” Mập mạp thở dài một hơi, nói: “Ta nói là giữ lời, thù lao gấp mười lần và tiền bồi thường thiệt hại đợi khi đến thành Garden, ta sẽ lập trả.”
Ena gật đầu, Bắt đầu bố trí phòng ngự một lần nữa, nàng ra lệnh cho các dong binh tìm tọa kỵ của mình về, an bài chỗ nghỉ ngơi và hồi phục cho người bị thương.
Khi đi ngang qua phía Trần Duệ, nữ đoàn trưởng liền nhìn hắn một cái thật sâu, mở miệng nói: "Thích khách bình thường của Chủy Thủ Huynh Đệ hội không thể nào có khả năng bị bắt sống, ta không biết ngươi làm thế nào để bắt được tên thích khách này. Nhưng ta có thể khẳng định là, mặc kệ mục tiêu của thích khách vốn có phải là ngươi hay không. Nhưng trong đoạn đường kế tiếp, ngươi chắc chắn sẽ là một trong những đối tượng được ‘chiếu cố’ trọng điểm."
“Ồ, vừa rồi ta mới trải qua một ác chiến kịch liệt, cần phải vào lều nghỉ ngơi một lát.” Trần Duệ nhún nhún vai làm như không có chuyện gì, giống như không hiểu được tình thế ác liệt trước mắt, xoay người đi về phía căn lều. Lucio đang đứng bên cạnh cũng vội vàng đi theo.
Ena nhìn vào bóng lưng của Trần Duệ, hừ lạnh một tiếng, hướng về phía tên râu xồm đang nằm trên mặt đất hỏi: “Silva, ngươi sao rồi?”
“Không chết được.” Tên râu xồm miễn cưỡng cười nâng thân thể lên, nở một nụ cười: “Lại nói, cái thuốc giải độc đặc hiệu kia quả thật là thần kì, ngay cả kịch độc mà khu trừ thuật cũng không thể loại bỏ được cũng đã bị lọc sạch không còn, giờ chỉ còn lại một chút ngoại thương thôi, không có gì đáng ngại.”
Lời râu xồm tuy thật nhẹ nhàng, nhưng Ena nhìn ra được, đây tuyệt đối không phải chỉ là “một chút” ngoại thương. Dù sao cũng đã giải trừ được kịch độc, không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể khôi phục rồi, chẳng qua sức chiến đấu trong một thời gian ngắn khẳng định sẽ bị giảm đi.
“Tên Richard này quả thực không hề đơn giản.” Ena lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa. “Thực lực của hắn chỉ sợ còn trên tất cả chúng ta, có lẽ hắn thật sự có thể trốn thoát được khỏi ba lần thích sát của Chủy Thủ Huynh Đệ hội.”
“Cho dù lợi hại hơn chúng ta, thì cũng không hơn được… Đúng rồi, đoàn trưởng, lần này ngươi đã đáp ứng cái tên mập mạp kia tiếp tục nhận nhiệm vụ bảo vệ, có phải là vì phó đoàn trưởng hay không…”
Ena nhìn xung quanh một chút, áp thấp giọng lại nói: “Trước khi chúng ta rời khỏi Goudin trấn, ta đã tiếp nhận qua ma pháp truyền tấn của hắn từ Lewis trấn, hắn nói là nhiệm vụ thành Sartomer đã hoàn thành, đang trên đường trở về. Ta đã để lời nhắn ở quán trọ cho hắn, khi hắn trở về Goudin trấn hẳn là sẽ chạy tới đây tụ hợp cùng chúng ta, theo ta dự tính cũng mất khoảng thời gian hai ba ngày.”
Râu xồm lộ ra vẻ mặt kinh hỉ: “Quá tốt! Nếu như hắn có thể chạy tới đây, thì cho dù là Chủy Thủ Huynh Đệ hội chúng ta cũng sẽ không sợ!”
Thanh âm Ena hạ thấp hơn: “Vốn lần này hắn tới đây cũng không phải là cố ý hội họp cùng chúng ta, mà là muốn thông qua thành Garden đi tới một địa phương khác, thuận đường cùng với nhiệm vụ của chúng ta. Chuyện này là bí mật của riêng hắn, cho nên ngươi đừng có hỏi nhiều, ta cũng sẽ không nói cho mọi người. Hiện giờ, địch nhân của chúng là là Chủy Thủy Huynh Đệ hội, thì chuyện phó đoàn trưởng tới đây càng không thể để lộ. Tránh dẫn đến sự chú ý của Chủy Thủ Huynh Đệ hội, chỉ cần có thể ngăn cản ba lần tấn công của Chủy Thủ Huynh Đệ hội, thì cửa này coi như thoát.”
“Ta đã hiểu.” Râu xồm gật đầu, rồi lại nằm xuống.
Một đêm đi qua, cũng không bị tập kích một lần nữa. Ngày tiếp theo đội ngũ tiếp tục lên đường, có một vài dong binh không tìm được tọa kỵ về, liền ngồi hai người một con. Tốc độ của mọi người cũng không quá nhanh. Trên đường đi mọi người luôn cẩn thận đề phòng, hai ngày trôi qua, cũng không có phát sinh tình huống dị thường gì. Thương thế các thành viên Thiết Thuẫn dong binh đoàn cũng đã khôi phục được thêm không ít, nhưng bọn họ cũng không dám buông lỏng cảnh giác chút nào.
Bây giờ tại thế giới mặt đất chính là mùa thu, ánh nắng mặt trời cũng không chói mắt, nhưng lại dễ dàng khiến người ta mệt nhọc. Ở bên trong xe ngựa đang lắc lư, hai mí mắt mập mạp bắt đầu va chạm vào nhau, khiến hắn không nhịn được mà ngủ gật mất.
Không để mục sư đại nhân ngủ được bao lâu, thì hắn đã bị chấn động kịch liệt và tiếng kêu thét chói tai đánh thức. Thần kinh mập mạp vốn là đang thư giãn thì lại lập tức căng thẳng, hắn vén rèm lên nhìn ra phía bên ngoài, thì nhìn thấy trên núi từng khối đá to như cái cối xay lăn tuồn tuột xuống. Lúc này nhóm tọa kỵ dường như bị một lực lượng đặc biệt nào đó làm cho kinh sợ, mất đi không chế mà điên cuồng chạy ra xung quanh. Các dong binh bất đắc dĩ, đành phải vứt bỏ ngựa. Có vài thớt ngựa không biết sống chết lại xông vào phạm vi cự thạch đang rơi xuống, lập tức bị nện thành thịt nhão.
“Con đường phía sau đã bị ngăn lại rồi, nhanh! Mục sư đại nhân! Xuống ngựa! Chúng ta chạy về hướng rừng phía bên kia!”
Con ngựa đang kéo xe bởi vì mất không chế đã bị các dong binh chém chết, mập mạp vội vàng nhảy xuống xe ngựa, ở trong sự bảo vệ của các dong binh nhanh chóng chạy về phía rừng cây, dưới sự kinh hoàng và thất thố, hắn cũng không có chú ý tới “Richard” đã biến mất.
Mọi người thật vất vả mới thoát được khỏi đống cự thạch mà trốn vào trong rừng cây, nhưng trên bầu trời đột nhiên lại tối xầm lại.
Cũng không phải là có mây đen che lấp, mà là phiến rừng cây này đều đã bị một loại năng lược đặc biệt bao phủ, nên cả ánh mặt trời đều bị bịt kín bởi một tầng bụi mù.
Mọi người chỉ nghe thấy được tiếng kêu thê lương vang lên ở bên tai,trong rừng cây giống như có vô số cánh tay không ngừng kéo lại, khiến cho tốc độ chạy không tự chủ được phải giảm xuống. Từng luồng âm phong kia phảng phất như thấm vào tận xương tận tủy, khiến cho mỗi người đều có cảm giác như băng hàn lạnh thấu xương. Trong rừng cây tầng tầng sương mù giống như đang biến thành u hồn lấy mạng, phiêu đãng ở xung quanh. Bất kể là ý chi hay lực lượng đều bị hoàn cảnh này làm cho suy yếu hẳn đi.
“Đây là hắc ám khí tức! Bọn thích khách đáng chết, lại dám thi triển loại lực lượng kinh nhờn quang minh này!” Mập mạp dù sao cũng là mục sư, hắn đành kìm nén sự sợ hãi trong lòng, hai tay run rẩy giơ trường trượng lên, cùng đọc chú văn với hai người tu sĩ, “Xua tan đi! Hắc ám hèn mọn!”
Một đàn bạch quang xuát hiện, trôi nổi giữa không trung, lan ra, những đám sương bạch quang kia chiếu rọi xuống rồi hóa thành khói nhẹ nhàng tiêu tán, cùng lúc đó, thân thể mọi người đều cảm giác được khác thường, dường như cảm giác suy yếu đang giảm đi một chút.
Vừa lúc đó, âm phong mãnh liệt phát tán ra, bạch quang rất nhanh đã bị khói mù tràn ngập cả rừng cây thôn phệ, mập mạp liên tục thi triển thêm vài lần nữa, nhưng hiệu quả đều rất nhỏ. Tinh thần lực của bản thân hắn ngược lại bị hao tổn rất nhiều, khiến hắn đứng không vững, lảo đảo ngồi bệt xuống đất. Hai tên tu sĩ kia có thực lực còn yếu hơn so với mập mạp, rất nhanh không thể thi triển khu trừ thuật một lần nữa.
Ánh sáng trong rừng cây càng lúc càng mờ ảo, các dong binh giống như sa phải vũng bùn, có lực lượng nhưng lại không có cách nào sử dụng, ngay cả ma pháp của ma pháp sư cũng không có hiệu quả gì, trong lúc nhất thời các loại tâm tình tiêu cực lũ lượt kéo đến, sợ hãi, suy yếu, chậm chạp…
Trần Duệ có chút tò mò mà nhìn vào hai tên nam tử mặc hắc bào liên thủ thi triển lực lượng hắc ám trong rừng cây… Thế giới mặt đất cũng có ám hệ ma pháp sư?
Lấy nhãn lực của hắn có thể nhìn ra được, thực lực hai tên nam tử này đều chỉ là đại ma vương sơ đoạn, lúc này trong rừng cây bày xuống một loại ma pháp trận đặc biệt. Có thể tăng phúc lực lượng hắc ám, mục đích của trận đá lăn vừa rồi hẳn là đem bức mọi người vào trong rừng cây, mà giăng lưới bắt gọn một mẻ.
“Hử! Không phải nói là có một tên địch nhân sư cấp sao? Còn có thể giết chết Tucker, như thế nào lại đều là một vài con kiến hôi yếu đuối!” Một tên nam tử khinh thường nói.
“Tuker chỉ là hạng người vô năng mà thôi, ngược lại những tên tình báo kia mới là đáng chết! Loại người như thế này cũng muốn chúng ta phí công ra tay, quả là một sự sỉ nhục!”
“Nếu đã tới, thì trước tiên đem những con kiến hôi này chầm chậm giày vò đến chết đi sống lại rồi hãy nói!”
Trần Duệ đang muốn động thủ giải quyết hai tên nam tử này, bỗng nhiên mục quang khẽ động, quay đầu nhìn về một phương hướng khác. Hắn có thể cảm giác được, một người đang nhanh chóng chạy về phía bên này, thực lực hình như… cũng không yếu.
Đồng bọn? Tâm niệm Trần Duệ khẽ động, tay lại buông xuống, bọn mập mạp lúc này dù sao cũng không có gặp nguy hiểm tới tính mạng, đợi tên nam tử này chạy tới, vừa lúc giải quyết một thể.
Người chạy tới tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đi vào ma pháp trận bên trong rừng cây, lúc này hai gã nam tử mặc hắc bào mới kịp phản ứng, nhất tề lấy làm kinh hãi, liền nghe thấy một thanh âm kiên định của một nam tử vang vọng bên trong rừng cây: “Thần Quang Diệt Tuyệt!”
Điều khiến Trần Duệ kinh ngạc chính là, thanh âm này, không ngờ lại có chút quen tai!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui