Ma Giới Đích Nữ Tế - Chàng Rể Ma Giới

Cũng không biết đã qua bao lâu, chí ít tất cả ải nhân miền núi không ai để ý tới thời gian. Tâm thần của họ đều đắm chìm trong thân ảnh huy động thiết trùy, kể cả ải nhân vương giả anh dũng nhất.
Rốt cuộc, ải nhân miền núi cũng hiểu bài học đầu tiên trong chuyện này là rèn tạo.
Mãi cho đến khi một thanh đao yên tĩnh nằm trên đài rèn tạo.
Không có màu sắc bóng đẹp như ngân thiết, cũng không có tạo hình hoa văn đặc biệt gì, nhìn qua nó chỉ mang một màu xanh hơi tối. Bản đao không to lắm, đừng nói là ải nhân, chỉ tùy tiện tìm một thợ rèn nhân loại cũng có thể làm ra.
Đúng rồi, chiều dài cũng có vấn đề, hình như hơi ngắn thì phải. Đương nhiên, "ngắn" ở đây là nói đến với nhân loại thôi.
Trên khuôn mặt của Trần Duệ hiện lên chút mệt nhọc, chú tạo thanh đao này khiến hắn hao phí một lượng lớn tinh thần lực, cũng vượt xa trang bị bình thường. Nhưng mà tâm tình hắn lúc này lại phấn khích chưa từng có.
Làm một đại sư chế khí tinh thông tam hệ, lại đã từng học tập tu hành đủ các loại (bao quát cả thời gian trong phòng chế luyện tại siêu cấp hệ thống), cùng với sự dạy bảo của lão sư Tetema, chế khí thuật của hắn đã đạt tới bình cảnh trong một giai đoạn rồi. Không ngờ, cho tới hôm nay, đi tới nơi rèn tạo ngầm của ải nhân miền núi trên thế giới nhân loại này, hắn lại có được cảm ngộ đột phá.
Thanh đao này tuy trong không hoa mỹ nhưng lại mơ hồ lộ ra linh tính mà những tác phẩm trước đây Trần Duệ tạo ra không có. Loại linh tính độc đặc này ẩn chứa trong hoàn cảnh và thời khắc riêng, người chế tạo phải có cảm ngộ và tâm cảnh đặc biệt thì mới làm được.
Điều này cũng quyết định tính độc nhất vô nhị của thanh đao, cho dù Trần Duệ có thành công rèn tạo một thành đao có bề ngoài y hệt thì cũng sẽ không có được thuộc tính hoàn toàn tương đồng.
Mấu chốt ở đây là, loại binh khí có phẩm chất thế này đã không còn thuộc truyền kỳ cấp bình thường rồi!
"Oufuge điện hạ, chưởng khống giả anh minh của ải nhân miền núi, không biết thanh 'Trảm Hồn Giả' này của ta có thể chứng mình điều ta cần chứng minh không?" Trần Duệ cầm đao đi xuống khỏi đài rèn tạo. Trưởng lão Arcas thận trọng tiến lên vài bước, tiếp lấy thanh đao. Sau đó, lão ta khom lưng xuống, cúi thấp đầu trước Trần Duệ, biểu thị một loại kính ý đặc biệt.
Cho dù không nhìn thấy thuộc tính cụ thể của thanh đao này nhưng trưởng lão Arcas là một vị đại sư rèn tạo lâu năm, lễ tiết của lão đã thuyết mình hết thảy. Tất cả công tượng ải nhân đều cúi đầu hành lễ với Trần Duệ. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh đao trong tay Arcas, vô cùng nóng bỏng, vô cùng cuồng nhiệt.
"Điện hạ." Hai tay Arcas nâng "Trảm Hồn Giả" lên trước mặt ải nhân chi vương. "Là một ải nhân miền núi, là một người rèn tạo, ta rất vinh hạnh có thể tận mắt chứng kiến quá trình đản sinh của một trang bị cấp sử thi."
Trảm Hồn Giả: đặc biệt kiên cố, tăng thêm lực lượng khua múa, xé nứt vết thương gấp bội, có tỷ lệ phát ra hai lần đả kích.
Thuộc tính phụ gia "Tín Niệm": ý chí kẻ cầm giữ càng kiên cường thì uy lực càng lớn, có thể tạo thành thương hại với linh hồn của địch nhân.
Rất hiển nhiên, phẩm chất của thanh Trảm Hồn Giả này đã vượt qua truyền kỳ cấp, có thể tính vào hàng sử thi cấp, cũng chính là tầng thứ chuẩn thần khí và thần khí. Điều này nói lên rằng, người chế tạo ra nó đã vượt qua cảnh giới cấp đại sư.
Có thể nói là thanh đao này không so được với chuẩn thần khí Bắc Minh, Lôi Âm của siêu cấp hệ thống nhưng từ đầu đến cuối nó lại không liên quan gì đến tinh luyện, quy tắc thời gian, các loại điều kiện khác của siêu cấp hệ thống. Nó hoàn toàn là do Trần Duệ tự mình chế tạo ra. Nó là một kiện trang bị sử thi cấp đầu tiên do hắn tự làm, mang đầy đủ ý nghĩa trọng đại.
"Sử thi cấp... Đây cũng là vinh hạnh của ta." Ải nhân chi vương xem thanh đao trông như bình thường này, sắc mặt nghiêm túc, ông cúi đầu với Trần Duệ: "Từ giá trị thực tế thì thấy những trang bị kia, lại thêm bản vẽ đều không sánh bằng kiện vũ khí cấp sử thi này. Điều trọng yếu hơn hết là ta không nghi ngờ một vị rèn tạo sư chí ít đã đạt tới chuẩn tông sư. Xin hãy nhận lấy lời xin lỗi cho sự vô lễ của ta, các hạ!"
Trần Duệ khẽ cười: "Không sao đâu, đây là một chuyện hiểu lầm. Tên thật của ta là Trần Duệ, còn chưa được tính là chuẩn tông sư. Vừa rồi cảm thụ được sự dẫn dắt của 'Thiết thụ hỏa hoa chi ốc' nên mới có thể chế tạo ra kiện trang bị này. Nói ra thì cũng là ta tìm được một cảm giác vi diệu để đột phá cảnh giới đại sư mà thôi. Hy vọng... Oufuge điện hạ có thể nhận lấy lễ vật biểu thị tình hữu nghị này của ta."
Tên thật "Trần Duệ" vốn là một cái tên vô danh ở trên thế giới mặt đất cho nên hắn không hề giấu diếm. Ngữ khí lúc này càng hiện thêm vẻ chân thành.
Ánh mắt của Oufuge sáng lên, yêu thích vỗ về, không buông nổi "Trảm Hồn Giả" ra nữa. Lão cao hứng nói: "Ta tiếp nhận lễ vật hữu nghị này của ngươi, đồng thời thiết yến ba ngày ở vương cung, khoản đãi bằng hữu nhân loại của ải nhân miền núi."
Trần Duệ lắc đầu: "Ý tốt của điện hạ, ta xin tâm linh nhưng lần này ta có chuyện vô cùng khẩn cấp cần phải trở về thành Garden, cho nên mới chọn tuyến đường đi quan núi Hắc Nham, chỉ hy vọng điện hạ cho phép bọn ta nhanh chóng được thông qua. Chờ sau khi chuyện của ta hoàn thành, ta sẽ mang đến loại mỹ tửu tốt nhất đến đây, thống khoải uống với bằng hữu ải nhân miền núi của ta!"
Ải nhân chi vương cười rất sảng khoái, vừa định đáp ứng thì trưởng lão Arcas đã thấp giọng nói thầm mấy câu.
Oufuge nhíu mày, dường như đang do dự, cuối cùng lão mở miệng: "Bằng hữu nhân loại của ải nhân miền núi, có một việc muốn nhờ vả ngươi. Nó liên quan đến chuyện mất cắp lần này. Thực ra thì trang bị mất cắp lần này cũng không tính là cái gì nhưng cái bản vẽ kia không phải bình thường, là di vật của tông sư rèn tạo - Rick đại nhân. Nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng với tất cả ải nhân. ta muốn mời các hạ tới thế giới nhân loại để ý tới những manh mối tương quan."
Trần Duệ hơi trầm ngâm rồi đáp ứng: "Được, hãy nói đặc trưng bản vẽ cho ta. Ta sẽ tận lực truy xét chuyện này, tranh thủ sớm đem vật quy nguyên chủ."
Oufuge gật đầu, lấy một cái huy trương giao cho Trần Duệ: "Bản vẽ kia thực ra là thành quả nghiên cứu giữa trông sư Rick với tông sư Feinuoya của tinh linh tộc, dường như là một bộ phận của bản thiết kế nào đó. Lúc tiên vương tại vị, tinh linh tộc từng đặc biệt đề cập riêng, ý là muốn có được bản vẽ này. Xuất phát từ đủ loại lo lắng, tiên vương lúc đó không hề đáp ứng, khiến cho quan hệ của ải nhân miền núi và tinh linh trở nên căng thẳng. Nếu như ngươi có thể tìm bản vẽ về thì không cần trả lại cho ải nhân miền núi, có thể mang theo cái huy chương này tới nơi ở của tinh linh, giao bản vẽ cho tông sư Feinuoya, thay ta truyền đạt sự hữu hảo của tộc ải nhân miền núi. Tin rằng, ngươi cũng sẽ nhận được hồi báo của tông sư Feinuoya."
Trừ muốn ta giao bản vẽ ra còn muốn ta làm sứ giả ngoại giao? Ải nhân chi vương dường như không hề khách khí chút nào, chẳng qua vị chế khí tông sư của tinh linh tộc kia khiến cho Trần Duệ có chút hứng thú. Bởi vì lão sư Tetema của hắn chỉ còn thời gian một năm nữa thôi. Trận chiến sinh tử giữa hai tông sư cấp có thể nói là lành ít dữ nhiều. Nếu như Trần Duệ có thể có được chỉ điểm cấp tông sư rồi lại về truyền đạt cho Tetema thì có lẽ có thể tăng thêm hy vọng sinh tồn cho lão sư. Cho nên với điều kiện cho phép thì hắn không ngại tới Phỉ Thúy Lâm Hải một chuyến. Đương nhiên, việc đầu tiên là phải tìm được cái bản vẽ kia đã.
"Được, ta đã nhớ kỹ." Trần Duệ tiếp nhận cái huy chương hình lá cây đang tỏa ra khí tức tự nhiên kia. "Đúng rồi, tất cả những dong binh phía ngoài kia không biết tên thật và kỹ nghệ của ta, xin điện hạ bảo mật dùm."
Oufuge không hề nghĩ ngợi mà gật đầu: "Yên tâm đi, ta có thể bảo chứng." Tất cả ải nhân miền núi sẽ không tiết lộ bất kỳ bí mật gì liên quan đến bằng hữu nhân loại Trần Duệ. Ta sẽ tự thân tiễn ngươi rời khỏi núi Hắc Nham, đồng thời ta cũng mong đợi đến ngày chúng ta có thể cùng uống rượu."
Phong ba ải nhân miền núi cuối cùng cũng lắng xuống. Để tránh bị đám người mập mạp hoài nghi, Trần Duệ cự tuyệt ý tốt muốn tự thân hộ tống của Oufuge, lên đường cùng tất cả mọi người. Do phải mất thời gian rèn tạo, khi đoàn người rời khỏi thành Hậu Thổ đã giữa trưa ngày thứ hai.
Mặc kệ ải nhân chi vương không tự thân tiễn nhưng vẫn phái quân đội đại thuẫn chiến sĩ lấy danh nghĩa là giám thị để hộ tống họ đi. Trải qua thời gian một ngày, đoàn người đã ra đến mảnh đất núi Hắc Nham.
Nhìn xuống từ phía sườn núi, xuyên qua màn sương bàng bạc, người ta có thể nhìn thấy con đường đi tới thành Garden. Dòng ngựa xe tấp nập ẩn hiện ở nơi xa khiến cho mọi người nhìn thấy mà vui mừng, cho dù là Trần Duệ cũng không ngoại lệ.
Lần này không chỉ bình an đi qua núi Hắc Nham mà cảnh giới chế khí của hắn còn nhờ cơ duyên mà có được đột phá mới, có thể nói là thu hoạch ngoài ý muốn.
Nếu như thực lực của ải nhân miền núi chỉ đạt tới trình độ như đã biểu hiện ra ngoài thì Trần Duệ dựa vào lực lượng tự thân mình cũng có thể cường hành thoát khỏi thành Hậu Thổ. Nhưng lần này hắn đến thành Garden là muốn lợi dùng Romana để lấy trộm tín ngưỡng chi lực, sau đó trà trộn vào Bạch nhai của Quang Minh giáo hội, thừa cơ lấy trộm tuyết đạt lai hoa. Việc nhỏ mà không nhịn tất hỏng đại sự. Vì kế hoạch cứu Isabella, hắn quyết không thể dễ dàng để lộ lực lượng của chính mình.
Cái huy chương mà Oufuge đưa tặng kia đã nhắc nhở Trần Duệ, nếu như không kịp gom đủ "lộ phí" trăm vạn tín ngưỡng kết tinh, thì có thể suy xét dùng phương pháp mà Samuel đã dùng trước đây. Chỉ cần tìm đến một vị đại sư nào đó của tinh linh tộc, tiêu tốn một cái giá cao để có thể khai mở không gian, tùy vận may mà đến một địa phương nào đó tại ma giới, rồi sau đó lại thông qua Tinh Không chi môn trở về bên người Isabella.
Nhưng mà phương pháp này tồn tại nguy hiểm nhất định, một khi rơi vào trong không gian loạn lưu thì thân thể sẽ tan thành tro bụi. Không đến lúc bất đắc dĩ, hắn sẽ không dễ dàng dùng cách này. Quang trọng hơn, do ám nguyên tố quân vương đang hãm thân ở tháp Hủy Diệt nơi đáy biển. Nếu Trần Duệ tìm Hegel đến cứu Isabella thì chỉ sợ không kịp thời gian cho nên cho dù là mạo hiểm thông qua không gian loạn lưu trở về ma giới thì cũng phải lấy được tuyết đạt lai ở Quang Minh thánh sơn đã.
"Coi như là đã thoát khỏi sự giám thị của quân đội ải nhân. Mấy tên lùn hung hãn kia hại ta một ngày một đêm không dám nói câu nào, hiện tại cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi rồi. Bằng hữu Richard thân ái nhất của ta, ngươi cuối cùng thì đã dùng biện pháp gì thuyết phục những tên ải nhân ngoan cố kia vậy?" Thanh âm của mập mạp ngắt dòng suy tư của Trần Duệ. Lúc này, mọi người đã đi trên đường lớn, án chiếu theo lời của Ena thì ước chừng quan hai giờ là có thể đi đến thành Garden.
Trần Duệ nhìn vào những ánh mắt hiếu kỳ của tất cả dong binh, khẽ cười nói: "Là thế này, ta phát huy ra thực lực ẩn tàng của mình, tạo ra một thanh vũ khí sử thi cấp, khuất phục ải nhân chi vương. Vì thế, ông ta mới có thể để cho chúng ta rời khỏi đó, còn phái người hộ tống chúng ta đến chỗ này."
Lời vừa nói ra, mọi người chung quanh đều tới tấp đánh ánh mắt xem thường tới. Thậm chí kể cả người tùy tùng trung thành Samuel cũng hiện rõ vẻ không tin trên nét mặt. Trần Duệ thở dài một hơi, tại sao chân tướng luôn không được mọi người thừa nhận?
"Được rồi, kỳ thực phương pháp rất đơn giản. Ta hỏi các ngươi, một người còn có tiền hơn cả kẻ bị trộm đồ thì có thể là đạo tặc hay không?" Trần Duệ cười khổ: "Ta chỉ lấy ra một ít đồ vật có thể chứng minh thân phận và tài phú của mình, sau đó bỏ ra một cái giá lớn để cho tất cả ải nhân vừa lòng, cho nên chúng ta mới có thể an nhiên rời khỏi núi Hắc Nham. Nhưng mà để đề phòng bất trắc xảy ra, ải nhân chi vương phái quân đội đi theo giám thị..."
"Chứng minh thân phận và tài phú của mình?" Ánh mắt Ena lộ ra sự hoài nghi. "Ngươi xác định ngươi không liên quan đến chuyện trộm cắp lần này? Ngươi thật ra có thân phận gì?"
Ngữ khí Trần Duệ hơi biến đổi, lạnh lùng nói: "Đa nghi của nữ nhân không nên đặt tại phương tiện này! Hơn nữa, lộ tuyến đi núi Hắc Nham là do ngươi đề nghị. Cái tên ải nhân râu đen kia không phải đã nói sao, phụ thân của ngươi chính là một tên đạo tặc. Ta có phải nên hoài nghi mấy tên yếu hèn vô năng các ngươi hay không?"
Câu nói này lập tức dấy lên sự oán giận của tất cả dong binh, đặc biệt là Samuel. Cả người hắn tỏa ra sát khí: "Ngươi nói lại lần nữa xem nào? Ai là mấy tên hèn yếu vô năng? Lập tức xin lỗi Ena cho ta!"
"Chẳng lẽ ta nói sai cái gì rồi sao?" Trần Duệ khinh miệt cười lạnh một tiếng, không hề tránh né mà nhìn thẳng Samuel. "Làm một cố chủ, ta không có nghĩa vụ phải giải thích với các ngươi, càng đừng nói gì đến chuyện xin lỗi nhé! Hiện tại, ta nghĩ mình phải hỏi dong binh đoàn Thiết Thuẫn các ngươi một câu, tính cả lần độc xà tấn công kia thì ta đã cứu các ngươi hai lần. Cuối cùng thì là các ngươi bảo hộ ta hay là ta bảo hộ các ngươi đây? Ta không cho là bằng hữu Romana của ta phải chi trả gấp bội tiền để bồi thường cho các ngươi nữa!"
Ánh mắt của Samuel càng trở nên lăng lệ. Hắn đang muốn phát tác thì bị Ena ngăn lại. Nữ đoàn trưởng đè nén lửa giận của chính mình, nói với Trần Duệ: "Làm một dong binh đoàn có chữ tín, chúng ta không hề vứt bỏ nhiệm vụ dù trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất, cho dù đoàn của chúng ta đã có xuất hiện thương vong. Còn về bồi thường, là do chính miệng Romana đại nhân đáp ứng với chúng ta. Hiện tại, mọi người đã sắp tới thành Garden làm sao có thể nói đổi ý là đổi ý ngay như thế?"
Mập mạp mong còn không được, liền lập tức nhảy ra: "Lúc đầu quả là ta đã đáp ứng bỏ ra gấp mười để bồi thường. Nhưng Richard nói không sai, lần này ở nói Hắc Nham toàn phải dựa vào hắn mới có thể thoát hiểm, cũng không biết đã tổn hao bao nhiêu tiền tài của hắn. Làm dong binh bảo hộ cho cố chủ, các ngươi dựa vào cái gì còn muốn ta bồi thường tiền gấp mười? Chuyện này, cho dù phải kiện đến tận dong binh công hội thì ta cũng phải nói cho ra nhẽ!"
Tất cả dong binh đều tức giận. Mắt thấy hai bên sắp trở mặt, mập mạp suy nghĩ nhanh chóng. Chủy Thủ Huynh Đệ hội rất có thể sẽ còn thích sát một lần nữa nên hắn đành đáp ứng đưa cho Ena hai lần tiền thuê và một khoản bồi thường nhất định thì mới có thể miễn cưỡng đè chuyện này xuống.
Nhìn thân ảnh Trần Duệ bước đi phía trước, nắm tay Samuel siết chặt có chút run rẩy. Ena an ủi mấy câu, thấy hắn đã bớt kích động rồi mới yên tâm.
Thực tế, nữ đoàn trưởng không hề biết. Sự phẫn nộ và kích động của Samuel là có nguyên nhân khác.
Xung đột vừa rồi là trò chơi mà "điện hạ" và hắn ngầm thông đồng với nhau bày ra.
Mặc dù "điện hạ" không nói rõ ràng, chỉ lấy khẩu khí mệnh lệnh để hắn chấp hành nhưng Samuel có thể đoán được, "điện hạ" muốn một mình hoàn thành một chuyện. Chuyện này chắc hẳn phải vô cùng nguy hiểm cho nên "điện hạ" cắt đứt mọi liên hệ với hắn, để tránh cho hắn bị liên lụy.
Làm một thần tử, làm một tùy tùng, hắn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là đứng ngoài mọi chuyện, đỡ khiến mình trở thành người ngáng đường.
Nhất định phải nhanh chóng trở nên cường đại! Vì Joanna! Cũng vì thân ảnh cô độc bước đi dưới ánh nắng kia!
Bạch ngân kỵ sĩ hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui