Dịch giả: Tà Phiêu
Biên Dịch: Tà Phiêu
Trong phòng phế quáng.
Sách lược của Trần Duệ rất có hiệu quả, hiện tại trung ương đen nhánh, Cách Tư mất đi năng lực viễn trình công kích, mà hỏa diễm trên người hai vị đại ác ma biến họ trở thành mục tiêu công kích.
Cách Tư phản ứng rất nhanh, không dừng lại bên trong hắc ám, trong nháy mắt di động, mà Lưu Lệ không di chuyển, chỉ cười lạnh một tiếng, ma hỏa trên người dần tắt, toàn thân chìm trong hắc ám.
“Hừ, tên ngu xuẩn này khóe quá hóa vụng, lại dám chiến đấu cùng Lưu Lệ trong hắc ám” Cách Tư tự nhủ một câu, tuy phi liêm trong tay cũng không hạ xuống, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng Lưu Lệ.
Trần Duệ lập tức thể nghiệm được lòng tin Cách Tư từ đâu tới, tuy vươn tay không thấy năm ngón, nhưng Lưu Lệ không chịu chút ảnh hưởng nào, hành động càng thêm mau lẹ chuẩn xác, phảng phất nàng vì hắc ám mà sinh ra vậy.
Vốn công kích của Lưu Lệ nặng quỷ dị, hiện tại có thêm hắc ám yểm hộ, càng thêm vô thanh vô tức, khó mà chống lại.
Mới vài phút, thân ảnh như quỷ mị này làm Trần Duệ ăn không tiêu, trúng liền mấy đao, nếu như ma pháp đăng không bị hắn ném, hắn còn có thể ứng phó, giờ hắn bắt đầu nảy sinh ý nghĩ hối hận vì tự đào hố chôn mình. Trần Duệ biết không thể tiếp tục như vậy, hắn thừa dịp Cách Tư đang ở nơi xa, Lưu Lệ chỉ có một mình, tất phải nắm chắc cơ hội giải quyết, nếu không chính mình sẽ thất bại.
Trong mắt Lưu Lệ, theo thời gian trôi qua, thương thế của địch nhân làm hắn phản ứng trì trệ, càng khó phán đoán hướng chém của nàng. Khí lưu nhẹ nhàng đến bên sườn đối phương, nhưng đối phương lại phản ứng chậm nửa nhịp, bị dao găm đâm vào, kêu thảm một tiếng, tay hóa hình đao chém về hướng bị tập kích, Lưu Lệ cũng không biết là hư trương thanh thế, nhớ đến bí kỹ đáng sợ kia, vội vàng rút dao chạy xa.
Nào ngờ đối phương chỉ chém loạn một phen, Lưu Lệ lập tức minh bạch một kích vừa rồi đã đánh trọng thương đối phương làm đối phương cuồng loạn, nàng ngấm ngầm cười lạnh, đánh một kích hư trương thanh thế dẫn phát chú ý của đối phương, nhưng ngay lập tức như quỷ mị đến sau lưng đối phương, toàn lực đâm xuống. Lúc này đối phương còn chưa phát giác, đôi môi hồng của vị nữ tính đại ác ma khẽ nhếch lên nở nụ cười thị huyết.
Cách Tư ở bên ngoài nghe thấy thanh âm kêu thảm của đối phương, trong lòng càng thêm chắc chắn, nói: “Lưu Lệ, nhớ lưu lại tính mạng hắn, nhưng nhớ chặt đứt tứ chi hắn”.
Ngay khi Cách Tư lên tiếng, Lưu Lệ chỉ thấy ngực hơi lạnh, công kích mãnh liệt buộc phải dừng lại, dao găm trong tay chỉ kịp đâm vào ba phần, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi. Đâm vào ngực nàng là một thanh dao găm, chính là vũ khí của nàng, hiện đã đâm xuyên tâm tạng của nàng, mà đầu kia của dao găm nắm trong tay Trần Duệ.
Trong mắt Lưu Lệ, vừa rồi chỉ xảy ra trong tích tắc, tốc độ của địch nhân vượt quá tưởng tưởng của nàng, hắn nhanh chóng rút ra dao găm đâm nơi sườn, như thiểm điện đâm vào ngực nàng, một kích này vô cùng lãnh tĩnh cùng chuẩn xác, nào có chút trì trệ, điên cuồng nào? Hóa ra, địch nhân có thể chuẩn xác nắm bắt động tác của nàng, biểu hiện vừa rồi chỉ là dụ địch mà thôi.
Lưu Lệ dùng hết khí lực hét lên một tiếng, trong tay phát lực định đồng quy vu tận, Trần Duệ đã nhanh chóng rút con dao găm ở ngực nàng ra, lực lượng tàn dư nhanh chóng biến mất, nàng gục ngã xuống đất.
“Lưu Lệ!” Cách Tư cuối cùng phát hiện ra có điểm không đúng, kêu lớn một tiếng, nắm chặt phi liêm, lực lượng trên người bạo phát, cẩn thận bước đến, trong hắc ám mờ mịt, một cánh tay mở ra năm ngón nhắm thẳng vào hắn.
Trần Duệ chính là chờ Cách Tư đến gần, cực quang đạn chờ sẵn từ lâu, đột nhiên phân tích chi nhãn truyền đến nhắc nhở, còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị nắm lấy, hồng quang đại thịnh.
Hóa ra là Lưu Lệ khi gần chết nghe thấy tiếng hô của Cách Tư, cũng không không biết lấy đâu ra sức lực, liều chết nắm lấy hắn.
“Cách Tư, thiên nhận”.
Ma hỏa trên người Lưu Lệ làm Trần Duệ bạo lộ hành tung, đó chính là hỏa diễm Lưu Lệ dùng sinh mạng đốt lên, Trần Duệ nhất thời không thể thoát khỏi trói buộc, nhưng cánh tay hướng về trước vẫn mở ra.
Cách Tư bước nhanh lên, hét lớn một tiếng, đầy trời là tiếng xé gió, không ngờ không chút do dự đánh ra thiên nhận.
Hàn quang trong mắt Trần Duệ chợt lóe, quang cầu khổng lồ bắn về hướng Cách Tư, Cách Tư không ngờ đối phương còn có sát chiêu, đang lúc toàn lực thi triển thiên nhận, không thể sử dụng được thuấn di, trong lúc hoảng loạn ném ra phi liêm cũng bị quang cầu nuốt mất, chỉ đành hai tay giơ loạn, liều mạng ngạnh tiếp.
Nhưng mà, đỡ không được!
Hiện tại lực lượng Trần Duệ khác xưa, đồng dạng là cao giai đại ác ma sơ đoạn, nhưng Cách Tư căn bản không thể giống như Mễ Tạp Tư bắn ngược cực quang đạn, ma hỏa ảm đạm bị bạch quang cắn nuốt, thân thể không tực chủ lui lại, lực phòng ngự cũng dần sụp đổ. “Oanh”, cực quang đạn đẩy Cách Tư đập trúng bức tường sau lưng, cả phế quáng thất tựa như run rẩy.
Bạch quang cuối cùng tan biến, thạch bích cứng rắn xuất hiện một vết lõm sâu, thân thể mềm mại Cách Tư rơi xuống thật sâu.
Ảo diệu lớn nhất của thiên nhận là công kích tuần hoàn liên miên không dứt, hiện tại Cách Tư đã bị đánh bại, công kích không thể tuần hoàn được, Trần Duệ cũng vừa thi triển cực quang đạn, không thể né tránh, trên vai trúng một chém, còn có vài vết thương khác, Lưu Lệ siết chặt không thôi lại thành lá chắn, sau lưng bị bốn thanh phi liêm đâm, ma hỏa dập tắt, đã không còn sinh cơ.
“Khố Lợi Á đại nhân hai ngày sau sẽ trở về, hắn sẽ báo thù cho ta…” Ở phía trước truyền đến thanh âm của Cách Tư, lời nói hết cũng đoạn khí!
Trên ngón tay Trần Duệ thêm một cái nhẫn, phát ra ánh sáng, chính là chiếu sáng giới chỉ Joseph đưa, hắn nhẹ nhàng giãy khỏi Lưu Lệ, đặt thi thể nàng trên mặt đất, rút phi liêm ra khỏi vai nàng, chậm rãi vuốt hai mắt nàng xuống.
Trần Duệ không biết tại sao mình phải làm chuyện dư thừa như vậy, nhưng trong lòng vẫn bị hành động của Lưu Lệ ảnh hưởng, kỳ thực một đao vào ngực nàng đã là thương trí mạng, chỉ vì đánh ngã hắn cùng bảo vệ Cách Tư mà nàng dùng chút sinh mệnh lực cuối cùng, tuyển chọn đồng quy vu tận. Nếu như có tuyển chọn, Trần Duệ cũng không muốn động thủ với nữ nhân, nhất là giết chết đối phương, đáng tiếc hắn không thể chọn.
Trong chiến đấu, chỉ có địch nhân cùng bản thân, chỉ có sinh cùng tử.
Mà trái ngược hẳn là Cách Tư, hắn đầu tiên không chút do dự đánh ra thiên nhận, trước khi chết cũng không nói một câu về Lưu Lệ, chỉ nói Khố Lợi Á sẽ vì ta báo thù, mà không phải vì chúng ta!
Nữ tính đại ác ma… Một đời trung trinh…
Có lẽ… có lẽ không có có lẽ…
Trong đầu hắn xuất hiện đôi hồng đồng quen thuộc, bởi vì mất máu mà thân thể dần lạnh đi nhưng lúc này một luồng ấm áp trào dâng.
Thương thế lần này của Trần Duệ so với khi đấu cùng Mễ Tạp Tư nhẹ hơn, vết thương nghiêm trọng nhất là nơi sườn, chỉ là tinh lực tổn hao tương đối nghiêng trọng, sau khi uống một bình chữa thương dược thủy, hắn bắt đầu cẩn thận đánh giá khắp đại sảnh.
Hiện tại ma pháp đăng trên đầu đã bị hắn đánh vỡ, nhờ vào chiếu sáng giới chỉ, hắn có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp phế quáng. Trần Duệ tâm niệm vừa động, mở ra trữ vật thương khố, thu lại những phế quáng này, kết quả là lần đầu tiên trữ vật thương khố xuất hiện tình huống tràn đầy vật phẩm!
Quáng thạch trong sảnh bỗng hạ thấp mấy thước, nhưng vẫn như cũ không thấy đáy, cũng không biết tột cùng có bao nhiêu nữa.
Ngay lúc này, cửa đá đại sảnh vốn bị đóng mở ra, Trần Duệ lập tức thu lại chiếu sáng giới chỉ, nhưng thật lâu không thấy ai, thật lâu sau vang lên thanh âm quen tai: “Chủ nhân, người ở đâu?”.
Hóa ra là Đâu Đâu, Trần Duệ mở chiếu sáng giới chỉ, thở dài một hơi: “Đâu Đâu, ngươi không sao chứ?”.
Đâu Đâu nghe thấy thanh âm của hắn, vội nhảy đến, khi đi đến trước mặt hắn, biểu tình hóa thành khoe công: “Chủ nhân, Đâu Đâu quá lợi hại a, nuốt hết con chó hai đầu kia, nhưng là xương nó ăn không được nên nhổ ra ngoài rồi”.
Trần Duệ hơi ngớ, nghĩ đén bộ xương khổng lồ ở âm vũ tùng lâm, có chút sợ hãi hỏi: “Ngươi sao tìm được tới đây?”.
“Đâu Đâu sau khi nuốt con chó kia, không biết vì sao mũi trở nên rất thính, ngửi được mùi của chủ nhân” mặt Đâu Đâu đột nhiên biến thành mặt chó, làm bộ ngửi dưới đất, dùng ngôn ngữ tứ chi khoe năng lực mới của mình.
Trần Duệ không khỏi chấn kinh: nói như vậy, Đâu Đâu có tỷ lệ nhất định giành được năng lực của đối phương, là do ác ma quả thực sao? Không trách được nó có thể phát ra long uy, xem ra lần này thu được một bộc nhân khó lường.
Trùng biến hình mạnh nhất trong lịch sử có thể biến thành ma thú mạnh nhất a!
“Đâu Đâu, làm tốt lắm, sau này thịt nướng không thiếu phần ngươi”.
Đâu Đâu nghe thấy chủ nhân khen thưởng, đắc ý hóa ra hai cánh tay, xoa xoa eo, há rộng miệng cười đầy khoa trương.
Đâu Đâu đắc ý một lúc, đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: “Chủ nhân, ngoài cửa thật nhiều người a, Đâu Đâu không dám đi ra…”.
Một câu nói lại bạo lộ bản chất nhát gan của Đâu Đâu đại nhân, ma thú mạnh nhất lịch sử gì chứ, trước mắt trùng biến hình chỉ là trùng biến hình!
Lần này giết chết Lưu Lệ cùng Cách Tư, tam đầu khuyển cũng bị Đâu Đâu nuốt, chỉ sợ không lành. Từ lời của Cách Tư mà tính, Khố Lợi Á hai ngày sau sẽ quay về, thực lực của hắn ít nhất cũng là cao giai ác ma trung đoạn. Hiện tại thời gian cấp bách, cần mau chóng huấn luyện, ngoài ra cần di dời lực chú ý của Khố Lợi Á, không để hắn nghĩ đến quáng vụ sở.
Những tên thủ vệ canh cửa quáng động lúc đầu đã bị Trần Duệ giết sạch, Lưu Lệ, Cách Tư, địa ngục khuyển cũng bị thịt, những tên canh cửa hiện giờ không thấy được hắn cùng Đâu Đâu.
Đâu Đâu hiếu kỳ nhìn chủ nhân trầm tư, không ngờ lại nhìn mình đầy kỳ dị, đột nhiên sinh ra dự cảm bất hảo, chợt nghe chủ nhân nói: “Đâu Đâu, xem ra đến lúc ngươi quay lại đóng vai lão bản rồi”
Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh