Ma Hả? Yêu Luôn!

Trên đường về nhà,Hân im lặng ko nói gì và Ju ngồi phía sau cũng ko biết nên hỏi thế nào khi trong đầu Ju có rất nhiều câu hỏi hiện ra.Cả 2 cứ im lặng cho đến khi về đến nhà.Mọi vật trong nhà đều bình thường nhưng Hân lại cảm nhận được lúc mình đi đã có người vào và lục lọi.Hân liền vội đi vào phòng của mình xem thế nào.Thấy Hân có vẻ khẩn trương,Ju hỏi:
- Có chuyện gì vậy Hân?
- Ko có gì!Thôi đi ngủ đi!
Hân đuổi Ju ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.Ju chợt thấy buồn vì ko hiểu được Hân nghĩ gì.Ju bay đến cái ghế sofa ngồi xuống xoay mặt ra cửa sổ nhìn bầu trời đêm.Còn Hân thì nằm ịch lên giường suy nghĩ.Suy nghĩ về mọi chuyện vừa xảy ra hôm nay.Nghĩ về lúc Ju ôm mình và lúc mình muốn được ôm Ju mãi như thế…..nghĩ rồi nghĩ….đêm nay thật khó ngủ.Ko chỉ với Hân mà còn cả với Ju….
….Sáng hôm sau,Hân thức dậy trong giọng nói sao quá ngọt ngào của Ju.
- Hân ơi…dậy đi học thôi,đến giờ rồi kìa.Hân ơi….
- Ưm…
Hân còn say ngủ và nghĩ mình còn đang nằm mơ nên cứ lăn lóc trên giường.Ju chỉ biết ngồi nhìn và cố gọi vì ko thể lay Hân được.Hiz..hôm qua còn chạm được,hôm nay lại xuyên qua như lúc đầu àh!>””< mệt thì nằm đó ngủ đi!
- Ừa,đừng làm ồn!
Cứ tưởng Hân nói đùa nhưng Hân nằm xuống bàn thật.Ju nhăn mặt lắc đầu nói:
- Mới vào học mà nằm rồi.Dậy dậy…dậy….!
Hân ko thèm nghe lời của Ju,cứ nằm ở đó.Bực vì Hân dám lơ mình,Ju chọt lét Hân nhưng có chọt được đâu.Ngón tay xuyên qua vào bên trong luôn.Hết cách,Ju bay ra bên ngoài cửa sổ lè lưỡi nói:

- Mặc kệ Hân,Ju đi chơi!
Thế là Ju bay đi mà ko hề biết rằng mình sắp gây họa nữa cho Hân….
….Ju bay đi khắp trường từ phòng này đến phòng khác nhìn người này người kia rồi bỗng Ju bị cuốn hút bởi 1 phòng lớn nhất trường với rất nhiều sách.Đó chính là thư viện của trường.Thư viện được nhà trường đầu tư rất nhiều.Nó nằm hoàn toàn tách biệt với các dãy lớp học và cả với dãy phòng nghỉ của giáo viên.Nhìn thấy cả 1 kho sách,Ju thích thú bay vào bên trong tham quan.Nhưng vừa bay vào thì Ju đã bị 1 bàn tay nhăn nheo bắt lại.Giật mình,Ju xoay qua nhìn thì thấy người đang nắm tay mình lại là 1 bà lão.Ju hơi sợ nhưng vẫn lễ phép nói:
- Thưa..thưa..bà…bà có thể buông tay con ra ko?Bà..làm.tay..con đau quá…!
Bà lão liền buông tay của Ju ra và nói:
- Ta có chuyện muốn nói với con.Hãy đi theo ta!
Tuy biết ở bà lão có 1 cái gì đó rất nguy hiểm nhưng như bị thoi miên,Ju ko chống cự lại được mà bay theo bà lão đi khỏi trường.Lúc này,Hân vẫn còn ngồi trong lớp và ko hề hay biết gì vì phải đối phó với Thy.Ở trong lớp,Thy cứ lâu lâu lại xoay xuống nhìn Hân.Giờ ra chơi thì Thy cứ cố đi theo bắt chuyện với Hân.Hân phải chạy trốn và cố gắng tránh xa Thy ra nên quên mất Ju.Đến khi tan học,khi đạp xe về,Hân mới chợt nhớ đến Ju.Hân vội đạp về nhà vì sợ Ju giận bỏ về trước rồi nhưng về đến nhà cũng ko thấy Ju đâu.
Hân bắt đầu lo lắng và đi khắp nơi tìm Ju nhưng tất cả đều vô vọng.Hân ko hề thấy Ju ở đâu hết.Tình cờ,Hân đạp xe ngang qua trường và như có 1 cái gì đó thôi thúc Hân vào trường tìm nên Hân đã gửi xe đi vào trường.Linh cảm cho Hân biết Ju đang ở thư viện trường nên Hân chạy vội đến đó.Thật ko thể tin được.Ju đang nằm ngất xĩu lơ lửng giữa không trung.Hân hoảng hốt ko biết phải làm gì thì bà lão xuất hiện trước mặt Hân.Hân liền hỏi:
- Bà là ai?Bà đã làm gì Ju?
- Ta ko làm gì hại cô bé đó hết!Ta chỉ để cho cô bé đó ngủ 1 giấc thôi!Ta là người có trách nhiệm bảo vệ cậu.
- Bảo vệ tui?
- Đúng vậy!Cậu là người đang giữ “thứ đó” của Ei nên tui phải bảo vệ cậu cho đến khi Ei “thức tỉnh” và lấy lại “thứ đó”

- Bà nói gì tui ko hiểu gì hết!Ei là ai?Thứ đó là thứ gì?
- Cậu ko cần biết.Cậu chỉ cần biết nên tránh xa các hồn ma ra!
- Ý bà là tui phải tránh xa Ju ra àh?
- Đúng vậy!
- Tại sao tui phải tránh?
- Con người bình thường mà ở gần ma sẽ bị nó hút hết sức sống và bệnh 1 cách khó hiểu.Sau đó sẽ chết.Còn cậu ko phải là người bình thường.Có lẽ cậu cũng nhận ra được điều đó,đúng ko?Cho nên cậu càng ko được tiếp xúc với ma.Vì sức sống của cậu có thể làm cho 1 con ma sống lại nhưng đổi lại cậu sẽ là kẻ phải chết.Judy thuộc loại ma tốt,ko phải là con ma kinh dị như cậu từng gặp hôm trước nhưng cô ấy dù có tốt thì vẫn là ma và dù muốn hay ko thì cô ấy cũng đang từng ngày hấp thụ sức sống của cậu.Tui ko thể để cậu tiếp xúc với cô ấy nữa.
- ……Nếu tui nói tui sẽ ko rời xa cô ấy thì sao?
- Nếu thế thì bắt buộc tui phải làm cho cô ấy hồn siêu phách tán,ko thể làm ma cũng ko thể đầu thai làm người!
- Bà dám làm thế àh?
- Ta có quyền đó!
Nói rồi,cơ thể của Ju bỗng bay về phía của bà lão.Hân ko thể đứng nhìn như thế nên liền chạy đến ngăn lại nhưng bỗng có 1 lớp màn bao lấy Hân,ko cho Hân thoát ra.Nhìn gương mặt của Ju đang từ từ biến sắc,Hân ko thể chịu được nữa và sức mạnh chẳng biết từ đâu phát ra phá tan lớp màn bao bộc Hân.Cơ thể Hân phát ra 1 màu đỏ như máu.Hân chỉ tay về phía bà lão nói:

- Trả Ju lại cho tui!
- ……..!
Bà lão im lặng ko nói gì quất tay lên trời và Ju từ từ rơi nhẹ xuống đất.Hân vội chạy lại bên Ju thì bà lão biến mất nhưng giọng nói của bà vẫn vang vọng lên:
- Sẽ là sai lầm nếu cậu có tình cảm với cô ấy vì nó là khắc tinh của cậu.Tiếp tục bên cô ấy,cậu cũng sẽ chết.Lúc đó dù cậu đang giữ “thứ đó” của Ei thì cũng ko thể bảo vệ được cậu.Cậu hãy suy nghĩ đi!
Hân k
o quan tâm đến lời đe dọa mà chỉ nhìn Ju.Hân ko dám đụng đến Ju mà chỉ quì xuống cạnh Ju.Ju tỉnh dậy mở mắt ra thấy Hân đang nhìn mình với cặp mắt thật buồn.Ju ko hiểu gì hết ngồi dậy nói:
- Có chuyện gì vậy?Sao Ju lại nằm ở đây?Sao mặt của Hân nhìn kì quá àh? >”<
- Ko có gì!Ju bay đi chơi suốt nên mệt rồi nằm ngủ ở đây.Hân phải chạy đi kiếm.Mệt lắm nè!
- Ủa?Vậy hả?Xin lỗi nha,làm Hân lo lắng rồi
- Ko có gì.Nhưng lần sau mà để Hân lo lắng như vậy nữa thì Hân bỏ mặc luôn đấy!
- >.<
- Đi về nhà thôi nào!
- Ừa!
Hân đứng dậy đi ra cổng lấy xe đạp rồi chở Ju về.Ngồi sau lưng của Hân,Ju cảm thấy như Hân vừa che chở ình khỏi 1 cái gì đó.Bất giác,Ju vòng tay qua ôm Hân và tựa đầu vào lưng của Hân.Lúc đó ko hiểu sao Ju lại chạm được vào Hân nhưng giây phút đó đã khiến Hân bình tâm lại.

Về đến nhà,ko chờ gì hết,Hân đi vào phòng tắm ngay vì cái ánh sáng đỏ lúc nãy phát ra từ người Hân bây giờ vẫn làm cho Hân cảm giác nóng ran khắp người và khó chịu.Ju thì bay qua bay lại bên ngoài lo lắng vì lúc nãy Ju cảm thấy người của Hân nóng lắm.Hân tắm ra ko nói gì hết với Ju mà đi ngay vào phòng đóng cửa lại nằm xuống lên giường cái ịch.Thấy thế,Ju bay vào ngồi xuống cạnh Hân nói:
- Hân sao thế?Hân bệnh rồi đúng ko?Sao người Hân nóng quá!
- Ko sao!Ju ra ngoài đi.Cứ để Hân 1 mình.
- Sao lại để Hân 1 mình được?Hân cảm thấy trong người thế nào?Nói cho Ju nghe đi.
Nhìn gương mặt lo lắng của Ju,Hân mỉm cười vì vui rồi nói:
- Nếu vậy Hân nói ra,Ju sẽ giúp Hân thiệt chứ?
- Ừa,Hân nói đi.
- Ghé tai sát đây,Hân nói cho nghe
- – Ju ko biết Hân sẽ nói chuyện gì nên cúi người xuống gần Hân thì Hân bỗng ôm lấy Ju và hôn Ju.Cặp mắt của Ju mở tròn ra nhìn Hân vì bất ngờ.Nhưng nụ hôn chỉ diễn ra trong tíc tắc thì Hân buông Ju ra.Nụ hôn chấm dứt,môi của Hân rời ra khỏi Ju thì Ju bỗng ôm lại Hân và hôn Hân.Ju ko biết mình đang làm gì nữa?Chỉ biết là Ju ko muốn dừng lại.Chẳng biết đó gọi là gì?Ma lực sao?Hân ko biết?Ju cũng ko biết?….Cả 2 chỉ muốn ôm nhau thật chặt và trao nhau nụ hôn nóng bỏng đó…Nhưng rồi ý thức trở lại,Ju đẩy Hân ra và lùi ra xa.Hân như cũng tỉnh khỏi cơn mê liền nói:
- Xin lỗi!
- Ko,Ju xin lỗi mới đúng!Xin lỗi!
Ju bay ra khỏi phòng và ko dám quay mặt lại nhìn Hân.Thấy Ju như thế,Hân tự tát vào mặt mình 1 cái thật đau,tự nói:
- Mài vừa làm chuyện ngu ngốc gì vậy Hân?Đồ ngốc!! Bạn đang tại website .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận