Ma Hoàn Lãnh Nhân

Một bãi bằng với chu vi trọn trăm mẫu, chính giữa là một cái hồ khá rộng.

Ngay giữa hồ, là ốc đảo vỏn vẹn chỉ độ tám trượng vuông.

Màn sương dày đặc khoác lên Sanh Tử Bình một khung cảnh nhờn nhợt, lạ lùng.

Khi Tôn Quách đặt chân đến Sanh Tử Bình thì Trình Tú Tú đã có mặt ở đó rồi. Sự có mặt của nàng khiến Tôn Quách phải cẩn trọng.

Y lia nhanh ánh mắt, cố nhìn thấu qua màn sương mù để nhận định đối phương của mình có chuẩn bị trước cạm bẫy hay không. Sau khi đoán chắc Trình Tú Tú không chuẩn bị sẵn kế sách để đối phó, Tôn Quách mới ung dung chắp tay sau lưng rảo bước đến trước mặt nàng.

Y ôm quyền xá Tú Tú rồi từ tốn nói :

- Tại hạ y hẹn với Trình cô nương.

Tú Tú nhìn Tôn Quách, mỉm cười rồi nói :

- Tú Tú cứ tưởng Tôn công tử sẽ không dám đến phó hội với Tú Tú.

- Sao tại hạ lại không dám chứ? Trình cô nương đâu phải là một nữ ma đầu, hay một hung thần ác quỷ, mà ngược lại là một trang giai nhân, mà bất cứ nam nhân nào khi diện ngộ đều không khỏi tơ tưởng.

- Tôn công tử nói thật đấy chứ?

Tôn Quách xe cằm, gật đầu :

- Tất nhiên là tại hạ nói thật rồi.

- Công tử đến phó hội với Tú Tú tại sanh Tử Bình là vì sắc đẹp của Tú Tú à?

- Ơ... Cái này...

Tú Tú cướp lời Tôn Quách :

- Sao... Công tử không trả lời được à?

- Tai hạ khó trả lời thôi.

- Sao lại khó?

Tôn Quách tằng hắng :

- Thì khó là khó chứ sao!

- Mỗi chuyện trả lời một câu hỏi bình thường như vậy công tử cũng trả lời không được.

Nàng hừ nhạt nói tiếp :

- Thế tại sao công tử trước mặt Tôn lão nhân lại khăng khăng phát ngôn cho rằng Tú Tú...

Nàng bỏ lửng câu nói.

Tôn Quách khoát tay :

- Ấy Trình cô nương hiểu cho tại hạ. Không phải tại hạ muốn bức nhục cô nương đâu, mà bởi vì lão nhân gia rất khó tính.

- Tôn lão nhân khó tính, rồi Tôn công tử muốn nói sao cũng được ư?

- Ơ... Chuyện này... Tại hạ xin cô nương miễn thứ.

- Tôn công tử chỉ nói được có bấy nhiêu thôi ư?

Tôn Quách nghệch mặt :

- Tại hạ phải làm sao bây giờ? Trình cô nương bỏ qua sự khiếm khuyết của tại hạ đi.

Tú Tú nhìn thẳng vào mặt Tôn Quách :

- Tú Tú sẽ bỏ qua sự khiêm nhã của Tôn công tử, sau khi khảo chứng toàn bộ võ công của công tử.

Tôn Quách tròn mắt :

- Khảo chứng võ công của tại hạ ư?

Tú Tú gật đầu.

Tôn Quách rút vai :

- Tại sao cô nương phải cần khảo chứng võ công của tại hạ chứ?

- Đó là việc riêng của Tú Tú.

Tôn Quách thừ người :

- Khảo chứng võ công cũng là việc riêng nữa à?

Tôn Quách khoát tay :

- Thôi, cô nương đừng khảo chứng võ công, mà hãy nhận trăm lạng vàng ròng của Kim Lăng phủ, gọi là lời tạ tội của tại hạ đối với cô nương.

- Tú Tú không thích kim lượng của Kim Lăng phủ.

- Sao... Kim lượng mà cô nương không thích thì thích cái gì chứ?

- Tú Tú chỉ muốn khảo chứng võ công của công tử mà thôi.

- Tại sao phải cứ khảo chứng võ công của tại hạ chứ? Cô nương thừa biết khi hai người giao thân sẽ có những điều bất trắc xảy ra.

- Chính vì sợ những điều bất trắc đó mà Tôn công tử buộc phải thi thố hết bản lĩnh của mình.

Tú Tú vừa nói vừa lòn tay rút ngọn roi da đầu có bọc chì.

Thấy nàng chuẩn bị binh khí, Tôn Quách bối rối hẳn lên. Y lúng túng, hấp tấp hỏi :

- Bộ Trình cô nương định khảo chứng võ công của tại hạ thật à.

- Từ trước đến giờ Tú Tú chưa bao giờ nói hai lời.

Tôn Quách lẩm bẩm rủa :

- Khỉ thật. Cớ gì mà phải thượng cẳng tay, hạ cẳng chân chứ!

Nghe gã nói, mặt hoa của Tú Tú sa sầm lại :

- Công tử nói gì thế?

Tôn Quách khoát tay :

- À... Tại hạ đâu có nói gì!

Tú Tú vừa nghe công tử chửi :

- Không không, tại hạ nào dám chửi cô nương. Nhưng quả thật tại hạ rất khó xử.

- Khó xử như thế nào?

- Một người như Trình cô nương mà lại vung tay vung chân thì mất hẳn vẻ đài các của một giai nhân. Thứ hai, tại hạ khó mà thắng được cô nương, bởi lẽ Tôn Quách chưa bao giờ xuất thủ đánh một nữ nhi. Huống chi cô nương xem vẻ ngoài như lá ngọc cành vàng.

Tôn Quách vừa nói vừa nghĩ thầm :

- Mụ chằng này thiệt hết biết nói nổi. Hở một chút là đòi thượng cẳng tay hạ cẳng chân, thiếu gia mà bắt được một lần nữa thì nhất định bỏ vài con thạch sùng vào người ả, cho đáng đời hung dữ.

Tú Tú nghe Tôn Quách nói, nghiêm giọng đáp lời gã :

- Tôn công tử nói hay lắm, nhưng không biết có thật lòng như lời nói không.

- Ấy... Tất nhiên là thật rồi.

- Vậy sao lúc tại ngôi nhà Phân đàn Cái bang, và tại Kim Lăng phủ, Tôn công tử muốn bỏ thạch sùng vào người Tú Tú?

Tôn Quách lắc đầu nguầy nguậy :

- Cô nương đừng hiểu lầm... Đừng hiểu lầm... Tại hạ chỉ hù dọa thôi, chứ nào dám có hành động khinh xuất để cô nương phải sợ hãi chứ.

Tôn Quách vỗ tay vào ngực :

- Nam tử đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, sao nỡ hành động khiến một nữ nhân mình hạc sương mai như cô nương phải sợ hãi chứ.

Tú Tú mỉm cười :

- Miệng lưỡi của Tôn công tử giảo hoạt thật.

Nghe nàng nói, Tôn Quách rủa thầm :

- Ả này thật là quá đáng mà. Nếu khảo chứng võ công của Tôn thiếu gia chắc ả là đối thủ, chẳng qua Tôn thiếu gia không muốn giao thủ chỉ vì không muốn mẫu thân của ả khuấy động Kim Lăng phủ mà thôi.

Ý niệm thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Tôn Quách vẫn gặn một nụ cười cầu tình :

- Tại cô nương mới gặp tại hạ lần đầu chứ có thời gian sống cạnh sẽ càng thấy cái miệng của tại hạ vô cùng lợi hại.

- Lợi hại... Là sao?

- Tại hạ không có ý xấu, cô nương đừng hiểu lầm.

Tú Tú thở ra :

- Thôi được, Tú Tú sẽ không khảo chứng võ công của Tôn công tử nữa. Nhưng công tử phải nói cho Tú Tú biết tên người đã truyền thụ võ công cho công tử.

Tôn Quách tròn mắt mở to hết cỡ. Y khoát tay :

- Ấy... Chuyện này thì không thể được rồi. Tại hạ đã hứa là không thể tiết lộ danh tính của sư tôn cho bất cứ người nào.

- Thế là công tử buộc Tú Tú phải khảo chứng võ công của công tử.

- Sao... Lại đòi...

Tôn Quách chưa nói hết câu thì Tú Tú đã xuất thủ. Ngọn roi da từ ngọc thủ của nàng đánh thẳng tới, đầu roi có bọc chì công trực diện Tôn Quách.

Thế công của nàng cực kỳ bất ngờ, nhưng Tôn Quách vẫn kịp thi triển Miêu Hành cước thoát về sau hai bộ tránh né trong đường tơ kẽ tóc.

Ngọn roi da vừa chụp tới, khi Tôn Quách vừa dụng Miêu Hành cước tránh né thì nàng cũng thâu hồi ngọn roi lại, nhìn Tôn Quách, nói :

- Tôn công tử vừa dụng đến thuật Miêu Hành cước?

Tôn Quách sững sờ, ngơ ngác hỏi :

- Trình cô nương cũng biết Miêu Hành cước của tại hạ ư?

- Sao lại không biết chứ.

Tú Tú vừa nói vừa dịch thân đến trước hai bộ, ngọn roi da được nàng dồn chân ngươn vào, thoạt búng thẳng ra như một cây thương đâm tới yết hầu Tôn Quách.

Tôn Quách buộc miệng thốt :

- Ý Cha!

Miệng thì thốt nhưng hữu thủ Tôn Quách khoa lên với sự biến hóa thần kỳ khiến cho Tú Tú phải hoa cả mắt. Nàng cảm tưởng trước mặt mình là một rừng bản thủ dầy đặc, tất cả đều tiềm ẩn uy lực dũng mãnh.

Chát... Chát... Chát... Chát...

Liên tục ngọn roi da của Tú Tú bị những bóng ảnh thủ dầy đặc của đối phương cản phá một cách quyết liệt. Ngọn roi chạm vào ảnh thủ của Tôn Quách liền chùng hẳn lại.

Đỡ thẳng ngọn roi của Tú Tú bằng chưởng ảnh, Tôn Quách tưởng đôi tay của mình sẽ bị ngọn roi vô tình của Tú Tú quất nát bét, nhưng thật là kỳ diệu, tay của y không sao cả mà còn buộc Tú Tú phải thu hồi binh khí.

Tôn Quách phấn chí nói :

- Đến lượt tại hạ đáp lễ đây.

Tôn Quách vừa nói vừa điểm mũi giày, thân pháp của y thoát cao ba trượng, trong tư thế của một con mèo, lướt theo ngọn roi da của Tú Tú, nhảy bổ tới, song thủ thì vươn ra trông chẳng khác nào thế vồ của mèo.

Sự phản kích của Tôn Quách vừa nhanh vừa linh hoạt và tiềm ẩn uy lực mãnh liệt, khiến cho Tú Tú hốt hoảng.

Nàng còn chưa kịp có phản xạ thì đôi cầm nả thủ theo thế chộp của mèo đã tới hai vai nàng rồi.

Tú Tú hốt hoảng thét lên :

- Miêu Chưởng Thần Thủ!

Một lần nữa Tôn Quách sững sờ bởi Tú Tú tuy nhận ra thế công của y nhưng tuyệt nhiên không có cách hóa giải.

Trong sự sửng sốt đó, Tôn Quách thấy Tú Tú không thể tránh né hai hóa giải thế Miêu Chưởng Thần Thủ của mình, nhưng không kịp thu hồi thế công lại, mặc dù trong tâm rất muốn thu hồi vì sợ đả thương nàng.

Tôn Quách biến sắc, khi mười đầu ngón tay chạm vào hai bờ vai nàng. Y bối rối giang rộng hai tay để tránh cho Tú Tú khỏi bị đả thương bởi thế công của mình, vô tình hành động đó của Tôn Quách khiến y lao sầm tới nàng.

Hai người chạm vào nhau, Tú Tú té ngửa ra sau, còn Tôn Quách thì nằm chồng lên người nàng.

Tú Tú thất sắc rít lên :

- Ngươi!

- Nàng!

Tôn Quách chỉ nói được bấy nhiêu thì cảm nhận thân mình bị nhấc bổng lên. Hai tai Tôn Quách nghe tiếng ù ù, rồi lưng nện thẳng xuống đất.

Rầm!

Tôn Quách thét lớn :

- Úi cha... Chết tiểu gia rồi!

Tôn Quách nằm dưới đất. Nếu vừa rồi Tôn Quách không kịp dụng một thế lộn trong bộ pháp Miêu Hành cước thì có lẽ xương sống y đã bị gảy làm hai.

Tôn Quách nhướng mắt nhìn. Đập vào nhãn quan của Tôn Quách là trung phụ, mẫu thân của Trình Tú Tú, Hỏa Điểu đảo chủ.

Hỏa Điểu đảo chủ nhìn Tôn Quách chầm chầm.

Tôn Quách từ từ đứng lên. Y vặn người khẽ thốt :

- Úi cha... Đau quá...

Hỏa Điểu đảo chủ nhìn Tôn Quách không chớp mắt.

Khi Tôn Quách chạm và nhãn lực của Hỏa Điểu đảo chủ thì rúng động thần hồn. Y không khỏi than thầm :

- Úi cha. Gặp đại sát thủ rồi, lần này Tôn tiểu gia chắc toi mạng quá!

Trong ý niệm thì nghĩ vậy, nhưng Tôn Quách vẫn cố làm mặt giả lả. Y ôm quyền xá Hỏa Điểu đảo chủ :

- Đa tạ tiền bối đã nương tay, Tôn Quách vô cùng bội phục, vô cùng bội phục.

Tôn Quách vừa nói vừa xá Hỏa Điểu đảo chủ. Y giả lả cười rồi nói :

- Vãn bối có công chuyện phải đi ngay, hẹn ngày khác sẽ tái kiến với tiền bối.

Tôn Quách vừa nói vừa quay lưng.

Tất nhiên trong tình huống đối mặt với Hỏa Điểu đảo chủ, Tôn Quách đã nghĩ chỉ còn một phương kế duy nhất là bỏ chạy thôi.

Y vừa toan dợm bước trổ Miêu Hành cước thì có tiếng hỏa điểu rúc trên đầu.

Quác!

Tiếng rúc khô khốc đó khiến Tôn Quách đứng sững, không dám cất bước.

Hỏa Điểu đảo chủ nói :

- Tiểu tử, nếu ngươi bước thêm một bước nữa thì hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi năm sau đó.

Tôn Quách từ từ quay lại :

- Dạ... Tiểu tử Tôn Quách không dám bước nữa.

Hỏa Điểu đảo chủ nhìn thẳng vào mặt Tôn Quách :

- Tiểu tử... Khi nãy ngươi định làm nhục Tú nhi?

Tôn Quách khoát tay như đuổi ruồi bâu vào mặt. Y vừa khoát tay vừa nói :

- Tiền bối đừng hiểu lầm vãn bối. Vãn bối dù có gan bằng trời cũng không dám bức nhục Trình tiểu thư.

- Chính mắt ta thấy, và chính tay ta buộc ngươi phải rời khỏi thân thể Tú Tú.

Nghe Hỏa Điểu đảo chủ nói,Tú Tú đỏ chín mặt cúi nhìn xuống đất.

Tôn Quách gãi đầu :

- Tiền bối hiểu sai cho vãn bối rồi. Vãn bối giải thích sao đây với tiền bối. Khó nói quá... Khó nói quá.

- Tiểu tử chẳng khác gì lão quỷ sư tôn Trình Tử Quang. Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã ngập ngụa dục vọng dâm tà.

Tôn Quách lắc đầu, khoát tay :

- Tiền bối hiểu lầm rồi. Vãn bối không phải hạng người như tiền bối nói đâu và sư phụ cũng không phải hạng như tiền bối nghĩ đâu.

Hỏa Điểu đảo chủ hừ nhạt, lạnh lùng nói :

- Người còn binh vực cho lão quỷ nữa ư! Ta không biết thói trăng hoa vô tình của Trình lão tặc thì còn ai biết nữa!

- Tiền bối nói vậy quả là oan cho vãn bối và sư tôn quá. Tội cho vãn bối quá.

- Chính mắt ta thấy ngươi định bức nhục Tú nhi kia mà. Tôn Quách... Thầy ngươi như thế nào thì ngươi như thế nấy! Không xuống tay giết ngươi, nhưng bắt ngươi làm con tin để lão quỷ Trình Tử Quang phải đến gặp ta.

- Vãn bối quả là không có ý bức nhục Trình tiểu thư. Tiền bối hãy nghe vãn bối giải thích.

Tôn Quách nhìn lại Tú Tú :

- Trình cô nương, khi nãy tại hạ lụn thế công Miêu Chưởng Thần Thủ, vì sợ tiểu thư bị trọng thương nên buộc phải chuyển thế chứ...

Tú Tú chau mày :

- Tôn công tử chuyển thể gì kỳ vậy?

Đáng ra Tôn công tử phải chộp trảo vào vai Tú Tú...

- Đúng đúng... Nhưng...

Hỏa Điểu đảo chủ cắt ngang :

- Tiểu tử đừng ngoa ngôn, lẻo sự nữa. Dù cho ngươi có ý tốt thì ra cũng bắt ngươi làm con tin để buộc lão sư phụ Trình Tử Quang của ngươi phải đến gặp ta.

Hỏa Điểu đảo chủ vừa nói dứt câu liền lắc vai với một bộ pháp thần kỳ, không khác gì cánh chim sắt lướt đến Tôn Quách.

Vừa nhác thấy Hỏa Điểu đảo chủ thi thố võ công, Tôn Quách liền dùng thuật Miêu Hành cước toan bỏ chạy.

Nhưng Hỏa Điểu đảo chủ như đọc được ý niệm của Tôn Quách nên khi gã vừa di động thân thì trảo công của bà đã chẳng khác nào mười móng vuốt của chim ưng vươn tới. Hữu thủ thì chộp vào gáy, tả thủ thì bấu vào vai phải.

Thế công của Hỏa Điểu đảo chủ vừa nhanh vừa chính xác, cùng với sự biến hóa ảo diệu phi thường.

Khi Tôn Quách vừa động chân thì trảo thủ đã chụp đến rồi. Thế chụp của Hỏa Điểu đảo chủ chẳng khác gì thế chộp của con chim ưng túm lấy con mồi.

Tình thế bất đắc dĩ, Tôn Quách bất nhẫn quay ngoắt lại :

- Tiền bối buộc vãn bối.

Cùng với lời nói đó, Tôn Quách trụ bộ, cũng vươn trảo như đôi vuốt mèo đỡ thẳng lấy trảo công của Hỏa Điểu đảo chủ.

Chát!

Bốn ngọn trảo bấu cứng vào nhau.

Tôn Quách giật mình, tóc gáy dựng đứng bởi cảm nhận áp lực khổng lồ tợ núi Thái đè lên đôi trảo công của mình. Y muốn rút trảo lại nhưng khổ nỗi đã bị trảo thủ của Hỏa Điểu đảo chủ bấu cứng.

Cùng lúc đó thì con hỏa điểu từ trên cao lao vụt xuống. Nó vươn hai chân chụp lên đầu Tôn Quách.

Tú Tú thất sắc thét :

- Mẹ!

Tôn Quách thì nhắm mắt than thầm :

- Mình tiêu thật rồi!

Y buột miệng buông một tiếng thở dài nghe thật là ảo não.

Tiếng thở dài của Tôn Quách còn đọng trên cửa miệng thì Hỏa Điểu đảo chủ buông trảo công của Tôn Quách, gằn giọng nói :

- Nếu lão sư tôn của ngươi không đến thì ta mới lấy cái mạng của ngươi.

Cùng với lời nói đó, Hỏa Điểu đảo chủ điểm luôn vào các huyệt Vĩ Lư, Bách Hội của Tôn Quách rồi ra dấu cho con Hỏa điểu bay lên không trung.

Đến lúc này Tôn Quách mới biết thủ cấp của mình vẫn còn nguyên trạng. Y nhìn Hỏa Điểu đảo chủ, ngập ngừng nói :

- Vãn bối vẫn còn sống à?

Xem tiếp hồi 22 Sóng gió trùng trùng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui