[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Các sĩ quan ma giới vốn có ma pháp đều cực kỳ cường hãn, hơn nữa tính cách tương đối nóng nảy, trong chiến tranh chưa bao giờ nói đạo nghĩa quy tắc, chỉ cần đánh thật sảng (thích) đánh cho thắng là được, phương pháp gì cũng đều được phép, ví dụ như có một năm,Tinh linh tộc xuất hiện một nữ vương dã tâm bừng bừng, mang theo một đám nữ tinh linh mỹ mạo một đường đánh tới Thần giới, mà các thiên sứ cao quý ở Thần giới đều là thân sĩ nho nhã lễ độ, việc đánh nữ nhân tuyệt đối sẽ không làm, vì vậy đại quân Thần tộc liên tiếp bại lui, cuối cùng vạn bất đắc dĩ, chỉ đành lén lút hướng Ma giới xin giúp đỡ, lúc ấy Nặc Lôi nhận được thư, không tốn bất luận tâm tư gì để chuẩn bị, suốt đêm điểm danh năm nghìn ác ma, cầm thuẫn bài (khiên) và vũ khí oanh oanh liệt liệt xông lên cửu trọng thiên (chín tầng trời).

Trước trận chiến, tinh linh Vương cao quý vì ủng hộ quân tâm, dùng một giờ để diễn thuyết trước khi chiến đấu, mà Nặc Lôi tướng quân vĩ đại chỉ nói một câu.

“Có thấy những nữ nhân kia không? Ai cướp được là của người đó.”

Không biết là cố ý hay vô tình, năm nghìn tên ác ma Nặc Lôi tuyển trăm phần trăm là lưu manh, nhìn thấy nữ tinh linh xinh đẹp lại thướt tha, nguyên một đám kích động nhưng uống máu gà, trực tiếp hai tay để trần xông lên, thậm chí thẳng thắn cởi luôn quần, sung sướng khỏa thân bay thẳng đến đội quân tinh linh.

Chiến tranh không chút kịch tính, trong vòng một ngày chấm dứt, hơn nữa một tù binh cũng không có —— toàn bộ bị Ma tộc khiêng về, bao gồm luôn cả nữ vương tinh linh cao quý lãnh diễm, có một thiên sứ ý đồ khuyên bảo Nặc Lôi phải đối đãi tốt với tù binh, kết quả trực tiếp bị binh sĩ Ma tộc gõ cho bất tỉnh, quăng lẫn vào đoàn tinh linh cùng bị đưa về Ma giới, bán cho quý tộc làm nô lệ.

Những ví dụ kiểu như thế tầng tầng lớp lớp, cũng chính vì nguyên nhân này, quân đội Ma giới trăm ngàn năm qua cơ hồ là bất bại.

Các sĩ quan trẻ tuổi tại phòng hội nghị hôm nay tuy nhìn qua cùng lưu manh côn đồ không khác nhau lắm, nhưng không thể phủ nhận, chính là dựa vào biểu hiện trác tuyệt trong chiến tranh trong quá khứ, Ma giới mới có thể bình ổn mà thắng đến trăm ngàn năm sau, tại đây Ác Ma cùng các tinh linh mới có thể trải qua cuộc sống yên vui.

Nặc Lôi đánh xong một ván mạt chược, rốt cục đã được như nguyện thắng lại được ba kim tệ, vì vậy cuối cùng cũng tới bàn hội nghị, bắt đầu gục đầu ngủ gà ngủ gật.

Các tướng lĩnh chung quanh cứ như bị lây bệnh, nhao nhao bắt đầu ngủ gật.

"Các ngươi đủ rồi!" Freddy không thể nhịn được nữa, "Có tinh thần chút cho ta!”

Trả lời hắn chính là tiếng ngáy có tiết tấu của Nặc Lôi.

"Nghe đây, ta biết rõ các ngươi trong chiến tranh chưa bao giờ dựa theo kế hoạch làm việc, trên thực tế ta cũng hiểu được kế hoạch đều là thứ đồ bỏ, nhưng mà hôm nay các ngươi bằng bất cứ giá nào cũng phải nghiên cứu ra một cái kế hoạch tác chiến cho ta, hơn nữa còn phải ghi ra giấy, như vậy ta mới về báo cáo kết quả công tác cho ông già được!" Freddy đập bàn gào thét.

Tiếng ngáy vẫn như trước.

"Nặc Lôi, ta đếm tới ba, ngươi nếu không đứng dậy, ta sẽ đi nói với Morris lần trước ngươi vụng trộm cùng một ám thiên sứ hôn môi, 1—— "


"Đám ranh con, đều thanh tỉnh chút cho ta, họp!" Nặc Lôi từ trên ghế nhảy dựng lên vỗ bàn.

"Rất tốt, Lôi, ngươi phát biểu đầu tiên.” Freddy khá là thỏa mãn, “Đối với sự kiện lần này có ý kiến gì không?"

"Vì cái gì lại là ta? Lần trước đã là ta rồi!” Nặc Lôi rất bất mãn, "Ta kháng nghị!"

"Morris —— "

"Được rồi ta nói trước." Nặc Lôi nhận thua, ho khan hai tiếng, chớp chớp mắt nhìn Freddy.

Freddy mỉm cười cùng hắn đối mặt.

Năm giây sau...

"Này." Nặc Lôi dùng cánh tay đẩy đẩy một ác ma bên cạnh, nhỏ giọng nói, "Hỗn đản, mau nói cho ta biết, hôm nay vì cái gì phải họp?"

"Bởi vì cái bọn ngu Quang Minh chi vực (vực ánh sáng) lại bắt đầu rục rịch, hơn nữa tuyên bố muốn trong một lần hành động tiêu diệt gọn Ma giới chúng ta, nghe nói đầu lĩnh của bọn nó, chính là cái tên bệnh thần kinh vừa già vừa lạc hậu đó còn chạy tới Thần giới xin giúp đỡ, kết quả bị thủ vệ canh cổng ném ra, thật chó má, ta đề nghị lập tức xuất binh, nhanh chóng tiêu diệt lãnh thổ của cái lũ vừa lắm chuyện vừa gà mẹ lại còn ngốc X đó!!” Ác ma kia dựng thẳng ngón giữa lên không trung.

Đề nghị này nhận được sự nhiệt liệt ủng hộ của những người có mặt, vì vậy mọi người nhanh chóng nhất trí, lại còn vỗ tay hoan nghênh nhau, quyết định buổi tối đi bar chúc mừng.

Mục đích của hội nghị chính là đạt thành nhận thức chung, hiện tại nếu đã đạt được, vậy thì không có lý do gì phải lưu lại thêm nữa, vì thế trong vòng một phút, tất cả mọi người biến mất không còn một mảnh, sợ đi chậm sẽ bị Freddy cùng Tây Mặc bắt lấy tiếp tục thảo luận.

"Ta biết ngay mà, mỗi lần họp đều như thế này!" Freddy cào tóc, “Tối nay ta còn phải nộp phương án tác chiến cho phụ thân, quả thực gặp quỷ rồi! Chúng ta cái gì cũng chưa có thảo luận ra!”

“Sao lại không có kết quả? Không phải đã đạt thành nhận thức chung rồi sao?” Tây Mặc miễn cưỡng mở miệng.


Dưới ánh mặt trời, đường nét gương mặt Huyết tộc thân vương nhu hòa, hoàn mỹ như một vị thần.

"Ngươi thật sự rất giống bà ấy.” Nhìn chằm chằm Tây Mặc một lúc, Freddy nhịn không được mở miệng.

"Bởi vì ta là nhi tử của bà." Tây Mặc cười cười.

“Ngươi có nghĩ đến việc trở về không? Trở lại Ma giới, trở lại lãnh thổ thuộc về ngươi.” Freddy hỏi hắn.

"Đương nhiên sẽ về, bất quá trước đó, ta phải khiến cái tên vua Huyết tộc chết tiệt đó tỉnh lại đã!" Tây Mặc đau đầu.

"Đi thôi, chúng ta đi hầm rượu uống rượu." Freddy vỗ vỗ bả vai Tây Mặc, hai người còn chưa kịp đi ra cổng, một tinh linh màu xám đã ù té chạy đến.

"Xảy ra chuyện gì?" Freddy nhíu mày.

"Báo cáo vương tử, kết giới phía đông Vong Linh cốc không biết vì cái gì, xuất hiện dấu hiệu sụp đổ." Tinh linh thở hồng hộc.

“A? Nhìn qua có vẻ ám linh kia đến rồi.” Freddy kinh ngạc, "Nhanh thật, lúc trước ta phải dùng nửa tháng, hắn cư nhiên không cần đến mười ngày.”

"Ta cũng đã sớm nói, không thể khinh thường thực lực của cậu ta." Tây Mặc nghiền ngẫm cười cười, "Muốn cùng ta đến Vong Linh cốc nghênh đón cậu ta không, có lẽ không qua bao lâu nữa, kết giới cũng sẽ bị cậu ta triệt để phá hủy."

"Đi." Freddy trịnh trọng gật đầu, "Ta luôn luôn tôn kính cường giả."

"Báo cáo vương tử, còn có một việc." Tinh linh chớp đôi mắt to.


“Nói sau đi, ta muốn đến Vong Linh cốc trước." Freddy khoát khoát tay.

"Nhưng mà Vương phi ngài ấy muốn gặp ngài —— "

"Cái gì?" Freddy kích động, "Em em em ấy muốn gặp ta?"

"Vâng." Tinh linh hiển nhiên bị Freddy phấn khích quá độ dọa sợ.

"Xoát" một tiếng, Freddy lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

“Ta chưa bao giờ biết hắn thuấn di tốt như vậy." Tây Mặc bất đắc dĩ, một mình đi Vong Linh cốc.

Mà lúc này, Hàn Dật Phong đang trốn ở một đầu chiến hào nghỉ ngơi, tinh bì lực tẫn cả người đầy vết thương, tình trạng hỏng bét đến không thể hỏng hơn, ngày đó sau khi xuống núi anh mạc danh kỳ diệu tiến vào một sơn cốc, sau đó bắt đầu xuất hiện mấy tinh linh có tai màu xanh lục, nhân ngư xướng ma âm, xạ thủ viên tộc (tộc người vượn) cầm cung tiễn, các loại chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết giả tưởng đều phát động công kích với anh, hơn nữa cơ hồ là ngày đêm không ngừng thay nhau ra trận, trốn không được giết cũng không hết, anh mệt đến căn bản không có khí lực đi suy nghĩ chuyện khác.

Một tiểu khủng long màu xanh lá từ trên chiến hào té xuống, vừa vặn rơi vào ngực Hàn Dật Phong.

Trong miệng tiểu khủng long còn ngậm một cái bao bố nhỏ, mở ra bên trong là ba quả dại.

"Òm ọp." Tiểu khủng long đem quả dại hướng Hàn Dật Phong đẩy đẩy.

"Biến trở về đi, hiện tại tạm thời không có nguy hiểm." Hàn Dật Phong dùng ngón tay cọ cọ đầu nhóc.

Vừa dứt lời, tiểu khủng long liền biến thành một thiếu niên thanh tú phiêu lượng.

"Chủ nhân." Đường Đường ôm cổ anh, chôn mặt vào hõm vai anh.

"Có sợ không?" Hàn Dật Phong vỗ vỗ lưng cậu.

"Không sợ!" Đường Đường rất kiên định lắc đầu.

Hàn Dật Phong khiêu mi, từ trên mặt đất cầm lấy một quả dại, lau sạch sẽ đưa cho Đường Đường.


“Vừa mới ăn rồi, xem này!” Đường Đường biến trở về tiểu khủng long, bốn trảo chỉ lên trời cho Hàn Dật Phong nhìn cái bụng trắng phình của mình.

Hàn Dật Phong bật cười, vừa gãi ngứa cho Đường Đường vừa ăn.

Thể chất Đường Đường không thể so với Hàn Dật Phong, chạy thật xa đi tìm đồ ăn đã mệt không chịu nổi, bụng lại có chút khó chịu, vì vậy bất tri bất giác ngủ mất.

Nghỉ ngơi không bao lâu, bên tai Hàn Dật Phong đột nhiên truyền đến một hồi tiếng gầm rú mơ hồ, trở mình lên chiến hào xem xét, cách đó không xa cát vàng tràn ngập, một đội bán thú nhân đang cấp tốc tiến lên, cơ hồ trong nháy mắt đã bao vây toàn khu vực này.

Bán thú nhân tại Ma giới là sinh vật cấp thấp nhất, điển hình đầu óc ngu si tứ chi phát triển, lúc chiến tranh bình thường đều là đội quân tiên phong, bởi vì chúng không cần mạng.

Hàn Dật Phong mục quang âm trầm, nắm chặt chủy thủ cảnh giác nhìn bán thú nhân đang bao vây hình rẽ quạt, muốn tìm một chỗ yếu nhất đột phá giết ra ngoài.

Trong miệng bán thú nhân phát ra thanh âm kỳ quái, nhìn chằm chằm Hàn Dật Phong, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên.

Ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, một bán thú nhân trong số đó đột nhiên phát ra một tiếng gào rú.

Hàn Dật Phong căng thẳng trong lòng, cho rằng chúng muốn phát động tiến công, không nghĩ tới những bán thú nhân kia sau khi nghe âm thanh gào rú đó, cư nhiên bắt đầu chậm rãi rút lui.

Một bán thú nhân thân hình cao lớn rì rì đi đến trước mặt Hàn Dật Phong, nhếch môi hướng anh cười cười, trong miệng ô ô kêu hai tiếng.

Mắt thoáng nhìn đạo vết thương màu tím trên đùi bán thú nhân, Hàn Dật Phong trong đầu lóe lên, nhớ tới một việc, lúc bản thân còn phục dịch trong bộ đội đặc chủng, đã từng thấy qua bán thú nhân một lần, bán thú nhân bảo bảo (chỉ bé mới sinh, còn nhỏ) bị thương một cái chân đó, không biết vì sao rơi vào tay nhân loại, lúc ấy trong tay mình vừa vặn có một cái kẹo mềm Lâm Cảnh cho, vì thế liền ném cho nó, bán thú nhân bảo bảo ăn xong kẹo đường, vui vẻ trên mặt đất lăn qua lăn lại, lúc ấy thấy thú vị, cũng không đành lòng bắt nó ném cho bên thực nghiệm giải phẫu cơ thể sống, vì vậy tìm một cơ hội trộm nó ra, còn thả vào khu thành bảo của Huyết tộc, về sau chưa từng gặp lại nó nữa.

"Là ngươi sao?" Hàn Dật Phong hướng nó vươn tay.

Bán thú nhân đã trưởng thành đi tới, thuận theo cọ cọ trong lòng bàn tay anh, hệt như một con chó lớn.

Hàn Dật Phong trong lòng vui vẻ, vươn tay ôm nó một cái.

"Ngô......" Đường Đường biến trở về hình người ngồi ở chiến hào bên cạnh, rất oán niệm nhìn hai người bọn họ ôm nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận