[Ma Huyễn Đại Lục Hệ Liệt - Bộ 1] - Huyết Tộc Dụ Hoặc

Huyết tộc tòa thành rất lớn, Lâm giáo sư từ giây đầu tiên chính thức bước vào huyết vực (lãnh thổ huyết tộc), liền hoàn toàn không để ý đến con mình, mãn tâm mãn nhãn đều là kinh thán.

Vốn đã thống nhất chỉ ở một ngày, nhưng Lâm giáo sư ở lại liên tục ba ngày, còn chưa có chút ý tứ nào muốn đi.

“Ba.” Lâm Cảnh sáp tới, “Ba định chừng nào về nhà?"

“Con đây là đang đuổi ta đi?" Ba Lâm sắc mặt trầm xuống.

"Đương nhiên không phải."Tây Mặc nhanh chóng đem Lâm Tiểu Cảnh túm ra sau lưng mình, “Bá phụ ngài muốn ở bao lâu cũng được."

Ba Lâm hừ một tiếng, chắp tay sau lưng thẳng tiến thư viện.

Lâm Cảnh hướng bóng lưng ông le lưỡi, cái thư viện Huyết tộc bị ba mình lật nát rồi, lại còn hỏi Tây Mặc muốn thiệt nhiều khoáng thạch, vậy mà một câu cám ơn cũng không nói, da mặt thật là dày a!

“Ông là ba em, không được thiếu lễ phép như vậy." Tây Mặc buồn cười xoa xoa cậu, “Mai anh cùng với Dật Phong đi lâu đài cổ, em ở nhà cùng bá phụ nha?"

“Tôi cũng muốn đi lâu đài cổ!" Lâm Cảnh kháng nghị.

“Tụi anh là đi đánh nhau.” Tây Mặc nhẫn nại dụ.

“Tôi muốn đi!" Lâm Cảnh lẽ thẳng khí hùng cố tình gây sự.

“Được, cùng đi.” Tây Mặc thỏa hiệp, căn bản không có ý định cùng cậu ta giảng đạo lý.

Lâm Cảnh đã hài lòng, không chút nào cảm giác mình thực sự rất… ngây thơ.

Sáng hôm sau, Hàn Dật Phong vừa thấy Lâm Cảnh liền cau mày: “Sao cậu lại tới đây?"

“Tôi vì sao không thể tới?" Lâm Cảnh rất thất bại.

“Sao anh lại dẫn cậu ta đến?” Hàn Dật Phong trực tiếp bỏ qua Lâm Cảnh hỏi Tây Mặc.

Tây Mặc buông tay, biểu thị mình cũng rất vô tội.

"Hai người các anh thật đáng ghét!" Lâm Cảnh phẫn hận.

Tiểu khủng long từ trong túi áo Hàn Dật Phong thò đầu ra nhìn nhìn, lại rụt về tiếp tục ngủ.

"Đường Đường cũng đi, tôi vì cái gì không thể đi?" Lâm Cảnh cảm giác mình bắt được nhược điểm.

Hàn Dật Phong chẳng muốn xoắn xuýt cùng cậu ta, tràn đầy đồng tình vỗ vỗ Tây Mặc.

"Này!" Lâm Cảnh cực kỳ bất mãn, đây là ý gì.

"Tốt rồi tốt rồi." Tây Mặc dở khóc dở cười, "Lên đường đi."

Trên đường đi, Lâm Cảnh vẫn rất không vui, Tây Mặc bất đắc dĩ, kéo vai cậu qua dặn dò: "Sau khi tới lâu đài cổ, em phải cẩn thận một chút, có biết không?"

"Có quái thú hả?" Lâm Cảnh hỏi hắn.

"Có." Tây Mặc gật đầu.

"Hắn bị người khác nhốt sao?" Lâm Cảnh hiếu kỳ.

"Không phải." Tây Mặc nghiến răng nghiến lợi, "Hắn tự mình ngủ.”

Một ngày nọ vào hơn một ngàn năm trước, kẻ thống trị Huyết tộc đại lục không biết không ổn chỗ nào, cư nhiên lưu lại một phong thư rồi triệt để biến mất, đem mình nhốt vào bên trong một tòa lâu đài cổ, nói là cần nghỉ ngơi.

"Cái gì gọi là "Đợi một người thích hợp đến thức tỉnh’ ?” Tây Mặc lần đầu đọc thư, thập phần khó hiểu.

"Đại khái là... Bảo chúng ta tìm công chúa đi hôn tỉnh hắn?" Lê Tư Đặc lúc ấy vừa thành Huyết tộc không bao lâu, vì vậy suy đoán.

"Quả thực rất buồn nôn!” Tây Mặc cảm giác mình có chút sụp đổ, hắn vì cái gì luôn có thể làm ra nhiều chuyện kỳ kỳ quái quái như vậy! Vốn muốn đến lâu đài cổ nhìn cho tường tận, kết quả lại bị mấy con rồng có cái đầu thật lớn phun lửa đuổi ra.

"Hắn là biến thái hả?" Tây Mặc nổi trận lôi đình.

"Ai cần biết.” Lê Tư Đặc chậm rì rì uống cà phê, "Ta cảm thấy không có hắn om sòm, rất tốt."

“Vậy cứ để hắn ngủ đi.” Tây Mặc tràn đầy đồng cảm, đem thư ném vào lò sưởi, “Ta tin tưởng những con rồng phun lửa đó sẽ hôn tỉnh hắn.”

Một ngàn năm đối với Huyết tộc mà nói cũng không tính là dài, huống hồ còn có Tây Mặc và Lê Tư Đặc ở đó, nên hành vi tùy hứng của tên kia tựa hồ cũng không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng.

Nhưng lần này, chắc phải gọi tỉnh hắn rồi.

Lâu đài cổ nơi Y Vạn chọn ngủ cũng không lớn, trên vách tường bốn phía đều phủ đầy dây leo, thoạt nhìn có chút âm trầm, cự thú hình dạng kỳ quái nằm sấp trong sân, thần tình cảnh giác nhìn ra cửa lớn, như đang cảnh cáo người xâm nhập.

"Anh đánh không lại chúng sao?" Trốn trong bụi cỏ, Lâm Cảnh nhỏ giọng hỏi Tây Mặc.

“Tên khốn đó hạ kết giới ma pháp trên cự thú, anh căn bản không tổn thương được chúng.” Tây Mặc nghiến răng nghiến lợi.

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Lâm Cảnh có chút sợ hãi những gia hỏa biết phun lửa kia.

"Dật Phong đi dẫn dắt lực chú ý của bọn chúng, anh lén vào.” Tây Mặc trả lời.

"... Ờ." Lâm Cảnh rầu rĩ, cuối cùng ý thức được trên phương diện nào đó, mình đích thật không bằng Đường Đường, ví dụ như ở loại thời điểm này, Đường Đường có thể biến thành tiểu khủng long ngồi xổm trong túi áo Hàn Dật Phong, tuy giúp không được gì, nhưng cũng không thêm phiền, mình đúng là ngốc không đỡ được!

Thiệt là... Vô dụng hết chỗ nói.

Đang nghĩ ngợi lung tung, Lâm Cảnh đột nhiên cảm thấy bên môi nóng lên, lúc kịp phản ứng, nụ hôn ngắn ngủi đã xong.

"Anh..." Lâm Cảnh sửng sốt.

“Em cái gì cũng không cần làm." Tây Mặc cười nhìn cậu, “Đợi lát nữa chỉ cần theo anh vào lâu đài cổ, hắn nhất định sẽ ghen tỵ đến nổi điên."

Lâm Cảnh có chút xấu hổ.

Hàn Dật Phong hiển nhiên không chịu nổi hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, cài tốt nút túi áo, lách mình ra rừng cây.

“Anh ấy có thể bị nguy hiểm không?" Mắt thấy mấy cái đầu rồng phun lửa nhào tới anh, Lâm Cảnh có chút khẩn trương.

"Không biết." Tây Mặc ôm ngang cậu, "Bảo bối nhắm mắt."

Lâm Cảnh nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai từng trận.

Tây Mặc thuấn di tốc độ rất nhanh, bất quá mấy con rồng bị hạ kết giới tốc độ còn nhanh hơn, hai người còn chưa kịp vào cửa, một cái đuôi cực lớn liền quét qua.

Tây Mặc trong lòng thầm mắng một câu, mang theo Lâm Cảnh thả người né tránh, có thêm rất nhiều rồng phun lửa từ trong lâu đài ầm ầm chạy ra, giẫm đến nỗi ngay cả đại địa cũng bắt đầu run rẩy.

Lâm Cảnh bắt đầu tin tưởng lời Tây Mặc, Y Vạn là tên thần kinh.

Vì không tổn thương được chúng, Hàn Dật Phong chỉ có thể tránh trái trốn phải, không ngờ không cẩn thận một cái, cư nhiên làm Đường Đường rơi ra ngoài.

Tiểu khủng long rớt bẹp xuống đất, bị ném choáng váng mặt mày, Hàn Dật Phong sắc mặt trắng bệch, tiến lên muốn nhặt nhóc lên, lại bị một con rồng vượt lên trước ngậm vào mồm.

“Đường Đường!” Hàn Dật Phong lần đầu tiên trong đời thấy đại não trống rỗng.

Bất quá vượt ngoài dự liệu, con rồng phun lửa đó không làm bị thương Đường Đường, trái lại đặt cậu lên một tảng đá lớn, lè lưỡi ôn nhu liếm liếm cậu.

Tiểu khủng long khẩn trương nhìn quái vật trước mặt, động cũng không dám động.

Kế tiếp, ngày càng nhiều rồng phun lửa dừng công kích, quây thành một vòng tròn quanh Đường Đường, thoạt nhìn có vẻ… Rất hữu hảo.

Tiểu khủng long dùng chân trước ôm lấy đầu, rất ủy khuất nhìn chúng, chậm rãi bò bò, đến khi bò lại vào ngực Hàn Dật Phong.

Ôm tiểu gia hỏa đã mất mà tìm lại được, Hàn Dật Phong cảm giác mình có chút hư thoát.

Đám rồng liếc mắt nhìn Hàn Dật Phong, rồi quay đầu chậm rì rì tản ra khắp nơi.

"Đây là tình huống gì?" Lâm Cảnh mạc danh kỳ diệu.

“Có lẽ là vì gene của Đường Đường?" Tây Mặc suy đoán, "Đường Đường là dùng gene của Y Vạn phục chế, mấy con rồng này chắc là coi cậu ta thành chủ nhân của mình."

"Như vậy cũng được?" Lâm Cảnh thất bại, lại một lần nữa thừa nhận sự thật mình không bằng Đường Đường.

"Đi thôi." Tây Mặc buông Lâm Cảnh ra, "Vậy, chúng ta đại khái có thể quang minh chính đại tiến vào."

"Chủ nhân..." Đường Đường biến trở về hình người, ôm Hàn Dật Phong lắc lắc, "Anh làm sao vậy?"

Hàn Dật Phong đứng tại chỗ, sắc mặt vẫn có chút trắng.

“Em không có bị thương." Đường Đường an ủi anh.

Hàn Dật Phong ôm lấy Đường Đường, cũng không nói chuyện, cứ một mực ôm như vậy, người cho đến nay chưa từng sợ hãi qua bất kỳ vật gì, lúc này lại có chút phát run.

Đường Đường bị anh ôm chặt muốn chết, có chút khó chịu, nhưng lại càng không dám đẩy ra.

Trong lâu đài cổ rất yên tĩnh, Lâm Cảnh hơi chột dạ, ngoan ngoãn để Tây Mặc dắt tay, cũng không ngại tư thế này rất thiếu nữ!

"Có sợ không?" Hàn Dật Phong hỏi Đường Đường.

"Không sợ." Đường Đường hiếu kỳ đánh giá chung quanh, nhìn qua thật sự không sợ hãi!

Sao có thể không sợ chứ? Lâm Cảnh bi phẫn, rõ ràng rất khủng bố a!

Cuối hành lang là một cánh cửa lớn khóa chặt, Tây Mặc hướng Hàn Dật Phong gật gật đầu, vươn tay đẩy cửa ra.

"Oa!" Lâm Cảnh kinh thán, vốn cho là phòng ngủ của tất cả Huyết tộc đều giống Tây Mặc, cái gì cũng màu đen với đỏ, tuyệt đối không ngờ đến, nơi vị Vua huyết tộc đang say ngủ này, cư nhiên là màu hồng nhạt!

Sàn đá thạch anh hồng nhạt, đèn treo hoa lệ hồng nhạt, còn có cái giường lớn cũng hồng nhạt.

“Vua Huyết tộc là nữ sao?" Lâm Cảnh hỏi ra lời trong lòng.

Tây Mặc cũng bị một màn trước mắt dọa sợ, nếu không phải cảm ứng được khí tức Huyết tộc mãnh liệt tại đây, hắn thậm chí cảm giác mình xong lầm vào phòng ngủ của tiểu thư quý tộc nào đó.

“Qua đó xem không?” Lâm Cảnh rướn cổ lên nhìn trên giường, rất ngạc nhiên.

"Ừ." Tây Mặc gật gật đầu, dẫn cậu đi tới.

Kéo ra rèm sa hồng nhạt, lại phát hiện trên giường còn một tầng chăn từ hoa hồng kết thành, Tây Mặc cảm giác mình hết biết nói gì rồi, thú vui của người này quả thực là cực phẩm.

Phất tay đem tới một cơn gió, thổi tan đống hoa hồng đó, kẻ ngủ say một ngàn năm rốt cục hiện ra.

Chỉ là...

"Á!" Đường Đường thét lên.

Tây Mặc và Hàn Dật Phong cũng khiếp sợ, sau đó nhanh chóng dùng tay che mắt người bên cạnh.

Lâm Cảnh bị che mắt còn trì độn nuốt nước miếng, đây là tên biến thái trong truyền thuyết sao! Cư nhiên không mặc quần áo, khỏa, khỏa thân ngủ cũng coi như xong đi, còn dùng dây lưng lụa thắt thành nơ bướm chỗ đó!

Ngao ngao ngao! Nhất định đầu óc hắn có vấn đề!

“Cái gì đây!” Hàn Dật Phong gầm lên, bảo bối nhà mình sao có thể dùng gene của thứ này phục chế, quả thực rất đáng khinh!

"Ta cũng thật không ngờ, hắn cư nhiên dâm đãng đến độ này.” Tây Mặc cảm thấy mặt mũi Huyết tộc sắp bị tên thần kinh này làm mất hết.

Hàn Dật Phong một phát kéo đống màn tơ phủ lên người hắn, mới buông tay đang che mắt Đường Đường.

"Ngươi tỉnh lại cho ta!" Tây Mặc gào.

Huyết tộc chi Vương ngủ an an ổn ổn, không một tia dấu hiệu thanh tỉnh.

Chắc không phải thật sự cần dùng phương thức thức tỉnh mỹ nhân say ngủ để đánh thức hắn chứ? Lâm Cảnh sắc mặt xám ngắt.

Nhớ lại một màn kia, cảm thấy, gớm chết đi được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui