Ma Kiếm Lục

Có những việc không hề phức tạp nhưng trong xã hội hiện nay, trong đời sống hiện nay, những con người phức tạp đã biến những việc đó thành phức tạp. Giống như ái tình, chỉ là một ánh nhìn, một lời ước định, một lần gặp gỡ thành yêu thương trọn kiếp, nhưng cuộc sống vô vọng, những con người hiện thực khiến ái tình trở nên phức tạp mà đau thương….

“Được rồi, hai người đều bắt nạt muội, nói mau…” Lam Nhận giãy nảy lên với Lam Ảnh, vô tình tính cách thiếu nữ được bộc lộ ra rõ ràng.

Lam Ảnh mỉm cười: “Được, được, thật sự phải chịu phục muội rồi, ta dám chắc khắp thiên địa không có nha đầu nào điêu ngoa hơn muội, không biết sau này làm thế nào mà gả đi được, ca ca thực lòng lo cho muội.”

Lam Nhận không đáp, liếc nhìn Lí Lăng: “Lăng, nói đi.”

Lí Lăng gật đầu: “Kì thật, Thiên Kiêu cô nương hiểu được lòng người, nếu chính, ma lưỡng đạo đã có chủ ý ắt phải cần một lí do, vậy lần này phải mời ca ca cô ra mặt tạo cho họ lí do, tự nhiên Anh hùng thiếp sẽ được phát đến tay thủ lĩnh chính, ma lưỡng đạo. Nếu Anh hùng thiếp bình thường, chắc chắn họ sẽ không đi…”

“Nhưng Ngạo Thiên của ma đạo dã tâm cực lớn, khẳng định sẽ lợi dụng Anh hùng thiếp này mà sắp đặt âm mưu, nhân cơ hộ hạ thủ với chính đạo. Đương nhiên chính đạo không phải toàn là đồ ngốc, không chừng họ cũng sẽ lợi dụng cơ hội này giải quyết vấn đề tồn tại lâu nay giữa hai đạo.”

Lam Nhận đồng tình: “Ồ, ta minh bạch rồi, ca ca cứ chiêu đãi như bình thường, chính, ma lưỡng đạo sẽ nghi kị lẫn nhau, chính đạo cho rằng ma đạo có âm mưu và ngược lại, rồi lợi dụng lòng háo thắng của họ thể hiện thực lực của Thiên Cực tinh cung, đúng không?”

Lam Ảnh gật gù: “Xem ra tiểu muội của ta không ngốc lắm, ha ha.”

Lam Nhận tức giận: “Cũng là Lăng tốt, ca ca lại đi bắt nạt tiểu muội mà không dám nhận?”

Lam Ảnh cười: “Nha đầu này, sao lại nhanh nhảu nói hộ người khác thế? Quên ca ca rồi hả?”

Lam Nhận nhất thời tắc tị, có cảm giác hơi thất thố nhưng không thể xuống nước, mặt đỏ bừng lên: “Được rồi, ca ca an bài mọi chuyện đi, bọn muội đi nghỉ đây.”

Nói rồi rời khỏi đại điện, bước sang hướng khác, dáng vẻ rất gấp gáp, xem ra nàng ta đang ngượng ngập.

Lí Lăng tuy tu kiếm cả trăm năm nhưng tâm trí vẫn như thiếu niên, lúc đó cũng cảm thấy hơi lúng túng: “Lăng mỗ xin cáo lui, ngày mai đợi tin tức tốt lành của Đế quân.”

Lam Ảnh mỉm cười gạt đầu, Thiên Kiêu cũng cáo lui, hắn bắt đầu chuẩn bị viết Anh hùng thiếp.

oOo

Đêm yên ả, bầu trời lam thẫm không một gợn mây, chỉ có những vì sao lấp lánh và vầng trăng khuyết, trong làn gió nhẹ, thi thoảng lại nghe thấy tiếng chuông trong vắt khiến người ta nảy sinh vô vàn liên tưởng…

Thân ảnh Thiên Kiêu vĩnh viễn yêu kiều, cô độc, trong nét thanh lệ lộ ra tang thương không thể bù đắp khiến người ta có cảm giác hoàn mĩ mà vẫn thiêu thiếu gì đó. Từ khi biết câu chuyện giữa Niết nhân và Thiên nữ, trái tim đã không còn thuộc về bản thân nàng, không ngờ đã sa vào lưới tình với nam tử trong câu chuyện…

Nàng từng đứng trước mặt Liễu Dật nhưng vẫn có cảm giác không thật thật chính xác, mỗi khí nhớ lại câu chuyện, nàng lại cảm thấy rung động, trong hạnh phúc xen lẫn tịch mịch, nàng biết mình đã yêu một con người không tồn tại, con người trong câu chuyện đó không phải là Liễu Dật.

Tiếng chuông lại vang lên trong gió, một người hắc y bạch phát xuất hiện trước mắt, đôi mắt bi thương và tang thương ấy khiến nàng cảm nhận được niềm hạnh phúc riêng, nàng biết đó là tình yêu trong lòng, nam tử trong câu chuyện, con người không tồn tại, mới khiến nàng có cảm giác chân thật.

Tình Nhân Linh, tín vật của Thiên nữ và Niết nhân, bây giờ đang trong tay nàng, mang lại cảm giác hạnh phúc không có thật, nàng không biết ngày mai mình sẽ thế nào, có lẽ Bàn Cổ sẽ tỉnh dậy còn nàng vĩnh viễn hóa thành một hạt bụi. Nàng là một người con gái thuộc về vận mệnh, một người con gái không nên xuất hiện, chỉ được sinh ra vì nỗi nhớ của Bàn Cổ nên phải mang thống khổ vô tận.

Nhưng ai hiểu, ai thấu cho nàng? Ngay cả người nàng yêu thương cũng là hư vô, vì sao nàng lại xuất hiện trên thế giới này, Bàn Cổ tuy là Thần nhưng cũng có lòng ham muốn riêng nên nàng trở thành một vật hi sinh, một người không cách nào nắm bắt được ngày mai ra sao. Nàng chỉ biết dựa dẫm vào Lam Nhận, bởi cảm giác được tình cảm giữa con người với nhau, thế là đủ lắm rồi…

Lúc đó, chợt một giọng nói vang lên: “Thiên Kiêu muội muội, muộn vậy sao còn chưa ngủ, có tâm sự ư?” Là giọng Lam Nhận, ở cạnh nhau bao lâu nay, bên mình nàng chỉ có giọng nói đó, tuy nàng ta không phải là một người người con gái ngoan nhưng lại là một tỷ tỷ tốt.

Thiên Kiêu thu sợi dây chuông màu tím lại, lau nước mắt, ngoái lại nhìn: “Lam thư thư cũng không ngủ sao?”

Lam Nhận mỉm cười: “Tiểu nha đầu, có phải đang nhớ tình nhân?”

Thiên Kiêu cười khổ: “Muội làm gì có tư cách, muội không biết khi nào mình sẽ biến mất.”

Lam Nhận an ủi: “Được rội, Thiên Kiêu muội muội, đừng cả nghĩ nữa, chỉ cần còn sống ắt phải mở lòng ra, đúng không? Làm sao muội phải tuyệt vọng như vậy?”

Thiên Kiêu mỉm cười: “Đúng vậy, muội thật lòng cũng muốn vui vẻ nhưng cuộc sống có quá nhiều điều tuyệt vọng, phức tạp, con đường muội đi không có điểm cuối mà cũng phải đi đến cuối, tỷ có hiểu nỗi đau trong lòng muội không.”

Lam Nhận cười đáp: “Chúng ta đều là con gái, muội đừng coi thường ta thế, mau nói đi, đang nhớ ai?”

Thiên Kiêu thấy dáng vẻ Lam Nhận buồn cười như vậy, đáp: “Không ai cả, muội đang ngắm sao, đẹp thật, muội sợ sau này sẽ không còn cơ hội nhìn thấy nữa.”

Lam Nhận nói tiếp: “Muội không lừa được ta đâu, ta biết muội đang nhớ người trong câu chuyện, không phải đã yêu Niết nhân rồi chứ?”

Thiên Kiêu hơi ngừng lại rồi nói: “Có lẽ, muội không làm sao miêu tả lại mối tình của y, có khi trong cuộc sống trừ tình yêu ra còn rất nhiều thứ khác nhưng y lại chấp nhân bỏ cả cuộc sống để theo đuổi mối tình của mình, với y…muội nghĩ, cảm động thì đúng hơn.”

Lam Nhận nhìn Thiên Kiêu, đột nhiên tỏ ra lo lắng: “Muội còn khá hơn tỉ, phân biệt rõ ràng đâu là cảm động, đâu là yêu hay thích, còn tỉ đúng là hồ đồ, tình cảm đối với Lí Lăng rất mơ hồ, có lúc thích, có lúc không biết là gì nữa, dầu thế nào cũng loạn hết lên.”

Thiên Kiêu mỉm cười: “Tỷ phân biệt rõ ràng đó chứ, nếu muội đoán không sai, tỷ sợ đã cho đi mà không nhận lại, sợ Lí Lăng không tiếp nhận, đúng không?”

Lam Nhận nhìn Thiên Kiêu: “Thiên Kiêu muội muội quả nhiên tinh tế, có lẽ thế, con người tỷ muội cũng biết rồi, vô cùng tự tư, hay sợ hãi nên mới không ngủ được.”

Thiên Kiêu quay người, nhìn trời sao đang sáng dần, u ẩn đáp: “Chúng ta không phải đã đọc sách rồi ư? Sao lại không thể giống như Thiên nữ.”

Lam Nhận ngả người trên lan can: “Tỷ không làm được, tỷ tự biết tính cách của mình, không hề vĩ đại gì hết, chỉ biết mình thôi.”

Thiên Kiêu ngừng một lát rồi quay lại: “Yêu…là không sợ hãi, lấy dũng khí của tỷ đi, bất kể đau khổ bao nhiêu, có kết thúc không, bất kể rơi bao nhiêu nước mắt tỷ đều phải lau sạch, nếu yêu là nén chặt thì dang dở bao nhiêu, đi đi, muội ủng hộ tỷ.”

Lam Nhận đột nhiên bật cười: “Đúng! Thiên Kiêu muội muội ủng hộ như vậy, tỷ không sợ nữa…”

Hai người con gái gặp gỡ chưa lâu nhưng thân thiết hơn cả tỷ muội ruột thịt, đang cổ vũ lẫn nhau, lí giải cho nhau, giúp đỡ nhau…nhưng tình cảm chị em giữa họ đã kinh qua khảo nghiệm của nhân tâm chưa?

******

“Đế quân, Anh hùng thiếp đã phát đi.” Một Minh hộ vệ mặc giáp màu xám báo cáo tiến độ.

Lam Ảnh gật đầu: “Được rồi, ngươi lui đi.”

Minh hộ vệ cúi người: “Vâng.” Thân thể khẽ động, biến mất ngay giữ đại điện.

Lam Ảnh đứng lên, mỉm cười: “Rằm tháng này tam giới sẽ biết lợi hại của bản đế quân….ha ha, ta sẽ ** dịch tất cả…”

Tiếng cười cuồng dại của hắn vang vọng, rồi từ từ tan đi…

Như vậy, tam giới không chỉ đơn thuần là sự hỗn loạn giữa chính, mà mà Lam Ảnh của Thiên Cực tinh cung cũng định nhúng chân vào, chưa kể Tô Thiếu đã bị Cửu U ma thần thuyết phục cũng đưa Quỷ tộc tham gia. Thoáng chốc, thiên hạ đã bước sang hình thức phân chia khác.

*****

Tử Vong sâm lâm chỉ cách Thiên Cực tinh cung có hai dặm, vốn là cấm địa của Liên Hoa trấn, hiện tại đã thành nhà của Tô Thiếu, nói đúng ra là căn cứ của Quỷ tộc.

Đó là một gian phòng rộng rãi nhưng bên trong tối tăm, ánh sáng từ ngoài có rọi vào nhưng không thể xua đi toàn bộ bóng tối trong phòng, hai bên có bày bàn ghế mục nát, trên tường treo những bức tranh bám đầy bụi và mạng nhện, Tô Thiếu ngồi trên chiếc thạch ỷ cao nhất, hai mắt gã đỏ lừ như máu, hai tay lại đen ngòm, hiên nhiên đó là Cửu U ma thần khống chế thân thể gã.

Gã tựa vào thạch ỷ bất động, Cửu U ma thần cũng đang đợi điều gì đó…

Đúng lúc đó, căn nhà đổ nát yên ắng vang lên tiếng gió, thanh âm u oán, thê thảm, rồi tan mất, trên mặt đất từ từ xuất hiện một vòng tròn màu đen ở giữa lấp lành quang hoa, một bóng đen từ đó trồi lên.

Là thủ tịch tộc trưởng của Quỷ tộc: Tử Thần.

Cửu U ma thần ngồi bật dậy: “Có động tĩnh gì không?”

Tử Thần quỳ xuống: “Hồi bẩm ma thần, thông qua Bích Lăng u trì, chúng ta đã biết đế quân Minh giới đã chính thức đưa Thiên Cực tinh cung khỏi Minh giới, tọa lạc cách chúng ta bốn dặm.”

Cửu U ma thần gật đầu: “Không cần quan tâm, Quỷ tộc mà ẩn thân tất không ai phát hiện, nói tiếp đi.”

Tử Thần tiếp tục: “Minh giới đế quân cũng đã phát Anh hùng thiếp cho Nhân gian chính đạo và Ám chi ma đạo vào ngày rằm tháng này mở yến tại Phù Hoa sơn trang, nhân ngày Thiên Cực tinh cung thành lập mà mời họ đến dự, những bí ẩn bên trong chắc khó mà tưởng tượng.”

Cửu U ma thần đồng ý: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất muốn mượn cơ hội này lập uy với chính, ma lưỡng đạo, khống chế chiến tranh giữa hai phe. Thứ hai, ta mà đế quân đó tuyệt đối không vì một lí do vớ vẩn đó mà đưa cung điện mạnh nhất Minh giới đi kiềm chế hai đạo….mục đích chân chính e rằng lại là miếng thịt béo tam giới.”

Tử Thần lại hỏi: “Ma thần phân tích rất có lí, không hiểu chúng ta nên làm gì?”

“Xem kịch! Ta sẽ đi tham gia yến hội, xem thử đế quân đó là quỷ quái phương nào?”

“Ma thần, chúng ta có thể lấy được tin tức qua Bích Lăng u trì, vì sao ma thần còn phải tự thân đi?”

Cửu U ma thần đáp: “Dương nhiên có nguyên nhân khác, để khống chế thân thể này thật hoàn hảo, ta phải xem bọn chúng muốn gì, chính diện tiếp xúc có nhiều tác dụng hơn.”

Tử Thần gật đầu: “Thuộc hạ và thủ hộ giả cùng đi?”

Cửu U ma thần lắc đầu: “Bất tất, các ngươi lưu lại đây được rồi, có thân thể của tiểu tử này càng dễ dàng hơn cho ta, các ngươi chỉ tổ hỏng việc.”

Tử Thần lĩnh mệnh: “Vâng.” Rồi chầm chậm nhập vào vòng tròn, từ từ biến mất, căn nhà liền an tĩnh trở lại, chỉ còn đôi mắt đỏ lừ như máu sáng rực.

Cửu U ma thần cười ha hả: “Bàn Cổ, Thần giới, hừ! Đợi lúc các ngươi tỉnh lại thì Tam giới đã nằm dưới chân ta, đợi rồi ta đến hỏi thăm các ngươi.”

Từ phương Đông hé lộ tia nắng đầu tiên nhưng bị mây đen che khuất, chỉ chiếu được loáng thoáng vào trong phòng, Tô Thiếu vặn hông, há miệng mắng: “Con mẹ nó, lão tặc kia đêm qua người làm gì với thân thể ta, ôi, sao mà mệt thế.” Gã vừa hoạt động thân thể vừa mắng Cửu U ma thần.

Cửu U ma thần đáp: “Là ngươi ngủ không ngon, rằm tháng này tức là ngày mai chúng ta đến Phù Hoa sơn trang.”

Tô Thiếu nghe ngóng cẩn thận lời Cửu U ma thần nói, Phù Hoa sơn trang, Phù Hoa sơn trang? Sao lại có cảm giác quen vậy, hình như đã nghe qua ở đâu đó.

Cửu U ma thần tiếp tục: “Phù Hoa sơn trang cách Phong Đô quỷ thành không xa, là nơi luận võ của tam giới.”

Tô Thiếu kinh ngạc: “À, ta nhớ rồi, chỗ đổ nát đó ta từng qua, mẹ ơi, tự nhiên không có ai, sau đó ta đến cái gì Phong Đô quỷ thành, không ngờ gặp phải lão tặc ngươi.”

Cửu U ma thần nói: “Ngươi không muốn đi? Xem thử xem ai là anh hùng, là kiêu hùng, cũng đển gặp Lam Nhận cô nương mà ngươi vẫn nhung nhớ.”

Tô Thiếu nghe hai câu đầu không hề có cảm giác, kiêu hùng, anh hùng đều là người thôi mà, nhưng nghe nói đến cô nương mắt lam lại khiến gã có cảm giác kì diệu. Lúc ở Hoa Hải phiêu tuyết cảm giác này còn chưa rõ nhưng mỗi lần Cửu U ma thần đề tỉnh, cảm giác lại nhiều thêm một phần, bất giác lại nhớ đến nàng…

Cửu U ma thần lại nói: “Được rồi, không cần nghĩ ngợi nữa, giờ chúng ta đi, không nhanh lên có khi không kịp đến sơn trang tụ hội. Không hiểu tên đế quân đó đến bậc nào, vốn cần ba ngày lộ trình mà hắn định cử hành vào ngày mai, phương pháp hành sự của hắn đúng là quái dị, đúng….hắn có Truyền Quang trận mà ta lại quên mất, bằng không làm sao truyền tin dến chính, ma lưỡng đạo nhanh vậy được.”

Tô Thiếu thu nhiếp tâm thần: “Cái trận gì đó ngươi nó vừa nãy nhanh lắm hả, có nhanh hơn phi kiếm không?”

Cửu U ma thần vốn không cách nào giải thích cho tên vô lại cái gì cũng không biết này, trực tiếp tế khởi U Nham kiếm, rời khỏi căn phòng, bay lên không trung: “Đúng vậy, nhanh hơn phi kiếm.”

Tô Thiếu bất giác cảm thán: “Xem ra không phải ngươi lợi hại nhất, còn có thứ nhanh hơn ngươi.”

Cửu U ma thần hình như chạm nọc, giận dữ: “Ta là lợi hại nhất, cây kiếm của ta lợi hại hơn hết, bất quá….đó là pháp khí, không thuộc về kiếm tu.”

Tô Thiếu cười lạnh: “Con mẹ ngươi, đừng có ra vẻ với ta, kiếm của ngươi là lợi hại nhất mà ta lại nghe người ta bảo kiếm của Lãnh Kiếm mới là lợi hại nhất.”

Cửu U ma thần cơ hồ động chân nộ nhưng cũng hết cách với tên thiếu gia lưu manh này, tuy hắn có thể khống chế thân thể nhưng mỗi khi bị lời lẽ của Tô Thiếu châm chọc còn khó chịu hơn vị phong ấn cả vạn lần, nếu cho hắn được chọn lựa lại, hắn không đời nào vì tham luyến tự do, tùy tiện tiến vào thân thể người khác.

Mọi thứ dần yên tĩnh, Cửu U ma thần không nói gì, tâm tình Tô Thiếu lại thả lỏng, ở trên không trung hưởng thụ ánh nắng ấm áp, tốc độ của phi kiếm, xuyên qua mây trắng, uốn lượn trong gió, có lẽ đó mới là gã chân chính, là cuộc sống gã muốn theo đuổi.

Nhưng vận mệnh trêu người, lại đem một ma thần dung hợp với một thiếu niên, trong thoáng chốc vận mẹnh của thiếu niên đã thay đổi….

Không biết bay được bao lâu, qua bao nhiêu núi, lần này Tô Thiếu không hề mệt mỏi, có lẽ vì Cửu U ma thần hoặc do tâm tình gã, không lâu nữa hắn sẽ được gặp cô nương mắt lam.

Gió ngừng, mây tĩnh, tình yêu đến không ai biết, tình yêu đi lại gió gicuj mây vần, vô số lần đấu khẩu Tô Thiếu không hề có cảm giác nhưng lúc rời đi gã mới thấy nàng đáng yêu, nảy sinh xung động muốn được gặp lại. Trên không trung gã không cảm thấy mệt, những vì sao lấp lánh quanh mình như bảo với gã rằng hạnh phúc đang ở phía trước.

Vốn lộ trình phải mất ba ngày nhưng với phi kiếm thần tốc của Cửu U ma thần, chỉ mất có hai ngày đã đến được Phù Hoa sơn trang.

Bấy giờ ngàn sao lấp lánh, trăng tròn lơ lửng trên không, gió nhẹ mơn man, trăng tháng chín vàng óng ả hình như không càm nhận được mùi vị tinh phong huyết vũ trong giang hồ .

Cửu U ma thần đáp xuống Phù Hoa sơn trang, ẩn mình vào trong một gian phòng, tránh khỏi người chính, ma lưỡng đạo rồi nói: “Đi hướng này, chúng ta đã mất hai ngày, nếu ta đoán không sai thì người chính, ma lưỡng đạo còn chưa đến đủ…đúng, đế quân đó quả nhiên thông minh.”

Tô Thiếu vừa tìm đường vừa hỏi với vẻ hiếu kì: “Ngươi nói cái gì, hắn thông minh thế nào?”

Cửu U ma thần đáp: “Ban đầu ta chỉ cho rằng cần thời gian hai ngày vì hắn sử dụng Truyền Quang trận, té ra là đòn đầu tiên lập uy với chính, ma lưỡng đạo. Thời gian như thế chỉ có Ma môn của ma đạo và Thần môn cùng Lãnh Kiếm môn của chính đạo với đến kịp, những kẻ khác lộ trình chậm hơn, nhất định phải mất ba ngày hoặc lâu hơn mới tới.”

Tô Thiếu hỏi: “Thế thì sao?”

Cửu U ma thần nói tiếp: “Ngươi coi Ma môn, Thần môn, Lãnh Kiếm môn là những tên ngốc chắc? Nhanh nhất cũng mất ba ngày mà Lam Ảnh chỉ cần có hai ngày đã tới, chứng tỏ tu vi của hắn cao hơn nhiều Ma môn.”

Tô Thiếu gật đầu: “Ừ, ngươi nói cũng có lí, hắn sẽ tiến hành yến hội trước thời gian?”

Cửu U ma thần đột nhiên nói: “Đợi chút, lại ở…..” Nói ròi đưa mắt nhìn lên trên tường.

Tô Thiếu đồng ý: “Ngươi đến đi, ta chỉ xem thôi. Ta không biết bay.” Rồi buông lỏng ý thức mặc cho Cửu U ma thần khống chế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui