Ma Kiếm Lục

Một câu chuyện làm sao có thể tả hết được tình ái chốn hồng trần, một họa quyển làm sao gom hết được Nhân gian ân oán. Mấy đời mấy kiếp, chỉ than dâu bể bao lần.

Anh hùng hữu lệ, ai nguyện cô đơn, giang sơn tươi đẹp, mĩ nhân như ngọc, tấm lòng nam nhân ở phương nao?

Khải giáp trên mình Lôi Quân liên tục phản xạ ánh dương quang, tà áo choàng đen rung rinh theo bước đi, dần dựng đứng, cứ như vậy y chầm chậm bước lên lôi đài.

Không quá hoa hòe hoa sói, cũng không quá thể hiện nhưng mọi người đều biết tu vi của Lôi Quân không thấp hơn bất cứ ai, đừng thấy dáng vẻ trẻ người của y mà coi thường, nhiều năm trước, thanh Cửu Xích Tinh Đao của y đã không kém hơn Đế quân, chẳng qua tính khí y cổ quái, làm gì cũng độc hành, máu lạnh vô tình nên Lôi Nhật tinh cung bị quân chủ các tinh cung khác bài xích, nhưng không ai dám nói rõ rằng nguyên nhân chủ yếu vì họ đố kị Cửu Xích Tinh Đao.

Thấy Lôi Quân từ từ lên lôi đài, mọi người liền yên lặng, vẻ mặt Diệp La Kiếm Mộ tỏ ra kì quái, ông ta tự nhiên biết rõ Lôi Quân, tuy y và quân chủ Lam thị không hợp nhưng dù gì cũng là nhân vật trong hoàng tộc Lam thị, lúc này xuất hiện ở đây khẳng định không chỉ đơn thuần là tỉ võ, quan hệ giữa Diệp La thị và Lam thị không êm đẹp, nếu nhân vật cỡ này mà đến gây loạn, sợ rằng…rất khó chế ngự, nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt càng tỏ ra lo lắng.

Lôi Quân dừng lại trước mặt Liễu Dật, quay đầu nhìn lên lầu, cười thật khách khí với Diệp La Bách Hoa: “Xưa nay vẫn mong muốn được chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt thế của công chúa, hôm nay là cơ hội khó gặp, mong rằng công chúa không vì quan hệ giữa thị tộc chúng ta mà ngăn trở tại hạ lên đài.”

Ánh mắt xinh đẹp của Diệp La Bách Hoa dừng lại trên mặt Lôi Quân một lát rồi đáp: “Bách Hoa ngạc nhiên lắm, một chuyện nhỏ xíu thế này mà lại kinh động đến Lôi Quân, nếu ngài nguyện ý đương nhiên là được, chúng tôi không quy định rằng các thị tộc khác không được tham gia.”

Lôi Quân gật đầu, thu hồi mục quang rồi quay sang Liễu Dật, cự li giữa hai người khoảng mười trượng nhưng y không nói năng gì mà trực tiếp hành động, bàn chân khẽ di động, toàn thân như một mũi tên trắng nháy mắt đến trước chàng, tốc độ cực nhanh làm dậy lên một trận gió, mớ tóc trắng của chàng khẽ phất lên rồi lại rũ xuống, bất động như thân thể hai người.

Một động tác đơn giản nhưng khiến cho những người phía dưới lôi đài tắt tiếng, tuy tốc độ của Lôi Quân không quá nhanh nhưng là trực tiếp, không nói năng gì xông thẳng đến trước mặt người mù, càng kinh ngạc hơn là người mù lại bất động, cự li giữa hai người chỉ chừng một xích, nếu lúc nãy mà Lôi Quân xuất thủ đột ngột, giờ đây chắc chắn người mù đã lăn quay ra đất rồi.

Khoảng cách giữa Liễu Dật và Lôi Quân cực gần, chàng thậm chí nghe rõ cả tiếng hô hấp, tiếng tim đập của y. Lôi Quân buông một tràng tiếng cười: “Quả nhiên gan dạ, không hề tránh né, nếu vừa nãy ta xuất thủ thì ngươi đã mất mạng rồi.”

Liễu Dật vẫn bình hòa: “Ngươi tự tin quá đấy? Chẳng qua…ta dù không có hảo cảm gì với Lam thị nhưng ngươi thì khác hơn, ta không tránh né vì ta biết ngươi không thể xuất thủ.”

Liễu Dật dường như hơi kinh ngạc: “Ồ, không thể xuất thủ? Vì sao?”

Liễu Dật hòa hoãn trả lời: “Vì khí tức trên mình ngươi rất bình hòa, ta có thể cảm nhận được.”

Lôi Quân gật gù: “Như vậy…ngươi đã đề tỉnh ta, xem ra ta không thể khinh địch được.”

Liễu Dật cười hiền hòa: “Tốt nhất là ngươi có bao nhiêu phân khí lực cứ xuất ra trọn vẹn, như thế dù có thua thì khi tự hỏi lòng ngươi cũng …không phải ân hận.”

Lôi Quân gật gù: “Không thẹn là Ma giới chủ nhân, Lôi mỗ nhớ rồi.” Nói đoạn, bàn chân y lại khẽ động, thân thể nhanh nhẹn thoái lui, trong nháy mắt, cự li giữa hai người lại giãn ra thành mười trượng.

Hành động này khiến những người quanh lôi đài đều hiếu kì, hai người mới nói với nhau vài câu, hình như Lôi Quân biết người mù kia, nếu vậy mà suy ra thì thân phận của người mù tuyệt đối không đơn giản.

Lôi Quân đứng vững lại, một cơn gió thổi tung tà áo choàng, y tỏ ra nghiêm túc: “Minh giới Lôi Nhật tinh cung, xin tứ giáo.” Lời lẽ tuy giản đơn nhưng mọi người đều thấy y hết sức xem trọng đối thủ, bằng không chẳng báo danh tính ra làm gì.

Liễu Dật không biểu lộ gì, chỉ nói mỗi một từ: “Mời.”

Lôi Quân khẽ cười, nhưng nụ cười đó là lời tuyên bố trận đấu bắt đầu. Tốc độ lưu chuyển của gió tăng dần, bụi đất tung bay, gió càng lúc càng mạnh, dường như không phải là hiện tượng tự nhiên, một vài khối đá nho nhỏ trên mặt đất bị gió thổi tung, trong cơn gió thân thể Lôi Quân rắn đanh lại, tà áo choàng màu đen căng phồng, mái tóc dài đen mượt chỉnh tề bắt đầu rối bời, bầu trời cao vạn dặm mới đây còn quang đãng lúc này dày đặc mây đen, tiếng sấm chớp ầm ì vang lên, dường như thinh không cũng nói lên rằng một trường chiến đấu sắp xảy ra.

Trong lòng Diệp La Kiếm Mộ và Diệp La Bách Hoa đều xuất hiện ý nghĩ: “Sát khí của Lôi Quân mạnh thật, không ngờ lại liên lạc được cả sức mạnh tự nhiên.”

Vũ Trầm Tinh đứng dưới đài cũng nhìn lên trời, chùng giọng nói: “Tu vi của Lôi Quân ca ca đã được đề cao, ta thấy có thể là đối thủ của Đế quân rồi.”

Một lão nhân đứng sau lưng nàng nối lời: “Có người nói rằng Lôi Quân tu luyện một loại vũ kĩ đỉnh cao, hôm nay đã xuất quan chắc đã luyện thành, bằng không với tính cách của y sẽ không rời khỏi tinh cung một bước, chỉ là…nếu Đế quân ở Nhân gian không có tao ngộ gì đáng kể, thần thấy Lôi Quân thật sự có năng lực tranh cao thấp.”

Vũ Trầm Tinh gật gù: “Nhìn thấy Đế quân thật là đáng ghét, ta cứ thấy nụ cười của y âm u thế nào ấy, thực sự mong rằng Minh Vương sẽ phế bỏ chức vị của y.” Tuy mồm nói vậy nhưng nàng vẫn nhìn lên lôi đài.

Liễu Dật vẫn đứng bất động, dường như đang trầm tư hoặc đang cảm giác gì đó, nhưng rõ ràng là chàng không hề có động tác chống cự nào, mọi người đều thấy chàng không biểu lộ sát khí, dường như chàng là người không hề tồn tại.

Nhìn sang phía Lôi Quân, y đã hành động rồi, chân nguyên ngưng tụ lại, trên hữu chưởng xuất hiện một quang cầu, cả quả cầu chỉ lớn bằng nắm tay, quang hoa lưu chuyển bên trong, đẹp đẽ dị thường. Tay phải của y khẽ buông ra, quả cầu trắng chầm chậm bay lên, lập lờ trước ngực.

Quả cầu tiếp xúc với không khí một lúc liền sản sinh ra tia lửa điện, hết sức quỷ dị, điện hoa lấp lóe mấy lần thì bạch quang từ từ di động sang phía tả, một lưỡi đao hiện ra trước mắt mọi người.

Phàm những người có trải nghiệm giang hồ ở Minh giới đương nhiên biết cây đao đang lập lờ trước ngực Lôi Quân chính là vũ khí thành danh Cửu Xích Tinh Đao của y. Bạch quang không ngừng di động sang bên tả, một lưỡi đao rộng hai thốn, dài chín xích xuất hiện, đao rất quái dị, lưỡi và chuôi đao giao nhau tại một điểm, không có khoảng cách ở giữa, nếu không phải vì thân đao mỏng, cong vòng thì có thể nhiều người cho đó là cây côn ba khúc.

Tay phải Lôi Quân nắm lấy cán đao màu lam nhạt, thân thể quay tròn một vòng, thân đao hiện ra, giơ lên rồi phạt xéo xuống, “chang”, tiếng binh khí va chạm vọng đến tai mọi người, tất cả bèn hướng ánh mắt nhìn sang thấy tay phải người mù dựng đứng thanh kiếm kì quái theo tư thế chống đỡ, tuy không biết vì sao tiếng binh khí vang lên nhưng hầu hết đều khẳng định rằng Lôi Quân đã xuất phát nhát đao thứ nhất, nhìn tư thế của người mù thì nhát đao đã bị chặn lại.

Nhìn sang Lôi Quân, thanh trường đao bên tay thủ chúc nghiêng xuống mặt đất, thân đao phát ra quang trạch kim thuộc băng lãnh mà diễm lệ, tia lửa điện không ngừng xoắn qua lưỡi đao giống như tô điểm thêm, thanh đao dài chín xích là loại binh khí dài nhất mà mọi người được chứng kiến, những người sử dụng binh khí loại dài đều tự than không sánh được.

Liễu Dật tra kiếm vào bên hông, nói một cách bình hòa: “Đao sắc lắm.”

Lôi Quân không đáp, chỉ tiếp tục nói: “Nếu tiên sinh không dùng sức mạnh thật sự nghênh địch, để đến nỗi bại trận sẽ phải hối hận đó.” Hiển nhiên y không chú ý đến mấy lời rườm rà của chàng.

Liễu Dật gật gù, không nói gì nhưng thực hiện một động tác tinh tế mà chỉ những người tu vi cao mới thấy được biến hóa, tay trái cầm kiếm của chàng đã biến hóa, động tác vi tế là lời tuyên bố rằng chàng nhập cuộc, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tùy ý nhi khởi, trực tiếp đề thăng đến tầng thứ 13, Diệt thế tầng – sát lục chi tâm.

Khoảnh khắc, chân nguyên mãnh liệt đã phủ khắp toàn thân, chớp mắt cuồng bạo chi huyết trong thể nội bị khơi dậy, hồng quang dần dần bao trùm thân thể chàng, cuồng phong xoáy tròn xung quanh, mái tóc bạc tung bay lăng loạn vô chương, trường sam lật phật trong gió, trên thinh không hồng vân cuồn cuộn bay về, đẩy dạt mây đen trên đầu Lôi Quân ra xa, ở khoảng trống giữa hai người đột nhiên xuất hiện một khoảng trời trong vắt, dị cảnh khiến những người đứng dưới kinh ngạc.

Những cụm mây màu máu lẫn trong cuồng phong dần dần hình thành một dòng xoáy, liên tục xoáy tròn quanh Liễu Dật, trong một khắc thiên địa biến sắc, thanh trường kiếm màu đen theo tay phải chầm chậm chém ra, thân kiếm phản xạ thân ảnh của chàng, dưới xung lực của chân nguyên mãnh liệt, hoang long bốn màu nhanh chóng được triệu hoán, bốn đạo long ảnh màu sắc khác nhau cuốn quanh thanh Bi Mộng Kiếm đang quay tròn, một luồng khí thế không thể nói thành lời ép thẳng đến Lôi Quân.

Sát khí của hai người thoáng chốc đã ngập ngụa không gian, những người đứng quanh lôi đài cảm thấy trong lòng phát lạnh, dường như đang đứng trên bờ sinh tử.

Vũ Trầm Tinh buột miệng: “Khí tức mạnh quá.” Nàng không nói thoát ý, khí tức không phải là sát khí, ít nhất thì nàng cũng không cảm giác được, nhưng đó là gì? Ý niệm bất khả chiến thắng thì làm thế nào mà biểu đạt được?

Một lão nhân đứng sau lưng lên tiếng: “Vừa nãy thần thấy Lôi Quân bảo rằng người này đến từ Nhân gian giới, đã là chủ nhân Ma giới, tu vi tất phải cao đến mức đáng sợ, xem ra lần này Lôi Quân gặp đối thủ rồi.”

Vũ Trầm Tinh nhìn lên lôi đài, hai người vẫn đứng bất động trong gió, không có điểm nào cho thấy sẽ đấu với nhau. Diệp La Bách Hoa cũng có phần kinh ngạc, nàng vốn không mong muốn trường kén chồng này sẽ thành công, chỉ muốn bằng vào phương pháp này gia tăng thực lực của Vô Lệ thành, bạo loạn trong nội tộc khiến nàng không kịp suy xét hậu quả, lập tức tiến hành ngay tại Diệp La thành, nhưng hiện giờ lại xuất hiện cao thủ cỡ này, những nhân vật có năng lực cao siêu thế lẽ nào chịu gia nhập Vô Lệ thành, hơn nữa khi hai người kết thúc trận đấu thì bất kể ai thắng ai bại, trường kén chồng cũng kết thúc, nguyên nhân rất đơn giản: sẽ không có ai lên đài nữa, cho dù có người lên đài cũng không bao giờ trở thành thế lực của Vô Lệ thành, trong mắt Diệp La Bách Hoa hiển hiện nét ưu thương.

Lôi Quân nói gằn từng câu từng chữ: “Ma khí mạnh lắm, không thẹn là chủ nhân Ma giới.”

Liễu Dật lắc đầu: “Bao lâu nay ta vẫn canh cánh nghi hoặc một chuyện, đời người không chỉ có một mục tiêu đơn nhất nhưng mục tiêu của ta là gì? Ma giới vẫn còn chưa trở thành đệ ngũ giới của Đại trí giả, hiện giờ vẫn chỉ là một tổ chức tự lập tại Nhân gian, có những lúc ta đã nghĩ rằng cần phải định nghĩa lại Ma giới, biến nó trở thành một thế giới mới.”

Lôi Quân thình lình ha hả cười vang: “Đến cả nữ nhân của mình ngươi còn không bảo hộ được, nói gì đến chuyện kiến lập thế giới mới.” Một câu thôi, âm thanh tịnh không lớn nhưng vang vọng vào tai mỗi người khiến những người không tin tưởng, ồn ào thảo luận: “Không thể, đến cả nữ nhân của mình cũng không bảo hộ nổi.” Lời lời như những mũi tên bắn vào tim Liễu Dật.

Hận, nộ, bi thương, tuyệt vọng dâng lên, chàng không có quyền được giải thích, mà cũng không cần giải thích, những kẻ mù lại đi phê phán chàng, ái tình của chàng đã mất, chàng sẽ đi tìm, song không ai hiểu rằng con đường đó nhiều gian nan, bao nhiêu tuyệt vọng phải đương đầu khiến chàng và Thiên nữ chưa thể đến với nhau, tất cả chỉ bản thân chàng biết, phải làm cho xong.

Nghe Liễu Dật nói, Thất Nguyệt lại có cảm giác rất đặc biệt, chàng đã thay đổi, thay đổi trong lúc này, từ lúc đến Minh giới chàng luôn lãnh tĩnh, giờ lại đột nhiên nói ra những lời như vậy là muốn thể hiện điều gì? Chàng không muốn khôi phục kí ức cho Thiên nữ? Vì sao lại đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn kiến lập thế giới mới? Trong chuyện này rốt cuộc đã xảy ra những gì?

Sát lục chi tâm không ngừng xâm thực Liễu Dật, quá nhiều tiếng lào xào, phê phán khiến chàng điên cuồng, phẫn nộ, cuối cùng chàng không chịu nổi nữa, kiếm quang quét ngang, thân thể một người đứng dưới lôi đài bị chém đứt đôi, máu tươi văng tứ tán nhưng y không kịp kêu lên tiếng nào, nhưng máu tươi đặc sệt khiến mọi người im re, tên mù này rõ ràng là điên rồi, cho dù lãnh huyết vô tình như Lôi Quân cũng chấn động.

Liễu Dật lạnh lùng nói: “Còn ai nói nữa không.” Một câu nói vang vọng khắp thiên địa, ong ong trong tai mỗi người.

Trong mắt Thất Nguyệt hiện lên vẻ nghi hoặc, thấy kiếm của chàng vô tình quá đỗi, nàng không biết phải nói sao, thư sinh xưa nay chưa từng như vậy, chả lẽ đó là trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa? Nhưng chín loại nước mắt còn chưa tìm được, trớ chú chưa thể có tác dụng, nguyên nhân do đâu? Do tâm tình chăng. Rốt cuộc nàng cũng tìm được một lí do giải thích những thay đổi của chàng.

Liễu Dật nói với Lôi Quân: “Ta đã nói nhất định sẽ làm, nếu ngươi còn mạng tất một ngày nào đó sẽ được thấy, mời!” Giọng nói băng lãnh vô tình, dường như là một người khác hẳn vẻ ôn hòa lúc nãy.

Lôi Quân đã động nộ, song thủ nắm chặt cán đao, lạnh lùng cười: “Mời.” Cửu Xích Tinh Đao nhanh chóng xuất ra, trong chớp mắt xuất ra ba nhát đao, đao quang xạ vào Liễu Dật, trường kiếm của chàng giơ ngang rồi quét xéo lên, cũng chỉ trong nháy mắt xuất liền ba kiếm, mỗi kiếm ánh lên màu sắc khác nhau, trong đó kiếm quang màu tím đỏ dung hóa cả ba đạo đao quang rồi xạ vào Lôi Quân.

Trận đấu đã bắt đầu như thế, những người đứng dưới lôi đài tu vi thấp nên căn bản không nhìn được cụ thể, chỉ thấy trong cự li mười trượng giữa hai người trên lôi đài đao quang kiếm ảnh lóe lên thần tốc, bằng mắt không thể theo kịp âm thanh, trong chớp nhoáng đã vang lên hàng loạt tiếng binh khí va chạm mà mắt chỉ nhìn được một vài chiêu, ngược lại những người có tu vi cao như Vũ Trầm Tinh, Thất Nguyệt, Diệp La Bách Hoa, Diệp La Kiếm Mộ và vài người còn có thể miễn cưỡng nhìn rõ được đao kiếm va nhau. Lúc này hai người hoàn toàn không còn chuyện gì để phân bua nữa, quyết định thắng bại phụ thuộc vào tốc độ và chân nguyên cường nhược.

Đao quang lăng loạn vô chương, dậy lên một mảng cát đá, kiếm quang nhanh như điện, bụi tung mờ mịt, hai người hoàn toàn dựa vào chân nguyên thôi động đao kiếm mà tỷ thí, nhưng trong thoáng chốc trên lôi đài lại có thay đổi.

Thân thể Lôi Quân bắt đầu động, xẹt ngang tới, trường đao lúc ẩn lúc chém; Liễu Dật dựa vào chân nguyên đối phương mà quan sát, dựa vào thính giác linh mẫn mà phán đoán, thấy thân thể Lôi Quân di động, bèn tạt ngang, nhanh nhẹn di động khắp lôi đài, hai người bắt đầu so nhau về tốc độ của kiếm và thân thể, về chân nguyên cường nhược.

Nhưng mặc cho tốc độ hai người nhanh đến đâu thì cự li mười trượng luôn được giữ vững, cả hai đã vượt xa phạm vi quan sát của mắt thường, chỉ thấy muôn đạo tàn ảnh tạo thành một vòng tròn trên lôi đài, kiếm khí, đao quang mãnh liệt khiến lôi đài méo mó không thành hình dạng gì, thấy tiếng binh khí chạm nhau liên tiếp vang lên.

Diệp La Kiếm Mộ quay đầu lại truyền âm với Diệp La Bách Hoa: “Công chúa, tu vi của hai người này cao đến mức khó mà tưởng tượng được, chẳng qua…cứ đấu thế này, lão hủ thấy không thể phân thắng phụ.”

Diệp La Bách Hoa truyền âm trả lời: “Kiếm thúc thúc quá lo rồi, đây mới là màn mở đầu, hai người còn đang thăm dò đối phương chứ chưa ai xuất chiêu, chỉ dùng vũ khí và chân nguyên thử nhau, trò hay còn ở phía sau, không đến một khắc nữa, song phương nhất định sẽ thi triển sở học, kết thúc trường chiến đấu này.”

Diệp La Kiếm Mộ gật đầu: “Công chúa có tính toán gì không, theo kiểu cách hai người này, thần thấy sẽ phiền đấy, bất kể ai thắng, chúng ta cũng khó mà thu dụng.”

Diệp La Bách Hoa than thở: “Chuyện này…chính là điều ta lo lắng, mọi việc cứ đành thuận theo tự nhiên, nếu có thể giải quyết an nguy của Diệp La thị, giúp cho Vô Lệ thành chúng ta, Bách Hoa dù hi sinh cũng có sao đâu.” Tuy là truyền âm nhưng trong ngữ khí đầy tuyệt vọng, ưu thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui