Ma Kiếm Lục

Liễu Dật lúc này đã hoàn toàn biến thành một người khác, trong mắt chàng không còn tình cảm gì, huyết quang che lấp tất cả, sát khí quanh mình ngưng tụ cùng ma khí, phảng phất như thực chất, kể cả đám quỷ

Lảnh bất tử bất diệt cùng phải dừng hết mọi động tác, sát ý phủ trùm cả không gian, lan rộng ra khắp thế giới.

Chàng chậm rãi đưa hữu thủ lần xuống chuôi kiếm, thanh trường kiếm đen nhánh rời vỏ, trên thân Bi Mộng Kiếm hiện lên rất rõ ràng hình ảnh bốn đạo long ảnh quấn quít, chân nguyên mãnh liệt ngưng tụ, thanh kiếm phát ra quang mang màu đen óng ánh, màu đen còn hơn cả màn đêm, quang mang quỷ dị thần bí ánh xạ vào trong màu huyết hồng.

Khí tùy tâm, tâm tùy ý, ý tùy kiếm, hoàn toàn không theo ý thức, Liễu Dật dùng cả song thủ giữ kiếm, thân thể chuyển động theo phương từ dưới bốc lên rồi bổ xuống, quát to một tiếng: “Vô Thức.” Kiếm vốn là vô thức, chân nguyên mãnh liệt phối hợp với sức mạnh của tứ hoang thần long trong Bi Mộng Kiếm tạo thành một kích động thiên địa.

Hắc sắc quang mang tạo thành hình bán nguyệt lóe lên, một tràng long khiếu chấn động đất trời, bốn con thần long thoát ra, dung nhập vào trong quang mang, thần long biến mất thì quang mang màu đen hình bán nguyệt lại xuất hiện nhưng trải khắp thiên địa, sức mạnh mãnh liệt cuốn về phía trước, bốn con thần long thoát ẩn thoắt hiện.

Trong một sát na, thiên địa đều lay động, chung quanh vùng hắc sắc bán nguyệt quang mang, vô số hồng sắc quỷ ảnh đều tro tàn khói lụi, hóa thành bụi cát, bán nguyệt quang mang lại lóe lên rồi tắt ngấm.

“Choang”, trường kiếm chui vào vỏ, chân nguyên dần dần tan đi, hồng quang trong mắt Liễu Dật cũng từ từ nhạt nhòa, nhưng trong lòng chàng phảng phất như cuộn trào lên, cảm giác sát lục truyền lên não, tả thủ bất giác nắm chặt lấy chuôi kiếm.

Cũng lúc đó, một đạo bạch sắc quang mang từ trên trời lao xuống xạ vào thế giới này, nhìn quang mang lan rộng, trong lòng chàng máy động nhìn về nơi phát quang, đạo hào quang tạo thành hình vòng cung trải dài khắp thiên địa, bức tường trước mặt bị chẻ đôi, một ý nghĩa lóe lên trong óc chàng: “Thành công rồi.”

Ít nhất thì thế giới này cũng bị chặt đứt, Diệp La Bách Hoa có thể rời khỏi nơi đây, tuy không nắm được tình huống của khán thủ giả nhưng ít nhất giờ này y cũng không còn phát ra âm thanh gì nữa, kì dị hơn là lúc kiếm quang trảm thiên thì đám quỷ ảnh đỏ lòm đều nát thành bột, biến mất một cách vô ảnh vô tung, dường như chưa từng xuất hiện.

Diệp La Bách Hoa nhìn đám quỷ ánh biến mất rồi hỏi: “Chúng ta rời khỏi đây chứ?” Liễu Dật không đáp vì lúc này chàng không nghe thấy nàng nói gì, sau khi phá bỏ

băng phong, sát lục chi tâm của tầng thứ mười ba ma công tâm pháp làm cho ý thức của chàng trở nên mơ hồ, thôi động chân nguyên quá độ cùng vô tình sử dụng đến sát lục chi tâm khiến trái tim và linh hồn chàng đều bị chôn vùi.

Ánh mắt chàng lúc bấy giờ không có biểu tình gì, hoàn toàn là màu máu, phảng phất như một người bằng đá đứng ngây ngẩn tại đó không phản ứng gì.

Diệp La Bách Hoa ngừng hỏi, nàng đã phát hiện Liễu Dật có chỗ không ổn, tuy ngàn vạn hồng sắc quỷ ảnh khiến nàng khiếp hãi, cơn ác mộng này khiến nàng tan gan vỡ mật nhưng giờ đây những thứ đó đã không còn tồn tại nữa, nỗi ưu tư bao trùm lòng nàng, thấy chàng đứng bất động, nàng có dự cảm không lành.

Liễu Dật cố tình phá bỏ băng phong chân nguyên, thôi động ma công đến cảnh giới tối cao, bây giờ có khả năng mất đi lí trí, nghĩ đến đây Diệp La Bách Hoa không nén nổi lạnh buốt trong lòng, nàng không dám nghĩ tiếp, nếu đúng như vậy thì còn đáng sợ hơn cả cơn ác mộng này, thấy biểu hiện của Liễu Dật, nàng kinh hoảng đến cùng cực.

Lo lắng cho chàng, nàng không kiên nhẫn được tiến mấy bước về phía trước hỏi ngay:

“Công tử sao vậy?”

Giọng nói dịu dàng vọng vào tai Liễu Dật, chàng chầm chậm quay người lại, nhìn nàng bằng ánh mắt đỏ lựng chứa đựng sát ý, sắc mặt băng lãnh không lộ ra tình cảm, thân thể vừa quay lại, tả thủ đã theo ý thức nắm lấy cây kiếm.

Trong lòng Diệp La Bách Hoa kinh hoảng, tựa hồ cảm giác đến chuyện rất đáng sợ, lúc này chàng đã là người không còn tình cảm, hơn nữa nàng hiểu rõ hành động nắm lấy kiếm của chàng, nên càng khẳng định chàng đã cố tình thôi động chân nguyên cao cấp nên đã bị ma công che mất tâm trí, mất đi ý thức.

Không cố kị gì nữa, nàng giơ cả hai tay đặt lên vai chàng, nói: “Liễu Dật, huynh không nhận ra tôi ư? Tôi là Diệp La Bách Hoa, chúng ta cùng vào trong mộng cảnh tìm nhà tiên tri giúp huynh khôi phục song mục mà.” Giọng nói gấp gáp, vì quá đỗi lo lắng nên nàng chỉ nói được mấy câu đơn giản đó.

Nhưng nàng có nóng lòng đến đâu thì Liễu Dật cũng dường như không nghe thấy nàng nói gì, ngược lại lời nàng khiến chàng thực hiện một động tác, tả thủ nắm lấy vỏ kiếm, hữu thủ chầm chậm phát ra hồng sắc quang mang, từng tấc từng tấc lần xuống chuôi kiếm đen nhánh.

Trong lòng Diệp La Bách Hoa hơi hoảng, tuy ở cùng chàng chưa lâu nhưng động tác đó nàng quá quen, hữu thủ di động có nghĩa là chàng sắp xuất kiếm, cũng có nghĩa chàng sắp sát nhân, giờ chàng đã không còn ý thức, tấm lòng thiện lương bị ma công che lấp, thứ chàng còn lại chỉ là hủy diệt, sát lục, muốn giết hết mọi sinh mệnh, chàng muốn thấy máu tươi không ngừng tuôn chảy, đem xương trắng chất thành đường đi.

Hai tay nàng không ngừng lắc lắc vai chàng: “Liễu Dật, huynh tỉnh lại đi, huynh sao vậy...”

Mặc cho nàng liên tục lắc lắc thân thể Liễu Dật, không ngớt gọi tên chàng, nói ra tên mình nhưng tất cả đều công cốc, hữu thủ của chàng vẫn từ từ chạm vào chuôi kiếm đen nhánh, chàng đã không còn tình cảm, chỉ muốn giết chóc, giết đi người đứng trước mặt mình. Nước mắt ưu tư của Diệp La Bách Hoa chảy dài, nàng vẫn không ngớt lắc lắc thân thể

Liễu Dật: “Huynh tỉnh lại đi, huynh định cứ thế này mà vĩnh viễn mất đi lí trí, vĩnh viễn luân lạc ma đạo, vạn kiếp bất phục sao, huynh không thể là một sát nhân ma vương, huynh còn bao nhiêu việc phải làm.”

Những lời đó chẳng có tác dụng gì, dường như Liễu Dật căn bản không nghe thấy, cũng như nàng chưa từng nói gì, hữu thủ của chàng vẫn chầm chậm lần xuống chuôi kiếm đen nhánh, nhẹ nhàng đặt lên trên. Thấy động tác đó, Diệp La Bách Hoa gần như tuyệt vọng, nàng biết chàng sắp xuất kiếm giết chết mình, nhưng nàng không muốn chạy, cũng không thể bỏ đi, nàng muốn dùng sinh mệnh của mình ra đánh cược, vì không muốn con người đang đứng trước mặt mình biến thành một sát nhân ma vương.

Nhưng tất cả đều đã vô pháp vãn hồi, hữu thủ của chàng đã đặt lên chuôi kiếm, trong chớp mắt nữa sẽ kết thúc một sinh mệnh, Diệp La Bách Hoa tuyệt vọng trong lòng, một khi đã không thể giúp chàng khỏi luân lạc thì thà làm người đầu tiên chết dưới kiếm của chàng, nếu sinh mạng nàng mà đổi lại được một điểm ý thức cho chàng thì cũng đáng giá. Nàng không hiểu vì sao mình lại nghĩ vậy, có lẽ lời giải thích là nàng đã điên rồi.

Đúng vào lúc đó, Diệp La Bách Hoa đột nhiên nhớ đến một việc, là một bức họa, bức họa mà Liễu Dật đã vẽ khi cùng thi thố với Vũ Trầm Tinh trên lôi đài; trong lúc sinh tử này nàng nghĩ đến rất nhiều chuyện, bức họa này thực sự mang lại cho nàng hi vọng, người trong bức họa trắng đen đó rõ ràng là thê tử của chàng, nếu nàng dụng tâm thì hi vọng rằng đoạn kí ức đó có thể tìm lại linh hồn cho chàng, tuy không nắm chắc song nàng phải thử xem.

Thấy hữu thủ của chàng đặt lên chuôi kiếm, sinh mệnh sắp kết thúc, Diệp La Bách Hoa ngược lại trở lên bình tĩnh, nhìn chàng bằng đôi mắt sáng long lanh như ánh sao pha lẫn tình cảm phức tạp: “Huynh còn nhớ không? Huynh có thê tử, chẳng lại cứ thế này mà trầm luân, quên đi nàng ấy ư?” Giọng nói hết sức bình tĩnh, dịu dàng, trong lúc tuyệt vọng dường như nàng cũng dám mơ tưởng quá hão huyền, chầm chậm nói ra những lời đó.

Nghe Diệp La Bách Hoa nói, Liễu Dật có vẻ có được một chút ý thức, hồng quang trong mắt khẽ lóe lên, thê tử của chàng... Thiên nữ sao? Người xa xôi nơi chân trời hiện giờ có khỏe không? Giọng nói vang lên, lòng chàng dâng lên nỗi bi thương khiến chàng lại có cảm giác, sát lục và nỗi khát máu trong lòng khoảnh khắc bị bi thương che phủ. Nhưng tất cả chỉ là tạm thời, chàng thoáng dừng rồi hữu thủ lại nắm chặt lấy chuôi kiếm màu đen, ánh mắt lại biến thành màu máu, sát ý hoàn toàn bộc lộ, sát khí quanh mình phảng phất như thật chất xuất hiện.

Lúc này, trái tim Diệp La Bách Hoa lại tĩnh lặng như nước, không hề gợn sóng, nhìn biểu hiện của Liễu Dật, nàng không mơ tưởng gì nữa, nàng đã không thể khơi gợi lại ý thức cho chàng, mắt nhìn chàng luân lạc ma đạo, nàng có cảm giác muốn buông lơi sinh mệnh, cảm giác đó vừa ập vào tim, nàng lại nhớ đến một câu nói còn nhớ được lúc xem thi vẽ, câu nói đó quấn quít lấy nàng, bất tri bất giác nói thành lời: “Trong cuộc chiến coi rẻ ái tình chân thật này, chàng là niềm quyến luyến của thiếp, thiếp nguyện ý, dù sinh dù diệt...” Nói đoạn nhè nhẹ nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến với mình.

Diệp La Bách Hoa vốn là vô ý mà thốt ra câu nói đó, trong lúc sinh tử, nàng đã không còn gì lưu luyến, lòng lại bi thương, tình cảm tuyệt vọng vừa hay dung nhập vào câu nói của Thiên nữ, lời lẽ dịu dàng, từng câu khiến lòng đau nhói, từng tiếng vang vọng vào tai khiến lòng rung lên, xin chàng quay đầu trở lại nhân gian, đừng dùng sát lục của ma kiếm hỏi khắp thiên hạ, những gì ở trong lòng Diệp La Bách Hoa muốn đều thể hiện rất rõ ràng qua lời nói của Thiên nữ.

Bi thương, tuyệt vọng trôi qua, đầu óc Liễu Dật như bị cửu thiên huyền lôi kích trúng, khoảnh khắc trở lại tỉnh táo, hồng quang trong mắt tan đi, ánh mắt trở lại như bình thường, hữu thủ bất giác từ từ buông lỏng chuôi kiếm, tất cả đều biến thành chân thật, sát lục trong lòng bị bi thương vùi lấp, biến mất vô ảnh vô tung, chàng quay nhìn Diệp La Bách Hoa nhẹ giọng thốt: “Công chúa mau rời khỏi, tại hạ sẽ chẻ chỗ này lấy lối ra.”

Diệp La Bách Hoa vốn đang tuyệt vọng, đợi chờ tử vong nhưng nghe Liễu Dật nói vậy, dường như quên sạch mọi thứ, mở bừng mắt nhìn chàng: “Công tử tỉnh rồi, không có chuyện gì nữa, chúng ta cùng đi.” Nhìn vào ánh mắt hữu thần của chàng, nàng cao hứng đến độ không có cách nào khống chế cảm tình, nước mắt lặng lẽ lăn dài.

Tay trái Liễu Dật nhẹ nhàng buông bỏng cay kiếm, lắc đầu nói: “Không, tại hạ không thể đi được.” Chàng vừa nói xong thì “huỵch”, thân nhể tựa hồ mất đi chỗ dựa, quỵ xuống một cách vô lực rồi ngã sấp xuống.

Trong lòng chàng hiểu rất rõ, trong cơn ác mộng này chàng đã sử dụng chân nguyên cực lớn, liên tiếp xuất ra kiếm thuật cao cấp, hơn nữa còn phá bỏ băng phong chi lực, luân lạc thành ma, đồng thời với lúc cố gắng chẻ nát thiên địa trong giấc mộng thì chân nguyên đã khô kiệt, thứ giúp chàng chống chọi được đến giờ hoàn toàn là sát lục chi tâm của ma vương, lúc này sát lục chi tâm đã mất đi, bản thân chàng không còn khí lực chống đỡ, tất nhiên phải ngã xuống.

Diệp La Bách Hoa thấy chàng gục xuống, cũng quỳ theo, vội vàng hỏi: “Công tử sao rồi?” Chàng ngã xuống, có lẽ vì quá lo lắng nên nước mắt nàng lại tuôn rơi.

Liễu Dật từ từ ngẩng đầu lên nhìn Diệp La Bách Hoa, hình như chàng còn quá nhiều việc cần làm, nhưng số mệnh biến thiên tạo cho chàng bao nỗi tuyệt vọng, chàng hiện giờ không còn khí lực để làm bất cứ chuyện gì, Diệp La Bách Hoa vốn là công chúa của Vô Lệ thành, vậy mà trong giấc mộng này nàng có còn vô lệ? Tất cả là do trời cao an bài? Chẳng phải là một sự mỉa mai sao?

Nếu như trong đời mình, nàng không gặp phải chàng, chắc nàng không phải bi thương, càng không phải rơi lệ, Vô Lệ thành sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng, nghĩ đến đây trong lòng chàng dâng lên thương cảm, tất cả đều do chàng gây ra, có quá nhiều chuyện xảy ra ngoài ý muốn khiến, nhưng chuyện này khiến con người ta lưu lại một dấu vết không thể phai mờ.

Nỗi hổ thẹn vô hạn, bi thương vô hạn cùng ập tới Liễu Dật, “ầm”, mặt đất bắt đầu rung lên, âm thanh dần tan biến, những bức tường vây kín ba mặt quanh chàng và Diệp La Bách Hoa từ từ biến mất, không gian gấp khúc không ngớt đu đưa rồi cả ba bức tường mất hẳn.

Nhưng quái sự liên tiếp xảy ra, mặt đất không ngớt rung chuyển, từ cuối mặt đất bằng phẳng xuất hiện một đường sợi dài màu đen, Diệp La Bách Hoa quay đầu lại nhìn, lên tiếng hỏi: “Là gì vậy?”

Liễu Dật lắc đầu vô lực: “Tại hạ không biết.”

Diệp La Bách Hoa nhìn dáng vẻ hư nhược của càng, không biết phải nói gì mới đúng, trong lòng chàng đang thầm tính toán, chàng biết với tình hình này của mình mà để khôi phục cần thời gian khá dài, khán thủ giả có nhiều khả năng lại xuất hiện, biện pháp duy nhất là Diệp La Bách Hoa phải rời khỏi đây, tiến vào một mộng cảnh khác rồi tìm cách tỉnh lại.

Chàng nhìn nàng, dùng chút khí lực cuối cùng lên tiếng: “Công chúa mau đi đi, có nhìn thấy chỗ hở đang phát quang ở đằng trước không? Công chúa vào đó, bước sang một thế giới khác rồi tìm cách tỉnh lại.”

Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Không, muốn đi thì chúng ta cùng đi.” Giọng nói rất quả quyết.

Quái sự lại xuất hiện... mặt đất nứt toác ra, thái dương quang mang bị mây đen che phủ, gió lạnh thổi những bông hoa tuyết rớt xuống, dải đất bằng từ phía xa hiện lên rõ ràng dần, màu đen chính là vực thẳm do mặt đất biến mất tạo thành, tất cả đang nhanh chóng đổ về chỗ hai người đứng.

Diệp La Bách Hoa dường như tìm được đáp áp: “Công tử đã giết được khán thủ giả, thế giới này phải bị hủy diệt, công tử xem, mặt đang đang biến mất, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nhược bằng không sẽ sa vào vực sâu không đáy.”

Liễu Dật không đáp lời nàng, chàng có suy nghĩ riêng trong lòng, vốn chàng cho rằng khán thủ giả chưa chết, tuy rất nguy hiểm nhưng tự thân chàng còn có thể tìm cách li khai, song hiện giờ khán thủ giả đã xong đời, thế giới bắt đầu nứt nẻ, cự li cứ ngày càng gần,muốn thoát đi cũng cần một chút thời gian mà thời gian lại không nhiều, nếu Diệp La Bách Hoa mang chàng theo thì dù thi triển toàn lực cũng không thể thoát đi, hà huống thân thể chàng lại mang thương thế, trong lòng chàng hiểu rõ hơn ai hết, một người còn có thể thoát đi nhưng hai người thì sẽ bị vực thẳm nuốt chửng.

Diệp La Bách Hoa lại nhìn chàng, hỏi với vẻ gấp gáp: “Sao thế?”

Liễu Dật vẫn không trả lời, ánh mắt chàng nhìn tứ phía, chàng vô cùng hư nhược, không có một chút khí lực, bi thương trong lòng khi ý nghĩ tê dại, thậm chí là tuyệt vọng, gió thổi bay mớ tóc trắng, nhìn gió lùa tung những bông hoa tuyết, chàng dùng nốt chút khí lực tối hậu ngõ hầu tìm ra đáp án trong lòng: “Hạnh phúc là gì? Hoa tuyết bay múa nhẹ nhàng khi rơi xuống đất thì nương tựa vào đâu?”

Diệp La Bách Hoa nhìn ánh mắt mê man của chàng, không biến nên nói gì, trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ, nếu không thể mang chàng đi cùng thì cứ để cả hai rơi xuống vực thẳm không đáy, nàng không nghĩ ngợi nữa, bờ vai mảnh mai dìu lấy cánh tay chàng, đứng dậy cất bước về khe hở giữa bức tường cao vút.

Cử động của nàng gợn lên trong lòng Liễu Dật một cơn sóng, chàng biết cứ đi thế này vĩnh viễn không có hi vọng thoát, cả hai nhất định sẽ bị vực thẳm nuốt chửng.

Song quyết định của nàng cứng rắn như sắt đá, chàng có nói thế nào cũng không thay đổi được, cứ từng bước từng bước tiến về phía trước; vết thương trên chân nàng tuy đã được băng bó, phong bế hết các kinh mạch chảy máu nhưng cứ lê từng bước như vậy vết thương lại vỡ ra, máu tươi theo đôi giày bố trắng rỏ xuống, mỗi bước trên mặt tuyết trắng đều lưu lại một điểm đỏ rực.

Vết thương rất sâu, nhất là khi vỡ lại, nỗi đau đớn của nàng Liễu Dật cũng có thể cảm nhận được, trên khuôn mặt gần như hoàn mĩ từng giọt mồ hôi óng ánh chầm chậm nhỏ xuống, chàng biết đó không phải vì nóng mà vì đau đớn.

Mặt đất càng rung động mạnh hơn, Liễu Dật bất giác quay đầu lại, đất bằng đang biến mất chóng vánh, vực thẳm hắc ám không đáy đã kề ngay sau lưng hai người, nhìn về đằng trước, chỗ thoát ra khỏi mộng cảnh vẫn còn một đoạn nữa, bi thương trong lòng chàng càng đậm đặc, Diệp La Bách Hoa không thể chết cùng chàng, nàng phải có thế giới của mình.

Trong một sát na, chàng đưa hữu thủ nhanh nhẹn nắm lấy tay nàng, không biết lấy từ đâu ra sức mạnh nhưng trong lòng chàng chỉ có một ý nghĩ, nàng phải còn sống, thấy chàng nắm tay mình, nàng kinh ngạc hỏi: “Công tử làm gì đó?”

Liễu Dật nhìn vào đôi mắt mĩ lệ, cười nhẹ: “Mọi trách nhiệm, mọi điều không đúng đều do tại hạ gây ra, nếu có người nào đáng trách phải là tại hạ.”

Diệp La Bách Hoa dường như hiểu thấu lòng chàng nghĩ gì, nước mắt mông lung, lắc đầu gạt đi: “Không phải, tiến vào mộng cảnh là do Bách Hoa nguyện ý, công tử không có trách nhiệm, không có điều gì không đúng, cũng không đáng trách...”

PS: Mặt đất nứt vỡ ngay bên cạnh, vực thẳm hắc ám hình như nối liền với địa ngục, tất cả đều phải diễn ra, vòng quay của bánh xe vận mệnh lại nảy sinh một chuyện ngoài ý muốn, khảo nghiệm nhân sinh, cũng như khi đời người được tẩy lễ, trong câu chuyện từng có bi thương, từng có cảm động nhưng làm sao đối diện được với vận mệnh trong đó? Có lẽ... con người thật sự nhỏ bé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui