Ma Kiếm Lục

Nhiều khi, chúng ta bỗng quên đi những việc phát sinh bên cạnh mình, thực sự không biết, ngẫu nhiên chuyện xưa hiện về, chính là hạnh phúc bình phàm. Tìm kiếm trong ký ức của chúng ta, cuối cùng hiểu rằng, hạnh phúc đó, chính là một nụ cười, một cử chỉ ngẫu nhiên.

oOo

Cuối cùng, sau khi Liễu Dật đành buông miếng thịt nướng ra, khôi phục tự do. Lúc này Vũ Trầm Tinh giống như một đứa trẻ hư, đang ăn ngấu nghiến ở bên cạnh. Nhìn thấy bộ dạng đáng cười của nàng, chàng không kìm được bật cười, nàng cuối cùng là loại người gì, hiện tại thực sự chỉ là một đứa trẻ.

Vũ Trầm Tinh tựa hồ phát hiện Liễu Dật đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, chiếc miệng nhỏ dính đầy mỡ cất tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn người ta ăn cũng nhìn, cười cái gì? Ai cho ngươi cười ta.” Phong thái lúc này của nàng thực sự vô cùng đáng yêu, thấy Liễu Dật cười mình liền muốn hỏi đối phương cười cái gì, sau đó, lại tiếp tục cúi đầu thưởng thức món thịt nướng.

Liễu Dật lắc đầu, bất lực nói: “Miếng thịt đó chưa chín, ngươi ăn cẩn thận không đau bụng đó.”

Vũ Trầm Tinh không quan tâm đến lời chàng, xoay người đi, vừa ăn vừa nói: “Ta chỉ thấy hiện tại rất đói, nếu không ăn, ta cũng sẽ chết. Miếng thịt này rất thơm, chắc chắn là đã chín rồi.” Nói xong, tiếp tục ăn ngấu nghiến.

“Đói, không phải chứ? Vậy ngươi ăn đi, không thì chết đói đó. Đúng rồi…ngươi không phải vừa nói là không ăn sao? Bây giờ ta thấy ngươi ăn rất nhanh, lẽ nào ta vừa nghe nhầm?” Liễu Dật nói xong, đưa mắt quan sát xung quanh, rồi nhìn sang con chim nhỏ dường như đang ngủ ở trên vai.

Vũ Trầm Tinh đáp: “Cái gì? Ta đã nói rồi, là ngươi dụ dỗ ta, ai nói ngươi nướng những thứ này trước mặt ta, rõ chưa, làm ta đói, tất nhiên là không cự tuyệt món thịt nướng của ngươi.” Dứt lời, ngừng lại một chút, tiến lại gần Liễu Dật, xé một miếng thịt lớn nói: “Nhanh, chớ nói ta không phần ngươi, nếu ngươi không đói, thì ăn ít một chút cũng được.

Liễu Dật đón miếng thịt nướng Vũ Trầm Tinh đưa cho, lại nhìn nàng, đột nhiên bật cười nói: “Ngươi nhìn ngươi đi, ăn kiểu gì vậy, dính cả lên mũi rồi.” Dứt lời đưa tay gỡ miếng thịt dính trên mũi của nàng xuống rồi từ từ ăn phần của mình.

Nhưng động tác nhẹ nhàng đó có lẽ làm Vũ Trầm Tinh lặng người đi, hai mắt mở to không chớp, tựa hồ đang nghĩ đến điều gì. Liễu Dật vừa ăn, vừa nhìn biểu tình kỳ quái của nàng: “Ô, ngươi làm sao vậy, có phải là ăn nhiều quá, không chịu được nữa.”

Vũ Trầm Tinh nhanh chóng tỉnh lại, mặt đỏ bừng lên, lắc đầu nói: “Không, không phải đầy bụng rồi, vừa rồi bị điện giật, tay của ngươi có điện.” Dứt lời cười hi hi, lại không thèm cố kị ngấu nghiến ăn tiếp. Lúc này vẻ mặt Vũ Trầm Tinh không còn chút giận dữ, tựa như ăn là việc rất thích thú. Liễu Dật thực không biết đối phương đang nghĩ gì.

Chàng lập tức phản ứng nói: “Cái gì cơ, làm sao tay ta lại có điện?” Nói xong còn dùng tay trái của mình sờ lên mặt để kiểm tra xem có điện thật hay không. Vũ Trầm Tinh lập tức đáp: “Đó có thể là ảo giác. Đúng là ảo giác. Ta bị đói lả đi rồi, nên cảm giác không còn chính xác nữa.” Nói xong cúi đầu cười cười, tiếp tục ăn. Kì thực có phải là ảo giác hay không, người khác đứng ngoài nhìn vào thấy ngay. Chỉ có hai người trong cuộc mơ hồ mà thôi.

Một lát sau, Vũ Trầm Tinh đã ăn hết phân nửa con chim béo ngậy đó. Nếu không phải con chim này còn to hơn gà vịt, có lẽ nàng đã ăn hết cả con rồi. Cuối cùng, bật cười khoan khoái: “No rồi, thật là sảng khoái.”

Liễu Dật nhìn bộ dạng của Vũ Trầm Tinh cười nói: “Người còn ăn được nữa mà! Giờ chúng ta đi thôi.” Nói xong vứt lại gần nửa con chim, đeo găng tay rồi đứng dậy.

Vũ Trầm Tinh cũng đứng dậy hỏi: “Đi đâu.”

Liễu Dật nhìn xung quanh nói: “Trước hết tìm nơi nào có nước, ngươi ăn dính đầy mặt, nếu mà không rửa thì thành mặt nhọ mất.” Dứt lời liền đi về phía trước.

Vũ Trầm Tinh nhìn theo chàng, bĩu môi không nói gì, rồi cũng đi theo.

Sau đó, hai người rửa ráy tại một lạch nước nhỏ gần đó. Liễu Dật nhìn vầng thái dương đang lặn nói: “Thời gian không còn sớm, cũng không biết khoảng cách giữa chúng ta và con rồng đó còn bao xa?” Nói xong quay lại nhìn con chim nhỏ trước mặt mình.

Vũ Trầm Tinh vục một ngụm nước lớn rồi đứng dậy nói: “Sao ngươi nghĩ nhiều thế, con rồng đó còn cách đây bao xa thì làm sao ngươi nghĩ được. Nghĩ thế thà ngắm phong cảnh xung quanh còn hơn, thật là đẹp.”

Liễu Dật nhìn nàng, lẽ nào nàng không hiểu, có những chuyện không thể dễ dãi giống như ăn uống được. Bất quá nha đầu này không phải là một người bình thường, cái gì cũng không cần nghĩ. Sau đó cất giọng: “Được rồi tiếp tục đi nào.”

Cứ như vậy, trong thế giới kỳ lạ này, bọn họ tiếp tục bước theo con chim. Không bị hạn chế thời gian, cũng không biết cuối cùng đã đi được bao lâu, chỉ biết đi qua nhiều khu rừng, qua một dòng suối, cuối cùng, khi mặt trời sắp lặn, bọn họ đến giữa một vùng núi.

Ánh tà dương phủ khắp thế giới, cả vùng thung lũng bằng phẳng như bên ngoài. Cây cối ở đây cũng nở đầy những đóa hoa màu tím đỏ. Không gian lập lờ vô số những chiếc gương to nhỏ khác nhau, hình dáng cũng khác nhau. Dã thú vui vẻ đùa chơi trong ánh chiều còn sót lại. Lúc này, chú chim nhỏ trước mặt Liễu Dật dừng lại.

Vũ Trầm Tinh quan sát cảnh sắc xung quanh, nhắm mắt hít thật sâu một hơi rồi nói: “Nếu như trong thế giới đẹp đẽ này chỉ có hai người chúng ta sống thì quả thực cũng không tệ.”

Liễu Dật lúc này không còn tâm trạng nghe Vũ Trầm Tinh nói. Con chim dừng lại có nghĩa là hoang long cũng ở gần đây. Nhưng không gian ở đây tạo thành hình bồn địa, xung quanh cây cối thì ít, chỉ có vài động vật nhỏ. Nếu quan sát kỹ bốn phía cũng không thấy chỗ nào có điểm khác thường, nói gì đến việc nơi này chứa đựng cả một con rồng.

Vũ Trầm Tinh mở mắt thấy Liễu Dật đang đứng ngây đó bèn nói: “Ê, đồ ngốc, ngươi có nghe thấy ta nói gì không? Ngươi đang tìm cái gì vậy?” Nói xong cũng bắt chước Liễu Dật quan sát xung quanh. Nhưng ở đây vô cùng thông thoáng, ngoại trừ một vài đóa hoa theo gió chao lượn, không có cái gì đặc biệt khác.

Liễu Dật một mặt đề thăng chân lực, mở rộng tầm quan sát, một mặt nói: “Đang tìm con rồng đó. Con chim dừng lại ở đây, chứng tỏ con rồng đó chỉ quanh đây thôi.” Dứt lời bước tiếp, không quan tâm gì đến Vũ Trầm Tinh.

Vũ Trầm Tinh vừa đi theo sau vừa nói: “Ở đây thoáng đãng thế này, đừng nói là rồng, đến con giun cũng chỉ cần nhìn là thấy ngay. Ta thấy ở đây căn bản không có con rồng nào cả…Đúng, trừ khi là bị nhốt ở nơi nào đó, ví dụ như sơn động chẳng hạn.”

Liễu Dật quay lại nhìn nàng, nửa đùa nửa giận nói: “Lẽ nào ngươi không nhìn ra? Ở đây toàn là vách đá, có thấy sơn động nào đâu?”

Vũ Trầm Tinh quan sát một hồi rồi nói: “Ngươi đúng là đồ ngốc, ở đây có nhiều gương như thế, thật là kì quái. Ai biết được có phải là bị nhốt trong những chiếc gương đó không. Ngươi đi tìm đi, ta mệt rồi, nghỉ một chút, tìm thấy thì nói với ta một tiếng.” Dứt lời liền ngồi xống.

Liễu Dật nhìn nàng, thực không có biện pháp gì. Nha đầu này thực sự phiền phức, không giúp được việc gì lại còn mang thêm phiền hà, không đói thì lại mệt. Nàng nói xong chàng không thèm quan tâm gì đến nàng. Nhưng đột nhiên, tay trái chàngchợt động, chớp mắt nắm chặt chuôi kiếm.

Tiếp đó, chàng kéo Vũ Trầm Tinh dậy, không đợi nàng mở miệng liền nói: “Cẩn thận, có sát khí.” Thì ra, sau khi chàng nhìn Vũ Trầm Tinh, dự cảm bất tường từ bốn phía đưa lại. Cảm giác đó từ từ biến thành thật, mang theo sát khí, càng lúc càng nặng.

Thần sắc Vũ Trầm Tinh lúc này trở lên nghiêm trọng, cùng với Liễu Dật từ từ lùi lại phía sau, hỏi: “Ngươi không phải là nói đi tìm con rồng sao? Vì sao rồng không tìm thấy, ngược lại lại tìm thấy phiền phức vậy.”

Liễu Dật một mặt lùi ra ngoài phạm vi sát khí, một mặt quan sát phía trước nói: “Con rồng bị một thứ gì đó giam lại, nếu ta đoán không sai, sát khí này chính là ngăn cản chúng ta cứu con rồng đó. Chỉ là…ta nhìn không ra, ở đây thông thoáng như thế mà ta không phát hiện được sát khí từ đâu phát ra.”

Cùng lúc Liễu Dật nói, một âm thanh vang lên: “Ngươi đến rồi, ta đã đợi ngươi ở đây lâu lắm.”

Liễu Dật nghe vậy, trong lòng không hiểu sao có một chút kinh hoảng. Vũ Trầm Tinh ở phía sau chợt hỏi: “Là ai nói vậy?” Dứt lời quay bốn phía tìm kiếm.

Liễu Dật nhìn Vũ Trầm Tinh hỏi: “Ngươi có thể nghe thấy?

Vũ Trầm Tinh gật đầu nói: “Đúng, nó nói đang đợi ngươi?

Liễu Dật đột nhiên nghĩ, nếu con rồng đó ở gần đây, Vũ Trầm Tinh nghe thấy tiếng nó thì cũng đúng. Những vẫn không hiểu vì sao, trong lòng vẫn có một dự cảm không hay. “Đó chính là con rồng đó, gặp nó ngươi phải cẩn thận.” Nói xong tiếp tục quan sát xung quanh.

Không hiểu vì sao, phạm vi của sát khí càng ngày càng rộng. Bất kể Liễu Dật lùi đến đâu cũng không thoát được. Càng kỳ quái hơn là Liễu Dật cảm giác sát khí này đuổi theo mình, phảng phất là thực chất nhưng không nhìn ra được. Nghi ngờ một lúc, chàng hỏi: “Ngươi ở đâu? Làm sao ta không thấy được ngươi.”

Càng làm chàng kì quái hơn chính là, nếu con rồng đó ở quanh đây, vậy vật giám sát nó cũng phải ở gần đây. Do vậy sát khí cường liệt này là do vật đó phát ra. Nhưng, vì sao con rồng đó không đề tỉnh mình? Lẽ nào ở đây còn có vấn đề gì nữa sao?

Tiếp đó, âm thanh đó tiếp tục vang lên: “Vì sao ngươi lại lùi, ta đang ở trước mặt ngươi. Rất nhanh, ngươi sẽ nhìn thấy ta.” Trong giọng nói không có chút gì quen thuộc của những lần trước, cũng không mang chút tình cảm nào, phảng phất như một lời giải thích, làm người khác không có cách gì lý giải.

Lúc này, Vũ Trầm Tinh dừnglại nói với Liễu Dật “Đồ ngốc, đừng lùi lại nữa. Ngươi còn chưa hiểu à? Chúng ta đã bị sát khí bao vây rồi. Lùi thế nào cũng không thoát được. Chỉ là, ta không hiểu…tại sao chỉ có thể nghe thấy giọng nói còn không thấy một động tĩnh gì của nó? Ta nghi ngờ là chúng ta đang bị lừa.” Lúc này Vũ Trầm Tinh không có chút ngây thơ trẻ còn nào nữa, ngược lại so với Liễu Dật còn già dặn hơn, hiểu biết hơn.

Liễu Dật cũng dừng lại hỏi: “Vì sao ngươi lại nói như thế?”

Vũ Trầm Tinh một mặt quan sát xung quanh, một mặt nói: “Ngươi thật là kỳ quái? Từ lúc bắt đầu, chúng ta đều theo chỉ dẫn của vật đó đến đây. Bao quát cả ở phía sơn động bên ngoài, ngươi cũng là nghe thấy âm thanh đó tiến vào. Chỉ là, âm thanh đó chưa bao giờ hiện thân. Hiện tại chúng ta đến đây, nhưng không phát hiện được nguy hiểm đối với nó. Sát khí trước mặt cùng với âm thanh cùng phát ra một lúc, như vậy chúng ta có thể đoán…sát khí này, chính là của con rồng đó phát ra.”

Liễu Dật nghe xong lắc đầu nói: “Không thể nào, con rồng đó làm sao lại muốn giết ta.”

Vũ Trầm Tinh quay sang nhìn Liễu Dật “Đồ ngốc, ngươi nghĩ kỹ lại đi, trước đây ngươi thu phục thần long, có con nào trực tiếp quy thuận không?

Nghe Vũ Trầm Tinh nói, Liễu Dật trong lòng chợt lạnh. Đúng, năm con thần long trong kiếm đều là dùng tính mệnh chiến đấu thu phục được. Từ trước đến giờ chưa có con nào trực tiếp quy thuận. Nhưng…vì sao?”

Vũ Trầm Tinh tiếp tục nói: “Ta có một điều nghĩ mãi không ra vì sao gương lại có sinh mệnh? Lẽ nào qua tu luyện nghìn vạn năm, hấp thu thiên địa linh khí? Điều này là không thể. Từ khi Minh Vương tiến vào thế giới trong gương bất quá chỉ vài chục năm thời gian. Chiếc gương đó hấp thu thiên địa linh khí chưa lâu, không thể có sinh mệnh. Nếu có suy nghĩ, tối đa cũng chỉ khác loại bình thường.”

Liễu Dật thấy Vũ Trầm Tinh nói rất có lý, lại thấy Vũ Trầm Tinh tựa hồ còn muốn nói tiếp liền hỏi: “Cuối cùng ngươi muốn nói gì?”

Vũ Trầm Tinh nói tiếp: “Ta nhớ là ngươi đã từng nói với ta, con rồng đó sức mạnh cường đại, có thể sáng tạo ra sinh mệnh, ví như con chim kia..lúc đó ta tuy là tùy miệng nói, nhưng trong lòng có cảm giác kì quái, lẽ nào con rồng đó cùng tấm gương có mối liên hệ gì? Chiếc gương, cùng con rồng có năng lực sáng tạo, cuối cùng là có liên hệ gì?” Lúc này biểu hiện của Vũ Trầm Tinh hoàn toàn không vương chút gì của một tiểu cô nương ngây thơ, mỗi lời nói đều có đạo lý. Tâm tư, gan dạ của nàng khiến Liễu Dật có cách nhìn khác đối với nàng.

Nhưng khiến chàng có cách nhìn khác đối với nàng, chính là câu cuối cùng: chiếc gương cùng con rồng có năng lực sáng tạo? Thêm vào con rồng đưa mình đến chỗ này, chiếc gương không thể trong vài chục năm có thể có được sinh mệnh, nó vốn là một vật chết. Nhưng, nếu có một vật có năng lực sáng tạo cho nó sinh mệnh, thì nó sẽ có.

Liễu Dật chợt bừng tỉnh, vội nói: “Ngươi muốn nói…thế giới trong gương có sinh mệnh, hoàn toàn là do con rồng đó sáng tạo ra. Như bây giờ sát khi phát tán xung quanh, cũng là vì con rồng đó muốn giết chúng ta.”

Vũ Trầm Tinh gật đầu nói: “Ngươi nên biết là không thể không có lòng đề phòng người khác. Chúng ta tiến vào thế giới kì lạ này đã là kì quái, đến giờ mọi việc lại càng kỳ quái. Vốn chiếc gương không có sinh mệnh, một con rồng có lực lượng cường đại như vậy vì sao lại bị nhốt vào đây? Chỉ có một cách giải thích, là nó tự tiến vào đây.”

Mỗi lời của Vũ Trầm Tinh đều làm Liễu Dật rõ thêm một phần. Bản thân trải qua nhiều việc, nhưng vẫn không có được tâm tư như của nha đầu này. Nếu như căn cứ theo phân tích, đây chính là một âm mưu…lẽ nào…nó đang đợi mình. Nếu như giết chết mình, nó có thể không cần dùng chui vào trong thân kiếm, mà có thể có tự do vĩnh viễn.

Lúc này, âm thanh đó lại truyền đến, nhưng lần này không phải với với Liễu Dật, mà là nói với Vũ Trầm Tinh: “Ngươi, nếu ngươi có tu vi của Liễu Dật, ngươi có thể trở thành người còn đáng sợ hơn cả Ma. Chỉ là, các ngươi biết quá muộn, ta sẽ giết các ngươi tại đây.” Dứt lời, cùng với không gian những trận thiểm động, những chiếc nhanh chóng xoay vòng, từ từ tiến về trung tâm. Khi không gian nữu khúc, một đạo chớp tím sẫm từ trên không giáng xuống, nổ tung, một con hoang long màu tím xuất hiện trước mặt Liễu Dật.

Tử Long uốn lượn trên không, cao khoảng ba mươi trượng, thân thể thô tráng. Vuốt rồng hướng xuống, vẩy rồng màu tím dưới ánh chiều tà lóe lên quang mang lóa mắt. Xung quanh thân thể xuất phát những âm thanh điện quang “ti ti.” Điện quang tím ngắt hình thành sáu tuyến lan khắp thân mình. Nhãn thần màu lục sẫm quan sát Liễu Dật, khoảng cách giữa hai bên chỉ khoảng mười trượng. Xem ra Tử Long cúi đầu là có thể nuốt chửng Liễu Dật và Vũ Trầm Tinh.

Liễu Dật không tự chủ lùi lại một bước, đó…nếu căn cứ theo thể tích to nhỏ mà đánh giá, con rồng này so với Băng Long còn mạnh hơn, giống như Long Hoàng. Nhìn con rồng có năng lực sáng tạo trước mặt, chàng có cảm giác lực bất tòng tâm, không thể chiến thắng đối thủ.

Nhưng Vũ Trầm Tinh lúc này biểu hiện vô cùng lãnh tĩnh, ngẩng đầu cười cười nói với Tử Long: “Cảm ơn sự khoa trương của ngươi, nhưng ngươi làm thế thật không có ý tứ gì. Ngươi có bao nhiêu thứ, còn muốn giết hai người chúng ta, thật là xấu hổ.

Âm thanh của Tử Long lúc này biến thành âm trầm, long trảo bất động: “Các ngươi đánh giá mình thấp quá, chỉ là có những thứ các ngươi còn chưa phát hiện ra. Nếu như ta không giết được các ngươi, thì kẻ chết sẽ là ta. Mặc dù bây giờ ta sáng tạo một thế giới mới thì làm sao, một ngày còn có hắn, ta không thể nào bình tĩnh.”

Vũ Trầm Tinh ngẩng đầu nhìn lên nói với Tử Long: “Ngươi thật thiếu tự tin, à…đúng rồi, nói chuyện thế này thật là mệt, ngươi không phải là có khả năng sáng tạo sinh mệnh sao? Vì sao không tạo cho mình một thân thể nhân loại, người to thế này, đi lại cũng bất tiện mà.” Mặc dù Liễu Dật không biết Vũ Trầm Tinh nói thế có ý gì, nhưng nàng làm gì giờ này, nhất định là có lý do.

Tử Long nhìn Vũ Trầm Tinh trả lời: “Lại như thế nữa, thân thể đáng cười đó ta căn bản không cần.”

Vũ Trầm Tinh tiếp tục nói: “Ta không phải không tin, chỉ là muốn xem cuối cùng năng lực sáng tạo là thế nào, không biết ngươi có thật hay không?

Tử Long trở lên băng lãnh: “Ngươi nghi ngờ ta.”

Vũ Trầm Tinh nói tiếp: “Có thể thế, chỉ tựa hồ có chút điểm không tin…a, ngươi không cần để ý đến lời của tiểu nha đầu này, ngươi to lớn thế nhìn cũng hay.

Âm thanh của Tử Long có chút giận dữ: “Được, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy cho ngươi thấy ta cuối cùng có năng lực sáng tạo hay không. Bây giờ ta sẽ xuất hiện bằng nhục thân.” Tử Long nói xong, không gian xung quanh chấn động trở lại, điện chớp nhập nhằng giữa không trung. Cùng lúc, thân thể Tử Long nhanh chóng thu nhỏ lại.

Ánh mắt Vũ Trầm Tinh chợt sáng lên, tựa như nàng chỉ đợi lúc này, quay sang nói với Liễu Dật: “Đồ ngốc, nghĩ cái gì, bây giờ chạy nhanh được bao nhiêu thì chạy, nếu không muốn thành thịt nướng thì chạy nhanh cho ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui