Ma Kiếm Lục

Mọi thứ đều có khả năng, kì tích chính là ở bên cạnh mình, trong lúc lựa chọn thực chất là không được lựa chọn, con đường thành ma là kết thúc cuối cùng của chàng.

Hắc ám chi tâm chính là sức mạnh tối hậu của Chân ma, cũng là con đường không có lối về, không quan tâm mọi người nhìn mình thế nào, chàng làm cho bản thân mình, tùy tâm sở dục, yêu người mình yêu. Nếu như thần vô tình, đành đưa ma kiếm chỉ trời xanh.

Nghe người trong gương nói, Liễu Dật tựa hồ cuối cùng hiểu ra điều gì đó. Có lẽ, căn bản không phải tâm pháp Lan Nhĩ Phi Na Thanh của mình có vấn đề, chỉ là mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến tâm pháp này không đủ thời gian để đột phá tầng Hắc ám chi tâm. Niết Nhân đã từng tu luyện Lan Nhĩ Phi Na Thanh chỉ vài trăm năm đã đột phá tầng mười hai, bỏ qua Sát lục chi tâm, tiến thẳng đến Hắc ám chi tâm, tất cả là nhờ vào chân lực.

Nhưng, Hắn ám chi tâm là thứ mà Chân ma phải có. Như thế mà nói, bản thân có thân thể của ma, nhưng sức mạnh chân chính thì mới chỉ đạt được cái vỏ bên ngoài mà thôi. Hoặc có lẽ trong quá trình tu luyện có gì đó sai sót. Không biết bản thân cuối cùng hướng đến đến cái gì, Liễu Dật ngẩng đầu nói: “Sự lựa chọn này, căn bản không được lựa chọn. Ta không thể tiếp tục đợi được, cảm giác chờ đợi thật mòn mỏi. Một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm, ta không sợ, nhưng khổ nạn của Thiên nữ có thể kết thúc chăng? Nếu như lời nguyền đó không có cách nào phá trừ; thân thể của Thiên nữ biến mất khỏi nhân gian giới, vậy ý nghĩa của bảy nghìn năm đó còn có ý nghĩa gì?” Liễu Dật không hiểu vì sao mình lại nói như vậy, nhưng mà, nếu tất cả đều chỉ là chờ đợi, chàng không thể chấp nhận. Chàng muốn có kết quả, một kết quả mà mình mong muốn.

Người trong gương tiếp tục nói: “Như vậy, lựa chọn thứ hai chính là lựa chọn cuối cùng của ngươi. Nhưng ngươi cần biết, muốn đột phá sát lục chi tâm, cần tập trung một sức mạnh cực lớn. Quá trình đó phải được diễn ra liên tục, không một chút gián đoạn. Nếu như chân lực của ngươi không có cách nào đột phá được Sát lục chi tâm, ngươi sẽ vĩnh viến biến thành khôi lỗ.”

Liễu Dật gật đầu nói: “Ta biết, đó chính là sự lựa chọn của ta.”

Người trong gương tựa hồ thở dài rồi nói tiếp: “Cứ như vậy đi, ta chỉ là một tia ý thức cuối cùng còn lưu lại được ở thế giới này. Nếu như ngươi muốn biết thêm gì, ta sẽ dùng khoảng thời gian còn lại này nói với ngươi về những điều ngươi chưa biết.”

Liễu Dật gật đầu nói: “Được, thời gian về sau, ngươi có thể quên hết những gì xảy ra ở đây. Ta sẽ tiếp tục con đường của mình. Cũng không cần người khác hỗ trợ, kể cả có thất bại nghìn vạn lần, chỉ cần ta còn một hơi thở, ta sẽ tiếp tục bước đi.”

Người trong gương nghe xong chỉ nói: “Ta vĩnh viễn là một phần thân thể của ngươi, ẩn tại nơi thâm sâu nhất. Ngươi nên biết, Hắc ám chi tâm của Chân ma là sức mạnh tối hậu. Khi ngươi sử dụng đến nó, ngươi sẽ chân chính thành ma, vô tình vô ái, kiếm trảm thiên địa. Khát máu, tàn khốc chính là sinh mệnh của Chân ma. Chỉ hi vọng sau khi ngươi hồi tỉnh, vẫn chưa làm gì khiến ngươi hối hận cả đời.”

Liễu Dật gật đầu. chàng hiểu, nhưng chàng không phải là người vô tình vô ái. Ngược lại, chàng là người có tình cảm phong phú, ái tình, thân tình, tình bạn, oán hận, cừu hận, tất cả đều là tình cảm. Chàng có tình yêu, thích nhìn một người bay bổng. Khi nghe người trong gương nói, Liễu Dật cũng tự nói với mình: “Ma cũng có tình, sự thật sẽ chứng minh tất cả.”

Người trong gương bèn chuyển đề tài: “Nếu như ngươi có thể có được Hắc ám chi tâm, ngươi vẫn phải cẩn thận với Bàn Cổ. Bởi vì những thứ ngươi có được quá nhanh, quá dồn dập. So với sức mạnh đã được tích lũy hàng triệu năm của Bàn Cổ mà nói, thì rất khó để chiến thắng hắn. Hơn nữa chúng thần thủ hạ của hắn cũng không thua kém hắn nhiều. Chỉ vì một chút ngông cuồng của bảy nghìn năm trước, mà gặp phải nhân quả ngày hôm nay.”

Liễu Dật buột miệng: “Vậy ta phải làm sao?”

Người đó nói tiếp: “Rất nhiều sự việc của Thần giới người ngoài không biết được. Nhưng có một việc đến bọn họ cũng không biết được. Đại trí giả đã dùng sức mạnh gieo xuống đại địa tám hạt giống. sau này những người biết gọi đó là hạt giống của đại địa, xuất hiện dưới hình thức nguyên tố. Lớn lên dùng long hình hiện thân…nhưng không ai biết tại sao Đại trí giả lại muốn làm như vậy?

Liễu Dật nghe lập tức hiểu rằng đó chính là điều chàng muốn biết. Từ lâu chàng chỉ biết sự tồn tại của hoang long và hoang long có thể giúp chàng gia tăng sức mạnh, nhưng lại không biết nguồn gốc của hoang long. Nghe đến đây, Liễu Dật nghi hoặc hỏi: “Ngươi biết?”

Người trong gương tiếp tục nói: “Ý thức của ta đã từng phân ly giữa trần ai, không chịu bất kỳ hạn chế gì, bên ngoài thế giới càng có nhiều thế giới khác, hàng triệu thế giới hình thành một thể hỗn độn. Như thế giới của chúng ta đang ở, phảng phất chỉ như một hạt cát trong sa mạc. Đại trí giả dùng sức mạnh sáng tạo ra tất cả, như Bàn Cổ cũng chỉ là một hình ảnh của người mà thôi.”

“Trong khoảng khắc huy hoàng, Đại trí giả nhận thấy rằng bất kể là nhân, thần, ma tam giới, lục đạo, đều có sai sót. Do đó, Bàn Cổ cũng mới ở tồn tại. Sau đó gieo hạt giống của đại địa. Nếu như một ngày có sinh mệnh nào có thể thu phục được hạt giống của đại địa sẽ tương đương với một vị thần, cùng có sức mạnh của thần như Bàn Cổ.”

Liễu Dật đột nhiên cười lạnh, nhưng không nói gì.

Người trong gương không có biểu tình gì, tiếp tục nói: “Đúng là đáng cười, thành ma của thần, đó là cái gì? Nhưng vì ngươi đã bắt đầu làm rồi, hãy cứ làm đi, chỉ là…ngươi bây giờ, căn bản chưa có được hắc ám chi tâm, cũng chưa thu đủ Bát Hoang thần long. Hơn nữa, quan trọng nhất là ngươi chưa biết làm sao để sử dụng được sức mạnh của Bát Hoang thần long.”

“Nếu như có một ngày, ngươi có được Hắc ám chi tâm, thu phục đủ Bát Hoang thần long, ngươi sẽ hiểu cái gì gọi là sức mạnh chân chính. Bây giờ ngươi chỉ được gọi là nửa người nửa ma. Lựa chọn của ngươi sẽ quyết định quá trính đó bắt đầu hay là kết thúc. Nếu như ngươi thất bại, sẽ vĩnh viễn không có tương lai.”

Liễu Dật hiểu ý. Với chân lực của chàng hiện tại, căn bản không có khả năng vượt qua sát lục chi tâm để đạt đến hắc ám chi tâm của Chân ma. Chỉ có thể từ từ tích lũy. Sau đó, trước khi chân lực phản ngược, khi đằng sau còn một tia ý thức, nhanh chóng tấn thăng, như vậy còn có khả năng. Nếu cần một ẩn dụ, Liễu Dật có thể tự nói với mình, lựa chọn này căn bản không có một chút hi vọng, giống như cầu sống giữa cái chết, là một điều không thể.

Người trong gương tiếp tục nói: “Xong rồi, để ta quay lại trong người ngươi, thành ý thức của ngươi. Từ giờ, không có Niết Nhân, không có Vị Linh Phong, cũng không có Liễu Dật, duyên ngàn năm, lời nguyền đeo đuổi, khổ nạn luân hồi, sẽ tạo ra một thế giới mới, một vị chúa tể mới, bởi ngươi chính là Chân ma.” Sau đó, trong gương ánh lên một tia hoàng quang từ từ tiến vào người Liễu Dật. Cuối cùng, mọi thứ trở lại bình thường.

Liễu Dật hiểu rằng cuối cùng trên con đường chỉ còn lại một mình chàng. Soi mình trong gương, đột nhiên phát hiện mình đang cười. Đúng, đột nhiên lúc này, chàng không còn mơ hồ, không còn bị trói buộc, đi đầu về đâu, là phi thăng, là đọa lạc, thành thần, thành ma đối với chàng không còn quan trọng nữa, chàng chính là chàng, bạch phát hắc y.

Vũ Trầm Tinh, một mực yên lặng lắng nghe bên cạnh Liễu Dật từ đầu đến lúc này không biết phải nghĩ gì, hai mắt trừng trừng nhìn Liễu Dật trong gương. Chỉ là, có lẽ nàng biết, chàng sắp thoát li nhục thân, thành Chân ma, có lẽ chàng đã ngày xa nàng. Trước mắt, mọi thứ thật rõ ràng, ánh mắt chàng, đôi mày, mỗi một động tác đều rất rõ ràng, chân thực. Nhưng mọi thứ đều sẽ trôi đi, chàng sẽ trở thành một Chân ma chăng? Đó là con đường cuối cùng của chàng, nếu khống tất cả sẽ chỉ là sai lầm’.

Nhưng sau đó, Vũ Trầm Tinh nhanh chóng khôi phục nụ cười, quay người nhìn Liễu Dật nói: “Ê, đồ ngốc, ngươi đang nghĩ gì vậy.”

Liễu Dật nhìn nàng, không hiểu vì so, khuôn mặt ngây thơ tươi cười bắt đầu làm chàng cảm thấy nhẹ nhàng. Hoặc là lần này chàng cuối cùng cũng hiểu được con đường của mình, trước mặt đất trời tự dưng rộng mở, tâm tình cũng theo đó tốt hơn rất nhiều, nhẹ nhàng cười nói: “Không có gì, chỉ là ta có thể chết rất nhanh, hoặc là rất nhanh vĩnh viễn thành ma, sự lựa chọn này khiến ta thập phần hứng thú.”

Vũ Trầm Tinh gật đầu nói: “Chúng ta ra đó ngồi chút đi.”

Liễu Dật gật đầu, hai người quay trờ lại gốc cây cổ thụ vừa rồi. Dưới ánh trăng, những bông hoa màu tím từ từ rơi xuống, bay lượn trong gió, mang theo cả hương thơm. Dưới gốc cây, tựa lưng vào nhau, hai người lúc này tựa hồ đều có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại rất yên tĩnh. Có lẽ trong lòng hai người đều không biết bắt đầu từ đâu. Cứ như thế, trong thế giới chỉ có hai người, chỉ có sự yên lặng làm bạn với hai người. Nhưng, đó là hai con người cô độc, vĩnh viễn cô độc.

Không biết trải qua bao lâu, đêm đã rất khuya, lúc này Liễu Dật sớm đã phong bế ý thức, bắt đầu tính toán thu thập sức mạnh hỗn độn xung quanh chuyển hóa thành chân lực. Bời vì không lâu nữa, chàng sẽ tiến hành kế hoạch đột phá sát lục chi tâm. Để tăng tốc độ hấp thu hỗn độn chi khí, Liễu Dật triệu hoán Quang Long, con rồng có tốc độ nhanh nhất, hoá thành long ảnh, uốn lượn trong phạm vi một trăm trượng.

Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh từ từ mở mắt, trong mắt long lanh một giọt lệ. Nàng không biết mình đang làm sao? Vào lúc ý thức trong gương biết mất, nàng cảm giác trong lòng vô cùng đau xót, thậm chí không thở được, lẽ nào..đó là chính là tình yêu? Không mong chàng ra đi, chỉ hi vọng vĩnh viễn, nhưng mọi thứ đều là không thể.

Nhìn vầng trăng giữa trời, Vũ Trầm Tinh tự nói với mình: “Phụ vương ơi, đã hai mươi hai năm, lần chia tay này thật lâu, trong lòng con rất nhớ phụ vương, nhưng…con chưa bao giờ nhìn thấy mặt phụ vương, cũng chưa từng nghe giọng nói của phụ vương, phụ vương có biết không? Trầm Tinh yêu một người, nhưng Trầm Tinh biết, đây chỉ là ảo mộng, không phải là thật, nhưng, trong một phút ngẫu nhiên, con đã bị hạnh phúc cuốn đi, không còn tự chủ được nữa.”

“Lần đầu tiên nhìn vào mắt chàng, chàng thật cô độc. Lần đầu tiên nhìn chàng tức giận, chàng thật quật cường. Lần đầu tiên nhìn chàng cười, chàng thật cởi mở. Không nên, tất cả đều là không nên chăng? Không nên gặp gỡ, không nên xảy ra, không nên yêu, phụ vương có thấy được nỗi khổ của Trầm Tinh hay không? Thật là đau xót, chàng yêu thê tử của chàng, một nghìn năm, một vạn năm. Con thật đố kị. Để có thể thấy được nụ cười của chàng, con chỉ biết âm thầm cầu nguyện cho tình yêu của chàng.”

“Có lẽ…thực sự nên kết thúc. Quãng thời gian ngắn ngủi này sẽ trở thành kỷ niệm vĩnh hằng. Trầm Tinh không thể ở bên cạnh chàng. Phải ngụy trang, phải lừa dối, phải nói mình không muốn nói chuyện, phải làm những thứ mình không muốn, chính là vì không muốn chàng phát hiện ra bản thân mình. Con cần phải đi, còn cần phải tìm phụ phương ở đây, bời vì Trầm Tinh không còn quyến luyến chút gì ở thế giới này nữa.”

Cuối cùng, khi trăng sắp tàn, Vũ Trầm Tinh từ từ đứng dậy. Giữa những cơn gió mang theo những bông hoa đang từ từ rơi xuống, thân hình nhỏ bé của nàng dường như đang khe khẽ run lên. Nàng nhẹ mỉm cười, ngắm khuôn mặt quen thuộc của Liễu Dật. Thật bình yên! Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, tương ngộ, tương ái, vì sao không phải là tương tri, có lẽ tương ái không giống như tương tri. Nàng hiểu, nhưng không làm được.

Nàng nhẹ nhàng quay người, không nhìn lại, một giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống. Thân thể khẽ động, nàng biến mất giữa màn đêm. Giọt lệ rơi xuống đất, nhưng không thấm vào đất. Cùng lúc, trước mặt Liễu Dật xuất phát hồng quang, quang mang lóa mắt không làm kinh động đến Liễu Dật. Lời nguyền của Bỉ Ngạn Hoa từ từ xuất hiện. Một chiếc lá nhỏ màu xanh nõn từ từ lớn lên, có lẽ….Trầm Tinh không phải là một vì sao từ trên trời rơi xuống, nhưng giọt lệ chúc phúc của Trầm Tinh là của một nữ tử thương tâm. Bỉ Ngạn Hoa thật đẹp, ba phiến lá xanh thẫm mọc bên cạnh, mấy ai biết rằng, Bỉ Ngạn Hoa cũng chính là thương tâm chi hoa.

Mọi thứ đều diễn ra trong vô thức, Liễu Dật đang hoàn toàn đầu nhập vào tu luyện không phát hiện ra bất cứ một điểm nào của thế giới vô thanh này. Khi Bỉ Ngạn Hoa hấp thu xong giọt lệ đó, quang mang nhu hòa từ từ biến mất,cuối cùng biến mất trong cơ thể Liễu Dật. Tựa hồ như chưa có gì phát sinh, mọi thứ trở lại bình thường. Gió hiu hiu, hoa tím rụng, ánh trăng tịch mịch, cùng với nam nhân dưới gốc cây già, tất cả hợp thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Thời gian vô tình trôi đi, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống mặt đất, Liễu Dật từ từ mở mắt. Trời còn chưa sáng hẳn, vẫn còn những khoảng màu tối. Hít thở không khí trong lành của buổi sớm mai, Liễu Dật khẽ mỉm cười, cũng không có ý áp chế sự phản ngược của sát lục chi tâm, mà tập trung hấp thu hỗn độn chi lực, chuyển biến thành chân lực. Chỉ có thể từ từ tích lũy, ngưng tụ, chàng mới có thể vượt qua được Sát lục chi tâm.

Liễu Dật từ từ đứng dậy, nhưng đột nhiên cảm thấy ở đây có gì không đúng. Rất nhanh, chàng quay người tìm kiếm xung quanh, bởi chàng không nghe thấy tiếng hô hấp của Vũ Trầm Tinh, nhưng cũng không tìm thấy hình bóng của nàng. Liễu Dật trong lòng kinh sợ: Nàng đâu rồi? Chàng thu hồi Quang Long, chỉnh đốn y phục, rồi tìm kiếm bốn phía, nhưng không tìm được chút dấu vết nào.

Liễu Dật thầm nghĩ: “Lẽ nào Vũ Trầm Tinh bị con rồng đó bắt đi?” Nhưng nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ này. Nếu như con rồng đó thực sự đã đến, lẽ nào lại bỏ qua cho mình. Mục tiêu của nó là chàng, không có khả năng đối phó Vũ Trầm Tinh. Vậy nàng đi đâu rồi? Liễu Dật không có chút hoảng hốt, chỉ từ từ suy nghĩ. Nếu như có một sinh mệnh lại gần, Quang Long sẽ lập tức trở về thân kiếm. Nhưng hiện tại mà nói, có lẽ Vũ Trầm Tinh tự mình bỏ đi, chỉ có thể có khả năng này mà thôi.

Nhưng mà, tại sao Vũ Trầm Tinh lại muốn bỏ đi. Lẽ nào nàng không thấy nguy hiểm…có lẽ, rời khỏi mình nàng sẽ càng an toàn hơn. Nhưng, nàng đâu có làm như thế? Vậy cuối cùng nàng bỏ đi vì lý do gì?

Liễu Dật không tìm được nguyên nhân, cuối cùng nghĩ đến những lời Vũ Trầm Tinh cách đây hôm qua, tìm kiếm Minh Vương là thứ duy nhất nàng có thể làm bây giờ. Nhưng lại có điểm không ổn, trừ khi Minh Vương cùng nàng có quan hệ gì đó, nhưng nhìn thì không giống lắm.

Chàng vốn không muốn nghĩ nhiều, nhưng ở đây vô cùng rộng lớn, lại không có chút manh mối gì, đành đứng một chỗ suy đoán. Cuối cùng, chàng quyết định đi tìm. Ở thế giới này còn có con rồng nguy hiểm, nếu Vũ Trầm Tinh vô tình gặp phải, khẳng định con rồng đó sẽ không vì nàng không đi cùng chàng mà bỏ qua cho nàng.

Nghĩ một hồi, chàng đành đánh cược với vận khí. Tối qua Vũ Trầm Tinh còn tựa lưng vào mình, do vậy có khả năng đi về phía ngược lại với mình. Nghĩ đến đây, chàng bèn nhắm hướng đó đi tìm. Vì không có chút manh mối nào, chàng từ từ vừa đi vừa tìm.

Mặc dù chàng hơi tò mò, nhưng những gì trải qua ngày hôm qua đã làm chàng thay đổi rất nhiều. Có lẽ, nhân quả tuần hoàn, nhưng nhân này, quả này có đẹp không tất cả đều do mình. Lúc này có vội cũng không giúp được gì, chỉ có thể từ từ tìm kiếm. Nếu nói hi vọng, chỉ hi vọng nàng không có chuyện gì là tốt rồi, còn lại chàng đều không nghĩ tới.

Liễu Dật tìm kiếm rất lâu nhưng không thu được kết quả gì. Chân lực không chịu khống chế, ngưng tụ ngày càng lớn. Lúc này tốc độ thôn tính của sát lục chi tâm đối với chàng tăng hơn hàng chục lần so với bình thường. Nhưng lúc này chàng không được lựa chọn, chàng không thể áp chế, mà cần ngưng kết càng nhiều chân lực càng tốt, vượt qua sát lục chi tâm, trở thành Chân ma.

Không biết có phải vì ánh mặt trời hay là vì sát lục chi tâm phản ngược, trong lòng chàng có chút cảm giác phiền muộn mà trước đây chưa từng có. Chàng từ từ giảm tốc độ, bởi chàng phát hiện mình đã đến một nơi vô cùng thông thoáng. Ở đây không có một cây to nào, chỉ có vô số những tấm gương bềnh bồng giữa không trung.

Đột nhiên Liễu Dật dừng lại, một dự cảm không tốt truyền đến, là cái gì? Sát khí…từ từ lan tới, chàng có thể cảm nhận rõ ràng, xung quanh có sinh mệnh thể, ngay lập tức nghĩ đến Tử Long. Nhưng, sau một hồi nhắm mắt phân tích, chàng lắc lắc đầu. Không phải, sát khí này không bằng một phần của Tử Long. Nhưng mặc dù chỉ bằng một phần sát khí của Tử Long, đối với chàng mà nói thì đã rất khó để đối phó. Hơn nữa ở xung quanh, căn bản không phát hiện được sát khí này từ đâu ra.

Chàng đem ý thức dồn xuống thanh kiếm đang nắm chặt trong tay, sau đó từ từ chuyển động quanh cơ thể, thị giác dừng lại ở góc độ nào, cảm giác thấy sát khí, chân lực lập tức nhanh chóng đề thăng, Liễu Dật càng cảm nhận rõ mọi thứ xung quanh. Phía không gian đối diện, phảng phất có vật gì đó chuyển động, chuyển động này khiến chàng liên tưởng đến lần tiếp xúc đầu tiên với Tử Long.

Tay phải đeo găng đen sáo nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm. “Keng” một tiếng, chớp mắt trường kiếm rời vỏ rồi quay lại. Một đạo hồng quang nhắm thẳng hướng dao động không rõ ràng phía trước. Chàng hét lớn “ra đi.”

Cùng với tiếng “Leng keng”, một đạo điện quang tím ngắt hạ xuống, một con Tử Long dài vài trượng cất tiếng ngâm vang, uốn lượn bay lên, một âm thanh từ trên không vọng xuống: “Ta đợi ngươi thật lâu.”

Liễu Dật nhìn con rồng trước mặt, có chút do dự. Không đúng, không phải là con Tử Long đó, chàng có thể cảm nhận được sức mạnh của con rồng này không thể so được với con Tử Long kia. Ánh mắt chàng hiện lên thần sắc nghi hoặc.

Tử Long tựa hồ nhìn thấu được tâm tư chàng, cất giọng nói: “Ngươi nghi ngờ à? Nếu như ngươi có được năng lực sáng tạo, ngươi sẽ hiểu được làm thế nào để để đem sức mạnh của bản thân chia làm nhiều phần, ta gọi đó là “thuật phân thân.”

Liễu Dật cuối cùng cũng hiểu, thì ra là Tử Long đem sức mạnh của mình chia thành nhiều phân thân, cùng tìm kiếm bản thân mình. Như vậy, các phân thân khác lúc này cũng đang bay đến. Trước mắt việc duy nhất có thể làm là nhanh chóng giải quyết con rồng trước mắt rồi thoát đi. Nhưng con rồng trước mặt mặc dù chỉ là một phần bộ phận, nhưng cũng không dễ gì thắng được.

Đột nhiên chàng thầm thốt: “Không được, vừa rồi nó nói ở đây đợi rất lâu rồi…nếu Vũ Trầm Tinh đi về phía này, thì chắc đã xảy ra chuyện rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui