Ma Kiếm Lục

Lời của Liễu Dật vô cùng lạnh lùng, không mang chút tình cảm nào, trong ngữ khí tựa như bảo rằng người nghe không được hoài nghi. Cùng lúc đó, Tử Long đã động, thân thể to lớn bay vụt lên, mang theo một trận cuồng phong, long thủ mãnh liệt vung ra, tạo thành một đạo thiểm điện thô kệch màu trắng toát phóng đến Liễu Dật. Đạo thiểm điện màu trắng này chớp lóe điện quang màu xanh lam, lại phát ra những tiến "tu tu..." chói tai.

Liễu Dật từng nhìn thấy thứ thiểm điện này, nhưng lần này mạnh hơn lần trước nhiều, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Liễu Dật, kèm theo đó là một tiếng nổ đánh "Oành", rồi kèm theo đó là những tiếng "vù vù" liên tiếp. Vụ nổ lớn kéo theo một trận mưa đất đá mù mịt, trong tình huống bị áp lực cực mạnh đó, thân thể của Vũ Trầm Tinh bị chấn bay cả trượng.

Khi Vũ Trầm Tinh caori người dậy, chợt nhận thấy vừa rồi Liễu Dật không hề tránh né gì. Đôi mắt tinh minh của nàng nhìn rõ là luồng thiểm điện màu trắng bao phủ ánh hào quang lam sắc đó đánh thẳng vào người Liễu Dật, rồi nguồn đại lực cường đại đó kéo theo vụ nổ cực lớn, đất bụi bay mù trời, Vũ Trầm Tinh đột nhiên cảm thấy sợ, một thức sợ sệt mơ hồ, không biết ... chàng có tránh nổi luồng thiểm điện vừa rồi hay không?

Gió phấp phới, đất bụi vàng vọt từ từ tiêu tán. Tử Long hiện hình, phập phù trên không, lớn tiếng thét gào, tựa hồ tự chúc mừng cho mình vừa đánh trúng được Liễu Dật. Nhưng rất nhanh sau đó, khi đất bụi vàng vọt tan hẳn, một luồng hắc quang đột nhiên bắn thẳng lên trời, từ mặt đất bắn ra một đào quang ảnh ngũ sắc, bao phủ luồng quang mang hắc sắc đó. Theo luồng hào quang dần dần biến mất, thân thể của Liễu Dật đồng thời xuất hiện phập phù trước mặt Tử Long.

Liễu Dật lạnh lùng nhìn thân thể của Tử Long. Thân ảnh của ngũ sắc thần long xoay chuyển chung quanh thân thể của chàng, hình thành một luồng ngũ sắc, lúc ẩn lúc hiện. Tay phải của chàng nắm chặt trường kiếm màu đen, thân thể lững lờ ở trên không, mắt xạ hồng quang, cất giọng hét lớn: "Kết thúc thôi."

Tử Long thoáng vẻ kinh sợ, nhưng vẫn cố cất tiếng trả lời: "Nếu muốn kết thúc, ta thấy người cần kết thúc chính là ngươi." Dứt lời, thân thể xoay tròn, phóng ra tám đạo quang cầu màu vàng với tốc độ cực nhanh. Cùng với sự xuất hiện của quang cầu, luồng điện quang màu tím liên tiếp bùng lên, sau một hồi chớp nháy, thân thể của Tử Long đột nhiên hóa thành chín cái. Đúng, chín con rồng cực dài quây quần ở trên không, bày ra trước mắt Liễu Dật, mắt chúng đầy rẫy sát khí.

Khóe miệng của Liễu Dật khẽ nhếch lên cười bảo: "Ngươi làm vậy là chứng tỏ mình có chút bản lãnh à? Vậy ta cũng thử học theo ngươi xem sao." Dứt lời, tay phải phổ hắc ám chi lực khởi động "Bi Mộng kiếm", kiếm thân theo luồng hắc sắc thoát khỏi vỏ kiếm, bay phiêu phù trên không, nhanh chóng xoay tròn. Liễu Dật hét to: "Hóa". Liền ngay khi đó, trường kiếm màu đen đang xoay tròn chợt phân giải ra, đồng thời biến thành chín đạo hắc kiếm.

Liễu Dật phất và kéo tay phải, trường kiếm đang đối mặt với chàng ở không trung nhanh chóng quay về nằm lên tay chàng, cùng lúc đó, tám thanh trườg kiếm cùng đồng một tư thế đó bay trở về bên chàng.

Hắc kiếm trong tay Liễu Dật xoay ngang, tám kiếm xung quanh cũng xoay ngang, phảng phất như một mình chàng có thể cùng lúc khống chế cả tám kiếm, nhưng không hề thấy tám kiếm đó bị thao tác như thế nào. Bi thương từ kiếm không ngừng lưu nhập vào nội thể chàng, ánh mắt càng lúc càng chớp nháy một màu đỏ quạch, hơn nữa các long ảnh bao vây quanh thân thể cũng lấp lóe.

Rất thong thả, Liễu Dật nắm chặt trường kiếm hắc sắc trong tay, từ từ đưa lên, tám thanh trường kiếm chung quanh tuy không có ai khống chế cũng hiện xuất theo tư thế như vậy. Luồng chân lực vô hình từ từ ngưng tụ trên thân kiếm, kiếm bắt đầu phát tán một thức sát khí thực chất trong hình vân vụ, cùng lúc đó, Liễu Dật hét lên: "Bi Tứ Thức – Phá Nguyệt – Lạc Kiếm".

Thân thể của chàng nối với kiếm thân, từ từ xoay tròn như cơn lốc, bắn lên không trung. Tám thanh kiếm xung quanh cũng xoay vần như con trốt, hợp với chàng tạo thành một luồng hắc quang bắn thẳng lên trời.

Hốt nhiên, Liễu Dật chợt dừng lại, cao độ đã vượt hơn Tử Long trăm trượng. Cùng lúc đó, Tử Long đột nhiên rớt xuống, "canh" một tiếng, kiếm tra vào vỏ, bát kiếm tan biến, Liễu Dật trở về mặt đất.

Khi Liễu Dật đáp xuống đất, chín con Tử Long phía đối diện đều xuất hiện một vòng Loan nguyệt ở trên đầu. Nhìn từ xa, nó phản phất giống như có một vầng trăng khuyết mọc ở trên đầu. Khi vầng trăng đó mọc, chín đạo quang sắc màu đen cũng lập lòe chớp tắt. Vầng loan nguyệt nổ tung, một đạo hắc sắc quang mang như một dấu ấn đóng thẳng vào giữa đầu rồng.

Cùng lúc hắc sắc quang mang đó xuất hiện, tám con Tử Long đồng thời biến thành mây khói, biến mất không tung ảnh. Duy nhất con Tử Long ở giữa trên đầu dính phải một ấn màu đen, giương đôi mắt kinh sợ nhìn Liễu Dật, cất tiếng khào khào vô lực nói: "Ngươi thắng rồi."

Đúng rồi, Liễu Dật không cần nghĩ cũng biết, hắc ám chi lực cộng với sự bi thương của ma kiếm, cùng kết hợp nhau xuất ra dưới "Bi Tứ Thức" vốn là một kiếm thức tối hoàn mỹ, vô luận về tốc độ hay sức mạnh, đều vượt xa mọi thứ trên đời. Không cần biết Tử Long có sức mạnh đến cỡ nào, thì cũng không thể nào hóa giải hay tránh né một kiếm ấy. Nếu kiếm đó được gia tăng sức mạnh thêm trăm lần nữa, thì có thể chặt đứt luôn đầu rồng.

Quả nhiên, hắc sắc lạc ấn từ từ khuyếch trương, đầu rồng từ từ vỡ toác, nửa đầu kêu rắc một tiếng, rớt xuống mặt đất. Liễu Dật chỉ cười lạnh, tay phải xuất ra, theo lực hắc ám ngưng kết, thân thể Tử Long đang nằm trên mặt đất bị luồng hắc quang tiêu hóa, biến thành một longểanh, kèm theo tiếng rồng gầm, trực tiếp tiến nhập vào thân thể chàng.

Từ từ mở mắt, chàng nhẹ gật gật đầu, tự nói một mình: “Xong rồi, chỉ còn thu phục hai con thần long nữa thôi, sau đó thu thập nhãn lệ, khiến Thiên nữ trở về Thần giới. Đến lúc đó coi như đạt được kết quả rồi." Liễu Dật hít sâu một hơi trong không trung hắc ám, sau đó, hữu thủ phất ra, hắc sắc chớp mắt tiêu biến, dường như chưa từng xuất hiện, thay bằng một thế giới đầu ánh dương quang, gió mát, cây cối, hoa thơm...

Vào lúc này, Vũ Trầm Tinh đến bên cạnh Liễu Dật, hỏi: "Ngươi vừa rồi bị Tử Long đánh trúng, không bị gì chứ?"

Liễu Dật nhìn Vũ Trầm Tinh mỉm cười đáp: "Không có gì, bây giò nghĩ lại, nếu lúc đầu ta muốn thu phục con rồng này, thì chỉ dựa vào sức mạnh thì không thể nào. May là cô đã mang ta đi, nếu không chúng ta đã chết trong tay nó rồi." Dứt lời, đưa tay sửa lại trường kiếm đeo ở eo lưng.

Vũ Trầm Tinh gật đầu, ngắm nhìn Liễu Dật, đột nhiên cao hứng nói: "Ngươi biến đổi thành lợi hại quá, sao này ta làm thế nào mà có được ngươi đây." Không ngờ Vũ Trầm Tinh nghĩ đến chuyện gì là tùy tiện nói ra chuyện đó. Nàng vốn nghĩ chỉ cần đánh bại Liễu Dật, chàng sẽ phải cưới nàng. Có điều, nàng không hề biết rằng, chàng đã ước định chuyện cưới xin này với Minh Vương rồi.

Liễu Dật cười cười lắc đầu đáp: "Được rồi, nói chuyện đó làm gì? Ai biết sau này sẽ ra sao? Chúng ta nên về thôi, nên li khai thế giới kính này rồi, ta còn rất nhiều chuyện cần làm." Liễu Dật khi nói lên điều này, là trong lòng đang ưu phiền về chuyện thu phục hai con thần long còn lại. Thế giới to lớn như vậy, biết đi đâu mà tìm đây? Lúc này tuy có một sức mạnh cường đại, nhưng nếu không thể tiêu diệt Bát Hoang thần long, chàng thủy chung cũng thiết sót gì đó, nhất định phải trở thành mạnh nhất. Nghĩ đến điều này, chàng không khỏi nghĩ đến Vũ Trầm Tinh.

Liễu Dật vội hỏi: "Được rồi, nàng không phải là đã có dự ngôn rồi sao? Bây giờ ta có chuyện muốn hỏi đây." Chàng hi vọng có thể nhờ dự ngôn sư mà tìm ra vị trí đại khái của hai con hoang long còn lại.

Vũ Trầm Tinh gật đầu nói: "Đúng, ta đúng là có, nhưng bất quá... cái kiểu dự ngôn đó lãng phí rất nhiều tinh thần lực của chúng, cần phải nghỉ ngơi cả một tháng mới có thể tiến hành một lần, nhưng mà đại khái thôi, sao, ngươi muốn tìm cái gì?"

Liễu Dật gật đầu đáp: "Một tháng thì một tháng, ta cũng cần đem sức mạnh của ta tăng đến mức hoàn mỹ, muốn tìm được hai con hoang long trong thế giới cực đại này mà chỉ dựa vào vận khí thì quả thật khó." Dứt lời, lại liếc nàng.

Vũ Trầm Tinh hồi đáp: "Ừ, được, chờ chúng ta trở về Minh giới, ta sẽ giúp ngươi."

Liễu Dật gật gật đầu nói: "Vậy cũng tốt, chúng ta đi thôi, Minh Vương ở lì ở đó cũng lâu rồi, ta muốn.... ông ta cũng muốn thoát ra thôi." Kỳ thật, đối với vấn đề này, Liễu Dật tịnh không có cách nào. Minh Vương ở đây rất lâu mà không nghĩ được cách, và cũng không thèm quản tới, nhưng Minh Vương biết lối ra khỏi nơi này, hiện giờ Tử Long đã được thu phục, cần phải thỉnh ông ta ra khỏi nơi này thôi.

Vũ Trầm Tinh gật gật đầu, Liễu Dật xuất hữu thủ phóng ra một đạo khí tức đen xì bắn lên trời cao, theo luồng hắc sắc quang mang vụt tắt, một con hồng sắc trường long xuất hiện trên thiên không. Liễu Dật nắm tay Vũ Trầm Tinh, thân thể khẽ động, thoắt cái đã cưỡi trên người hồng long, rồi nói: "Ngồi cho vững, chúng ta cần phải bay về." Sau đó, hồng sắc trường long gầm lên một tiếng, mang hai người bay về phía sơn động của Minh Vương.

Mọi chuyện đều dần được tiến hành, trên con đường vận mệnh, chúng ta bị thời gian vô tình thôi động, chúng ta có khả năng chứng kiến lúc sự tình phát sinh, nhưng nó là thật hay là giả, mộng ảo hay hiện thực, ai có thể biết được?

Liễu Dật quay về đến sơn động, lúc này Minh Vương đang ngồi phệt trên thạch y, phía sau có bốn vị lão nhân đứng hầu. Liễu Dật từ từ bước đến trước mặt Minh Vương, cùng Vũ Trầm Tinh từ từ dừng lại. Ngay khi ngừng bước, ánh mặt phía sau mặt nạ của Minh Vương sáng lên, âm thanh trầm trầm pha chút hưng phân, bảo: "Vậy là con Tử Long đó chết rồi."

Liễu Dật nhẹ gật đầu, đáp: "Chết rồi."

Minh Vương nghe hai từ giản đơn đó, ánh mắt trong chốc lát phát xuất hào quang màu hoàng kim, thanh âm giấu sau mặt nạ có vẻ kích động lẫn cảm khái: "Nhiều năm rồi, thế giới kính này cứ giam cầm ta mãi, cuối cùng hôm nay ta cũng có thể lai khai nơi này." Mấy lời tuy đơn giản như vậy, nhưng đối với Minh Vương là một việc khó vô cùng, có thể, đó chỉ là lấy việc luận việc mà thôi.

Tiếp đó, thân thể ông ta từ từ cất lên, nói: "Các trưởng lão của ta, các người có thể đánh vỡ cửa kính rồi, không còn sức mạnh phong ấn của Tử Long, chúng ta có thể dễ dàng li khai." Minh Vương dứt lời, bốn vị lão nhân liền bước ra phía trước. Sau đó, họ đứng ở giữa sơn động, phân theo bốn hướng, miệng thầm niệm chú ngữ gì đó tuy nghe không rõ nhưng có thể đoán nó dùng để khởi động pháp bảo.

Quả nhiên, thanh âm của bốn bị lẫo nhân biến thành hồn hậu, rồi từ từ tan biến, từ người họ lập tức phát xuất hào quang kim sắc, giống như đồng nhất từ một cá nhân. Tay họ đồng thời hợp nhất, rồi phóng ra song chỉ, dùng hào quang từ nội thể dẫn xuất vào giữa trung gian.

Bốn đạo hào quang kim sắc ngưng tụ ở giữa, rồi từ từ đã khai một đạo môn màu hoàng kim. Sau đó, bốn lão nhân cùng đứng dậy lui về sau lưng Minh Vương.

Minh Vương nhìn đại môn màu kim sắc, đột nhiên bật cười lớn nói: "Cuối cùng cũng đến ngày chúng ta trở về." Liễu Dật có thể lí giải vì sao những người có sức mạnh như thế này lại kích động vạn phần sau khi có thể thoát khỏi thế giới vô sinh mênh giam cầm mình, trở về thế giới của chính mình. Minh Vương cũng không ngoại lệ.

Một lão giả đứng sau cất tiếng: "Vương, hoàng kim môn này thông đến Minh Vương điện."

Minh Vương nhẹ gật đầu, đưa mục quang quét khắp người Liễu Dật, sau cùng dừng lại ở Vũ Trầm Tinh, bật cười lớn nói: "Cuối cùng thì cũng có thể về nhà. Tối hôm nay ta muốn thết tiệt cực kỳ thịnh soạn trên Minh Vương điện." Nhìn những người ở trước mặt, Liệu Dật không khỏi lắc đầu, ngay cả những người siêu việt có thể tiếp cận thần như Minh Vương cũng không thế thoát khỏi thói tục.

Minh Vương là người đầu tiên tiến vào hoàng kim đại môn. Kế tiếp là Liễu Dật, Vũ Trầm Tinh, bốn vị trưởng lão hộ tống. Liễu Dật chợt hoa mắt, rồi dưới chân bỗng sững lại, bèn mở mắt nhìn, thấy mọi người đều ở trong một đại sảnh hết sức huy hoàng. Ở mặt trước có điêu khắc hai đầu quái thú rất đẹp phục cho bảo tọa. Minh Vương nhìn quanh một vòng, rồi bật cười lớn.

Liễu Dật nhìn thấy ánh mắt đó, đột nhiên nói: "Ta phải đi rồi." Trong lònẩichngf vốn muốn đi tìm Lôi Quân, thuận tiện biết tin Thất Nguyệt, Diệp La và Bách Hoa xem có an toàn không.

Minh Vương nghe thế, đột nhiên dừng lại nét cười, tiếp lời: "Rời khỏi đây? Tối nay hãy ở lại đây hưởng thụ hội yến của ta cái đã." Dứt lời bèn chuyển người nói với vị trưởng lão phía sau: "Ngươi đi triệu tập các quân chủ đến Minh Vương điện"

Lão giả phía sau gật đầu vâng dạ, sau đó hóa thành một luồng gió xám, bay khỏi Minh Vương điện. Liễu Dật nghe lời Minh Vương nói, đồng thời nghĩ đến đại dự ngôn sư của Vũ Trầm Tinh, xem ra có quan hệ đến việc truy tầm hai con hoang long còn lại. Xem ra, nhất thiết mọi chuyện cũng nên kết thúc rồi. Trong lòng chàng có chút bất an, rốt cuộc Bỉ Ngạn Hoa trú ếm lên mình thứ gì thế?

Bèn đáp: "Ta đi một chút, khi hội yến sẽ quay về." Dứt lời, từ từ bước ra khỏi điện. Vũ Trầm Tinh nhìn thân hình chàng dần dần khuất đi mà không hề phản ánh gì. Nàng nhận thấy rằng mình có đi ra thì cũng không có kết quả gì.

Nhưng trong lúc Vũ Trầm Tinh còn đang nghĩ này nghĩ nọ, Minh Vương đưa tay từ từ gỡ làn tóc đen che lên mặt nạ của mình, bảo: "Công chúa của ta đang nghĩ gì? Nếu thấy vui, thì cứ đuổi theo. Do dự như thế của con có thể mang lại hối tiếc đấy." Dứt lời, đưa tay vuốt ve làn tóc đen dài của Vũ Trầm Tinh.

Vũ Trầm Tinh nhíu mày, sắc mặt xuất hiện thần sắc khó coi, đáp: "Nhưng mà, phụ thân, chàng không thích con."

Minh Vương lắc đầu, đột nhiên bật cười bảo: "Đó chỉ là một thứ cảm tình, đâu có gì đảm bảo là nó sẽ tồn tại mãi mãi? Hãy tin phụ thân con đi, nếu con thích, thì cứ nắm bắt. Đừng ép bản thân mình, sẽ khó chịu lắm. Cần gì phải nghĩ đến cảm giác của người khác, bộ con không biết mình nghĩ gì sao?" Những lời này xem ra có phần tự tư, nhưng cũng góp phần thúc đẩy người khác.

Vũ Trầm Tinh ngẩng đầu nhìn Minh Vương, ủy khuất hỏi: "Có thật là đựơc không?"

Minh Vương nhẹ gật đầu: "Được hay không được, không phải là nằm ở trong lòng con sao? Đã nhiều năm rồi, không có phụ thân con đã rất ngoan cường, con đã trở nên độc lập rồi. Những lời ta nói chỉ mong làm chút tham khảo cho con, còn con muốn như thế nào thì như thế ấy, cái này do con quyết định."

Vũ Trầm Tinh nghe Minh Vương nói thế, tựa như hiểu ra được điều gì, bèn cao hứng gật đầu đáp: "Vâng, con hiểu rồi, đa tạ phụ thân." Dứt lời, chuyển người đuổi theo Liễu Dật.

Nhìn theo bóng Vũ Trầm Tinh dần khuất đi, Minh Vương nhẹ gật gật đầu tự nói: "Nhiều nằm rồi phụ thân thiếu nợ con nhiều quá, con có biết là ta rất mong con hạnh phúc hay không? Những trách nhiệm trong quá khứ giờ không thể vãn hồi. Những gì ta có thể làm là bù đắp cho con, hy vọng khi ở cùng với nó, con có thể hạnh phúc, có thể yên lòng...."

Lại nói, sau khi ra khỏi Minh Vương điện, Liễu Dật mới biết tòa cung điện này nằm trong một tòa núi, toàn bộ cung điện có một được ra, nhìn rất âm u, không một chút sinh khí. Có thể hàng chục năm rồi, cung điện không có người thống trị này đã bị bỏ quên mất. Ra đến ngoài cung điện, không khí tươi mát, ánh nắng ấm áp, các tiểu động vật đầy rẫy trong rừng khiến cho Liễu Dật cảm nhận được một cảm giác rất nhẹ nhàng, thoải mái.

Đang khi suy nghĩ mông lung, một âm thanh cất lên: "Ê, ngốc tử, đang nghĩ gì vậy? Có muốn mỹ nhân đến hầu ngươi vài ngày không, ở một mình buồn lắm." Không cần quay đầu, chàng cũng biết người nói là ai. Không ngờ tiểu nha đầu Vũ Trầm Tinh này cả trăm năm cũng không từ vẻ ngây thơ của mình.

Liễu Dật tùy tiện ngồi xuống cây cỏ bên đường, bảo: "Được ha, cũng đang buồn đây, có mĩ nhân ở cạnh ta vài ngày cũng đỡ buồn."

Vũ Trầm Tinh vốn nghĩ chàng sẽ phản đối, không ngờ chàng lại đáp ứng dễ dàng như vậy, bèn cao hứng đến ngồi cạnh chàng. Tuy nhiên, lúc này Liễu Dật hỏi tiếp: "Cái cung điện của Minh Vương này thật kỳ quái, sao không có thủ vệ gì hết vậy? Nhiều năm như vậy rồi, coi như Minh Vương tan biến, nơi này phải nên có thủ vệ chứ."

Vũ Trầm Tinh lắc đầu đáp: "Nơi này không có thủ vệ. À có đấy, nhưng ngươi không thấy được đâu. Những minh chiến sĩ ở đây đều không thể thấy được, khi họ không chiến đấu, thì coi như không ai có thể cảm giác được sự tồn tại của họ. Ngay trước khi Minh Vương trở về, các Minh chiến sĩ đều trải qua kỳ nghỉ dài, do đó, ngươi không thể nhìn thấy những người này rồi."

"Nghe nói Minh Vương điện ở phía sau của Lục Tinh Cung. Chỗ này ....

Liễu Dật tựa hồ nghĩ đến điều gì, hỏi tiếp: "Nghe nói Lam Ảnh sẽ đến chứ?"

Vũ Trầm Tinh gật đầu đáp: "Đúng, đế quân vốn đã đến nhân gian lâu rồi. Lần này Minh Vương quay về, nhất định sẽ muốn...một chút. Nhì năm rồi, các vị quân chủ đều không hợp. Ta sợ ... sợ sẽ xảy ra chuyện gì." Vũ Trầm Tinh tuyệt đối có đầu óc thông minh. Quyền lợi của Minh Vương không người nào sánh kịp. Lam Ảnh, Lôi Quân, Viêm Quân, Lục Tinh cung phân thành ba thế lực bất động. Cái cần lo nhất là "Viêm Quân."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui