(Tội Kỷ chiếu tạm dịch là chiếu cáo tội mình)
Mẹ ngươi, số ngươi sao tốt đến vậy, lão tử cố ý để Sa Thác Khuyết Thạch đem ngươi ngã chết đầu xuôi đuôi lọt, kết quả thế nào ngươi vừa vặn đi WC rồi? Nếu lý do nào khác cũng thôi đi, nghe được lý do này về sau, Trịnh Phàm thật muốn cầm lấy một cây đao, chém chết tên mập mạp này cho rồi!
- Đại nhân, hồng phúc tề thiên!
Mấy chữ này, Trịnh Phàm phải rặn mãi mới ra được, tiếp theo Trịnh Phàm lập tức lắng lại tâm tình, tiếp tục hỏi:
- Đại nhân, nếu ngài không sao, tại sao không đến tìm ty chức?
Kỳ thực, Trịnh Phàm biết rõ tại sao Hứa Văn Tổ không tìm đến mình, nhưng bản thân hắn ở Hầu phủ, Hứa Văn Tổ trừ phi bại lộ thân phận của chính mình, bằng không căn bản không vào được Hầu phủ.
Mà trong đội ngũ, Dương Văn Chí vẫn phụ trách làm nội gián Hứa Văn Tổ bị Tứ Nương cắt thành nhiều khối, cũng không có cách nào đi phối hợp hắn.
Quan trọng nhất chính là, thân phận Chiêu Thảo sứ, không thể tùy tiện tới Hầu phủ.
- Ai.
Hứa Văn Tổ thở dài.
Trịnh Phàm tắc lập tức bổ đao nói:
- Ty chức từng đem chuyện của đại nhân, báo cho quá lão phu nhân, nói đại nhân rất trung thành với Hẩu phủ, lúc đó ty chức nghĩ rằng, đại nhân vì Hầu phủ hy sinh thân mình, tự nhiên không thể để cho Hầu phủ quên công lao của đại nhân
- Chỉ là…
- Chỉ là cái gì?
Hứa Văn Tổ lập tức hỏi.
- Nói hai chữ….
Biết rồi…
- Biết rồi? Biết rồi...!Biết rồi.
Trên mặt Hứa Văn Tổ lộ ra nỗi buồn, lúc này ném con gà quay mới gặp một nửa, rời bàn quỳ xuống về phía bắc, trịnh trọng dập đầu ba cái:
- Lão phu nhân ân đức, lão phu nhân ân đức!
- Đại nhân, chuyện này rốt cuộc thế nào?
Trịnh Phàm đi sang một bên nâng Hứa Văn Tổ vừa nói.
- Trịnh giáo úy, lão phu nhân quan tâm bảo hộ ta, lão phu nhân biết ta đã tới, cũng biết ý đồ ta đên, cho nên mới bảo vệ ta, lại sắp xếp để ta rời đi, cho nên mới nói với ngươi hai chữ kia.
Trịnh Phàm nghe vậy, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc nói:
- Lão phu nhân thần cơ diệu toán.
- Đúng vậy.
Hứa Văn Tổ một lần nữa ngồi ở bên cạnh bàn, bỗng nhiên lại nhỏ giọng, đối với Trịnh Phàm nói:
- Lời này thật chuẩn, ngươi còn còn biết gì nữa không?
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, nói:
- Đại nhân, không phải ty chức không tín nhiệm đại nhân, mà là...!Mà là...
- Mà ty chức đã bị quận chúa sai khiến nhiệm vụ mới.
- Nhiệm vụ mới?
- Đúng vậy, quận chúa để ty chức đi phương nam, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một thời gian nữa, binh bộ điều lệnh, hẳn sẽ đến.
Mặt khác, quận chúa còn thông qua đường giây khác, cho ty chức phân phối một nhóm nhân mã không liên quan gì đến Trấn Bắc quân, để ty chức mang đi phương nam.
Hiện tại, Trịnh Phàm muốn nhân cơ hội này kiếm chác một chút.
- Phương nam? Đây là...!Đây là quận chúa đang tính toán sau này bố cục sao?
- Ty chức không rõ ràng, ty chức nói muốn lưu lại bên người quận chúa, nhưng quận chúa không cho phép, quận chúa nói, quân Lý gia chỉ biết một một câu: Quân lệnh như sơn!
- Ai, cái này thật sự là bố cục rồi.
Hứa Văn Tổ lắc đầu một cái, cảm khái, lại nói:
- Trịnh giáo úy hãy yên tâm, chờ ngươi đi phương nam, bản quan sẽ cho ngươi cung cấp tất cả chỗ tốt cho ngươi, ngược lại chỗ tốt không thể cho người ngoài được.
- Ty chức cảm tạ ân đức đại nhân.
- Trịnh giáo úy, theo lý thuyết, bản quan không nên đường đột đến chỗ của ngươi như vậy, nhưng bản thân thật sự ngồi không yên, ngươi xem, đây Tội Kỷ chiếu của Bệ hạ ngày hôm qua.
Hứa Văn Tổ nói xong, đưa tay từ trong lòng móc ra một tờ giấy, cái này tất nhiên không phải công văn triều đình, mà bản sao chép, Trịnh Phàm tiếp nhận tội kỷ chiếu, nhìn một lần.
Mới đầu, vẫn dựa theo lễ nghi cơ bản, nói Đại Yến lập quốc không dễ dàng, đồng thời ca ngợi công lao Hoàng Đế các đời trước.
Phần giữa, nói thời gian mình kế vị, làm sao lo lắng hết lòng, làm sao hăng hái đồ trị, vất vả thế nào.
Cuối cùng, nói bọn đạo chích phương bắc hoành hành, càng ngày càng trắng trợn không kiêng dè, đã thành cái họa tâm phúc của Đại Yến.
Đây chính là thất trách của Hoàng Đế, hắn không làm được mới khiến quốc gia thế này!
Mà bọn đạo chích phương bắc, dựa theo phía chính phủ giải thích, khẳng định là chỉ Man tộc.
Nhưng Man tộc đã bị Yến nhân đánh đến nhanh mẹ ruột cũng không nhận ra, nơi nào còn được cho là cái họa tâm phúc.
Người tinh tường, một mắt có thể nhìn ra, bọn đạo chích phương bắc chính là Trấn Bắc Hầu phủ!
Trịnh Phàm cầm tờ giấy này, hít sâu một hơi, kích động nói:
- Cái này tại sao gọi là Tội Kỷ chiếu, đây rõ ràng là…
- Chiến thư!
Hứa Văn Tổ cùng Trịnh Phàm trăm miệng một lời nói.
Triều đình, Yến Hoàng, Muốn động thủ với Trấn Bắc Hầu phủ rồi!
- Sở dĩ, bản quan mới nói, quận chúa để Trịnh giáo úy ngươi đi phương nam, hẳn cân nhắc lưu giữ một điểm hương hỏa, Trịnh giáo úy, lần này ngươi đi phương nam, cần muốn cẩn thận nhiều hơn, ngày sau...
Nói tới chỗ này, Hứa Văn Tổ cắn răng, tiếp tục nói:
- Hẩu phủ không thể thua!
Trịnh Phàm đứng lên, đem Tội kỷ chiếu" trực tiếp xé nát, ném ở trên mặt đất.
- Ty chức không đi phương nam nữa, Yến Hoàng, khinh người quá đáng!
- Trịnh giáo úy, không được, không được!
Hứa Văn Tổ lập tức đứng dậy, hai tay đặt trên bả vai Trịnh Phàm, nước mắt nước mũi tuôn rơi.
- Trịnh giáo úy, đây là nhiệm vụ của quận chúa, Trịnh giáo úy, ngươi không được phụ kỳ vọng của quận chúa.
- Quận chúa a, lão phu nhân a...
Trịnh Phàm quỳ trên mặt đất, đầu gối nện trên gạch đất, nước mắt ở trong viền mắt lưu chuyển.
Đầu gối đau quá!
- Trịnh giáo úy, bản quan biết ngươi khó, bản quan biết ngươi khó khăn…
…
Trên nóc nhà phòng lớn, Tứ Nương cùng Lương Trình đều ngồi ở trên mái ngói, Lương Trình hơi ngạc nhiên nói:
- Chủ thượng học diễn kích ở đâu vậy?
Tứ Nương cười ha ha nói:
- Học lũ nhí nhố các ngươi chứ ở đâu.
- Tại sao là chúng ta?
- Các ngươi thường xuyên làm chuyện trái lương tâm, kiểu chủ thượng chẳng bị lây các ngươi.
- Vậy còn ngươi?
Tứ Nương nhìn Lương Trình, hầm hư:
- Làm càn? Ngươi phải gọi là chủ mẫu đại nhân.
- Ha ha, Ma Hoàn kia chẳng phải gọi ngươi…
- Ngậm miệng!
…
- Trẫm khuyên các ngươi một câu, đem lời tâm can ra? Hiện tại trẫm càng rõ ràng, họa của trẫm không ở bên ngoài, không ở Man tộc, mà ở các ngươi!
- Chúng thần có tội, chúng thần đáng chết!
Trong cung điện, văn võ bá quan đều quỳ trên mặt đất.
Yến Hoàng Cơ Nhuận Hào ngồi trên Long ỷ, nhìn phía một đám văn võ bá quan, trong lòng hắn không cảm thấy thành công..