Ăn xong bữa sáng, tiện thể tiếp nhận thông tin từ đám người mù Bắc thu được, Trịnh Phàm dạo một vòng qua tiền thính, sau đó trở lại hậu viện.
Hắn cảm thấy, bản thân như một con chó, chỉ dám đi lại trong phạm vi mà bản thân quen thuộc, không dám đi ra ngoài.
Thậm chí, ngay cả việc đánh dấu lãnh thổ mà chó cỏ hay làm, hắn cũng không dám làm.
Tuy nói, giờ ra ngoài, chỗ tốt lớn nhất là có thể đi dạo trong cổ thành mà không bị người chèo kéo, hay phải nộp phí tham quan.
Nhưng ở trong khách sạn, có ăn có uống, lại có người hầu hạ, có vẻ như cũng không cần phải ra ngoài.
Bố cục hậu viện cơ bản như vậy, chính giữa là một phòng khách, mấy lần liên hoan đều tổ chức trong này, phía tây là phòng Trịnh Phàm, những người còn lại cứ lần lượt ở bên cạnh.
Sau khi Trịnh Phàm đi một vòng trở về, nhìn thấy trong phòng có một bóng người nhỏ nhỏ bận rộn.
Bàn ăn trong phòng bị chuyển đi, thay vào đó là một cái bàn gỗ càng dày càng rộng hơn.
Tiết Tam quỳ trên bàn gỗ, trong tay cầm đồ mộc, từng mảnh gỗ vụn rơi xuống, trong không khí cũng tràn đầy mùi thơm của gỗ tốt.
- Chủ tượng.
Tiết Tam ngẩng đầu, cười cười với Trịnh Phàm, sau đó lại cúi đầu làm tiếp việc trong tay.
- Đang làm sa bàn sao?
Trịnh Phàm nhìn chỗ đã khắc xong, có thể thấy được, vị trí trung tâm là Hổ Đầu thành, mà phụ cận, cũng là địa hình quanh Hổ Đầu thành.
- Chủ thượng anh minh.
Tiết Tam nịnh trước một câu, tiếp tục nói:
- Người mù dặn ta làm, còn cần bổ sung thêm chút chi tiết nhỏ nữa, hiện cũng chỉ có thể khắc ra tình huống đại khái, mục tiêu hiện tại của chúng ta là đứng vững ở cái Hổ Đầu thành này, cho nên, trước làm sa bàn khu vực này, cũng thuận tiện cho sau này lên kế hoạch.
- Khổ cực ngươi rồi.
- Đây là việc thuộc hạ phải làm.
Tiết Tam dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục đục khắc.
Trịnh Phàm đứng bên nhìn, đồng thời hỗ trợ đưa công cụ.
Tiết Tam nhiều lần dừng lại uống nước hoặc xem vật tham chiếu, môi mím mím muốn nói gì đó, nhưng lời vừa đưa ra khỏi miệng, sau đó lại không biết nói thế nào.
Kiểu hũ nút như Lương Trình cùng A Minh, chỉ cần nói mấy câu, cũng đã khiến người ta cảm thấy “Chân thành” “Khổ cực”…
Mà đối với kiểu Tiết Tam, ngày thường miệng lưỡi lưu loát, mở miệng có thể nịnh nọt ha ha, lúc cần nói mấy lời cảm động, lại có khi không biết phải mở miệng thế nào.
Cũng may, đang có việc phải làm, cho nên cũng không sợ “Lúng túng không biết nói gì”.
Có điều, bất cứ chuyện gì cũng chỉ là tương đối.
Qua chuyện của A Minh, Lương Trình, cộng với cả người mù Bắc “Giằng co nửa buổi”, Trịnh Phàm đã có chút thành thói quen.
Lúc rời khỏi phòng, Trịnh Phàm đưa tay vỗ vỗ vai Tiết Tam.
- Ngươi làm tiếp đi, ta đi quanh một chút.
Vỗ vai, thực sự như tiên thiên thần kỹ của một vị thượng vị giả, không biết trước đó ngươi có biết hay không, nhưng khi đạt tới vị trí này, lại luôn có thể làm một cách thành thục.
Hơn nữa, ở bên nhìn Tiết Tam bận rộn, Trịnh Phàm lại cảm thấy tội ác lợi dụng lao động vị thành niên.
Tiết Tam sững sờ trên tấm sa bàn gỗ, dù Trịnh Phàm đã rời đi, nhưng hắn vẫn không di chuyển.
Trên bả vai, như còn đang lưu một tia ấm, từ trong sâu xa, một thứ gì đó nhanh chóng dao động.
Không gian hai chiều, không gian ba chiều, cứ biến đi biến lại.
- Khặc khắc…
Tiết Tam bỗng ho kịch liệt.
Tấm bàn gỗ dưới chân cũng lay lay như muốn lật, tránh để thành quả cả buổi trời ngã đổ, Tiết Tam quyết đoán nhảy xuống, dù để bản thân bị té, cũng hơn là làm một hồi rồi lại hủy mất.
Nhưng, thân hình hắn lại bỗng ngưng giữa không trung, dù chỉ là ngưng trong chốc lát, nhưng lại khiến Tiết Tam khiếp sợ không thôi.
Ngay sau đó, hết thảy các khớp xương trên người như trở về vị trí vốn có.
Cảm giác ngưng trệ vừa dừng lại, eo hông Tiết Tam khẽ phát lực, thân hình lập tức xoay chuyển trụy xuống.
Hai chân vững vàng tiếp đất.
Hơn nữa, không phát ra bất luận âm thanh dư thừa.
Thậm chí, tro bụi trên đất cũng không chịu chút ảnh hưởng.
Sau khi đáp xuống đất, Tiết Tam hít một hơi thật sâu, lại nặng nề thở ra, sau đó, không kim được mà le lưỡi liếm môi.
“Lạch cạch!”
Công cụ trên tay rơi xuống đất.
Tiết Tam đưa tay lên ôm miệng:
- Ha ha.
.
Thanh âm cười sung sướng hết sức kiềm chế:
- Khà khà khà…
Nhưng cuối cùng:
- Ha ha ha ha!!!
Nụ cười, từ hình tượng đến thanh âm, đều mang một hương vị hung hăng càn quấy.
…
Rời khỏi phòng nhỏ, Trịnh Phàm như nghe được tiếng cười từ sau lưng truyền tới, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, trong lúc sửng sốt, đã bị đá văng ra.
- Chủ thượng, ngài không sao chứ?
Thanh âm Tứ Nương truyền tới.
Trịnh Phàm lảo đảo lui lại mấy bước mới ổn định, lúc này mới thấy, Phong Tứ Nương đã đứng trước phòng hắn.
- Tứ Nương, ngươi ở đây sao.
- Chủ thượng, ta tới đưa quần áo cho ngươi, nửa năm vừa rồi, ta đã làm mấy bộ quần áo, nhưng vì chủ thượng vẫn chưa tỉnh lại, cho nên không thể mặc thử, cơ bản hắn có thể hợp thân, nhưng còn cần chủ thượng ngài mặc thử một chút, mới có thể chỉnh lại cẩn thận hơn.
- Tốt.
Trịnh Phàm cùng Phong Tứ Nương vào phòng, dưới dự hỗ trợ của Phong Tứ Nương, Trịnh Phàm mặc thử từng bộ.
Tứ Nương cầm thước đo cùng bút mực trong tay, cẩn thận ghi chép những điểm cẩn chỉnh sửa.
Mấy bộ mà Tứ Nương may cơ bản đều lấy kiểu dáng áo nỉ để may, có điều cũng gia nhập thêm không ít yếu tố của thời đại này, phong cách rộng rãi thoải mái, nhưng bên trong lại rất vừa người.
Hổ Đầu thành tiếp giáp hoang mạc, bão cát thường xuyên, vì để che chắn gió cát, người bình tường đều mặc đồ khá rộng và dày, hơn nữa nơi này thường xuyên có các thương đội qua lại, cho nên phong cách ăn mặc cực kỳ phong phú, cho nên Trịnh Phàm mặc áo nỉ hiện đại, cũng không khiến người chú ý.
Ngẫm lại cũng đúng, A Minh còn có thể kiên trì mặc lễ phục, đủ để hiểu được, mặc đồ kỳ lạ ở đây cũng không phải vấn đề.
Thử xong bộ cuối cùng, Trịnh Phàm mới mặc lại quần áo ban đầu, hơi hơi xúc động nói:
- Cảm ơn ngươi, Tứ Nương.