Không phải là Trịnh Phàm hắn muốn giải tỏa không khí căng thẳng, mà là hắn chính là “Tác giả thứ hai” của Lương Trình.
Đương nhiên hiểu rõ thân thế của hắn.
Lương Trình mà một đầu Cương thi sống từ thượng cổ tới hiện tại, tuy giờ mới chỉ khôi phục một chút thực lực, nhưng huyết thống vẫn còn đó.
Thuộc tính phổ thông, nhưng đẳng cấp cao, bình thường tuy không có tác dụng, nhưng nếu gặp đám tiểu đệ cùng tộc, sẽ tạo thành hiệu quả bất ngờ.
Ví như trong tộc quần ma thú, ma thú cấp cao sẽ áp chế ma thú cấp thấp.
Cao thấp này là đẳng cấp huyết thống, ví như nô lệ trưởng thành đứng trước đứa nhỏ quý tộc, vẫn phải quỳ xuống dập đầu.
Có điều, nữ tử mặc bạch bào cũng không cho Trịnh Phàm quá nhiều thời gian chuẩn bị, hai cỗ Hoạt Thi đã ngang ngược xông tới.
Nữ nhân mặc bạch bào đi tới bên người hai đứa nhỏ, ánh mắt nhìn vào chiến cuộc.
Kỳ thực, sở dĩ nàng không lập tức xuất thủ, bởi trong ba người đối diện, có hai người khiến nàng cảm nhận được uy hiếp.
Còn người đứng chủ vị kia, rõ ràng chỉ là một tên vô dụng.
Đương nhiên, chủ nhân vô dụng cũng là việc bình thường.
Nếu không sao cần mang thủ hạ?
Kỳ thực, ban đầu còn có thể duy trì khắc chế, hai bên đều kiêng kỵ nhau, nhưng từ sau khi đi vào, thấy dấu ấn trên ngựa của ba người Trịnh Phàm.
Từ đó, chí ít theo nữ tử mặc bạch bào mà nói, đã không còn đường lui.
Khi biết Trấn Bắc hầu có ma sát với Sa Thác bộ lạc, Vương đình liền phái nàng tới điều giải, nhưng khi nàng chạy tới, hai bên đã khai chiến, hơn nữa còn là lúc kỵ binh Trấn Bắc hầu tới diệt tận gốc Sa Thác bộ lạc, nàng chỉ kịp cứu hai đứa nhỏ này.
Hiện tại, nàng cần đưa hai đứa nhỏ này về Vương đình.
Nào ngờ, trên đường còn gặp lực lượng của Trấn Bắc hầu chặn giết!
Đối mặt với hai đầu Hoạt Thi xông tới, Lương Trình không chút vội vã, khẽ nắm chặt hai tay, một màn hắc khí lưu chuyển rtong mắt, tường sợi sát khí tán ra.
Sau một khắc, Lương Trình hé miệng, một đôi răng nanh lộ ra.
Gào rít với hai đầu Hoạt Thi trước mặt!
- Gào!!!
Hai đầu Hoạt Thi vừa hùng hổ dọa người, đột nhiên như bị ấn nút dừng lại, lại như chịu lực quán tính, mà chỉnh tề đung đưa.
Nữ tử mặc bạch bào trợn tròn mắt, chuyện này thực sự vượt ngoài tưởng tượng của nàng, từ nhỏ nàng đã sống trong Vương đình, trở thành Man sư của Vương đình.
Thuật luyện thi của nàng đã đạt tới mức tinh thâm nhất định, nàng không cho rằng Hoạt thi của bản thân vô địch thiên hạ, nhưng không ngờ tới, Hoạt thi lại bị một tiếng gào của đối phương định trụ!
Cảm giác này, tựa như một người khổ cực học cách chế tạo vũ khí, nhưng cái nút điều khiển lại nằm trong tay kẻ thù.
- Man chú, khai!
Nữ tử mặc bạch bào đưa tay lên trái, ánh mắt hiện một vòng bạch quang.
Thời khắc này, thế giới này như trở nên khác lạ trong mắt nàng.
Nàng có thể nhìn thấy, quang hoa hôi sắc trên người hai đầu Hoạt thi, nhưng lại nhìn thấy, quang hoa hắc sắc sâu đậm trên người nam tử vừa gầm rú.
Hơn nữa, nàng có thể nhìn thấy hai đầu Hoạt thi mà nàng vừa chế tạo, đột nhiên có cảm xúc chập chờn quỷ dị đối với nam tử kia.
Nếu dùng cách nói của hiện đại để hình dung, đại khái: Cầu ôm ôm…
“Hô!”
Tiết Tam bắt đầu chậm rãi tiến lên.
- Gào!!!
Lương Trình lần nữa rít gào.
Hai cỗ Hoạt thi trực tiếp xoay người, theo tiết tấu của Lương Trình, đồng thời phát ra tiếng gào thét, vọt thẳng tới nữ tử mặc bạch bào!
Trực tiếp phản bội, phệ chủ!
Nữ tử mặc bạch bào không dám có chút chậm trễ, khom lưng, ôm hai đứa nhỏ lên.
Không ai hiểu rõ về hai đầu Hoạt thi này hơn nàng, chí ít, trong thời gian ngắn sau khi chế tạo, bọn hắn có thể đạt tới mức đao thương bất nhập!
- Khà khà khà!
Một tiếng cười âm lãnh vang lên.
Trong chớp mắt Lương Trình điều khiển Hoạt thi phản công, Tiết Tam cũng đã xuất hiện sau lưng đối phương, chủy thủ trong tay đã hóa thành một đạo hàn mang, đâm thẳng tới nữ tử mặc bạch bào.
Hoàn toàn không chút kiêng kỵ đối phương còn ôm hai đứa nhỏ, chém giết, vốn không được chứa chất bất cứ lòng trắc ẩn nào.
Huống chi, nếu không phải vừa hai Lương Trình có thể khống chế hai đầu Hoạt thi, giờ bọn hắn mới là người bị hai đầu Hoạt thi này truy sát.
- Ầm!
Chủy thủ đâm trúng lưng nữ tử mặc bạch bào, nhưng Tiết Tam chỉ cảm thấy bản thân như đâm phải khối thép, cổ tay nhận lực phản chấn kịch liệt.
Một bộ bạch bào bay lên, trực tiếp phủ lấy Tiết Tam, điều đáng sợ nhất, trên bạch bào còn găm từng cây ngân châm rực rỡ.
- Mẹ nó!
Có trời mới biết trên ngâm châm có bôi độc hay không, Tiết Tam không phải Lương Trình, tự nhiên không dám lấy thân thử độc, lập tức lui về sai.
Giữ lại rừng xanh, sợ gì không có củi đốt.
Làm một tên thích khách hợp cách, một đòn không thành lập tức lui thân, đây cơ bản đã thành một loại bản năng của hắn.
Nhưng Tiết Tam vừa lui lại, lập tức lại sững người.
Mẹ nó, cái gì vậy?
- Chủ thượng!
Thời khắc này, Trịnh Phàm thầm nghĩ: Ta là ai, đây là đâu, ta đang làm gì?
Trong lúc Tiết Tam thôi động hai đầu Hoạt thi kia, kỳ thực không chỉ có mình Tiết Tam động, mà Trịnh Phàm cũng động.
Trịnh Phàm cầm đao, từ một bên khác xông tới.
Hắn không biết vì sao bản thân lại xông lên, có thể, là do lên cho cân bằng lực lượng.
Nhưng chờ hai đầu Hoạt thi phản chủ, liền biến thành quần ẩu năm với một rồi.
Lúc này còn không lên kiếm kinh nghiệm, còn chờ gì nữa!
Sau đó, Trịnh Phàm phát hiện, bản thân rơi vào tình thế khó xử, đầu tiên là nữ tử mặc bạch bào né hai đầu Hoạt thi vồ giết, lại dùng phương thức kim thiền thoát sát tránh đánh lén của Tiết Tam, sau đó chỉ để lại một thân hồng y bó sát xuất hiện trước mặt Trịnh Phàm.
Nói dễ nghe là Trịnh Phàm liệu sự như thần, hiểu rõ thế cuộc, sớm xác định vị trí, chặn chết đường lui của đối phương!
Mà hiện thực một chút, chính là, con mẹ nó, quá tinh tướng rồi!
Cũng may, mấy ngày trước hắn từng giết người, bản năng nắm chắc chuôi đao, nâng đao, chém xuống!
Nữ nhân kia có vẻ không ngờ tới sẽ có người sớm đoán được hướng di chuyển của bản thân, nhưng nàng cũng ứng đối cực tàn nhẫn, trực tiếp ném tiểu nữ hài trong tay về phía Trịnh Phàm, về phía đao trong tay Trịnh Phàm.
Thời gian, tựa như ngừng lại.