Tới đêm, Trịnh Phàm hạ lệnh đóng trại.
Mấy người Vương Đoan chủ động bố trí phòng thủ, không cần Trịnh Phàm bận tâm, huống chi dọc theo đường này, còn gặp hai nhóm đồn kỵ Trấn Bắc quân, điều này cũng có nghĩa, nơi này thuộc phạm vi trực tiếp bao trùm của Trấn Bắc quân, an toàn không cần quá lo.
Trịnh Phàm tới bên cạnh một chiếc xe ngựa, bên cạnh là hai tên hạ nhân Từ gia bảo, thấy Trịnh Phàm tới, bọn hắn cũng không cản, ngoan ngoãn tránh ra để Trịnh Phàm lên xe.
Mở cửa xem, Trịnh Phàm khom lưng bước vào, lúc ngẩng đầu lên, phát hiện một nửa không gian là lồng sắt, Tuyết Lang uể oải nằm trong đó ngủ gật.
Mà bên ngoài, lại có một tên béo dựa tường say xưa ăn gà quay.
Mùi trong xe ngựa bình thường vốn đã không được tốt, hơn nữa lại có Tuyết Lang ăn ngủ trong này, nhưng tên mập mạp này vẫn ăn uống rất ngon lành.
Thấy Trịnh Phàm vào, mập mạp còn bẻ một đùi gà đưa tới.
Trịnh Phàm lắc lắc:
- Ta ăn no rồi.
- Khà khà, sao ngươi biết bản quan ở đây?
Hứa Văn Tổ có chút ngạc nhiên.
- Với thể trạng của đại nhân, muốn trà trộn mà không bị phát hiện, trừ nơi này ra, còn có thể đi đâu khác?
- Cũng đúng.
Khóe mắt Trịnh Phàm nhìn qua bốn phía, đang xác định bên cạnh Hứa Văn Tổ có bảo tiêu hay không.
Những đại nhân vật như vậy ra khỏi cửa, bên người thường phải có cao thủ đi kèm.
Quan sát thì quan sát, nhưng đầu lưỡi vẫn động không ngừng:
- Trốn ở đây, đúng là làm khổ đại nhân rồi.
Hứa Văn Tổ không chút ngần ngại cười nói:
- Cũng không sao, ta làm quan nửa đời người, cũng là nửa đời đóng vai mặt người dạ thú, bây giờ ngồi cùng xe ngựa với một con súc sinh, cũng là chuyện đương nhiên.
- Đại nhân phóng khoáng, ta thực sự không bằng.
- Ha, ngươi còn trẻ, sau này sẽ hiểu.
- Cũng đúng, phải học tập đại nhân ngài nhiều hơn.
Lúc này, cửa xe ngựa lần thứ hai bị mở ra, một tên nam tử trung niên có chút lôi thôi bước tới.
Nam tử trung niên vào trong xe ngựa, trực tiếp ngồi bên cạnh Trịnh Phàm, bỏ giày, bắt đầu gãi chân.
Trịnh Phàm liếc mắt nhìn tên nam tử, lòng hơi rùng mình sinh cảm giác.
Tên này hẳn là hộ vệ của Hứa Văn Tổ đi.
Ăn mặc lôi thôi, tóc tai hỗn loạn, ánh mắt vẩn đục, trên người còn có mùi rượu, không chút câu nệ lễ nghi, vừa gãi chân, lại còn đưa mũi ngủi ngửi.
Người này, rốt cục là cái thứ gì vậy chứ?
Đây quả là hình tượng của một vị bảo tiêu thâm tàng bất lộ!
Mẹ nó, chuyện này vướng tay vướng chân rồi.
Hứa Văn Tổ lại đem đùi gà vừa xé cho Trịnh Phàm, đưa sang cho nam tử này, nam tử lôi thôi không chút khách khí, đưa tay cầm liền ăn.
Cảnh tượng này lọt cả vào mắt Trịnh Phàm, xem ra, quan hệ giữa hai người này không bình thường, vượt xa giới hạn chủ tớ, khả năng mua chuộc không lớn.
Cũng đúng, cận vệ của Hứa Văn Tổ mà bị thu mua phản bội, vậy cũng quá xem thường kẻ chìm nổi quan trường nửa đời như hắn a?
Nam tử ăn xong đùi gà, lại đưa tay đòi thêm.
Hứa Văn Tổ cười ha ha, đem nửa con gà còn lại cho đối phương.
Nam tử đắc ý vừa ăn gà, vừa rời xe ngựa, trước khi đi còn thả một cái rắm rõ thối.
“Phốc…”
Trịnh Phàm lập tức nín thởi.
- Khặc khặc khặc…
Hứa Văn Tổ bị hun tới ho khan, nước mắt nước mũi chảy ra ngoài, đồng thời cười nói:
- Tên súc sinh hôi thối này, bản quan bình thường cũng không để ý, nhưng thả rắm thối như vậy, thực sự khiến bản quan không chịu nổi.
Ngươi thấy buồn cười hay không?
- Súc sinh thì vốn nên thối, nếu không thối, vậy nó đã thành tinh rồi.
- Đúng, đúng thế.
Thối là lý đương nhiên.
Kỳ thực, người thối cũng là chuyện đương nhiên, nhưng người sống, vốn không phải chuyện tự nhiên, người có thất tình lục dục, người có sở cầu, người có chấp niệm.
Có thể súc sinh cũng có, nhưng lại kém xa người.
- Đa tạ đại nhân dạy bảo.
Nói xong, Trịnh Phàm lại hỏi dò:
- Để ta sai người chuẩn bị cơm canh cho đại nhân.
- Không cần không cần, bản quan đã ăn no rồi.
Hứa Văn Tổ nói.
- Vậy vị tiên sinh kia thì sao? Ta thấy hắn ăn nửa con gà hẳn không đủ.
Hứa Văn Tổ có chút ngạc nhiên nhìn về phía Trịnh Phàm, nghi ngờ:
- Người vừa rồi không phải người của ngươi sao?
Trịnh Phàm: “…”
Xuống xe ngựa, Trịnh Phàm cảm thấy bản thân vừa rồi tự cho là hay, đấu trí một hồi mà cảm thấy buồn cười.
Đặc biệt là hắn cùng Hứa Văn Tổ, hai người đều cho tên nam tử lôi thôi kia là người của đối phương, một người biểu thị thân thiết, một người biểu thị thận trọng, kết cục lại là một tên qua đường ăn chùa uống chùa.
Nhưng ngay sau đó, Trịnh Phàm hạ lệnh.
Vương Đoan lập tức xuất lĩnh bộ hạ, tìm tên nam tử lôi thôi kia.
Tìm hết hơn hai giờ, lại vẫn không phát hiện được bất cứ điều gì, nam tử lôi thôi kia kiếm được nửa con gà nướng, lập tức liền bốc hơi.
Trịnh Phàm cảm thấy chuyện này có chút thoát khỏi tầm kiểm soát, bởi chuyện này khiến hắn không thể xác định có thể động thủ với Hứa Văn Tổ hay không.
Mang theo bất an nhàn nhạt, Trịnh Phàm trở lại lều vải.
Hất lều vải lên, Trịnh Phàm liền sửng sốt, hắn thấy tên nam tử lôi thôi kia đang ngồi cạnh giường của hắn, tay cầm đũa vớt vớt trong nồi lẩu.
Nồi lẩu này là Tứ Nương chuẩn bị cho hắn, ớt hoa tiêu cùng các hương liệu đặc biệt nấu thành nước dùng.
Ở thời đại này, được ăn một nồi lẩu thơm cay, thực sự là hưởng thụ bậc đế vương.
Nhưng giờ khắc này, lại bị người khác nhanh chân tới trước.
Trịnh Phàm đảo ánh mắt, phát hiện Tứ Nương đứng trong góc nhỏ, thần sắc cảnh giới.
Hô, Trịnh Phàm khẽ thở nhẹ một hơi, nồi lẩu, ăn thì ăn.
Chỉ cần Tứ Nương không sao là được rồi.
Có điều, nhìn tư thái cảnh giác của Tứ Nương, xem ra hắn cũng không nhìn lầm, tên nam tử lôi thôi này, tuyệt không phải nhân vật đơn giản.
Dù sao, Tứ Nương cũng là một trong bảy Ma vương, muối mà nàng ta sử dụng còn nhiều hơn cơm mà hắn ăn.
Trịnh Phàm tin phán đoán của nàng.
Dù đối phương mạnh hơn nàng một chút, Tứ Nương vẫn có thể trấn định tự nhiên, thậm chí trò chuyện vui vẻ, tuyệt không cảnh giác như hiện tại.
Hơn nữa, ngoài kia lật từng tấc đất lên tìm, mà người này, lại an vị trong lều của hắn ăn lẩu.
Đặc biệt, Tứ Nương mặc kệ đối phương ăn lẩu, không hề ra tay ngăn cản.
Lòng bắt đầu suy nghĩ, giờ hắn hạ màn che cửa, quay đầu chạy, liệu có thể chạy tới khoảng cách an toàn?
Chí ít, chạy tới trong đội ngũ, để Vương Đoan cùng đám thủ hạ của hắn dùng mạng cản một hồi?
Trịnh Phàm đưa mắt nhìn Tứ Nương.
Tứ Nương khẽ lắc đầu.
Hít…
Ý là, chạy không kịp?.