Kế tiếp, hắn không chút do dự báo giá 30 triệu Long tinh, lập tức khiến cho người xung quanh kinh hô liên tục.Một lần liền tăng lên 5 triệu Long tinh, đúng là hơi dọa người. Chỉ sợ cho dù Hóa Đan Cảnh lão quỷ cũng không quyết đoán như vậy.- 31 triệu. – Người thần bí lại ra giá.- 40 triệu.Phong Liệt không chút do dự hô lên.- Ôi trời ơi, đã đến 40 triệu rồi! Thật là giàu có!- Xem ra tiểu tử phía trước không ổn rồi. mới nhất ở TruyenFull.vn- …Người xung quanh không khỏi kêu lên sợ hãi thán phục, vừa âm thầm đoán thân phận Phong Liệt, vừa liếc nhìn người thần bí ở phía trước, muốn xem thử tên kia có tăng giá nữa hay không.Nhưng một khắc sau, người thần bí kia cũng không tăng giá thêm, mà xoay người lại, cười âm trầm nhìn Phong Liệt:- Phong Liệt, ngươi cho rằng một viên Bạo Long Đan có thể tiêu trừ chênh lệch giữa ngươi và Long Biến Cảnh cường giả sao? Đúng là buồn cười!- Cái gì?Ánh mắt Phong Liệt khẽ động. Lúc này, trong thanh âm ẩn chứa oán độc của đối phương, hắn lập tức nhớ đến thân phận của người này, trong lòng ngạc nhiên.Sau đó, Phong Liệt cười nói.- Đây là chuyện của ta, không cần Triệu đại công tử quan tâm. Ha ha, thật không ngờ đường đường Triệu gia đại công tử lại gia nhập một cái tiểu phái bất nhập lưu, thật khiến ta giật mình a!- Hừ! Chuyện của bản công tử không đến lượt ngươi quản!Triệu Đống hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng lại. Tựa hồ hắn đang cố gắng khắc chế cừu hận trong lòng, nhún vai mấy cái.Phong Liệt mỉm cười, không ngờ thằng này vẫn có thể nhịn được. Cách biệt ba ngày đã phải nhìn bằng con mắt khác a…Bất quá trong lòng hắn vẫn tin tưởng chắc chắn, trước mặt thực lực mạnh mẽ, tôm tép nhãi nhép gì đều là hổ giấy!Lúc này, người xung quanh nghe được đối thoại giữa hai người, lập tức đều kinh ngạc há miệng, khiếp sợ nhìn Phong Liệt.- Ôi trời ơi! Hắn là Phong Liệt? Sao hắn lại là Phong Liệt được?- Thiên Độc lão quái không phải vẫn đang trông coi hắn trong rừng cây thành nam sao? Sao hắn lại xuất hiện ở đây?- Đúng vậy a! Vừa rồi ta từ Nam Uyển Thành chạy đến đây còn từng bái kiến qua Thiên Độc tiền bối ở thành nam kìa!- …Nhất thời, mọi người nhìn Phong Liệt giống như đang nhìn một con quái vật trước nay chưa từng có.Long Biến Cảnh cường giả chính là đỉnh phong tồn tại, xa vời không thể chạm tới, nhân vật giống như thần tiên. Mà Phong Liệt có thể chạy trốn dưới mí mắt của một cường giả Long Biến Cảnh như vậy, đó cũng là một cách chứng minh thực lực bản thân.Lúc này, người trung niên cầm đầu Huyết Thần Tông đột nhiên chắp tay nói với Phong Liệt:- Không ngờ ở đây lại gặp được Phong đại nhân, thất kính thất kính. Tại hạ là hộ pháp Huyết Thần Tông Dương Thành, về sau mong Phong đại nhân chiếu cố nhiều hơn.Phong Liệt thấy người này biểu hiện thành khẩn, cũng chắp tay đáp lễ nói:- Dương hộ pháp khách khí. Chỉ cần Huyết Thần Tông không gây rối ở Tứ Phương Thành chúng ta, tự nhiên ta sẽ hoan nghênh chư vị Huyết Thần Tông.- Vậy thì tạ ơn Phong đại nhân! – Ánh mắt Dương Thành hơi động, cung kính nói.Lời tuy đơn giản, nhưng Dương Thành đã thăm dò được điều mong muốn, trong lòng thỏa mãn.Mà Phong Liệt nhận thấy nay bản thân mình bề bộn nhiều việc, không có nhiều tinh lực quan tâm đến Tứ Phương Thành. Chỉ cần Huyết Thần Tông không gây rối trong Tứ Phương Thành, hắn cũng không có ý định xen vào chuyện người khác.Nghe xong hai người nói chuyện, Sở tam công tử của Ma Duyên Giáo khinh miệt cười một tiếng, âm dương quái khí nói:- Ai, gặp miếu bái Phật đúng là không có sai, chỉ tiếc vị Phật này có thể sống lâu hay không còn chưa biết đâu.Phong Liệt lơ đễnh cười nói:- Vị Phật này có thể sống bao lâu thì Ma Duyên Giáo các ngươi không biết được, nhưng ta lại biết rõ. Trong vòng ngàn dặm xung quanh Tứ Phương Thành, tuyệt đối không cho phép xuất hiện một cái phân đà Ma Duyên Giáo nào!- Ngươi… Hừ, hãy đợi đấy!Sở tam công tử sa sầm mặt, hừ lạnh một tiếng. Hắn lập tức phân phó một gã đệ tử sau lưng. Tên đệ tử gật đầu rồi vội vàng rời khỏi.Sau khi tên đệ tử rời đi, Hỏa Mãng Vương sau lưng Phong Liệt cũng đứng dậy đi ra ngoài.Sở tam công tử thấy vậy, sắc mặt hơi đổi, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn Phong Liệt vô tận oán độc.Người xung quanh nhìn hai phe âm thầm mãnh liệt đối chọi, đều thức thời ngậm miệng, một đám trầm tư suy nghĩ.Phong Liệt hơi mỉm cười, lười quan tâm đến Sở tam công tử cùng Triệu Đống, nhìn Thiên Thiên trên đài, ý bảo nàng tiếp tục bắt đầu.- Chư vị, Phong đại nhân đã ra 40 triệu. Còn có ai ra giá cao hơn không? – Thiên Thiên tự nhiên cười nói dịu dàng.Mọi người phía dưới trầm mặc thật lâu, mà người thần bí cũng không ra giá nữa. Viên Bạo Long Đan liền trở thành vật sở hữu của Phong Liệt.Phong Liệt đi lên thanh toán Long tinh, cầm lấy Bạo Long Đan, trong lòng không khỏi kích động. "He he, mặc dù đắt tý, nhưng mà đáng giá!"Lấy được Bạo Long Đan, Phong Liệt không muốn phí thời gian ở đây, muốn nhanh chóng rời đi.Nhưng lúc này, lời nói kế tiếp từ Thiên Thiên lại làm cho hắn dừng bước.- Các vị, vật phẩm đấu giá tiếp theo chính là bảo vật áp trục cuối cùng hôm nay. Món bảo vật này chính là một tấm bản đồ bảo vật, có thể lấy được một cây linh vật thiên địa – Vạn Hóa Quy Nguyên Quả!- Hẳn là mọi người đều từng nghe nói đến Vạn Hóa Quy Nguyên Quả. Một khi võ giả ăn thần quả này, sẽ đi đến một cảnh giới kỳ diệu, có thể khiến người đó sớm chạm đến đạo cảnh thích hợp với mình!- Một khi võ giả đã rõ ràng đạo cảnh của mình, vô luận là đề cao thực lực bản thân hay là đột phá bình cảnh Hóa Đan Cảnh, đều có lợi ích không thể lường trước. Cơ hội như vậy có thể nói là thế gian khó tìm!Hai tay Thiên Thiên bưng một cái hộp gấm dài mảnh, thanh âm trong trẻo chậm rãi phiêu đãng trong đại điện.Sau khi Thiên Thiên dứt lời, phía dưới lập tức hoàn toàn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người giật mình trợn lớn hai mắt, ngay cả Phong Liệt đều nhấp nháy sáng mắt, tâm thần thất kinh.Đạo, là một đề tài vừa đơn giản lại rất huyền ảo.Con đường tu hành giống như leo lên một ngọn núi cao. Dưới chân núi thì bằng phẳng, càng lên cao lại càng hiểm trở. Cuối cùng có thể trèo cao đến mức nào, đành phải xem thiên tư cùng cơ duyên của từng người.Khu vực bằng phẳng dưới chân núi, mọi người đều không cần chọn lựa. Có ngàn vạn con đường, tùy ý chọn một cái cũng có thể đến chân núi.Nhưng một khi đã đi tới lưng chừng núi, thế địa đã bắt đầu hiểm trở, không có con đường rõ ràng, cần mọi người phải lựa chọn phương thức thích hợp với mình để tiếp tục leo lên.Có người ngốc, tận lực bước chậm từng bước, mở đường đầy bụi gai, từ từ đi tới.Có người thông minh, am hiểu leo trèo vách núi, tiến độ một ngày bằng mấy ngày của người khác.Còn đa số mọi người đều không biết mình nên đi đường nào. Thậm chí trước mắt đã không có đường, cũng có thể đi lên con đường sai lầm mà rơi xuống. Hoặc là dậm chân tại chỗ không thể tiến lên.Chọn đúng đường mới có thể tiếp tục đi đến đích.Chọn nhầm đường, có khả năng sẽ không lưu lại chút hài cốt.