Oanh!
Sau một kích này, cả thân hình đại hán vốn đã bị đánh vào mặt đất nửa thước giờ đã hoàn toàn chìm vào trong đó, chỉ có thể nhìn thấy hai tay giơ đại thiết côn đang run rẩy không thôi.
- Hả... Sao, sao có thể như vậy?
- Người đó... Người đó là Phong sư huynh thật sao?
- Nhất định là ta đang mơ! Tên đại hán kia thật sự là cao thủ Chân Khí Cảnh sao?
...
Lúc này, chẳng những là đại hán cảm thấy hoảng sợ, mà ngay cả những người đang quan sát cũng bị đấu pháp hung hãn của Phong Liệt chấn nhiếp.
Giờ phút này, Phong Liệt trong mắt bọn họ giống như một con man long cuồng bạo, cả người có khí lực vô song, tốc độ lại nhanh đến mức không thể tưởng tượng. Khí thế bá đạo tàn nhẫn làm cho người ta rung động không thôi.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, ngẩn ngơ nhìn Phong Liệt, giống như lần đầu tiên thấy hắn vậy.
Mà Lý U Nguyệt nhìn tình lang của mình đại triển thần uy, mỹ mâu sớm đã sáng lấp lánh, nhu tình như nước quả thực có thể nấu chảy kim thiết. Sự buồn bực với Phong Liệt vừa rồi cũng đã bị ném lên chín tầng mây.
Oanh!
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, đại hán bị Phong Liệt đánh xuống lòng đất đột nhiên nhảy ra. Trên mặt hắn mang theo vẻ hoảng sợ, rồi còn có cả lửa giận như muốn thôn phệ trời đất.
Hắn không thể ngờ rằng, đường đường một cao thủ Chân Khí Cảnh thất trọng thiên như mình lại bị một Long Vũ giả Nguyên Khí Cảnh ép đến mưc này. Hắn tuyệt đối không muốn chấp nhận đây là sự thật! Mặc dù người đó là thiên tài cũng không được!
- Tiểu tử! Ngươi đánh đủ chưa? Đánh đủ thì cũng nên đến lượt đại gia ta chứ nhỉ?
Đại hán lạnh lùng nhìn Phong Liệt, phẫn hận nói.
Phong Liệt cũng không khỏi giật mình vì thể chất mạnh mẽ của đại hán. Hắn không ngờ rằng ba chiêu chiến kỹ vô cùng mạnh mẽ của mình chỉ có thể khiến đối phương có chút chật vật, không hề bị thương đến gân cốt.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, hiện giờ thực lực Hắc Ám thân của hắn chỉ có thể chống lại cao thủ Chân Khí Cảnh ngũ trọng thiên trở xuống. Sau khi đến Chân Khí Cảnh, đề cao nhất giai thì bất kể thực lực hay thân thể đều sẽ tăng vọt. Muốn vượt cấp đả thương địch thủ cũng không dễ như vậy.
- Con bà nói! Lão tử cũng không tin không đánh nát được ngươi!
Mắt thấy đại hán kia lại định thi triển chiến kỹ, Phong Liệt cắn răng một cái, vội vàng tiếp tục lao đến, điên cuồng thi triển chiến kỹ Địa giai, muốn đánh nát tất cả xương cốt trên người đại hán.
- Cuồng Long Táng Thiên – Đạn Thiên Thối!
- Cuồng Long Táng Thiên – Bính Thiên Chàng!
- Cuồng Long Táng Thiên – Phân Thiên Trảo!
Oanh! Oanh! Oanh!
...
Triệu Thung và bốn thị nữ xinh đẹp liên hợp, cộng thêm Đại Sơn như là thịt thuẫn, miễn cưỡng đánh ngang tay với năm người áo đen bên đối phương. Mọi người đều hiểu mấu chốt thắng bại ở chỗ cuộc quyết đáu giữa Phong Liệt và gã đàn ông, sẽ quan hệ đến vận mệnh của tất cả.
Nếu Phong Liệt thua thì đám Triệu Thung, Lý U Nguyệt đều sẽ khó thoát chết. Nếu Phong Liệt thắng, giải quyết năm người áo đen nguyên khí cảnh cửu tầng là chuyện dễ như trở bàn tay. Đối phương cũng có cách nghĩ tương tự.
Vậy nên lúc này đám Triệu Thung và người áo đen hoàn toàn ngừng lại, một bên cẩn thận đề phòng đối phương, một bên quan sát tình hình phía Phong Liệt. Trong mắt mỗi người khó thể che giấu sự mong chờ.
*Bùm!*
Gã đàn ông áo đen bị Phong Liệt cho một cú 'Tất thiên đính' bay lên trời. Dù toàn thân gã đàn ông trải rộng ma nguyên cương khí hùng hồn thì vẫn bị trọng kích đánh cho khí huyết sôi trào, sắc mặt biến thành màu đỏ tía, mắt bắn ra lửa giận.
Nhưng không đợi gã vung lên đại thiết côn thì Phong Liệt lại lần nữa thi triển hóa ảnh kỹ vọt đến gần gã, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng.
Tiếp theo chỉ thấy đôi tay Phong Liệt bỗng bắt lấy một đầu đại thiết côn, chớp mắt xách gã đàn ông quay nửa vòng, mạnh đập xuống đất.
- Cuồng long táng thiên...bối thiên suất!
*Bùm!*
Mặt đất ầm vang, gã đàn ông và đại thiết côn bị đập mạnh xuống đất.
Gã đàn ông áo đen bản thân nặng cỡ hai trăm câm nhưng bị Phong Liệt quay một vòng thì thể trọng tăng vọt đến ngàn cân, nặng tựa như con voi to cỡ quả núi vậy.
Ầm một tiếng ngã ra đất, thân hình vạm vỡ hõm sâu vào mặt đấu ba thước, vết rạn kéo dài xa hơn mười trượng khiến người nhìn thấy ghê người.
Dù gã có sức mạnh chân khí cảnh thất tầng thì cũng bị ngã choáng váng đầu óc, khóe miệng trào máu.
Nhưng điều này dường như càng kích thích máu điên của gã. Chỉ thấy gã nhảy ra khỏi hố sâu, lảo đảo một bước mới đứng vững thân hình, ánh mắt trừng Phong Liệt như muốn ăn thịt người.
- Tạp chủng! Ngươi thật sự chọc giận Trần đại gia của nhà ngươi rồi! Chết đi cho ta!
Gã đàn ông gầm lên, hung tợn vung ra hai côn đánh bay hai cước ảnh to lớn Phong Liệt đánh tới.
Ngay sau đó, gã nhanh chóng quay đại thiết côn trong tay, vung quanh người kín kẽ không khe hở, khiến hóa ảnh kỹ của Phong Liệt khó mà phát huy được.
Phong Liệt nhẹ nhàng đáp xuống đất, lạnh lùng nhìn gã đàn ông, nhíu mày.
Lúc trước chiến kỹ hắn gần như dốc hết sức vậy mà gã đàn ông này vẫn sừng sững không ngã khiến hắn thấy vô lực.
Độ mạnh thân thể và nguyên lực hùng hồn của người này vượt xa Phong Liệt dự đoán, e rằng gã là đỉnh cao trong số cao thủ cùng đẳng cấp.
- Diệt thế luân hồi côn!
*Ù ù- - *
Gã đàn ông hét to, đại thiết côn quay thành bóng côn đầy trời, như vòng xoay to lớn nhanh chóng vọt hướng Phong Liệt, tiếng rít sắc nhọn rách màng tai, cây cối xung quanh bị gió to thổi lắc lư không ngừng.
Thấy thanh thế kinh người của gã đàn ông, đám Lý U Nguyệt hồi hộp tim muốn rớt ra ngoài.
Vừa rồi gã đàn ông sử dụng một thức chiến kỹ bình thường đã khiến Phong Liệt chỉ mành treo chuông, bây giờ rõ ràng gã thi triển ra chiến kỹ vượt xa trước đó, hiển nhiên là địa cấp chiến kỹ uy lực mạnh mẽ. Thoáng chốc mọi người rất lo cho Phong Liệt.
"Hừ! xem ra không dùng chiêu này thì không được rồi!"
Phong Liệt nheo mắt, vẻ mặt không có gì là sợ hãi. Hắn thấy gã đàn ông lại thi triển tuyệt kỹ thì không tiến lên trước ngăn cản nữa, mà dù hắn có muốn cản cũng không được.
Gã đàn ông hình thành vòng xoay to lớn cách hắn mười trượng, Phong Liệt bỗng thấp người hóp bụng, duỗi đôi tay ra, hàm dưới phồng lên, phát ra tiếng hú dài kinh thiên hướng gã đàn ông.
- Cuồng long táng thiên...táng thiên nhất khiếu!
Một tiếng rồng ngâm cao vút vang vọng trong trời đất, Phong Liệt như thật sự là một chân long đang gầm gừ.
Thanh âm mênh mông uy chấn phạm vi vài dậm rừng cây rơi rụng lá. Triệu Thung, Lý U Nguyệt và người áo đen đối diện họ đều kiềm không được bịt tai, hoảng sợ nhìn Phong Liệt như đang thấy một con viễn cổ man long vậy, cuồng diễm ngập trời khiến người nghẹt thở.
Theo tiếng rồng ngâm vang lên, một ma long ảo ảnh hơn mười trượng bỗng bay ra, vặn vẹo lên trời, mạnh va chạm vò vòng xoáy to lớn cách không xa. Long uy không gì địch lại khiến hơn mười dặm này tất cả chim bay cá nhảy đều đi ngủ đông hết.
Gã đàn ông ở trong vòng xoáy to lớn nhìn bóng rồng có uy thế như vậy lao đến, đôi tay múa may khựng lại, sắc mặt thoáng chốc biến cực kỳ nghiêm túc.
Tiếp theo gã bỗng hét to, nguyên lực toàn thân điên cuồng rót vào đại thiết côn trong tay, khiến vòng xoát to lớn bỗng nhiên mở rộng đến phạm vi mười trượng, ở xung quanh hình thành bão tố khủng bố, thổi vô số rừng cây ngã trái ngã phải.
*Bùm!*.
Bóng rồng khổng lồ và vòng xoay va chạm nhau, tiếng động to lớn vang tận mây xanh. Nguyên lực cuồng bạo đánh gãy mấy chục cổ mộc lan yêu chọc trời, thoáng chốc cành lá bụi mù bay đầy trời.
Uy thế như vậy dù là giữa chân khí cảnh cũng cực kỳ hiếm thấy, mọi người ở phía xa không thể không liên tục lùi lại.
Mãi đến thật lâu sau thiên địa mới bình tĩnh trở lại.
Mọi người hoảng sợ nhìn chỗ hai người chiến đấu. Chỉ thấy chỗ đó mặt đất bằng phẳng xuất hiện một cái hố to chừng mười trượng, xung quanh cây đổ ngổn ngang, nửa khúc đại thiết con đen cắm nghiêng trên một thân cây, không thấy chủ nhân cây côn đâu. Xung quanh hỗn độn mơ hồ thấy vết máu và vài mảnh vụn đồ đen.
- A? Phong Liệt! Phong Liệt, ngươi ở đâu?
- Phong huynh!
- Phong sư huynh!
Đám Lý U Nguyệt, Triệu Thung tinh thần chấn động, uy lực bạo tạc mới rồi thật tình quá lớn, ngay cả gã đàn ông áo đen còn bị đánh cho không còn mẩu xương, mọi người đều vô cùng lo lắng an toàn của Phong Liệt.
Tất cả nhanh chóng đi tới bãi chiến trường, khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Phong Liệt nhưng không thấy hắn đâu.
- Yên tâm! Ta không chết được!
Đang lúc mọi người phập phồng lo sợ thì bỗng nhiên một giọng nói bình tĩnh cách không xa vang lên.
Mọi người lòng run lên, cùng xoay người nhìn lại. Chỉ thấy trong bóng đêm cách hơn mười mét đang chậm rãi dâng lên một đàn khói đen, khói đỏ bốc lên dần hiện ra đường nét hình người, chính là Phong Liệt.
- Đồ xấu xa! Chỉ biết giả thần giả quỷ ghét! Đáng ghét!
Lý U Nguyệt mừng muốn khóc, bất chấp tất cả vọt và khói đen, mặc kệ Ma Long Hắc Ám Chi Thân dữ tợn của Phong Liệt, nhào vào ngực hắn, vung nắm tay đấm thùm thụp vào ngực hắn.
- Ui ui! Chậm chút, đừng làm nàng bị đau!
Phong Liệt cuống cuồng nhanh chóng thu lại gai trên người, thế mới thở ra, cười tủm tỉm ôm giai nhânh vào ngực. Nếu vô tình khiến giai nhân bị thương thì hắn sẽ đau lòng chết mất.
Chính lúc này, phía xa còn sót lại năm người áo đen nhìn nhau, rồi thì lặng lẽ thụt lùi ra sau.
Bây giờ nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn toàn thất bại, có ở lại chỉ còn con đường chết, không bỏ trốn mới là đồ ngu.
Nhưng chúng ước mơ quá tốt đẹp rồi, Phong Liệt không biến ảo hình người chính là đề phòng năm người bọn chúng.
Lúc này thấy năm người định len lén chuồn đi đi thì Phong Liệt hừ lạnh, bỗng hắn bịt tai giai nhân trong ngực, rồi thì há mồm phát ra tiếng rồng ngâm cao vút, tiếp theo năm ma long ảo ảnh cỡ một trượng bỗng nhiên đánh vào lưng năm người áo đen.
- Táng thiên nhất khiếu!
*Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!*
Liên tục năm tiếng trầm đục qua đi, năm người áo đen đều bị long ảnh tạc thành thịt vụn, mảnh vụn thịt rải rác đầy đất, mùi máu tanh nồng tràn ngập khiến người buồn nôn.
Lúc này xung quanh thật sự tĩnh lặng, mọi người ngẩn ngơ qua đi rồi reo hò nhảy nhót.
Phong Liệt biến ảo hình người thu lại khói đen quanh thân, vẻ mặt lạnh nhạt xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Lý U Nguyệt thấy mọi người nhìn chằm chằm thì xấu hổ không dựa vào ngực Phong Liệt nữa, mặt đỏ rừng né ra khiến tất cả cười ầm ĩ.
Mọi người nhìn Phong Liệt, ánh mắt có phức tạp, kinh ngạc, tò mò, tôn sùng, còn có một chút sợ hãi. Bạn đang đọc truyện được tại
Triệu Thung nhìn Phong Liệt, không biết nên nói gì, mặt đầy cười khổ. Thiếu niên thiên tài trước mắt còn nhỏ hơn gã vài tuổi nhưng liên tục mang đến chấn kinh vô tận cho gã, lần lượt khiêu chiến thân kinh yếu ớt, gã đã chết lặng.
Còn lại mấy thiếu niên đều không có nghĩ gì nhiều, tôn sùng cường giả, ai nấy la hét muốn bái Phong Liệt làm đại ca, khiến hắn cười khổ.
Nhưng Phong Liệt không từ chối, thuận nước giong thuyền thu mấy công tử có gia thế không sai vào trận doanh của mình, phòng hờ sau này có điều dùng.
Mấy thị nữ của Lý U Nguyệt thì e dè hưn, mặc dù ánh mắt nhìn Phong Liệt sáng long lanh nhưng ngại hắn là phu quân chủ tử mình, hiểu được kiềm chế.
Cũng vì vậy họ càng trung tâm với Lý U Nguyệt hơn, sau này nói không chừng có thể theo chủ nhân làm nha đầu gả theo, nếu may mắn làm thị thiếp bên cạnh Phong Liệt cũng tốt.
Mọi người chữ trị vết thương, nghỉ ngơi lấy sức rồi thì nhân lúc bóng đêm đi hướng Thanh Thạch Sơn cách chỗ này trăm dặm. Qua lần chung hoạn nạn này, không khí đám người càng thân thiết hơn chút.
Lần đại chiến này đám Triệu Thung đa số chỉ bị thương nhẹ, vết thương nặng nhất là da dày thịt béo Đại Sơn.
Làn da vàng nhạt của Đại Sơn bị người để lại từng vệt dài trên chân, cỡ ba thước, sâu thấy tận xương, mú loãng đỏ sậm như suối chảy ra.
Bởi vì bị thương quá nặng nên đôi mắt to của Đại Sơn hơi ảm đạm, tốc độ đi cũng không bằng trước kia.
Phong Liệt và Lý U Nguyệt ngòi trên lưng Đại Sơn, một bên từ từ tiến lên, một bên trị thương cho nó, chỉ kim sang dược đã mất năm bình.
- Hắc hắc, không ngờ tiểu tử ngươi cũng ra sức quá chứ! Tốt! Phong Liệt ta nói được thì làm được, cây linh thụ này thuộc về ngươi!
Phong Liệt cười hì hì đưa một cây giống vàng dụ hoặc Đại Sơn quăng lên đỉnh đầu nó.
- Grao gru!!!
Đại Sơn thấy cái cây vàng này thì mắt sáng ngời, hưng phấn gầm lên, mũi to nhanh chóng cuốn cây giống vào mồm, nuốt cái ực, giống như là sợ Phong Liệt hối hận vậy, làm hắn và Lý U Nguyệt nhìn mà buồn cười.
Lý U Nguyệt rúc vào ngực Phong Liệt, cười khanh khách nói:
- Phong Liệt, ngươi cho nó ăn cái gì vậy? Thấy nó vui vẻ đến như vậy, hì hì!
Khuôn mặt tươi cười xinh đẹp khiến trời đất nhạt nhòa, Phong Liệt nhìn mà lòng ngứa ngáy, kiềm không được hôn mặt mỹ nhân.
- Ngươi...đáng ghét!
- Hắc hắc, cụ thể là cái gì thì ta cũng không biết, nhưng chắc có chỗ tốt giúp thức tỉnh kim long huyết mạch long thú...
Phong Liệt chưa nói dứt lời thì bỗng nhiên Đại Sơn dưới thân phát ra một tiếng gầm, thân hình to lớn đứng thẳng, tàn thân toát ra ánh sáng vàng nhạt, cực kỳ thần tuấn phi phàm.
Phong Liệt phản ứng rất nhanh, tay phải ôm eo nhỏ của Lý U Nguyệt, tay phải túm lấy Dạ, chớp mắt thoát khỏi lưng Đại Sơn, vững vàng đứng ở mặt đất cách năm trượng, cẩn thận nhìn Đại Sơn thay đổi.
Lúc này ở phía sau không xa đám Triệu Thung cũng vô cùng kinh ngạc chạy nhanh đến, nhìn chằm chằm Đại Sơn.
*Bùm!*
Đại Sơn giơ móng trước đạp xuống đất, chấn mặt đất lắc lư.
Tiếp theo, ánh sáng vàng trên người nó ngày càng rực rỡ, nguyên thân hình bao bọc trong kén vàng, ánh sáng rực rỡ khiến người không dám nhìn gần.
Một lát sau, ánh sáng dần biến mất lộ ra thân hình to lớn của Đại Sơn.
Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Đại Sơn đầy kinh ngạc. Chỉ thấy Đại Sơn lúc trước toàn thân vết thương, vô cùng thê thảm, vậy mà giờ nó biến hoàn hảo như lúc ban đầu, da thịt như là mới sinh, mềm mịn nhiều, màu vàng cũng đậm hơn vài phần, hơn nữa thân hình dường như to một vòng.
Đặc biệt khiến người giật mình là từ người Đại Sơn toát ra uy nhiếp cực kỳ mạnh mẽ khiến tất cả, ba gồm Phong Liệt đều thấy áp lực.
- Này là...nhị giai long tượng!
- Nó tiến cấp! Sao nhanh như vậy đã tăng cấp chứ? Nghe nói long võ giả chúng ta tăng cảnh giới tiếp theo cần bế quan rất lâu mới được, cái con này cũng nhanh quá đi!
- Hắc hắc! Quá tốt! Có nhị cấp con voi to ngốc này áp trận thì e rằng trong mạc dạ đại hiệp cốc không ai dám chọc chúng ta nữa!