Ma Long

Giờ phút này, Phong Liệt chính đang khiếp sợ nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong lòng thấy như đang mơ.
Sau khi hắn bị ô mang mà đôi mắt pho tượng Thiên Long quét trúng thì đã xuất hiện ở nơi có hoàn cảnh âm trầm tối tăm này.
Đây là một không gian lớn chừng mười dặm, rất là rộng rãi.
Dưới chân đạp lên mặt đất màu đen, không khí xung quanh tràn ngập khí tức tang thương huyết tinh, làm cho Phong Liệt cảm thấy bức bối dị thường, quả thực có chút không thở nổi.
Đập vào mắt hắn, tất cảđều là vô số hài cốt có lớn có nhỏ, hơn nữa tất cảđều là di hài của Chân Long đã vô cùng mục nát.
Những hài cốt này có đủ loại màu sắc, phân biệt cho những loại rồng khác nhau. Lớn thì to như núi, cốt dực che trời, nhỏ thì cũng phải đến vài trăm trượng. Tính sơ sơ cũng phải đến vài trăm bộ hài cốt.
Nhưng cái làm cho Phong Liệt khiếp sợ nhất chính là phía giữa không gian, cũng chính là vị trí một ngàn trượng trước mặt Phong Liệt. Nơi dó chính đang đứng sừng sững một tấm bia đá màu xanh cao trăm trượng, rộng mười trượng, xung quanh nó lượn lờ hắc vụ nhàn nhạt.
Có lẽ do lịch sử quá lâu, bên trên tấm bia có vô số vết rạn nứt chi chít như mạng nhện, nhìn mà ghê người. Giống như bất cứ lúc nào nó cũng có thể sụp đổ, biến thành mảnh vụn vậy.
Phong Liệt ngưng mắt cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy trên tấm bia đá cực lớn này còn có bốn chữ to màu máu – Vĩnh Trấn Long Ngục!
Nhìn bốn chữ to kinh tâm động phách kia, trong lòng Phong Liệt lại càng khiếp sợ hơn. Giờ phút này, giống như đang có một ngọn núi lớn vạn trượng đang đè trong lòng hắn, làm hắn không chịu nổi gánh nặng. Hơn nữa, loại cảm giác này dường như ngày càng nặng nề hơn, thậm chí tùy thời đều có thể khiến hắn hồn phi phách tán, điều này làm Phong Liệt sợ tới mức lập tức nhìn đi chỗ khác.
Hoàn cảnh tĩnh mịch, tấm bia đá cực kỳ cổ xưa tang thương, vô số Long hài. Tất cả những thứ này đều làm cho Phong Liệt khiếp sợ, đồng thời cũng kinh ngạc không hiểu.
- Rốt cuộc là thế nào? Tại sao lão tử lại đi tới một nơi quỷ quái như vậy?
Ngay sau dó, lúc Phong Liệt khẽ cau mắt lẳng lặng quét mắt nhìn những hài cốt, đất đen, âm vụ xung quanh. Đột nhiên, một tiếng “loạt xoạt” rất nhỏ bỗng truyền vào tai hắn.
Trong lòng Phong Liệt chấn động, tuy tiếng động này rất nhỏ, nhưng dưới hoàn cảnh tĩnh mịch như vậy thì lại có vẻ chói tai dị thường.
Lúc này, Phong Liệt biến ảo thành Hắc Ám thân, trong tay nắm Tế Thiên thần thương, chậm rãi đi đến gần tấm bia đá kia, bởi vì đó đúng là nơi tiếng động phát ra.
Theo Phong Liệt dần dần tiếp cận, những tiếng loạt xoạt không có tiết tấu cũng ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Thần kinh và thân thể Phong Liệt căng như dây đàn, rốt cuộc cũng đi tới phía sau bia đá, cẩn thận ngưng mắt nhìn lại.
Ngay sau đó, đồng tử Phong Liệt bỗng co rụt, không khỏi khiếp sợ vì tình huống phía sau bia đá.
Chỉ thấy phía sau bia đá to lớn, có một khu đất bằng phẳng rộng chừng mười trượng. Khu đất này phẳng lì như gương, bị một vầng sáng trong suốt màu bạc bao phủ bên trong. Từng tia vụ khí quỷ dị chậm rãi bốc ra từđó.
Mà bên trong vầng sáng, đang có một lão giả áo trắng đầu bạc khoanh chân mà ngồi. Trong tay cầm một chiếc khô chi, cúi đầu, viết vô số những tự phù xiên xiên vẹo vẹo.
Một màn này thoạt nhìn rất yên lặng tường hòa, những tiếng loạt xoạt kia đúng là do khô chi ma sát với mặt đất phát ra.
Chỉ là, Phong Liệt cực kỳ khiếp sợ phát hiện, thân hình của lão giả này dĩ nhiên lại gần như trong suốt.
Hơn nữa, lúc này hắn đang bị hai cái xích sắt thật dài nối từ tấm bia đá khóa xương bả vai lại, giam cầm gần bia đá.
Hai chiếc xích sắt lóe lên ngân mang sáng bóng, một tia quang hoa mỏng manh không ngừng chảy ra từ tấm bia, dọc theo xích sắt chảy về phía thân thể của lão giả, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
- Linh hồn chi thể?
Trong lòng Phong Liệt không khỏi cả kinh, lão giả này vậy mà lại bị khóa linh hồn, hơn nữa xem tất cả tình huống xung quanh mà nói, hiển nhiên lão giảđã bị nhốt ở đây không biết bao nhiêu năm tháng rồi. Một màn này quả thật làm cho người ta vô cùng rung động.
Đúng lúc này, lão giả dừng động tác trong tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa tang thương vô hạn liếc mắt nhìn Phong Liệt một cái. Nhất thời làm cho thân hình Phong Liệt run lên, sau đó toát mồ hôi lạnh.
- !@#$%^&*...
Lão giả nhìn Phong Liệt, dùng thanh âm khàn khàn hờ hững nói một câu cổ quái, nhưng kết quả là Phong Liệt chẳng hiểu lấy nửa chữ. Bởi vì đây không phải là ngôn ngữ thông dụng hiện giờ trên Long Huyết đại lục.
- Tiền bối, ngài đang nói gì vậy?
Phong Liệt sửng sốt, không khỏi hỏi lại một lần.
Trong lòng hắn cũng đang nhanh chóng suy tư về những gì lão giả vừa nói ra. Tuy không hiểu ý nghĩa nhưng dường như cũng có chút quen tai, hắn đã nghe ở đâu đó rồi thì phải.
Đột nhiên, trong lòng hắn bỗng bừng tỉnh, lúc này mới nhớ ra. Ở đời trước, trong một lần Ma Long giáo tổ chức tế thiên đại điển, một gã Đại tế tự của Ma Long giáo dường như đã nói ngôn ngữ như vậy, đó là Viễn cổ Long Ngữ.
Đối với phản ứng của Phong Liệt, lão giả cũng hơi sửng sốt một chút. Nhưng lập tức, ánh mắt hắn bỗng sáng ngời, dùng ngữđiệu có chút trúc trắc nói:
- Ừm? Quảđúng là Long Hoàng huyết mạch, tốt hơn con khỉ kia nhiều! Tiểu tử kia, trước lúc ta hoàn thành thiên công pháp này, ta có thể giải thích vài vấn đề cho ngươi.
Những lời này xem như Phong Liệt cũng nghe rõ, nhưng trong lòng hắn lại có chút bồn chồn.
Hắn không nghĩ tới, chính mình dùng Dạ Mạc châu thượng phẩm che giấu Hắc Ám thân mà vẫn không thoát khỏi cảm giác của lão giả này. Từđó có thể thấy được tu vi của lão giả bất phàm đến thế nào.
Hơn nữa, lão giả còn nói mình mạnh hơn con khỉ kia, chẳng lẽ là chỉĐộc Long Viên?
Dứt lời, lão giả liền tiếp tục cúi đầu, huy động chiếc khô chi tiếp tục loạt xoạt viết trên mặt đất. Hắn thường tạm dừng một chút, dường như trong lòng có chút suy tư.
Thấy lão giả dường như không định làm gì bất lợi với mình, trong lòng Phong Liệt cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, Phong Liệt trầm ngâm một chút, tò mò hỏi:
- Tiền bối, đây là đâu? Ngài là ai vậy?
- Nơi này là Long Ngục tầng thứ chín chín, một nơi giam giữ cường giả có tội của Long tộc. Ta ấy à, ta không phải người, mà là một tội long, một tội long trộm Thánh Giả Tu Luyện Đạo quả.
Lão giả cũng không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói.
- Cái gì? Sao... Sao có thể?
Trong lòng Phong Liệt ầm ầm đại chấn, lảo đảo lui về phía sau vài bước. Tuy trong lòng hắn đã có chút chuẩn bị, nhưng vẫn bị lời nói của lão giả dọa nhảy dựng lên.
Trong chiến sách của Ma Long giáo có ghi lại, truyền thuyết, ở thời đại Viễn cổ Chân Long, trong thiên địa có một tòa lao ngục chín chín tầng, giam giữ tất cả tội long xúc phạm đến Long Hoàng.
Nhất là tầng ngục thứ chín mươi chín, đó chính là nơi trấn áp đỉnh cường giảđương thời, thậm chí có một số vị Long Hoàng có tội cũng bị trấn áp đến chết tại đây.
Nếu đúng như những gì lão giả nói, vậy thì nơi này chẳng lẽ đã có lịch sử mấy trăm vạn năm? Mà lão giả này...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui