Ma Long

Ánh mắt Phong Liệt lấp lóe trong chấp lát, cố gắng ổn định tâm thần lại một chút, lại hỏi:
- Tiền bối, tại sao ta lại xuất hiện trong Long Ngục này?
- Ngươi xuất hiện tại đây, tự nhiên là ta cho ngươi vào.
Lão giả thản nhiên nói.
- Ừm? Vậy tiền bối muốn ta làm gì?
Trong lòng Phong Liệt máy đậm, hai mắt nhìn chằm chằm vào lão giả, hỏi tiếp.
- Không lâu sau ngươi sẽ tự biết.
Lão giả giương mắt nhìn Phong Liệt, lập tức lại cúi đầu lẩm bẩm:
- Ừ, tuy tu vi kém hơn tên tiểu tử ba vạn năm trước kia rất nhiều, nhưng huyết mạch cũng rất chính thông. Xem ra hẳn là truyền thừa từ huyết mạch của Cảnh Long Hoàng, vậy cũng khá thích hợp.
Giờ khắc này, Phong Liệt dĩ nhiên cảm thấy một chút không ổn. Tuy lão già này không lạnh không nóng, nhưng theo lời của hắn, Phong Liệt lại cảm giác được con tội long này đang nhắm tới huyết mạch của mình.
Trong lòng hắn vốn đang có vô số nghi hoặc, nhưng cũng chẳng còn lòng dạ nào mà hỏi lão già này nữa, dù sao thì cái mạng mình vẫn quan trọng hơn.
Tiếp theo, Phong Liệt nhanh chóng suy nghĩ, muốn nghĩ cách thoát khỏi nơi này.
Nhưng hắn nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh một lát, cuối cùng không khỏi cảm thấy ủ rũ.
Lúc trước hắn ở bên ngoài mà còn bị lão già này lôi vào đây, bây giờ thân ở bên trong ngục giam thì còn muốn trốn đi đâu?
Hắn chỉ có thể hi vọng lão già này bị bia đá trấn áp, thực lực không thể phát huy được bao nhiêu. Nói vậy thì có lẽ mình còn có một đường sống, nhưng hắn cũng biết đây chỉ là mình tưởng tượng lạc quan mà thôi.
Hơi trầm ngâm một lúc, Phong Liệt nặn ra một nụ cười, mở miệng hỏi:
- Khụ khụ, tiền bối, không biết ra khỏi đây thế nào?
- Ngươi đã không cần ra ngoài! Hô...
Lão giả không chút để ý đáp lại một câu, sau đó lập tức thở một hơi dài. Hắn ném khúc xương trong tay đi, rất là hài lòng nhìn thoáng qua kiệt tác trên mặt đất của mình, thổn thức nói:
- Vô số vạn năm qua, bản hoàng từng chứng kiến vô số tội long xung quanh niết bàn, rốt cuộc cũng ngộ ra thức cuối cùng này ở ba vạn năm trước, suy diễn đến bây giờ mới coi như xong. Chỉ là, không biết thành quả vô số vạn năm nay của bản hoàng sẽ thế nào đây...
Lão giả ngẩng đầu nhìn Phong Liệt vẻ mặt vô cùng khó coi đang đứng cách đó trăm trượng, nhẹ nhàng cười lạnh một cái, tiếp tục khàn khàn nói:
- Ừm, cái thân thể này hẳn là miễn cưỡng phát huy được diệu dụng của công pháp. Long Thần tại thượng, ngài chuẩn bị cho bản hoàng cái thân thể này, bản hoàng rất vừa lòng, hống hống hống hống!
Những tiếp cười to quái dị liên tiếp phát ra từ yết hầu lão giả, chấn cho Phong Liệt muốn hồn phi phách tán. Ngay cả Hắc Ám thân của hắn cũng gần như bị ép thành bột phấn, cực kỳ kinh khủng.
Giờ phút này, dụng tâm của lão giảđã rất rõ ràng!
- Lão già chết tiệt!
Phong Liệt hung hăng mắng một câu, đồng thời vội vàng lắc mình bay ngược lại, nháy mắt đã ra xa trăm trượng.
Nhưng chính lúc này, đột nhiên một đạo u mang bắn vào đầu Phong Liệt. Sau đó chỉ thấy thân hình đang nhanh chóng lui lại của hắn đột nhiên bị kiềm hãm, khựng lại tại chỗ.
Trong lòng Phong Liệt không khỏi hoảng sợ muốn chết, hắn phát hiện lúc này chính mình đã không thể nhúc nhích chút nào, hơn nữa không tự chủ được mà khôi phục lại trạng thái nhân thân.
Thậm chí ngay cả suy nghĩ của hắn đều đã bị khống chế. Hắn không nghi ngờ chút nào, nếu lão giả kia muốn thì có thể dễ dàng gạt bỏ linh hồn của mình.
- Nhiếp Hồn Chi Mâu? Chết tiệt!
Phong Liệt dùng phần tâm thần chưa bị khống chế nghĩ tới môn linh hồn thần thông của Viễn cổ Ma Long Hoàng này.
Đối với thần thông vô cùng nghịch thiên này, hắn không xa lạ một chút nào. Bởi vì đời trước đã từng thấy Sở Huyền sử dụng, đó là một lực lượng quỷ dị không thểđịch nổi.
Ngay sau đó, Phong Liệt bị khống chế tâm thần, chậm rãi xoay người lại, thân bất do kỷ đi đến chỗ bia đá cao to kia. Dần dần, đã càng lúc càng gần tấm bia đá.
- Hống hống hống hống! Ba trăm vạn năm! Diệp Long Hoàng! Cảnh Long Hoàng! Rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại! Các ngươi ngàn vạn lần không được chết quá sớm đấy! Hống hống hống hống!
Sắc mặt vốn lạnh nhạt của lão giảđột nhiên trở nên vô cùng kích động, điên cuồng cười rộ lên.
Nhìn Phong Liệt đã đi tới gần bia đá, thần quang trong mắt lão giả chợt lóe lên.
Sau đó chỉ thấy tay phải của Phong Liệt đột nhiên chém ra một đạo cương khí, hung hăng xẹt qua tay trái của mình. Nhất thời, máu tươi đỏ sẫm bỗng phun trào lên bia đá khô nứt, lập tức bị tấm bia kia hấp thu sạch sẽ.
Thẳng đến lúc Phong Liệt phun ra rất nhiều máu thì tấm bia đá lù lù bất động kia mới bắt đầu có động tĩnh, ông ông rung chuyển.
Sau một lát, chỉ thấy quang hoa màu bạc trên tấm bia đá chợt lóe lên, sau đó bắt đầu dần dần thu nhỏ lại, rất nhanh đã biến thành một thạch bài màu xanh cao chừng nửa thước.
Ngay sau đó, thạch bài đột nhiên tiến vào cơ thể Phong Liệt, biến mất không thấy.
Thân hình Phong Liệt không khỏi run lên, lúc này hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, trong đầu mình có thêm một đoạn tin tức huyền ảo, đều là giới thiệu về tấm bia đá và Long ngục.
Rất rõ ràng, hắn đã cho Trấn Long thạch bia này nhận chủ thành công.
Theo những tin tức này, Phong Liệt biêt đây là Long ngục tầng thứ chín chín của Viễn cổ Long giới. Mà tấm bia đá này chính là Trấn Long Thiên Bi độc nhất vô nhị trong thiên địa, có tác dụng chấn nhiếp bất cứ sinh linh nào có Chân Long huyết mạch.
Hơn nữa, chỉ có huyết mạch Long Hoàng trở lên mới có thể cho nó nhận chủ.
Bất quá, giờ phút này Phong Liệt đã mất đi quyền khống chế thân thể, hắn giống như một người đứng xem vậy, chỉ có thể vô lực nhìn tất cả những gì phát sinh trên người mình.
Ngay khi tấm bia đá biến mất, vầng sáng màu bạc quanh người lão giả và hai sợi xích thật dài kia cũng lập tức tiêu tan, khiến cho lão giả khôi phục lại sự tự do.
- Hống hống hống hống!
Lão giả chậm rãi đứng dậy, vui mừng nhìn thoáng qua thân thểđã thoát khỏi trói buộc, nhịn không được mà ngửa đầu lên trời cười như điên, cười đến đôi mi dài màu bạc cũng run run không thôi.
Mà Phong Liệt cách đó mười trượng lại tràn đầy tuyệt vọng, hắn trơ mắt nhìn chính mình thả ra một con cự ma từ thời tiền sử, một cường giả mà thế giới hiện giờ không thểđịch nổi, một bản linh của Viễn cổ Long Hoàng.
Rất khó để tưởng tượng, nếu lão già tràn đầy hận thù này thoát được ra ngoài, không biết có làm cả Long Huyết đại lục trời long đất lở, gà chó không yên hay không.
Bất quá, hiện giờ Phong Liệt không có tâm tình để quan tâm đến bên ngoài, ai sống chết thế nào thì mặc, dù sao hiện giờ hắn còn phải lo cho vận mệnh của mình.
Lão gia hỏa này chỉ là linh hồn chi thể, rất hiển nhiên hắn đang cần một thân thểđể kí sinh linh hồn. Thân thểđã thức tỉnh huyết mạch của Viễn cổ Long Hoàng này tự nhiên là lựa chọn rất phù hợp.
Nhất là, lão giả còn để cho Viễn cổ Trấn Long Thiên Bi nhận chủ Phong Liệt, một vật nghịch thiên như vậy tất nhiên hắn không để cho Phong Liệt. Vì vậy, chuyện tiếp theo chờđợi Phong Liệt đã có thểđoán được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui