Ma Long

Những tiếng rồng ngâm phảng phất bên tai mọi người, khiến con tim phập phồng.
Đây giống như tất cả các con Thực Long phát ra tiếng gào thét cuối cùng, nhưng rồi lại phảng phất sự kháng nghị không cam lòng, làm cho lòng người dư vị thật lâu, sinh lòng bi thiết.
Lúc này, từ trong khói đen, quanh người Phong Liệt dần hiện ra Long ảnh chín đầu dài một trượng, nghiêm ngặt bảo vệ Phong Liệt ở bên trong. Trải qua hai tháng bế quan, Phong Liệt vừa vặn luyện được Thương Long hộ thể tầng thứ nhất. Long Ảnh chín đầu này đã là phát huy cực hạn của hắn.
Cùng lúc đó, thiên địa nguyên khí xung quanh cuồn cuộn không dứt, hướng về Long Ành chín đầu ngưng tụ lại, khiến cho thân thể của nó bành trướng, khí thế ngày càng kinh người.
Cơ hồ trong chớp mắt, Long Ảnh chín đầu chính thức ngưng tụ thành một Ma Long chín đầu, toàn thân lân giáp trải rộng, hai cánh uốn lượn, thân cũng dài tăng đến năm trượng. Toàn thân tản ra ô mang bức người, dữ tợn, móng tay hung hăng xé rách huyền không.
Mà trong lúc này, lưỡng đạo chưởng ảnh uy thế vô cùng kinh người cũng vừa tới vùng phụ cận, thoáng chốc đụng vào Ma Long chín đầu.
"Oanh!"
"Oanh!"
Hai tiếng nổ mạnh xé rách huyền không vang lên, dư uy khủng bố bạo liệt điên cuồng khuếch tán bốn phương tám hướng.
Núi đá tứ phía vỡ tung, bụi bay đầy trời. Khói đen chỗ Phong Liệt bốc lên không ngớt, dư âm ảnh hưởng mạnh mẽ, khiến cho các đệ tử liên tục lui về phía sau. Ngay cả trung niên họ Phương cũng không thể không hoành chưởng ngăn cản trước người, mãnh liệt chặn lại dư uy liệt bạo.
Uy thế kinh người như vậy khiến cho mọi người của Ám Vũ Viện không khỏi tinh thần khẩn trương, âm thầm vì Phong Liệt lo lắng không thôi. Yên, Lục nước mắt nhanh chóng rơi ra.
Sau mấy phút, sương mù tỏ khắp, hết thảy đều kết thúc. Ngàn vạn đệ tử chung quanh đều nhìn không chớp mắt về phía khói đen chỗ Phong Liệt, nôn nóng muốn biết tình trạng Phong Liệt rốt cuộc là sống hay chết.
Ẩn trong đám sương mù, Phong Liệt thở ra một hơi, sắc mặt vui mừng khó dấu. “Hoang Long Tế Thiên Kinh” quả nhiên không làm cho lão tử thất vọng. Hắc hắc.
Lúc này, Phong Liệt có thể nói là hoàn hảo, không có bị thương. Chỉ là Ma Long hộ thể của hắn chỉ còn lại ba đầu. Sáu cái đầu kia đã bị chưởng ảnh của lão trung niên họ Phương kia đồng quy vu tận rồi.
“Thương Long hộ thể” đặc điểm nổi bật nhất chính là có thể ngăn chặn được một kích của cao thủ Cương Khí Cảnh sơ kỳ. Điều này khiến cho Phong Liệt vui mừng quá đỗi. Từ nay về sau, hắn rốt cuộc đã có một chiến kỹ hộ thể mạnh mẽ, không cần lo lắng hắc ám chi thân sẽ bị người ta đơn giản đánh bại.
Hơn nữa, những Ma Long hộ thể này có thể phát ra dư uy bạo liệt chấn động bốn phương tám hướng, khiến cho bản thân hắn ở chính giữa không bị ảnh hưởng chút nào. Thậm chí ngay cả chấn động cũng không cảm giác được vài phần. Quả thật là phi thường thần dị.
Điều này làm cho Phong Liệt đối với hai chiêu thức chiến kỹ còn lại của “Hoang Long tế thiên kinh” là “Quần Long trụy nhật” và “Hoang Long tế thiên” càng thêm sung mãn chờ mong, tâm trạng ngứa ngáy khó nhịn.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mau chóng luyện thành hai thức còn lại. Như vậy, khi đến Thiên Long thần triều cũng còn có mấy át chủ bài bảo vệ tính mạng.
- Hừ, cao thủ Cương Khí Cảnh cũng không hơn gì cái này. Tới phiên ta.
Trong sự chờ mong của ngàn vạn đệ tử, trong đám khói đen lại truyền ra thanh âm của Phong Liệt. Hơn nữa lại trung khí mười phần. Điều này làm cho mọi người khiếp sợ, còn đệ tử của Ám Vũ Viện thì không khỏi hoan hô.
- Phong Liệt không bị gì sao? Hắn một chút bị thương cũng đều không có? Điều này sao có thể?
- Một đệ tử Nguyên Khí Cảnh vậy mà có thể tiếp được một kích của cao thủ Cương Khí Cảnh. Người này còn là người sao?
- Đai sư huynh uy vũ!
- Đại sư huynh hãy mau chóng thu thập người kia.

Long Khuynh Vân, Hồng Phi Dương và tên đệ tử họ Lý của Ma Long Viện lúc này không khỏi nhíu mày, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Với thể hệ của bọn họ, nếu đổi lại là mình, chỉ sợ là chút cũng không nắm chắc mình có thể tiếp được một kích của cao thủ Cương Khí Cảnh. Giờ phút này, bọn họ càng thêm xem trọng Phong Liệt vài phần. Sự khinh thị lúc trước kia thoáng chốc đã biến mất.
Trung niên họ Phương trên mặt cũng kinh ngạc vô cùng, nhưng lập tức hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, Phong Liệt, lúc này mới là chiêu thứ nhất mà thôi. Ta thấy ngươi không thể tiếp được chiêu thứ hai của ta.
- Không cần, ta đã nói tới phiên ta mà.
Trong khói đen truyền đến thanh âm lạnh lùng của Phong Liệt, cắt đứt lời nói của trung niên họ Phương.
- Cuồng Long táng thiên. Táng thiên nhất khiếu.

Một tiếng rồng ngâm cao vút, xuyên qua núi đá bỗng nhiên vang lên trong đám khói đen, phảng phất một man long hồng hoang uy chất gào thét, khiến màng tai của mọi người bị chấn động, tinh thần khó cầm giữ.
Vô số đệ tử cấp thấp liên tục bưng tai lui về phía sau, ánh mắt hoảng sợ vô cùng. Mà ngay cả Nhạc Lập Trung cao thủ Thần Thông Cảnh cũng bị một tiếng rồng ngâm này khiến thân hình run lên, sắc mặt biến hóa.
Sau một khắc, chỉ thấy một Ma Long một đầu dài mười trượng uốn lượn bay ra khỏi đám khói đen, dao động vẫy đuôi, bay lên không trung, nhanh chóng hướng về trung niên họ Phương đang đứng thất thần, hung hăng đánh tới.
Nếu chợt nhìn về phía trên, Long Ảnh này tựa hồ như so với “Táng thiên nhất khiếu” mà Phong Liệt phát ra lúc trước không bằng, nhưng người sáng suốt lại phát hiện, đạo Long Ảnh này có thể tự thôn nạp nguyên khí cuồn cuộn, mênh mông trong thiên địa chung quanh, khiến cho uy thế của nó không ngừng tăng lên.
Nhất là, trong đôi mắt của Long Ảnh có ẩn chức bộ dạng linh tính.
- Tạp trung tư tưởng suy nghĩ tạo thành hình, điều này sao có thể?
- Đại thành cảnh giới địa giai chiến kỹ?

Trung niên họ Phương cùng với Nhạc Lập Trung trên không cũng không nhịn được hô lên một tiếng, sắc mặt không khỏi một mảnh ngốc trệ.
Chẳng những là bọn họ, mà ngay cả trong Ám Vũ Phong chi đỉnh, Lãnh Phi Hồng, Trịnh Thông cùng với mấy gã hộ pháp Thần Thông Cảnh cũng không khỏi bị tiếng động này của Phong Liệt chấn động.
Có thể luyện thành địa giai chiến kỹ, toàn bộ đại lục Long Huyết chỉ sợ số lượng không vượt qua được trăm người. Điều này khiến cho mọi người khiếp sợ vô cùng.
- Chuyện này thật đúng nằm ngoài dựđoán của mọi người. Hắc hắc.
Trịnh Thông nhếch miệng cười, nói chuyện giống như đau răng, tình cảm bộc lộ trong lời nói.
- Không tệ! Có lẽ đây sẽ là cơ hội của Ám Vũ Viện chúng ta.
Lãnh Phi Hồng sau một hồi chấn kinh, cũng hơi kích động mà nói.
- Nhạc Lập Trung lão gia hỏa trên trăm năm không có tư cách gì rồi. Nhưng trong khoảng thời gian này, tựa hồ như có chút bất an rồi đây.
Trịnh Thông hữu ý vô ý nói, ánh mắt có chút lập lòe.
- Không an phận. Hừ, vậy cứđể cho ông ta đến cái nơi không cần an phận đi.
Lãnh Phi Hồng hời hợt nói một câu, tựa hồ quyết định vận mệnh của Nhạc Lập Trung.
Nghe cuộc đối thoại gợn sóng không sợ hãi giữa hai người, những gã hộ pháp còn lại ở phía sau đồng loạt thân hình run lên, rồi lại nhìn về hướng gã thiếu niên trên đồi, trong ánh mắt thêm ba phần ngưng trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui