Ma Long

Sau một lát, Phong Liệt vừa đi vào viện, Yên, Lục, còn có Dạđều nhanh chóng chạy ra đón chào.
- Sư huynh, ngươi trở về rồi?
- Sư huynh, thế nào rồi?
Sau một trận kinh hãi, lúc này hai nữ nhân cũng không còn tâm tình cướp đoạt Phong Liệt với Dạ, chỉ ôm chặt cánh tay Phong Liệt, mặt lã chã như chực khóc.
Phong Liệt cũng không đành lòng đùa vui trên sự lo lắng của hai nàng, vội vàng nói lại hứa hẹn của Lãnh Phi Hồng.
Yên Lục sau một thoáng sửng sốt, lập tức chuyển buồn làm vui, không nhịn được hoan hô, thậm chí Lục còn không kìm lòng được hôn hắn một cái, làm cho Phong Liệt bất giác nổi lên sắc tâm.
Phong Liệt nhìn hai tiểu mỹ nhân vui mừng, trên mặt cũng bất giác mỉm cười.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên, bên cạnh viện có một thanh âm tao nhã trong sáng truyền đến tai Phong Liệt, làm cho hắn bất giác nhướng mày.
- Điệp, đây là vi huynh cố ý mời người luyện chế một bản linh bảo tập tranh cho muội, về sau bất luận muội gặp được cảnh đẹp nào hiếm thấy, cũng có thể ghi chép vào trong tập tranh, vĩnh viễn không mất.
Sắc mặt Phong Liệt thoáng trầm xuống, vội vàng đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong nội viện Diệp Thiên Tử, đang có mấy người cả trai lẫn gái ngồi vây quanh một chiếc bàn đá, nguyên một đám phảng phất đang đại phát cảm khái với trời chiều.
Trong đó có Diệp Thiên Tử, Sở Điệp, còn có mấy oanh oanh yến yến khác của Ám Võ viện.
Ngoài ra, còn có mấy đệ tử mặc y phục của Kiên Vũ viện, người vừa nói trước đó chính là một thiếu nhiên dáng người như ngọc, nho nhã tuấn tú.
Sau khi Phong Liệt nhìn thấy thiếu niên này, trong lòng không khỏi sững sờ:
- Long Vũ?
Điệp vừa nghe có thứ quý hiếm kỳ lạ như vậy, lập tức hưng phấn, thò tay cướp lấy:
- Long đại ca, còn có thứ hay như vậy, mau đưa cho ta xem.
- Ha ha! Xem muội vội vàng chưa kìa, không có ai tranh cướp với muội đâu.
Long Vũ ấm áp mỉm cười, đặt một thứ màu vàng giống như quyển sách vào trong tay Điệp, trong mắt mơ hồ hiện lên vẻ cưng chiều.
Phong Liệt nhìn thấy màn này, trong lòng có chút cảm giác khó hiểu, hai mắt thoáng chốc thất thần.
Ở kiếp trước, Long Vũ sớm có tình cảm sâu sắc với Điệp, đáng tiếc Điệp lại sớm ước định tình duyên với mình.
Có thể ở kiếp này, mình đã có Yên Lục, đã có Lý U Nguyệt, chỉ sợ sớm bịĐiệp loại trừ ra ngoài.
Ài, Điệp và Long Vũ ở cùng với nhau, có lẽ cũng là kết quả không tệ, có lẽ vậy.
Trong lòng Phong Liệt nghĩ như vậy, một cảm giác phiền muộn khó hiểu xẹt qua trái tim, càng lúc càng mờ nhạt, phảng phất như theo làn gió bên cạnh lặng lẽ bay đi.
- Sư huynh, ngươi sao vậy?
-
Tiểu Lục thấy Phong Liệt đột nhiên thẫn thờ, bướng bỉnh duỗi hai bàn tay ngọc lắc lư trước mặt hắn.
- Ha ha, không có việc gì.
Phong Liệt hồi phục tinh thần lại, xấu hổ cười. Nhìn hai mỹ nhân Tiểu Yên, Tiểu Lục đáng yêu trước mắt, cảm xúc mất mát trong lòng hắn cũng dần biến mất.
Đúng lúc này, viện bên cạnh một đám 'Con người tao nhã dị sĩ' cùng ngắm trời lặn cũng dần phát hiện sự tồn tại của ba người Phong Liệt, đưa mắt nhìn sang.
Vốn Diệp Thiên Tử tinh thần rõ rời khi thấy Phong Liệt thì mắt sáng lên, cắn răng, hình như lại muốn tìm hắn tính sổ, nhưng nhìn mọi người xung quanh, nàng cố nén.
Long Vũ thấy Phong Liệt thì hơi kinh ngạc rồi gã cười khẽ, phất tay chào hắn.
Dù sao gã và Phong Liệt xem như quen biết, hơn nữa cũng không có gì thù hận.
Phong Liệt cũng mỉm cười, từ xa đáp lễ, tiếp đó chậm rãi quay người đi.
Người với người quen nhau, gặp nhau là chuyện rất kỳ diệu. Có lẽ kiếp trước hai người ở tình cảnh nào đó hợp ý nhau, thành tri kỷ, nhưng một đời này trong đại hiệp cốc bắt đầu không quá vui vẻ khiến hai người dần chỉ là quen sơ mà thôi.
Phong Liệt thở dài, làm chuyện không thể cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên đi.
Đối với mấy người còn lại hắn không thèm nhìn cái nào, quan trọng nhất là bây giờ hắn không muốn gặp Sở Điệp.
Nhưng ai ngờ Sở Điệp nhìn thoáng qua Phong Liệt thì mắt sáng lên.
Nhưng ngay sau đó nàng lại sửng sốt phát hiện, trước kia Phong sư huynh rất quan tâm mình bây giờ không thèm cho cả một cái liếc mắt, vẻ mặt vui sướng đông lại, nàng thấy buồn bã. Nàng từ từ gục đầu xuống, ngây ngẩn nhìn mũi chân mình, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
- Tịch dương rất đẹp nhưng chỉ là hoàng hôn.
- Thơ hay, thơ hay! Long công tử quả thực văn võ song toàn nha! Các tỷ muội chúng ta rất khâm phục.
- Ha ha, bình thường thôi, so với Điệp thì không đáng giá nhắc tới!
- Hì hì hì...
- …
- Điệp!
- Điệp!
Long Vũ đang nổi máu thơ cao thì thấy Sở Điệp dường như không tập trung, quan tâm kêu hai tiếng.
Sở Điệp đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi:
- A? Long đại ca, làm sao vậy?
Long Vũ cười, nhẹ lức đầu, nói:
- Điệp, ta hỏi nàng có thích linh bảo họa sách này không?
Sở Điệp có chút không yên lòng nói:
- A, ồ, thích...thích chứ!
- Ha ha, thích thì tốt!
Long Vũ đứng dậy liếc mọi người, phát hiện dường như Diệp Thiên Tử và Sở Điệp không có hứng lứm, gã thầm suy nghĩ rồi nói:
- Điệp, Thiên Tử, hôm nay sắc trời cũng không còn sớm, vi huynh xin cáo từ, ngày khác có thời gian lại cùng nhau đi dạo được không?
Sở Điệp nhẹ gật đầu đáp:
- Ừ, được.
- …
Còn lại mấy thiếu nam thiếu nữ cũng đứng dậy từ biệt, chốc lát sau còn sót lại Sở Điệp và Diệp Thiên Tử.
Lúc trước khi đám Long Vũ còn chư đi thì Diệp Thiên Tử thấy trong sân bên cạnh ba cẩu nam nữ khanh khanh ta ta là khó chịu rồi, lúc này tất cảđều tán đi, nàng thật tình không nhịn được nữa.
- Hừ! Phong Liệt chết tiệt, hôm nay ngươi không giải thích rõ cho bổn tiểu thư không được!
Ngay sau đó, mắt nàng lóe tức giận, mũi khẽ hừ, bước nhanh đi hướng sân của Phong Liệt.
Sở Điệp ngẩn ra, kinh ngạc hỏi bóng lưng Diệp Thiên Tử:
- A? Thiên Tử tỷ tỷ, ngươi đi làm chi?
- Tính sổ!!!
- …
...
Trong sân Phong Liệt, hai cô gái Tiểu Yên, Tiểu Lục hiện giờ có viện chủ chống lưng, cũng không cần lo lắng an toàn của mình, có cảm giác trút gánh nặng. Hai nàng rất nhanh lại trở về hai con chim sẻ vui vẻ, ở bên cạnh Phong Liệt líu ríu cười đùa không ngừng, khiến tâm tình của hắn cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn.
Đầu bếp làm vài món điểm tâm ngon rất nhanh bưng đến trước mặt ba người.
Ba người ngồi bên ghếđá, ngươi đút ta một ngụm, ta mớm ngươi một miếng, rất là vui vẻ, cộng thêm Tiểu Dạ nằm sấp trên mặt đất gặm xương cốt, hình ảnh thoải mái sảng khoái.
Mãi đến một lúc sau Tiểu Lục giương mắt nhìn sắc trời, đột nhiên bĩu môi không vui nói:
- Ai nha! Trời tối rồi! Yên, chúng ta mau về thi! Ở Tử Dương sơn năm, sau ngày không có cả chỗ tắm rửa, báo hại người ta bẩn tèm lem, khó chịu chết mất!
- Ừ, đúng rồi đó, thật là khó chịu!
Nghe Tiểu Lục nói Tiểu Yên cũng cảm thấy người ngứa ngáy, định chào từ biệt Phong Liệt.
- Sư huynh, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi, chúng ta về trước nha!
Phong Liệt ngẩn ra, vội ôm hai cô gái vào ngực, cười tà nói:
- Hắc hắc, vừa lúc sư huynh muốn tắm, mọi người cùng nhau tắm không? Cũng có thể chăm sóc lẫn nhau! Hắc hắc hắc!
- Phi!
- Phi! Người ta không thèm!
Tiểu Yên, Tiểu Lục gò má hây hồng, xùy Phong Liệt một tiếng, hờn dõi nói.
Phong Liệt cực kỳ ngang ngược nói:
- Hắc hắc! Không muốn cũng không được! Ta nói là làm!
Bây giờ thịt mỡ đã đến miệng sao có thểđể nó chạy đi? Phong Liệt thầm nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui