Ma Long

Đang là lúc nửa đêm, trăng sáng treo cao, gió mát hiu hiu, xung quanh yên tĩnh không tiếng động.
Phong Liệt mắt chớp lóe, thầm đề phòng xung quanh để tránh bị người ám toán, lòng rất bực mình: Không lẽ thật là có ai muốn đối phó ta? Nhưng cũng không đến mức dùng thủ đoạn rác rưởi thế này đi? Chưa nghe nói có long võ giả nào bị thiêu cháy nha!
Chốc lát sau, khói đặc và lửa trên lầu hoàn toàn biến mất, Trương Lục và Triệu Tứ chật vật chạy xuống dưới. Hai người hoảng hốt chạy đến gần chỗ ba người Phong Liệt, *bùm* một tiếng quỳ trên mặt đất.
- Xin bổn công tử thứ tội! Là tiểu nhân thất trách! xin công tử tha cho tiểu nhân một mạng...
- Công tử...
Không đợi Phong Liệt hỏi chuyện thì hai hạ nhân đã sợ đến mặt như màu đất, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
Phong Liệt hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Trương Lục vội đáp:
- Hồi bẩm công tử! Tiểu nhân cũng không biết tại sao có lửa nữ, nhưng lửa này rất lạ, mới đầu phòng khách lầu hai rõ ràng không có gì cả nhưng mới rồi bỗng có một giường lửa. Tiểu nhân thật sự không biết có chuyện gì!
- A? Lại có việc này?
Phong Liệt nghe thế rất kinh ngạc, suy ngẫm một lúc ánh mắt bất giác liếc tiểu viện bên cạnh.
Cùng lúc đó, trong tiểu viện cách vách có hai đôi mắt đẹp chớp lóe quan sát tình hình bên này, chính là Sở Điệp và Diệp Thiên Tử.
Ánh mắt hai cô gái giao nhau với Phong Liệt, Sở Điệp xấu hổ vội tránh đi, Diệp Thiên Tử thì cười nhạt không hề lùi bước đối diện hắn.
Phong Liệt bất đắc dĩ lắc đầu, tình hình này không hỏi cũng biết, chuyện phóng hỏa có mười phần liên quan Diệp Thiên Tử.
Nhưng mặc dù Phong Liệt tức giận rồi lại không có chỗ để trút ra.
Không vì sao hết, Diệp Thiên Tử dành tâm ý cho hắn ngay cả nha đầu ngốc Tiểu Lục còn nhìn ra thì sao Phong Liệt không phát hiện được?
Đặc biệt là hắn đối mặt Diệp Thiên Tử có chút hụt hơi, dù sao nghiêm khắc mà nói là chính hắn chọc vào cô gái này trước, đúng là món nợ rắc rối không thể tính rõ ràng.
Trầm ngâm một lát sau, Phong Liệt lười đi tra hỏi Diệp Thiên Tử. Hắn không nói tiếng nào ôm lấy Tiểu Lục đã ngáy khò khò đi vào trong lầu.
Tiểu Yên vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Thiên Tử rồi theo sau Phong Liệt.
- Hừ! Phong Liệt xấu xa! Dám khiến bổn tiểu thư khó chịu vậy thì ngươi cùng đừng mơ thoải mái! Hừ hừ!
Diệp Thiên Tử vô cùng đắc ý khẽ hừ như là đánh thắng trận vậy, kéo tay Sở Điệp bước nhanh lên lầu, miệng còn ngân nga.
Quay về phòng, Phong Liệt không còn tâm tình ăn luôn Tiểu Yên, bây giờ chưa giải quyết được Diệp Thiên Tử thì hắn sẽ không sống yên được. Ba người đành ngoan ngoãn ôm nhau ngủ.
Trong bóng đêm, Tiểu Yên lén liếc Phong Liệt, Tiểu Lục nằm bên gối, lòng thầm thở ra và cùng hơi mất mác, nàng hơi hâm mộ Tiểu Lục trở thành người đàn bà thật sự của hắn.
Một đêm bình an.
Sáng sớm ngày thứ hai, Phong Liệt ngủ đến mặt trời mọc từ phía tây mới chậm rãi tỉnh dậy, không thấy bóng dáng Tiểu Yên, Tiểu Lục ở bên cạnh mà hắn bất giác thấy khó chịu.
Hắn lắc đầu bật cười, tiếp theo chậm chạp xuống giường, mặc áo ngay ngắn, súc miệng tẩy rửa xong bước ra tiểu viện, đi lên núi.
Trải qua một đêm âm dương điều hòa, Phong Liệt cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái, buồn bực mất hết, lòng lấy mà lạ. Chuyện nam nữ quả nhiên huyền diệu vô cùng.
Một lát sau, Phong Liệt đi trên đường núi lót đá xanh, dần vứt đi tạp niệm, híp mắt nhìn phía đông mặt trời dâng lên, lòng tính toán hướng đi về sau.
- Ài! Bây giờ lão tử có quá nhiều kẻ địch, tăng thực lực đã là lửa sém lông mày! Nếu không thì không cần đi Tứ Phương Thành, chỉ sợ vừa bước ra ám võ viện liền bị người chặt làm tám khúc cho cá ăn! Hắc, đi vô quang bí cảnh nghiên cứu chút đi, đãi ngộ mà viện chủ mới có tuyệt đối đừng làm lão tử thất vọng.
Lúc trước khi Phong Liệt mới tham gia vào ám võ viện thì viện chủ Hồ Kiếm Trung đã từng đặc biệt cho phép hắn tự do tham gia vô quang bí cảnh, đãi ngộ này dù là kiếp trước hắn cũng chưa từng được hưởng, khiến vô số cao thủ ám võ viện ghen tỵ muốn chết.
Bởi vì trong lịch sử ám võ viện thường chỉ có hai viện chủ và một ít tuyệt thế cao nhân ẩn thế mới có tư cách vào trong, ngay cả hộ pháp thần thông cảnh bình thường cũng không thể tới gần.
Nhưng trước đó Phong Liệt không nắm bắt được lão già kia có ý định gì với mình, dù có thể vào vô quang bí cảnh trung tu luyện thì hắn vẫn không dám đi.
Nhưng hôm nay Hồ Kiếm Trung đã cuốn gói rời đi, mặc dù trong ám võ viện có vài ông lão có ý quấy rối mình nhưng tuyệt đối không có khả năng ngay mặt nhảy ra gây chuyện được.
Hơn nữa bây giờ Phong Liệt có trấn long thiên bia, long ngục không gian sẽ không là con kiến mặc kệ người chà sát không có chút sức phản kháng. Trong long ngục không gian đến nay còn Lữ Tiêu cao thủ hóa đan cảnh còn đang khổ sở giãy dụa chính là ví dụ tốt nhất.
Từ này không còn gì phải kiêng dè nữa, Phong Liệt dần tò mò thánh địa tu luyện vô quang bí cảnh trong truyền thuyết Ma Long giáo, hắn quyết định đi thăm dò một phen.
Nhưng Phong Liệt mới đi ra khỏi tiểu viện không bao xa đột nhiên ngừng lại ở ngoài một tiểu viện, hắn trầm ngâm một lúc, đi vào trong.
- Diệp Trì, lần này ngươi bị thương nặng như vậy, luyện công không cần vội vã, lại tĩnh dưỡng mấy ngày được không?
Trong phòng vang một giọng nữ êm tai vang cầu, trong giọng nói tràn đầy quan tâm và sốt ruột.
Ngay sau đó, vang lên một thanh âm trẻ tuổi mà kiên quyết:
- Thanh Thanh, ngươi yên tâm đi, đại sư huynh đưa cho ta huyền nguyên bất tửđan chính là thần đan, ngươi xem này, chẳng phải ta không có việc gì sao? Mấy ngày qua ta đã làm lỡ rất nhiều thời gian, phải nắm chặt bổ sung mới được! Khụ khụ!
Thiếu niên vừa kiên cường nói vừa nhịn không được ho khan hai tiếng.
Ngoài gian phòng, Phong Liệt hơi nhíu mày. Diệp Trì bị huynh đệ họ Lữ bị thương nặng, xương toàn thân vỡ vụn, thậm chí nội tạng bị tổn hại nặng. Nếu không nhờ có huyền nguyên bất tửđan thần hiệu kỳ diệu thì có thể sống tiếp hay không là cả một vấn đề.
Phong Liệt nhẹ lắc đầu khẽ thở dài, tiếp theo đẩy cửa vào.
Ngay sau đó, chỉ thấy trong phòng Diệp Trì lảo đảo định đứng dậy, Lạc Tiểu Thanh vẻ mặt sốt ruột đứng một bên.
Hai người thấy Phong Liệt tiến vào thì rất kinh ngạc, biểu tình vừa mừng vừa lo.
- Đại sư huynh? Sao ngươi đến đây? Tiểu Thanh, mau dọn chỗ cho đại sư huynh ngồi!
Diệp Trì kích động qua đi rồi dặn Tiểu Thanh.
Phong Liệt cười khẽ nói:
- Ha ha, không cần, ta đi qua bên này thuận tiện tiến vào xem!
Lạc Tiểu Thanh ngây ra một lúc thì khuôn mặt nhỏ nhắn vui sướng, hai, ba bước chạy đến bên cạnh Phong Liệt, kéo tay áo hắn, nói:
- Đại sư huynh! Ngươi đến vừa lúc, ngươi hỗ trợ khuyên nhủ Diệp Trì đi. Bây giờ vết thương của hắn còn chưa bình phục mà đã định đi luyện công, người ta sốt ruột chết được, ta nói mà hắn không chịu nghe!
Phong Liệt cười tủm tỉm gật đầu, nhìn vết thương của Diệp Trì, nhíu mày nói:
- Ưm, mặc dù hồi phục cũng khá rồi nhưng trước mắt đúng là không thích hợp luyện công, nếu không thì rất có thểđể lại hậu hoạn, vậy thì sẽ mất nhiều không được!
- Nhưng mà đại sư huynh, ta...
Diệp Trì cuống lên, gã là người luyện công cuồng, trước kia mỗi ngày đều phải luyện công trên mười canh giờ nhưng mấy ngày nay gã chỉ có thể hàng ngày nằm giương mắt nhìn, điều này thật là hành hạ gã vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui