Lúc này có Luyện Hồn Ma Khải hộ thân, Phong Liệt thậm chí muốn trực tiếp đối mặt với Hỏa Mãng Vương, bất quá, tuân theo đạo lý thiên cổ không đổi ‘ Tâm Sử Đắc Vạn Niên Thuyền’ cuối cùng Phong Liệt xua tan ý niệm điên cuồng này.
( Tâm sử đắc vạn niên thuyền chính là: Nếu sử dụng cẩn thận thuyền có thể dùng được vạn năm. )
Tốc độ Kim Câu cực nhanh, cho dù cường giả Thần Thông Cảnh muốn đuổi cũng không kịp, Phong Liệt lại cố ý để Kim Câu biến đổi phương hướng mấy lần, sau ba ngày ba đêm, cách xa Thông Thiên Phong mấy vạn dặm mới không có ai đuổi theo nữa.
Trên đường đi, hai người Phong Liệt và Lý U Nguyệt có thể thấy rừng Kinh Cức phía dưới có rất nhiều Long võ giả ầm ầm chạy tới Thông Thiên Phong.
Những người này có khi là vì đường xá xa xôi, chậm trễ thời gian Phiêu Miểu Thiên Cung xuất thế, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định; cũng có người căn bản muốn sơn mạch Ma Long giết người đoạt vật.
Phong Liệt hoàn toàn không quan tâm tới chuyện của bọn họ, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm địa điểm cư trú an toàn, im lặng bế quan một thời gian.
Một mặt vì muốn tránh né khó khăn trước mắt, mặt khác muốn xử lý Hỏa Mãng Vương trong không gian Long Ngục, sau đó ăn Tiểu Không Linh Đan giúp thực lực của chính mình và Lý U Nguyệt được đề thăng thêm một bậc.
Sau khi phi hành nửa ngày, thân thể Kim Câu cực đại đột nhiên xuyên qua tầng mây, bay về phía ngọn núi nhỏ không bắt mắt trong tòa quần sơn phía dưới.
Tòa núi này cao không tới nghìn trượng, nghìn vạn ngọn núi sát sát nhau trong quần sơn chỉ có thể được coi là một ngọn núi lớn.
Bất quá, cảnh sắc xung quanh núi cực kỳ mỹ lệ, trên núi cây rừng xanh tươi, vượn kêu chim hót, dưới chân núi có thác nước chảy, hồ xanh, còn có dòng suối trong suốt thấy đáy ẩn sâu trong núi nhỏ từng giọt xuống mặt đất, chảy tới đây sinh cơ bừng bừng tới đó, mỹ cảnh thực sự khiến kẻ khác tâm thần sáng khoải, đầu óc minh mẫn.
Phong Liệt đầu tiên điều khiển Kim Câu bay một vòng quanh núi, phát hiện không có bất cứ nguy hiểm gì sau đó mới hạ xuống mặt đất, quyết tâm lưu lại trên núi tĩnh dưỡng vài ngày.
Lý U Nguyệt nhìn cảnh vạt xung quanh trong lòng vô cùng vui vẻ, bất quá nàng lại có chút lo lắng nói:
- Phu quân, chúng ta chạy bốn ngày đường, đám cao thủ Hóa Đan Cảnh sẽ không đuổi theo ta chứ?
- Ha ha, nàng nghĩ bọn họ thực sự là thần tiên ah! Cho dù có thể tìm được nơi này, e là ít nhất cũng phải mất ba ngày, đến khi đó, phu quân đã giải quyết xong Hỏa Mãng Vương, chỉ cần ẩn vào trong Long Ngục, cho dù là Thiên Vương lão tử đều không tìm được chúng ta.
Phong Liệt không để ý cười nói.
Vừa nói, hắn liền huy tay phóng xuất một chiếc phủ đệ đơn giản có ba căn phòng, coi như chỗ nương thân.
Phủ đệ này thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng giá trị vô cùng xa xỉ, toàn thân dùng Ngư Văn Tinh Kim dày ba thước đúc thành, cho dù là cao thủ Cương Khí Cảnh muốn phá vỡ cũng không dễ.
Phong Liệt dò xét xung quanh một hồi, cuối cùng sắp xếp phủ đệ tại chỗ rừng rậm không hề bắt mắt chút nào, xung quanh phủ đệ có từng cây từng cây cổ mộc cao chọc trời cành lá sum xuê che lấp, mặc dù có người bay ngang qua bầu trời nếu như không dùng tinh thần lực tìm kiếm, cũng rất khó phát hiện được tình hình phía dưới.
Sau khi thu sếp xong, Phong Liệt thỏa mãn chỉ trỏ, đang muốn tiến nhập trong đó cảm thụ một chút, đột nhiên lông mày dựng ngược.
Lúc này hắn mở hồ cảm thấy giống như bị một mãnh thú nhìn chằm chằm, khiến hắn có loại cảm giác sợ hãi kinh hồn bạt vía, trong lòng không khỏi có chút hoang mang.
Lúc trước hắn tỉ mỉ dò xét một hồi, chưa hề phát hiện xung quanh tồn tại long thú cường đại, nhưng giờ khắc lại cảm giác được cổ nguy hiểm này là điều không cần bàn cãi.
Hắn lại cẩn thận từng li từng tí nhìn quanh bốn phía, thậm chí dùng tinh thần lực Cương Khí Cảnh tìm kiếm toàn bộ xung quanh trong phạm vi trăm trượng, nhưng không thu hoạch được gì.
- U Nguyệt cẩn thận một chút, xung quanh tựa hồ có vật gì đó!
Phong Liệt nhỏ giọng nhắc nhở Lý U Nguyệt nói.
- Phu quân, vật kia ở dưới mặt đất!
Lý U Nguyệt vừa nói, vừa chậm rãi đi tới bên cạnh Phong Liệt, trong lòng âm thầm phòng bị, xung quanh bàn tay nhỏ của nàng xuất hiện từng đạo từng đạo hắc mang vây quanh.
Lúc này, trong đám lá cây khô phía xa xa, đột nhiên vù một tiếng, một đạo hắc mang giống như mũi tên nhọn trực tiếp bắn thẳng tới trước mặt Phong Liệt.
- Hừ, thực không biết sống chết!
Phong Liệt khinh thường hừ lạnh một tiếng, đồng thời huy tay, long trảo to bằng đầu người xuất hiện ầm ầm đánh tới đạo hắc mang kia.
Ma Long Tham Trảo. . .Liệt Địa!
Bịch!
Âm thanh bạo hưởng mang lên, đạo hắc mang trong nháy mắt bị đánh thành bốn, năm mảnh, bịch bịch rơi xuống mặt đất.
Hai người Phong Liệt chăm chú nhìn lại, không khỏi sửng sốt, chỉ thấy một con bọ cặp màu đen to bằng cái mâm, hơn nữa còn là Long Hiết nhất giai huyết mạch rồng, lá khô xung quanh đều nhiễm phải luồng tử khí nồng đậm.
Dưới nhất kích của Phong Liệt, đầu Long Hiết này hoàn toàn bất động, cổ cảm giác nguy hiểm trong lòng hai người cũng theo đó biến mất không còn.
Phong Liệt không khỏi lắc đầu bật cười, thầm than chính mình có chút quá lo lắng. . .Tiếp đến hắn nghĩ chính mình không làm thì thôi, nhưng đã làm phải làm tới cùng, trên thân thể liền bạo phát một chút khí tức uy áp cường đại, khiến một số độc trùng, thú dữ ẩn nấp trong bóng tối đều hốt hoảng bỏ chạy về phía xa xa.
Chốc lát sau, toàn bộ xung quanh trở nên yên tĩnh, Phong Liệt và Lý U Nguyệt tiến nhập phủ đệ.
Bất quá, hai người lại không hề chú ý tới, nơi đầu bọ cạp văng ra, liền có cặp mắt u lục khác lóe lên, tựa hồ mang theo vẻ kinh nghi bất định, yểm thật sâu vào trong lòng đất.
Vài ngày kế tiếp, Phong Liệt và Lý U Nguyệt lánh đời không xuất hiện.
Nhàn nhã vô sự, Phong Liệt giúp giai nhân luyện công, xác minh một chút võ học, mệt mỏi dẫn giai nhân ra ngoài du sơn ngoạn thủy, hoặc là lên đỉnh núi xem mặt trời mọc mặt trăng lặn đếm sao, tháng ngày trôi qua ngược lại có chút tư vị.
Phong Liệt lý giải chiến kỹ thiên cấp Ma Long Tham Trảo Tam Thức tự nhiên tốt hơn nhiều so với Lý U Nguyệt, dưới sự giúp đỡ tận tình của Phong Liệt đã giúp Lý U Nguyệt tiến bộ thần tốc.
Còn Lý U Nguyệt lại cảm ngộ võ học của cao thủ Hóa Đan Cảnh bát trọng thiên Ma Băng trưởng lão truyền thừa lại, một chút nhìn nhận đặc biết đối võ đạo giúp Phong Liệt thu được không ít lợi ích.
Đương nhiên, thời gian tại đây, Phong Liệt đã sớm không khách khí đưa Trấn Long Thiên Bi tiến nhập không gian Long Ngục, mỗi giây mỗi khắc đều hấp thụ thực lực Hỏa Mãng Vương, chỉ đợi sau khi đánh tan tâm lý phòng ngự của Hỏa Mãng Vương, sẽ thực thi bước tiếp theo.
Thời gian ba ngày lặng lẽ trôi qua, hỗn chiến xung quanh Thông Thiên Phong đã hạ xuống.
Núi đá rừng già để lại vô số thi thể, đủ mấy vạn binh khí, bầy kền kền giống như sóng biển hạ xuống xung quanh Thông Thiên Phong phát ra tiếng kêu khiến người khác tim đập thình thịch.
Bất quá, cho dù chiến loại dưới chân Thông Thiên Phong kết thúc, nhưng chém giết quy mô nhỏ trong sơn mạch Ma Long vẫn trình diễn.
Cùng lúc đó, trong sơn mạch Ma Long xuất hiện hiện tượng quái dị, dần dần khiến mọi người chú ý tới.
Vài ngày gần đây, có một số cô gái tướng mạo xinh đẹp niên kỷ không lớn không hiểu tại sao mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác.
Đặc đỉm chính trong đám thiếu nữ mất tích đều là thiếu nữ tuổi trăng tròn, hơn nữa dung mạo xuất chúng, trong đó có chút thiên tài tư chất cực kỳ kinh người.
Thậm chí, ba thiếu nữ mất tích đã tiến nhập Phi Ưng Bảng.
Đặc biết khiến kẻ khác giật mình chính là, trong ba thiếu nữ mất tích dĩ nhiên có một người là thiếu nữ thiên tài bài danh thứ sau trên Phi Ưng Bảng Thủy Yêu, thực sự thoáng chốc oanh động.
Bất quá, điều khiến mọ người nghi hoặc không giải thích được chính là, Ngân Long Giáo dĩ nhiên không quan tâm tới chuyện Thủy Yêu mất tích, vẻn vẻn chỉ truyền tin tức ra bên ngoài, không hề tìm kiếm.
Có người phỏng đoán, những thiếu nữ này rất có thể bị Phiêu Miểu Thiên Cung mang đi, nhưng không ai có thể chứng thực.
Trong núi sâu cách xa cảnh tượng huyên náo, Phong Liệt và Lý U Nguyệt không biết gì cả, cho dù biết cũng không quá để ý.
* * * * *
- U Nguyệt, bản lĩnh quay thịt của nàng tăng trưởng rất nhanh, khà khà, e là sắp đuổi kịp tài nghệ của phu quân.
- Thôi đi! Phu quân hãy so sánh với món ăn ngon phu quân làm có được hay không?
* * * * *
Bên cạnh thác nước chảy, Hai người Phong Liệt, Lý U Nguyệt và Tiểu Dạ đang nỗ lực quay một con lợn rừng.
Đầu lợn rừng này nặng năm trăm cân, Phong Liệt và Lý U Nguyệt chỉ cắt một miếng chân giò từ từ nhắm rượu, phần lớn đều để lại cho Tiểu Dạ.
Phong Liệt vốn định khen ngợi tài nghệ của giai nhân một phen, nhưng bất đắc dĩ đổi lại một trận coi thường, đành phải cười khà khà vài tiếng.
- Phu quân, chúng ta phải lưu lại nơi này bao lâu ah? Vài ngày này ta cảm giác phu quân có chút tâm thần bất định, tựa hồ phát sinh chuyện tình gì đó.
Lý U Nguyệt nhẹ nhàng cắn một miếng thịt lợn quay, chau mày duyên dáng nói.
- Vậy sao?
Sắc mặt Phong Liệt sửng sốt, lập tức không khỏi bật cười.
- Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, không lâu sau chúng ta sẽ rời khỏi đây, hiện tại Hỏa Mãng Vương đã bị hành hạ tới mức không còn khí tức, phu quân ta sẽ tiến nhập vào Long Ngục thu thập hắn, sau đó chúng ta lên đường tới Thiên Long Thần Triều.
- Uhm, phu quân phải cẩn thận ah, dù sao Hỏa Mãng Vương kia cũng là cao thủ Hóa Đan Cảnh.
Lý U Nguyệt lo lắng nói.
- Yên tâm đi, hiện tại Hỏa Mãng Vương đã bị giáng xuống Thần Thông Cảnh sơ cấp, không còn gì đáng ngại đối với ta.
Phong Liệt cười cười, hắn nuốt vài miếng thịt quay trên tay vào trong bụng, sau đó tâm ý hắn liền nháy động, lập tức biến mất không thấy.
Sau một khắc, thân ảnh hắn lại xuất hiện trên đỉnh Trấn Long Thiên Bi cao nghìn trượng trong không gian Long Ngục, trên cao nhìn xuống thấy một gã lão giả khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Lão giả này tóc hồng mi hồng, thân mặc trường bào màu đỏ rực, toàn thân giống như một đoàn hỏa diễm, không cần bàn cãi chính là Hỏa Mãng Vương.
Hỏa Mãng Vương hiện tại đúng như Phong Liệt dự liệu, sau ba ngày bị Trấn Long Thiên Bi hành hạ, đường đường là cao thủ Hóa Đan Cảnh bát trọng thiên đã giáng xuống Thần Thông Cảnh tam trọng thiên, khí thế suy giảm nặng, không còn nghênh ngang kiêu ngạo như trước.
Lúc này, Hỏa Mãng Vương vừa thở hổn hển chỉ ngón tay chửi mắng, vừa vội vàng hấp thụ viên Long tinh trong tay bổ sung nguyên lực trong cơ thể cấp tốc xói mòn, chỉ tiếc hiệu quả cực kỳ có hạn, nguyên lực trong cơ thể vẫn bị hao hụt.
Long Tinh trong tay tiêu hao cực nhanh nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, gần như vừa mới lấy ra từ nạp linh giới, lập tức biến thành bột phấn.
Bất quá 90% nguyên khí trong đó đã bị Trấn Long Thiên Bi trong Long Ngục hấp thụ, điều này thực sự khiến người ta tuyệt vọng.
Tâm thần kinh hoàng, dĩ nhiên ngay cả Phong Liệt tới Hỏa Mãng Vương kia cũng không để ý tới.
Phong Liệt nhìn tràng cảnh này, khóe miệng không khỏi nhếch lên tươi cười.
- Hỏa Mãng Vương, ngươi muốn chết hay muốn sống?
- Hỏa Mãng Vương, ngươi muốn chết hay muốn sống?
Phong Liệt từ trên cao nói vọng xuống.
Hỏa Mãng Vương trên mặt đất đột nhiên nghe thấy một đạo thanh âm, không kìm nổi thân hình khẽ run run.
Không gian Long Ngục đối với hắn không khác gì mười tám tầng địa ngục, từng khắc từng khắc trôi qua đều khiến hắn thống khổ chịu tu vi bị xói mòn, thống khổ vài ngày hắn giống như chim sợ cành cong.
- Ngươi. . .Ngươi là ai?
Hỏa Mãng Vương kinh nghi bất định quan sát Phong Liệt, trầm giọng quát.
Phong Liệt lạnh lùng cười, không đáp lại, trên thân thể bỗng nhiên bạo phát khí thế uy áp kinh thiên.
Ầm! ! !
Khí thế cường đại uy áp giống như nghìn vạn ngọn núi lớn nặng nề đè nén trên thân thể Hỏa Mãng Vương, nhất thời khiến thân hình hắn cơ hồ muốn gã xuống, sắc mặt kinh hãi muốn chết.
- Tiền bối, người. . . rốt cuộc là người phương nào? Tại sao phải làm khó dễ vãn bối?
Sắc mặt Hỏa Mãng Vương trắng bệch, trong mắt kinh hãi, hắn vừa đau khổ chống đỡ khí thế uy áp cường đại, vừa há miệng quát lớn.
Phong Liệt đã dùng Long Châu che giấu tu vi, khiến Hỏa Mãng Vương không thể nhận ra cảnh giới thực sự của hắn, nhưng khí thế uy áp kinh thiên lại khiến Hỏa Mãng Vương lầm tưởng hắn chính là cường giả siêu cấp, đây cũng là kết quả Phong Liệt muốn.
Nếu hắn muốn diệt trừ Hỏa Mãng Vương, phỏng chừng dùng Trấn Long Thiên Bi mạnh mẽ chém giết một trận, Hỏa Mãng Vương căn bản không thể chống đỡ.
Nhưng lúc này Phhong Liệt lại không hề muốn giết chết Hỏa Mãng Vương, nếu có thể thu phục một cường giả thực lực cường đại như vậy làm thủ hạ, vậy chẳng phải rất tốt sao?
Phong Liệt thấy đã tới giờ khắc mấu chốt, liền hừ lạnh nói:
- Làm khó dễ ngươi? Hừ! Ngươi không xứng? Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc chết, hoặc nhận lão phu làm chủ nhân!
- Cái gì? Chuyện này. . .
Sắc mặt Hỏa Mãng Vương biến đổi, ánh mắt hắn lóe lên quang mang kỳ dị, đột nhiên cực kỳ cương ngạnh quát lạnh nói:
- Hừ! Xích Viêm Thiên Ta trời sinh không quỳ thiên địa, không sợ quỷ thần, dĩ nhiên ngươi muốn ta nhận ngươi làm chủ nhân, quả thực nằm mơ giữa ban ngày!
- Vậy sao?
Phong Liệt khẽ nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Được, đã như vậy lão phu không thích làm người khác khó chịu, ngươi đi chết đi!
Phong Liệt vừa dứt lời, hai bàn tay nhanh chóng kết ấn, hung hăng thôi động một chưởng.
Nhãn thần Hỏa Mãng Vương nhất thời cả kinh, hắn vừa định mở miệng nói, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Ầm!
Âm thanh kinh thiên động địa vang vọng.
Sau đó, chỉ thấy Trấn Long Thiên Bi cao hơn nghìn trượng khẽ rung động, trong nháy mắt đánh bay Hỏa Mãng Vương trên mặt đất, giống như một tòa núi lớn đánh bay một con ruồi nhặng, khiến Hỏa Mãng Vương bay thẳng lên mây xanh mới rơi xuống mặt đất.
Phụt! ! !
Một ngụm tiên huyết phụt ra, xương cốt trên thân thể Hỏa Mãng Vương vỡ thành nhiều mảnh, sắc mặt trắng bệch như giấy, Một kích này Trấn Long Thiên Bi đánh xuống đã lấy đi nửa cái mạng nhỏ của hắn, khiến hắn trong nháy mắt mất đi sức phản kháng.
Kỳ thực, nếu Hỏa Mãng Vương dốc toàn lực chống đỡ, chưa hẳn hắn đã thảm bại đến mức như vậy, thậm chí nếu thi triển đại thần thông, ngược lại thắng bại còn chưa rõ.
Nhưng dưới cổ khí thế cường đại giống như Long Hoàng viễn cổ xuất thế uy áp, hắn đã sớm sợ đến mức vỡ mật, vốn tu vi thặng dư không nhiều lắm lại giảm thêm mấy phần, thế cho nên đường đường là cường giả Hóa Đan Cảnh đã rớt xuống tình trạng ngày hôm nay.